Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 284

Cứ điểm Đông Nhật, Tử Xuyên đạo, địa khu Mỹ Ni Tư.

Cứ điểm Đông Nhật qua một năm kiến thiết, đã là một tòa bảo lũy xứng đáng với cái tên không gì phá nổi, chẳng những tường thành được tăng cường lớn bề dày, bộ phận trọng yếu còn được dùng xi măng cốt thép đúc thành, vì đề phòng quân đội Lỗ Ni tấn công, thủ bị doanh của cứ điểm Đông Nhật trang bị vô số vũ khí hạng nặng, ví như dã chiến pháo 75 ly và súng máy hạng nặng Mã Khắc Thấm. Do di động và vận chuyển khó khăn, súng máy hạng nặng Mã Khắc Thấm đã bị quân Lam Vũ loại bỏ từ trong bộ đội dã chiến, chỉ trang bị cho các loại bộ đội phòng thủ cứ điểm, ví như cứ điểm Đông Nhật và cứ điểm Tiểu Thang Sơn, loại lợi khí giết người này nhìn mà khiếp sợ, không dám vượt qua giới hạn nửa bước.

Thủ bị doanh của cứ điểm Đông Nhật biên chế mặc dù chỉ có năm trăm người, nhưng do cứ điểm Đông Nhật tụ tập rất nhiều cơ cấu cao cấp của quân Lam Vũ, ví như cơ cấu tình báo, quân sự tòa án, thông tấn ..v..v.. có vô số nhân viên hậu cần, vào lúc cần thiết chỉ cần cầm vũ khí lên, liền có thể thành người bảo vệ, ngoài ra còn có mấy trăm học viên của trường học quan quân lục quân Lam Vũ, bọn họ cũng là những người bảo vệ kiên định. Cho nên, khi Dương Túc Phong suất lĩnh bộ đội chủ lực đông chinh tây phạt, cứ điểm Đông Nhật đối diện với thập vạn đại quân của quân đội Lỗ Ni Á vẫn vững như bàn thạch, ổn như Thái Sơn, thống soái Khắc Lai Mỗ xuất sắc nhất của quân đội Lỗ Ni thậm chí không muốn có ý đố gì với nơi này.

Dương Túc Phong tới được cứ diểm Đông Nhật vào trung tuần tháng một, nhưng không lập tức tới trường học quan quân lục quân thị sát, mà là tới chỗ tình báo của Phượng Phi Phi, thương thảo ảnh hưởng trận hải chiến biển San Hô mang tới cho quân Lam Vũ, có mặt ngoại trừ Phượng Phi Phi, còn có Lăng Thanh Tư.

Bắt đầu từ tháng một, báo chí đế quốc Đường Xuyên lại liền bắt đầu tuyên truyền hàng loạt chiến tích của hải quân Lam Vũ, hạm đội Phất Lai Triệt ở hải vực biển San Hô tiêu diệt hạm đội Phi Dương hải quân nước Mã Toa, ép cho vinh dự đệ nhất sư đoàn của lục quân nước Mã Toa tự sát. Hành động này được các bài viết dài lê thê thổi phồng, mỗi ngày đều có hơn mười trang báo chủ yếu là báo chí sử dụng bản sửa đổi xuất bản mỗi chi tiết của cuộc chiến này, thậm chí còn tỉ mỉ miêu tả hải đồ của trận chiến hôm đó, hình Phất Lai Triệt cũng trông đặc biệt đường hoàng, bức ảnh một chân dẫm dây thừng tay cầm hoàng kim nguyệt nha quân đao chỉ về phía tiền phương đã trở thành kinh điển, loại tình huống này đã liên tục vài ngày rồi, những chi tiết này vừa nhìn là biết truyền thông không thể thăm dò được, khẳng định là cơ quan tình báo bộ nội vụ đế quốc Đường Xuyên cực lực cung cấp.

“Khốn kiếp, Minh Sơn Quế” Mặc dù có mặt đều là nữ nhân trẻ tuổi kiều diễm tao nhã lịch sự, nhưng Dương Túc Phong vẫn không kìm được thấp giọng chửi rủa lão già lên voi xuống chó ở xa tít tận kinh đô Ni Lạc Thần nhưng lại cứ gây khó khăn cho quân Lam Vũ, ông ta mỗi lần xuất thủ đều bất động thanh sắc, không chút dấu hiệu báo trước nào, làm Dương Túc Phong khó chống đỡ, luôn cảm thấy mình giống như thứ gì dó bị ông ta nắm trong bàn tay.

Dương Túc Phong một lòng muốn che dấu thực lực của quân Lam Vũ, tranh thủ một đoạn thời gian khá dài để điều chỉnh các loại trật tự nội bộ quân Lam Vũ, làm địa khu Mỹ Ni Tư và địa khu La Ni Tây Á càng phát triển mau chóng vững chắc, nhưng Minh Sơn Quế lại cứ không cho mình cơ hội đó, đem hành động của bản thân toàn bộ phơi dưới ánh mặt trời, làm mình không cách nào che giấu, tá đao sát nhân lại không hề thấy máu, y không thể không bội phục sự cay độc của Minh Sơn Quế.

Càng bực bội hơn chính là, dân chúng nội địa đế quốc Đường Xuyên bị báo chí kích thích cũng bắt đầu sinh ra hiếu kỳ và trông đợi mạnh mẽ với quân Lam Vũ, nhân dân khẩn khoản yêu cầu quân Lam Vũ lập tức lên bờ cứu vớt đế quốc, lời yêu cầu cũng ngày càng mạnh mẽ. Nghe nói báo chí công bố hải quân Lam Vũ đại thắng hải quân nước Mã Toa vừa mới đưa ra đường, liền bị cướp sạch sẽ, tòa báo liên tục in thêm cũng không thể thỏa mãn nhu cầu, rất nhiều người dân xem đi rồi xem lại, quả thực có thể dùng từ yêu thích không nỡ rời tay ra để hình dung, nội dung trên báo chí cũng thành đề tài quan trọng nhất của mọi người lúc trà dư tửu hậu, rất nhiều người háo hức, tựa hồ trở về thời đại hào hùng kia, hiện giờ mọi người đàm luận nhiều nhất, đã không phải là quân đội nước Mã Toa khi nào tấn công kinh đô Ni Lạc Thần, mà là rốt cuộc khi nào quân Lam Vũ lên bờ.

Trong phòng làm việc đơn giản mà rộng rãi không khí rõ ràng tỏ ra có chút sầu muộn, trên trần nhà trắng tinh không có quá nhiều trang sức hoa lệ chỉ có mấy bóng đèn sợi đốt phát ra ánh sáng trắng nhợt nhạt, trên mặt đất cũng không trải thảm mà là từng khối đá cẩm thạch lớn trực tiếp xếp thành, sáng bóng như gương, giày cao gót của Phượng Phi Phi gõ lên đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Do chỉ huy cơ cấu tối cao của quân Lam Vũ thường theo Dương Túc Phong chạy đông chạy tây, cho nên ở cứ điểm Đông Nhật, phòng tình báo của Phượng Phi Phi trở thành bộ chỉ huy cao cấp khác, trong hơn mười gian phòng đều lắp đặt vô tuyến điện đài, bận rộn khủng khiếp, tiếng tạch tạch tè tè cách mấy gian phòng cũng có thể nghe thấy, trong không khí trí ngưng trệ này, âm thanh điện báo có quy luật này ngược lại trở thành âm nhạc làm nhẹ lòng người.

Đối với lời nguyền rủa của Dương Túc Phong, Phượng Phi Phi không chút để ý, dường như căn bản không coi nó là chuyện gì, hoặc là cảm thấy chuyện như thế căn bản chẳng có gì mà lạ, ngược lại quan quân pháp Lăng Thanh Tư ở bên cạnh thần sắc có chút ảm đạm, nhưng nguyên nhân của nó không phải bởi vì Minh Sơn Quế làm khó quân Lam Vũ mà là bởi vì thế cục nội địa đế quốc.

Năm mới vừa qua, thế cục nội địa đế quộc lại biến xấu cực lớn.

Cuối năm trước, quân đội nước Mã Toa thông qua một loạt chiến dịch, đem quân đội đế quốc Đường Xuyên thành công đuổi khỏi Tử Xuyên đạo và Ninh Xuyên đạo, bắt đầu từ hai phương hướng uy hiếp kinh đô Ni Lạc Thần, sư đoàn quân trung ương thứ 27 quân đội đế quốc Đường Xuyên do Điệp Phong Vũ suất lĩnh cũng binh bại như núi đổ bị ép rút lui tháo chạy, bắt đầu tiến vào địa khu Long Xuyên đạo ở kinh đô Ni Lạc Thần kháng cự kẻ địch, sau lưng của nàng, đã là kinh đô Ni Lạc Thần, mà trước đó, hoàng đế Đường Minh đã biểu thị rõ ràng, cho dù ngọc thạch câu phần, ông ta cũng sẽ không đồng ý hiệp nghị thiên đô, bản thân ông ta nhất định sẽ cùng kinh đô Ni Lạc Thần cùng tồn vong, điều này có nghĩa là, tranh đoạt kinh đô Ni Lạc Thần sẽ là màn đẫm máu nhất, thảm liệt nhất trong cuộc chiến này.

Từ tình thế chiến trường mà xét, quân đội nước Mã Toa cũng đang bắt đầu sắn tay vào công tác chuẩn bị tấn công kinh đô Ni Lạc Thần, ai cũng biết, kinh đô Ni Lạc Thần chính là tòa thành kiên cố không kém Minh Na Tư Đặc Lai, trong thời gian ngắn là không thể đánh hạ, cho nên hiện giờ quân đội nước Mã Toa không vội tiến công Long Xuyên đạo, mà tiếp tục phát triển sang hai bên Long Xuyên đạo, đem quân đội Đường Xuyên uy hiếp tới mình ở hai cách chậm rãi nhất nhất quét sạch, đảm bảo an toàn của hai cánh. Tường thành kinh đô Ni Lạc Thần đã trong tầm mắt, nhưng Vũ Văn Phân Phương tổng chỉ huy quân đội nước Mã Toa lại không vội, nhưng nàng càng không vội, lại càng làm người ta lo sợ nơm nớp, thậm chí tuyệt vọng, sách lược mưu tính kỳ rồi mới làm là không thể kháng cự.

Khi hành động thanh lý của nước Mã Toa kết thúc, chính là lúc chiến hỏa bốc lên ở kinh đô Ni Lạc Thần rồi.

Lãng Thanh Tư không biết, khi trường chiến tranh này kết thúc, Điệp Phong Vũ còn cơ hội sống sót hay không.

“Phong, chàng hà tất buồn rầu như thế? Cùng lắm thì thếp làm ác nhân là được.” Phượng Phi Phi nhẹ nhàng nói, nhanh nhẹn xử lý các loại tư liệu những thuộc hạ đưa tới, động tác của nàng nhanh chóng mà tốc độ, đầu óc tỉnh tảo mà linh hoạt, dường như trời sinh chính là vì công tác tình báo mà tồn tại, làm Dương Túc Phong khen ngợi không thôi.

“ Ác nhân cái gì?” Dương Túc Phong không hiểu hỏi.

Phượng Phi Phi cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Đối với sự tuyên truyền của đế quốc Đường Xuyên, chúng ta không đưa rát bất kỳ hồi đáp nào, phía Miểu Miểu cũng có ý kiến tương tự, bất kể là Minh Sơn Quế làm dư luận gì trên báo chí, chúng ta nhất luật giữ im lặng, không thừa nhận cũng không giải thích, tùy cho lão ta mốn nói sao thì nói, nhưng hạm đội hải quân của chúng ta thủy chung ở ngoài biển chấp hành nhiệm vụ chiến đấu, khi quay lại thì tăng cường công tác bảo mật. Dù sao thiếp dự liệu nước Mã Toa không thể chủ động đứng ra chứng minh chuyện này là thật, chỉ cần chúng ta không công khai thừa nhận, chuyện này rất nhanh sẽ qua, cuỗi cùng nó sẽ chỉ là kết thúc của một vở kịch, chẳng bao nhiêu người tin tưởng.”

Dương Túc Phong bán tín bán nghi nói: “Nhưng Minh Sơn Quế đã nghe ngóng chi tiết rất rõ ràng rồi, sự hi sinh của đám hạm trưởng cũng có…”

Phượng Phi Phi cười lạnh lùng, mang theo một vẻ khinh miệt, cũng không biết là nhắm vào Dương Túc Phong hay là nhắm vào Minh Sơn Quế, không đồng ý nói: “Một tay vỗ không nên tiếng, Minh Sơn Quế sở dĩ muốn đem chuyện này làm lớn lên mục địch chính là hi vọng chúng ta tranh biện vơi lão, mục đích này của lão sẽ đạt được, chỉ cần chúng ta vừa tranh biện, liền có thể sẽ lộ ra chỗ hở, ví như mục đích hạm đội Phất Lai Triệt tuần tra ở bờ biển phía đông đế quốc làm gì, còn có vì sao tổn thất bốn Long Nha chiến hạm..v..v. chúng ta đều khó tự bạo chữa. Ngược lại, nếu như chúng ta giữ im lặng, bất kể lão ta miêu tả chi tiết giống thật thế nào, nhưng không có nước Mã Toa thừa nhận, không bao lâu, dan chúng sẽ đem chuyện nay coi là tuyên truyền giả mà vứt bò, dù sao trong chiến tranh, những tin tình báo giả nhiều lắm, người dân thường căn bản không thể nào phân biệt được, hiện giờ đế quóc đã gần diệt vong, phát tán ra một số tin tức giả kích thích sĩ khí, đó là chuyện quá sức bình thường.”

Dương Túc Phong bất giác gật đầu, đây cũng là biện pháp trong lúc không có biện pháp rồi, chỉ có không tranh luận mới có thể làm chuyện thành thật mau qua đi. Mặc dù người sáng suốt đều biết chuyện này là thật, nhưng chỉ cần những người dân thương trong nội địa đế quốc không bị dễ dàng kích động trách mắng quân Lam Vũ, Dương Túc Phong sẵn lòng gánh chịu tiếng chửi đến từ triều đình đế quốc.

Ngữ khí Phượng Phi Phi dần dần trở nên lạnh như băng: “Chiến hỏa ở kinh đô Ni Lạc Thần bùng lên, sẽ không có ai có thể để ý tới chúng ta nữa, bao gồm cả Minh Sơn Quế trong đó, lão ta dùng hết biện pháp uy hiếp dụ dỗ chúng ta xuất binh, nói rõ lão ta đã mất đi lòng tin với quân đội hiện có của đế quốc, đã sắp diệt vong rồi.”

Dương Túc Phong trong lòng hơi có xúc cảm, không nói gì cả.

Lăng Thanh Tư lại cúi đầu thật sâu.

Giọng Phượng Phi Phi đột nhiên lại cao vút lên, nói từng từ một: “Bóng đêm rồi sẽ qua đi, binh minh rồi sẽ tới, quốc gia mới sẽ kiến lập nên trên đống đổ nát của đế quốc, kinh đô Ni Lạc Thần cũng sẽ có được sự hồi sinh, đây là quy luật phát triển của lịch sử, bất quá là lịch sử tuần hoàn mà thôi.”

Dương Túc Phong trông đợi nhìn Lăng Thanh Tư, Lăng Thanh Tư chậm rãi lắc đầu, biểu thị mình đối với chuyện này không có kiến giải gì.

Phượng Phi Phi lật tư liệt trước mặt, thần sắc nghiêm trọng nói: “Hiện giờ điều chúng ta phải lo lắng là phản ứng của hải quân nước Mã Toa, mặc dù bề ngoài chúng không có bất kỳ hành động nào, nhưng mới là điều chúng ta nên thực sự cảnh giác, chó cắn người sẽ không sủa, chó sủa sẽ không cắn. Nước Mã Toa tuyệt đối là kẻ địch nguy hiểm nhất, thiếp dám khẳng định, hiện tại nước Mã Toa đã đem quân Lam Vũ chúng ta liệt vào một trong số mục tiêu trọng yếu phải tấn công rồi, hạm đội Phi Dương bị diệt đối với hai nhà chúng ta mà nói đều là chuyện hiểu ngầm trong lòng, chúng ta có thể không để ý tới Minh Sơn Quế, nhưng không thể không tăng cường chú ý với nước Mã Toa.”

Nàng cầm một chồng tư liệu tình báo lên, lật qua một lượt, giọng nói có hơi trầm xuống: “Đây là tư liệu có liên quan tới gián điệp nước Mã Toa trong một tháng gần nhất mà thiếp và Nguyệt Hoa sưu tập được, sau khi trận hải chiến ở biển San Hô kết thúc, trong khu vực chúng ta khống chế xuất hiện gián điệp của nước Mã Toa đã tăng lên rõ rệt, mặc dù chúng ta đã bắt không ít, nhưng chàng cũng phải hiểu rõ, khả năng còn có rất nhiều kẻ lọt lưới, những kẻ này một mặt là muốn điều tra chi tiết cụ thể của trận hải chiến ở biển San Hô, mặt khác chính là sưu tập các loại tình báo liên quan trới quân Lam Vũ chúng ta, bao gồm trên mặt quân sự, chính trị, kinh tế, khoac học kỹ thuật..v…v.. căn cứ vào dự đoán của thiếp, quân Lam Vũ chúng ta hiện giờ ở trong nội bộ cơ quan tình báo của nước chúng ta có mức độ coi trọng khẳng định là trong ba hạng đầu, nói không chừng một chút không cẩn thận còn sẽ xếp tới vị trí hàng đầu.”

Dương Túc Phong khẽ gật đầu, y biết phản ứng của nước Mã Toa, nước Mã Toa đương nhiên sẽ không thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chúng sẽ nghĩ cách tra xét tìm kiếm nguyên nhân trận hải chiến ở biển San Hô bị chiến bại, sau đó tìm cơ hội phất cờ trở lại, lần tới khi hải quân Lam Vũ và hải quân nước Mã Toa lại gặp nhau, hải quân nước Mã Toa khẳng định sẽ đề cao toàn bộ tinh thần.

Dương Túc Phong vặn vặn đầu, nỗ lực đem bóng ma Minh Sơn Quế ở trong đầu vứt đi, lão già từng trải tàn nhẫn này mặc dù nhiều lần tạo ra phiền phức cho mình, nhưng so với nước Mã Toa, lại vẫn là phù thủy nhỏ gặp đại pháp sư, chỗ dựa của ông ta là đế quốc Đường Xuyên đã không có thực lực mạnh mẽ nữa, chỉ có thể dùng chót lưỡi hô hào, cho dù quân Lam Vũ và đế quốc hoàn toàn trở mặt, ông ta cũng chẳng làm gì nổi mình.

Nhưng nước Mã Toa thì không giống thế.

Không có gì phải nghi ngờ, nước Mã Toa hiện giờ đã thay thế đế quốc Đường Xuyên, trở thành quốc gia mạnh nhất trên đại lục Y Lan, chúng vốn có lực quân cường hãn nhất, nhất là bộ đội kỵ binh, mà bây giờ lại có hải quân cường đại nhất, có số số lượng chiến đấu hạm bằng gỗ dùng buồm nhiều nhất. Có thực lực hùng hậu như vậy làm hậu thuẫn, cho dù là lời của một sứ giả nho nhỏ của nước Mã Toa nói ra, cũng là không thể xem nhẹ.

Dương Túc Phong hoàn toàn còn chưa cuồng vọng tới mức dàm cùng nước Mã Toa đối chọi.

Trên thực tế, từ đầu đến cuối, quân Lam Vũ đối với quân đội nước Mã Toa đều coi trọng, quan chỉ huy của hai hạm đội hải quân nước Mã Toa, La Đức Cáp Đặc và Tư Nhĩ Duy Á đều lấy giảo hoạt lãnh khốc nổi danh với đời, chính do bọn họ suất lĩnh hải quân nước Mã Toa vốn không mạnh lắm từng bước từng bước đánh bại hải quân đế quốc Đường Xuyên nhìn như rất cường đại, từ đó đem cả biển San Hô và biển Nam Hải nạp vào phạm vi lãnh hải của nước Mã Toa, hai người này đều tuyệt đối không thể coi thường.

Cũng giống thế, đối với lục quân nước Mã Toa, quân Lam Vũ cũng hết sức cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của chúng, Vũ Văn Phân Phương thì không cần nói nữa, nư nhân hứng thú với chiến tranh này chắc chắn là tiêu điểm người đời chú ý, mà lần này vinh dự đệ nhất sư đoàn lục quân nước Mã Toa trong trận hải chiến biển San Hô biểu hiện ra tinh thần không biết sợ hãi, đã làm Dương Túc Phong cả kinh, đối diện với quân đội coi cái chết như về, quân Lam Vũ còn cần không ngừng đề thăng sức chiến đấu và tố chất của mình mới có khả năng chiến thắng bọn chúng.

Một quan thông tin đi vào, lại đưa tới một chồng tư liệu tình báo.

Phượng Phi Phi cần thận xem qua, con mắt từ từ sáng lên, xem ra tựa hồ không phải là tin tức xấu.

Dương Túc Phong không khỏi hiếu kỳ nói: “Có tin tức gì tốt sao?”

Nội địa đế quốc trước nay chưa từng có bất kỳ tin tức tốt gì truyền đến, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây rồi.

Phượng Phi Phi ngẩng đầu lên, thần sắc cổ quái nhìn y, tựa hồ đang dò y cái gì đó, nói nhanh gọn: “Đều là tin tức tới từ nội bộ đế quốc, nhưng không biết là tốt hay là xấu, hoàng đế Đường Minh đã quyết tâm thực hiện lời hứa trước đây của ông ta, không đợi tới khi đánh bại nước Mã Toa quân đội đã bắt đầu phong hầu, mấy hôm nữa ông ta sẽ công khai tuyên bố, tấn phong hai người Tư Mã Tung Hoành và Độc Cô Long làm vương, tấm phong người nắm quyền bốn đại gia tộc Phong Hỏa Long Vân làm hầu, thống trị địa khu Mỹ Ni Tư đồng chí Dương Túc Phong cũng được tấn phong làm Tử Xuyên hầu. Như vậy trước đó Minh Sơn Quế đề nghị tấn phong chàng làm Lệ Xuyên đã không còn cần thiết nữa.”

Dương Túc Phong khẽ cười khổ nói: “Bỏ đi, ông ta dù có phong vương cho ta, ta cung chẳng có chút lợi thực chất nào.”

Phượng Phi Phi cười cười, không đáp lời, tựa hồ đồng ý với ý kiến của Dương Túc Phong, cúi đầu tiếp tục nói: “Thứ hai, hoàng đế Đường Minh trên nguyên tắc đã đồng ý thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, bất quá chàng đừng có hưng phấn quá cao, cô ấy không phải là gả cho chàng, mà là thay hoàng đế tới thị sát và thăm hỏi, phủ tuất cho những tưỡng sĩ anh dũng hi sinh vì thống nhất địa khu Mỹ Ni Tư… trên ý chỉ của hoàng đế nói như thế… bất quá thập tứ công chúa còn chưa tỏ thái độ, không biết cô ấy có chấp nhận tới hay không…”

Dương Túc Phong không lên tiếng.

Con mắt sáng ngời của Phượng Phi Phi liếc qua liếc lại, tựa hồ phát hiện lục địa mới nào đó, nhìn Dương Túc Phong đầy thâm ý, trong mắt ánh ra vẻ cực kỳ cổ quái, hết sức chậm rãi nói: “Người hộ tống cô ấy đến, có cảm tình rất sâu với chàng…”

Dương Túc Phong không khỏi ngạc nhiên, nhìn ánh mắt của Phượng Phi Phi, liền biết ngay là không phải chuyện tốt, chỉ đành nhún vai bất dắc dĩ, cười khổ nói: “Cùng ta có tình cảm rất sâu… đó là ý gì?”

Phượng Phi Phi bất động thanh sắc bình thản nói: “Người ta gần như là muốn mạng của chàng đấy.”

Ánh mắt Dương Túc Phong tức thì trở nên đáng sợ, ngữ khí cũng biến thành lạnh như băng, dữ tợn nói: “Đường Tư? Lại là hắn?”

Đường Tư chính là phụ trách nghiệp vụ ngoại giao, do hắn hộ tống thập tứ công chúa tới, đó là chuyện quá sức bình thường.

Phượng Phi Phi lạnh lùng nói: “Sai rồi, là Điệp Phong Vũ.”

Dương Túc Phong ngạc nhiên há hốc mồm, Lăng Thanh Tư cũng kinh ngạc a một tiếng, không biết là mừng hay sợ.

Điệp Phong Vũ?

Phượng Phi Phi không để ý tới hai người mà đưa mặt nhìn nhau, thâm trầm nói: “Còn có một tin tức nữa, nhưng còn chưa xác định cuối cùng, sau khi thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, sẽ đại biểu cho triều đình đế quốc Đường Xuyên chính thức bổ nhiệm chàng làm đại đô đốc phủ đô đốc của địa khu Mỹ Ni Tư, đồng thời nêu rõ yêu cầu các thế lực khác ở địa khu Mỹ Ni Tư vô điều kiện hướng quân Lam Vũ đầu hàng, nếu không đại đô đốc có quyền áp dụng tất cả thủ đoạn bảo vệ sự thống nhất của địa khu Mỹ Ni Tư, chàng biết điều này nghĩa là gì không?”

Dương Túc Phong cười khổi: “Cô ta chê địa khu Mỹ Ni Tư chiến hỏa còn chưa đủ mãnh liệt.”

Phượng Phi Phi đặt tư liệu xuống, con mắt lạnh lùng nhìn Dương Túc Phong, có chút lo lắng nói: “Từ góc độ thiếp mà nói, vị thập tứ công chúa này chính là một củ khoai lang phỏng tay, tới nơi đâu đếu sẽ gây lên đại hỏa cho nơi đó, mong chàng không bị nóng tới toàn thân thương tích…”

Dương Túc Phong nghe ra giọng nói của nàng có chút quái lạ, có chút cảm giác ghen tuông, cũng khó trách, lại có một nữ nhân tới chia xẻ nam nhân của mình, bất kể là nữ nhân tấm lòng rộng rãi đến đâu trong lòng đều không dễ chịu, nàng không ở sau lưng nghĩ cách giết chết thập tứ công chúa đã là tốt lắm rồi. Bất quá Phượng Phi Phi trước này hỉ nộ không lộ ra ngoài, ai có thể đảm bảo nàng không ở sau lưng suy tính, bất kể là nàng tự mình động thủ hay các tỷ muội khác động thủ, đem thập tứ công chúa tiễn xuống hoàng tuyền, đều dễ như trở bàn tay, xem ra vị thập tứ công chúa trong truyền thuyết này từ nay cũng vận mệnh nhiều hung hiểm.

Lăng Thanh Tư vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên nói: “Công chúa tới rồi, chúng ta không phải cũng có thể đưa tay đòi hỏi đế quốc sao? Vì sao chỉ hoàng đế có thể đòi hỏi chúng ta? Chúng ta cũng có thể đòi ông ta mà!”

Phượng Phi Phi lấy ra một tờ giấy, nhanh nhẹn viết mấy hàng chữ, đưa cho Dương Túc Phong, nói: “Chà, thiếp chẳng biết công chúa sẽ mang tới cho chúng ta những đồ thăm hỏi gì, bất quá đây là những thứ chúng ta muốn, có lẽ có cơ hội thích hợp chàng có thể nhắc nhở triều đình một chút. Trước khi công chúa tới, khẳng định còn sẽ có quan viên cao cấp khác tới địa khu Mỹ Ni Tư xem xét, thuận tay lấy chút gì đó mang về.”

Dương Túc Phong mở tờ giấy ra, chỉ thấy bên trên viết “Mở rộng biên giới, tự do di dân, mậu dịch bình đẳng, cùng nhau có lợi.”

Dương Túc Phong cười khổ nói: “Nàng thấy loại điều kiện này sẽ có người chấp nhận sao?”

Phượng Phi Phi nói: “Chàng chẳng lẽ không thể đổi cách diễn đạt khác sao? Tới lúc đó chàng có thể nói thế này, hiện giờ đế quốc chiến loạn liên miên, dân không sống yên, sinh linh đồ thán, nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư chúng ta nhìn thấy mà đau đớn trong lòng, mặc dù chúng ta cũng rất nghèo, nhưng chúng ta vẫn tích cực đưa tay ra nguyện ý tiếp thu nạn dận tới từ nội địa đế quốc, có bao nhiêu chúng ta tiếp thu bấy nhiêu, thà rằng địa khu Mỹ Ni Tư chúng ta khó khăn một chút, chúng ta cũng sẵn lòng giúp đế quốc giáp bớt gánh nặng nạn dân cho đế quốc…”

Dương Túc Phong bật thốt: “Đấy chính là di dân tự do?”

Phượng Phi Phi khinh thường liếc y một cái, tiếp tục lạnh lùng nói: “Hiện giờ đế quốc sức yếu, quân đội thiếu thốn trang bị, thị trường quân dụng và thị trường dân dụng đều thiếu vô số vật tư, mặc dù vật tư của địa khu Mỹ Ni Tư chúng ta cũng rất thiếu thốn, cuộc sống của người dân cũng rất gian khổ, nhưng chúng ta dù sao cũng là một thành viên của đế quốc, đế quốc loạn lạc tới bộ dạng này, mặc dù chúng ta không giúp được bao nhiêu, nhưng chúng ta cũng nguyện ý cống hiến toàn bộ lực lượng của mình để chi viện đế quốc, chúng ta sẽ siết chặt hầu bao chi tiêu dè xẻn chuẩn bị một số vật tư, quyết định dựa theo giá thị trường bán cho đế quốc, tuyệt không kiếm thêm một phân tiền, vốn những thứ trang bị vũ khí và dược phẩm này có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận, nhưng nể tình đề quốc, chúng ta vứt bỏ chỗ lợi nhuận này…”

Dương Túc Phong đột nhiên nhận thấy có những người trời sinh có trình độ nói chuyện như vậy, lúc trong lòng cảm thán, có người tiến tới báo, A Phương Tác trở lại, hơn nữa còn mang theo một người thanh niên tên là Đặc Lan Khắc Tư.

Dương Túc Phong, Phượng Phi Phi đều không hẹn mà cùng đứng bật dậy.

Đặc Lan Khắc Tư cuối cùng cũng tới rồi.
Bình Luận (0)
Comment