Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 171

Vương quốc Cách Lai Mỹ, Ni Tư cảng, An Nhạc cung.

Địa điểm để đàm phán tại An Nhạc cung quả thực là nơi tốt nhất. Vị trí của nó vừa vặn ở giữa trung tâm Ni Tư cảng, cho dù là hướng bắc chính là đại bản doanh của Ô Mạn Lặc Tư là pháo đài ở Ni Tư cảng, hay phía nam chính là đại bản doanh của Lam Vũ quân là nhà giam Ngân Giáp Giác, lộ trình của hai bên đều tương đương. An Nhạc cung là nơi giải trí nổi danh nhất Ni Tư cảng, kiến trúc khổng lồ huy hoàng này cũng đủ chỗ để chứa nhân viên đàm phán của hai bên, nhân viên phục vụ cũng đầy đủ, còn có mĩ thực tinh tế để dành cho hai bên đàm phán có thể nếm dùng, đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là buổi tối hôm nay Tiêu Tử Phong sẽ biểu diễn trên sân khấu ở đây.

Mười giờ sáng, cuộc đàm phán chính thức bắt đầu.

Phụ cận An Nhạc cung sớm đã được cảnh giới sâm nghiêm, người không có đeo dấu hiệu thông hành tất cả đều bị cản lại ngoài một trăm thước. Phía nam của An Nhạc cung là Lam Vũ quân, còn bên bắc thì một mảnh Thiết huyết vệ đội, lưỡi lê trên súng của hai bên cách nhau chưa đến mười thước, ánh mắt song phương giữa không trung luôn có sự va chạm, đều lộ ra quyết tâm can đảm ngươi chết ta sống.

Phía Ô Mạn Lặc Tư phái ra chính là tướng quân Ba Khắc Tư Cơ cầm đầu đoàn đại biểu, bao gồm đám người Ngả Lực Khắc, tổng cộng có hơn hai mươi đại biểu. Mà phía Lam Vũ quân, nói đúng ra, cũng chính là phía Y Toa Bối Nhĩ, phái ra Phất Lan Tây Tư Khoa cầm đầu đoàn đại biểu, bao gồm thượng tướng Khắc Lai Ô Địch Mã, còn có mười mấy người dân bản xứ vừa được thả tự do từ trong nhà giam Ngân Giáp Giác, tổng cộng có ba bốn mươi người.

Cuộc đàm phán này ngay từ đầu đã không có chút thành ý nào, bởi vì ở đây tối hôm qua đều là những tướng quân còn đang đánh sống đánh chết. Bọn họ xuất thân quân nhân đều tràn ngập mùi vị thuốc súng. Con trai của Khắc Lỗ Duy Nhĩ đã bị chết trong tay của Lam Vũ quân, Ngũ Tiểu Lang Quân cũng bị toàn diệt, Ba Khắc Tư Cơ đương nhiên vô cùng giận dữ, hơn nữa tối hôm qua còn bị hy sinh nhiều thuộc hạ như vậy, làm sao còn lòng dạ mà đàm phán nữa? Nếu không phải dựa theo phân phó của Ô Mạn Lặc Tư, muốn tranh thủ một ngày để chờ viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân tới. Chỉ sợ hắn đã sớm trở mặt.

Mà Lam Vũ quân, cũng là phía của Y Toa Bối Nhĩ công chúa, Phất Lan Tây Tư Khoa căn bản chính là một con rối, Dương Túc Phong cấp cho hắn ý tứ, đó chính là buộc Ô Mạn Lặc Tư phải đem chính quyền trả lại cho công chúa, cái khác sẽ do chính hắn xử lý. Nhưng mà, muốn Ô Mạn Lặc Tư đem chính quyền hai tay dâng lên, há là chuyện đơn giản? Giết hắn còn dễ nghe hơn. Trên bàn đàm phán căn bản là không làm được chuyện này, cho nên trên cơ bản cũng chỉ là nói cho có lệ. Về phần Khắc Lai Ô Địch mã .A, vị thượng tướng hải quân này từ đầu đến cuối đều nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào, giống như căn bản là không tồn tại.

Lần đàm phán này chính là một lần nữa kéo dài hơi tàn để chữa trị vết thương và một lần nữa ngóc đầu trở lại để điều chỉnh quân lực mà tấn công.

Mặc dù song phương đều không có thành ý, bất quá tranh luận vẫn rất kịch liệt, có lẽ trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ rằng có tiện nghi mà không chiếm chính là đồ đần. Cho nên từng vấn đề của hai bên đều giống như sư tử ngoác mồm, lại không có chút phong độ ngoại giao nào, trong chốc lát Phất Lan Tây Tư Khoa không chút khách khí tức giận khiển trách Ba Khắc Tư Cơ, muốn Ô Mạn Lặc Tư chạy trở về Tháp Lâm vương quốc mà liếm mông Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân, ngay lập tức Ba Khắc Tư Cơ lại dùng giọng điệu âm dương quái khí châm chọc Phất Lan Tây Tư Khoa không nên ở trên bàn đàm phán làm lãng phí thời gian. Hắn nên sớm trở về giặt nội khố cho Y Toa Bối Nhĩ công chúa thì hơn, Ba Khắc Tư Cơ trong lời nói có ý tứ uy hiếp sẽ mượn từ vương quốc Tháp Lâm trăm vạn quân đem Lam Vũ quân một lần tiêu diệt, ngay lập tức Phất Lan Tây Tư Khoa lại tiếp tục ba hoa nói Lam Vũ quân có một vạn binh lính toàn bộ đều được võ trang đang từ ngoài khơi vận chuyển đến chuẩn bị tấn công kịch liệt trọng điểm Ni Tư. Đủ loại châm chọc cùng chế giễu, nào tung tin đồn nhảm, nào là đe dọa, cũng không ít, may là chén trà của An Nhạc Cung đều được cung cấp từ Bích Giang Phủ sản xuất và được chế tạo tinh xảo làm từ gốm sứ, nên mọi người không nỡ ném, nếu không hai bên cầm đầu đại biểu đàm phán trên người sớm đã đầy mảnh vụn gốm sứ rồi.

Cuộc đàm phán đầy sự châm chọc và khiêu khích, Y Toa Bối Nhĩ công chúa và Dương Túc Phong đều tự mình tham dự hội nghị và tuyên bố những sự việc mới xảy ra gây nên rất nhiều xôn xao. Đồng thời lúc cử hành đàm phán, Dương Túc Phong chọn Đế Hào tửu điếm để long trọng cử hành tuyên bố tin tức, các nhân vật cao cấp của Lam Vũ quân cùng với công chúa Y Toa Bối Nhĩ đều có mặt. Khách mời trung gian là Khắc Lai Ô Địch Mã cũng được mời tới với tư cách khách quý. Tại khu khống chế của Lam Vũ quân ở bến tàu Ni Tư cảng, Dương Túc phong vẫn cố ý cử hành nghênh đón long trọng công chúa Y Toa Bối Nhĩ trở lại điển lễ, hoàn toàn chẳng hay biết Y Toa Bối Nhĩ công chúa dựa theo an bài của Tài Miểu Miểu, tại bến tàu phát biểu bài diễn thuyết thông suốt rất cảm động lòng người, giành được một tràng vỗ tay của mọi người.

Tham dự vào thông báo tin tức ngoại trừ các phóng viên trong và ngoài nước, còn có hơn bốn trăm đại biểu các ngành nghề của Ni Tư cảng, bất luận là bọn họ nguyện ý hay không muốn, Lam Vũ quân đều dựa theo danh sách mà Khắc Lai Ô Địch Mã cung cấp, “Mời” tất cả bọn họ đến Đế hào tửu điếm. Ngoài các nội dung thông báo tin tức đưa Y Toa Bối Nhĩ lên đài,còn đem trọng điểm tuyên truyền rằng nàng sẽ tiếp quản chính quyền và các chính sách sau này, cơ bản đều liên quan đến bản sao hoạt động kinh tế của Lam Vũ quân, đặc biệt là chính sách thị trường kinh tế tự do, làm những đại biểu của các ngành sản xuất đều động tâm.

Trải qua thời gian thăm dò và tổng kết, Dương Túc Phong đã có đầy đủ kết luận về tâm tính của phần lớn người của Cách lai Mỹ, đó chính là bọn họ đối với việc người nào thi hành chính sách đều không quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm chính sách của người thi hành chính sách, chỉ cần thích hợp với mong muốn của bọn họ, cho dù người thi hành chính sách là một con chó, bọn họ cũng có thể tiếp nhận. Bọn họ cấp bách muốn có một chính sách công bằng, nhất là chính sách tự do cạnh tranh trên thị trường kinh tế, cho nên Dương Túc Phong mới thỏa mãn bọn họ ở điểm này, pháp điển của Lam Vũ quân căn cứ theo tình trạng kinh tế của Cách Lai Mỹ mà thay đổi và điều chỉnh một chút. Dương Túc Phong cũng có đủ lý do để tin tưởng, như vậy một bộ chính sách kinh tế sẽ càng khiến cho càng nhiều người của Cách Lai Mỹ hỗ trợ Y Toa Bối Nhĩ công chúa, hơn nữa khi chính sách áp dụng, nó sẽ đem đến cho Cách Lai Mỹ động lực trước nay chưa từng có.

Sự xuất hiện của Y Toa Bối Nhĩ công chúa cùng với biểu hiện mỹ lệ cao quý ung dung hào phóng. Trừ bỏ một số nhân viên cao cấp ra, tuyệt đại đa số dân chúng của Cách Lai Mỹ cũng không biết nữ vương tương lai của bọn họ chỉ là một người có trí tuệ của một cô nương mười tuổi mà thôi. Trong mắt bọn họ, trải qua trang phục cùng trang sức tỉ mỉ của công chúa, xinh đẹp không gì sánh được, thật sự là một điều đáng để những người Cách Lai Mỹ kiêu ngạo, so với màu da ngăm đen của Ô Mạn Lặc Tư còn dễ tiếp nhận hơn nhiều. Mà làm bạn một tấc không rời với Y Toa Bối Nhĩ công chúa chính là công tước Khắc Lý Khắc Lan (Dựa theo quy định của vương thất Cách Lai Mỹ. Trượng phu của nữ vương sẽ mang danh hiệu công tước). Ăn mặc trang phục thiếu tướng hải quân của Cách Lai Mỹ, có vẻ tuấn dật hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, nho nhã lễ phép. Quả thực là vì công chúa mà tranh thủ được không ít điểm số.

Về phần Dương Túc Phong, hắn thật ra không thể làm người khác chú ý, nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là phụ trách giải thích nội dung chính sách kinh tế, cái việc này, ngoại trừ hắn, không ai có thể làm được. Mặc dù nội dung sâu sắc của hắn cũng dẫn tới sự quan tâm của rất nhiều người, nhưng mà so với công chúa, hắn rõ ràng có vẻ vô danh hơn nhiều, đây cũng là hiệu quả mà hắn mong muốn. Nhưng mà, người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra hắn mới là người cầm quyền chân chính. Cho nên lúc tiệc rượu bắt đầu đều có người cố ý hay vô tình đến cùng hắn làm quen, hy vong có thể trước tiên biết được nhiều tin tức, đáng tiếc hắn chỉ thản nhiên xã giao vài phút, đem hiện trường giao cho Tài Miểu Miểu, sau đó lén lút rời đi.

Không có tham dự đàm phán cũng không có tham dự tuyên bố tin tức chính là Phong Phi Vũ lại đang ở sở chỉ huy đợi Dương Túc Phong đến. Hướng hắn báo cáo kế hoạch tấn công trọng điểm pháo đài vào đêm nay. Căn cứ kế hoạch tác chiến, Lam Vũ quân sau khi biểu diễn của Tiêu Tử Phong kết thúc, sẽ xuất động toàn bộ binh lực, từ phía tây vượt qua Ni Tư cảng, phát động công kích đối với trọng điểm pháo đài. Cố gắng tiêu diệt toàn bộ tàn quân của Ô Mạn Lặc Tư, lại bức bách Ô Mạn Lặc Tư hướng phía tây Nạp Tư Lôi Đặc mà rút lui. Tóm lại, mục đích chính là làm cho Ô Mạn Lặc Tư không thể trở về thủ đô Tư Đa Khắc của Cách Lai Mỹ. Ở nơi đó tiến hành công việc thay đổi chính quyền.

Dương Túc Phong có chút trầm ngâm nói: “Ngoại trừ vệ đội tư nhân ra, bộ đội của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ gần đây còn có nơi nào?”

Trầm Lăng Vân tạm thời phụ trách công việc tình báo nói: “Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hiện tại mới từ Nạp Tư Lôi Đặc xuất phát, kể cả khắc Lỗ Duy Nhĩ cũng hướng Ni Tư cảng đi tới. Chủ lực của hắn đều ở trung tây bộ của vương quốc Tháp Lâm chính là Ca Tư Lạp địa khu, từ việc hắn nhận được thư cầu viện trợ của Ô Mạn lặc Tư, hắn lập tức điều động bộ đội đông tiến, như vậy cũng phải hai ngày thời gian, hơn nữa, theo phỏng đoán của ta, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ khẳng định phải chắc chắn chuyện thời gian điều động viện quân. Dù sao. Hắn đối với việc tấn công Tô Khắc La vương quốc cũng đã trù tính thời gian không ngắn, cũng nỗ lực khá nhiều tâm huyết, hắn sẽ không dễ dàng đường đột mà phá hỏng.

Có mạng lưới tình báo do Tây Đa Phu vận động chống đối, Dương Túc Phong cảm thấy ánh sáng trước mặt càng rực rỡ hơn nhiều.

Phong Phi Vũ cẩn thận nói: “Chúng ta dự đoán một chút, phỏng đoán rằng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có thể sẽ điều động hai đến ba vạn bộ đội cho Ô Mạn Lặc Tư, trong đó một phần bộ đội có khả năng sẽ là Khô Lâu kỵ binh. Khô Lâu. Kỵ binh có tốc độ tập kết rất nhanh, từ Ca Tư Lạp đến Nạp Tư Lôi Đặc chỉ cần một ngày một đêm. Chỉ có điều, ta cho rằng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ không lấy một mình Khô Lâu kỵ binh để tấn công trận địa kiên cố của chúng ta, hắn hẳn còn cần bộ binh hiệp trợ. Mà Giáp Trụ võ sĩ quân đoàn thời gian nhanh nhất tới đây, hẳn là tối ngày mốt hoặc là ngày kia.”

Dương Túc Phong gật đầu, đồng ý phân tích của Phong Phi Vũ, nhìn một chút bản đồ quân sự, chậm rãi nói: “Trọng điểm pháo đài thế nào?”

Phong Phi Vũ nói: “Chúng ta thống kê sơ bộ một chút, hiện nay Ô Mạn Lặc Tư có thể tập hợp được binh lực, hẳn là không tới một vạn người. Nhưng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đêm nay sẽ tới, bởi vậy còn phải tính thêm ước chừng tám nghìn người là vệ đội tư nhân của hắn. Chúng ta phỏng đoán, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ hợp tác với Ô Mạn Lặc Tư để rút lui về Nạp Tư Lôi Đặc, sau đó chờ viện quân đến, sẽ hướng chúng ta phát khởi tấn công. Đương nhiên, bọn chúng sẽ không cam tâm dâng lên pháo đài Ni Tư cho chúng ta, bởi vậy chiến đấu đêm nay là việc nhất định phải làm.”

Dương Túc Phong có chút cảm khái, chiến tranh thật sự nhiều lúc không thể làm theo suy nghĩ của con người, chính trị cũng vậy. Có lẽ Ô Mạn Lặc Tư tung hoàng cả đời, mấy năm nay phong quang vô hạn, muốn chém ai thì chém, cho tới giờ cũng không có nghĩ rằng chính mình sẽ bị rơi vào tình huống bị đánh đến không còn sức mà hoàn thủ, ngày cả việc ngăn cản cũng đã vô cùng khó khăn rồi, chỉ có thể ve vẫy cái đuôi hướng “minh hữu thân thiết” của hắn mà cầu trợ giúp.

Ước chừng lúc sáu giờ tối, Trầm Lăng Vân mang đến tin tức có liên quan đến Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Ô Mạn Lặc Tư quả nhiên vội vàng tự mình nghênh đón Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, tội nghiệp van xin hắn viện trợ. Đối với thất bại của Ô Mạn Lặc Tư tại Ni Tư cảng, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tỏ vẻ không thể lý giải được, cũng cảm thấy khó tin, vẫn còn đang nghi vấn về năng lực điều khiển binh lính cùng trình độ chỉ huy của Ô Mạn Lặc Tư, làm cho Ô Mạn Lặc Tư thiếu chút nữa không thể xuống thang được.

Trầm Lăng Vân còn cố ý bắt chướng một chút vẻ mặt khó tin của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, làm mọi người ở đây đều cảm thấy buồn cười, ánh mắt rõ ràng là ám chỉ Ô Mạn Lặc Tư có phải hay không quá ngu xuân, ngay cả hai ba ngàn người cũng không thu thập được? Tốt hơn hết là mua một khối đậu hũ rồi đập đầu mà chết đi. Tin rằng Ô Mạn Lặc Tư bị loại thần thái miệt thị và châm chọc của Ai Đức Tư Đắc La Mỗ nhất định là không phải dễ chịu, chỉ có điều như vậy cũng chứng thực giao tình của hai người qua thực rất thân thiết, dù sao, Ô Mạn Lặc Tư trước sau cũng đã hiếu kính cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rất nhiều kim tiền không phải trăm nghìn vạn cũng đến tám chín nghìn vạn. Cho dù chỉ với số tiền này, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng đã không ngồi yên mặc kệ rồi.

Quả nhiên, dưới sự “Đau khổ cầu khẩn” của Ô Mạn Lặc Tư, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ “đương nhiên” “Nghĩa bất dung từ” gánh vác trách nhiệm báo thù cho Ô Mạn Lặc Tư, hắn đã hạ lệnh lập tức từ địa khu Ca Tư Lạp điều động một lực lượng lớn bộ đội vượt qua Tinh Tinh hạp, bằng tốc độ nhanh nhất hướng Nạp Tư Lôi Đặc xuất phát, chuẩn bị tham gia chánh cục của Cách Lai Mỹ, theo lời hắn mà nói, chính là muốn “Ngăn cơn sóng dữ”, “Không biết sau này còn có bộ dáng gì nữa”. Nhưng nhân viên tình báo cũng không thể nghe rõ tình huống điều khiển binh lực, chỉ là phỏng đoán địch nhân có thể điều động hai vạn Khô Lâu kỵ binh, cũng có thể điều động đến hai vạn Giáp Trụ võ sĩ.

“Nhanh chóng thăm dò rõ ràng bố trí binh lực của địch nhân, đó là mấu chốt để chúng ta chiến thắng.” Dương Túc Phong cẩn thận dặn dò Trầm Lăng Vân, Trầm Lăng Vân gật đầu đáp ứng rời đi.

Căn cứ vào biểu hiện tình báo, đội quân của vương quốc Tháp Lâm do Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân dưới chính sách cực kỳ hiếu chiến dẫn dắt, nhân số gia tăng dồn dập, hiện tại tổng binh lực ước chừng ba mươi vạn, trong đó Khô Lâu kỵ binh tinh nhuệ ước chừng có ba vạn người, Giáp Trụ võ sĩ ước chừng có năm vạn người, hai đơn vị bộ đội này là chủ lực của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân, cũng là trụ cột khiến cho hắn nhờ đó mà được xưng vương xưng bá ở La Ni Tây Á liên bang, tốc độ cùng lực tấn công của Khô Lâu kỵ binh trên Y Vân đại lục được xưng là thánh điện kỵ sĩ đoàn, mà Giáp Trụ võ sĩ cũng là đoàn bộ binh Xích Diễm tại Y Lan quốc, chính là Ảnh Tử kiếm sĩ của Thập Tự quân.
Bình Luận (0)
Comment