Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 235

Lời nói của Dương Túc Phong làm cho Tô Phỉ Mã Vận cảm nhận được một sự khuất nhục và áp lực mà trước nay chưa từng có, nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của thực lực cường hãn nơi đối phương, đối với loại thực lực cường đại ở trước mặt này, thì lời nói là vô ích, nàng thậm chí không dám lần nữa tùy tiện xâm phạm sự tôn nghiêm của hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là tìm một cái cớ để trốn tránh, nàng có chút chua xót nói: “Hướng đi tương lai của quốc gia, là chuyện trọng đại, không phải một mình ta có thể quyết định, ta chỉ có thể báo cáo cho nữ vương bệ hạ, chờ nghe quyết định của người.”

Dương Túc Phong gật đầu nói: “Đây là đương nhiên, chúng ta chính là bằng hữu, có thể dựa trên cơ sở hiệp thương hòa bình để giải quyết vấn đề.”

Tô Phỉ Mã Vận có chút lộ ra thần sắc khinh bỉ nhưng không để người khác phát hiện ra, hiệp thương hòa bình ư? Nói thật dễ nghe, nếu hiệp thương hòa bình không thành công, đó không phải có ý nghĩa là muốn trở mặt thành thù hay sao? Song, đương nhiên là nàng không dám đem ý nghĩ trong lòng này biểu hiện ra ngoài rõ ràng rồi.

Ngoài việc đề xuất vấn đề quốc gia chính thể của Tô Khắc La ra, còn có một nhiệm vụ vô cùng khó khăn phải được tiến hành ngay lập tức, đó chính là giải cứu Tô Phỉ Thải Vi từ Thập Vạn Đại Sơn ra. tình hình hiện tại của Tô Phỉ Thải Vi cực kỳ nguy hiểm, bên người nàng chỉ có đội cận vệ hoàng gia vỏn vẹn hai ba trăm người, trong lúc tìm kiếm điểm dừng chân ở các bộ lạc dân tộc thiểu số ở Thập Vạn Đại Sơn, cơ hồ mỗi ngày đều phải thay đổi một chỗ, bởi vì không ai có thể cam đoan bộ lạc địa phương liệu có thể truyền tin cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hay không, thậm chí còn chủ động đem Tô Phỉ Thải Vi hiến cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nữa.

Đối với sự cố chấp của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, Dương Túc Phong chỉ có thể thốt lên rằng ngay cả chính mình cũng không hiểu nổi, chỉ vì một nữ nhân, mà không để ý đến cục diện giang sơn đất nước bị nghiền nát theo mây khói. Vẫn chiếm cứ tại Thập Vạn Đại Sơn, trơ mắt nhìn quân Lam Vũ ùn ùn kéo thẳng vào, bất luận như thế nào, thì đây cũng không phải là một cách làm sáng suốt. Cho dù Tô Phỉ Thải Vi có là trang quốc sắc thiên hương đến đâu, có là tuyệt đại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn đến đâu, thì cũng không thể đáng giá bằng chính giang sơn của mình mới phải chứ? Song, sự cố chấp của hắn. Đối với quân Lam Vũ mà nói thật là không sao hiểu nổi, nhưng đối với người Tô Khắc La mà nói, thì lại là một nỗi khổ không thể nói nên lời, Tô Phỉ Thải Vi bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bắt, sắc đẹp của nàng, khí chất của nàng, đều không phải có thể dùng một lớp hóa trang đơn giản là có thể che giấu đi được, mà dù có đi tới nơi nào thì đều trở thành tiêu điểm khiến người khác phải chú ý.

Hơn nữa, mối nguy hiểm kinh hoàng nhất chính là, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng đã nhìn thấu ý đồ của quân Lam Vũ. Cho nên hắn đã phái binh lực phong tỏa toàn bộ những con đường liên thông giữa Thập Vạn Đại Sơn, thành Nhật Chiếu cùng Thành Duy Nạp Tư, hiện tại ngay cả việc truyền tin đều hết sức khó khăn, Tô Phỉ Mã Vận có thể đến đây, trên đường cũng phải trải qua nhiều phen nguy hiểm, thập tử nhất sinh. May là do nàng có võ công trong người, mới miễn cưỡng duy trì sống sót, nhưng nếu là Tô Phỉ Thải Vi thì hiển nhiên là không thể được.

Bởi vậy, Tô Phỉ Mã Vận trong lòng nóng như lửa đốt khẩn cầu Dương Túc Phong có thể phái bộ đội, xâm nhập vào Thập Vạn Đại Sơn. Đi bảo vệ cho sự an toàn của Tô Phỉ Thải Vi, nếu như Dương Túc Phong có thể tự mình dẫn quân, thì càng tốt.

Dương Túc Phong nhẹ nhàng lắc đầu. Thản nhiên nói: “Một đại nhân truy đánh một tiểu hài tử, thì biện pháp giải cứu tốt nhất không phải là đem tiểu hài tử ôm trốn đi hay là cho hắn mặc vào bất kỳ loại trang bị phòng hộ nào, mà phải trực tiếp đánh ngã tên đại nhân ấy. Đương nhiên, chúng ta cũng muốn cổ vũ cho tiểu hài tử một chút. Như thế này đi, ta sẽ phái một đội lục quân đặc chiến đi theo ngươi tới Thập Vạn Đại Sơn, phụ trách bảo vệ an toàn cho nữ vương bệ hạ, có sự tồn tại của bọn họ, thì mấy ngàn người của quân đội Tháp Lâm cũng chẳng thành vấn đề, tinh lực chủ yếu của chúng ta. vẫn phải dồn vào nhanh chóng tiêu diệt quân đội Tháp Lâm đang dựa vào Ai Đức Tư Đặc La Mỗ mà sống sót kia.”

Đối với kết quả thế này, Tô Phỉ Mã Vận hiển nhiên có chút thất vọng, nàng cho rằng Dương Túc Phong hẳn sẽ tự mình đi trước, hơn nữa còn biết được những kẻ đi trước bảo vệ Tô Phỉ Thải Vi chỉ là một tiểu đội 120 người do Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu suất lĩnh, thì lại không khỏi càng thêm thất vọng, nàng quả thực khó mà tin được một trăm hai mươi mạng này có thể phát huy nổi tác dụng gì. Cuối cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là đem theo tràn trề tiếc nuối trong lòng mà rời đi.

Dương Túc Phong nhìn theo bóng dáng Tô Phỉ Mã Vận dần dần xa khuất, thản nhiên nở một nụ cười thâm hiểm khó lường.

Viên Ánh Lạc im lặng tiến vào, đưa cho Dương Túc Phong một tờ điện báo tuyệt mật, Dương Túc Phong nhìn một chút, chậm rãi ngồi xuống, đem tờ điện báo đặt lên bàn uống trà, chậm rãi nói: “Tin tức có xác thực không? Người Lỗ Ni Lợi Á cũng trà trộn vào ư? Đề Lan Qua Lai rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?”

Viên Ánh Lạc thanh âm không hề có chút nào cảm tình nào nói: “Chuyện này là do một tay Khắc Lai Mỗ bày ra, hắn muốn đốt một trận lớn ở phía sau chúng ta, liên hợp bọn chúng lại thành công rồi, chờ lúc thời cơ chín mùi, sẽ một cắn nuốt gọn chúng ta.”

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Một cắn nuốt gọn ư? Ha ha, thú vị đấy! Tô Lai Mạn Tứ Thế xem ra vẫn cực kỳ tín nhiệm hắn! Vương quốc Ương Già và Cáp Lạp Lôi mà cũng có thể bị hắn thuyết phục, bản lãnh cũng không nhỏ a! Sách lược của tên khốn Đề Lan Qua Lai này xem ra không thể thành công đâu!”

Viên Ánh Lạc không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe, nàng biết Dương Túc Phong muốn dùng thời gian khá lâu để nghiền ngẫm nội dung trên bức điện báo.

Điện báo là do Phượng Phi Phi đánh tới, nội dung chủ yếu chính là vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, vương quốc Cáp Lạp Lôi, vương quốc Ương già, phản quân Bành Việt cấu kết với Ma Ni giáo, đạt đến hiệp nghị bí mật, kết thành đồng minh chiến lược, cùng nhau đối phó quân Lam Vũ, kẻ phụ trách đứng mũi chịu sào chính là đệ nhất danh tướng Khắc Lai Mỗ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, cũng chỉ có tham vọng của hắn, mới có thể ở trong tình huống rắc rối phức tạp này mà vẫn lôi kéo được những kẻ trong lòng đều chất chứa bao kế hoạch nham hiểm cùng ngồi lại quanh bàn đàm phán, hơn nữa còn tạo nên được một kết quả như thế này.

Xét cho cùng, vẫn do bởi quân Lam Vũ có uy hiếp quá lớn đối bọn họ.

Kỳ tích quật khởi của quân Lam Vũ đã gây nên một nỗi sợ hãi bất an trong lòng những kẻ láng giềng này, bọn họ loáng thoáng cảm giác được chính mình sẽ là mục tiêu kế tiếp của quân Lam Vũ, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đã nếm trải mùi vị thua thiệt lại càng thêm lo lắng, bọn họ cực kỳ lo lắng sau khi quân Lam Vũ giải quyết xong liên bang La Ni Tây Á, nòng súng vừa chuyển hướng, sẽ nhắm ngay vào Lỗ Ni Lợi Á. Trên thực tế, bố cục chiến lược của Dương Túc Phong cũng quả thật là như thế.

Quân Lam Vũ chẳng những có thế công sắc bén trên phương diện quân sự, không cách nào ngăn cản được, mà về mặt kinh tế cũng lần lượt khiến cho bọn họ lâm vào tình thế khủng hoảng vây khốn mà không sao hiểu được, những khu vực mà quân Lam Vũ khống chế lần lượt triển khai cách mạng công nghiệp quy mô lớn, công nghiệp hóa phát triển nhanh chóng, sản phẩm mới ồ ạt xuất hiện, công nghiệp hóa đòi hỏi một khối lượng lớn nguyên liệu cùng sức lao động, mà số lượng sản phẩm lớn cũng cần phải có thị trường thật lớn tương đương, mà không còn nghi ngờ gì nữa, đây đều là những điều cần tìm kiếm từ láng giềng chung quanh.

Vương quốc Lỗ Ni Lợi Á có nhiều người có cuộc sống khó khăn nhận được sự trợ giúp vô tình hay cố ý của quân Lam Vũ, đã lặng lẽ vượt biên, tiến vào khu vực mà quân Lam Vũ khống chế. Căn cứ vào thống kê không đầy đủ của quan địa phương ở vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, vào khoảng tháng năm tháng sáu, mỗi ngày số dân bỏ đi lưu vong đều từ hàng ngàn trở lên, về phần địa khu Tình Xuyên đạo thì càng không cần phải nói, đám người chạy nạn nơi đó hiện tại phương hướng duy nhất chính là Tử Xuyên đạo.

Sự phát triển của công nghiệp hóa cũng gây ra phiền toái lớn đến kinh tế của các nước láng giềng chung quanh, nhiều thương nhân đến từ Tử Xuyên đạo hoặc từ Cách Lai Mỹ đã ép giá những sản phẩm công nghiệp của bọn họ xuống thấp. Điển hình nhất chính là sự phát triển như tên bắn của công nghiệp dệt Cách Lai Mỹ, chế tạo nên hàng loạt những mặt hàng dệt giá rẻ, chúng được đẩy đến các địa khu chung quanh tiêu thụ, làm cho nghề dệt thủ công của các địa khu chung quanh từ từ phá sản.

Những thương nhân đến từ Cách Lai Mỹ trở thành một trong số những mục tiêu mà các thế lực của các địa khu chung quanh căm hận nhất, người Cách Lai Mỹ về mặt quân sự thì thiếu dũng cảm và huyết tính, nhưng trên lĩnh vực kinh tế thì ngược lại chỗ nào cũng nhúng tay vào, bọn họ lợi dụng từng phần lực lượng của chính mình vơ vét từng chút lợi nhuận kinh doanh, cho dù là trên lãnh thổ của kẻ địch cũng không hề sợ hãi. Loại tình hình này lại được biểu hiện rõ ràng hơn nữa tại vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, bởi vì Dương Túc Phong cố ý gia tăng sự xâm chiếm và xâm phạm từng bước đối với nền kinh tế của Lỗ Ni, trừ phi Lỗ Ni Lợi Á thực hiện chính sách bế quan tỏa quốc. Nếu không bọn họ căn bản không cách nào chống cự được sự xâm lược kinh tế từ quân Lam Vũ.

Mà hiện tại, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á không còn nghi ngờ gì nữa đang muốn sử dụng lực lượng cuối cùng của mình cùng quân Lam Vũ tranh đoạt một phen, thời gian càng kéo dài, đối với Lỗ Ni Lợi Á mà nói, thì tình thế lại càng bất lợi.

“Tình hình ở trọng điểm Lạc Lạp như thế nào?” Dương Túc Phong thản nhiên nói.

“Trọng điểm Lạc Lạp vẫn bị nắm giữ trong tay Đề Lan Qua Lai. Tạm thời đóng quân vẫn là hai vạn người.” Viên Ánh Lạc trả lời.

Dương Túc Phong gật đầu, hắn không cho rằng vương quốc Lỗ Ni Lợi Á còn có lực lượng để mà chủ động khiêu khích quân Lam Vũ, trừ phi bọn họ thật sự đã liên hợp lại. Mà đối với liên minh do bọn chúng tạo thành, Dương Túc Phong cũng nghi ngờ vào hiệu lực của bọn chúng, bọn chúng trong tháng ba tháng bốn còn đang bị đánh cho sống dở chết dở . thì còn có thể thật lòng mà phối hợp ăn ý hay sao? Đây là chuyện khó có khả năng xảy ra, miễn không đồng sàng dị mộng mượn đao giết người cũng đã tốt lắm rồi.

Có điều trong đó có một cái tin thu hút sự chú ý của Dương Túc Phong, đó chính là theo sự quật khởi của quân Lam Vũ. Bọn cúng rốt cuộc cũng đã bắt đầu ý thức được tầm quan trọng của hỏa khí, bao gồm quân đội Lỗ Ni từng cấm chỉ không cho trang bị hỏa khí, cũng đã bắt đầu trang bị những loại vũ khí như súng kép..v..v.., thay thế cho những loại mà bọn họ vẫn ưa thích như lưỡi hái và đao búa. Trong số những thế lực địa khu và quốc gia này, không còn nghi ngờ gì nữa việc nghiên cứu hỏa khí của vương quốc Cáp Lạp Lôi là tiên tiến nhất, quân đội bọn họ vốn đã trang bị không ít hỏa khí, hiện tại rốt cuộc cũng đặt quyết tâm cải tạo toàn bộ trang bị hỏa khí cho quân đội, ngược lại thì quân đội của vương quốc Ương Già còn đang ngoan cố kiên trì truyền thống cổ xưa, vẫn coi khinh hỏa khí ra mặt.

Ở gia đoạn này. Gián điệp của các nước lui tới Tử Xuyên đạo và Cách Lai Mỹ cũng tăng rõ rệt, mục tiêu chủ yếu mà bọn chúng dò hỏi chính là kỹ thuật mới, phát minh mới và công nghiệp quân sự của quân Lam Vũ. Trên phương diện công nghiệp quân sự chủ yếu là cấu tạo cùng nguyên lý chế tạo của súng Mễ Kỳ Nhĩ, trọng điểm tại lưu trình công nghệ chế tạo đạn; Còn trên phương diện kinh tế thì tập trung tại công nghiệp hóa học như xi măng, cao su, nhựa plastic…. Phượng Phi Phi vừa phải một tay thu thập tin tức tình báo, lại phải một tay chống lại gián điệp từ bên ngoài đến, rõ ràng đã có vẻ lực bất tòng tâm, bởi vậy, phải tìm kiếm một nhân tài chuyên môn phụ trách đảm nhiệm chống phá gián điệp từ bên ngoài.

Nhưng mà, nhân tài này rốt cục là ai đây chứ?

Việc Tô Phỉ Mã Vận tiếc nuối rời đi cũng không ảnh hưởng mấy đến kế hoạch thu phục thành Nhật Chiếu của Dương Túc Phong và Ca Thư Lam, trên thực tế thì A Nhĩ Bá Đặc đã dựng nên lô cốt thâm nghiêm tại thành Nhật Chiếu, bày biện trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, hơn nữa ở bên trong thành mặt lại thực hiện chính sách thống trị khát máu, cho nên cả hai người đều có khuynh hướng phát khởi công kích trực diện vào thành Nhật Chiếu, tạo ra một thế tấn công như vũ bão không gì có thể ngăn cản được, khiến cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ từ Thập Vạn Đại Sơn phải rút quân về. Bởi vì quân đội của Ca Thư Lam trang bị quá kém, trang bị tốt nhất chính là mấy chục khẩu súng kép cướp được từ phe địch về , muốn công kích loại thành trì kiên cố như vậy, trên cơ bản là khó có khả năng, vì vậy, nhiệm vụ tấn công chủ yếu vẫn phải do phải quân Lam Vũ gánh vác.

Sáng sớm ngày 6 thàng 6 Thiên nguyên năm 1728, quân Lam Vũ chính thức phát động tấn công thành Nhật Chiếu.

Từ ống dòm nhìn thấy, thành Nhật Chiếu chính là một tòa thành kiên cố mà trước nay Dương Túc Phong chưa từng nhìn thấy, nó đứng sừng sững trên sườn núi, tường thành vừa vặn cao hơn mười thước, dày sáu bảy thước, có lẽ chỉ có tường thành của hủ Phù Phong mới có thể so bì. Từ trên nhìn xuống nó khống chế được yếu đạo chiến lược, cung tiễn thủ từ thành tường có thể như hổ rình mồi bắn rơi từng kẻ địch dám mon men lại gần. Đạn của bách kích pháo rơi vào mặt trên thì trên cơ bản chỉ biết tạo nên một dấu ấn vô nghĩa, có điều, đối với kẻ địch thì thứ vũ khí của bọn cung tiễn thủ dàn hàng ngang trên thành tường lại là một thứ vũ khí sát thương rất tốt.

Nhưng, quân Lam Vũ chỉ có thuần một loại pháo kích, cũng không có bộ binh để phát khởi công kích, liên tục nhiều ngày đều dậm chân tại chỗ như thế. Pháo kích mặc dù tạo thành thương vong không nhỏ đối với cung tiễn thủ, nhưng đối với quân đội chủ lực vương quốc Tháp Lâm vẫn ko gây được tổn thương gì đáng kể. Điều này khiến cho A Nhĩ Bá Đặc cảm thấy không ổn, hắn biết quân Lam Vũ nhất định còn có dụng ý khác. Quả nhiên, hắn rất nhanh đã phát hiện ra, nguyên là quân Lam Vũ đã vận dụng biện pháp đào địa đạo.

Đối với việc đào địa đạo, A Nhĩ Bá Đặc đương nhiên sẽ không xa lạ gì, thành Nhật Chiếu cũng có cách thức hoàn hảo để đối phó với địa đạo, hắn lập tức vận dụng biện pháp tương ứng, phong tỏa những địa đạo chủ yếu ở trong số đó, đối với một ít địa đạo rải rác ko có sự uy hiếp lớn, thì không mảy may chú ý, trong cách nhìn của hắn,những kẻ chui vào theo lối địa đạo nhỏ hẹp này, cho dù có thể tiến vào đến nơi, thì cũng sẽ bị các võ sĩ áo giáp của quân đội Tháp Lâm chém giết hết. Bọn họ bị đè nén lâu lắm rồi, vừa hay có cơ hội vận động cho giãn gân giãn cốt. Nhưng hắn quả thật không ngờ, chính bởi một phút ko cẩn thận suy xét của chính mình đã gây nên một hậu quả khôn lường cho thành Nhật Chiếu.

Mặt trời chiều đã ngả về phía tây, Dương Túc Phong thân thiết vỗ vai Ca Thư Lam, tỏ vẻ cảm tạ công việc cực khổ mà hắn phụ trách. Trong vài ngày nay, đều là Ca Thư Lam tự mình suất lĩnh người Tô Khắc La phụ trách đào bới địa đạo, để đánh lạc hướng địa đạo chính có chôn giấu thuốc nổ, mà bọn họ còn đào thêm mấy cái địa đạo rộng hơn nữa, gần ba nghìn người đào xới quần quật suốt năm ngày, quả là khổ cực.

Dương Túc Phong xem như không có việc gì xảy ra lơ đãng nói: “A Nhĩ Bá Đặc muốn chạy trốn.”

Ca Thư Lam chờ mong nhìn lên bức tường thành cao vút phía trước mặt của thành Nhật Chiếu.

Theo một tiếng ra lệnh của Dương Túc Phong, ầm ầm một tiếng nổ thật lớn vang lên, cả đại địa Tô Khắc La đều phảng phất bị chấn động một chút, từ cửa nam của thành Nhật Chiếu dâng lên một đám mây hình nấm đen kịt, bao phủ cả bầu trời, ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, trong ko gian tràn ngập một màn mưa bụi rơi lả tả. Trong tiếng oanh tạc thật lớn, gần một trăm thước tường thành đều sụp xuống thành tro bụi.

Quân Lam Vũ đạp lên đống đổ nát của tường thành mãnh liệt tràn vào, Ca Thư Lam suất lĩnh quân đội Tô Khắc La cũng chen chúc ùa vào, Mao Lợi Bá Cách suất lĩnh người Áng Cách Tư cũng vào trong thành nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tiếng súng pháo trong thành Nhật Chiếu giằng co suốt một ngày hai đêm, cuối cùng cũng chậm rãi lắng xuống.

Đêm khuya ngày 14 tháng 6, quân Lam Vũ cùng quân đội Tô Khắc La liên hợp tuyên bố, đã chính thức thu phục thành Nhật Chiếu. Hơn một vạn quan binh quân đội Tháp Lâm dưới trướng trung tướng lục quân A Nhĩ Bá Đặc bị giết chết và bị đả thương hơn tám nghìn người, bị bắt làm tù binh hơn sáu nghìn người. Toàn bộ tù binh bị hành quyết bằng súng, để trả giá cho tất cả những sự xâm hại mà bọn chúng gây ra đối với nhân dân Tô Khắc La, những kẻ Tô Khắc La phản bội tổ quốc cũng bị Ca Thư Lam hạ lệnh chém đầu toàn bộ để thị chúng.

Sự khôi phục đầy vinh quang của thành Nhật Chiếu đã đập tan sự kiêu ngạo của quân đội Tháp Lâm, người Tô Khắc La một lần nữa lại cảm nhận được một niềm hưng phấn trước nay chưa từng có, bọn họ xem chiến sĩ quân Lam Vũ như là sứ giả trên trời phái tới, dùng hết thảy lời lẽ tâng bốc êm ái nhất để ca ngợi bọn họ, song, đối với hết thảy lời lẽ cảm tạ và nịnh nọt của người Tô Khắc La, Dương Túc Phong chỉ lãnh đạm đáp lại vài câu cho phải phép, rồi bắt đầu đóng cửa lại chúi đầu vào sách vở, hắn muốn bổ sung thật nhiều những tri thức có liên quan đến phương diện hải chiến.

Chiều ngày 16 tháng 6 Thiên nguyên năm 1728, Phất Lai Triệt suất lĩnh hạm đội hải quân thứ hai của Lam Vũ quân hộ tống đội hải quân lục chiến do Trầm Lăng Vân suất lĩnh thẳng tiến đến thủ đô Đa Bỉ Nhượng của vương quốc Tháp Lâm, lúc đi đến ngoài khơi biển Á Đinh ở phụ cận vùng biển Thánh Mã Lạc thì vấp phải sự tấn công của hạm đội chủ lực của hải quân nước Y Mộng, hạm đội của Phất Lai Triệt phản kích quyết liệt, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan tuần tra qua lại ở vùng ngoài khơi gần đó cũng gia nhập vào chiến đoàn, song phương lần đầu tiên bạo phát một trận hải chiến có qui mô lớn, màn mở đầu cho việc chính thức tham gia vào cuộc chiến tranh giành hải phận của quân Lam Vũ chính thức được kéo màn.
Bình Luận (0)
Comment