Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 215

Đề Lan Qua Lai vừa trải qua 1 giấc ngủ ngon. Hắn thực sự quá mệt, hắn vốn ko phải xuất thân con nhà lính, tố chất thân thể dĩ nhiên không thể bì được so với những người lính thường xuyên tiếp nhận huấn luyện, khi quân đội Lỗ Ni hùng hùng hổ hổ xuất binh đến Tình Xuyên đạo, Đề Lan Qua Lai đương nhiên rất hăng hái, tinh thần bừng bừng, nhưng sau đấy, vô tình phát hiện ra nơi đó vốn dĩ là một đầm lầy không cách nào thoát khỏi, hắn bèn rơi vào trạng thái tinh thần như người từ thiên đường rơi thẳng xuống đất, cứ nghĩ đến bất kỳ chuyện gì là hắn lại bị đau đầu, thậm chí một thời gian gần đây cứ uể oải ko ngớt, mơ mơ màng màng buồn ngủ, một ngày ngủ mười sáu giờ cũng không đủ. Nếu không phải vì hắn thật sự rất muốn chiếm Tử Xuyên – lấy cây đào này làm lễ vật, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi theo quân đội xuất chinh.

Mấy người tâm phúc của hắn toàn bộ đều đang đợi hắn ở ngoài đại trướng, bọn họ đều là quân nhân có nhiều kinh nghiệm chiến trận, nên đều mơ hồ cảm giác được có chút bất an, Đề Lan Qua Lai ngủ cũng ko sao, nhưng lại ngủ trễ quá mức, mà trong thời gian gấp rút thế này, trên chiến trường bất cứ tình huống nào đều có thể phát sinh. Thôi Kiếm Lai, Qua Á Đề Lạp, Bối Điệt Qua, La Kiệt Mễ Lạp, Khắc Nhan Ba Thiên, Tư Cơ Lạp Kỳ cả bọn cứ nhìn nhau, đều hy vọng đối phương đi trước nhắc nhở Đề Lan Qua Lai đã đến giờ xuất phát, thế nhưng trong cả bọn đang ngồi ở đây có ai lại không phải là khôn ngoan tinh quái, ai ngu gì đi làm cho Đề Lan Qua Lai mất hứng như vậy chứ?

Đang lúc người này nhìn người kia thì một quan quân vội vã chạy lại cấp báo, nói là đội quân tiên phong bị quân Lam Vũ phục kích, thương vong trầm trọng

Thôi Kiếm Lai thân là quân sư chưa kịp mở miệng, Khắc Nhan Ba Thiên tính tình nóng nảy nhất đã không nhịn được quát:“Đám phục binh nho nhỏ, phái ra 1 đội quân quét sạch chúng không được sao? Nơi đại bình nguyên làm gì có chỗ nào có phục binh chứ?”

Hắn vóc người khôi ngô. Thân cao đến gần hai thước, cân nặng vượt qua hai trăm cân, khắp người cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc, thịt của hắn còn cứng hơn xương của rất nhiều người, quả là tiếng đồn không sai chính là đệ nhất dũng tướng của quân đội Lỗ Ni nhiều năm qua, nếu chỉ xét trên vũ lực mà nói, nếu như hắn nhận mình chỉ xếp thứ nhì. Thì quả thật chẳng ai dám nhận mình là đệ nhất.

Viên quan quân kia khiếp sợ uy thế của Khắc Nhan Ba Thiên, không tự chủ được cứ thế lui về phía sau từng bước, cúi đầu nói rất khó khăn: “Đội tiên phong nói...... Bọn họ...... Không cách nào tiêu diệt được...... Kẻ địch rất ghê gớm.”

Thế là ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào La Kiệt Mễ Lạp, bởi vì đội tiên phong chính là do La Kiệt Mễ Lạp phụ trách chỉ huy. Đội tiên phong cố nhiên không cách nào tiêu diệt hết phục binh, tự nhiên đã làm mất mặt La Kiệt Mễ Lạp, hắn thấp giọng chửi một tiếng, hướng về phía mọi người nói: “Ta đi xem thử chuyện gì xảy ra.” Sau đó xoay người sải bước đi. Hắn chuẩn bị trở về đem tên sĩ quan chỉ huy tiên phong bóp chết, ngay cả mấy tên phục binh còn không đánh lại, giữ hắn phỏng có ích lợi gì?

Đề Lan Qua Lai vừa đúng lúc tỉnh dậy, ngáp dài rồi từ bên trong đi ra. Giọng ngái ngủ nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Thôi Kiếm Lai khom người nói:“Báo cáo đại tướng quân, đội tiên phong đã gặp phải phục binh, hẳn là tiểu đội của Lam Vũ quân, cố gắng trì hoãn tốc độ tiến quân của chúng ta. La Kiệt Mễ Lạp đã đi xử lý, hẳn là rất nhanh thôi sẽ khôi phục lại bình thường.”

Đề Lan Qua Lai lắng tai nghe một hồi. Tựa hồ nghe thấy loáng thoáng tiếng pháo nổ từ xa vọng lại, những người khác cũng đều nghe được, không khỏi hai mặt nhìn nhau dò hỏi, chẳng lẽ đội phục binh này của quân Lam Vũ lại có mang theo đại pháo? Như vậy không phải phục binh, mà có thể là đội quân chủ lực của kẻ địch.

Có điều Đề Lan Qua Lai hiển nhiên không mảy may để ý đến đám phục binh này. Hắn chỉ lầm bầm nói:“Tìm kẻ nào đi nói cho La Kiệt Mễ Lạp biết, không nên chỉ đuổi bọn chúng đi rồi coi như xong, ta muốn toàn bộ phải bị tiêu diệt. Toàn bộ tiêu diệt, hiểu không? Lũ ruồi muỗi đáng ghét này ngươi một ngày không đánh chết nó, nó sẽ suốt ngày kêu vo vo bên cạnh ngươi làm loạn, không cho ngươi được yên bình, nhưng chỉ cần đánh chết, thế giới này lại trở nên thanh tĩnh ngay thôi.”

Thế là tất cả mọi người đều tỏ vẻ khiêm tốn chăm chú lắng nghe, Thôi Kiếm Lai tự nhiên đi sắp xếp phái người truyền lệnh cho La Kiệt Mễ Lạp, Đề Lan Qua Lai ngáp dài, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra. Vì vậy lại trở về doanh trướng tiếp tục đi ngủ. Tư Cơ Lạp Kỳ khóe miệng giật giật, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra, chỉ là sắc mặt có chút ngấm ngầm lo lắng.

La Kiệt Mễ Lạp cưỡi ngựa phóng như bay trở về đội quân của mình, mới phát hiện ra tình huống không nhẹ nhàng đơn giản như đã nghĩ. Đội tiên phong hơn hai ngàn người đều bị kẻ địch đánh gục, ngay trên đường lại có không ít thi thể bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ, một số tàn quân còn sót lại đang ẩn núp ở cống rãnh hai bên đường, cẩn thận từng li từng tí, cũng không biết đang ẩn núp thế nào, đây quả là chuyện quân đội Lỗ Ni trước giờ chưa từng gặp phải. Hắn vừa hỏi bên dưới, mới biết được ngay cả viên sĩ quan tiên phong đều đã chết, hắn cho dù muốn trút giận lên đầu viên quan tiên phong quan cũng không có cơ hội.

“Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” La Kiệt Mễ Lạp lập tức nhảy từ trên lưng ngựa xuống, cầm roi da quất tên lính ở gần đó nhất.

Tên lính nọ lắp bắp trả lời: “Kẻ địch...... Kẻ địch...... Là ở chỗ này...... Đại pháo......”

La Kiệt Mễ Lạp tức đến hụt hơi, đường đường là chiến sĩ Lỗ Ni uy chấn thiên hạ mà lại bị đại pháo của đối phương hù dọa đến run lẩy bẩy, quả thực hoang đường, bởi vậy hắn vung roi da quất một phát đánh cho tên lính nhu nhược nọ ngã sấp xuống đất, sau đó đi theo hướng mà hắn chỉ, quả nhiên thấy được chỗ kẻ địch mai phục, hắn lệnh cho tên sĩ quan bên cạnh lấy bản đồ ra xem một chút, nhưng mặt trên không có bất cứ tiêu kỳ nào, chỉ là một chỗ trống mà thôi.

Đang trong lúc kích động, đột nhiên, tựa hồ có vật gì đó xẹt qua bầu trời bao la, phát ra tiếng gào thét sắc nhọn, tiếp theo truyền đến một tiếng nổ mạnh ầm ầm đinh tai nhức óc, mặt đất nơi hắn đang đứng thẳng đều phảng phất như vừa trải qua một cơn động đất, còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thì cảm giác được trên bầu trời sụp đổ đánh rầm rớt xuống một mảnh bụi đất, khiến cho hắn mặt mũi dính đầy tro bụi. Nhưng hắn cũng không kịp chùi, quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy trên đường lớn cách hắn mấy chục thước xa bị nổ tung thành một cái hố to, mới vừa rồi đứng ở nơi đó hơn mười chiến sĩ Lỗ Ni đã biến mất không còn tung tích, trên mặt đất chỉ sót lại những mảnh vụn thi thể.

“Thông báo bộ đội tập hợp! Chuẩn bị tiến công! Máy bắn đá! Máy bắn đá ở nơi nào? Còn có đại pháo! Cho ta đại pháo! Quân khốn nạn! Ngươi chạy cái gì! Đứng lại cho ta! Chạy lần nữa là ta giết ngươi!” La Kiệt Mễ Lạp hung tợn quơ nắm tay, hắn thề muốn đem vị trí mà hắn không biết tên kia san bằng thành bình địa.

Dương Túc Phong đứng ở phía trước ngôi miếu thổ địa của Nam Kha trại, dùng ống nhòm đánh giá hết thảy động tĩnh của quân đội Lỗ Ni, nơi này địa thế trống trải, tất cả tình hình phía dưới cũng có thể vừa xem là hiểu ngay. Trận pháo kích rải rác này là hắn cố ý hạ lệnh bắn, mục đích chính là chọc giận kẻ địch, thu hút sự chú ý của kẻ địch, từ ống nhòm bộ dạng của La Kiệt Mễ Lạp có thể thấy được. Hắn quả thật rất dễ dàng bị chọc giận.

Quân đội Lỗ Ni vũ trang hạng nặng đến, bọn chúng mang theo các loại vũ khí công thành như máy bắn đá và đại pháo, trải qua một lúc chuẩn bị, dưới sự gào thét của La Kiệt Mễ Lạp, máy bắn đá và đại pháo chậm rãi tiến vào trận địa, song. Dương Túc Phong cũng tuyệt đối không cho những loại vũ khí công thành này có cơ hội phát huy uy lực, nếu không Nam Kha trại sẽ không thể nào thủ được, dù chỉ một ngày, hắn tỉnh táo nói với Đỗ Qua Nhĩ và Đường Lạp Cách: “Trông cậy vào các ngươi.”

Đỗ Qua Nhĩ và Đường Lạp Cách ngưng trọng gật đầu.

La Kiệt Mễ Lạp rút ra hai thanh chiến đao bằng vàng dài gần hai thước, đứng ở bên cạnh cỗ máy bắn đá, vừa huơ chiến đao, vừa lớn tiếng gầm rú, phía trên máy bắn đá đã để sẵn một hòn đá thật lớn, chỉ cần một đao chém đứt dây trói, hòn đá sẽ bay tới đập tan xác địch nhân. Song, đột nhiên. Loại âm thanh gào rít xé gió một cách sắc ngọt khi nãy lại vang lên, hơn nữa lại nghe thấy có mấy vật lạ xé toạc khoảng không, bản năng chiến tranh khiến cho hắn lập tức nhanh nhẹn nằm sấp thân mình xuống.

“Ầm ầm đùng! Ầm ầm đùng!”

Liên tiếp hàng loạt trái đạn pháo nổ mạnh mẽ chung quanh trận địa máy bắn pháo, sáu bảy cỗ máy bắn pháo cùng lúc bị đập bể nát bấy, mảnh vụn bay tứ tung khắp nơi. Đánh chết không ít chiến sĩ Lỗ Ni chuẩn bị xem náo nhiệt, cũng có một số người bị nổ tan tại trận. Cơ hồ tại cùng thời gian đó, La Kiệt Mễ Lạp mục quang tận mắt chứng kiến,những khẩu đại pháo vừa mới được đẩy ra còn chưa kịp tiến vào trận địa đã hứng chịu đạn pháo dày đặc của kẻ thù bao trùm oanh tạc, sau khi một loạt pháo nổ mạnh trôi qua. Mảnh chiến địa đã ko còn giữ được bề mặt bằng phẳng với độ cao như ban đầu, chỉ có khói đạn bay mù mịt quẩn quanh chưa kịp tan đi, toàn bộ đại pháo cùng pháo binh của hắn đều biến mất.

“Tốt lắm! Đường Lạp Cách. Trở về ta sẽ cấp cho ngươi một cái bằng khen.” Dương Túc Phong giơ ống dòm, hết sức tán thưởng nói.

“Thôi bỏ đi, bằng khen của ngài không đáng giá chút nào, chi bằng ngài cho ta kim tệ còn hơn.” Đường Lạp Cách không chút lưu tâm nói.

Những pháo binh bên cạnh đều nở nụ cười.

Dương Túc Phong bên khóe miệng cũng lộ ra một tia cười thản nhiên.

Nhưng La Kiệt Mễ Lạp lại không sao cười nổi, bởi vì một mảnh đạn lạc đã đánh trúng vào cái mông của hắn, đau đến mức hắn phải cắn răng nhăn mặt, nhưng do đang đứng trước mặt thuộc hạ nên lại không thể rên rỉ thành tiếng, không thể làm gì khác hơn là đau khổ chịu đựng.

Bọn Đề Lan Qua Lai và Thôi Kiếm Lai rất nhanh đã nhận được báo cáo của La Kiệt Mễ Lạp, bọn chúng ý thức được rất nhanh. Lam Vũ quân đang im ắng ẩn núp tại cái nơi quỉ quái tên là trại Nam Kha kia, cũng không phải chỉ đơn thuần là một bọn phục binh qua đường, mà là đã có chuẩn bị từ sớm, từ việc đối phương có trang bị đại pháo tầm xa cho thấy, ít nhất có mười họng đại pháo trở lên, mục đích bọn chúng xuất hiện ở chỗ này, cũng không đơn giản chỉ là muốn quấy rối quân đội Lỗ Ni một chút như vậy, mà là muốn gây cho quân đội Lỗ Ni một phiền toái rất lớn.

Đương nhiên, quân đội Lỗ Ni cũng có thể hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của bọn chúng, trực tiếp từ đường lớn gấp rút vượt qua, nhưng không hề nghi ngờ khả năng sẽ tổn thất khá nhiều binh lính và vật tư, thậm chí còn bị chặt đứt đường lui. Đương nhiên, quân đội Lỗ Ni cũng có thể đi đường vòng tới, từ đường khác mà đi, nơi này đều là nơi đất bình nguyên bằng phẳng, có rất nhiều đường, vấn đề nằm ở chỗ quân đội Lỗ Ni đã tập kết đến nơi đây, một số lượng lớn lương thực vật tư cũng tập hợp ở chỗ này, nếu như muốn đi đường vòng, phải tốn hao rất nhiều ngày để điều chỉnh lại một lần nữa, lãng phí thời gian không nói, mà trong lúc hỗn loạn còn có thể bị địch nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hơn nữa con đường này dù sao cũng là chính đạo, là con đường trót lọt nhất, đường khác có mai phục hay không, cũng không ai chắc được.

Cho nên, Đề Lan Qua Lai không cần nghĩ ngợi đã hạ lệnh: Phải nhổ cái gai này ra khỏi mắt, quân đội phải tiến thẳng.

Đương nhiên, còn có một lý do mà Đề Lan Qua Lai không cần phải nói ra, thì sĩ quan cao cấp của quân đội Lỗ Ni vẫn hiểu được, đó chính là: chiến sĩ Lỗ Ni vô địch thiên hạ, há có thể bị cầm chân ở một nơi vớ vẫn như thế này hay sao?

“La Kiệt Mễ Lạp! Ta hạn cho ngươi thời gian một ngày! Hãy đem hết thảy mọi đồ vật có sự sống trong khu vực này giết chết hết cho ta. Những đội quân khác, ở nguyên tại chỗ đợi lệnh, đề cao cảnh giác, phòng ngừa quân địch tập kích.” Đề Lan Qua Lai sắc mặt âm trầm hạ lệnh, tay siết thành nắm đấm nện lên mặt bàn.

La Kiệt Mễ Lạp mặt đỏ tía tai nghiêm mặt đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đi

Một câu nói của Đề Lan Qua Lai, ý nghĩa cũng giống như một vùng quê xanh ngan ngát trong nháy mắt sẽ phải bị rơi vào thảm cảnh đẫm máu.

La Kiệt Mễ Lạp triệu tập đội quân của chính mình, trải qua một lúc thương lượng ngắn ngủi, bọn chúng quyết định phát khởi tấn công mạnh mẽ dồn dập. Hơn hai ngàn chiến sĩ Lỗ Ni cường tráng đã chuẩn bị đầy đủ gọn gàng, bọn chúng đều thuần một sắc búa binh, phía sau lại phối hợp với một ngàn cung tiễn thủ, đồng thời, những cỗ máy bắn đá và đại pháo còn sót lại cũng được mang đi, La Kiệt Mễ Lạp quyết định giáng cho Lam Vũ quân một đòn tấn công trí mạng.

Sắc trời từ từ chuyển thành âm u, nhưng dư quang vẫn đủ để có thể phát động một cuộc chiến đấu thảm khốc, cho nên La Kiệt Mễ Lạp không chút do dự hạ lệnh công kích.

Vùng quê ở dưới chân núi Nam Kha trại cùng lúc xuất hiện rầm rộ một số lượng lớn chiến sĩ Lỗ Ni, bọn họ không có dựa theo quy củ sinh tử mà sắp hàng thành đội, mà cứ phân tán thành cụm ba người, hai người, men theo đồng ruộng mà lũ lượt phóng tới rất nhanh. Bọn chúng băng qua đồng ruộng, dẫm đạp lên toàn bộ lúa đang thì con gái xanh non mỡ màng, vì vậy một vùng đồng quê xanh ngút ngàn đã bị lớp lớp thân thể màu đồng hun che lấp, hiện ra một khoảng mênh mông rặt một màu đồng.

“Bắn!” Giọng của Đường Lạp Cách có vẻ lạnh lùng mà rất vô tình.

Đạn pháo của Dã chiến pháo nòng 75 li được ngắm chuẩn xác rơi vào phía sau của binh đoàn kẻ thù đang tiến công, La Kiệt Mễ Lạp kỳ vọng rằng Lam Vũ quân sẽ công kích đầu tiên vào đội bộ binh phía trước mà bỏ quên vũ khí công thành ở phía sau nhưng hy vọng này đã hoàn toàn tan biến, những binh khí công thành còn sót lại đã sớm bị đối phương ngắm bắn chính xác một cách vô tình và đã biến thành tro bụi. Tiếp theo binh khí công thành bị diệt, kế tiếp gặp nạn chính là đội cung tiễn theo sát phía sau đội bộ binh, có điều loại pháo bắn bọn chúng cũng không phải là dã chiến pháo, mà là Bách kích pháo tuy không có uy lực lớn như Dã chiến pháo nhưng mức độ dày đặc hơn và nhanh chóng hơn. Pháo binh quân Lam Vũ đã sớm đo đạc vùng quê phía trước trại Nam Kha, nhất nhất đăng ký rõ ràng tham số thiết kế, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể bắn trúng từng địa điểm

Bọn cung tiễn dưới sự oanh kích của hỏa pháo đều lũ lượt ngã xuống hàng hàng lớp lớp, đội hình cũng từ từ trở nên thưa thớt, nhưng bọn búa binh phía trước dường như không màng đến việc ấy, pháo đạn xẹt qua trên đầu bọn chúng, oanh kích phía sau bọn chúng, nhưng bọn chúng dường như tỏ vẻ chẳng hề nhìn thấy. Bọn búa binh có thân thể tố chất đều là rất mạnh mẽ cường tráng, tuyệt đại bộ phận đều là nhưng nam tử hán có thân hình cao một thước tám trở lên, bọn chúng rất nhanh đã chiếm toàn bộ ruộng đồng, sau đó bắt đầu leo lên trại Nam Kha. Độ dốc của Sườn núi cũng không cao, bọn chúng leo với tốc độ cũng rất nhanh, bọn chúng thậm chí đã có thể thấy rõ lưỡi đao, cương khôi và súng của quân Lam Vũ.

Chỉ cần có thêm vài phút đồng hồ nữa thôi, lưỡi búa vô cùng sắc bén trong tay bọn chúng sẽ có thể phát huy tác dụng.

Nhưng quân Lam Vũ đã đem thời gian đóng băng lại.

Theo một phát súng của Đao Vô Phong vang lên, thân hình của gã chiến sĩ Lỗ Ni chạy đến gần trước mặt nhất đứng khựng lại, theo quán tính tiếp tục vọt vài bước về phía trước, rồi mới ầm ầm ngã xuống đất, sau đó lăn lông lốc theo sườn dốc rơi mất hút. Cơ hồ cùng lúc đó, các loại súng nặng nhẹ của quân Lam Vũ đồng loạt khai hỏa, mưa đạn dày đặc đến nỗi ngay cả cỏ dại bên sườn núi cũng bị nghiền nát bay lả tả, càng khỏi nói đến thân hình cao lớn của bọn chiến sĩ Lỗ Ni, Lam Vũ quân quả thực nhắm hai mắt cũng có thể bắn trúng được bọn chúng. Bọn chiến sĩ Lỗ Ni bất hạnh bị mưa đạn bao trùm, đều lũ lượt ngã xuống, có một vài kẻ thậm chí còn bị bắn thủng lỗ chỗ như cái rổ rồi mới chầm chậm ngã xuống đất, rất nhiều tên đều lăn theo sườn dốc rơi xuống đồng ruộng dưới chân núi, chất đống tầng tầng lớp lớp cùng một chỗ.

Giống như có một cơn bão táp vừa mới xẹt qua, công phu trong vòng một phút đồng hồ ngắn ngủi, trên sườn dốc đã không còn một mống sống sót, chỉ có thi thể nằm phơi thây ở đó.

Lam Vũ quân rất nhanh đã dừng bắn.

Có một vài chiến sĩ Lỗ Ni vẫn chưa tắt thởi, trên người đầy máu loang lỗ, bọn họ vẫn theo ý thức xông thẳng tới trước, cho đến khi bị Lam Vũ quân bắn chết, sau đó mới ngã gục xuống.

La Kiệt Mễ Lạp tận mắt thấy thảm trạng, chỉ còn biết đau khổ nhắm mắt lại.

Dương Túc Phong cũng từ từ buông ống nhòm.

Lúc này, mây đen đột nhiên tản ra, chân trời sắc đỏ thấp thoáng ẩn hiện, ánh tà dương chói lòa như thế, song, dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, mặt đất càng trở nên trở nên mênh mông, ai cũng không biết được, nơi này rốt cục máu tươi còn đổ xuống nhiều đến bao nhiêu nữa.
Bình Luận (0)
Comment