Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 26

Dương Túc Phong sắc mặt âm trầm, từng chữ từng chữ nặng nề tuôn ra:

- Mục đại nhân, nói như vậy thì ngươi tuyệt đối không chịu thả người hay sao? Ngươi chỉ là một tri phủ nho nhỏ, cư nhiên dám vô lễ với thiếu tướng hải quân, xem ra đảm lược của ngươi quả nhiên là không nhỏ!

Mục Thuấn Anh bình chân như vại, cười nhạt nói:

- Dương Túc Phong, hoàng thượng mặc dù ban cho ngươi chức danh thiếu tướng hải quân nhưng là để ngươi đến Mỹ Ni Tư bình loạn chứ không phải để ngươi ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt, càng không phải là để ngươi tranh đoạt gia sản của người khác. Hơn nữa ta làm như vậy cũng là muốn tốt cho ngươi mà thôi, ngươi mang theo nhiều nữ tử xinh đẹp như thế suốt đường đi, sợ rằng đối với ngươi chỉ lợi bất cập hại mà thôi. Bổn quan thay thế ngươi chiếu cố cho góa phụ Tài gia thực ra là xuất phát từ lòng hảo tâm, miễn cho ngươi bị người đời bình phẩm chê cười, ngươi lại biến lòng hảo tâm của ta trở thành tâm địa lang sói ư?

Dương Túc Phong nhìn quanh bốn phía, mặc dù có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hai người nói chuyện nhưng dường như không nghe rõ được câu chuyện, lạnh lùng nói:

- Mục Thuấn Anh, trong lòng hai ta đều hiểu rõ ta và ngươi tranh đoạt mấy nữ nhân này bất quá chỉ là vì gia sản của Tài gia mà thôi! Ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, nói thẳng cho ngươi biết rằng tài sản của Tài gia thuộc về nhân dân Mỹ Ni Tư, ta phải mang đi. Nếu ngươi muốn ngăn cản thì đừng trách ta không khách khí.

Mục Thuấn Anh cười lạnh, không xem sự uy hiếp của Dương Túc Phong vào đâu, ung dung nói:

- Dương Túc Phong, ngươi đừng có luôn mồm liếng thoáng là vì nhân dân, vì quốc gia, ta khinh! Ta ghét nhất là loại quân tử như các ngươi! Nói đến cùng thì ngươi cũng chỉ là muốn đoạt lấy tài sản của Tài gia mà thôi. Người vì lợi mà chết, chim vì miếng ăn mà vong mạng. Nếu đã đồng dạng như nhau, há lại cần phải tỏ ra thanh cao hơn người khác? Nếu ngươi có thành ý, chi bằng chúng ta ngồi xuống thương nghị một chút xem phân chia như thế nào mới tốt. Ngươi yên tâm, ta chỉ cần tiền tài, đối với bốn ả nữ nhân kia không hề có hứng thú.

Dương Túc Phong âm trầm nghiêm mặt, kiên quyết nói:

- Phân chia với ngươi? Ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Tất cả mọi thứ ở đây ta đều phải mang đi bằng hết!

Mục Thuấn Anh lắc đầu:

- Dương thiếu tướng, ngươi nói như vậy dường như không hợp lý cho lắm. Tục ngữ có câu “có mặt có phần”, ngươi cũng không thể nào để cho ta tay trắng trở về được. Lời thật nói thật, ta để cho ngươi bốn nữ nhân kia cũng là đã rất nể mặt mũi của ngươi. Bốn nữ nhân này đều là xử nữ tuổi trẻ xinh đẹp, giữ thân như ngọc, lão phu bỏ qua cho các nàng là đã nhượng bộ ngươi rất nhiều.

Dương Túc Phong nén không được liếc mắt nhìn Tô Lăng Tuyết.

Mục Thuấn Anh đảo tròn tròng mắt, phảng phất như muốn nhìn thấy tâm tư của Dương Túc Phong, đoạn kề sát tai hắn nói:

- Thiếu tướng, ngươi không cần hoài nghi, ánh mắt của ta quyết không nhìn sai nữ nhân. Vị Tô tiểu thư này mặc dù đã xuất giá tòng phu, đầu nhập Tài gia nhưng vẫn chưa cùng phòng, vẫn giữ thân thể trong sạch, thiếu tướng vẫn có thể mãn nguyện.

Dương Túc Phong bị lời nói của Mục Thuấn Anh nói toạc ra tâm tư trong lòng, sắc mặt nhất thời ửng đỏ, muốn phát tác nhưng rồi lại thôi.

Mục Thuấn Anh đắc ý cười khùng khục, nhã nhặn nói:

- Ngươi có người, ta có tiền, không biết ý thiếu tướng thế nào?

Dương Túc Phong sầm mặt, thẹn quá hóa giận nói:

- Mục Thuấn Anh, ngươi có tư cách gì mà đòi đoạt lấy gia sản này?

Mục Thuấn Anh cũng không hề nhân nhượng, lạnh lùng nói:

- Dương Túc Phong, ngươi cũng có tư cách gì mà đoạt được tài sản này?

Khuôn mặt Dương Túc Phong bắt đầu giật giật, bàn tay bóp chặt chuôi kiếm, gân xanh nổi lên rõ mồn một, tức giận nói:

- Gia sản của Tài gia đều thuộc về Mỹ Ni Tư, ta phải đem nó trở về Mỹ Ni Tư. Nếu kẻ nào dám ngăn cản, ta sẽ giết kẻ đó!

Mục Thuấn Anh căn bản không hề sợ hãi, thản nhiên nói:

- Dương Túc Phong, cho dù ngươi mang được tài sản này về Mỹ Ni Tư thì kết quả cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay phản quân, ngươi mang về thì có tác dụng gì? Không bằng ngươi để lại đây nộp cho thượng cấp của đế quốc. Ha ha, ngươi uy hiếp ta đấy ư? Khi lão tử còn làm ở chánh vụ bộ thì đã bị uy hiếp không ít, nói cho ngươi biết, có người từng đã dùng đinh sắt năm phân đóng vào chân lão phu nhưng lão phu cũng không thèm lui lại nửa bước, huống chi là ngươi!

Dương Túc Phong rốt cuộc nhịn không được, mắng ầm lên:

- Mẹ kiếp! Mục Thuấn Anh, ngươi thật là vô sỉ! Con bà nó, còn dám nói là giao cho đế quốc? Ngươi dùng tài vật đó để phục cho việc ăn chơi trác táng của ngươi thì có.

Dương Túc Phong đột nhiên quát mắng loạn xạ đã kinh động đến đám người Tô Lăng Tuyết, các nàng đều kinh hãi nhìn về phía hai người, không biết đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt Dương Cơ Duệ và Tài Băng Tiêu đều thâm trầm nhìn đăm đăm về phía đó, tam giác nhãn đầu lĩnh bộ khoái cùng nhìn chăm chú về hai người, bàn tay đã đặt lên chuôi đao.

Mục Thuấn Anh vẫn bình chân như vại, nhìn mọi người xung quanh phất tay, tỏ vẻ không có chuyện gì, sau đó bình thản nhìn Dương Túc Phong nói:

- Cho dù ta muốn lấy đi để phục vụ cho nhu cầu bản thân cũng vẫn tốt, ngươi thì sao? Ngươi bất quá chỉ là một lãnh chúa của một nơi đã bị chiếm đóng, ngươi cho rằng hoàng thượng phái ngươi trở về là để hưởng vinh hoa phú quý thật sao? Chẳng qua là để ban cho ngươi được chết sớm hơn mà thôi.

Dương Túc Phong trừng mắt nhìn Mục Thuấn Anh, hận không thể lập tức rút kiếm chém lão thành hai mảnh. Ánh mắt của hắn cơ hồ như muốn phún lửa, nghiến răng nói:

- Mục Thuấn Anh, ta chính thức cảnh cáo ngươi, ngươi lập tức buông tay, nếu không, chuyện gì xảy ra ta cũng không dám đoan chắc đâu!

Mục Thuấn Anh nheo nheo mắt:

- Ngươi muốn uy hiếp ta? Ngươi lại muốn uy hiếp ta? Ha ha, lần thứ hai ngươi uy hiếp ta….

Dương Túc Phong gằn giọng phun ra từng chữ một:

- Mục Thuấn Anh, ta không uy hiếp ngươi, ta cảnh cáo ngươi.

Mục Thuấn Anh cười phá lên, không thèm để ý đến, nói:

- Vậy ngươi cứ tiếp tục cảnh cáo, lão tử chưa từng sợ ai cả. Ngươi dám giết lão tử sao? Ha ha, ta xem ngươi chưa có đủ can đảm, cho dù ngươi giết ta thì ngươi có thể chạy thoát sao? Ngươi không thấy chung quanh đều có người của ta ư?

Dương Túc Phong đột nhiên bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu, phảng phất như muốn át chế sự phẫn nộ trong nội tâm xuống, nói:

- Mục Thuấn Anh, ta nghĩ ngươi hẳn là từ tình cảnh của ta mà phán đoán suy nghĩ của ta lúc này, có đúng không? Ta không phải là người bình thường, cho nên nếu ngươi lấy suy nghĩ của người bình thường để mong đoán được suy nghĩ của ta thì ngươi vô ích thôi. Ta nói để ngươi hiểu, ta trở về Mỹ Ni Tư chính là đối diện với cửu tử nhất sinh, cho nên ta cũng không ngại giết vài người ở đây đâu. Nếu ngươi không muốn trở thành oan hồn dưới đao của ta thì ta khuyên ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi đây!

Mục Thuấn Anh ngạc nhiên nhìn ánh mắt đỏ rực long lên sòng sọc của Dương Túc Phong, đột nhiên phá lên cười, chỉ tay bốn phía nói:

- Phải không vậy? Ta thực sự nhìn không ra thiếu tướng lại có sát khí mạnh mẽ như thế. Ngươi nhìn những người xung quanh là ai thế? Không lẽ người không biết nhận định tình huống?

Dương Túc Phong lại hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh trở lại, phẫn nộ hoàn toàn biến mất, chỉ lạnh lùng nói:

- Mục Thuấn Anh, ngươi đừng kiêu ngạo với ta, chỗ này không có bất thứ gì cho ngươi đâu. Hôm nay ngươi nhất quyết sẽ không chịu buông tay đối với tài sản của Tài gia đúng không?

Mục Thuấn Anh mặc dù nhìn thấy tay Dương Túc Phong nắm chặt chuôi kiếm nhưng vẫn không hề xem trọng, y hoàn toàn không tin Dương Túc Phong dám xuất thủ, bởi vậy vẫn nở một nụ cười nham nhở, nói:

- Thiếu tướng, nếu ngươi đã nói thế thì ta cũng đành thừa nhận vậy.

Dương Túc Phong hoàn toàn không nghĩ ra Mục Thuấn Anh lại ngang nhiên thừa nhận dã tâm, so với bản thân hắn thì còn vô sỉ hơn nhiều, nhất thời ngẩn ngươi, nhưng hắn lập tức phát ra tình thế xung quanh đã có biến chuyển, thủ hạ Mục Thuấn Anh đã bắt đầu phân ra hình thành thế bao vây, tay đã đặt lên vũ khí.

Dương Túc Phong nhất thời trong lòng trĩu nặng, nhưng nhiệt huyết lại dâng lên, hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức tiếp cận Mục Thuấn Anh, khẩu Đột Kỵ Thi kè sát bên hông, nghiến răng nói:

- Mục Thuấn Anh, rốt cuộc ngươi muốn gì?

Mục Thuấn Anh hơi biến sắc, nhưng vẫn khinh miệt hừ mũi nhẹ một cái:

- Ngươi nói xem ta muốn gì?

Dương Túc Phong ngoái đầu quan sát xung quanh, phát giác ra đám người mặc trang phục nha dịch bộ khoái đều đã tỏ vẻ bất thiện, từ tư thế đến ánh mắt đều không hề giống với nha dịch bộ khoái, ngược lại, giống hết như giặc cướp thổ phỉ. Hơn nữa ánh mắt của bọn chúng không còn nhìn về phía Mục Thuấn Anh nữa, mà là nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đại hán có đôi mắt tam giác kia, về phần gã đại hán đó thì ánh mắt lạnh lẽo của y phần lớn đều tập trung vào người Tô Lăng Tuyết.

Hỏng bét!

Dương Túc Phong chấn động trong lòng, tuy nhiên nét mặt vẫn thản nhiên như không, quay đầu lại nói:

- Nếu đàm phán của ta và ngươi đã không thành, có lẽ nên hỏi qua ý tứ của các nàng một chút, để cho các nàng tự quyết định, như thế sẽ hợp lý hơn.

Mục Thuấn Anh đắc ý cười lạnh như nắm chắc phần thắng:

- Thiếu tướng rốt cuộc đã thông suốt.

Dương Túc Phong vẫn nắm chặt khẩu Đột Kỵ Thi trong tay, hai người cứ thể thân thân thiết thiết đi về phía Tô Lăng Tuyết ở phía xa. Đáng tiếc là tư thế thân mật đầy kỳ quái của hai người lại khiến cho mọi người lập tức chú ý, Dương Cơ Duệ không minh bạch, hoảng sợ nhìn tứ phương, Tài Băng Tiêu sắc mặt trắng bệch, lén cầm túi vải thô đặt cạnh thân mình.

Dương Túc Phong và Mục Thuấn Anh cười nói vui vẻ, đầy vẻ thân thiết hòa ái đi lướt sát qua mặt Dương Cơ Duệ, bất đồ Dương Túc Phong hạ giọng thật thấp nói:

- Nằm sấp xuống, nạp đạn!

Dương Cơ Duệ ngẩn người nhưng sực tỉnh, lập tức nằm sấp xuống.

Tài Băng Tiêu cũng gần như ngay lập tức ngã xuống, nằm sấp bên cạnh Dương Cơ Duệ.

Mấy người Tô Lăng Tuyết còn đang cảm thấy ngạc nhiên, chưa hề có phản ứng thì đã thấy khẩu Đột Kỵ Thi hướng ra ngoài, ngón tay bóp cò, một tiếng nổ đanh khốc vang lên, gã đại hán thân hình vạm vỡ có cặp mắt tam giác đang đứng bên cạnh Tô Lăng Tuyết hét lên một tiếng đổ sập người xuống, máu tươi từ lỗ thủng trên trán phun ra thành vòi. Thiếu niên anh tuấn bên cạnh y cũng thất kinh hét lên quỳ sụp xuống mặt đất ôm lấy đầu. Gần như cùng lúc đó, tay trái Dương Túc Phong rút ra bội kiếm, kiếm quang lóe sáng, xẹt thẳng vào cổ Mục Thuấn Anh.

Một tia máu bắn tung lên không trung.

Ánh mắt Mục Thuấn Anh tràn đầy sự hoảng sợ như mắt cá chết, hai tay cuống cuồng bịt chặt lấy vết đứt ở yết hầu, khó tin nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Dương Túc Phong, thần sắc co giật, yết hầu chuyển động lên xuống như muốn nói điều gì đó, đáng tiếc là không thể thốt ra thành lời, dần dần ánh dư quang trong mắt lịm tắt, thân thể lựng khựng ngã xuống đất.

Thế nhưng cho dù đã chết thì hai mắt Mục Thuấn Anh vẫn mở to, mở thật lớn.

Y thật sự không cách nào có thể tin rằng Dương Túc Phong có thể giết y.

Ánh mắt Dương Túc Phong như một khối băng vô hình quét nhẹ, thanh âm đều đều vang lên:

- Ta đã cảnh cáo ngươi, ta không hề do dự khi phải giết người.
Bình Luận (0)
Comment