Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 183

- A Phương Tác, ngươi cứ luôn xuất thần nhập quỷ như vậy, thật là kỳ quái, sao ngươi lại xuất hiện trên chiến đấu hạm của Khắc Lai Ô Địch Mã.

Dương Túc Phong vui vẻ hỏi, y thực sự rất thích nhìn thấy tên cướp biển thanh niên này. Nếu không biết rõ A Phương Tác không thích giao tiếp với người khác, y nhất định kéo hắn đi uống rượu tán gẫu, muốn hắn kể chuyện về cướp biển trên biển Gia Lặc Tân.

- Ta hỏi ngài, ba chiếc chiến đấu hạm kia có phải là thuộc về ngài rồi.

A Phương Tác không đáp mà hỏi lại, sắc mặt hắn vẫn đen nhẻm như vậy, bất quá con mắt hơi vàng, không biết khoảng thời gian này hắn rốt cuộc là làm cái gì. Giọng nói của hắn lại không thay đổi, vẫn trúc trắc như vậy, giống như là mài dao vậy.

- Đúng đấy, chúng đã bị mắc cạn nghiêm trọng rồi, không cách nào lấy ra được. Ta phải bồi thường ba chiến chiến đầu hạm hoàn toàn mới. Bất quá ngươi không cần lo lắng, món tiền này không cần ta phải bỏ, tự nhiên có người cam tâm tình nguyện bỏ ra.

Dương Túc Phong cười nói, đây là điều đương nhiên. Loại tổn thất chiến tranh này tất nhiên là sẽ do công chúa Y Toa Bối Nhĩ lãnh đạo tân chính phủ phụ trách bồi thường. Kẻ nào dám nói chứ không, bản thân tuyệt đối sẽ không để yên cho y.

- Vậy ngài có thể tặng ba chiếc chiến đấu hạm đó cho tôi không?

Giọng nói của A Phương Tác rất không lưu loát, nhưng thần tình rất nghiêm túc.

- Đương nhiên là có thể, hiện giờ ngươi có thẻ đi nhận rồi. Bất quá cho ngươi thì có tác dụng gì? Chúng đã không đáng giá nữa rồi.

Dương Túc Phong hiếu kỳ nói, muốn lôi ba chiến chiến đấu hạm này từ trong bùn ra chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Nếu không Khắc Lai Ô Địch Mã đã chẳng vứt bỏ rồi.

A Phương Tác hưng phấn nói:

- Đó là chuyện của tôi rồi, tôi tự nhiên sẽ có cách đưa chúng ra. Bất quá ngài tốt nhất là phải nói với Khắc Lai Ô Địch Mã một tiếng, ba chiếc chiến hạm kia đã thuộc về tôi rồi, sau này ông ta không được tìm tôi gây phiền phức. Cả đời này tôi chỉ qua lại với hải tặc, không muốn chọc ghẹo tới hải quân các nước.

Dương Túc Phong mỉm cười nói:

- Ta viết cho ngươi một tờ chứng từ không phải là xong rồi sao? Giấy trắng mực đen, Khắc Lai Ô Địch Mã tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây phiền phức.

Dương Túc Phong liền múa bút viết một tờ chứng từ, đem ba chiếc chiến đấu hạm kia rõ ràng rành mạch tặng cho A Phương Tác. Trên chứng từ ngăn ngắn ký ba chữ lớn Dương Túc Phong.

- Ấy, ngài không thể tính tôi vào quân Lam Vũ, tôi chẳng muốn gia nhập…

A Phương Tác mới ban đầu còn hết sức vui mừng, nhưng sau khi cẩn thận nhìn nội dung trên chứng từ, phát giác có điều không đúng, vội vàng nói luôn.

- Nhưng nếu ngươi không phải là người của quân Lam Vũ chúng ta, ta không cách nào đem ba chiếc chiến hạm này giao cho ngươi. Khắc Lai Ô Địch Mã cũng chẳng thừa nhận, ngươi cũng biết đấy, ba chiếc chiến đấu hạm này chỉ có làm tài sản của hải quân Lam Vũ, ta mới có khả năng chi phối.

Dương Túc Phong cười thoải mái, nghiêm túc nói. Khóe mắt hiện lên một tia giảo hoạt, bất quá A Phương Tác không hề phát hiện ra.

- Nhưng tôi tuyệt đối không muốn gia nhập các vị, tôi không muốn gia nhập bất kỳ quân đội của quốc gia nào. Tôi là một tên hải tặc, tôi muốn làm một một hải tặc xứng đáng với cái tên của nó.

A Phương Tác cố chấp nói, đối với hành vi yêu cầu gia nhập quân Lam Vũ có sự phản cảm mạnh mẽ. Nhưng sức hấp dẫn của ba chiếc chiến hạm thực sự quá lớn, hăn không nỡ buông tay. Ba chiếc chiến hạm này đều là loại trang bị mới nhất của hải quân Cách Lai Mỹ, bất kể là trọng tải hay tốc độ, hỏa lực, đêu là số một. Nếu không phải thế, hắn sớm phất tay bỏ đi rồi.

- Không sao cả! Chuyện này chỉ có ta và ngươi, còn có Khắc Lai Ô Địch Mã ba người biết. Người khác không biết được, hơn nữa ta cũng sẽ không hạ bất kỳ mệnh lệnh tác chiến nào với ngươi, ngươi muốn làm gì là chuyện của ngươi. Ngươi thích làm hải tặc thì đi làm hải tặc, ta sẽ không can dự vào.

Dương Túc Phong dáng vẻ bình tĩnh, nói năng bình thản, không để ý tới ánh mắt nửa tin nửa ngờ của A Phương Tác.

- Vậy thì được, ngài phải giữ bí mật đó.

A Phương Tác cân nhắc mấy lượt, cuối cùng hạ quyết tâm, cuộc đời hải tặc của y sẽ bắt đầu từ ba chiếc chiến đấu hạm này.

Dương Túc Phong nghiêm túc gật đầu, giơ tay phải lên thề với trời, quyết không tiết lộ quan hệ của A Phương Tác và quân Lam Vũ.

A Phương Tác xoay người rời đi.

Dương Túc Phong nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi cảm thấy rất hứng thú, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng nghĩ không ra rốt cuộc A Phương Tác có cách gì để ba chiến chiến đầu hạm mắc cạn kia trồi được lên. Chẳng lẽ thứ mà ngay cả Khắc Lai Ô Địch Mã cũng vắt bỏ, A Phương Tác lại có cách?

Khi đang trầm tư thì Phong Phi Vũ thẩn sắc thận trọng lặng lẽ đi tới, thấp giọng nói:

- Ô Mạn Lặc Tư nói muốn gặp riêng ngài, y muốn nói chuyện cùng ngài.

Dương Túc Phong thuận miệng đáp:

- Gọi y vào…. Hả.. mà ai?

Y gần như hoài nghi mình nghe nhầm, Ô Mạn Lặc Tư ư?

Phong Phi Vũ gật đầu, nhắc lại lần nữa lời vừa rồi.

Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên hỏi:

- Y không ngờ lại một mình tới gặp ta?

Phong Phi Vũ khẳng định:

- Vâng.

Dương Túc Phong đi đi lại lại bên một khẩu pháo lớn, thoáng suy nghĩ một chút, trầm tĩnh nói:

- Y tới đây thế nào? Còn ai biết chuyện này nữa?

Phong Phi Vũ cần thận đáp:

- Y do Tang Bố dẫn tới, Tang Bố nói y tràn trộn vào trong đám tù bình bị thương, khi y đi qua trước mặt Tang Bố, y liền tức tiếp tìm Tang Bố nói muốn gặp ngài. Y còn nói có chuyện cực kỳ bí mật muốn nói cho ngài. Tang Bố đã kiểm tra thân thể của y, không phát hiện bất kỳ vũ khí gì, từ tư liệu mà chúng ta nắm được mà xét, y cũng không có võ công….

Dương Túc Phong có chút lơ đễnh nghe y nói hết, tựa hồ đang nghĩ tới chuyện khác, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi mới chậm rãi nói:

- Ta chấp nhận yêu cầu của y. Nhưng ngươi phải rút toàn bộ quan binh xung quanh ra, ta không muốn bọn họ nhìn thấy Ô Mạn Lặc Tư xuất hiện. Ngoài ra, nghĩ biện pháp ngăn cản tất cả người bên cạnh Y Toa Bối Nhĩ tiến vào pháo đài Ni Tư.

Phong Phi Vũ khó xử nói:

- Điều này…

Dương Túc Phong mắt sáng quắc:

- Ngươi cho rằng y tới để ám sát ta hay sao?

Phong Phi Vũ lắc đầu, dựa theo mệnh lệnh, triệt thối tất cả quan binh quân Lam Vũ xung quanh, sau đó chỉ đưa riêng Ô Mạn Lặc Tư tới.

Ô Mạn Lặc Tư đích xác là tới một mình, trên người cũng không mang theo bất kỳ vũ khí gì. Trải kịch chiến và đả kích bất lợi liên tiếp, nhìn qua y tiều tụy rất nhiều, không còn phong thái kiêu hùng. Vì để che dấu thân phận của mình, y còn thay đồng phục quân quốc phòng Cách Lai Mỹ bình thường, trên đồng phục còn cố ý nhuộm rất nhiều vết máu cáu lại, nếu như chẳng phải là người quen biết, sẽ chỉ coi y như một binh sĩ bình thường. Nhưng Dương Túc Phong nhìn lại thấy bề ngoài Ô Mạn Lặc Tư mặc dù thay đổi rồi, nhưng dục vọng và dã tâm trong lòng không hề biến mất, chỉ tạm thời che dấu đi, bất kể nói thế nào, y cũng từng là nhân vật dậm chân một cái có thể làm cả vương quốc Cách Lai Mỹ chấn động, người chết trong tay y không tới mười vạn thì cùng có chin vạn chin.

Dương Túc Phong sai Phong Phi Vũ mang tới hai chiếc ghế gốc và một cái bàn trà, đặt ở bên pháo đài ngoài trời. Ra hiệu Ô Mạn Lặc Tư ngồi xuống hãy nói, rồi bản thân tự ngồi trước, Ô Mạn Lặc Tư cũng không khách khí, lạnh lùng nhìn Dương Túc Phong một cái, lãnh đạm nói một tiếng cám ơn sau đó cũng ngồi xuống.

Phong Phi Vũ bê tới hai cốc trà đặt lên bàn, sau đó lùi sang một bên.

Dương Túc Phong bình đạm làm động tác mời dùng trà, thoải mái nói:

- Không biết tướng quân đại nhân tìm ta có chuyện gì muốn nói?

Ô Mạn Lặc Tư trúc trắc đáp:

- Ta chỉ lòng có điều không hiểu, phải tìm ngươi làm cho rõ, nếu không ta chết không nhắm mắt.

Dương Túc Phong nâng chén trà lên, hờ hững nói:

- Mời nói.

Ô Mạn Lặc Tư nâng cốc trà lên uống ực một hơi, thông cổ họng rồi đặt cốc trà xuống, cay đắng nói:

- Dương Túc Phong, ta và ngươi không hề có ân oán cá nhân gì, vì sao ngươi nhất dịnh muốn đuổi cùng giết tận? Điều ngươi muốn chắc gì ta đã không thể cho ngươi, Khắc Lai Ô Địch Mã và Y Toa Bối Nhĩ công chúa có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi như vậy, nói không chừng có thể cho ngươi càng nhiều hơn, ngươi hà tất gì phải phí nhiều công sức như vậy?

Dương Túc Phong cười bình thản, chậm rãi nói:

- Nếu như ta không bỏ ra công sức lớn như vậy, ông sẽ nói những lời này sao?

Ô Mạn Lặc Tư không kìm được một tiếng thở dài, Ngửa cổ nhìn trời, bầu trời ánh trăng mát lạnh, dày đặc vì sao. Phải, nếu không phải Dương Túc Phong đánh bại mình, mình có thể nhận biết người trẻ tuổi này sao? Có lẽ y đứng ngay trước mặt mình, mình cũng chẳng nhìn y lấy một cái, mà càng có thể mình cho một phát súng giết chết y, hoặc là sai người treo cổ y lên cây ở bên quảng trường rồi.

Chuyện xưa như làn khói, đủ loại quá khứ hiện lên trước mắt, chỉ cảm thấy như giấc mộng Nam Kha. Chỉ có điều, lúc tỉnh mộng lại này thực quá tàn khốc, cả quân đội hơn ba vạn người, trong thời gian không tới mười ngày bị kẻ trẻ tuổi trước mắt đánh tan đánh bại toàn bộ, nhưng bản thân không nhìn thấy chút máu tanh nào trên người y. Y thật sự không giống người chỉ huy một nhánh quân đội như lang như hổ, nhưng vẫn lại cứ chính là y, suất quân đột nhập Hắc Hổ Loan, trực tiếp tạo thành kết cục chua sót đêm nay.

- Ông một mình tới gặp ta, rốt cuộc là muốn nói với ra điều gì?

Dương Túc Phong chậm rãi nói, ngữ khí dần trở nên nghiêm túc.

- Ta chỉ muốn tới gặp ngươi, xem xem ngươi rốt cuộc là dạng người gì, nếu không ta chết không nhắm mắt.

Ô Mạn Lặc Tư cười khổ nói, đây là lần thứ hai y nhắc tới bốn chữ ‘chết không nhắm mắt’.

Chậm rãi đứng lên, Ô Mạn Lặc Tư ưỡn thằng người, ánh mắt thâm trầm nhìn vè càng Ni Tư trong ánh đèn rực rỡ, lặng lẽ thở dài một hơi, nghiêm túc nói:

- Ta thừa nhận ta đã thất bại, ta không phải là kẻ sợ chết, ngươi giờ có thể đem ta giao cho công chúa Y Toa Bối Nhĩ rồi, ta nghĩ cô ta rất muốn nhìn thấy ta bị thiêu sống ở quảng trường vương cung.

- Ông cho rằng hiện giờ ta sẽ bắt lấy ông?

Dương Túc Phong ánh mắt dập dờn nói, người vẫn yên lặng dựa vào ghế, trừ ánh mắt liêc qua ra, không hề có động tác nào khác.

- Ngươi không phải vẫn mong trờ một ngày ta rơi vào tay ngươi sao?

Ô Mạn Lặc Tư lạnh lùng nói, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Túc Phong, như muốn thọc sâu vào trong nội tâm của y.

Dương Túc Phong khẽ lắc đầu, phất tay hướng về đằng sau. Phong Phi Vũ lặng lẽ đi tới, bình đạm nói:

- Bí mật dẫn công tước Mặc Linh Đốn tới đây, không được để người ngoài biết.

Phong Phi Vũ gật đầu, xoay người rời đi.

Ánh mắt hồ nghi của Ô Mạn Lặc Tư rơi xuống mặt Dương Túc Phong, nhấp nháy hồi lâu mới hoài nghi nói:

- Mặc Linh Đốn? Ngươi dẫn y tới đây làm gì?

Dương Túc Phong bình thản đáp:

- Ta muốn giao y cho ông.

Ô Mạn Lặc Tư rõ ràng sửng sốt, nói theo phản xạ điều kiện:

- Vì sao? Ngươi cho rằng ta sẽ một súng bắn chết y? Không, ngươi sai rồi, Ô Mạn Lặc Tư ta mặc dù giết người nhưu ma, nhưng đối với người của mình, ta sẽ không tùy tiện xuống tay.

Dương Túc Phong cười quỷ dị, bình tĩnh nói:

- Ông đương nhiên không thể giết y, y chính là phụ thân của ông, mẫu thân của ông chính là vương phi Nhược Lỵ Nhã…

Ô Mạn Lặc Tư căn bản không coi lời của Dương Túc Phong ra gì, cười khinh miệt, lạnh lùng nói:

- Dương Túc Phong, ngươi nói bậy mà không làm nháp trước à? Mặc Linh Đốn là phụ thân của ta? Ta chưa hề nghe qua chuyện nực cười nào hoang đường như thế.

Dương Túc Phong không đổi sắc mặt nói:

- Kỳ thực ta cũng không tin, nhưng Khắc Lai Ô Địch Mã nói như thế, là thật hay giả tự ông phán đoán đi.

Sắc mặt Ô Mạn Lặc Tư lúc này mới có chút nghiêm túc, hồ nghi nói:

- Khắc Lai Ô Địch MÃ nói vậy thật ư?

Dương Túc Phong hờ hứng đáp:

- Ô Mạn Lặc Tư, ông hẳn biết Khắc Lai Ô Địch Mã là người thế nào, ông từng nghe thấy y nói dối chưa?

Ô Mạn Lặc Tư hơi biến sắc, nhưng lập tức khôi phục lại, lạnh lùng nói:

- Dương Túc Phong, cho dù Mặc Linh Đốn là phụ thân của ta thực, ta cũng không ngươi ban ơn, ngươi muốn mua chuộc ta sao? Ha Ha, ngươi không cần phí tâm tư, Ô Mạn Lặc Tư ta thà làm đầu gà chứ không làm đít trâu. Ta tuyệt đối không thể bán mạng cho ngươi.

Dương Túc Phong khẽ lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Đây không phải là ban ơn, ta cũng không cần ông bán mạng cho ta.

Ô Mạn Lặc Tư nheo mắt lại, ánh mắt như độc xà không ngừng chuyển động, tựa hồ như muốn đoán Dương Túc Phong rốt cuộc là đang làm trò gì, nhưng cuối cùng không thu được kết quả. Chỉ đành hung dữ nói:

- Dương Túc Phong, rốt cuộc ngươi muốn gì?

Dương Túc Phong bình thản đáp:

- Ta muốn tốt nhất là ông đưa phụ thân mình về Nạp Tư Lôi Đặc thật sớm.

Ô Mạn Lặc Tư ngạc nhiên, lập tức cười âm trầm, chậm rãi nói:

- Dương Túc Phong, thì ra là ngươi cần ta.

Dương Túc Phong không nói gì, chỉ chậm rãi đặt chén trà về trên bàn, hai tay bình tĩnh đan ở trước bụng, đối với lời Ô Mạn Lặc Tư nói coi như chẳng nghe thấy. Gió biển thổi qua pháo đài Ni Tư, mang theo luồng khí mát lạnh.

Ô Mạn Lặc Tư ngửa mặt lên trời, ha ha cười lớn, một lúc lâu sau mới từ từ thu lại nụ cười, tiếp tục âm trầm nói:

- Dương Túc Phong, ngươi rất âm hiểm! Trước đây ta còn thực sự cho rằng ngươi muốn giúp công chua Y Toa Bối Nhi đoạt lại chính quyền Cách Lai Mỹ, nhưng trên thực tế, lại là muốn khống chế Cách Lai Mỹ! Ngươi không muốn giết ta, ngươi muốn ta tiếp tục làm kẻ địch của ngươi có phải không? Ồ, không phải là kẻ địch củangươi, mà là kẻ địch của chính phủ mới Cách Lai Mỹ. À, ta hiểu rồi, nếu như Ô Mạn Lặc Tư chết rồi, thanh kiếm của Tư Ba Đạt Khắc kề lên cổ người Cách Lai Mỹ sẽ biến mất, bọn họ sẽ không cần dựa vào Dương Túc Phong ngươi nữa. Nhưng chỉ cần Ô Mạn Lặc Tư còn sống, bất kể hắn ta còn đủ thực lực hay không, cái tên của hắn ta, sự tồn tại của hắn ta, đối với người Cách Lai Mỹ mà nói, đều là một loại uy hiếp. Bởi vì hắn ta bất kể lúc nào cũng có thể trổi dậy, tác dụng duy nhất của loại uy hiếp này chính là đẩy bọn họ vào lòng quân Lam Vũ, hơn nữa càng ôm càng chặt…

Phong Phi Vũ lại lần nữa lặng lẽ xuất hiện, nhưng Ô Mạn Lặc Tư không hề phát giác, vẫn vung nắm đấm kích động chửi mắng âm mưu của Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong vẫn trầm mặc không nói, thẩn sắc tĩnh lặng vô cùng, ngược lại Phong Phi Vũ hung dữ trừng mắt nhìn Ô Mạn Lặc Tư như phát điên, muốn cho y nếm vài cái nắm đấm, bất quá nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của Dương Túc Phong chỉ đành bỏ qua, mặc cho Ô Mạn Lặc Tư tận tình phát tiết.

Ô Mạn Lặc Tư phát tiết chán chê, cuối cùng ngồi phịch trở lại ghế, thâm trầm nhìn thẳng vào Dương Túc Phong, vẻ mặt chán chường nói:

- Vẻ ngoài và nội tâm của ngươi rất không xứng với nhau, ngươi đứng là một tên ác ma.

Dương Túc Phong vẫn trầm mặc không nói, một mình mân mê chén trà.

Ô Mạn Lặc Tư hung dữ nói:

- Dương Túc Phong, ngươi sẽ hối hận! Nếu ngươi cho ta cơ hội, ta sẽ không bỏ qua! Ta sẽ còn trở lại, xé nát ngươi từng mảnh! Tới lúc đó, ta cũng ở tư thế bề trên sảng khoái thả cho ngươi một đường sống.

Dương Túc Phong cuối cùng cũng mở miệng, nhẹ nhàng nói:

- Ta biết, sẽ có người đợi ông trở lại.

Ô Mạn Lặc Tư dùng sức bóp náp chén trà.

Dương Túc Phong hờ hững phất tay, Phong Phi Vũ đưa công tước Mặc Linh Đốn tới.

Trong mấy ngày ngắn ngủi này, công tước Mặc Linh Đốn đã trải qua qua nhiều việc, cho nên bộ dạng của ông ta cũng tỏ ra hết sức tiều tụy, ông ta vốn là một ông già an nhàn sung sướng, gần đất xa trời. Khi Phong Phi Vũ mở còng tay cho ông ta, ông ta đã khốn đốn vô cùng, đột nhiên nhìn thấy Ô Mạn Lặc Tư, không khỏi ngẩn ra, theo đó hai hàng nước mắt đục ngầu chậm rãi trào ra, biểu lộ một loại tình cảm chân thành không cách nào che dấu được.

Tới đây, tất cả những người có mặt bao gồm cả Ô Mạn Lặc Tư bên trong đó đều hiểu rõ, Ô Mạn Lặc Tư đúng là nhi tử của Mặc Linh Đốn.

- Ngươi không được giết con trai ta. Ta, ta, ta có thể cho ngươi hết…

Mặc Linh Đốn kinh hoàng kêu lên, ánh mắt cầu khẩn nhìn Dương Túc Phong, nếu chẳng phải là Ô Mạn Lặc Tư kéo ông ta, ông ta gần như đã quỳ xuống rồi.

Dương Túc Phong lắc đầu, bình thản nói:

- Ta không giết con trai ông, cũng không giết ông. Con trai ông sẽ đưa ông về Nạp Tư Lôi Đặc, ông có thể bình yên sống qua nửa đời còn lại ở vương quốc Tháp Lâm. Đương Nhiên, điều này cần sự cho pháp của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ.

Mặc Linh Đốn bán tins bán nghi nhìn Dương Túc Phong, lại bán tính bán nghi quay lại nhìn Ô Mạn Lặc Tư. Nhưng Ô Mạn Lặc Tư không chút lĩnh tình lạnh lùng nhìn Dương Túc Phong. Mặc Linh Đốn không cách nào hiểu được giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Gió đêm thổi qua, Phi Phong vũ lặng lẽ mở đường.

Ô Mạn Lặc Tư nhìn xoáy vào Dương Túc Phong một cái, đỡ công tước Mặc Linh Đốn lên, bước chân nặng nề rời đi. Công tước Mặc Linh Đốn cảm thấy như đi trong cơn mơ, khi đi đường còn không ngừng dùng sức nhéo vào tay và mặt mình, sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Phong Phi Vũ lặng lẽ tiến tới một bước, ép giọng xuống cực thấp:

- Phong lĩnh, làm như vậy có khiến bọn Khắc Lý Khắc Lan phảm cảm hay không? Phía Khắc Lai Ô Địch Mã phải giải thích thế nào?

Dương Túc Phong thản nhiên nói:

- Ta chưa từng nhìn thấy Ô Mạn Lặc Tư, y đã chạy từ trước rồi, mọi người đều biết cả. Ai Đức Tư Lặc Mỗ chạy đi đâu, Ô Mạn Lặc Tư cũng sẽ chạy tới đó, nếu Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã trở về Nạp Tư Lôi Đặc, như vậy tự nhiên Ô Mạn Lặc Tư cũng sẽ theo về Nạp Tư Lôi Đặc rồi.

Phong Phi Vũ thần tình cổ quái gật đầu, sau đó lặng lẽ lùi ra.

Trên cả pháo đài Ni Tư, chỉ có một mình Dương Túc Phong đứng thẳng giữa trời đất.

Mấy phút sau, từng tia sáng phía đông xé rách màn đêm u ám, một ngày mới lại bắt đầu rồi.
Bình Luận (0)
Comment