Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 207

Vân Thiên Tầm tới bộ tham mưu của quân Lam Vũ làm tăng thêm chút không khí quái dị, hai vị tham mưu thần tàn chí cường ngồi trên xe lăn, hai vị lão nhân sắc mặt cô khổ dạn dày phong sương. Trong mắt người khác, xuất hiện một vị như thế đã là chuyện làm người ta kinh ngạc, huống chi còn xuất hiện cả hai vị? Nhưng mà Khắc Lao Duy Tư và Vân Thiên Tầm tỏ ra hết sức thản nhiên với ánh mắt quái dị của người bên cạnh. Vân Thiên Tầm cũng chẳng vì mình vừa mới còn là tù nhân của quân Lam V ũ mà tỏ ra mất tự nhiên, dường như là hắn đã ra sức vì quân Lam Vũ lâu năm rồi vậy.

Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm vừa gặp đã thân, bớt cho Dương Túc Phong được rất nhiều phiền toái. Về mặt lý luận quân sự Khắc Lao Tắc Duy Tư có trình độ rất cao, điều đáng tiếc duy nhất chính là chưa từng tự mình lên chiến trường, mà Vân Thiên Tầm lại thân kinh bách chiến, dấu chân cơ hồ đi khắp mõi ngõ ngách của đại lục, quen thuộc quân đội và biên chế mỗi quốc gia, đối với tuyệt đại đa số tướng lĩnh danh tiếng của các quốc gia cũng rõ như lòng bàn tay. Bất quá tạm thời mà nói, Dương Túc Phong cũng chỉ đành ủy khuất bọn họ, bởi vì trước mắt chỉ có thể đánh quanh quẩn ở Mỹ Ni Tư.

- Chúng ta phải nghĩ cách thật nhanh nắm được pháo đài Tích Lôi Sơn.

Dương Túc Phong nói đơn giản, phòng chỉ huy chỉ có ba người bọn họ.

- Điều quan trọng của việc chiếm lấy pháo đại Tích Lôi Sơn không nằm ở bản thân của pháo đài, mà nằm ở việc cắt đứt tăng viện của nó, nhất là tăng viện của Đan Phượng phủ cho nó.

Vân Thiên Tầm giọng nói vẫn chậm rì rì chẳng ra nóng lạnh, không cao không thấp, âm điệu hơi khó nghe, Dương Túc Phong tạm thời còn chưa quen, vẫn cảm thấy có chút quai quái.

- Tôi tán đồng ý kiến của Vân, xuất phát từ phương hướng của chúng ta, công chiếm Đan Phương Phủ trước so với công chiếm pháo đài Tích Lôi Sơn dễ hơn nhiều. Nhưng, chúng ta cần một lý do hợp lý.

Khắc Lao Tắc Duy Tư trầm tĩnh nói.

Thế là kế hoạch tác chiến sơ bộ liền như vậy đã được quyết định, vấn đề còn lại chính là dùng phương thức gì để tiến vào Đan Phượng phủ. Vân Thiên Thầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư đều có mối lo lắng giống nhau. Nếu như Mai Cáp Đức quyết tâm muốn phản quốc, hắn cũng không thể không nhìn thấy tầm quan trọng của Đan Phượng phủ, hắn cũng sẽ nghĩ phương cách để đem Đan Phượng phủ khống chế trong tay của mình. Chỉ riêng về góc độ quân sự mà nói, Mai Cáp Đức đã khống chế pháo đài Tích Lôi Sơn, lại muốn khống chế Đan Phượng Phủ hiển nhiên chẳng phải chuyện khó khăn lắm.

Bất quá, hai người cũng đều có một vấn đề không cách nào phán đoán được, đó chính là Mai Cáp Đức rốt cuộc sẽ hạ độc với Tần Tiêu Đình hay không, điểm mấu chốt của Mai Cáp Đức là nằm ở đâu. Đứng ở góc độ quân Lam Vũ mà nói, nếu như Mai Cáp Đức công nhiên hạ độc thủ Tần Tiêu Đình, vậy đó là chuyện quá lý tưởng. Quân Lam Vũ lập tức có thể thừa cơ chiếm lĩnh Đan Phượng phủ, nhưng mà Mai Cáp Đức đương nhiên cũng biết điểm này. Mai Cáp Đức từng phải chịu thiệt với quân Lam Vũ ở Bàn Long hạp rốt cuộc còn có thể cấp cho quân Lam Vũ cơ hội này không, thực sự rất khó nói.

Đúng lúc này có tham mưu tiến vào báo cáo tin tức hạm đội Phất Lai Triệt và A Phương Tác tiêu diệt hải tặc Hải Bá Thiên, đồng thời đưa lên cho Dương Túc Phong một khối ngọc bội cổ xưa có điêu khắc song long. Khi Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm nhìn thấy khối ngọc bội này sắc mặt đều trở nên trầm trọng, làm Dương Túc Phong lấy làm lạ, cũng không biết khối ngọc bội này có gì đặc biệt.

Khắc Lao Tắc Duy Tư hỏi ngay:

- Phất Lai Triệt đâu? Hắn ở đâu rồi?

Tham mưu báo cáo, Phất Lai Triệt không hề trở về, hắn chỉ phái khoái thuyền đưa lượng lớn tài sản hàng hóa thu được mang về, còn có những thương nhân bị bắt cóc trước đây được phóng thích. Những tài sản và hàng hóa thu được này qua tính toán sơ bộ của tài chính và dự toán ủy viên hội do Tài Băng Triêu chủ trì, tiền mặt thêm vào cùng với hàng hóa có thể lập tức thanh lý giá trị ước chừng hơn một ngàn ba trăm vạn kim tệ. Những thứ khác tạm thời chưa thể bán được như các vật phẩm trân quý đồ cổ, tranh họa giá trị ước tình tới tám trăm vạn lượng, thật sự là món tiền không nhỏ chút nào. Làm đôi mi nhíu chặt của Tài Băng Tiêu cuối cùng cũng nở ra một nụ cười, những ngày này kinh tế của địa khu Tử Xuyên Đạo phát triển tấn tốc, nhưng tài chính tiêu hao cũng như cái động không đáy, làm nàng không thể không nhiều nhắc nhở Dương Túc Phong phải nghĩa cách kiếm chút tiền tài mới có thể tiếp tục chống đỡ tiếp được, nếu không chỉ còn cách tăng thêm thuế má thôi.

Món tiền tài này rót vào tự nhiên làm Dương Túc Phong tâm tình hể hả, áp lực giảm bớt, nhưng Khắc Lao Tắc D uy Tư và Vân Thiên Tầm đối với số tiền báo lên trên chẳng hề cảm thấy hứng thú, ngược lại đối với khối ngọc bội cổ xưa hết hết chú ý. Nhưng đáng tiếc tham mưu không nói tỉ mỉ, chỉ biết là Phất Lai Triệt thu được từ trong động giấu kho báu của Hải Bá Thiên. Nhưng hạm đội Phất Lai Triệt vẫn tiếp tục càn quét những nhóm hải tặc lẻ tẻ khác trên biển Ni Tư, trước khi hắn trở lại, không ai biết khối ngọc này rốt cuộc là như thế nào.

Phất tay bảo tham mưu đi ra, Dương Túc Phong hiếu kỳ hỏi:

- Khối ngọc bội này rất đáng tiền à? Tới năm trăm vạn kim tệ không?

Vân Thiên Tầm nghiêm túc lắc đầu, chầm rãi nói:

- Không, khối ngọc bội này không đáng tiền, chỉ là một loại tượng trung cho thân phận thôi.

Dương Túc Phong tỏ ý nghi ngờ:

- Vậy sao các ngươi lại như hết sức coi trọng nó?

Khắc Lao Tắc Duy Tư chậm rãi nói:

- Bởi vì chỉ có nhân vật hạch tâm của đế quốc Đường Xuyên hoặc là công thần có công trạng cực lớn mới được sở hữu song long điêu linh ngọc bội, nghe nói bên trong còn có năng lượng hết sức thần kỳ, có thể làm người ta kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bất xâm, trong cả cuộc đời của tôi, tôi chỉ biết Nhạc Thần Châu từng có một khối, hiện giờ khối ngọc của y hẳn là đã giao cho Điệp Phong Vũ rồi.

Vân Thiên Tầm cũng thâm trầm nói:

- Theo tôi biết, số lượng của khối song long điêu linh ngọc bội này rất ít, nó làm từ một khối thiên thạch thời Đường Xuyên khai quốc, trừ hoàng đế cá đời của đế quốc, hoàng hậu và thái thử có thể đời đời tương truyền ra, cho dù những thành viên hoang thất khác cũng rất khó có được. Về phần người khác càng ít, trong một trăm năm gần đây chỉ có hai người không phải hoàng thất được ban chiếc ngọc bội này, một là thống soái hải quân Đường Lãng, người kia là tổng tham mưu trưởng lục quân Nhạc Thần Châu, đều là nhân vật cột chống trời trong lịch sử, từng vì đế quốc Đường Xuyên lập công lao hiển hách.

Tư duy của hắn đột nhiên nhảy vọt, trong mắt ánh lên tia sáng màu xám, nói chậm rì:

- Có khối ngọc bội này, chúng ta có đủ lý do tiến vào Đan Phượng phủ rồi.

Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao?

Khắc Lao Tắc Duy Tư nói:

- Khôi ngọc bội này là vật truyền đời của hoàng gia, chúng ta không nên sở hữu, chúng ta phải gửi nó lên điện thờ ở Đan Phượng hành cung, vì đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ, dọc đường chúng ta phải có đủ vũ lực để bảo hộ…

Dương Túc Phong lập tức hiểu ra, vui mừng nói:

- Binh lực của chúng ta không nhiều, nhưng mang hai liên đội hộ tống là cần thiết. Tần Tiêu Đình cho dù trong lòng có suy tính gì, vì khối song long điêu linh ngọc bội này cũng chỉ đành để ta tiến vào Đan Phượng phủ thôi. Đương nhiên, cô nương Tiêu Tử Phong thân mang trong bệnh, ở nhà Đan Phượng hành cung mấy đêm hẳn là cũng không bị chỉ trích nhiêm lệ chứ?

Trước đó quân Lam Vũ vốn muốn đưa Tiêu Tử Phong tới Đan Phượng hành cung ở Đan Phượng phủ tĩnh dưỡng, nhưng Tần Tiêu Đình phụ trách trấn thủ Đan Phượng phủ cự tuyệt không chút khách khí, lý do y đưa ra rất đường hoàng chính đáng:” Đan Phượng hành cung chỉ có người của hoàng thất mới có thể vào ở”. Quân Lam Vũ mặc dù hết sức tức giận, nhưng trừ phi công khai tạo phản, nếu không thực sự không có lý do cưỡng ép tiến vào Đan Phượng hành cung.

Bất quá hiện giờ đã có cớ rồi, còn lại chỉ là hành động thôi.

Sáng sớm ngày 8 tháng 4, Dương Túc Phong chính thức dẫn hai liên đội quân Lam Vũ vũ trang toàn diện lên đường từ Lệ Xuyên phủ, hộ tống song long điêu linh ngọc bội tới Đan Phượng phủ, hai chỉu huy liên đội chính là Lặc Phổ và Tang Đốn vừa mới chạy từ Cao Dương phủ về, còn các bộ đội khác thì dưới sự chỉ huy thống nhất của Khắc Lao Tắc Duy Tư bí mật tiến về pháo đài Tích Lôi Sơn.

Mây mờ chiến tranh một lần nữa bao chùm bấu trời Tử Xuyên đạo.

Trước khi xuất phát, Dương Túc Phong đã gửi công văn tới cho Tần Tiêu Đình, nói rõ việc làm của mình. Tần Tiêu Đình sớm đã nhận được tin tức, dẫn nhân mã đóng giữ trên con đường ắt phải đi qua Bàn Lòng hạp, đối diện với quân Lam Vũ vũ trang toàn diện hừng hực khí thế, bộ hạ của hắn cũng đều nghiêm trận chờ đợi, mai phục ở trận địa hậu phương cung tiễn thủ kéo cung lắp tên, như hổ đói rình mồi ở trên cao.

Dương Túc Phong thản nhiên nhìn Tần Tiêu Đình dáng vẻ nghiêm túc, mỉm cười kinh ngạc hỏi:

- Tần tướng quân, ngài làm thế này là sao đây?

Tần Tiêu Đình toàn thân quân trang, tay phải giương Hổ Bi cung, lưng cắm điêu linh tiễn, bộ dạng sẵn sàng chuẩn bị chiến đầu, đám vệ sĩ bên người cũng cảnh giác cực cao. Hắn nhìn Dương Túc Phong không chớp mắt, lạnh lùng nói:

- Dương Túc Phong, ngươi đã biến rõ rồi còn vờ hỏi.

Dương Túc Phong phủ nhận:

- Ta chỉ cùng là đưa thứ này trở về Đan Phượng hành cung, ngài cần gì phải khẩn trương như thế?

Tần Tiêu Đình sắc mặt âm trầm như mây đen phủ khắp trời, giọng trầm mà chậm:

- Dương Túc Phong, ngươi đừng có giả vờ giả vịt, ta thừa biết ngươi muốn làm cái gì, ngươi chẳng phải là muốn đoạt lấy Đan Phượng phủ sao? Ngươi có thể công khai giương cờ quân Lam Vũ tấn công bọn ta, hà tất phải len lén lút lút, bày ra cái trò mượn đường diệt Quắc này chứ?

Dương Túc Phong chỉ đành thở dài, làm ra vẻ bị oan ức, cười khổ nói:

- Tần tướng quân, ngài nói mấy lời này quá khó nghe, hiều sai hoàn toàn chúng tôi rôi. Quân Lam Vũ chúng tôi mặc dù không liệt vào trong biên chế chính thức của quân đội đế quốc, nhưng cũng là lực lượng quốc phòng của đế quốc. Chính gọi là cây cùng một cội, Tần tướng quân hà tất quá gâp như thế, tất cả những điều chúng ta làm, đều chỉ là muốn sinh tồn ở vùng đát Mỹ Ni Tư này mà thôi…

Tần Tiêu Đình không chút khách khí cắt ngang lời y, lạnh lùng nói:

- Xin lỗi, đạo bất đồng không thể chung mưu! Tần Tiêu Đình ta một lòng trung thành với đế quốc, không mang hai lòng, ngươi chớ mơ có được chút lợi nào từ chỗ ta.

Dương Túc Phong nhún vai, khẽ nhíu mày nói:

- Bất kể thế nào, khối ngọc bội điêu khắc song lòng này ta phải đưa nó về Đan Phượng hành cung phải không nào? Chẳng lẽ ngài không cảm thấy đây là điều tôn trọng tối thiểu với hoàng đế bệ hạ sao?

Tần Tiêu Đình chém đinh chặt sắt nói:

- Không cần nữa, chuyện này ta có thể làm giúp ngươi.

Dương Túc Phong hít một hơi, ngữ khí cũng trở nên thâm trầm, chậm rãi nói:

- Đây là quyết định cuối cùng của ngươi sao?

Lặc Phổ và Tang Đốn khẽ ra hiệu, quân Lam Vũ lập tức nhẹ nhàng tản ra, quỳ rạp trên mặt đất, súng mở chốt bảo hiểm, còn sư đoàn quan binh trên Bàn Long hạp của Tần Tiêu Đình cũng kéo cung, điểm đuốc hỏa pháo, chiến sự hết sức căng thẳng.

Tần Tiêu Đình không hề để ý tới sự uy hiếp của quân Lam Vũ, vẫn kiên quyết không chịu lùi nửa bước:

- Ta sẽ không thay đổi quyết định của mình.

Dương Túc Phong gắng hết sức áp chết lửa giận trong lòng, mặc dù sớm đã biết Tần Tiêu Đình là một phần tử ngoan cố, cứng mềm không chịu, nhưng không ngờ đối phương ngoan cố tới mức độ này. Hít mạnh một hơi, đang muốn hạ lệnh cường công, đột nhiên nhìn thấy một người dáng vẻ phó quan vội vàng chạy tới bên Tần Tiêu Đình. Hạ giọng thì thầm bên tai Tần Tiêu Đình mấy câu, Tần Tiêu Đình lập tức sầm mặt xuống, oai nghiêm đáng sợ nói:

- Ngươi đi nói với hắn! Đan Phượng phủ không hoan nghênh bất kỳ người ngoài nào.

Tên phó quan đó khó xử không biết lại nói cái gì, Tần Tiêu Đình quay ngoắt đầu lại, vừa khéo nhìn thấy bóng người Mai Cáp Đức và Tiêt Phức. Mai Cáp Đức dáng vẻ phấn chấn, mặt cười tươi rói, bên cạnh còn có Tiết Phức đi theo như đuôi chó, Mai Cáp Đức đi đâu, hắn bấu đít theo tới đó. Mai Cáp Đức cười ha hả nói:

- Lão Tần, ta không tính là người ngoài chứ?

Tần Tiêu Đình không để ý tới hắn, chỉ nghiêm khắc nhìn thẳng vào tên quan quân trẻ tuổi dẫn họ tới, lạnh lùng nói:

- Lục Cương, không có mệnh lệnh của ta ngươi dám cho bọn họ vào thành? Ngươi cũng qua lại với người khác rồi? Giỏi, giỏi, giỏi, giỏi lắm, mỗi tên các ngươi đều có tâm kế của riêng mình rồi.

Tên quan quân có tên là Lục Cương kia ước chừng hai bảy hai mươi tám tuổi, thân người cao lớn, hết sức tuấn tú uy vũ lại mạnh mẽ, bị Tần Tiêu Đình phê bình, sắc mặt hắn tức thì đỏ bừng bừng, nhưng hắn khẽ hít một hơi, lấy dũng khí nói:

- Tướng quân, tôi biết tôi không phải với ngài, tôi không nên làm thế! Nhưng, tôi không thể để bộ hạ của tôi chết cùng với chúng ta, bọn họ còn trẻ, bọn họ còn có tương lai… sư đoàn trưởng Mai Cáp Đức có thể mang tới cho họ một con đường sống…

- Câm miệng! Tham sống sợ chết! Ngươi không xứng làm một quân nhân.

Tân Tiêu Đình gầm lên, trênh mặt trên cánh tay gần xanh nổi lên cuồn cuộn.

Lục Cương sắc mặt càng thêm đỏ, toàn thân vì phẫn nộ và kích động mà run lên, hắn đột nhiên rút loan đao đặt lên cổ cứa một cái, tức thì máu tươi phọt ra, tiếp đó thân hình cao lớn đỏ sụi xuống mắt đất.

Từ Mai Cáp Đức tất cả những người kác đều ngây ra, Lục Vương cách Tần Tiêu Đình không quá ba mét, động mạch cổ bị cắt phun máu vừa kéo trúng vào Bổ Bí cung của Tần Tiêu Đình, tức thì làm nó ướt đẫm máu.

Tần Tiêu Đình mắt trợn tròn, ngẩn ra tới ba giây mới phản ứng lại, sải một bước dài tới ôm lấy thân thể Lục Cương, lớn tiếng kêu tên của hắn. Nhưng Lục Cương đã không còn nghe thấy nữa rồi, chỉ còn trên cổ máu tươi cuồn cuộn trào ra, nhuộm đỏ cả mảnh đất khô cạn.

Dương Túc Phong cũng cảm thấy hơi ớn lạnh, tên Lục Cương này không ngờ lại cương liệt như thế, đúng là không ngờ được. Lặc Phổ và Tang Đốn cũng đưa mặt nhìn nhau, cảm thấy mọi thức trước mắt làm người ta không thể nào tiếp thụ.

Chỉ có Mai Cáp Đức khóe miệng thoáng qua một nụ cười lạnh không để người ta phát giác.

- Mai Cáp Đức! Ngươi hại chết hắn! Ta! Ta…

Tần Tiêu Đình đứng bật dậy, chỉ vào Mai Cáp Đức, phẫn nộ quát lên, nhưng vì quá kích động. Hơi thở không thông, âm thanh cũng ngưng bặt, quân phục trên người nhuốm đầy máu tươi của Lục Cương, nhìn mà giật cả mình, giống như dũng sĩ vừa trải qua một cuộc chém giết thảm liêt may mắn sống sót.

Đối diện với sự chỉ trích của Tần Tiêu Đình, thần sắc của Mai Cáp Đức khá là bình tĩnh. Hắn chỉ than nhiên lạnh lùng nói:

- Tần Tiêu Đình, ngươi sai rồi, không phải ta hại chết hắn, mà là ngươi, người hại chết hắn là ngươi! Nếu như ngươi có thể hơi hiểu tâm lý bộ hạ một chút, ngươi sẽ không dẫn tới kết quả hôm nay, chúng ta đều là những đứa con bị vứt bỏ của đế quốc, chỉ có dựa vào nỗ lực của mình mới có thể tiếp tục sinh tồn, không ai có thể cứu chúng ta, chỉ có chúng ta mới có thể cứu bản thân mình.

Sắc mặt đen đúa của Tần Tiêu Đình không ngờ đỏ bừng lên, thờ phì phò từng hơi lớn, nổi trận lôi đình:

- Mai Cáp Đức! Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, ngươi làm như vậy không xứng với lương tâm, không xứng với tổ tông phụ mẫu, không xứng…

Mái Cáp Đức lạnh nhạt phát tay ra, ý bảo hắn đứng nói thêm nữa, ung dung cười lạnh nói:

- Phải! Ta không xứng với bất kỳ kẻ nào! Nhưng ta xứng với bộ hạ của bọn ta! Ít nhất ta có thể cho bọn họ con đường sống cơ bản nhất! Mà tất cả những điều đó, đế quốc không thể cho! Đế quốc đã rút quân đồn trú trên đảo Sùng Minh! Hủy bỏ phái hạm đội tới tiếp ứng cho chúng ta! Chúng ta đã không thể trở về đế quocó nữa! Đế quốc cũng không cần chúng ta nữa! Chúng ta chỉ có thể tự sinh tự diệt! Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cống hiến cho cái hoàng thất hủ bại đó?

Tân Tiêu Đứng sững người, nói:

- Đế quốc đã bỏ quân đồn trú trên đảo Sùng Minh?

Mai Cáp Đức ném ra một tờ giấy xuống bên chân Tần Tiêu Đình, lạnh lùng nói:

- Đây là mệnh lệnh bộ quân vụ đế quốc viết cho hai chúng ta, bảo chúng ta tự lực cánh sinh, từ cầu đường sống, ngươi xem đi, xem xem đế quốc xử lý chúng ta thế nào?

Văn bản mệnh lệnh màu đỏ sậm rơi xuống đất, vừa vặn nhuốm lấy máu tươi của tên quan quân Lục Cương, càng làm thêm nặng nề.

Tần Tiêu Đình chỉ nhìn một cái, liền thống khổ nhắm mắt lại, vô thức đưa mệnh lệnh cho Dương Túc Phong ở bên.

Dương Túc Phong xem qua, quả nhiên là mệnh lệnh bộ quân vụ đế quốc viết, mặc dù mệnh lệnh viết rất uyển chuyển, tỏ vẻ hết sức đồng cảm với quân trú đóng ở đây, tán dương và thăng thưởng chưa từng có cho đông đảo tướng sĩ. Mai Cáp Đức và Tần Tiêu Đình đều được bộ quân vụ thăng làm trung tướng lục quân, tất cả quan quân thủ hạ và binh si đều được tăng thêm một cấp. Nhưng trong những câu chữ, lại không còn cách nào khác lộ ra tin tức trí mệnh, đó là do chiến sự khẩn trương, đế quốc cần điều động quân đội từ bất kỳ nơi nào có thể rút quân, vì thể quân đóng trên đảo Sùng Minh vào trung tuần tháng ba đã bị điều tới nội địa tham dự tác chiến. Đây cũng có nghĩa là đảo Sùng Minh rất nhanh sẽ rơi vào tay người khác, còn đế quốc hải quân.. đế quốc hải quân đã không còn lực lượng tới tiếp ứng quan binh hai sư đoàn về nước nữa, bọn họ ở trên nam hải và bắc hải còn chưa tự lo được cho thân mình.

Dương Túc Phong đột nhiên nhớ ra, ngày đó Đương Tư tới gặp mặt mình, căn bản không hề nhắc tới tin tức hai sư đoàn này về nước. Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, đế quốc đã quyết định vứt bỏ hai sư đoàn tổng cộng hơn hai vạn người này vứt bỏ một cách vô tình rồi. Nếu không, không có hải quân Cách Lai Mỹ gật đầu, cho dù là thương thuyền của đế quốc, cũng không cách nào tiến vào biển Ni Tư tiếp ứng bọn họ rút lui.

Gió núi từ Bàn Long hạp thổi qua, gió thổi nhẹ nhàng, nhưng không xua đi được sự nặng nề và bi thống trong lòng Dương Túc Phong?

Hắn bi thống khỉ gì?
Bình Luận (0)
Comment