Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 290

Đảo Sùng Minh yên bình, Trừng Hải yên bình.

Ngày 20 tháng 7 năm 1728 thiên nguyên, Dương Túc Phong suất lĩnh bộ đội đổ bộ quân Lam Vũ tới được mặt biển phía bắc đảo Sùng Minh. Hạm đội khổng lồ dừng trên mặt biển cách Trừng Hải không tới ba hải lý, giống như con diều hâu nhìn hau háu vào Trừng Hải.

Nếu như dùng con mắt của người Y Lan đại lục để nhìn, Trừng Hải căn bản không thể tính là một tòa thành thị, tối đa chỉ có thể coi là một tiểu trấn, thậm chí là tiểu ngư thôn. Nhưng đối với cư dân bản đại sống trên đảo Sùng Minh mà nói, Trừng Hải đã là một tòa thành thị ghê gớm rồi, sự náo nhiệt và phồn hoa của nó đã hấp dẫn bọn họ rất mạnh. Trong các bộ lạc bản xứ, nếu một thôn nếu như có trên hai nghìn nhân khẩu thường trú, thì đó đã là một thôn rất lớn rồi, nhưng Trừng Hải là có tới năm vạn nhân khẩu thường trú, hơn nữa còn chưa tính những công nhân làm việc tới từ bên ngoài ở trên bến tàu, còn có những thương nhân ở hai bên đường vào nam ra bắc.

Kiến trúc của Trừng Hải là điển hình của phong cách kiểu Đường, hai bên đường đều là các loại tiểu lâu tinh xảo hai tầng hoặc ba tầng, đại bộ phận mang phong vị đậm dà của đế quốc Đường Xuyên, mặc dù khi nước Lữ Tống thống trị nơi này đã tu kiến không ít kiến trúc Lữ Tống, nhưng so với kiến trúc kiểu Đường, thì bất kể là số lượng hay là quy mô đều nhỏ hơn nhiều, nhất là toàn trụ sở của tổng đốc đảo Sùng Minh nhiệm kỳ trước, sử dụng đá cẩm thạch màu trắng trang trí mặt tường, còn ốp vào những đồ gốm trắng muốt, mặc dù đã có hơn một trăm năm lịch sự, nhưng vẫn trắng tinh không tì vết, lấp lánh phát sáng, cho dù ở trên mặt biển xa xôi, cũng có thể dễ dàng phát hiện ra tòa tiểu lâu màu trắng nổi bật này.

Dương Túc Phong chính đang từ kính viễn vọng đánh giá tòa tiểu lâu màu trắng này, nơi đó đại khái chính là chỗ ở sau này của mình. Nếu như chiến sự thuận lợi, mình ít nhất cũng phải ở đó hai ba tháng, nếu như chiến sự không thuận lợi, nói không chừng phải ở đó nửa năm một năm, thậm chí còn lâu hơn nữa. Mong rằng vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch tổng đốc đảo Sùng Minh biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chủ động buông vũ khí, chủ động rút khỏi đảo Sùng Minh, để Trừng Hải biến thành đống đổ nát, cũng đừng hủy hoại tòa kiến trúc hoa lệ nhất trên đảo Sùng Minh.

Nhưng thật đáng tiếc, Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch không cho là như vậy.

Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch quan chi huy tối cao quân đội của vương quốc Pháp Lôi Nhĩ đóng ở đảo Sùng Minh kiêm tổng đốc đảo Sùng Minh là một thợ săn điển hình, thân cao hai mét, thể hình khôi ngô, tay chân to lớn mạnh mẽ, những đặc trưng hết sức dễ thấy làm có thể nhận ra hắn ở ngoài mấy trăm mét. Phụ thân của hắn cũng là thợ săn, tất cả tổ tiên của hắn đều là thợ săn, bọn họ đều là thợ săn nghèo khó. Vì cuộc sống, không thể không cả đời tác chiến cùng với đám dã thú hung dữ bên trong vùng núi trung tâm, dùng sự dũng cảm và cơ trí của mình để nuôi sống người nhà của mình. Nhưng, bọn họ thường xuyên bất hạnh chết đi, những con dã thú hung hãn kia không phải là dễ đối phó, các thợ săn thường vì bộ da quý giá của chúng mà trả giá bằng sinh mạng.

Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch từ khi còn nhỏ đã quyết tâm cải biến cái vận mệnh vận lộn với dã thú này. Cho nên khi hắn còn rất nhỏ đã được đánh giá là thợ săn xuất sắc nhất của Pháp Lôi Nhĩ, sau này khẳng định sẽ thành bậc thầy săn bắn. Nhưng hiển nhiên hắn hứng thú với vũ lực và vinh dự của quân đội hơn, khi hắn mười bảy tuổi đã kết thúc cuộc đời thợ săn, kiên quyết tòng quân. Trải qua ba mươi lăm năm mới chen được tới vị trí hiện tại, bên trong đó không biết trải qua bao nhiêu chua xót và khuất nhục. Đảo Sùng Minh mặc dù xa ngoài hải ngoại, nhưng nơi này chính là thiên đường của hắn, trước nay hắn chưa từng nghĩ tới phải chắp tay dâng nơi này cho người khác.

“Trừ quốc vương Pháp Lôi Nhĩ ra, không ai có thể ép ta rời khỏi nơi này.” Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch lẩm bẩm nói, nhìn qua cây súng trường Tháp Đạt Mỗ treo trên bức trường trắng muốn sáng lấp lánh, trên cây súng trường mới tinh này điêu hắc hai con chim ưng, cho thấy chủ nhân của nó đã thành công tấn thân vào hàng ngũ ưng tướng làm người ta tôn kính của quân đội Pháp Lôi Nhĩ, hơn nữa là ưng tướng cao cấp nhất.

“Xem ra Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch không có phản ứng. Không biết bọn chúng có hiểu được cờ hiệu của chúng ta hay không.” Tô Chẩm Thư đứng ở bên cạnh Dương Túc Phong, thấp giọng nói, trên mặt vô thức mang theo vẻ khinh miệt đối với quân đội Pháp Lôi Nhĩ. Hắn thậm chí cho rằng quân đội Pháp Lôi Nhĩ không nên xuất hiện ở đảo Sùng Minh, loại hành vi không biết lượng sức này đơn giản là tự chuốc lấy diệt vong.

Hai mươi sáu chiếc Long Nha chiến hạm của hạm đội Tô Chẩm Thư hải quân Lam Vũ đã xếp hàng ngang, mạn thuyền chắm chuẩn vùng phụ cận bãi biển của đảo Sùng Minh, họng pháo cà-nông đen ngòm ngòm sớm đã nhắm chuẩn vào pháo đại của quân đội Pháp Lôi Nhĩ, chỉ đợi ra lệnh một tiếng, sẽ khai pháo oanh kích. Nhưng, dựa theo ý của Dương Túc Phong, Tô Chẩm Thư để lính tín hiệu phát ra tìn hiệu cờ, yêu cầu quân đội Pháp Lôi Nhĩ đồn trù trên đảo Sùng Minh lập tức buông vũ khí đầu hàng, quân Lam Vũ có thể đảm bảo an toàn cho họ, đồng thời để bọn họ bình an trở về bán đảo Hỏa Long.

Nhưng mà, hai mươi phút trôi qua rồi, quân đội Pháp Lôi Nhĩ vẫn không có chút phản ứng nào, ngược lại còn nhìn thấy quân đội Pháp Lôi Nhĩ không ngớt từ hậu phương Trừng Hải tiến vào bãi biển bên cạnh Trừng Hải, đào chiến hào, chuẩn bị kháng cự quân Lam Vũ đổ bộ, số này hẳn là quân đội dự bị của quân Pháp Lôi Nhĩ, cũng có khả năng là thủ quân của cứ điểm Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, thân ảnh của bọn họ rất dễ nhận ra, bởi vì bọn họ mang theo mũ cuốn cong màu trắng rộng thùng thình, trong mảng rừng xanh biếc căn bản không thể che dấu hành động của mình, mà bọn họ tựa hồ cũng chẳng có ý che dấu.

Nhìn từ kính viễn vọng, những trang bị của quân đội Pháp Lôi Nhĩ đều là súng trường Tháp Đạt Mỗ cũ kỹ, loại súng trường này nòng rất dài, rất nặng, khi sáp lá cà có thể dùng như lang nha bổng, họng súng còn có lưỡi lê dài hơn ba mươi cm, những chỗ hơn người của nó vẫn là lực sát thương. Nghe nói đạn của súng trường Tháp Đạt Mỗ uy lực rất lớn, một phát súng có thể bắn chết một con hổ sống phơn phởn, là trang bị cần phải có của các thợ săn trên bán đảo Hỏa Long, nhưng loại súng này tốc độ bắn cực chậm, lắp đạn rất phiền toái, khó hình thành ưu thế hỏa lực. Dương Túc Phong chẳng lo loại súng cũ kỹ này có thể tạo thành nguy hại quá lớn cho quân Lam Vũ.

Nhưng Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch hoàn toàn không cho là như vậy, hắn có sự tin tin khi đi săn thời thiếu niên. Sói, sư tử, hổ hung hãn nhường nào đều đổ sụp dưới họng súng của nó, hắn không tin quân Lam Vũ có thể hung dữ được hơn cả sư tử với hổ.

Quân đội vương quốc Pháp Lôi Nhi do Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch chỉ huy có mũ quấn riêng biệt. Vững vàng mà trấn tĩnh bước ra khỏi tòa tiểu lâu tổng đốc màu trắng, trong tay hắn cũng cầm một cây súng Tháp Đạt Mỗ màu hoàng kim khảm kim cương. Ý thức mẫn cảm của thợ săn nói cho hắn, những chiến hạm treo cờ sư thứu màu lam đột nhiên xuất hiện ở mặt biển phía bắc kia tuyệt đối không mang theo thiện ý, những tên gia hỏa được xưng là quân Lam Vũ kia không ngờ lại muốn mình giơ tay đầu hàng, đây quả thực là quá khinh miệt ý chí kiên cường và sức nhẫn nại của các thợ săn trên bán đảo Hỏa Long rồi, hắn nhất định phải cho những tên cuồng vọng này ghi nhớ sâu sắc cái tên bán đảo Hỏa Long.

Hắn muốn thề sống chết giữ gìn vinh dự của các thợ săn bán đảo Hỏa Long.

“Phát pháo! Bắn liên tục ba mươi phút!” Tô Chẩm Thư nhìn đồng hộ, hạ mệnh lệnh phát pháo, xem ra quân đội Pháp Lôi Nhĩ không chịu tiếp thụ ý tốt của quân Lam Vũ, chỉ đành thông quá pháo đạn tiếp xúc với bọn họ thôi, đây là phương thức lý tưởng nhất cũng trực tiếp nhất.

Uỳnh! Uỷnh! Uỳnh! Hơn hai mươi chiếc Long Nha chiến hạm lục tục khai hỏa, đạn pháo cà-nông cỡ nòng 100 ly xẹt qua bầu trời Trừng Hải, rơi xuống bãi cát hai phía trái phải của nó, bốc lên từng làn khói, cát trên bờ biển bị bắn tung như bị gió thổi bay lên vậy, quan binh quân đội Pháp Lôi Nhĩ muốn xây dựng công sự trên bãi cát, tựa hồ bị uy lực dồn dập của hỏa pháo dọa chết khiếp, có một số kẻ hoảng loảng chẳng nhìn đường nhảy dựng lên, chạy loạn khắp nơi, kết quả bị bắn cho tan nát, ngược lại những binh sĩ trấn tĩnh ở lại trong hố cát của mình thì không sao, trừ phi bị đạn pháo bắn trúng trực tiếp, nếu không lớp cát xốp đã hấp thụ tuyệt đại đa số năng lượng của đạn pháo, phạm vi bán kính gây sát thương giảm bớt đi rất nhiều.

Nhưng, đối với quân đội Pháp Lôi Nhĩ ở phía sau bãi cát thì không giống thế, nơi đó không có bãi cát để hấp thu năng lượng phát nổ của đạn pháo, đạn pháo rới xuống đó phát nổ, cứ nổ là một vùng lớn. Đảo Sùng Minh khí hậu nóng nực là nơi sinh trưởng vô số cây cọ, cây dừa. Quan binh quân đội Pháp Lôi Nhĩ ẩn nấp ở bãi cỏ giữa cái cây này, úp trên mặt đất, đem súng trường Tháp Đạt Mỗ thò ra. Pháo đạn rơi xuống gần bọn chúng, đem bùn đất bắn tung lên trời, từng mảng cây dừa và cây cọ bị bắn gãy giữa thân, rào rào đổ xuống, những cây dừa trưởng thành nặng nề đè lên quan binh Pháp Lôi Nhĩ phía dưới khóc kêu cha gọi mẹ, có một số người đau tới mức không chịu đựng nổi, đã bất chấp tất cả nhảy ra, kết quả là bị pháo đạn lăng không phát nổ làm cho thân xác tan nát.

Thổ pháo của quân đội Pháp Lôi Nhĩ cũng khai hỏa xạ kích mang tính thăm dò, nhưng loại đại pháo bằng đồng đen này thực sự không có quá nhiều tác dụng, đạn pháo căn bản không làm gì nổi hạm đội hải quân của quân Lam Vũ, sau khi xạ kích thì họng pháo bốc ra khói đen đậm đặc ngược lại còn tự làm bại lộ mục tiêu, trở thành đối tượng các pháo thủ của hải quân Lam Vũ tranh nhau xạ kích, không tới ba phút, liền bị phá hủy toàn bộ, tất cả số còn lại bị Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch hạ lệnh không cho xạ kích.

Hai bên trái phải của Trừng Hải đều có hai toà pháo đài thô sơ, bên trên đặt đại pháo mà đế quốc Đường Xuyên bố trí hơn một trăm năm trước, cỡ nòng tới bốn trăm mét, nhưng đã toàn bộ vô cùng mục nát, căn bản không thể phát xạ. Nhưng mà quân Lam Vũ lại chẳng hề biết, cho nên Tô Chẩm Thư đặc biệt tổ chức bốn tiểu tổ pháo kích, mỗi tiểu tổ ba Long Nha chiến hạm, tập trung hỏa lực tiêu diệt bốn cái pháo đài này. Mãnh liệt oanh tạc liên tục năm phút, bốn tòa pháo đài đã hoàn toàn vô dụng bị san bằng, làm Qua Mỗ Cáp Mã Địch nấp trong chỗ tối phát ra những tiếng cười lạnh lùng.

Ngay cả thông tin về bốn tòa pháo đài cũng không rõ, đã dám đổ bộ chiếm đảo Sùng Minh, cũng thực sự quá xem thường các thợ săn của vương quốc Pháp Lôi Nhĩ rồi.

Dương Túc Phong lật bản đồ trong tay, phát hiện trên tấm bản đồ được vẽ từ năm mươi năm trước này rất nhiều thứ căn bản đã không tồn tại, y nhíu mày, đem bản đồ ném vào trong biển, nếu như dựa theo tấm bản đồ này đánh trận, sợ rằng quân Lam Vũ còn càng thêm khó khăn.

Khi pháo hạm của hạm đội hải quân bắt đầu xạ kích, những chàng trai của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng bắt đầu chuẩn bị đổ bộ, bọn họ không có tâm tư thưởng thức màn pháo kích rực rỡ của hạm pháo hải quân, thưởng thức cảnh tưởng cả bãi cát bị san phẳng, mà tuân theo trật tự chuyên tâm hạ những chiếc thuyền tam bản nhỏ dùng để đổ bộ, sau đó thông qua dây thừng đem trang bị mang theo người cùng bản thân hạ xuống thuyền tam bản, loại thuyền tam bản này đã thông qua thiết kế chuyên biệt, hai bên có tấm thép mỏng phòng chống đạn của đối phương, mỗi chiếc có thể chở chừng hai mươi người, vừa khéo là một tiểu đội bộ binh.

Tiếng còi dồn dập của quan chỉ huy đổ bộ cùng với tiếng rền vang của pháo hạng nối tiếp nhau, phía sau Long Nha chiến hạm chính là thuyền vận binh cỡ siêu lớn, mỗi chiếc có trọng tải đều trên hai nghìn tấn, chính là do thương thuyền viễn dương cải biễn. Trên boong mỗi chiếc thuyền vận binh đều chứa đầy binh sĩ chuẩn bị đổ bộ, bọn họ đều đang sốt ruột chờ đợi lên bờ, bất quá thuyền tam bản không có được nhiều như vậy, không thể đủ cho hai nghìn quan binh của hải quân lục chiến đối đồng thời lên bờ, bọn họ chỉ có thể trong lần đầu đưa một phần ba đồng bạn lên bờ, những binh sĩ còn lại, chỉ đành say mê nhìn những ánh lửa không ngừng bùng phát ở đằng xa trong lúc chờ đợi, cả trận địa ở bãi cát của đảo Sùng Mình đã biến thành biển lửa.

“Phong lĩnh, thuộc hạ đi đây.” Trầm Lăng Vân thần tình trang trọng hướng Dương Túc Phong làm quân lệ.

Dương Túc Phong gật đầu, nghiêm túc đáp lễ.

Dựa theo kế hoạch tác chiến, thiếu tướng Trầm Lăng Vân thân là quan chỉ huy tối cao của hải quân lục chiến đội sẽ theo nhóm bộ đội đổ bộ đầu tiên hành động, là người thời sau Dương Túc Phong biết rất rõ ràng, đổ bộ chính là phương thức chiến tranh phức tạp nhất rắc rồi nhất, sự hỗn loạn lúc mới lên bãi cát là không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa tình huồng ngoài ý muốn cũng cực nhiều, nhất là khi chiếm lấy bãi cát, đủ các loại tình huống hỗn loạn đều sẽ xảy ra, không có quan chỉ huy mạnh mẽ tại hiện trường xử lý các vẫn đề đột phát, khẳng định sẽ làm công tác độ bộ tiến hành khó khắn thêm bội phần, thậm chí là thất bại.

Trầm Lăng Vân vội vã xoay người xuống thuyền tam bản, phía trước hắn, đã có hơn năm mươi chiếc thuyền tam bản được các quan binh ra sức khua chèo, mau chóng vượt qua khe hở của Long Nha chiến hạm, xông tới trận địa bãi cát bừng bừng lửa cháy. Mặt biển vốn yên ả vì sự rung lắc khi Long Nha chiến hạm mãnh liệt xạ kích mà sinh ra nóng nảy bất an, nước biển dần trở nên sục sôi đối với quân hạm cỡ lớn tự nhiên là không hề có chút uy hiếp, nhưng đối với chiếc thuyền tam bản nhỏ bề mà nói, lại là một khảo nghiệm không nhỏ. Các quan binh của hải quân lục chiến đội chẳng những phải nỗ lực chèo thuyền, đồng thời phải hao tâm duy trì sự thăng bằng, để đề phòng bị sóng biển lật úp, nhìn chung có ông trời phù hộ, hôm nay không có sóng gió quá lớn.

Mười sáu phút sau, chiến thuyền tam bản đầu tiên của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã xông lên bãi cát đảo Sùng Minh, các chiến sĩ trên thuyền mau chóng nhảy xuống, cầm súng khom lưng tiến lên, bãi cát sau khi bị hỏa pháo oanh tác trông yên tĩnh vô cùng, tựa hồ đã không còn kẻ địch sống sót. Nhưng đột nhiên, thân thể một chiến sĩ quân Lam Vũ lảo đảo một cái, ngã quỵ trên mặt đất, những chiến sĩ quân Lam Vũ còn lại lập tức đánh trả dữ dội, mưa đạn dày đặc đem binh sĩ quân đội Pháp Lôi Nhĩ nổ súng kia bắn cho toàn thân đều là lỗ đạn.

Chiến sĩ quân Lam Vũ sau khi trúng đạn lập tức gục xuống, sấp mình trên bãi cát không nhúc nhích, những đồng bạn của hắn vội vàng kiểm tra thân thể, sờ nắn cổ, lại lật con người, cuối cùng đau đớn lắc đầu, sau đó đấm mạnh lên bãi cát ở bên cạnh, động tác này tỏ rõ hắn đã hi sinh, trở thành chiến sĩ quân Lam Vũ đầu tiên hi sinh vì đổ bộ lên đảo Sùng Minh.

Dương Túc Phong hơi chút kinh ngạc nâng kính viễn vọng cẩn thận quan sát trận địa bãi cát, y không ngờ rằng quân đội Pháp Lôi Nhĩ dưới sự tập kích mãnh liệt của hỏa pháo như thế, lại còn có ý chí và quyết tâm kháng cự. Nhưng nhìn từ kính viến vọng, trên bãi cát chỉ có thể nhìn thấy nơi đó trừ thi thể ngổn ngang của quan binh quân đội Pháp Lôi Nhĩ, thì không còn phát hiện gì khác.

Trong ba phút ngắn ngủi, hơn năm mươi chiếc thuyền tam bản lục tục cập bờ, hơn sáu trăm quan binh lục quân hải chiến đội quân Lam Vũ ùn ùn kéo lên bãi cát đảo Sùng Minh, rồi tan ra như thủy triều, hướng bốn phương tám hướng triển khai công kích. Thân ảnh của thiếu tướng Trầm Lăng Vân cũng xuất hiện trong kính viễn vọng của Dương Túc Phong, hắn đang chỉ huy các pháo binh của lục chiến đội lắp bách kích pháo trên bãi cát, cấp cho bộ đội tiến quân sự chi viện hỏa lực chính xác hơn, hỏa lực chi viện của hạm pháo hạm đội hải quân mặc dù mãnh liệt, nhưng độ chuẩn xác lại không thể làm người ta hài lòng, điều này do sóng biển chòng chành quyết định, cơ bản không ai có thể cải biến thêm được.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!...” Tiếng súng liên tục không nghỉ bắt đầu vang lên, đó là quan binh lục chiến đội dò dẫm tiến lên, vừa tiến quân, vừa tiến hành dùng hỏa lực lùng sục, mặc dù hỏa pháo của hải quân đã đem thực vật phụ cận Trừng Hải bắn lộn tung lên trời, nhưng những bụi cỏ và thực vật nhiệt đới rậm rạp vẫn cũng cấp cho quân đội Pháp Lôi Nhĩ chỗ ẩn nấp thiên nhiên, thi thoảng lại có đạn bắn tỉa t ừ trong bụi cỏ hoặc là sau lùm cây bắn ra, làm quan binh quân Lam Vũ không thể phòng bị, liên tục có chiến sĩ bất hạnh ngã xuống.

Súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc rất nhanh trở thành lợi khí mở đầu, súng tiểu liên cũng như vậy, những vùng đất phàm là có vấn đề, đều bị các quan binh của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bắn phá mãnh liệt, mà sau khi càn quét thường thường có được thu hoạch, nói quân đội Pháp Lôi Nhĩ là một đơn vị quân đội, thà chẳng bằng nói bọn chúng là một nhóm thợ săn có tổ chức, hành vi của bọn chúng nghiêng về phía thợ săn hơn một chút.

Trầm Lăng Vân mau chóng nhận ra, sức kháng cự của quân đội Pháp Lôi Nhĩ không hề mãnh liệt, dù sao hỏa pháo của quân Lam Vũ đã sáng lọc bọn chúng một lượt, đại bộ phận bị bắn chết, kẻ địch may mắn còn sót lại đã không nhiều, nhưng binh sĩ quân đội Pháp Lôi Nhĩ còn sót lại vẫn tạo thành phiền toái cực lớn cho quân Lam Vũ, súng trường Tháp Đạt Mỗ của bọn chúng mặc dù rất lạc hậu, nhưng uy lực của đạn đúng là rất lớn.

Trầm Lăng Vân kiểm tra qua những thi thể của quan binh quân Lam Vũ bị bắn trúng, bọn họ nếu như bị bắn trúng tay hoặc là chân, tay và chân sẽ lập tức bị tách rời khỏi thân thể, cho dù còn có chút dính dáng, cũng chỉ là một chút da thịt, nếu như trực tiếp bắn trúng cơ thể, thì bất kể là bộ phận nào đều là tỉ lệ tử vong trăm phần trăm, nhiều binh sĩ vết thương không vào chỗ hiểm, nhưng lại đã tắt thở.

Binh sĩ quân Lam Vũ hi sinh đầu tiên kia chính là bị bắn trúng bụng, dựa theo lý thuyết, cho dù là đạn của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắn trúng bụng cũng sẽ không tạo thành tử vong ngay lập thức, nếu ý chí kiên cường còn có thể chống đỡ được một đoạn thời gian không ngắn, nhưng hiển nhiên là binh sĩ kia đã hi sinh ngay ở giây phút bị đạn bắn trúng rồi, có thể thấy uy lực của loại đạn súng Tháp Đạt Mỗ này thế nào.

“Đây là đạn Đạt Mỗ.” Trầm Lăng Vân đột nhiên nghe thấy có người ầm trầm nói, quay đầu lại nhìn, thì ra là Dương Túc Phong đã lên bờ rồi.

*** đạn Đạt Mỗ hay đạn Đum-đum đầu có khía rãnh hoặc khoang rỗng cho dễ vỡ (Đumđum là tên nhà máy sản xuất vũ khí của Anh ở Ấn Độ lần đầu tiên sản xuất ra loại đạn này, đầu đạn này sau khi đi vào cơ thể mới phát nổ, làm bị thương nặng. Công ước quốc tế cấm sử dụng)

“Đạn Đạt Mỗ?” Trầm Lăng Vân cảm giác mình trước này chưa từng nghe thấy tên của loại đạn này.

Sắc mặt Dương Túc Phong hiển nhiên là không tốt lắm, cũng không biết là do bị rung lắc trên mặt biển thời gian quá dài, nôn sạch ra nước bẩn trong lục phủ ngũ tạng ra xong, hay là thấy uy lực của đạn Đạt Mỗ thật sự quá lớn. Dương Túc Phong nhìn thân thể binh sĩ quân Lam Vũ bị hi sinh kia, sắc mặt mỗi lúc một âm trầm, ánh mắt trở nên lạnh lùng, chậm rãi nói: “Đạn của súng trường Tháp Đạt Mỗ có vẫn đề, đầu của loại đạn này đã qua xử lý đặc biệt, sau khi bắn vào thân thể sẽ sôi lên, sản sinh ra năng lượng cực lớn, đem khí quan trong cơ thể phá hủy sạch, Khi nó bắn vào cơ thể chỉ có một lỗ nhỏ, nhưng khi xuyên qua lại là một cái miệng lỗ lớn, nếu như nó không bắn xuyên qua cơ thế, vậy lại càng phiến toái, nó sẽ làm toàn bộ nội tạng của cơ thể bị đánh nát.

Trầm Lăng Vân lòng run sợ, đây là thứ đạn kiểu gì?

Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài một tiếng, có thể gặp phải loại đạn Đạt Mỗ trong trận chiến đổ bộ lên đảo Sùng Minh, thực sự là nằm ngoài dự liệu của y. Đối với đạn Đạt Mỗ đương nhiên y chẳng xa lạ gì, bởi vì bản thân y cũng đã dùng qua. Khi đi săn, thỉnh thoảng sẽ gặp phải một số dã thú đặc biệt hung mãnh, ví như là sói hoang, vì thể tăng cường lực sát thương, đạt tới mục đích lấy mạng, hắn cũng thường dùng dũa theo mài một chữ thập lên đầu đạn của đạn súng máy bán tự động K54, sau đó bắn sói hoang, tuyệt đỗi mỗi phát một con, căn bản không có con sói hoang nào sau khi trúng đạn còn có thể động đậy, mổ bụng ra xem, nội tạng bên trong đã bị phá nát toàn bộ giống như cháo vậy.

Hiện giờ hắn đã hiểu, thì ra uy lực của đạn súng trường Tháp Đạt Mỗ trong truyền thuyết lớn, không phải vì cái gì, mà là bởi vì nó sử dụng loại đạn giống như đạn Đạt Mỗ, tổn thương với cơ thể là trí mạng. Xem ra những thợ săn của bán đảo hỏa long trong quá trình chiến đấu với dã thú, đã trăm sông đổ về một mối phát minh ra loại đạn có sức sát thương cực lớn này, đồng thời, loại đạn này cũng được trang bị tới trong quân đội Pháp Lôi Nhĩ.

“Chúng ta phải đề phòng thế nào?” Trầm Lăng Vân lo âu hỏi, hắn không muốn thủ hạ của mình có quá nhiều người chết dưới uy lực của loại đạn này, mà ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có, lực sát thương của loại đạn này thực làm người ta nhìn một lần khó quên.

“Nói với các chiến sĩ, trước khi nổ súng tranh thủ rạch một chữ thập lên đầu viên đạn, lực sát thương của đạn sẽ gia tăng mười lần.” Dương Túc Phong thần sắc âm lãnh nói, khóe miệng khẽ co giật, không ngờ quân đội Pháp Lôi Nhĩ lại sử dụng loại đạn này, xem ra các chàng trai của hải quân lục chiến đội sẽ gặp phải khó khăn đáng nhớ sau khi sinh ra tới này rồi, phải chân chính không hề sợ hãi mới có thể chiến thắng kẻ địch, mà bản thân dạy các chiến sĩ người ta đối xử với mình thế nào mình đãi lại thế đó, cho dù là các sử học gia sau này cũng không thể nói rằng mình ác độc được.

Trầm Lăng Vân không hiểu nguyên cở chỉ gật đầu, sắc mặt có chút nửa tin ngửa ngờ, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng bộ dạng đạn súng trường Mễ Kỳ Nhĩ tăng lên gấp mười là thế nào.

Dương Túc Phong biết hắn không hiểu, vì thể bảo cảnh vệ viên lấy đạn trong ổ đạn của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ra, sau đó kiếm lấy giũa thép, rạch ra chữ thập trên đầu viên đạn súng trường, sau đó lại lắp vào trong ổ đạn, tới bên cạnh kiếm một thi thể binh sĩ quân đội Pháp Lôi Nhĩ, nhắm chuẩn vào bụng của hắn bắn một phát.

Theo kết quả giải phẫu của quân y cho thấy, nội tạng ở bụng của binh sĩ này đã hoàn toàn vỡ nát như một nồi cháo, viên đạn kia ở bên trong giống như đảo lộn như bảy mươi hai phép biến hóa của Tôn Ngộ Không, đường đạn kỳ quái kia như là cái quẩy, binh sĩ bị trúng đạn này cho dù là Đại La Kim Tiên, sợ là cũng chẳng sống nổi.

Trầm Lăng Vân và người quân y kia đều rùng mình, lòng chưa hết sợ, bất kể là ai bị loại đạn này bắn trúng, cũng chỉ còn một con đường chết. Bọn họ không biết rằng, chính bởi một ý niệm của Dương Túc Phong, khiến cho loại đạn Đạt Mỗ này được lưu hành cực rộng trong quân Lam Vũ, các chiến sĩ của quân Lam Vũ đều thích loại đạn một phát trí mạng này, trước mỗi lần chiến đấu đều chú tâm sử dụng dũa thép rạch một chữ thập lên đầu đạn, để tiện trong lúc chiến đấu tạo thành thương vong lớn hơn cho kẻ địch, loại hành vi này trở thành cái cớ cuối cùng kẻ địch mắng chửi quân Lam Vũ “ác độc”.

Dương Túc Phong đương nhiên ngầm cho phép loại hành vi này, y hạ lệnh trong quân nhu gia tăng trang bị số lượng lớn giũa thép, gần như là mỗi người một cái, sau này hắn thậm chí còn hạ lệnh sản xuất đạn Đạt Mỗ quy mô lớn, để có được lực sát thương to lớn và tác dụng ngăn chặn thật tốt, bởi vì quân Lam Vũ thường phải đối diện với kẻ địch số lượng và dũng khí đều vượt xa bản thân. Người man mọi trên đại lục Y Vân căn bản là không biết sợ chết, chính xác mà nói sự kinh hoàng quân Lam Vũ tạo ra còn chưa đủ dao động tâm linh kiên cường của bọn họ, lần trước khi đối diện vơi quân đội Lỗ Ni Lợi Á, những chiến sĩ dũng cảm của Lỗ Ni thường thường có người trúng mấy phát đạn vẫn không gục xuống, nhưng nếu như trúng phải đạn Đạt Mỗ, khẳng định làm bọn chúng không thể chịu đựng nổi.

Trầm Lăng Vân phát hiện ra sắc mặt Dương Túc Phong biển đổi liên tục, không biết là y đang nghĩ gì, chỉ đành im lặng buông tay đứng bên cạnh, đồng thời cảnh giác nhìn bốn phía. Sợ có người tập kích, loại mục tiêu đứng im như tượng kiểu Dương Túc Phong, đúng là cái đích không thể lý tưởng hơn.

Thì ra trong nội tâm của Dương Túc Phong đang giao chiến kịch liệt, trong tiềm thức y biết rằng sử dụng loại đạn Đạt Mỗ này là hết sức vô nhân đạo, sẽ bị xã hội quốc tế khiển trách, nhưng đạn Đạt Mỗ đối với sức chiến đấu đơn lẻ của quân Lam Vũ sẽ tăng cường rất lớn, khi đối phó với kẻ địch hơn mình nhiều lần, có thể giành được lực sát thương lớn nhất và tác dụng ngăn ngừa, hơn nữa ở cái xã hội này cũng không có công ước Hải Nha, quân đội Pháp Lôi Nhĩ đang sử dụng lượng lớn đạn Đạt Mỗ, cũng chẳng bị người khác khiển trách.

Nhưng, ý thức bẩm sinh nói cho y, đạn Đạt Mỗ là vô nhân đạo, không nên trang bị cho quân đội.

Cuối cùng Dương Túc Phong vẫn hạ quyết tâm, quyết tâm sản xuất lượng lớn đạn Đạt Mỗ trang bị cho quân đội, nhưng y nghiên cấm súng ngắm sử dụng đạn Đạt Mỗ, cũng không kiến nghị tất cả đạn dược đều chuyển thành đạn Đạt Mỗ, mà dựa theo tỉ lệ 50% trang bị cho các quan binh, bởi vì đạn Đạt Mỗ ảnh hưởng nghiêm trọng tới đường đạn, giảm thấp tính chuẩn xác khi xạ kích, đối với xạ kích tầm xa tạo thành độ lệch cực lớn, đồng thời phân phát dũa thép cho các quan binh, tới lúc cần thiết, bọn họ có thể tự chế tạo ra đạn Đạt Mỗ.

“Dùng đạn Đạt Mỗ đánh trả kẻ địch.” Dương Túc Phong thần sắc lạnh như băng nói, chiến tranh không cho phép sự nhân từ nào, cho dù trên lưng bị bêu danh ngàn đời cũng bất chấp.

“Điều động cho ta năm trăm chiếc dũa thép!” Trầm Lăng Vân còn đang chìm trong chấn động của lực sát thương cực lớn của đạn Đạt Mỗ, hồi lâu sau mới phản ứng lại, lập tức phấn khích rống lên.

Quân nhu ngạc nhiên nói: “Dũa thép à?”

Dũa thép mặc dù là có, nhưng còn lâu mới tới mức vận chuyển lên bờ, nó còn nằm trong tầng thấp nhất của kho hàng nào đó trên thuyền vận chuyển dừng cachs bờ biển ít nhất năm hải lý, bên trên chất đầy đạn dược, thực phẩm và dược phẩm.

Dương Túc Phong bình tĩnh nói: “Ta đi phụ trách xử lý chuyện dũa thép, ngươi tới tiền tuyến chỉ huy, nhớ kỹ, chúng ta không nên tiếp tục tiến công, ai bài trận đại phòng ngự hỏa lực dày đặc, chúng ta đợi Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch chủ động tới tiến công.

Trầm Lăng Vân nhìn rặng núi mây mù quân quanh đăng xa, hoài nghi hỏi: “Hắn sẽ tới ư?”

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Chúng ta đã chiếm lĩnh Trùng Hải, cắt đứt đường tiếp tế trên biển của hắn, trừ phi hắn muốn lại làm thợ săn trên đảo Sùng Minh, thời gian sau này đều lượn vòng trong rừng mưa nhiệt đới, nếu không hắn khẳng định phải đoạt lại nơi này.

Trầm Lăng Vân hiểu ra, xoay người rời đi.

Dương Túc Phong lại trở về trận địa bãi biển, tự mình chỉ huy tháo dỡ vật phẩm.

Vật phẩm dùng cho tác chiến đổ bộ cũng rất chú ý, nếu như Dương Túc Phong không phải là người thời sau, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng khẳng định phải mày mò kinh nghiệm từ trong bài học bằng máu, nhưng có Dương Túc Phong, hải quân lục chiến đội có thể giảm bớt được rất nhiều sinh mạng và thời gian, đầu tiên là vũ khí đạn dược được chuyển tới, là cơ bản sinh tồn, quân Lam Vũ không có vũ khí đạn dược, giống như hổ không có răng, có thể táng mạng bất cứ lúc nào, các vật phẩm được dỡ xuống tiếp theo là các loại thực phẩm cô đọng, cái này chẳng cần nói, cũng chỉ còn đường chết. Thứ này đối với hải quân lục chiến đội kiên trì tác chiến thời gian dài mà nói, lượng lớn dược phẩm đủ chủng loại là không thể thiếu, nếu không, thương bình cũng có thể biến thành người hi sinh.

Dưới sự chỉ huy trực tiếp của Dương Túc Phong, quan binh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lục tục đổ bộ tạm thời đình chỉ tiến công, bọn họ còn có việc quan trọng hơn phải làm, đó là phân phát và dự trữ đạn dược, lương t hực, vật phẩm, trừ sử dụng binh lực của hai đại đội ước chừng bốn trăm người phụ trách giám thị động tĩnh của quân đội Pháp Lôi Nhĩ ra, những quân binh hải quân lục chiến đội khác, toàn bộ trở thành công nhân vật chuyển, tranh thủ từng giây từng phút đem quân nhu chất đống như núi trên trận địa bãi biển vận chuyển tới từng bộ đội.

Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch thông qua thiên lý kính giám thị sát sao động tĩnh của quân Lam Vũ.

Mặc dù hắn chẳng phải là chuyên gia chống đổ bộ, nhưng trực giác của thợ săn và quân nhân đều nói cho hắn, thời gian càng kéo dài, sẽ càng bất lợi cho mình. Quân Lam Vũ tích trữ đạn dược và các vật phẩm quân nhu khác càng nhiều, sau này càng khó đối phó. Quân đội Pháp Lôi Nhĩ nếu như không muốn toàn quân phải dựa vào săn bắn trong rừng mưa nhiệt đời duy trì cuộc sống, phải nắm chắc cơ hội, liều mạng chiến đấu.

Chiến lược tốt nhất của quân Lam Vũ là đợi, mà chiến lược tốt nhất của quân đội Pháp Lôi Nhĩ là phản công.

Động tác trì hoãn của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng cấp cho Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch một sự hiểu lầm, cho là bọn họ tạm thời không có năng lực tiếp tục tấn công, trái tim của hắn lập tức sục sôi, hạ lệnh tập trung toàn bộ quân đội Pháp Lôi Nhĩ ở cứ điểm Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn điều tới phụ cận Trừng Hải, hắn muốn tiến hành một đòn phản công thật đẹp, xua hết toàn bộ đám gia hỏa của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ vào trong đại hải.

Nhưng hắn không biết rằng, những điều này đều là hiện tượng giả do Dương Túc Phong chuyên môn tạo ra, mục đích là dẫn xà xuất động, Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hồ Sơn địa thế hiểm yếu, nếu như quân Lam Vũ ngửa mặt tấn công lên, dưới đạn Đạt Mỗ của quân đội Pháp Lôi Nhĩ, khẳng định phải trả giá bằng thương vong cực lớn, nhưng nếu như có thể ép cho quân đội Pháp Lôi Nhĩ chủ động phản kích, chiếm ưu thế chính là quân Lam Vũ.

Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch quả nhiên mắc lừa.

Tối ngày 24 tháng 7, Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch suất lĩnh quân đội vương quốc Pháp Lôi Nhĩ từ phía nam phát động công kích mãnh liệt cửa cảng Trừng Hải.

Tốc độ tiến quân của binh sĩ quân đội Pháp Nhi Lôi nhanh vô cùng, bọn chúng đều là thợ săn tử nhỏ chạy nhảy trong núi, động tác rất mẫn tiệp, những bụi cây lùm cỏ của đảo Sùng Minh căn bản không tạo thành được uy hiếp với chúng, bọn chúng mang theo mũ quấn cong rộng lớn, cầm súng trường Tháp Đạt Mỗ nặng nề, xông thẳng vào trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, từ khoảng cách sau trăm mét tới hai trăm mét, bọn chúng chỉ dùng không tới một phút.

Trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ lập tức khai hỏa phản kích.

Hạm đội hải quân của Tô Chẩm Thư góp vui đầu tiên, đạn pháo cà-nông của bọn họ rơi trên tuyết đường tiến công của quân đội Pháp Lôi Nhĩ, đánh cho bọn chúng nghiêng ngả, những tiếng nổ cực lớn cũng làm trong lòng kẻ địch chấn động vô cùng, bất quá bình tâm mà luận, hiệu quả của loại oanh kích tầm xa này đúng là không lớn, do ảnh hưởng của sóng biển, pháo đạn thỉnh thoảng bị lệch đi rất nhiều, thậm chí thiếu chút nữa rơi vào trận địa của quân Lam Vũ. Sau này, Tô Chẩm Thư chủ động ngừng loại pháo kích tác dụng không lớn này.

Mang tới tác dụng thực sự chính là bách kích pháo lắp đặt gần bờ biển, chúng đã được đo chuẩn cự ly trừ trước, chỉ cần dựa theo con số xạ kích là được, uy lực của đạn bách kích pháo đương nhiên không so được với pháo cà-nông 100 ly, nhưng tốc độ phát xạ của nó nhanh, pháo đạn dày đặc, đem tới sát thưuơng lớn cho quan binh quân đội Pháp Lôi Nhĩ, tao ra mấy “con đường tử vong”, ở giữa và hai bên những con đường này, đều là vô số thi thể kẻ địch tàn khuyết đầm đìa máu.

Nhưng vẫn có số lượng tương đối người Pháp Lôi Nhĩ xông tới trước trận địa của quân Lam Vũ, súng máy hạng nhẹ của quân Lam Vũ nhất tề khai hỏa.

Những viên đạn ở đầu bị rạch chữ thập quả nhiên sản sinh là lực sản thương cực lớn, binh sĩ của quân đội Pháp Nhĩ Lôi chỉ cần bị bắn trúng, hoặc là gục ngay trại trận, hoặc là toàn thân bị xé nát, không kẻ nào còn có thể mang súng tiếp tục tiến lên, nhất là bị súng máy quét trúng, thực đúng là bị xé thành mảnh vụn ngay tại chỗ, loại chuyện đẫm máu chưa từng có này làm Dương Túc Phong chấn động rất mạnh, mặc dù đạn Đạt Mỗ là vô nhân đạo nhưng hiệu quả đúng là rất rõ rệt.

Quân đội Pháp Nhĩ Lôi tràn đến như sóng biển, trước trận địa của quân Lam Vũ, phảng phất gặp phải lò xo bắn ngược mạnh mẽ, căn bản không thể tiến lên nửa bước. Nhưng bọn chúng vẫn mạnh mẽ phát động công kích, cho dù bản thân gục xuống cũng không hề tiếc.

Tâm tình của Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch càng phức tạp, nhìn bộ hạ của mình từng đám từng đám đổ gục, trong chớp mắt hắn hiểu ra, chủ động tiến công quân Lam Vũ là hành vi sai lầm lớn nhất, căn bản là tự chuốc lấy diệt vong, hắn vội vàng hạ lệnh rút quân, đáng tiếc khi mệnh lệnh truyền xuống, quân đội tham dự tiến công căn bản đã thương vong hết, chỉ còn không tới hai trăm tên trở về.

“Báo cáo! Báo cáo… nước Mã Toa, quân đội nước Mã Toa đã chiếm lấy Phi Ưng Lĩnh…” Lính thông tin không kịp thở báo cáo, làm cho Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch đau đơn tuyệt vọng suýt nữa ngất đi, hai mắt hắn trắng dã nhìn lính thông tin của mình, cứ như sức lực toàn thân đột nhiên bị hút sạch.

Quân đội của nước Mã Toa? Không phải quân Lam Vũ?

Dương Túc Phong cũng đồng thời nhận được tin tức liên quan tới quân đội nước Mã Toa chiếm được Phi Ưng Lĩnh, tin tức này tới từ tù binh quân đội Pháp Nhĩ Lôi bị bắt được, y không khỏi có chút kinh ngạc. Đám quân đội nước Mã Toa này từ nơi nào chui ra vậy? Sao bọn chúng không tới từ trên mặt biển mà tới từ lục địa? Chẳng lẽ bọn chúng lại tới cửa cảng nhỏ phía tây đổ bộ, sau đó xuyên qua rừng rậm nguyên thủy rạm rạp, phát động tập kích Phi Ưng Lĩnh.

“Thông tri cho Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt, nói cho bọn họ tin tức quân đội nước Mã Toa lên bờ. Hạm đội hải quân nước Mã Toa có thể ở gần đây, để bọn họ tăng cường tìm kiếm, tiêu diệt hạm đội hải quân nước Mã Toa.” Dương Túc Phong trầm tĩnh nói, y chẳng ngờ quân đội nước Mã Toa lại có thể tới nhanh như vậy, xem ra đối phương cũng ở thế buộc phải có đảo Sùng Minh rồi.

Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt mau chóng thu được tin tức, đều cảm thấy có chút kinh ngạc, thậm chí cảm giác khó bề tưởng tuợng, không ngờ lại có hạm đội hải quân nước Mã Toa vượt qua tuyến phong tỏa của mình, đem lục quân nước Mã Toa đưa lên đảo Sùng Minh. Dưới tình huồng cảm thấy hết sức thất trách, hai người lập tức suất lĩnh hạm đội dọc theo tuyến bờ biển đảo Sùng Minh tìm kiếm, cuối cùng ở Liên Thành phía chính bắc đảo Sùng Minh phát hiện có dấu vết quân đội lên bờ, sau khi phái người xuống kiểm tra phát hiện ra, nơi này chính là chỗ lục quân nước Mã Toa đổ bộ, những hạm đội hải quân nước Mã Toa vận chuyển quân đội đổ bộ đã không biết tung tích.

Căn cứ vào quan sát và phán đoán của Vũ Phi Phàm, quân đội nước Mã Toa sau khi lên bờ ở Liên Thành, bôn ba mấy ngày đường trong rừng mưa nhiệt đới, cuối cùng mới tới được vị trí của Phi Ưng Lĩnh. Căn cứ vào tính toán, đơn vị quân đội nước Mã Toa này ít nhất phải lăn lộn bốn ngày đường trong rừng mưa nhiệt đới, mới có thể tới được Phi Ưng Lĩnh, hay nói cách khác, gần như quân đội nước Mã Toa đổ bộ lên đảo Sùng Minh cùng ngày với quân Lam Vũ, hơn nữa, quan chỉ huy quân đội nước Mã Toa còn có khả năng biết được quân Lam Vũ lên bờ ở Trừng Hải, cho nên không đối đầu chính diện với quân Lam Vũ, mà chọn thủ đoạn đánh bọc sườn.

Đương nhiên, điều cuối cùng cũng chỉ là phỏng đoán, theo lý thuyết, trước khi vô tuyến điện xuất hiện, thông tấn cự ly xa trên biển là rất khó khăn, đơn vị hạm đội hải quân không biết tên của nước Mã Toa này không thể biết được tin tức quân Lam Vũ đổ bộ, khả năng lớn hơn là kế hoạch tác chiến của bọn chúng vốn là như vậy, muốn đánh cho quân đội Pháp Lôi Nhĩ trở tay không kịp.

Như vậy là quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa đều chiếm ưu thế riêng, quân Lam Vũ khống chế cảng Trừng Hải, nước Mã Toa khống chế Phi Ưng Lĩnh, hai bên ở vào trạng thái giằng co, ở giữa còn xen vào quân đội Pháp Lôi Nhĩ tiến thoái lưỡng nan. Đảo Sùng Minh nhỏ nhoi, tụ tập quân đội ba phe thế lực, quan hệ cũng lộn xộn phức tạp, bất kể giữa hai thế lực nào đều là kẻ địch.

Dưới sự phản kháng mạnh mẽ của quân Lam Vũ, quân đội Pháp Lôi Nhĩ thương vong thảm trọng, nhất là sau khi quân Lam Vũ sử dụng lượng lớn đạn Đạt Mỗ, quan binh quân đội Pháp Lôi Nhĩ xung phong thật đúng là tự sát, chỉ cần trúng đạn căn bản kết cục là táng mạng, mà trong mưa đạn dày đặc, muốn không trúng đạn gần như là không thể.

Quân đội Pháp Nhĩ Lôi tham gia tiến công không tới năm phút liền bị tiêu diệt hoàn toàn.

Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch đối diện với một lựa chọn gian nan, phía trước của hắn, cửa cảng thông tới Pháp Lôi Nhĩ, cảng Trừng Hải, đã bị quân Lam Vũ Phong tỏa chặt chẽ, hắn cản bản không có sức mở ra nữa; Còn hậu phương của hắn, vị trí cứ điểm Phi Ưng Lĩnh, cũng đã bị quân đội nước Mã Toa chiếm cứ, mà cứ điểm Ngọa Hổ Sơn cũng đang bị quân đội nước Mã Toa công kích, nơi đó chỉ có không tới hai trăm bộ đội phòng thủ, thất thủ chỉ là chuyện sớm muộn, đối diện với quân đội nước Mã Toa càng hung hãn hơn. Một chút lòng tin thắng lợi Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch cũng không có.

“Săn bắn trong rừng mưa nhiệt đới?” Qua Nhĩ Mỗ CÁp Mã Địch chỉ đành ủ rũ hỏi những quan quân may mắn sống sót bên cạnh mình.

Những quan quân đó đưa mặt nhìn nhau, cũng chẳng biết làm thế nào.

Bất kể là tiến hay lùi, nghênh đón bọn họ đều là tử vong.

Khi bọn họ vừa mới bước lên đảo Sùng Mình, cũng đã từng nghĩ có đi mà không trở lại, nhưng sau này trải qua một đoạn thời gian thái bình, thấy tựa hồ không có nguy hiểm, cho nên đều tỏ ra cực kỳ lưu luyến sinh mạng, bọn họ không muốn nộp mạng vô ích, bọn họ muốn tiếp tục sống, quan quân của quân đội Pháp Lôi Nhĩ đều là thợ săn xuất sắc, bọn họ không lo về năng lực sống sót ở rừng mưa nhiệt đới. Thực vật bên trong rừng mưa nhiệt đới nhiều hơn bán đảo Hỏa Long nhiều lắm, nuôi sống hai trăm người còn sót lại không thành vấn đề.

Vấn đề duy nhất là, bọn họ không biết tới khi nào mới có thể trở về Pháp Lôi Nhi.

“Được rồi, chúng ta cởi bỏ quân phục xuống, cùng quân đội nước Mã Toa quần nhau trong rừng rậm.” Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Đình làm một quyết định sau này ảnh hưởng trọng đại tới chiến sự, quyết tâm suất lĩnh tàn dư quân đội Pháp Lôi Nhĩ lợi dụng rừng mưa nhiệt đới dùng cách đánh lén tập kích quan binh nước Mã Toa. Bọn họ đều là thợ săn ưu tú, bọn họ tin tưởng năng lực của mình, trong khu rừng nguyên thủy xanh um rậm rạp này, quân đội nước Mã Toa căn bản không thể thi triển ưu thế về binh lực, nếu nước Mã Toa đã hèn hạ vô sỉ tập kích sau lưng mình, vậy mình cũng ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu, cho bọn chúng thưởng thức sự lợi hại của thợ săn bán đảo Hỏa Long.

Theo một tiếng hạ lệnh của Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch, toàn bộ quân đội Pháp Lôi Nhĩ rút lui, biến mất ở phương hướng Ngọa Hổ Sơn, từ nay bọn họ trở thành một phần của khu rừng mưa nhiệt đới rộng lớn này, bọn họ lợi dụng kinh nghiệm săn thú của mình, cùng với sức sát thương cường đại của súng trường Tháp Đạt Mỗ, lặng lẽ tập kích mỗi kẻ địch đi ngang qua. Bọn họ sinh tồn trong rừng rậm mấy năm, tới tận khi đảo Sùng Minh hoàn toàn bị quân Lam Vũ khống chế, một bộ phận trong số bọn họ còn tiếp tục sinh hoạt trong rừng cho tới khi già chết.

Sau khi Dương Túc Phong có được tin tức quân đội Pháp Nhĩ Lôi rút lui, không hề hạ lệnh truy kích, mà hạ lệnh bộ đội lập tức hành động, quét sạch toàn bộ thực vật quanh Trừng Hải, mở ra vùng rộng bằng phẳng, đồng thời, ở phương hướng đối diện với Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, phái ra bộ đội cảnh giới mạnh mẽ, bọn họ chặt bỏ cây cối, dọn dẹp tầm bắn, đề phòng bất kỳ hành vi đánh lén Trừng Hải nào của quân đội nước Mã Toa.

Dương Túc Phong hiểu rất rõ, quân đội nước Mã Toa mặc dù chiếm được cứ điểm Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, nhưng đấy không phải là mục đích cuối cùng của bọn chúng. Mục đích cuối cùng của bọn chúng vẫn là cảng Trừng Hải, trong mười mấy cảng biển rải rác của đảo Sùng Mình, chỉ có cảng Trừng Hải mới có thể thỏa mãn nhu cầu tiếp tế của quân đội, nếu như nước quân đội nước Mã Toa tử thủ trong rừng nhiệt đới trên núi, bọn chúng chỉ có chết đói, hoặc là cũng học theo quân đội Pháp Lôi Nhĩ vào trong dừng săn bắn nuôi sống bản thân.

Bởi thế, có thể tưởng tượng được, quân đội nước Mã Toa sắp triển khai công kích với cảng Trừng Hải.

Hạm đội Tô Chẩm Thư chầm chậm lùi ra, tuần tiễu trên mặt biển gần Trừng Hải, nhường nhiều chỗ hơn cho những chiếc thuyển chở vật tư.

Trong hành động đổ bộ lần này, lượng lớn thương thuyền một mực theo sát phía sau quân Lam Vũ không tới hai ngày đường biển, trên những thương thuyền này chuyên chở rất nhiều vật tư quân dụng, còn có vô số trang thiết bị, ví như y viện dã chiến, thiết bị công nghiệp của xưởng quân giới, xưởng gia công thực phẩm .v..v. đây đều là vật phẩm cần thiết để quân Lam Vũ duy trì lâu dài ở đảo Sùng Minh, phải mau chóng đưa vào sử dụng.

Bước đầu tiên đoạt đảo Sùng Minh là chiến đấu, bước thứ hai là kiến thiết.

Ngày 26 tháng 7, quân đội nước Mã Toa chiếm lĩnh cứ điểm Ngọa Hổ Sơn, đồng thời phát động tập kích mang tính thăm dò với quân Lam Vũ, kết quả bị quân Lam Vũ sẵn sàng đón đợi đánh lui, hơn nữa bắt được mấy binh sĩ nước Mã Toa. Thông qua lời khai của tù binh, Dương Túc Phong biết được, quân đội nước Mã Toa đích xác đổ bộ ở Liên Thành vào ngày 21 tháng 7, hạm đội hải quân nước Mã Toa phụ trách hộ tống chính là hạm đội La Đức Cáp Đặc thanh danh hiển hách, còn đổ bộ lên đảo chính là sư đoàn bộ binh tinh nhuệ thứ 36 của lục quân nước Mã Toa, bọn chúng xuất phát từ cuối tháng 6, khi lên thuyền chỉ nói là tham gia chiến trường đế quốc Đường Xuyên, sau mới phát hiện bản thân tới đảo Sùng Minh.

Suất lĩnh sư đoàn bộ binh thứ 36 tinh nhuệ của nước Mã Toa đổ bộ chính là thiếu tướng lục quân Qua Lạc Văn, là một thiếu tướng lục quân kỳ cựu sáu mươi ba tuổi, ở trên vị trí thiếu tướng ít nhất mười tám năm. Từ tình thế hiện giờ mà xét, đã không còn cơ hội thăng cấp nữa rồi, trừ phi ông ta lấy được cả đảo Sùng Minh, chính do tâm lý này, Qua Lạc Văn chủ động xung phong suất lĩnh tám nghìn người bước lên thổ địa của đảo Sùng Minh, bọn chúng chòng trành trên biển thời gian hơn nửa tháng, lại vất vả bôn va suốt cả bốn ngày trong rừng mưa nhiệt đới của đảo Sùng Minh, kết quả công sức không phụ người có lòng, quân đội nước Mã Toa đã dễ dàng khống chế được hai cao điểm Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, giành được sự mở đầu tốt đẹp.

Xác nhận tù binh đã đem hết tình báo bọn chúng biết nói ra, Dương Túc Phong hạ lệnh đem toàn bộ bọn chúng tới bên bờ biển xử bắn, thi thể ném vào đại hải. Trên đảo Sùng Minh quân Lam Vũ không cần tù binh, muốn cũng không được, bởi vì không có ai đi trông chừng bọn chúng, cũng chẳng có lương thực thừa đi nuôi bọn chúng, những quan binh quân đội Pháp Lôi Nhĩ thụ thương bị bắt làm tù binh cũng bị xử lý như vậy.

“Thông tri cho Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt, truy tìm tung tích của La Đức Cáp Đặc.” Dương Túc Phong trầm tĩnh ra lệnh, nhưng y cũng biết La Đức Cáp Đặc giảo hoạt vô cùng, khẳng định sẽ không lưu lại ở mặt biển gần Liên Thành, muốn truy đuổi hắn chẳng phải là chuyện dễ dàng, tên gia hỏa ngoại hiệu là sói biển này, khẳng định sau khi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống đã chuồn mất dạng rồi, nếu không, hắn cũng chẳng thể thành nhân vật số một của hải quân nước Mã Toa.

“Tôi cũng đi, chúng tôi bao vây hắn từ ba phía, đảm bảo tên thỏ nhép này không chạy nổi.” Tô Chẩm Thư cũng hưng phấn nói, dựa theo kế hoạch tác chiến, nhiệm vụ chủ yếu của hạm đội Tô Chẩm Thư là đảm bảo an toàn mặt biển cảng Trừng Hải và cảng biển phụ cận, đảm bảo các loại tài nguyên vật tư chi viện cho quân Lam Vũ liên tục tới được nơi, nhiệm vụ này đúng là có hơi nhàm chán, nhiều ngày rồi, cả hạm đội đều ăn không ngồi rồi ở cửa càng, tay chân các quan binh đã hơi ngứa ngáy rồi, hận không thể đánh một trận dữ dội với kẻ địch.

“Không được, ngươi không thể rời đi.” Dương Túc Phong nói mà không ngẩng đầu lên, ngữ khí không có chỗ để thương lượng.

Tô Chẩm Thư tỏ ra rất thật vọng, nới với chút buồn bực: “Tôi cứ ở phụ cận Trừng Hải sao?”

Dương Túc Phong gật đầu dứt khoát.

Có lẽ đem hạm đội Tô Chẩm Thư tuần tiểu ở vùng phụ cận Trừng Hải đúng là một sự lãng phí, nếu như ba đơn vị hạm đội cùng truy đuổi La Đức Cáp Đặc, cơ hội triêu diệt hắn sẽ tăng mạnh. Nhưng, nguy hiểm cho quân Lam Vũ cũng rất lớn, vạn nhất lúc đó có hạm đội địch tập kích cảng Trừng Hải, sẽ mang tới tổn thất cực lớn cho quân Lam Vũ, quân Lam Vũ còn có vô số vật tư và thương thuyền sắp tới được cảng Trừng Hải.

Tô Chẩm Thư chỉ đành thất vọng chấp nhận.

Dương Túc Phong biết Tô Chẩm Thư nóng lòng muốn chiến đấu, hắn hi vọng thông qua một trận chiến kịch liệt chứng minh năng lực của mình và hạm đội của mình, mà không phải cứ mãi ở dưới cái bóng của Vũ Phi Phàm. Y cũng muốn cho Tô Chẩm Thư cơ hội, nhưng hiện giờ không được, lần tác chiến ở đảo Sùng Minh này mục đích căn bản không phải là tiêu diệt hải quân nước Mã Toa, mà là đảm bảo quân Lam Vũ đứng vững chân ở đảo Sùng Minh, nếu như đảo lộn quan hệ lợi hại trong đó, sẽ mang tới ảnh hưởng bị động cho chiến sự kế tiếp.

Trên thực tế, thời điểm ấy hai người bọn họ đều không ngờ rằng, chính lúc này đây, sau khi La Đức Cáp Đặc thành công dẫn dụ hạm đội Phất Lai Triệt và Vũ Phi Phàm rời khỏi mặt biển phụ cận đảo Sùng Minh, trên mặt biển San Hồ cách đảo Sùng Minh một nghìn hải lý, một nhân vật lợi hại khác của hải quân nước Mã Toa, Tư Duy Nhĩ Á có danh xưng “hỏa hồ ly”, chính đang chuẩn bị suất lĩnh hạm đội của hắn tập kích Trừng Hải, mà theo cùng hành động của hạm đội, còn có sáu nghìn quan binh tinh nhuệ của sư đoàn bộ binh 63 lục quân nước Mã Toa.

Ngày 28 tháng 7, cuối cùng thì tiểu đoàn pháo binh 902 do Đường Lạp Cách suất lĩnh mà Dương Túc Phong trông mong cuối cùng cũng tới, nhìn ba mươi sáu khẩu pháo trái phá 100 ly từ trên thương thuyền vất vả tháo dỡ xuống, rồi lắp trở lại trên mặt đất của Trừng Hải, còn có vô số pháo đạn chất đống như núi, Dương Túc Phong tức thì lòng ổn định rất nhiều. Ba mươi sáu khẩu pháo trái phá 100 ly này, sẽ là chỗ dựa kiên cường nhất cho hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ trên đảo Sùng Minh.

Cùng với lượng lớn vật tư tới nơi, công tác mở rộng Trừng Hải cũng theo đó mà triển khải, công tác hàng đầu chính là tăng thêm năng lực tháo dỡ của cửa càng, gia tăng tốc độ tháo dỡ, tăng cường tốc độ bốc dỡ vật tư, đảm bảo cho nhu cầu tác chiến của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ. Đồng thời, tại phụ cận cửa càng xây dựng hai pháo đài bằng bê tông cốt thép, mỗi pháo đài lắp bốn khẩu pháo trái phá 155 ly, để làm phương sách tất yếu khi cần công kích về phái biển, loại pháo lựu đạn uy 155 ly này uy lực rất lớn, nhưng quá nặng nề, không thích hợp vận chuyển, lặp đắt cố định trên pháo đài là thích hợp nhất.

Rạng sáng ngày 29 tháng 7, quân đội nước Mã Toa tới từ Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn phát động một đợt tiến công có tổ chức, thiếu tướng lục quân Qua Lạc Văn quan chỉ huy của sư đoàn bộ binh 36 lục quân nước Mã Toa trải qua quan sát và nghiên cứu tỉ mỉ, phát hiện lúc rạng sáng chính là thời điểm quân Lam Vũ sức chiến đấu yếu ớt nhất, ngay cả lính canh cũng có chút bộ dạng mệt mỏi buồn ngủ, phát động tập kích vào lúc này, tỉ lệ thành công là rất lớn.

Trải qua tổ chức nghiêm ngặt, ước chừng hơn ba ngàn quân đội nước Mã Toa cầm trong tay súng Lai Phục, hông đeo loan đao, khom lưng cúi người, không một tiếng động phát động tập kích trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ. Để không phát ra tiếng động, bọn chúng thậm chí không mặc cả giày nhà binh, mà đi chân trần hành quân trên mặt đất ẩm ướt mục nát của rừng mư nhiệt đới, có binh sĩ bị côn trùng cắn, hoặc bị lá cây sắc bén cắt bị thương, cũng cố chịu đựng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Trên trời không hề có ánh trăng, cũng chẳng có ánh sao, trong rừng rậm tối thui duỗi tay không thấy ngón, quân đội nước Mã Toa chỉ có thể dựa vào nắm tay nhau bí mật tiến quân. Trong sự hành quân lặng lẽ bí mật của quân đội nước Mã Toa, lính gác của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không hề có bất kỳ phản ứng nào, quân đội nước Mã Toa thành công mai phục ở vị trí cách trận địa phòng thủ của quân Lam Vũ không tới ba trăm mét, đã có thể nhìn thấy ánh lửa của trận địa quân Lam Vũ, những ánh lửa này chiếu sáng trận địa của quân Lam Vũ, cũng làm cho quân đội nước Mã Toa không thể tiếp tục che dấu hành tung.

Bất quá, khoảng cách ba trăm mét, đối với lục quân nước Mã Toa huấn luyện lâu năm mà nói, chỉ cần thời gian một phút.

Nhưng mà, ngay khi Qua Lạc Văn thấy sắp đại công cáo thành, thì một tiếng súng dòn tan phá vỡ sự yên bình của buổi sớm.

Cùng với tiếng súng vang lên, tên quan quân lục quân nước Mã Toa đi ở phía trên cùng kia thân hình khựng lại, tiếp đó mi tâm rỉ ra một giọt máu, rồi phịch một tiếng ngã xuống đống bùn đất bên cạnh, binh sĩ quân đội nước Mã Toa khác tức thì náo động, không thể che dấu hành tung được nữa. Qua Lạc Văn hung dữ chửi một câu tục tĩu, rút đao chỉ huy của thiếu tướng lục quân ra, chỉ về phái trận địa phòng thủ của quân Lam Vũ, hung tợn gầm lên: “Lên! Xông lên!”
Bình Luận (0)
Comment