Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 23

Lắc đầu cười khổ, Dương Túc Phong tiếp tục tìm trong vũng máu những manh mối có giá trị, hắn nhanh chóng phát hiện ra trong đám hộ vệ có sáu khẩu súng trường Đột Kỵ Thi mới toanh. Loại súng này vốn xuất phát từ bộ tộc săn bắn Đột Kỵ Thi ở cao nguyên đất đỏ, bọn họ tự mình chế tạo ra các loại súng có độ chính xác và lực sát thương rất tốt, sau đó đế quốc phát hiện ra, cảm thấy vừa ý, cải thiện thêm một chút, sản xuất đại trà, trở thành súng trường có độ chính xác cao nhất, tuy nhiên chi phí để chế tạo lại rất cao, công nghệ chế tạo cũng rất phức tạp, tốn nhiều thời gian. Một người thợ chế tạo Đột Kỵ Thi giỏi nhất thì trong một tháng cũng chỉ có thể chế tạo được một khẩu mà thôi. Bởi vậy, cho dù là quân đội chính quy cũng chỉ được trang bị rất ít, nghe nói chỉ có ngự lâm quân mới được trang bị, vậy mà hộ vệ của Tài gia lại nghiễm nhiên có đến sáu khẩu, xem ra đã phải tổn hao tiền bạc không ít. Đáng tiếc là vũ khí lợi hại đó còn chưa kịp phát huy tác dụng của mình thì chủ nhân đã bị giết chết.

Cũng lúc này, nội tâm của Dương Túc Phong đã xuất hiện cảm giác rét lạnh, sợ hãi và lo lắng cho tiền đồ của mình. Có nhiều hộ vệ và vũ khí lợi hại như vậy nhưng lãnh chúa tân nhiệm của Tài gia vẫn chết dưới kiếm của thích khách do Bộ Thủ phái đến, từ chuyện này có thể hình dung được thực lực của Bộ Thủ mạnh mẽ đến mức nào. Phương Xuyên đạo là con đường nằm sát thủ đô Ni Lạc Thần, nằm ngay dưới chân thiên tử, thế nhưng Bộ Thủ của đế quốc Quang Minh ngang nhiên - giữa ban ngày ban mặt - động thủ giết người, coi Thần Đao doanh như vô vật. Nói đi cũng phải nói lại, biểu hiện của Thần Đao doanh cũng khiến cho người người cảm thấy thất vọng, bọn họ giết hại trung lương thì không hề nương tay, muốn tàn nhẫn thì sẽ tàn nhẫn, nhưng đối với địch nhân trên phương diện quốc gia thì lại tỏ ra không có chút bản lĩnh nào, thậm chí không chịu nổi một kích của đối phương.

Dương Túc Phong cúi đầu cẩn thận tra xét thật kỹ, sáu khẩu súng trường Đột Kỵ Thi đều đã được nạp đạn, nhưng chưa kịp bóp cò, hiển nhiên công kích của Bộ Thủ phải diễn ra xuất kỳ bất ý, khoái tốc phi thường, khiến cho xạ thủ không kịp phản ứng. Quan sát địa hình xung quanh thì bên trái là một khu rừng nhỏ, có thể đây là nơi Bộ Thủ ẩn thân. Trong sáu khẩu súng trường thì có hai khẩu bị nước mưa làm ướt đạn bên trong nòng súng, không thể bắn ra, bốn khẩu còn lại thì hoàn hảo, không hề bị tổn hao nào. Hắn cầm lấy hai khẩu, ước tính điều gì đó, sau đó cố ý nhắm nhắm về phía khu rừng.

Ngay khoảnh khắc này, thanh âm lanh lảnh của Đan Nhã Huyến vang lên:

- Cẩn thận!

Không cần người khắc nhắc nhở, bản năng của Dương Túc Phong đã cảm giác được nguy hiểm sau lưng.

Hắn không biết đó là loại nguy hiểm gì, đó thuần túy chỉ là cảnh báo của trực giác, một loại trực giác xuất hiện khi tính mạng bị đe dọa thực sự.

Cảm giác buốt lạnh đã tràn ngập trong lòng hắn.

Dương Túc Phong không suy nghĩ nhiều, hắn xoay người quyết đoán, trực tiếp bắn một phát.

Một tiếng hự khô khốc vang lên, tiếp theo là thanh âm của một vật nặng rơi xuống đất.

Dương Túc Phong ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một hắc y nhân ngã xuống cắm đầu vào vũng bùn, giãy giụa hai cái, sau đó bất động thân hình. Bùn đất nhão nhoẹt văng dính lên ngực Dương Túc Phong khiến cho hắn có cảm giác như một mũi kim nhọn lạnh lẽo xuyên tâm.

Dương Túc Phong lúc này mới có thể quan sát đối phương, trong tay kẻ đó dùng một miếng vải đen nắm chặt chuôi đao đen kịt của thanh Viên Nguyệt loan đao, giữa trán y có một đóa huyết hoa, một lỗ thủng tứa máu ra ngoài. Súng trường Đột Kỵ Thi sử dụng loại đạn có đường kính rất lớn, bởi vậy lực sát thương của nó gần như không ai có thể ngăn cản được.

Đan Nhã Huyến lúc này cũng đã nhìn rõ cảnh tượng, thảng thốt kêu lên:

- Thất Thải Tân Phân!

Dương Túc Phong không biết “ Thất Thải Tân Phân” có ý nghĩa như thế nào, nhưng hắn lại lập tức cảm nhận được nguy hiểm, lần này nguy hiểm cũng vẫn ở phía sau hắn, hắn mơ hồ cảm nhận được hai đạo kiếm quang lạnh như băng, nhanh như chớp đâm vào hắn.

Đan Nhã Huyến lớn tiếng thét lên, thân thể nhảy vọt đến, trường kiếm trên không trung đã được rút khỏi vỏ, chỉ thẳng vào hai đạo kiếm quang. Nhưng vị trí của nàng đến Dương Túc Phong thực sự quá xa, hai đạo kiếm quang rất nhanh, nàng lâm vào tình cảnh nước xa không thể cứu được lửa gần, chỉ biết cuống quýt kêu to:

- Mau tránh đi!

Nhưng Dương Túc Phong dường như bị hai đạo kiếm quang khiến cho sợ hãi, trong lúc nhất thời hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào. Hắn xoay người lại tựa như chết lặng, thậm chí hai tay vẫn còn đặt ở sau lưng, không kịp đưa lên ngực nỗ lực kháng cự một chút.

Dương Cơ Duệ đau đớn nhắm mắt lại.

Mắt thấy hai đạo kiếm quang sẽ đâm trúng Dương Túc Phong thì đột nhiên từ sau lưng hắn xuất hiện hai nòng súng trường Đột Kỵ Thi, ngắm thẳng vào hai đạo kiếm quang bình tĩnh bóp cò.

Tiếng súng khô khốc trong cơn mưa càng trở nên lạnh lùng, khói từ nòng súng tỏa ra lập tức bị mưa to xóa đi sạch sẽ.

Bộp, bộp hai tiếng, hai bóng người ngã quỵ xuống, bùn đất tiếp tục bắn tung tóe lên mặt Dương Túc Phong.

Động tác Dương Túc Phong không một chút do dự, ném súng trường trong tay về phía Dương Cơ Duệ còn chưa kịp mở mắt, thanh âm khàn đục nhưng đầy uy nghiêm:

- Nạp đạn! – Cơ hồ như cùng lúc đó, tay phải hắn đã xuất hiện khẩu súng trường Đột Kỵ Thi đã được lên đạn sẵn cuối cùng.

Dương Cơ Duệ khó có thể tin được vào mắt mình, chưa kịp nghĩ chuyện gì thì đã theo bản năng đón lấy khẩu súng bay đến, máy móc hỏi:

- Đạn ở đâu?

Không ai trả lời.

Tô Lăng Tuyết đã hoàn toàn chết đứng, không thể nghe được tiếng kêu của Dương Cơ Duệ, hai chị em Tài Miểu Miểu và Tài Tiêm Tiêm mặc dù nghe được nhưng lại không hề có phản ứng, chỉ có Tài Băng Tiêu là bình tĩnh cất tiếng:

- Ở bao vải dầu bên trái phía sau.

Dương Cơ Duệ quay lại, quả nhiên thấy một bao vải dầu ướt sũng nước mưa. Lão chạy nhanh đến cầm lấy, may là vải dầu có tính năng chống thấm tương đối tốt nên đạn dược cũng không bị nước mưa thấm ướt.

Tài Băng Tiêu bước đến, khéo léo dùng cây dù che mưa cho bao vải dầu, giúp cho Dương Cơ Duệ có thể yên tâm mở bao. Bên trong bao vải là thuốc dẫn lửa và đạn cứng bằng ngón út, bên ngoài đạn cứng được thoa một lớp mỡ trâu, nhìn vào chỉ thấy sáng bóng.

Ngay lúc này, Dương Túc Phong gằn giọng quát:

- Mau!

Tài Băng Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hai bóng người từ trong khu rừng cây nhảy sổ ra như đại bàng tung cánh, phóng về phía Dương Túc Phong.

Động tác của Dương Túc Phong cơ hồ không có một điểm dư thừa, súng vừa nhấc lên, cò đã bóp.

Giống như một sự xếp đặt sẵn từ trước, tiếng súng vang lên, một hắc y nhân rơi phịch vào vũng bùn, giãy giãy hai cái trong bùn đất, sau đó bất động, một dòng máu đỏ từ người y rả rích chảy ra, nhanh chóng hòa lẫn vào nước mưa.

Dương Túc Phong buông súng trong tay.

Hắn đã trở thành xích thủ không quyền, không còn vũ khí.

Hắc y nhân còn lại phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng con mồi bị trường kiếm xuyên thủng lồng ngực, ánh mắt bộc lộ ra vẻ tàn nhẫn, phát ra tiếng cười sắc lẹm, như cười nhạo đại nạn trước mắt của Dương Túc Phong.

Sắc mặt Dương Túc Phong thản nhiên bình tĩnh, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào hai mắt hắc y nhân.

Hắc y nhân hét lên một tiếng, thanh âm vang vọng khắp núi rừng.

Trường kiếm trong tay Đan Nhã Huyến bị tiếng hét của hắc y nhân chấn động, phát ra thanh âm ong ong.

Khoảng cách từ trường kiếm đến Dương Túc Phong không đến ba trượng.

Lúc này, Dương Cơ Duệ đã nạp xong đạn, ném cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong bật dậy chạy đón súng, không một chút do dự khai hỏa.

Một tiếng nổ đanh gọn vang lên, thân thể hắc y nhân cũng theo thế rơi xuống đất.

Hắc y nhân nằm trên mặt đất cố sức giãy giụa, tựa hồ muốn cố gắng đứng lên, nhưng giữa trán của y có một vết máu chậm rãi lan rộng ra, biến thành tia máu đỏ rơi xuống, hòa vào nước mưa khuếch tán đi tứ phía. Chỉ trong chốc lát, gáy của hắc y nhân ứa ra một chất lỏng hồng hồng trắng trắng, lập tức biến nước mưa thành một dung dịch nhão nhoẹt đỏ sẫm, thập phần kinh khủng.

Một súng này thật sự quá gần, nửa đầu phía sau hắc y nhân gần như bị cương đạn chấn nát, nhưng y vẫn chưa chết, chân y vẫn rung bần bật, đầu chỉ còn một nửa nhưng vẫn cố gắng ngẩng cổ lên như muốn thấy rõ diện mạo Dương Túc Phong, rốt cuộc ánh mắt y ngưng kết lại trên khuôn mặt Dương Túc Phong, ánh mắt chậm rãi mất thần, cuối cùng biến mất, thủ cấp vô lực gục xuống.

Ánh mắt của y trước khi chết tràn ngập sự ngạc nhiên không thể tin được, nhưng y buộc phải tin, cương đạn đã ghim vào giữa trán y, bắn thủng gáy y, cho dù Phật tổ hiện thế cũng không thể nào thay đổi được tình thế.

Tô Lăng Tuyết nhìn thấy cảnh tượng một người chỉ còn nửa đầu nhưng vẫn có thể giãy giụa ngẩng đầu thì hét lên kinh hãi, lịm vào hôn mê. Hai chị em Tài Miểu Miểu sắc mặt xám ngoét như tro, đồng tử rung rung lộ ra vẻ sợ hãi.

Chỉ có Dương Túc Phong là thản nhiên như không, buông súng, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.

Dương Cơ Duệ nhanh chóng nạp xong đạn cho ba khẩu súng còn lại, nhưng Dương Túc Phong chỉ cầm lấy một khẩu, quay một vòng trong tay, nòng súng chỉ thẳng xuống đất, yên lặng nhìn năm hắc y nhân đã chết.

Sinh tử quyết định chỉ trong chốc lát đã trở thành thói quen của hắn.

Đan Nhã Huyến trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Dương Cơ Duệ còn sợ hãi hơn thế, thở phù một hơi, lấy tay chấm chấm mồ hôi trên trán đang không ngừng ứa ra.

Duy chỉ Tài Băng Tiêu là còn tỉnh táo, đem thuốc dẫn lửa và đạn chưa sử dụng cho lại vào bao vải dầu thô.

Đột nhiên Dương Túc Phong nhìn về phía rừng cây, lạnh lùng nói:

- Bộ Thủ, có đúng là ngươi đang ở trong đó hay không?

Dương Cơ Duệ và Đan Nhã Huyến đều ngạc nhìn vào khu rừng nhỏ, nơi đó vẫn tĩnh lặng im ắng, làm gì có ai chứ?

Nhưng sự ngạc nhiên vẫn tiếp tục diễn ra, trong khu rừng nhỏ truyền ra một thanh âm mỏng manh:

- Thuật bắn súng của các hạ như thần, Bộ Thủ cực kỳ bội phục, chỉ mong các hạ lên đường thuận lợi, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở thuộc địa Mỹ Ni Tư.

Thanh âm càng về cuối càng nhỏ dần.

Dương Túc Phong gác khẩu súng lên vai, mắt dõi về phía đông, ngưng thần quan sát một lúc lâu mới quay đầu lại nói với Dương Cơ Duệ và Đan Nhã Huyến đang căng thẳng cực độ:

- Bộ Thủ đã đi.

Đan Nhã Huyến ngơ ngác hỏi:

- Ngươi khẳng định đó là Bộ Thủ sao? Ngươi làm sao biết chắc là y?

Dương Túc Phong bình thản đáp:

- Ta nghĩ những kẻ kia chính là Bộ Thủ, y cũng là Bộ Thủ.

Đan Nhã Huyến nghi hoặc nhìn hắn, vẻ mặt lộ rõ vẻ không tin.

Dương Túc Phong thõng tay cầm súng, chậm rãi bước đi một vòng quanh vũng nước, đột nhiên hắn phát hiện ra điều gì đó trên người tên hắc y nhân đã mất đi nửa đầu, ngồi xổm xuống khám xét. Hai tờ ngân phiếu hai mươi vạn kim tệ lộ ra, mặc dù đã lấm lem bùn đất, nhưng những con số đỏ tươi trên giấy vẫn khiến cho tinh thần Dương Túc Phong phấn chấn, cảm giác chuyến đi này cũng không tệ lắm. Hắn cầm ngân phiếu nhét vào trong ngực, hăm hở khám xét tất cả trang phục của những hắc y nhân còn lại, đáng tiếc là không phát hiện thêm được gì.

Thất vọng, Dương Túc Phong đá vào những xác chết đó một cái, cau mày, mặt hơi ngước lên lên trời tựa hồ như nghĩ đến một vấn đề nào đó khó giải quyết

Dương Cơ Duệ và Đan Nhã Huyến cũng đi đến, cẩn thận quan sát xem có manh mối nào có giá trị hay không.

Tài Băng Tiêu nhìn một lúc, khiếp sợ nói:

- Những người này đều là người Vũ Chân.

Dương Túc Phong nhíu nhíu mày, nhìn Tài Băng Tiêu hỏi:

- Cô khẳng định như vậy?

Tài Băng Tiêu không dám nhìn thẳng mắt hắn, cúi đầu trả lời:

- Ta dám khẳng định bọn chúng đều là người Vũ Chân.

Dương Túc Phong gật đầu, khẽ đáp:

- Cám ơn.

Đan Nhã Huyến nhìn tới nhìn lui một lúc lâu nhưng vẫn không hiểu, nghi hoặc hỏi:

- Băng Tiêu, ngươi làm sao có thể khẳng định như vậy?

Tài Băng Tiêu vẫn cúi đầu nói:

- Ta nhận ra họ chính là người Vũ Chân.

Đan Nhã Huyến tò mò hỏi:

- Làm sao ngươi nhận ra được? Trên người bọn họ có dấu hiệu nào đặc biệt đâu!

Dương Túc Phong cũng cảm thấy kỳ quái, nén không được bèn hỏi:

- Đúng vậy, cô làm sao có thể đưa ra kết luận như vậy?

Tài Băng Tiêu đỏ mặt cúi gằm đầu, nhưng chỉ đỏ mặt, không nói gì cả.

Tài Tiêm Tiêm đột nhiên cất tiếng chen vào:

- Băng Tiêu nhà ta nói chúng là người Vũ Chân thì chúng là người Vũ Chân, nó tuyệt đối sẽ không nhận lầm.

Đan Nhã Huyến nói:

- Nhưng cũng phải có lý do chứ? Ta không nói Băng Tiêu nhìn sai, ta chỉ muốn biết nguyên nhân mà thôi!

Dương Túc Phong cũng lên tiếng:

- Ta chỉ nhận ra bọn chúng không phải là người Đường Tộc, nhưng cũng không dám khẳng định chắc chắn đó là người Vũ Chân.

Tài Băng Tiêu càng tỏ ra quẫn bách, nàng cúi đầu thật sâu, tay nắm chặt tà áo, nhưng miệng vẫn ngậm chặt, không hề nói thêm.

Tài Tiêm Tiêm vội nói:

- Các ngươi đừng ép Băng Tiêu, nó không sẽ không nói đâu, nhưng nhận định của nó tuyệt đối không sai!

Đan Nhã Huyến thất vọng nói:

- Tại sao không thể nói ra chứ? Thật là kỳ quái.

Tài Băng Tiêu càng bối rối khó chịu, nhưng môi vẫn mím chặt, khuôn mặt đỏ bừng, phảng phất như những ráng mây đỏ ở chân trời phía xa.

Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn là phẩy tay nói:

- Được rồi, không nói thì không nói.

Thật là trùng hợp, lúc này gã Du hiệp Hoa Linh Phong từ phía phía sau giục ngựa đến, Đan Nhã Huyến vội kêu lên:

- Hoa đại ca, huynh xem bọn hắc y nhân này là ai?

Hoa Linh Phong ghìm cương, nhìn thấy năm thi thể hắc y nhân, tỏ ra rất kinh ngạc, quan sát hết thảy một lượt, mắt trợn tròn, hỏi liên tiếp như pháo liên châu:

- Ai đã giết những kẻ này? Ai đã giết những kẻ này?
Bình Luận (0)
Comment