Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 305

Hẻm núi Đọa Lạc, vương quốc Lô Ni Lợi Á.

Mặc dù trời đã vào cuối thu, nhưng ánh mặt trời giữa trưa vẫn tỏ ra hết sức mãnh liệt, giữa trời đất chỉ có ánh mắt trời chói chang nhức mắt. Trong sơn cốc hoang vắng chỉ các loại đá khá nhau, bọn chúng bị ánh mặt trời và gió khác điêu khắc thành đủ các loại hình dạng, có hòa ái dễ thương, có bộ dáng dữ tợn, có cái làm người ta sinh ra ảo giác, có cái làm người ta phải giật mình, có cái nhẵn bóng vô cùng tới ngay cả ánh mặt trời cũng không thể dừng chân, có cái lại gồm đủ hố lỗ, chỗ rộng bằng một cái ngón tay thôi cũng có mười mấy vết hằn.

Nhưng bất kể là những tảng đá hình thù gì, bề ngoài của nó đều thật kiên cường, mặc cho gió thổi mưa bào, dầm mưa dãi nắng, trên tảng đá chỉ có một lớp bụi chưa bị gió lớn thổi đi, phía dưới trống trơn là tấm thân kiên cường bất khuất, nối liền chặt chẽ với nhau ngay cả năm sáu con dao găm cũng không thể cắm vào trên đó, chùy của thám hiểm chuyên dùng đập lên trên cũng chỉ có một cái vệt màu trắng.

“Đây chính là hẻm núi Đọa Lạc trong truyền thuyết, xương sống của các vị thần.” Có người nhỏ giọng cảm thán nói.

Thế nhưng, đây còn chưa phải chỗ đặc biệt nhất của hẻm núi Đọa Lạc.

Địa phương đặc biệt nhất của hẻm núi Đọa Lạc nằm ở những tảng đá nơi này, nó kéo dài mười kilomet, đều mang theo một màu đỏ như máu tựa hồ như muốn nhỏ máu ra, xa xa nhìn tới giống như xương cốt của một người khổng lồ đang ngủ. Trong truyền thuyết cổ xưa, hẻm núi Đọa Lạc chính là nơi các vị thần thời viễn cổ quyết đấu, thần tiên thất bại liền rơi xuống đây, nằm trên mặt đất dưỡng thương, những tảng đá đỏ như máu này chính là bị máu tươi của bọn họ nhuộm đỏ.

Mỗi khi tới đêm, nơi này gió núi hò hét, gió lạnh thét gào, cứ giống như các vị thần lại đang phát động cuộc chiến tranh kịch liệt nữa vậy. Tất cả những người đi qua nơi đây đều không rét mà run, rất nhiều nhà thám hiểm bị hù chết bởi loại âm thanh làm người ta rợn sống lưng này, hiện giờ trong sơn cốc còn vương vãi khắp nơi thi thể của bọn họ.

Đội thám hiểm quân Lam Vũ cũng mang theo một tâm lý cẩn thận nghiêm túc bước chân vào hẻm núi Đọa Lạc, trong lòng mỗi người đều bởi vì chứa đủ các loại truyền thuyết mà tỏ ra hết sức nặng nền. Cho dù là chiến sĩ thiếu nghiêm túc nhất, đối diện với tài nghệ điêu luyện của đại tự nhiên, cũng không dám có chút tâm lý coi thường nào.

Nhưng, nếu như Dương Túc Phong ở nơi này y nhất định sẽ chẳng coi vào đâu. Y căn bản sẽ không tin tưởng những thần thoại kia tồn tại, bởi vì đây cùng lắm chỉ là địa hình ba dan bình thường nhất mà thôi. Ở đất nước Trung Quốc rộng lớn, loại địa hình này mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng chẳng hiếm thấy, chẳng chút liên quan nào tới chiến tranh trong thần thoại.

Ngoại trừ những tảng đá trơ trụi đỏ như máu xuất hiện ở khắp nơi ra, bên trong hẻm núi Đọa Lạc còn có đủ các loại xương cốt động vật, có một số nhìn qua như đã có năm tháng không ngắn rồi, nhưng trông vẫn rất sống động. Rất nhiều xương cốt của động vật có thể nhận được ra. Nhiều nhất chính là hài cốt của sói hoang, sau đó là hổ, sư tử và chim ưng, xương cốt của con người cũng không thiếu, nhưng đại bộ phận đều tan nát rồi, tựa hồ sau khi chết đã bị dày vò và chà đạp khó thể tưởng tượng được. Bất quá rất lạ là những người chết này trên người đều không có chút y phục nào, y phục của bọn họ không biết là đi đâu rồi.

Dưới ánh mặt trời chói mắt, trên bầu trời có rất nhiều con chim ưng không biết tên đang lượn quanh, xem ra hình như bọn chúng là thương ưng, nhưng cái đầu nhòn nhọn lại hơi giống ưng ăn ác. Chúng quanh quẩn ở độ cao rất thấp, tựa hồ đang giám thị chặt chẽ động tĩnh ở phía dưới, trong lúc bay lượn chậm chạp, bọn chúng thỉnh thoảng lại phát ra những tiếc rúc làm người ta cực kỳ khó chịu, làm mỗi chiến sĩ quân Lam Vũ nấp trong chỗ tối đều cảm thấy rất khó chịu, tựa hồ mỗi tiếng rú đó đều làm trong lòng người ta thấy lo lắng mà bực bội.

Đột nhiên, có một con chim ưng phát ra tiếng kêu thê thảm, sau đó từ trên không trung lắc lư rơi xuống, cắm thẳng đầu xuống đúng vào một tảng đá bén nhọn, tức thì đầu vỡ toác, mềm nhũn rơi xuống giữa sơn cốc, máu tươi lác đác rất mau ngấm vào trong mặt cát, lập tức lại bị ánh mặt trời chiếu bốc thành hơi nước, chỉ còn lại vài dấu mờ nho nhỏ màu hồng nhạt.

“Chim ưng cũng bị rơi xuống đây?” Một chiến sĩ quân Lam Vũ tò mò đi tới, dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ đem theo người khều thi thể của con chim ưng kia lên, máu ở bên trên vừa mới đông lại, thành màu đỏ sậm, hình như con chim ưng này chết trên không rồi mới rơi xuống.

Hắn bất giác ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ngoài ánh mặt trới chói mắt ra, chỉ có mấy chục con chim ưng đang lượn quanh trên không trung, không còn thứ biết bay nào khác nữa. Nhìn thấy người sống xuất hiện, những con chim ưng kia tức thì bị kích thích mãnh liệt, vỗ cánh phành phạch tầm lượn vòng càng thấp, có mấy con chim ưng còn vội vàng thò móng vuốt sắc bén ra, từa hồ đang háo hứng muốn phát động tấn công xuống phía dưới. Nhưng lưỡi lê sáng loáng trong tay chiến sĩ quân Lam Vũ kia dưới ánh sáng mặt trời, phát ra luống sáng mãnh liệt, lại cấp cho bọn chúng sự chấn nhiếp cực lớn, làm bọn chúng không dàm hành động bữa bãi.

“Có lẽ là bọn nó muốn tới trong này tìm kiếm thức ăn, kết quá là bị say nắng ngất đi mất, sau đó mới rơi xuồng.” Có một chiến sĩ quân Lam Vũ khác nấp phía dưới của một khe đã, nheo mắt nhìn ánh mặt trời nói, do môi quá khô, cho nên giọng nói của hắn nghe cực kỳ khản đặc và tang thương. Dưới tảng đá gần chỗ hắn, còn có mấy chiến sĩ quân Lam Vũ khác cũng đang gối đầu lên ba lô mệt mỏi muốn ngủ.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi mãnh liệt, chỉ có phía dưới khe nứt của những tảng đá khổng lồ này mới có chút bóng râm.

“Nó không phải là ngươi, sao có thể say nắng mà ngất…” Chiến sĩ quân Lam Vũ đứng dưới ánh mặt trời khinh thường nói.

“Triệu Vân, xuống đây, ngươi cũng muốn bị nắng chiếu ngất đi à? Mau qua đây?” Có người nghiêm nghị quát, trong âm thanh đầy sự uy nghiêm, mang theo một cỗ uy lực khiến người ta không dám kháng cự.

Tiểu Triệu thè lưỡi, vội vàng xoay người lại, khom lưng chui trở vào dưới khe đá, dưới cái khe đá này còn cao ba chiến sĩ quân Lam Vũ đang nghỉ ngơi, còn bên cạnh cách đó không tới ba mét, còn có một cái khe đá rất lớn, hai thiếu tá quan quân quân Lam Vũ và một lính thông tin vác điện đài đang nằm úp ở đó nghiên cứu địa đồ.

“Mẹ nó chứ, cái chỗ quái quỷ này, không biết đây là bản đồ do thằng con hoang nào vẽ nữa, lệch tới cả tám mươi kilomet, thế này chẳng phải là muốn lấy mạng chúng ta sao?” Người lên tiếng chính là một thiếu tá quan quân lùn lùn chắc nịch, bởi vì huấn luyện và chiến đấu thời gian dài, trên người hắn chi chít vết thương, trên khuôn mặt đen đúa có vài vết sẹo, bất quá làm người ta nhìn mà phát sợ nhất chính là chỗ lở loét ở má, gần như có thể nhìn thấy thịt đỏ đỏ trắng trắng thối rữa bên trong. Con mắt hắn hình tam giác, lóe lên ánh sáng như rắn độc.

Vị thiếu tá quan quân này tên là Tôn Điền La, chính là phó đại đội trưởng của đại đội thứ hai lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ.

“Đây là bản đồ một trăm năm mươi năm trước, sai số có thể rút ngắn tới tám mươi kilomet, đã là thành tích khá ghê gớm rồi. Ngươi phải biết là, vào cái thời một trăm năm mươi năm trước, vũ khí ghê gớm nhất chính là cung tiễn.” Thiếu tá quan quân bên cạnh Tôn Điền La tuổi lớn hơn một c hút, trông cũng gầy gò hơn một trước, nhưng sắc mặt cũng đen thu như vậy, hơn nữa trên mặt còn bị thứ gì đó cắn sưng vù, tới hiện giờ còn chưa tiêu đi.

Vị quan quân lục quân Lam Vũ quân hàm thiếu tá này, chính là Hàn Nam Phi.

Từ sau khi tực tiếp nhận lấy nhiệm vụ thần bí này từ chỗ Dương Túc Phong, hai người Hàn Nam Phi và Tôn Điền La liền hoàn toàn biết mất trong đội ngũ của quân Lam Vũ, mặc dù bề ngoài trên biên chế vẫn còn có tên của hai người bọn họ, nhưng hai người họ lại chưa từng tới nhậm chức. Tôn Điền La còn đỡ, hắn vốn là thuộc hạ của Đồ Đấu Châu, hai người thường thấy mặt nhau, nhưng Hàn Nam Phi mặc dù đã được bổ nhiệm làm phó đoàn trưởng của trung đoàn 213 lục quân quân Lam Vũ, nhưng chưa tứng tới nhậm chứ. Đoàn trưởng trung đoàn 213 Tang Bố thậm chí hoài nghi cái vị trí phó đoàn trưởng này căn bản là chỗ trống.

Tất cả những điều này đều bởi vì bọn họ phải gánh vác nhiệm vụ càng gian khó hơn.

Có lúc Hàn Nam Phi suy đi nghĩ lại, cũng chẳng hiểu được vì sao Dương Túc Phong muốn chỉ định minh chấp hành nhiệm vụ này, chẳng lẽ chỉ bởi vì bản thân mình là một người ham thích thám hiểm nghiệp dư sao? Nhưng trừ nguyên nhân này ra, hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác thuyết phục bản thân. Khi hắn còn trẻ, hắn đúng là đã làm đội viên đội thám hiểm nội bộ đế quốc Đường Xuyên tổ chức đi tới khu thám hiểm của liên minh Nhã Ca xa xôi, hơn nữa biểu hiện không tệ, cũng tích lũy được tri thức thám hiểm khá phong phú. Dương Túc Phong nhìn trúng, chừng cũng chỉ có điều này thôi.

Quát gọi chiến sĩ tộc Hốt Kỵ Thi ngang bướng Triệu Vân dưới ánh mặt trời trở về, Hàn Nam Phi và Tôn Điền La tiếp tục bàn bạc liên quan tới chuyện vượt qua hẻm núi Đọa Lạc. Đây là khâu cuối cùng trong chẳng đường thám hiểm của bọn họ, cũng là khâu gian khổ nhất. Từ tình hình trước mắt có thể thấy, tình thế không được lạc quan.

“Vấn đề lớn nhất, chính là tiếp tế, ở dưới hoàn cảnh ánh mặt trời mãnh liệt như thế này, bổ sung nước ngọt là vô cùng quan trọng. Hẻm núi Đọa Lạc mặc dù không dài lắm, nhưng cũng đủ dồn người ta vào chỗ chết. Nhất là đại bộ đội không thể đều hành quân vào ban đêm, như vậy công tác phòng nắng chiếu các chiến sĩ hành quân ở ban ngày cũng rất quan trọng. Các chiến sĩ của chúng ta đều có đủ dũng khí, nhưng c hỉ riêng mỗi dũng khí thì chưa đủ, nhiệt đồ vào ban đêm quá thấp, cần làm tốt nhiệm vụ chống rét. Tô Điền La trầm ngâm nói, sắc mặt có chút phiền muộn.

Hắn không sợ cái chết, nhưng hắn sợ bởi vì mình không cẩn thận và không đủ tỉ mỉ khiến cho đồng bạn bị chết, không phải vì bản thân bọn họ, mà là vì đông đảo các chiến sĩ, cho nên hắn càng thêm không có chút sơ xuất nào, đồng thời cũng cảm thấy trọng trách trên vai vô cùng nặng nề.

Hàn Nam Phi gật gù, đem ý kiến của Tôn Điền La ghi vào trên sổ tay rất dày, quyển sổ tay này dùng vật liệu chống thấm nước làm bìa, dày tới hơn ba trăm rang, đã ghi chét quá nhiều tư liệu, trông nặng trình trịch. Bắt đầu từ con đường chết chóc rừng rậm Lỗ An, tới thẳng hẻm núi Đọa Lạc hiện nay, đều có ghi chép tỉ mỉ, lật mỗi trang của quyển sổ ghi chép, đều chi chit những hàng chữ cực nhỏ, có một số chữ đã trải qua khoảng thời gian không ngắn, đã thấp thoáng có dấu vết ố vàng.

“Này, các ngươi thấy nơi này có gì phải kiến nghị không?” Tôn Điền La lớn tiếng kêu lên. Môi của hắn cũng khô cong nứt nẻ, mơ hồ còn có máu rỉ ra, cho nên bản thân hắn mặc dù đã dùng sức lực rất lớn để nói chuyện, nhưng thực tế nghe ra thì âm thanh của hắn có chút mong manh như hơi thở.

“Uống nước! Uống thật nhiều nước muối!”

“ Phải đội mũ, tốt nhất mũ rộng vành.”

“Ban đêm còn phải mang chăn.”

“Phải mang thuốc rắn, tôi thấy cái chỗ này khẳng định có rắn độc qua lại.”

“Tốt nhất là không đi qua chỗ này.”

“Viết sẵn di chúc trước!”

…..

Các chiến sĩ quân Lam Vũ ở gần đó năm mồm bảy miệng ồn ào, môi bọn họ cũng vì quá khô nẻ mà nứt ra, khi nói chuyện âm điệu đều có chút không chuẩn xác, có người tựa hồ ngay cả nói chuyện cũng không còn sức nữa, nhưng miệng vẫn miễn cưỡng nhúc nhích, sau đó không phát ra tiếng động nào.

Hàn Nam Phi gật đầu, đem kiến nghị và ý kiến của tất cả mọi người ghi lại.

Tôn Điền La đột nhiên cảm thấy không đúng, lập tức chửi: “Tên khốn kiếp nào trong các ngươi kêu viết di chúc trước đấy? Đứng ra đây, lão tử một đấu một với ngươi! Không ngờ dám nói bậy nói bạ trước mặt ta! Ta không đánh tét đít hắt ra không được.”

Những chiến sĩ quân Lam Vũ kia đều cười rộ lên.

Hàn Nam Phi cũng cười, nhưng rất nhanh thu nụ cười lại, một vẻ nghiêm túc nói: “Ta lại thấy cái kiến nghị này không tệ, nếu mà vượt qua con đường chết chóc này, thì phải chuẩn bị sẵn cho cái chết. Cái chết, luốn tới thình lình vào lúc ngươi không ngờ, nếu như không biết sẵn di thư trước thì tới lúc đó không còn kịp nữa.”

Giọng nói của hắn từ từ trầm uống, còn mắt trong cái tròng hõm sâu hơi đỏ lên, chậm rãi nói: “Giống như Tiểu Trần và Tiểu Cát vậy, tới giờ chúng ta cũng không biết di nguyện khi còn sống của bọn chúng là gì, đây là điều chúng ta không làm tròn bổn phận, chúng ta không thể tha thứ cho bản thân.

Nghe tới hai cái tên này, tất cả các chiến sĩ quân Lam Vũ đều im lặng cúi đầu xuống. Mắt hơi đỏ lên, có người thậm chí phát ra tiếng khóc khe khẽ, khóc vì chiến hữu đã chết đi.

Tiểu Trần và Tiểu Cát là một thành viên trong số bọn họ, cũng ưu tú như bọn họ, cũng dũng cảm như bọn họ, cũng kiên cường như vậy, cũng lạc quan như vậy. Nhưng, vùng bùn của đầm lầy Mã Tra Nhĩ trên con đường chết chóc, còn có loại dơi thần bí bên trong hang ngầm Cổ Nhĩ Cổ Lạp, đã dễ dàng lấy đi tính mạng của hai người. Di thể của Tiểu Trần thậm chí còn chìm vào trong bùn lấy của đầm lầy Mã Tra Nhi, biến mất tăm tích, những người còn sống dù phí rất nhiều sức lực, cũng không thể tìm được bất kỳ di vật nào của hắn. Hắn liền cứ thế hoàn toàn biến mất trên cái thế giới này.

Hàn Nam Phi lặng lẽ liếc qua mọi người một cái, rồi tiếp tục công việc của mình.

Nhiệm vụ hắn tiếp nhận tới từ mệnh lệnh trực tiếp của Dương Túc Phong, chính là bí mật khảo sát con đường chết chóc này có thể vượt qua được nữa hay không. Công tác này nói khó không khó, nói dễ cũng chẳng dễ, bởi vì không có ai hoàn toàn hiểu rõ tình hình cụ thể chi tiết của con đường chết chóc. Trước khi bước lên con đường chết chóc này, mỗi một đội viên chỉ có đủ các loại truyền thuyết làm tham khảo.

Con đường chết chóc không phải là tên gọi chính thức của con đường thời viễn cổ này. Trên thực tế, còn đường này thậm chí còn không có tên gọi chuẩn xác, nhưng nó lại tồn tại hết sức chuẩn xác, hơn nữa đã tồn tại được ba bốn trăm năm. Con đường này xuất hiện, cũng giống như ngài Lỗ Tấn đã nói, trên đời này vốn không có đường, nhưng người ta đi mãi rồi thành đường thôi.

Con đường cổ xưa bị quen gọi là con đường chết chóc này, lúc mới ban đầu sinh ra vì nhu cầu giữa các bộ lạc. Khi đó địa khu Lỗ Ni Lợi Á, còn ở trong cục diện rối loạn chia cắt, các thể lực địa phương hỗn chiến với nhau, phong tỏa lẫn nhau, nghiên cấm người ngoài ra vào. Những bộ lạc nằm ở phía sau Lỗ Ni Lợi Á, vì muốn có được một số vật tư ở địa khu duyên hải, vì thế nghĩ đủ mọi cách để mở ra con đường này, vận chuyển vật tư cần thiết.

Vào thế kỷ mười ba mười bốn, con đường thần bí này mới bắt đầu được người ta biết đến, đội vận chuyển của các bộ lạc mỗi ngày qua lại con đường này nối liền không dứt, nhưng có một bộ phận người rất lớn đều chết không nhắm mắt trong đủ các loại nguy hiểm, chũng làm cho con đường này bắt đầu có cái tên con đường chết chóc. Sau này, địa khu Lỗ Ni Lợi Á cuối cùng được thống nhất, vật tư lưu thông được khôi phục trở lại, vì thế con đường này bị vứt bỏ, không còn ai đi nữa, lịch sử của nó cũng dần dần bị nhấn chím trong sự lãng quên của mọi người.

Tới mấy chục năm gần đây, nơi này lại thành con đường thông tới thiên đường hoặc địa ngục cửa những nhà thám hiểm hoặc bọn trộm cướp. Những nhà thám hiểm hoặc là bọn trộm cướp tới từ đại lục Y Lan, vì thực hiện giấc mộng phất lên trong một đêm, mà bất chấp nguy hiểm từ nơi này vòng qua sự ngăn cản cua rnước Y Mộng và Lỗ Ni Lợi Á, thâm nhập vào địa khu Lâu Lan cổ xưa thân bí, từ nói đó có được vô số hoàng kim và các tài phú khác rất nhiều người chết ở nửa đường. Nhưng càng nhiều người vẫn nối tiếp nhau tiến lên, trong con mắt nhà thám hiểm, Lâu Lan khắp nơi đều là hoàng kim và mỹ nữ, chính là thiên đường chốn nhân gian.

Trải qua ba bốn trăm năm giãi dầu mưa gió, con đường chết chốc dần dần mất đi sự phồn hoa ngày xưa, bóng người thưa thớt, dã thú quá lại, đường đi cũng thay đổi rất nhiều. Nhưng có một điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi, đó chính là bất kể là quá khứ hay là hiện tại, sự nguy hiểm của con đường tử vong đều không giảm đi, ngược lại bởi vì nguyên nhân đó mà còn tăng lên. Mỗi một người đi qua con đường này, đều phải trả giá nặng nề, cái giá nặng nề này bình thường bao gồm cả mạng sống của bọn họ.

Con đường tử vong nằm vắt ngang phía nam vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, cần phải vượt qua rừng rậm Lỗ An cây cối um tùm âm u mãnh thú qua lại, nơi này cổ thụ chọc trời, đường đi gập ghềnh khúc khủyu, những mãnh thú không biết tên thiết lập ở nơi này vô sô tuyến phong tỏa. Ngay cả cây cối cũng có thể dồn người ta vào chỗ chết, từ hoa kim cương dưới mặt đất tới hoa ăn thịt người ở trên trời, thì càng khỏi nói tới những dã thú hung hãn nữa. Sư tử thân là vua của muông thú, chỉ có thể miễn cưỡng sinh tồn ở nơi này mà thôi, nhưng sinh vật thể hình không lớn, nhưng tốc độ nhanh như sói, cơ hồ làm cả đội thám hiểm quân Lam Vũ toàn quân bị diệt, nếu chẳng phải có hỏa lực mãnh liệt hỗ trợ, bọn họ sớm đã trở về từ thất bại ở rừng rậm Lỗ An rồi.

Hoa kim cương: tên khoa học, Limoniumsinense(Girard) Kuntze, cỏ bổ máu đặc sản của Mông Cổ.

“Thiết lập tuyến phong tỏa tuyệt đối nghiêm ngặt, khi cần phải sử dụng địa lôi bảo vệ bên sườn của mình.”

“Nhất định phải quy định rõ am hiểu, ban đêm nghe thấy bên người có động tĩnh, lập tức hỏi ám hiệu, trả lời không đúng, lập tức nổ súng, không được có chút do dự nào, nếu không hàm răng của chó sói sẽ cắn đứt yết hầu của ngươi.”

“Phàm là vật thể khả nghi, nhất định phải dùng đạn tìm kiếm trước, tuyệt đối không được dùng tay. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy tay mình không đủ đẹp hoặc là đơn thuần là dư thừa, cũng có thể dùng tay.”

“Bất kỳ lúc nào cũng không được cởi giày! Cho dù là chân ngươi và đáy dày đã dính vào làm một.”



Những điều này, chính là bài học và kinh nghiệm các chiến sĩ quân Lam Vũ dùng máu tươi và sinh mạng có được.

Thành công vượt qua được rừng rậm Lỗ An, tới hồ Đồ Nhĩ Tạp Nạp mỹ lệ mà thần bí, sẽ phải cẩn thận tìm kiếm con đường nhỏ lau sậy dùng để vượt sông trong truyền thuyết. Con đường nhỏ này không có ví trí chính xác, nghe nói một năm bốn mùa đều biến hóa không ngừng, đặc chưng của nó chính là hai bên có rất nhiều hoa cỏ lau, cả cái hồ Đồ Nhĩ Tạp Nạp, khắp nơi đều có rất nhiều cỏ lâu, có thể tìm được con đường nhỏ thực sự hay không, nhiều ký phải trông vào nhân phẩm của người tìm kiếm.

Đi sâu vào đầm lấy Mã Tra Nhĩ xa xôi không có bóng người nguy cơ tứ phía, gần như mỗi một nhà thám hiểm đều sẽ thở phào nhẹ nhõm, nơi này nhìn qua xinh đẹp như tranh vẽ, hoa tươi mỹ lệ và mặt nước như gương soi bóng lẫn nhau, như giân gian tiên cảnh, làm lòng người thư thái vui vẻ, nhưng dưới bề ngoài mỹ lệ đó, lại là vũng lầy không thể đoán trước, một khi rơi vào, không tới một giây sẽ hoàn toàn biến mất.

Còn về phần hang ngầmCổ Nhĩ Cổ Lạp âm u khủng bố trong truyền thuyết, lại là một chặng dễ dàng vượt qua nhất, mặc dù những con dơi hút máu kia có thể trong chớp mắt đưa người ta vào chỗ chết. Nhưng chỉ cần áp dụng phương án thích hợp, loại động vật bạo lực thuần túy này vẫn rất dễ đối phó, thực sự không ổn thì dùng thuốc nổ đem còn đường ngầm này san phẳng cũng chẳng phải là chuyện khó khăn lắm.

Hàn Nam Phi đem ý kiến của Tôn Điền La ghi lại, sau đó ở bên trên thêm vào ý kiến của mình: “Khó khăn lớn nhất trên con đường chết chóc là ở hẻm núi Đọa Lạc, chủ yếu là khi chúng ta tới được nơi này, lương thực mang trên người chúng ta cũng dùng gần hết rồi, nước ngọt càng hiếm hoi. Bên trong hẻm núi Đọa Lạc trơ trụi, không hề có chút thực vật và nước ngọt nào, không có bất kỳ chỗ nào bổ xung. Hơn nữa ánh mặt trời cực kỳ mãnh liệt, có thể hết sức nhanh chóng đem nước trong người bốc hơi sạch, đây là khó khăn lớn nhất. Còn về các địa phương khác, mặc dù cũng rất nguy hiểm, nhưng dựa vào vũ khí trang bị và tố chất nhân viên của chúng ta vẫn có thể vượt qua được. Hơn nữa nếu như có hai đơn vị lục quân đặc chiến đội mở đường, trên đường đi có thể dẹp trừ rất nhiều khó khăn, bộ đội dưới hai ngàn người hành trang gọn nhẹ vẫn có thể vượt quá…”

Còn chưa viết xong, thì đột nhiên nghe thấy Tôn Điền La phẫn nộ rống lên: “Con mẹ nó, cái con chim ưng đáng ghét này, đúng là hồn ma bám dai, có phải là muốn đem chúng ta làm đồ ăn đề dùng không, cái thứ chán sống này…”

Hàn Nam Phi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, quả nhiên có rất nhiều chim ưng quanh quẩn, bọn chúng thi thoảng lại nhào xuống phía dưới khiêu khích, đúng là giống như muốn tấn công quân Lam Vũ vậy. Hắn trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi nói : “Những con chim ưng này không thể nào đuổi đi được đây, nơi đây là chỗ bọn chúng sinh sống, nhiều nhất là chỉ có thể dọa bọn chúng thôi. Như thế cũng tốt, mỗi người bắn hai phát súng, dựa theo trình tự mà bắn, không được bắn nhiều hơn, cũng đừng nên bắn ít hơn. Chim ưng bắn hạ, có thể cung cấp nguồn nước cho chúng ta. Bọn chúng muốn ăn thịt chúng ta, thì chúng ta uống máu của chúng trước.”

Tôn Điền La đứng lên, nóng ruột nói: “Vậy để tôi bắn trước, mẹ nó, ai bảo chúng mày muốn ăn thịt bọn tao….”

Hắn vừa lẩm bẩm, vừa nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, lên, dưới ánh mắt trời chói mắt nhắm trúng con chim ưng đã định trên bầu trời. Có một số con chim ưng tựa hồ ý thức được không ổn, vội vàng bay lên, nhưng càng có nhiều con lại cho rằng Tôn Điền La là mục tiêu công kích, háo hức muốn nhào xuống.

Đoàng! Đoàng!

Hai phát súng dòn tan vang lên, hai con chim ưng rơi thẳng xuống, rơi ngay bên chân Tôn Điền La. Thân thể của bọn chúng đều bị đạn bắn xuyên, máu tuơi nhuộm lên cát đá. Bọn chúng tựa hồ còn chưa hoàn toàn đứt hơi, cánh vẫn đang vỗ phành phạch, vùng vẫy theo bản năng.

Tôn Điền La hả giận hạ súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xuống, lạnh lùng nói: “Mẹ nó! Xem chúng mày còn tinh tướng nữa không!”

Hàn Nam Phi cầm xác con chim ưng lên, đặt ở bên trên miệng, để mấy giọt máu tươi cuối cùng của bọn chúng nhỏ vào trong miệng mình. Con chim ưng tựa hồ còn chưa hoàn toàn đứt hơn, cho nên vẫn đang giãy dụa, thỉnh thoảng có máu tươi bắn lên mặt Hàn Nam Phi, khiến mặt hắn nhìn toàn là máu, cực kỳ dữ tợn.

Những con chim ưng khác bị hoảng sợ, lập tức phân tán ra, bay vừa cao lại vừa xa, nhưng một lúc sau, cảm thấy không có gì nguy hiểm nữa, vì thế lại dần dần hạ bớt độ cao, tiếp tục tụ tập lại với nhau, tiếp tục quấn quanh trên bầu trời cách sơn cốc không tới hai trăm mét, tiếp túc háo hức tìm mục tiêu công kích.

“Tiệu Vân, đến ngươi rồi!” Tôn Điền La kêu lên.

Triệu Vân Sớm đã hăm hở muốn thử rồi, nhưng chim ưng bay quá cao, không nắm chắc bắn được, hiện giờ lũ chim ưng lại hạ thấp xuống rồi, hắn lập tức từ dưới khe đã chui ra, mau chóng nạp đạn vào nòng. Đoàng! Đoàng! Bắn liền hai phát.

Hai phát súng vang lên, nhưng lại có bốn con chim ưng loạng choạng rơi xuống.

“Nhất tiễn song điêu, khá đấy!” Hàn Nam Phi mỉm cười nói.

Tôn Điền La lại không cho là vậy, cảm thấy chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên cả.

Nhưng Triệu Vận lại dùng tư thế của kẻ thắng lợi giơ hay tay và súng của mình lên, liên tục vẫy tay với mọi người, còn rất lịch sự khom lưng xuống, giống như các ngôi sao đang cám ơn khán giả tán dương.

“Trương Đắc, làm phát nhất tiễn tam điêu đi! Nhất tiễn song điêu có gì mà ghê ghớm chứ!” Tôn Điền La đột nhiên kêu lên.

Chiến sĩ tên là Trương Đắc đứng lên, cầm một khẩu súng ngắm phổ thông do súng trường Mauser sửa đổi thành, chống lại mặt trời, tới tận khi đi tới bên đỉnh của tảng đá lớn, một tay cầm súng, nhắm vào con chim ưng trên bầu trời, hơi ngắm cho chuẩn, đoàng một tiếng vang lên, quả nhiên là có ba con chim ưng rơi xuống.

“Giỏi!” Những chiến sĩ khác đều đồng thanh reo lên.

“Con mẹ nó, ngươi có bản lĩnh thì làm một phát bốn con đi!” Triệu Vân không phục hét lên.

Trương Đắc quả nhiên nâng súng, nhắm chuẩn ước chừng bốn giây, sau đó bóp cò.

Một tiếng súng dòn tan vang lên, không ngờ lại có năm con chim ưng rơi xuống.

Triệu Vân không phục nói: “Mẹ nó, ngươi gặp phải số *** chó rồi…”

“Giỏi đấy!” Hàn Nam Phi kinh ngạc tán thưởng.

Những chiến sĩ khác đều vỗ tay tỏ ý khen ngợi.

Tôn Điều La cũng lộ ra nụ cười lĩnh hội.

Hàn Nam Phi sớm đã biết được các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội đều là hảo hán bách bộ xuyên dương, nhưng nhất tiễn ngũ điêu, đúng là chưa từng nghe thấy! Tôn Điền La lần này tập trung lại tiểu đội này, đều là từ lục quân đặc chiến đội của Đồ Đấu Châu tạm thời rút ra mà thành, mỗi người đều thân mang tuyệt kỹ. Loai xạ kích này chẳng phải nói chơi, những con chim ưng kia đều bay rất thấp, khoảng cách xa nhất cùng không qua năm trăm mét. Có điều dù sao bọn chúng cũng là mục tiêu di động, hơn nữa loại xạ kích nhất tiễn song điều rất chú ý tới nhãn lực và sức phán đoán, mà có thể đồng thời phán đoán quỹ tích bay lượn của năm con chim ưng, thì đúng là trên đời ít có rồi…

“Xuống đi.” Tôn Điền La cũng vì biểu hiện xuất sắc của bộ hạ mình mà cao hứng.

Nhưng, Trương Đắc bắn xong lại trơ ra trên tảng đá, súng ngắm tựa hồ mệt mỏi hạ xuống, mặc cho ánh mặt trời chiếu rọi cũng không nhúc nhích tí nào, hơn nữa con mắt lại mở thật lớn, tựa hồ nhìn tháy thứ gì đó quái dị, cho dù ánh mắt trời mãnh liệt chiếu thẳng vào mắt , con mắt hắn cũng không thèm chớp lấy một cái, tựa như đã cứng lại rồi.

“Hắn bị trúng nắng rồi.” Có người kêu lên.

Tôn Điền La vội vàng xông ra, nhảy lên tảng đá cao ngất đó, vỗ thật mạnh lên bả vai Trương Đắc, nhưng Trương Đắc chỉ hơi tỉnh lại một chút, lại tức lại đem ánh mắt nhắm chuẩn vào phương hương kia. Tôn Điền La không tự chủ được cũng nhìn về phía đó, tựa hồ cũng ngây cả ra, tất cả mọi động tác giống như đã cũng cứng lại.

Những chiến sĩ khác đều cảm thấy không ổn, vội vàng xông ra ngoài, có người còn thuận tay giật chốt lựu đạn ra, có người vừa leo núi vừa lắp đầy toàn bộ đạn vào súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, cho rằng bên trên xuất hiện nguy hiểm chưa từng có. Nhưng, khi bọn họ leo tới đỉnh núi, trong vô thức nhìn về phía ánh mắt của Trương Đắc, mỗi một người tựa hồ như đều bị loại sức mạnh nào đó kích thích, tất cả động tác đều bất giác khựng hết lại, nòng súng cũng chầm chậm hạ xuống.

Đặc trưng của mỗi một người bọn họ, đều là mắt trợn thật lớn, con ngươi như đóng băng, hình như nhìn thấy thứ gì vô cùng kỳ diệu. Mà cái thứ này hoàn toàn thu hút hết sức chú ý của bọn họ. Có một số người hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, có người thầm chí trong vô thức cởi cúc áo trên đồ ngụy trang.

Hàn Nam Phi lập tức ý thức được bất ổn, lớn tiếng kêu lên: “Nhắm hết mắt lại, không được nhìn.”

Nhưng giọng của hắn tỏ ra khản đặc vô cùng, rất nhanh biến mất trong sơn cốc mênh mông, tựa hồ không một ai nghe thấy.

Hàn Nam Phi vội vàng thất tha thất thểu bò lên đỉnh núi, cúi đầu xuống, nheo nửa mắt lại, từ trong ba lô lấy ra rất nhiều miếng vải đen, che lấy mắt của từng người một, hạ giọng nói: “Tất cả mọi người, đều lập tức nhắm chặt mắt lại cho ta, cùng nhau dò dẫm trèo xuống. Tôn Điền La, ngươi dẫn đầu, hiện giờ thứ các ngươi nhìn thấy, đều không phải là thật, là ảnh ảo cả đấy, các ngươi ngàn vạn lần đứng để bị lừa.”

Tôn Điền La như vừa tỉnh mộng, giọng khàn khàn: “Quá đẹp, tôi vĩnh viễn không thể quên được bóng dáng của nàng…”

Hàn Nam Phi dùng sức béo lên mặt hắn một cái, lạnh lùng nói: “Không được nghĩ, bò xuống phía dưới! Có nghe thấy hay không, lập tức bò xuống phía dưới! Không chấp hành mệnh lệnh, ta bắn chết các ngươi ngay bây giờ!”

Mấy chiến sĩ quân Lam Vũ đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên.

Hàn Nam Phi móc súng lục Mạt Lai Đức ra, cạch một tiếng đem đạn nạp vào trong nòng, lạnh lùng nói: “Ta không nói đùa đâu! Nghe theo mệnh lệnh của ta, lập tức bò xuống dưới đi!”

Tôn Điền La ngẩn ra, theo bản năng nói: “Có chuyện gì vậy?”

Hàn Nam Phi nói: “Xuống rồi hãy nói!”

Dưới sự chấn nhiếp của Hàn Nam Phi, tất cả mọi người bao gồm cả Tôn Điền La, đều che mắt chầm chậm mò mẫm xuống phía dưới. Khó khắn lắm mới trở lại được vị trí của mình. Hàn Nam Phi theo tấm vải đen che mắt mọi người xuống, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Nếu các ngươi nhìn thêm một lúc nữa, thì sẽ tẩu hỏa nhập ma, linh hồn bay khỏi cơ thể đấy.”

Các chiến sĩ quân Lam Vũ hồ nghi nhìn nhau, sắc mặt vẫn là vè là vẻ luyến tiếc.

Tôn Điền La bực bội nói: “Thế này rốt cuộc là chuyện quái gì vậy?”

Hàn Nam Phi dáng vẻ nghiêm túc, chậm rãi nói: “Mỗi người cá ngươi có phải là đều nhìn thấy rõ ràng, dưới chân núi cách đây không xa, có một tòa cung điện quy mô hùng vĩ, nguy nga lộng lẫy, phía trước cung điện, còn có một bãi cỏ rất lớn xanh biếc như một tấm thảm, còn có một cái hồ nước hình trái tim trong vắt, ở trong hồ nước trong vắt đó, đang có rất nhiều mỹ nữ tắm rửa…”

Tôn Điền La hoang mang nói: “Thì ra ngươi cũng nhìn thấy…”

Các chiến sĩ khác tựa hồ cũng nhớ tới cái gì, ai nấy đều lộ ra vẻ lưu luyến.

Hàn Nam Phi đột nhiên hướng súng lục Mạt Lai Đức xuống mặt cát, không chút do dự liên tục bóp cò.

Pằng pằng pằng!

Ba tiếng súng cực lớn đem nhưng chiến sĩ từ trong thần sắc lưu luyến tỉnh lại, hoang mang nhìn khẩu súng còn đang bốc khói trong tay của Hàn Nam Phi, không hiểu rốt cuộc là hắn làm cái gì.

Hàn Nam Phi nghiêm nghị quát to: “Các ngươi đều không được nghĩ vì cái ảnh ảo vừa rồi nữa! Tất cả những thứ đó đều là giả, đó là ảo ảnh! Đó là dấu ấn ác ma lưu lại trong lòng các ngươi! Nếu như các ngươi còn muốn sống, thì vĩnh viễn đừng nên nghĩ tới nó nữa.”

Tôn Điền La kinh ngạc nói: “Nơi này chẳng phải là sa mạc, làm sao có ảo ảnh được?”

Hàn Nam Phi nhìn kỹ sắc mặt của từng chiến sĩ một, chậm rãi nói: “Đây chính là cỗ cổ quái của hẻm núi Đọa Lạc, không biết có bao nhiêu người mất mạng vì điều này rồi. Ta nói cho các ngươi biết, đừng có cho rằng đây là chuyện đùa, tin rằng các ngươi cũng nhìn thấy rồi, nơi này bộ xương trắng đầy rẫy, toàn bộ vẫn y nguyên, nhưng chỉ không có ý phục, vì sao, chính là bởi vì cái ảnh ảo kia tác quái! Nếu như các ngươi tiếp tục nhìn nữa, sẽ cảm thấy có rất nhiều cô gái xinh đẹp tới mời các ngươi cùng uyên ương giỡn nước, bản thân các ngươi sẽ không kiềm chế được cởi bỏ ý phục, mơ tưởng tới cảnh cùng những mỹ nữ đó tắm rửa. Nhưng thực tế, các ngươi lại cởi hết y phục đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, chỉ cần nửa tiếng thôi, các ngươi sẽ vì mất nước quá độ mà chết. Trên thân người chết ở hẻm núi Đọa Lạc này toàn bộ không có y phục, chính là bởi vì nguyên nhân này.”

Mọi người tức thì hoảng sợ.

Triệu Vân lẩm bẩm nói: “Nhưng tôi đúng là đã nhìn thấy nàng, thật là mỹ lệ, trước này tôi chưng từng nhìn thấy cô gái xinh đẹp như thế… tôi nhìn thấy tham mưu trưởng Phượng Thải Y, cảm thấy nàng rất xinh đẹp rồi, sau này nhìn thấy Tô Phỉ Thải Vi nữ vương bệ hạ, cảm thấy nàng mới là xinh đẹp nhất, nhưng… so sánh với cô gái tôi vừa nhìn thấy vừa rồi, lại kém hơn rất nhiều…”

Trương Đắc cũng vội vàng nói: “Đúng đấy, đúng đấy! Tôi cũng nhìn thấy nàng rồi, thật xinh đẹp nhường nào…”

Thình lình, Hàn Nam Phi tát cho hắn một cái thật mạnh, nghiêm khắc nói: “Ả là ma quỷ! Ma quỷ xinh đẹp nhất! Dưới vẻ ngoài mỹ lệ của ả, là tâm linh như rắn độc, nếu như các ngươi còn nghĩ tới nữa, các ngươi sẽ chết đó!”

Trương Đắc ngây dại, các chiến sĩ khác cũng hoang mang.

Tôn Điền La hoài nghi hỏi : “Vì sao lại nói như thế?”

Hàn Nam Phi chậm rãi nói: “Cô gái mỹ lệ vô song các ngươi vừa nhìn thấy đó, chính là Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan….”

“Hả? Chẳng trách…” Tôn Điền La không kìm được kêu lên thất thanh.

Những chiến sĩ khác cũng đưa mặt nhìn nhau, đều không tin nổi.

Hàn Nam Phi cắm súng lục Mạt Lai Đức vào hông của mình, sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói: “Trừ ả ra, còn ai có vẻ đẹp như thế nữa, có thể làm đám các ngươi được tiếp thụ huấn luyện tàn khốc nhất thành thần hồn điên đảo, chẳng màng cơm nước. Các ngươi đều là người vào sinh ra tử trên chiến trường, sắc đẹp bình thường căn bản không thể mê hoặc được các ngươi, chỉ có ả…”

Tôn Điền La lẩm bẩm nói: “Chính là Tinh Tuyệt nữ vương xếp hạng thứ nhất trên giang sơn tuyệt sắc bảng, chẳng trách..”

Đột nhiên hắn tỉnh táo trở lại, hoài nghi hỏi: “Tinh Tuyệt nữ vương xa tít tận Lâu Lan, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?”

Hàn Nam Phi lạnh lùng nói: “Ta không biết, nhưng mỗi người thoát khỏi cái chết đều nói, cô gái xuất hiện trong ảo ảnh của hẻm núi Đọa Lạc, chính là Tinh Tuyệt nữ vương… ở trên thế giới này, còn chưa có ai tận mắt nhìn thấy khuôn mặt thực sự của ả, ả sở dĩ được chọn vào vị trí thứ nhất trên giang sơn tuyệt sắc bảng, chính bởi cái ảo ảnh này.”

Dừng lại một chút, Hàn Nam Phi tiếp tục lạnh lùng nói: “Ở trên Y Vân đại lục có quá nhiều chuyện chúng ta không thể dùng lý thường giải thích được. Có người nói, Tinh Tuyệt nữ vương vốn là tiên nữ hạ phàm, có pháp lực vô cùng vô tận, ả ta không lúc nào là không bảo vệ nước Lâu Lan. Những nhà thám hiểm và những kẻ xâm lược tới từ bên ngoài, cướp đi vô số tài phú của nước Lâu Lan, vì thế Tinh Tuyệt nữ vương liền xếp đặt ở đây một cái cạm bẫy mỹ lệ, để các ngươi bất tri bất giác đánh mất mạng sống của mình… cho nên, bất kể lúc nào, nhìn thấy Tinh Tuyệt nữ vương đều không phải là một chuyện tốt. Bởi vì, điều đó có ý nghĩa là mạng sống của các ngươi sắp kết thúc.”

Mỗi chiến sĩ quân Lam Vũ tựa hồ còn đang ở trong mê hoặc, tựa hiểu tựa không.

Truyền thuyết liên quan tới Tinh Tuyệt nữ vương thực sự quá nhiều, cũng lưu truyền quá rộng. Trong những truyền thuyết tuyệt vời đó, điều duy nhất có thể khẳng định chính là, trên thế giới này, đúng là không một ai nhìn thấy khuôn mặt thực sự của Tinh Tuyệt nữ vương, hoặc là nói thế này, phàm là những ai nhìn thấy khuôn mặt thực sự của nàng, đều đã không xuất hiện nữa. Trong những tuyền thuyết lộng lẫy đó, ảo ảnh vừa rồi bọn họ nhìn thấy, chính là được lưu truyền nhiều nhất.

Đám Tôn Điền La bất giác gãi đầu, lại dùng sức béo lên má của mình, tựa hồ cảm thấy mọi thứ thực sự là quá khác thường. Nhưng, bất kể như thế nào, bọn họ thực không dám trèo lên trên đỉnh núi kia nữa. Hàn Nam Phi còn rất không yên tâm kiểm tra sắc mặt của bộ hạ, nghiêm cấm bọn họ lại nghĩ về chuyện liên quan tới Tinh Tuyệt nữ vương.

Buổi tối cuối cùng cũng tới, ánh mặt trời bắt đầu tan đi, cái nóng như thiêu đốt lạnh xuống, trong sơn cốc mỗi lúc một lạnh, gió núi thét gào, gió lạnh gầm gừ, giống như chiến tranh giữa các vị thần lại bùng nổ. Tiểu phân đội đang chuẩn bị lên đương, nhưng thình lình, từ phía đông truyền lại từng hồi tiếng sói hoang gào rú, làm tất cả các chiến sĩ đều khẽ run lên.

Hẻm núi Đọa Lạc vào ban đêm trông có vẻ lạnh lẽo vô cùng, không biết gió núi tới từ phương nào thét gào giữa những tảng đá kéo tới, phát ra những âm thanh làm người ta run rẩy, giống như các vị thần đang gầm lên giận dữ, lại giống như vị thần bị thương đang vậ lộn rên siết. Cảm thụ mỗi một tảng đá ở khoảng cách gần, từa như mơ hồ cảm giác được sự run rẩy của tảng đá, giống như bên trong tảng đá cũng đang tiến hành chiến tranh kịch liệt.

Tiếng của sói hoang tới từ phía đông, kéo dài không dứt, thê lương mà thống khổ, cũng không biết bầy sói này rốt cuộc bị loài động vật gì tập kích, mà lại phát ra những âm thanh đau đớn tuyệt vọng như thế. Loại tiếng kêu rên trước khi chết này bình thường đều phát sinh trên người đối thủ của bầy sói, mà không phải bản thân bầy sói. Trên mảnh đất mênh mông này, chỉ có cả bầy sói hoang qua lại mới là chủ nhân chân chính. Trừ phi xuất xuất hiện những loại động vật như sư tử hoặc là hổ cũng kết thành đội, nếu không tuyệt đối không phải là đối thủ của bầy sói.

Từ đó có thể suy ra, kẻ địch mà đám sói hoang gặp phải nhất định là vô cùng cường đại, hơn nữa vô cùng tàn nhẫn.

“Trương Đắc, chiếm lĩnh cao điểm, Triệu Vân, đặt thuốc nổ. Lão Quách, thanh trừ hết những đám đá vụn trước mặt ông đi…” Tôn Điền La bình tĩnh đưa ra các dấu hiệu khác nhau, chỉ hủy bộ hạ của mình bố trí trận địa phòng ngự. Nếu nói tri thức và kinh nghiệm trên phương diện thám hiểm, đúng là hắn không có đất để lên tiếng, nhưng một khi đi vào chiến đấu, Hàn Nam Phi lại không có quyền phát ngôn. Chỉ riêng dấu hiệu phức tạp của Tôn Điền La thôi, Hàn Nam Phi đã nhìn không hiểu rồi.

Toàn bộ mười hai thanh viên của đội thám hiểm quân Lam Vũ lần này, đều là tới từ đại đội thứ hai lục quân đặc chiến đôi do chính tay Đồ Đấu Châu huấn luyện ra, bọn họ đều là những người xuất sắc trong số đó. Do có hai thành viên đã hi sinh, cho nên hiện giờ thêm vào Hàn Nam Phi và Tôn La Cương cũng vừa khéo là mười hai người, nhưng nếu nói về sức chiến đấu, thì Hàn Nam Phi kém không ít.

Trước Đắc trở nên trầm tĩnh, vững vàng bước lên tảng đá bên cạnh, bố trí sẵn súng ngắm. Súng ngắm mà hắn dùng không phải là Già Lan Mã chuyên dùng của đại đội bắn tỉa, mà là súng trường Mauser bình thường có lắp thêm ống ngắm, loại súng này gía thành thấp, giữ gìn bảo dưỡng đơn giản tiện lợi, tính năng đáng tin cậy, hơn nữa có mười phán đạt, có thể trong lúc bắn tỉa cung cấp hỏa lực cường đại ở cự lý gần.

Sói hoang tức tốc sẽ tới đuổi đi ảo ảnh liên quan tới Tinh Tuyệt nữ vương trong đầu mỗi chiến sĩ, bọn họ đều nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bọn họ gọn gàng trật tự sửa soạn trang bị trên người và ba lô, đảm bảo dùng phong độ tốt nhất đi vào chiến đấu. Trải qua quá trình thám hiểm trước đó, bọn họ đã hiểu ra một đạo lý vô cùng đơn giản, đó chính là sinh mạng của mình được kéo dài, không nằm ở sự hung tàn và giảo hoạt của kẻ địch, mà ở phương thức chuẩn bị của bản thân có đầy đủ hay không. Sinh tử tồn vong chỉ trong chớp mắt, chỉ có người chuẩn bị đầy đủ mới có thể còn mạng sống.

Dưới sự yểm hộ của súng ngắm của Trương Đắc, Triệu Vân tức tốc chôn ở dưới hẻm núi phía trước vô số thuốc nổ. Những thứ thuốc nổ này đều là đồ chuyên dụng phân phối cho bộ đội đặc chủng bọn họ. Trọng lượng nhẹ, thể tích nhỏ, uy lực lớn, số lượng mỗi người mang theo đủ để đem sơn cốc này nổ tung trong khoảng năm mươi mét. Chiến sĩ bộ đội đặc chủng tuyển ra, tuyệt đại đa số là những tráng hán thân hình khôi ngô tay chân to khỏe mạnh mẽ, mỗi người bình thường vác ba lô và trang bị nặng trên ba mươi kilogram. Lần này thám hiểm chính là viễn chinh đường dài, vũ khí trang bị mang theo lại càng nhiều.

Hàn Nam Phi nhìn đồng hồ của mình, vừa đúng 7 giờ 40 phút tối, mặt trăng lặng lẽ từ bên bầu trời chui ra, đem những tảng đá máu đỏ sậm của hẻm núi Đọa Lạc chiếu cho huyền ảo vô cùng, giống như là trải gấm trên mặt đất.

“Vẫn chưa liên lạc được sao?” Tôn Điền Là quỳ đằng sau tảng đá, nhỏ giọng hỏi lính thông tin đầu đầy mồ hôi bên cạnh.

Lính thông tin khổ não lắc đầu, tiếp tục điều chỉnh tần số của điện đại, tìm kiếm tín hiệu hữu hiệu, nhưng bất kể hắn nỗ lực như thế nào, thủy chung đều không thể liên lạc được với Dương Túc Phong, cũng không thể liên hệ được với điện đài ở xung quanh. Loại tình huống này thông thường là nói rõ, không phải điện đài của người khác xảy ra chuyện, mà là điện đài của bản thân không tìm được tín hiệu. Từ sau khi tiến vào hẻm núi Đọa Lạc, tín hiệu của điện đài dường như yếu đi rất nhiều, thậm chí bình thường lúc có lúc không. Hàn Nam Phi phỏng đoán có thể bởi vì nguyên nhân trong đá ở đây có từ trường khá mạnh, bất quá hắn cũng không dám xác định.

“Thu điện đài lại đi, chuẩn bị chiến đấu.” Tôn Điền La xác thực được hiện giờ không thể liên lạc với Dương Túc Phong, chỉ đành tuyên bố từ bỏ.

Lính thông tin cất điện đài đi, cũng cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, cảnh giác nhìn sơn cốc chật hẹp trước mặt quân Lam Vũ, đó là một đoạn sơn cốc nhỏ hẹp, hai bên đá núi lởm chởm, dưới ánh trăng lưu lại vô số bóng râm không ra quy tắc nào, trông hết sức âm u khủng bố. Trên mặt đất ở địa phương kia, xương cốt của người chết còn phát ra ánh lân quang mầu lục nhạt, làm người ta nhìn thấy càng thêm rợn xương sống.

Trong ánh mắt cảnh giác của mọi người, âm thanh của bầy sói hoang càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng đau đớn, âm thanh tựa hồ ở ngay trước mặt quân Lam Vũ. Nhưng, loại âm thanh gần trong gang tấc, trên thực tế lại là cái bẫy dụ người. Nếu như từ khe núi này bò tới một khe núi khác, ít nhất phải phí mất một giờ.

“Hôm nay là 15 tháng 9 phải không?” Tôn Điền La đột nhiên cảm thấy ánh trăng đêm nay hết sức sáng tỏ, đem hẻm núi Đọa Lạc chiếu sáng như ban ngày. Cùng với mặt trăng càng lúc càng cào, lân quang trêm mặt đất cũng càng ngày càng yếu ớt.

Hàn Nam Phi gật đầu.

Hôm nay vừa đúng chính là ngày 15 tháng 9 năm 1729 thiên nguyên, cách thời gian bọn họ xuất phát đúng 8 tháng. Hay nói cách khác, bọn họ đã bôn ba sông núi trên con đường chết chóc này hơn nửa năm trời rồi.

Cũng có lẽ bởi vì trong khe núi quá trống trải, ánh trăng đêm nay trông sáng sủa vô cùng. Khe núi mà lúc ban ngày các chiến sĩ quân Lam Vũ dùng để tránh ánh nắng, cũng bị ánh trăng chiếu rõ ràng, tựa hồ so với ban ngày còn sáng hơn. Rất nhiều vật thể dưới ánh nắng gay gắt chiếu vào không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng ở dưới ánh trăng ôn nhu mà trong mát lại lộ ra hoàn toàn.

Dưới ánh trăng lành lạnh, tiếng tru gào và tiếng gầm gừ của sói hoang càng lúc càng gần, những tảng đá của hẻm núi Đọa Lạc tựa hồ chấn động càn thêm dữ dội, rất nhiều những hạt bụi nho nhỏ vì chấn động mà rơi xuống, mặc dù vẫn rất khó nhìn, nhưng lại không giấu được con mắt của chiến sĩ quân Lam Vũ.

Soi hoang đã tới gần rồi.

Hẻm núi Đọa Lạc trông thật lạnh lẽo mà tĩnh mịch, Tôn Điền La và các chiến sĩ tay đều đặt sát lên trên cò súng, lặng lẽ đợi thân hình của sói hoang xuất hiện trong đầu ruồi của khẩu súng. Gần như trong đầu của mỗi chiến sĩ quân Lam Vũ đều hiện lên một bức tranh kỳ dị, đó là trong vầng sáng của mặt trăng, một con sói hoang ngẩng đều lên trời hú lên.

Thình lình, tựa hồ có tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

Trong ánh mắt kinh ngạc của các chiến sĩ quân Lam Vũ, trong ánh trăng sáng tỏ, các chiến sĩ quân Lam Vũ nhìn thấy một thanh niên chân trần đầu tóc rối bù từ phía đông chạy băng băng tới. Vóc dáng của hắn vô cùng cao lớn, tựa hồ so với mỗi chiến sĩ của quân Lam Vũ còn cao hơn, thế nhưng, cho dù là người thân hình gầy nhỏ nhất nơi này là Hàn Nam Phi, người cũng cao 1 mét 84, thể trọng là 80 kilogam, thế nhưng, so với người thanh niên kia, Hàn Nam Phi tựa hồ chỉ bằng hai phần ba đối phương.

Mặc dù người thanh niên tóc tai rối bù đang chạy băng bằn kia thân thể vô cùng cao lớn, nhưng động tác lại linh hoạt khác thường. Hắn chạy chân trầm trên hẻm núi đầy xương cốt và đá vụn, đá răm khắp nơi tựa hồ không hề ảnh hưởng gì đến hắn, dường như vật thể bén nhọn nhất cũng không thể xuyên qua bàn chân của hắn, làm người ta kinh hãi thán phục.

Thế nhưng, thần sắc của hắn lại khá kinh hoàng, đây là một loại kinh hoàng không thể che dấu. Sắc mặt của hắn chính là màu đồng thau, nhưng dưới ánh mặt trăng lại trông nhợt nhạt vô cùng, hơn nữa, trên trán của hắn cũng thấp thoáng có mồ hôi nhỏ xuống, đây cũng là biểu hiện của người bị sợ hãi quá độ mới có.

Gần như cùng một lúc, trong đầu của mỗi chiến sĩ quân Lam Vũ đều hiện lên một truyền thuyết cổ xưa, đó chính là dưới ánh trăng ngày 15, vua sói sẽ biến thành hình người, chạy như bay trên mặt đất, để giải phóng năng lượng trong lòng của mình.

Người thanh niên đầu tóc rối bù này, có phải là hình người do vua sói biến hóa thành hay không?

Hàn Nam Phi tựa hồ nhìn ra tâm tư của mọi người, gấp gáp trầm giọng nói: “Đừng nổ súng, hắn là người, hơn nữa còn là người Lâu Lan.”

Đám người Tôn Điền La mới thầm thở phảo một hơi, vì thế buông lỏng ngón tay áp sát trên cò súng. Nếu như chẳng phải là vì câu nói này của Hàn Nam Phi, bọn họ có tới tám chin phần là sẽ nổ súng rồi. Chẳng có ái muốn bị vua sói trong tuyền thuyết tới gần thân thể mình, đó là chuyện mất mạng.

Người thanh niên thần bí kia tựa hồ cùng phát giác trước mặt có người mai phục, bước chân trong chớp mắt liền dừng lại, hơi cúi đầu, dùng con mắt nghiêng nghiêng cảnh giác liếc lên trên, nhìn mọi thứ trước mắt. Diện mạo của hắn không được tính là anh tuấn, mà ngược lại còn có chút xấu xí. Hắn mau lẹ móc ra một thanh đao nhỏ hoàng kim, ngậm vào trong miệng, sau đó nấp phía sau một tảng đá.

Hàn Nam Phi hơi khom lưng lại, hai tay chụp lên miệng thành hình cái loa, lớn tiếng nói: “Bằng hữu tới từ Lâu Lan, chúng tôi không có ác ý, ngươi có thể yên tâm đi tới, nhưng xin chú ý đừng chạm vào dây nhỏ trên mặt đất, phải rồi, chính là dây nhỏ hơi phản quang mà ngươi nhìn thấy đó. Ngươi có thể qua đây, chúng ta phụ trách bảo vệ an toàn cho ngươi.”

Người thanh nhiên thần bí cổ quái kia từ sau tảng đá lộ ra nửa cái đầu, ánh mắt lóe lên chăm chú nhìn Hàn Nam Phi trong chốc lát, tựa hồ đang phán đoán thân phận của hắn, thanh đao nhỏ của hắn thủy chung vẫn ngậm ở trong miệng không nhả ra. Hắn tựa hồ cảm nhận được sự uy hiếp của quân Lam Vũ, chần chứ không có hành động.

Tôn Điền La đưa tay ra hiệu, đám người Trương Đắc tạm thời thu lại những cây súng ngắm vào hắn.

Người thanh niên thần bí lúc này mới cảm giác đỡ hơn một chút, hắn nhìn lại đằng sau một cái, tựa hồ có chút sợ hãi, sau đó lại tiếp tục mau chóng tiến lên. Thân thể to lớn của hắn nhanh bước chạy trên hẻm núi được chôn vô số thuốc nổ, động tác vô cùng uyển chuyển, nhảy nhót di chuyển, giống như thiếu nữ đang nhẹ nhàng khiêu vũ, lại giống như hồn ma lúc nửa đêm. Mà thân thể to lớn của hắn cùng động tác linh hoạt của hắn, tỏ ra rất đối nghịch, làm người có một loại cảm giác quái dị.

Rất nhanh, người thanh niên quái dị đã vượt qua dải đất chôn thuốc nổ, tới trước mặt Tôn Điền La.

“Sói hoang còn cách ngươi bao xa?” Tôn Điền La nôn nóng hỏi.

Người thanh niên kia tựa hồ nghe không hiểu, chỉ làm ra dấu hiệu tác kỳ quái.

Tôn Điền La tức thì mày nhíu chặt, hắn không nhìn ra đối phương ra hiệu cái gì.

Hàn Nam Phi ở bên cạnh xen lời vào: “Hắn không biết nói tiếng Đường, sói hoang ở ngay sau lưng hắn, số lượng có mấy trăm con… ừm, tới rồi!”

Dường như cảm nhận được điều gì đó, người thanh nhiên kia thân thủ mẫn tiệp nhảy lên tảng đá bênh cạnh Trương Đắc, hắn nhanh nhẹn cầm con đao nhỏ trong tay, cảnh giác nhìn phía trước. Nhưng, trong lúc vô ý, hắn đột nhiên nhìn thấy trên người của Trương Đắc có năm sáu cây dao găm, không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ. Nhưng vẻ hâm mộ của hắn chỉ thoáng qua rồi mất, bởi vì hẻm núi sinh ra chấn động mãnh liệt, không ngừng có đá vụn từ bên trên rơi xuống.

Hèm núi chấn động càng ngày càng mạnh, giống như bắt đầu sôi lên vậy. Trong từng cơn chấn động, tựa hồ có thiên quân vạn mã đang tiến tới, tiếng chân dồn dập đánh thức giấc ngủ của các vị thần, ngay cả mặt trăng cũng lặn lẽ nấp vào tầng mây, ánh trăng tức thì trở nên mông lung.

Quả nhiên, một phút sau, trong một trận chấn động mãnh liệt, bầy sói đông đảo tràn vào tầm nhìn của các chiến sĩ quân Lam Vũ. Chưa một ai nhìn thấy bầy sói đông đúc như vậy, cũng chưa có ai nhìn thấy bầy sói chật ních như vậy. Ở trên đại thảo nguyên, ở sa mạc Gobi, thỉnh thoảng có hơn mười con sói hoang tụ tập với nhau, đó đã là lực lượng ghê gớm rồi. Nhưng hiện giờ xuất hiện ở trước mặt quân Lam Vũ, lại là ít nhất trên ba trăm con sói hoang, mà mỗi con thân thể đều hết sức cường tráng, tựa hồ toàn trân trên dưới đều tràn đầy sức mạnh.

“Mẹ nó, gặp quỷ mất rồi, bầy sói tụ tập tới đây ăn cơm à…” Tôn Điền La lẩm bẩm nói, ngón tay áp chặt lên cò súng hơi toát ra mồ hôi.

“Có chuyện cổ quái…” Hàn Nam Phi trầm tĩnh nói, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ rất nhanh phát hiện ra, bầy sói này, bầy sói ùn ùn tiến đến này, không giống như đang truy đuổi con mồi, ngược lại có chút giống như đang chạy nạn, bọn chúng chen lấn lẫn nhau, thậm chí dẫm lên vô số đồng bạn. Do con đường tương đối chật hẹp, rất nhiều sói hoang bị ùn lại phía sau, không thể tiến tới, vì thế bọn chúng liền nhảy lên, dẫm lên người đồng bạn, trong một chuối dẫm đạp liên tiếp, có rất nhiều con sói hoang thân thể hơi nhỏ bị dẫm chết tươi, trước khi chết còn phát ra tiếng rú khắc khoải.

“Hình như có thứ gì đó đang đuổi bọn chúng…” Hàn Nam Phi hồ nghi nói.

Tôn Điền La gật đầu, hắn cũng đã nhìn ra, bầy sói số lượng khổng lộ này đúng là đang chạy tháo thân, loại tình cảnh chen lấn vượt lên này tuyệt đối không thể nhìn lầm được. Nhưng hắn vẫn khó mà tin nổi. Bởi vì ba bốn trăm con sói hoang, đó đã là lực lượng vô cùng to lớn rồi. Ở trên thảo nguyên, ba bốn trăm con sói hoang tụ tập lại với nhau, thì chúng sẽ là chủ nhân của đại thảo nguyên, có dù đối diện với mấy chục con hổ hoặc sư tử, cũng không cần phải kinh hoàng như thế, rốt cuộc là lực lượng thế nào khiến cho bọn chúng hoảng hốt chạy trối chết như thế?

“Vua sói!” Hàn Nam Phi đột nhiên kinh ngạc kêu lên.

Tôn Điền La theo tiếng nhìn tới, quả nhiên,chỉ thấy trong bầy sói đông nghìn nghịn kia, có một con sói đực cực lớn, nó tựa hồ cảm thấy đám sói hoang chen lấn như vậy cũng không phải là biện pháp, cho nên tung mình nhảy lên, nhảy tới trên một tảng đá nhô ra ở bên cạnh, nhấc cao cái đầu sói, phát ra tiếng tru cực lớn. Thân hình của nó vô cùng cao lớn, cao hơn cả một con người, hơn nữa lông trên trán phía trước của nó đều đã bạc màu, có thể tượng tượng được tuổi tác của nó.

Lúc này, vầng sáng của ánh trăng vừa vặn ở sau lưng vua sói, giống hệt như trong bức tranh vẽ kia, vua sói quay lưng lại ánh trăng, ngửa lên trời tru dài, tiếng tru truyền đi thật xa, chấn động cả sơn cốc.

Theo tiếng tru của vua sói, những con sói hoang tranh nhau tháo chạy tựa hồ cảm thụ được áp lực cực lớn, tốc độ tiến tới chớp mắt liền chậm lại, mấy con sói chạy ở phía trên cùng không ngờ dừng bước lại, hơn nữa người còn quay về phía sau.

Tôn Điền La đưa tay hướng lên giữa không trung.

Trương Đắc sớm đã chuẩn bị xong, nhẹ nhàng bóp cò.

Đoàng!

Cùng với một tiếng súng giòn tan vang lên, trên đầu con sói đực kia tựa hồ có thứ gì đó bắn ra, dưới ánh trăng tung tóe lên không trung, đám lông trắng trên trán của nó bị thứ gì đó nhuộm đỏ, thân hình cao lớn của nó hơi run lên, nhưng vẫn đứng sừng sững không đổ, nhưng cái đuối của nó vẫy chậm lại. Nó tiếp tục phát ra một tiếng rú càng thê lương hơn, làm bốn phía sơn cốc chấn động ù ù. Lúc gào thét, răng sói cực dài của nó lộ ra, giống như muốn đem cả đất trời nuốt vào trong cái răng của mình.

Đoàng!

Trương Đắc trầm tĩnh lần thứ hai bóp cò.

Trên trán của con vua sói đó lại bùng ra một bông hoa máu rực rỡ, dưới ánh trăng chiếu rọi trông vô cùng rõ ràng, con mắt của nó đột nhiên mở lớn, phát ra ánh sáng đáng sợ, sau đó chầm chậm nhắm lại. Cuối cùng, dưới ánh mắt của tất cả bầy sói, nó chỉ đành loạng choạng ngã xuống dưới tảng đá, thân thể nặng nề đè lên tảng đá, làm nó từ trên lưng chừng không rơi xuống, trong quá trình từ trên không rơi xuống, nó lại phát làn nữa phát tiếng kêu gào thê lương.

Bầy sói kia như cảm thụ được điều gì, đều chầm chậm dừng bước lại, rồi sau đó quay đầu lại đối diện với phương hướng bọn chúng vừa mới tới. Loại dáng vẻ nghiêm trang yên ắng đó, giống như chiến sĩ muốn tử chiến cùng kẻ địch.

Tôn Điền La thở phào nhẹ nhõm.

Người thanh niên thần bí chạy thoát chết tới đây mắt không hề chớp nhìn khẩu súng ngắm trong tay Trương Đắc, tựa hồ ngẩn ra, hình như cảm thấy uy lực của cái thứ này vượt qua sức tưởng tượng của hắn, không ngờ chỉ hai phát súng là bắn chết được vua sói vô địch trên đời, thật sự là khủng khiếp.

Hàn Nam Phi cũng thở phào một tiếng, đang muốn nói chuyện với người thanh niên thân bí, đột nhiên nhìn thấy người thanh niên thân bí vội vã ra dấu với mình, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Hàn Nam Phi ngẩn ra, lập tức sắc mặt trở nên hết sức nghiêm trọng.

Tôn Điền La không hiểu hỏi: “Hắn đang nói cái gì vậy?”

Hàn Nam Phi thần sắc nghiêm túc nói: “Hắn bảo chúng ta mau chóng chạy đi, nếu không sẽ không kịp nữa, ở phía sau bầy sói hoang, còn có sinh vật vô cùng cường đại, mà chúng ta không thể đối kháng!”

Tôn Điền La hoài nghi hỏi: “Hỏi hắn xem, rốt cuộc là chuyện gì?”

Lời còn chưa dứt, người thanh niên thần bí kia đã dùng tiếng Đường gượng gạo kêu lên: “Rắn độc, rút !”

Tôn Điền La cao giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Người thanh niên đó trúc trắc trả lời: “Nhã Đan.”

Tôn Điền La chăm chú nhìn hắn chốc lát, rồi lại hỏi: “Ngươi là người Lâu Lan à ?”

Nhã Đan sốt ruột đáp: “Phải! Các ngươi chạy mau, rắn tới là… ôi, xong cà rồi, bọn chúng đã tới rồi.”

Tôn Điền La vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiê dưới ánh trăng trong mát, bầy sói tựa hồ xuất hiện sự rối loạn chưa từng có, tựa như kẻ địch bọn chúng muốn đối diện đã tới rồi. Nhưng, từ góc độ của Hàn Nam Phi và Tôn Điền La nhìn tới, lại không hề nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào, bất quá trong sự yên lặng khác thường trước khi chiến đấu, bọn họ tựa hồ có thể nghe thấy tiếng rì rào cực nhỏ, tựa hồ có loại bò sát thuộc họ rắn đang tới gần.

“Rắn à?” Tôn Điền La nhớ tới lời Nhã Đan nói, nửa tin nửa ngờ hỏi.

Đột nhiên, cả bầy sói đều đồng loạt lùi về phía sau, đội hình càng ngày càng dày đặc. Trên mặt đất trống trải trước mặt bọn chúng, xuất hiện vô số con rắt đông nghìn nghịt, đuôi của những con rắn này thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh kỳ quái

Ánh trăng đột nhiên xuyên qua tầng mây, chiếu cả hẻm núi thành một vùng trắng muốt.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng rồi, đó là bầy rắn đuôi chuông lớn tràn ngập đồi núi trườn đến.

Sắc mặt Tôn Điền La lờ mờ có chút trắng nhợt, tựa hồ cảm thấy lông tóc của mình như dựng cả lên, hơi thở cũng bị nghẹn lại, hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao người thanh niên tên là Nhã Đan lại sợ hãi như thế, mà bầy sói vì sao lại phải chạy vong mạng, tất cả đều vì bầy rắn đuôi chuông bạt ngàn sơn dã này.

Trên đại lục Y Vân, rắn đuôi chuông có thể nói là một trong số những loài động vật độc nhất, cũng là động vật hoang dã giảo hoạt nhất và đầy tính công kích nhất, bình thường dù là một hai con, cũng khó đối phó rồi, huống chi là hàng trăm con? Ở trước mặt ngàn vạn con rắn này, dù là đại la kim tiên cũng phải lùi xa chín mươi dặm, huống chi là con người.

Sắc mặt Tôn Điền La trầm xuông, quyết đoán nói: “Rút!”

Hàn Nam Phi âm trầm lắc đầu nói: “Không, không còn kịp nữa rồi!”

Tôn Điền La nóng nảy nói: “Vũ khí của chúng ta đối phó với bầy sói còn có thể, nhưng đối phó với rắn độc… mẹ nó, trong lòng tôi không chắc… các người thì sao?

Đại bộ phận các chiến sĩ đều sắc mặt nặng nề lắc đầu.

Nhã Đan giọng nói ngượng nghịu : “Rút lui, không còn kịp nữa, chỉ có chiến đấu, tới chết mới thôi.”

Tôn Điền La hung dữ nói: “Ngươi làm sao lại đi trêu chọc tới nhiều rắn đuôi chuông như vậy chứ?”

Nhã Đan chẳng khách khí đáp trả: “Ta không đi trêu chọc bọn chúng! Ngươi cho rằng ra chán sống à?”

Hàn Nam Phi khoát tay ý bảo hai người đừng tranh cãi nữa, từ trong ba lô lấy ra một gói bột lưu huỳnh lớn, vẽ một vòng tròn cực lớn trên một tảng đá lớn nhô ra bên sơn cốc, nhỏ giọng nói: “Mọi người đứng hết cả vào trong vòng tròn đi, đem cả trang bị của mọi người nữa, cầm chắc dao găm của mọi người.”

Tôn Điền La hoài nghi nói: “Bột lưu huỳnh? Rắn đuôi chuông? Có hiệu quả không?”

Hàn Nam Phi nói: “Chỉ cần là rắn, đều có thể hiệu quả. Đương nhiên, điều này cần phải mạo hiểm.”

Tôn Điền La cười khổ nói: “Tôi vẫn tin vào cây súng trong tay mình hơn…”

Rất nhanh, bầy sói hoang và rắn đuôi chuông quấn lấy một chỗ, triển khai đánh giáp lá cà kịch liệt với nhau. Sói hoang không ngừng ngã xuống, không ngừng phát ra tiếng kêu gào thê thảm, bọn chúng bị rắn đuôi chuông cắn trúng, nhưng lại không đứt hơi ngay, chỉ đành từ từ đợi chết trên mặt đất, cho tới khi nọc độc của rắn đuôi chuông thấm vào tim của chúng.

Đương nhiên, rắn đuôi chuống cũng không hẳn là không phải trả giá, bọn chúng cũng bị sói hoang xé thành mấy đoạn, thậm chí là cắn nát vụn, có một số con sói hoang trước khi chết không hề khách khí nuốt cả con rắn đuôi chuông cắn mình vào trong miệng, nhai cho nát bấy, hai bên đồng quy vô tận. Những con sói hoang khôn ngoan hơn thì mấy còn cùng tấn công một con rắn đuôi chuông, kéo thành những hướng khác nhau, tới khi giật đứt đối phương ra. Nhưng đầu của rắn đuôi chuông ở trên mặt đất vẫn không ngừng ngọ nguậy, trong lúc bất thình lình nhảy lên trên người con sói hoang nào đó, quấn chặt lấy đối phương, cũng chơi trò đồng quy vu tận.

Không tới năm phút sau, trong sơn cốc chật hẹp đã chất đống thi thể của sói hoang và rắn đuôi chuông, tiếng tru của sói hoang bị thương và tiếng xì xì của rắng đuôi chuông còn chưa chết phát ra, vang vọng cả vùng núi, tình cảnh đó, so với cảnh tượng xác chết chất chồng trên chiến trường không hề nhẹ nhõm hơn chút nào.

Nhìn thấy hết thảy những điều này, mỗi chiến sĩ quân Lam Vũ đều cảm thấy sởn hết gai ốc, bọn họ đều là những chiến sĩ trời không sợ đất không sợ, nhưng lần đầu tiên tận mắt chứng kiến lang xà đại chiến tàn khốc như vậy, vẫn cảm thấy run rẩy sợ hãi, không thể kiềm chế được.

“Nơi này vì sao lại xuất hiện nhiều rắn đuôi chuông như thế?” Tôn Điền La cảm thấy tim mình như ngừng đập rồi, hung dữ nhìn chằm chằm vào Nhã Đan bên cạnh, cứ như hắn mới là kẻ gây họa thực sự.

Nhã Đan lộ ra vẻ oan uổng hiếm thấy, ngượng nghịu đáp: “Tôi cũng chẳng biết vì sao, có thể là trời cao phái người tới trừng phạt bọn chúng, mấy ngày trước, đùng lúc tôi đi qua phía cực đông của hẻm núi Đọa Lạc, nơi đó là địa điểm rắn đuôi chuông xuất hiện nhiều nhất, thế nên lúc tôi đi đường cũng tỏ ra hết sức cẩn thận, chuyên tránh đi những khe rắn độc mà rắn đuôi chuông tụ tập. Đột nhiên phát hiện trên trời bay tới mấy thứ khổng lồ, lại chẳng phải là chim, giống như một quả cầu hình trứng cực lớn, bên dưới còn treo một cái giỏ. Bọn chúng đứng ở phía trên khe rắn độc, ném xuống dưới mấy cái tạc đạn cực lớn, kết quả là nổ cho những còn rắn đuôi chuông này chạy hết cả ra…”

Hắn còn chưa nói xong, Tôn Điền La và Hàn Nam Phi nhìn nhau một cái, rồi phẫn nộ chửi bới: “Hả? Không phải chứ?”

Nhã Đan nổi giận nói: “Chỉ có chó con nói chuyện mới lừa người!”

Tôn Điền La và Hàn Nam Phi không hẹn mà cùng kêu lên: “Lại là Thi Mật Đặc!”

Nhã Đan ngạc nhiên nhìn hai người.

Tôn Điền La tức giận không có chỗ phát tiết, không nhịn được phẫn nộ chửi: “Tên Thi Mật Đặc chết tiệt này, hắn cho nổ nhầm chỗ rồi! Hắn cũng đúng là, cho dù là thí nghiệm tính năng của tàu bay, cũng phải để ý tới chúng ta chứ! Vạn nhất tạc đạn ném xuống đem chúng ta nổ tung thì làm thế nào? Cho dù không ném tới chúng ta, thì cũng đã đem mấy nghìn con rắn đuôi chuông lùa cả ra, món nợ này tính thế nào đây?”

Hàn Nam Phi gãi gãi đầu nói: “Có lẽ là do điện đài không liên lạc được…”

Kết quả cũng là lời còn chưa nói xong, lính thông tin đột nhiên vui mừng nói: “Chúng ta liên lạc được với Phong lĩnh rồi, Phong lĩnh nói, ngài đã biết chuyện phía cực đông của hẻm núi Đọa Lạc có vô số rắn đuôi chuông, cho nên chuyên môn phái tàu mày mới sản xuất ra tới oanh tạc, một là giúp chúng ta mở đường, hai là thì nghiệm tính năng của tàu bày, ngài hỏi chúng ta cảm thấy như thế nào.”

Bộ dạng của Tôn Điền La có chút muốn phát điên tức giận nói: “Chúng ta cảm thấy như thế nào à? Chúng ta cảm thấy cực tốt! Nhưng con rắn đuôi chuông chết tiệt đó hiện giờ chạy hết đến trước mặt chúng ta rồi!”

Hàn Nam Phi cũng khóc dở mếu dở nói: “Ngươi gửi điện trở lại nói, đa tạ thượng cấp quan tâm, nhưng rắn đuôi chuông bị đánh hoảng sợ bắt đầu đại di cư, hiện giờ vừa khéo qua trước mặt chúng ta.”

Lính thông tin quay lại bắt đầu phát điện báo, tiếng tạch tạch tè tè tựa hồ át đi lang xà đại chiến ở bên cạnh, chốc lát sau, hắn thu được điện trả lời của Dương Túc Phong: “Còn muốn tàu bay hiệp trợ oanh tạc rắn đuôi chuông nữa hay không?”

Tồn Điền La hiện giờ lại lần nữa khóc dở mếu dở đáp: “Hiện giờ rắn đuôi chuông cách chúng tôi không tới hai trăm mét, Thi Mật Đặc có nắm chắc được sẽ không đem tạc đạn ném lên đầu chúng tôi không? Nếu như là không, vậy cứ để bản thân chúng tôi đối phó là được rồi.”

Lính thông tin báo lại đúng sự thực, kết quả Dương Túc Phong cũng gửi điện trả lại: “Bộ đội tàu bay lần đầu tiên đưa vào sử dụng thực tế, không thể đẩm bảo tính chuẩn xác của đầu đạn. Nếu như cần hiệp trợ, mời tránh khỏi rắn đuôi chuông ít nhất sáu bảy trăm mét. Ngoài ra, xin an bài chiến sĩ dũng cảm nhất ở trước mặt bầy rắn độc chỉ dẫn mục tiêu oanh tạc cho tàu bay.”

Hàn Nam Phi cười khổ nói: “Thôi đi, cứ để chúng ta xử lý vậy.”

Tôn Điền La cũng bực bội nói: “Con mẹ nó, một chuyện đang tốt sao làm thành như thế này? Rõ ràng là mở đường cho chúng ta, hiện giờ lại xua rắn độc tới trước mặt chúng ta, đây thật đúng là con mẹ nó… tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa. Tên Thi Mật Đặc chết tiệt đó, rốt cuộc là hắn đang làm cái gì vậy?”

Hàn Nam Phi trầm tĩnh nói: “Bỏ đi, oán trời trách người cũng vô dụng, bọn Phong lĩnh hẳn là đang nghiên cứu chuyện của chúng ta. Chúng ta cứ dựa vào nỗ lực của bản thân vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi hãy nói.”

Nhã Đan đột nhiên hỏi: “Các ngươi là bộ đội của Dương Túc Phong?”

Tôn Điền La thuận miệng đáp: “Đương nhiên rồi! Ồ? Ngươi cũng biết quân Lam Vũ chúng ta, ngươi còn biết cả Phong lĩnh của chúng ta à?”

Nhã Đan lắc đầu nói: “Không phải, là ta nghe thấy cái tên Dương Túc Phong cảm thấy vô cùng quen thuộc mà thôi, Tinh Tuyệt nữ vương của Lâu Lan chúng tôi mỗi khi cầu nguyện, đều đốt ảnh của y, đồng thời trong miệng lẩm nhẩm cái tên của y….”

Tôn Điền La tức thì mặt xầm lại, hung dữ nói: “Ngươi nói cái gì? Các ngươi lại có thể dám lấy Phong lĩnh của chúng ta ra làm đồ hiến tế?”

Hàn Nam Phi cũng giật bắn mình, cảnh giác nói: “Vì sao người Lâu Lan các ngươi lại làm như vậy?”

Nhã Đan nhún vai, tựa như chẳng hề có chuyện gì: “Bởi vì dựa theo phong tục của người Lâu Lan chúng tôi, mỗi lần cũng tế đều phải đốt bức tranh của kẻ đại gian đại ác nhất làm tế phẩm, điều này biểu thị chúng tôi đã quét sạch tội ác trên mặt đất, chuẩn bị đón tiếp cuộc sống mới…”

Tôn Điền La và Hàn Nam Phi đưa mặt nhìn nhau, không biết phải đáp lời thế nào.

Bọn họ đương nhiên là biết, thanh danh của Dương Túc Phong trong con mắt người khác không tốt lắm, nhưng không ngờ thăng tới mức làm tế phẩm, vậy cũng… bất quá nghĩ thì thấy cũng phải, vị quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ đối nội tốt thế nào không cần phải nói, các chiến sĩ quân Lam Vũ đều ủng hộ y từ tận đáy lòng. Nhưng đối ngoại…. ỵ tựa hồ luôn dính lấy với tất cả ý nghĩa xấu xa.

Chết người nhất chính là Nhã Đan nói ra như vậy, hơn nữa còn không mang theo vẻ ác ý, làm hai người đều cảm thấy có chút không tiện ra tay, khó bảo vệ được sự tôn nghiêm của Dương Túc Phong.

Nhã Đan ý thức được đề tài của mình không được hoan nghênh, vì thế đổi một đề tài khác, vô tình nói: “Các ngươi hình như từ rừng rậm Lỗ An đi thẳng tới đây phải không? Xem ra hành động không phải nhỏ đây.”

Tôn Điền La cảnh giác nói: “Làm sao mà ngươi biết được?”

Nhã Đan chẳng đề ý nói: “Trong huynh đệ của các ngươi có rất nhiều người mình mẩy đầy thương tích, có một số vết thương nhìn một cái là biết là do đỉa của hồ Đồ Nhĩ Tạp Nạp lưu lại, thứ nhỏ bé đấy ngoại hình không đáng chú ý, nhưng rất âm độc, vết thương cứ mưng mủ suốt, nửa năm cũng không thể thuyên giảm, trừ phi là dùng phẫu thuật, cắt bỏ vết thương đi. Còn có cả ong Thủy Hoàng của đầm lầy Mã Tra Nhĩ cũng là thứ rất lợi hại, cái vết sưng trên mặt ngươi chính là ong Thủy Hoàng lưu lại hả, coi như mạng ngươi lớn đấy, vết thương có thể không bị viêm, ồ, xem ra chẳng phải là ngươi mạng lớn, mà là dược phẩm ngươi sử dụng rất hữu hiệu…”

Hàn Nam Phi lặng lẽ lắng nghe, hỏi đầy hứng thú: “Xem ra ngươi rất quen thuộc với con đường chết chóc?”

Nhã Đan lắc đầu: “Ta không quen thuộc, ta một năm mới đi có ba bốn lần.”

Tôn Điền La kinh ngạc nói: “Một năm ngươi qua lại ở con đường chết chóc ba bốn lần?”

Nhã Đan nghiêng đầu nói: “Ngươi thấy kỳ quái lắm à?”

Hàn Nam Phi ánh mắt thâm trầm nói: “Đúng là kỳ quái, hiện giờ rất ít người đi bằng con đường tử vong rồi.”

Nhã Đan vẫn chẳng hề để ý nói: “Nhưng người Lâu Lan chúng tôi ghét người Lỗ Ni, cho nên khi chúng tôi muốn ra vào vẫn đi con đường tử vong đấy. Trừ tôi ra, còn có rất nhiều người Lâu Lan thường xuyên qua lại trên con đường tử vong. Chúng tôi và Lỗ Ni Lợi Á, vương quốc Ương Già, và cả Âm Nguyệt hoàng triều, vương quốc Tô Mỹ Nhĩ, và vương quốc Dạ Lang quan hệ đều không được tốt lắm, bọn chúng đều là những tên tiểu nhân vô sỉ, luôn muốn cướp đoạt tài phú của chúng tôi, chúng tôi không muốn qua lại với bọn chúng.”

Tôn Điền La hoài nghi hỏi: “Vì sao trên cả đường đi chúng ta đều không nhìn thấy ngươi?”

Nhã Đan cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng muốt, cùng với khuôn mặt đen xì hình thành sự đối lập rõ ràng, ngạo nghễ nói: “Thông đạo bí mật trên con đường tử vong nhiều lắm, người Lâu Lan chúng tôi đều có thông đạo riêng biệt, nếu gặp phải mới là kỳ quái đấy.”

Tôn Điền La vẫn nửa tin nửa ngờ.

Hàn Nam Phi gật đầu nói: “Xem ra lần này chúng ta vô cùng có duyên rồi.”

Nhã Đan đột nhiên cười cổ quái, chầm chậm nói: “Xem ra, các ngươi không phải là bộ đội chấp hành nhiệm vụ chiến đấu, ngược lại giống như một đội khảo sát thám hiểm.”

Tôn Điền La nhíu mày nói: “Đúng thế… nhưng làm sao ngươi biết được vậy?”

Nhã Đan hờ hững đáp: “Đơn giản lắm, các ngươi đem theo rất nhiều vật phẩm không phải dùng để chiến đấu. Nếu các ngươi chỉ muốn mau chóng vượt qua nơi này, các ngươi sẽ không mang theo những thứ đó. Nói một cách bình thường, con đường chết chóc chỉ cần ba tháng là có thể đi qua, nhưng xem bộ dạng của các ngươi, tựa hồ đã đi mất hơn nửa năm rồi.”

Hàn Nam Phi nói: “Nhã Đan huynh nhãn lực không tệ.”

Nhã Đan nói : “Nhãn lực của ngươi cũng không tệ, tất cả các ngươi nhãn lực đều không tệ, kẻ có nhãn lực tệ thì sớm đã chết rồi, con đường tử vong không hoan nghênh những kẻ không mang theo mắt ra đường. Các ngươi đi được tới đây, chỉ chết mất có hai người, vẫn là rất tài ba. Cho dù là ta dẫn đội, sợ là số người tử vong cũng dừng lại ở con số này.”

Tôn Điền La lại lần nữa hồ nghi hỏi: “Làm sao ngươi biết được chúng ta đã có hai người hi sinh? Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn đi theo phía sau chúng ta?” Hắn bất giác sờ lên súng lục của mình.

Nhã Đan mỉm cười, thản nhiên nói: “Đơn giản lắm, ta chú ý được, mỗi người các ngươi trên cổ đều đeo một tấm biển bằng vàng, bên trên hình như là tên của các ngươi, người khác mỗi người đều chỉ có một cái, nhưng trên cổ của ngươi lại có ba cái. Điều này đã nói rõ, có hai cái là của người khác, vì sao ngươi lại đeo của người khác chứ, chỉ có khả năng là hắn đã chết rồi.”

Tôn Điền La ngẩn ra.

Xưa nay hắn đầu không thích động não, lúc này không khỏi bị lý luận đơn giản của đối phương dọa ngây ra.

Hàn Nam Phi tán thưởng nói: “Nhã Đan huynh, huynh chẳng những nhãn lực hơn người, hơn nữa đầu óc suy nghĩ cũng rất nhanh đó!”

Nhã Đan cười cười nói: “Ta so với ngươi còn kém mất một bậc, ngươi có thể ở địa phương xa xôi như thế này nhận ra thân phận của ta, hạng bản lĩnh này tạm thời ta còn chưa học đuợc.

Hàn Nam Phi cười ha hả, nhưng tiếng cười đột nhiên ngưng bặt.

Uỳnh uỳnh uỳnh! Uỳnh uỳnh uỳnh!

Tiếng nổ dồn dập nối tiếp lẫn nhau vang lên, thì ra là một số con sói hoang chiến bại bắt đầu rút lui, làm cho thuốc nổ Triệu Vân sắp đặt phát nổ. Tức thì tiếng nổ liên tiếp, đem tất cả những còn sói hoang và rắn đuôi chuông có ý đồ vượt qua nổ tung toàn bộ, Một chuỗi tiếng nổ kéo dài tới mười phút. Đá hai bên hẻm núi không ngừng rơi xuống dưới, rất nhanh liền chất đống cả sơn cốc.

Khói súng mịt mùi.

Thế nhưng, khi khói súng dần dần tan hết, chuyện làm người ta kinh ngạc lại xảy ra, chỉ thấy trong đống đá chất chồng lên nhau kia, có rất nhiều rắn đuôi chuông từ khe hở chui qua, tiếp tục men đáy theo sơn cốc tiến về phía trước.

Bọn Hàn Nam Phi đều vẻ mặt nghiêm túc, không dám có chút hành động nào, cũng không dám nói năng gì, sợ sẽ kinh động tới bầy rắn đang tiến về phía trước. Ở ngay địa phương dưới chân bọn họ cách không tới ba mét, rắt đuôi chuông đông nghìn nghịt như thủy triều trường qua, loại âm thanh đó quả thực làm người ta cả đời cũng không quên được.

Mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ vào thời khắc này đều tựa hồ như có thể cảm giác được nhịp đập của tâm linh bản thân, rất nhiều người trên trán đều rịn ra lớp mồ hôi mong mỏng. May mà, số phấn lưu huỳnh dày công tinh chế ra phát huy tác dụng cực lớn, rất nhiều rắn đuôi chuông ngửi thấy mùi bột lưu huỳnh đều tránh ra thật xa.

Hai mươi phút sau, bầy rắn đuôi chuông cuối cùng cũng đi xa.

“Sáu trăm bảy mươi con rắn, tổn thất mất một phần ba.” Nhã Đan nói.

Nhưng không ai đáp lời, Hàn Nam Phi cảm thấy quân phục trên người mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt trông hết sức khó coi rồi.

Triệu Vân thở hổn hển, là người đầu tiên bước ra khỏi vòng tròn bột lưu huỳnh, các chiến sĩ khác cũng nối nhau rời khỏi cái vòng tròn này.

Nhưng, ngay đúng lúc này, Triệu Vân đột nhiên phát ra tiếng rên nho nhỏ, tiếp theo đó người rung lên, rồi ngã ngay xuống, súng trường Mễ Kỳ Nhĩ trong tay cũng không giữ được rơi xuống, lưỡi lê đâm vào trên tảng đá, tóe lên ánh lửa.

Hàn Nam Phi kinh hoàng biến sắc, bởi vì hắn nhìn thấy một cái đầu rắn đuôi chuông bị đứt lìa đang bám chặt trên cổ Triệu Vân.

Tôn Điền La rút súng lục ra, giơ tay nổ súng, bắn nát đầu con rắn trên cổ Triệu Vân.

Thế nhưng khi mọi người tới bên cạnh Triệu Vân, hắn đã ngừng hô hấp rồi. Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, nhưng bộ phận trên mặt hơi vặn vẹo, còn cả dưới khuôn mặt có một lớp nọc rắn màu xanh nhạt.

Không ai có thể tiếp thụ được cái chết bất thình lình như thế, bao gồm cả Nhã Đan trong đó, đều toàn thân tê dại.

Cũng không biết bao lâu, Hàn Nam Phi chậm rãi hạ mũ của mình xuống.

Tất cả mọi người đều bỏ mũ xuống, gửi lời chào tới liệt sĩ.

Do đá bên trong hẻm núi Đọa Lạc đều rắn chắc, không có chỗ để chôn lấp thi thể, mọi người chỉ đành đem di thể của tiểu Triệu đặt vào trong khe đá cực lớn, sau đó dùng thuốc nổ phá nát một tảng đá cũng rất lớn ở phía bên trên, lấy từng khối đá lớn che lấp lấy hắn, sau đó làm rõ dấu hiệu ở bên trên.

Khí hậu của hẻm núi Đọa Lạc hết sức khô nóng, trong thời gian ngắn, thi thể của Triệu Vân vẫn sẽ không thối rữa, cũng có lẽ ở tương lai không xa, sẽ có đại đội chiến sĩ quân Lam Vũ đi qua nơi này, bọn họ sẽ đem di thể của Triệu Vân vận chuyển ra, đưa tới trong nghĩa địa của Mông Địa Tạp La để an táng. Tất cả những điều tiểu phân đội làm, chính vì có thể bí mật tới được Mông Địa Tạp La.

Đây là chiến sĩ thứ ba bị hi sinh, nhưng sứ mệnh của tiểu phân đội vẫn phải tiếp tục, bọn họ phải hoàn thành cuộc thăm dò cuối cùng của đoạn đường chết chóc này, vì quân Lam Vũ, vì tương lai của chính mình, mở ra một con đường mới.

“Tiếp tục xuất phát.” Hàn Nam Phi nhỏ giọng nói, dẫn đầu bước đi trước tiên.

Tiểu phân đội lại lặng lẽ bước lên cuộc hành trình.
Bình Luận (0)
Comment