Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 33

Đường Lan dè dặt đáp: “Xin cho phép thần báo cáo quân tình các nơi khác trước. Hiện giờ nguy hiểm nhất là tiền tuyến Lạc Na. Căn cứ tình báo của chúng ta, quân đoàn Vũ Văn Phân Phương và quân đoàn Dạ Sơn Tôn của Mã Toa quốc đã chuẩn bị tiến vào vòng chiến, bọn chúng chỉ cách đường biên giới với Lạc Na trăm dặm, bất kì lúc nào cũng có thể phát động tấn công. Hiện tại quân đoàn của Vũ Văn Phân Phương đóng tại tây bắc Minh Na Tư Đặc Lai, còn quân đoàn Dạ Sơn Tôn ở tây nam, tạo thành thế gọng kềm bao vây Minh Na Tư Đặc Lai. Chuyện này trước đây chưa từng có...”

Đường Cốc khinh khỉnh cắt ngang lời Đường Lan, phản bác: “Đường Lan, ngài quá cẩn thận rồi! Vô luận chúng chốt tại Minh Na Tư Đặc Lai hay nơi nào, chỉ cần cứ điểm Vũ Thắng quan còn trong tay chúng ta thì bọn chúng không dám vọng động. Nhiều lắm chỉ cướp bóc một trận mà thôi, hà tất phải ngạc nhiên!”

Đường Lan cười khổ: “Chúng tôi có tin tức xác thực. Hai quân đoàn khác là quân đoàn của Vũ Văn Tinh Không và Vũ Văn Lôi Đình được chi viện rất lớn, nhất là quân đoàn Vũ Văn Phân Phương. Quân đoàn này ban đầu có bốn sư đoàn bộ binh và hai sư đoàn kị binh, hiện giờ binh lực đã tới sáu bộ binh và bốn kị binh. Quân đoàn Dạ Sơn Tôn cũng tăng thêm hai sư bộ binh. Đồng thời, Mã Toa quốc cũng đang toàn lực xây dựng tuyến đường sắt từ Ma Lạc Tạp đến Quang Minh thành. Thần hoài nghi Mã Toa quốc đang lập kế hoạch tấn công không giống trước đây, chúng ta cần cảnh giác cao độ.”

Đường Cốc cau mày: “Đường Hành ở kế bên sao không có phản ứng gì? Không lẽ bọn họ không phát giác động tĩnh bất thường của địch nhân? Trữ Trí Viễn tại Vũ Thắng quan thì sao? Sao không có tin tình báo nào mới?”

Đường Lan buồn rầu nói: “Tạm thời chưa có. Bọn họ đang cảnh giác theo dõi động tĩnh của địch nhân.”

Đường Cốc quay qua nhìn Đường Cảnh: “Tình báo của bộ Nội Vụ thế nào?”

Đường Cảnh gần như không mở mắt lên, ậm ừ: “Tình báo bộ Nội Vụ không nhận được tin quân đoàn của Vũ Văn Phân Phương và Dạ Sơn Tôn gia tăng binh lực. Nhưng theo chúng thần nghe ngóng được thì, Vũ Văn Phân Phương vẫn chỉ có bốn sư bộ binh và hai sư kị binh, Dạ Sơn Tôn cũng giữ nguyên ba sư bộ binh và một sư kị binh…”

Đường Lan thiếu điều nghi ngờ lão già bảy tám tuổi này không nghe rõ người khác nói gì, cũng có thể lão đang nói mớ, nhịn không được ngắt lời: “Đó là tin tình báo một năm trước rồi! Bộ Nội Vụ các ngài tháng trước vừa gửi văn bản cho Quân Vụ chúng tôi, nói Vũ Văn Phân Phương và Dạ Sơn Tôn gia tăng binh lực, bây giờ ngài lại nói không… sự tình đến lúc sống còn sao có thể ăn nói lung tung được?”

Đường Cảnh mơ mơ màng màng đáp: “Có à? Ây da, chắc là ta quên mất, già rồi, trí nhớ không tốt, thứ lỗi thứ lỗi!”

Đường Lan thở dài chua chát, nghĩ bụng ngoài Đường Minh chắc không còn người thứ hai nào dám giao công tác tình báo cho một lão già bảy mươi tám tuổi đảm đương. Người ngoài nhìn vào lại tưởng là chuyện ngàn lẻ một đêm, đem sinh mạng của trăm vạn tướng sĩ ra làm trò đùa.

Đường Cốc sốt ruột nói: “Đường Lan, ngài đừng hù dọa nữa. Không sai, Mã Toa quốc đích xác có ý định động binh với Lạc Na, chuyện này rất rõ ràng. Nhưng nếu chúng muốn tấn công Minh Na Tư Đặc Lai và Vũ Thắng quan, dù tăng cường binh lực cũng không đủ. Chỉ cần hải quân trấn giữ được Lạc Na, bất kì lúc nào cũng có thể uy hiếp bên hông Mã Toa quốc, khiến chúng không dám toàn lực công kích Vũ Thắng quan và Minh Na Tư Đặc Lai. Thực tế, mấy năm trước, bọn chúng tối đa cũng chỉ tập trung được hai phần ba binh lực tấn công thành lũy kiên cố của ta. Chúng muốn tấn công Vũ Thắng quan và Minh Na Tư Đặc Lai là chuyện không thể!”

Vân Tiện đột nhiên chen vào: “Tin tức Mã Toa quốc chế tạo trọng pháo có hay không? Trước mỗi lần tiến công chúng đều chế tạo một lượng lớn trọng pháo, cái đó gần như đã thành quy luật. Không có đủ số trọng pháo, chúng căn bản không thể tấn công Vũ Thắng quan, Minh Na Tư Đặc Lai!”

Đường Lan nhíu mày, dường như không mấy tự tin, đáp: “Tình báo cho thấy, trước mắt Mã Toa quốc chế tạo tổng cộng160 khẩu trọng pháo đường kính 16 tấc anh, tốc độ còn tăng lên vào mỗi giữa tháng, con số này thực sự rất quái lạ…”

Đường Cốc cười ha hả, không đếm xỉa gì, nói: “Muốn dùng hơn trăm khẩu trọng pháo công phá Vũ Thắng quan, Minh Na Tư Đặc Lai, đúng là chuyện không tưởng. Chúng ta bất tất phải lo bò trắng răng!”

Đường Lan ngẫm nghĩ, cũng đồng ý với quan điểm của Đường Cốc, bèn gật đầu.

Bất ngờ Đường Minh hỏi: “Hai quân đoàn khác của Mã Toa quốc hiện giờ ở đâu?”

Đường Lan hơi kinh ngạc, nhìn Đường Minh nhưng không thấy mặt y có biểu hiện gì, đành đáp: “Quân đoàn của Vũ Văn Tinh Không còn đóng tại Dĩnh Xuyên quận, Vũ Văn Lôi Đình thì ở vùng phụ cận Kì Sơn quận.”

Đường Cốc cười lạnh: “Bọn chúng muốn tới tiền tuyến Lạc Na chí ít cũng mất mười ngày!”

Đường Lan lại gật đầu đồng tình: “Đúng thế. Nhất là quân đoàn Vũ Văn Tinh Không, muốn đến Lạc Na cũng phải mất hơn tháng hành quân!”

Đường Cảnh hình như đột nhiên tỉnh táo hẳn, nói chuyện rất rành mạch: “Nhưng tình báo của ta đưa tin về, nói quân đoàn Vũ Văn Tinh Không và Vũ Văn Lôi Đình gia tăng rất nhiều nhân viên và trang bị. Chúng ta mới thống kê thử, lục quân Mã Toa quốc đã tăng mười sư đoàn bộ binh và ba sư đoàn kị binh, tổng cộng gần bốn chục vạn người!”

Đường Cốc hắc hắc cười lạnh, không thèm để tâm, dửng dưng nói: “Mã Toa quốc không chịu từ bỏ tham vọng điên cuồng xâm chiếm nước ta, chúng gia tăng binh lực bất quá là chuyện bình thường. Vạn nhất tiền tuyến Lạc Na quả thật xuất hiện tình thế khẩn cấp, thủ đô Ni Lạc Thần vẫn còn ba vạn cấm vệ binh, bất kỳ lúc nào cũng có thể điều động. Cấm vệ quân tinh nhuệ trăm trận trăm thắng, ngài sợ cái gì?”

Đường Minh hít sâu một hơi, hỏi: “Đường Lan, ngươi còn lo lắng gì nữa?”

Đường Lan im lặng không nói, lát sau lấy hết can đảm, nói nhanh: “Cái này, thần còn muốn báo cáo tình hình Phong, Hỏa, Vân, Long gia tộc.”

Đường Cốc ngạc nhiên hỏi: “Bọn chúng thật dám tạo phản?”

Sắc mặt Đường Minh âm trầm trở lại làm Đường Lan giật thót, nghĩ bụng lẽ ra không nên đề cập đến vấn đề chết tiệt này. Nhưng giờ đã lỡ khai khẩu, đành đánh liều nói tiếp: “Bệ hạ, đại hoàng tử, thần không dám khẳng định Phong, Hỏa, Vân, Long gia tộc có dám tạo phản không. Nhưng hiện tại số lượng biên phòng quân bốn nhà này sở hữu đã vượt quá con số chúng ta cho phép, trong đó Long gia là nhiều nhất. Long gia khống chế hai sư đoàn biên phòng số 83 và 84, binh lực mỗi sư đoàn đều vượt quá ba vạn. tổng binh lực của tứ đại gia tộc đã gần hai mươi vạn người. Đây thực sự là con số khổng lồ. Nếu điều nửa phần binh lực tinh nhuệ của Thượng Quan Tích Huyết, sau đó xây dựng lực lượng mới thì cũng phải mất chí ít nửa năm mới có thể tham chiến. Lỡ như bốn gia tộc làm loạn lúc đó thì…”

Đường Lan ngó thấy sắc mặt Đường Minh càng lúc càng khó coi, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng thì không nghe ra được gì nữa. Lão biết mình đã phạm vào chỗ cấm kỵ của Đường Minh. Có lẽ lúc thiếu thời bị người thân bức hại tàn khốc nên Đường Minh hết sức úy kỵ chuyện nổi loạn trong nước, còn hơn cả ngoại xâm. Cục diện Phong, Hỏa, Vân, Long đuôi to khó vẫy khiến Đường Minh sớm bất mãn, lo lắng vô cùng. Tứ đại gia tộc nhiều lần bằng mặt không bằng lòng với mệnh lệnh của triều đình, quan viên triều đình phái đến căn bản không có chỗ đứng. Chuyện này từ lâu đã làm Đường Minh không chịu được. Chỉ vì hiện tại binh lực triều đình không đủ, tài chính khốn khó, không thì đã dấy binh hỏi tội bọn họ từ lâu.

Hiện tại mình lại nói tứ đại gia tộc lòng tham không đáy, mưu đồ tiến quân vào nội địa, khác nào giẫm ngay lên cái chân đau của Đường Minh? Quả nhiên, lão len lén nhìn thấy, gương mặt vốn u ám tối sầm của Đường Minh xuất hiện một lằn đỏ thẫm như bị bệnh, mau chóng biến mất, mắt y lộ vẻ hung ác. Giọng y đùng đục không rõ: “Không được điều động binh lực của Thượng Quan Tích Huyết! Để xem đám cẩu tặc đó dám làm gì!”

Đường Lan vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Vân Tiện và Đường Cảnh thấy Đường Minh nổi giận, đòi đem tứ đại gia tộc giẫm nát như giẫm một con chó, trong lòng đã sớm hiểu rõ. Câu vừa rồi của Đường Lan chắc chắn đã kích động Đường Minh. Với tính cách của hoàng đế, một khi có thể xuất thủ, mục tiêu khẳng định là tứ đại gia tộc. Nghĩ đến đây, sống lưng Vân Tiện không khỏi lạnh buốt, càng thấy u ám hơn.

Duy có sắc mặt Đường Cốc không thay đổi. Bất quá lời của Đường Minh làm hắn phản ứng dữ dội, thiếu chút nhảy dựng lên: “Sao có thể? Con cần hai sư đoàn…”

Đường Minh liếc hắn, giọng không thay đổi: “Bộ Quân Vụ lập tức hạ lệnh cho Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành, kêu bọn họ mỗi người điều động một sư đoàn tinh nhuệ của mình giao cho thái tử điện hạ chỉ huy…”

Tất cả mọi người trong phòng đều kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Minh. Bọn họ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, người nào cũng ngỡ mình nghe lầm. Bọn họ kinh ngạc không phải vì điều binh mà vì hai tiếng “thái tử”. Đây là lần thứ nhất Đường Minh tự thân nói muốn lập Đường Cốc làm thái tử.

Bất quá, Đường Cốc nghe hai chữ này rất rõ. Quả tình, gã sống nửa đời chỉ để chờ nghe hai chữ này. Trong khoảnh khắc ấy, Đường Cốc kích động đến nỗi tim muốn rớt ra ngoài, giống như muốn chạy một trăm vòng khắp hoàng cung nội viện mới có thể tiêu bớt hưng phấn trong lòng. Ánh mắt gã nhìn ngai vàng bên dưới Đường Minh một cách rạng rõ, người chung quanh đều lo gã nhất thời không kềm chế nổi, muốn xông lên tự mình chiếm lấy ghế ngồi. Khát vọng không hề giấu diếm đối với ngai vàng này làm Đường Lan không tưởng tượng nổi, Đường Minh sao có thể để mặc cho con mình càn rỡ như vậy? Chẳng lẽ y thật sự có ý truyền ngôi? Chuyện này thực không sớm lắm, y còn ngồi trên ngai vàng không tới hai năm!

Ngàn vạn ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, cái giọng mập mờ của Đường Minh lại vang lên: “Việc điều binh cấp cho thái tử, không dung cho bất cứ ai giở trò, nếu không, thái tử có quyền nghiêm trị!”

Đường Lan vội vàng nói: “Thần biết rồi. Nhưng... thần không dám bảo đảm Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành chịu tiếp thụ mệnh lệnh này...”

Gương mặt Đường Minh biến sắc, âm trầm kinh khủng, đột nhiên đập mạnh tay xuống kỉ trà trước mặt, làm chén trà trổ hoa ngọc lan nung tại lò nung Cảnh Đức trấn kêu loảng xoảng, nắp chén rơi ra, lăn mấy vòng rồi rớt xuống nền đá cẩm thạch vỡ tan. Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng vỡ làm người ta lạnh gáy. Đường Minh tức tối đùng đùng quát: “Láo xược! Bọn chúng có còn là thần tử của đế quốc không? Còn nghe mệnh lệnh của triều đình không? Có còn ủng hộ thái tử hay không? Ngươi nói rõ cho chúng biết, nếu chúng không tiếp nhận mệnh lệnh, triều đình sẽ khép bọn chúng vào tội phản nghịch. Một khi bình định xong hành lang Á Sâm, thái tử sẽ xuất quân thảo phạt chúng, kêu chúng tự mình thu xếp đi.”

Trán Đường Lan đầy mồ hôi lạnh, đáp lia lịa: “Vâng, thần rõ rồi...”

Đường Cốc giống như đạt đến vinh quang ngất trời, vung vẩy hai tay: “Đúng, đúng là như thế! Nếu chúng không nghe lời, ta từ hành lang Á Sâm trở về sẽ lập tức xuất chinh thảo phạt!”

Trong đầu Đường Lan nảy lên một ý nghĩ kì quái, chừng đó ai thảo phạt ai còn chưa biết. Nhưng mấy lời này sao dám thốt ra, chỉ có ngậm miệng làm thinh là thượng sách.

Đường Minh gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người lần nữa, không nói thêm gì. Chu công công đỡ y dậy, dìu y rời khỏi cần chánh điện. Ngay lúc cửa mở, một cơn gió lạnh thấu xương lùa vào, ba đại thần ngồi trong phòng đều không hẹn mà lạnh run. Chỉ có Đường Cốc nghênh ngang đứng đó, lăm le nhìn cái ghế Đường Minh vừa rời đi, ánh mắt thèm khát...
Bình Luận (0)
Comment