Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 334

Tạp Nạp Nội La chính là quan viên có chức vụ cao nhất dưới tay Đại Lôi Nhĩ, cũng chính là nhân vật trọng yếu nhất chưởng quản tài chính và hành chính của vương quốc Ương Già, trừ nữ vương Đại Lôi Nhĩ và đại tế ti Lô Khắc Lôi Á ra, thì quyền lực lớn nhất thuộc về hắn, hắn còn là địa chủ giàu có nhất của vương quốc Ương Già, sở hữu trên vạn mẫu đất phì nhiều, có hàng ngàn nô lệ lao động cho hắn. Dù là nữ vương và đại tế ti cũng chẳng bì được với hắn, hắn nắm giữ tài chính của vương quốc Ương Già đã hơn mười năm, không một ai có thể lay động địa vị của hắn, bởi vì tài sản của bản thân hắn quả thực quá hùng hậu, hùng hậu tới mức thậm chí có thể ảnh hưởng tới tài chính của quốc gia.

Tài Miểu Miểu đem tư liệu tình báo trong tay đưa cho các nàng xem.

Sắc mặt Đại Lôi Nhĩ tức thì vô cùng ngạc nhiên, rồi từ từ lại trở nên vô cùng khó coi.

Lô Khắc Lôi Đế Á thấp giọng thốt lên: “Á? Sao có thể như thế này? Không ngờ hắn lại liên hệ với Tinh Tuyệt nữ vương rồi?”

Tài Miểu Miểu lạnh lùng nói: “Nói một cách chuẩn xác thì là Tinh Tuyệt nữ vương chủ động liên hệ với hắn.”

Chấn động và ngạc nhiên từ từ lướt qua trên mỗi một khuôn mặt tú mỹ của nữ nhân nước Ương Già, nhưng các nàng rất nhanh lại khôi phục sự trầm tĩnh, lặng lẽ suy nghĩ tính chân thực của tình báo. Mỗi một nữ nhân ở đây, trừ Phất Lôi Đát ra thì những người khác đều là người nắm quyền, bọn họ hiểu rất rõ phải xử lý chuyện này như thế nào, trên thực tế, đối với loại chuyện như thế này, phương pháp xử trí của mỗi một người nằm quyền đều giống như nhau, điều duy nhất khác biệt là độ tin tưởng đối với tư liệu tình báo và thời gian cần thiết để đưa ra quyết định cuối cùng.

Da Trạch Bội Ti có chút hoài nghi nói: “Tạp Nạp Nội La biết thù hận giữa người Ương Già và người Lâu Lan chúng tôi, làm sao hắn có thể…”

Tài Miểu Miểu bình bĩnh nói: “Là bởi vì pháp điển của quân Lam Vũ.”

Đám người Da Trạch Bội Ti bừng tỉnh, rồi lập tức mặt lộ ra vẻ chua xót.

Đúng thế, Tạp Nạp Nội La đương nhiên biết rất rõ ràng thù hận của người Ương Già và người Lâu Lan, nếu như cái bí mật này của hắn bị người dân nước Ương Già biết được, hắn sẽ chết không chỗ chôn thây. Nhưng, cho dù hắn không hợp tác với người Lâu Lan, cuộc sống tốt đẹp của hắn cũng không được mấy ngày nữa, mặc dù Dương Túc Phong hứa trong vòng ba năm vương quốc Ương Già sẽ không có biển đổi lớn. Nhưng thi hành pháp điển quân Lam Vũ lại không thể chần chừ, là là chuyện bắt buộc, mà hai điều làm người ta kinh hãi nhất của pháp điển quân Lam Vũ, chính là tịch thu đất đai dư thừa của địa chủ và giải phóng nô lệ.

Tạp Nạp Nội Là chính là địa chủ lớn nhất của vương quốc Ương Già, cũng chính là chủ nô lệ lớn nhất. Thi hành pháp điển của quân Lam Vũ, hắn sẽ phải hiến ra những đất đai dư thừa của mình, đồng thời giải phóng tất cả nộ lệ, nếu như không chấp nhận làm điều này, quân Lam Vũ sẽ dùng lưỡi lê cưỡng ép hắn chấp hành. Tạp Nạp Nội La đương nhiên sẽ không dễ dàng cam tâm hiến ra đất đai và nô lệ của mình như thế. Dưới tình huống có cơ hội, đương nhiên là hắn phải mạo hiểm rồi.

Tụ Phong dù sao cũng đảm nhận quan chỉ huy quân sự nhiều năm, nói theo phản xạ điều kiện: “Xin thứ cho sự mạo muội của tôi, đối với một chuyện nghiêm trọng như thế này, tôi nghĩ chúng tôi phải có được xác thực trên nhiều phương diện, chỉ đơn độc từ một phương diện tình báo là không thể tin được.”

Tài Miểu Miểu bình thản nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ tình báo của chúng tôi sẽ không thể nhầm lẫn được. Đương nhiên, tôi kiến nghị các cô cùng tới hiện trường tra xét tới cùng, nếu thực sự đúng như tình báo đã viết, các cô có thể bắt lấy hắn ngay tại chỗ, sau đó xét xử rồi mới xử lý. Nếu như không có, thì đó là điều tốt nhất, Phong lĩnh cũng không cần lo lắng ổn định chính cục ở nơi này.”

Sắc mặt Đại Lôi Nhĩ có chút nhợt nhạt, tựa hồ cái tên Tinh Tuyệt nữ vương đã kích thích nàng sâu sắc, đủ ác loai chuyện xưa cũ hiện lên trước mắt nàng, giọng nói của nàng có chút quái dị: “Ta… ta ủy thác cho các ngươi đi là được rồi.”

Tài Miểu Miểu lắc đầu, bình thản nói: “Đây là điện báo Phong lĩnh gửi cho chính cô, đương nhiên, cũng chính là cho năm người các cô.”

Sau khi nhìn thấy điện báo, sắc mặt Đại Lôi Nhĩ càng thêm nhợt nhạt, bốn nữ nhân khác cũng đưa mặt nhìn nhau.

Dương Túc Phong chỉ định để bản thân Đại Lôi Nhĩ tới hiện trường giải quyết việc này.

Tài Miểu Miểu chậm rãi nói: “Phong lĩnh không muốn làm cho cục diện của vương quốc Ương Già dao động, hi vọng cô có thể ra mặt xử lý ổn thỏa. Đương nhiên, bí mật xử lý là tốt nhất, bất kể là đối với các cô hay là đối với chúng tôi, hoặc là đối với tuyệt đại người dân Ương Già mà nói, đều là chuyện bất hạnh, chúng ta không cần thiết phải đem nó tuyên truyền khắp nơi.

Đại Lôi Nhĩ thần sắc càng thêm thống khổ, chậm rãi nói: “Rốt cuộc là hắn muốn như thế nào?”

Tài Miểu Miểu lạnh lùng đáp: “Phong lĩnh muốn các cô thương lượng để làm sao xử lý chuyện này một cách bí mật, hành động phải nhanh, ra tay phải mạnh, ngăn chặn tro tàn bùng trở lại. Nếu như các cô cần mượn lực lượng của chúng tôi, thì cùng tôi có môt tiểu đoàn bộ binh vùng núi am hiểu tác chiến núi đồi có thể cung cấp chi viện. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi, có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.

Đại Lôi Nhĩ thống khổ lắc đầu, chần chừ nói: “Ta… không cần.”

Ánh mắt Tài Miểu Miểu sáng quắc chăm chú nhìn vào nàng, phát giác ra sắc mặt nàng càng thêm nhợt nhạt, bộ dạng dường như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào, mơ hồ cảm thấy nàng hết sức bất thường, nhưng bất thường ở chỗ nào thì lại không nói ra được. Xử tử một đại thần, đối với nàng mà nói chẳng phải là chuyện khó tiếp thụ như thế, nhất định là nàng còn có bí mật gì đó khó mở miệng, bởi thế nhìn xoáy sâu vào nàng, nói từng chữ một: “Cô tin chắc có thể xử lý được chứ?”

Đại Lôi Nhĩ thân thể loạng choạng, khẽ cắn lên cánh môi mỏng đỏ hồng, yếu ớt nói: “Ta…”

Bỗng nhiên, cánh môi mỏng của nàng không ngờ bị cắn cho tứa máu.

Đám người Lô Khắc Lôi Đế Á đều nhìn ra điều không ổn, cảm thấy phản ứng của Đại Lôi Nhĩ quá sức khác thường, bốn người nghi hoặc nhìn nhau một cái, đều chẳng hiểu vì nguyên nhân gì. Cuối cùng vẫn là Tụ Phong tương đối dũng cảm quyết đoán, trầm giọng nói: “Mong tiểu đoàn bộ binh vùng núi của cô thay đồng phục quân đội của quân đội chúng tôi, chúng ta có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.”

Tài Miểu Miểu gật đầu, điềm tĩnh nói: “Rất tốt.”

Nàng quay người đi tìm Quách Hàm, để bọn họ thay đổi phục màu xanh thẫm của quân đội Ương Già, chuẩn bị xuất phát.

Quách Hàm tuân lệnh rời đi.

Trang viên của Tạp Nạp Nội La ở khu vực ngoại thành phía tây Mông Sa Tát hai mươi kilomet, đứng sừng sững giữa vùng núi, dựa vào núi cao mà xây dựng nên, dễ thủ khó công, đây chính là phong tục cổ xưa nhất của vương quốc Ương Già, gần như mỗi một người có tiền có thế đều làm như vậy, sau khi có tiền, thì chuyện quan trọng nhất phải làm chính là tìm một địa thế tuyệt hảo, xây dựng lên trang viên kiểu thành lũy của mình, để tích trữ tài sản, đồng thời đảm bảo đầy đủ về mặt an toàn cho người thân của mình. Trên lịch sử của vương quốc Ương Già, cuộc chiến quanh những trang viên thành lũy kiên cố này không ít, quân đội vương quốc Ương Già còn chuyên môn có vũ khí tấn công những trang viên như thế này, để đối phó với những phần từ phản nghịch co mình lại trong thành lũy.

Tài Miểu Miểu trở lại, đem một bình chất lỏng trong suốt giao vào trong tay Tụ Phong, thần sắc nghiêm túc nói: “Làm phiền cô, đem bình nước hoa này rải một chút tại hiện trường, tốt nhất là đừng để bất kỳ người nào khác nhìn thấy.”

Tụ Phong đưa hai tay nhận lấy, nghi hoặc nhìn chất lỏng trong suốt ở trong bình, hồ nghi hỏi: “Đây là thứ gì?”

Tài Miểu Miểu trầm giọng nói: “Nước hoa chuyên dụng của Tinh Tuyệt nữ vương nước Lâu Lan, Linh Dực Thiên Hương.”

Đại Lôi Nhĩ tức thì sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiều chút nữa ngất xỉu, may mắn là Da Trạch Bội Ti đỡ vững lấy nàng, Phất Lôi Đát vội vàng đi tới, xoa bóp mát xa sau lưng nàng mấy cái, Đại Lôi Nhĩ mới hơi hơi khỏe lên được một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất tiều tụy, dường như có thể tiếp tục ngất đi bất kỳ luc nào, đám người Tài Miểu Miểu đều cảm thây vô cùng ngạc nhiên, may mắn là vừa rồi khi chụp ảnh khỏa thân, Tài Miểu Miểu kiểm tra qua thân thể của nàng, mỗi một người đều có thể nhìn thấy rõ ràng nàng vẫn là xử nữ băng thanh ngọc khiết, nếu không còn cho rằng nàng có thai rồi.

Tài Miểu Miểu đi tới bên cạnh Phất Lôi Đát, cũng nhỏ giọng nói: “Phất Lôi Đát tiểu thư, cô là một y sinh cao minh, cũng là một vị đại sư chế thuốc huyễn cảnh cao minh. Phong lĩnh hi vọng, các cô có thể lưu lại vài người sống, để bọn chúng nói ra bốn chữ Tinh Tuyệt nữ vương trước mặt dân chúng, Phong lĩnh hi vọng dân chúng vương quốc Ương Già biết được, sở dĩ Tạp Nạp Nội La làm ra chuyện xấu xa làm mọi người rời bỏ này hoàn toàn là bởi vị sự dụ dỗ của Tinh Tuyệt nữ vương…”

Đám người Da Trạch Bội Ti lập tức phản ứng lại, mày đều khẽ cau lại, không hẹn mà cùng hỏi: “Các ngươi muốn động binh với nước Lâu Lan?”

Tài Miểu Miểu mỉm cười, bình thản nói: “Đây là kết cục tốt đẹp nhất, cũng là kết cục dân chúng vương quốc Ương Già có thể tiếp thụ nhất. Các cô không cảm thấy làm như vậy có gì không ổn chứ? Chẳng lẽ dân chúng vương quốc Ương Già không muốn động binh với vương quốc Lâu Lan sao? Chẳng lẽ dân chúng vương quốc Ương Già có thể chịu đựng được sự ức hiếp của người Lâu Lan mấy năm trước trong quá khứ sao?”

Đại Lôi Nhĩ dường như lại muốn ngất xỉu, ánh mắt hoàn toàn mờ mịt.

Tụ Phong đương nhiên không thể biết được tâm sự của Đại Lôi Nhĩ, Tài Miểu Miểu đã nói trúng vào chỗ đau của nàng, phụ thân của nàng đã chết trên chiến trường chém giết với người Lâu Lan, thù mới hận cũ cùng lúc tràn lên, sắc mặt nàng tức thì hơi ửng hồng, có chút kích động không cần suy nghĩ nói: “Đương nhiên là muốn, ta còn muốn tự mình dẫn quân, giết sạch người Lâu Lan.”

Nhưng Da Trạch Bội Ti tỏ ra tương đối bình tĩnh, nói đầy thâm ý: “Phong lĩnh hi vọng chúng tôi hiệp trợ công kích nước Lâu Lan?”

Đại Lôi Nhĩ và đám người Lô Khắc Lôi Đế Á đều lộ vẻ chăm chú lắng nghe, hiển nhiên là vô cùng quan tâm tới đề tài này.

Tài Miểu Miểu khe khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Vương quốc Ương Già không cần tham dự trận chiến này, điều các cô phải làm là duy trì thật tốt sự ổn định thế cục, phát triển sản xuất là được rồi. Vốn thứ ở trên tay tôi phải tới tháng sau mới chính thức giao cho Đại Lôi Nhĩ, nhưng vừa rồi chúng ta hợp tác vui vẻ, tôi cũng muốn chúng ta thật mau chóng trở thành tỷ muội, cho nên tôi không che dấu nữa. Đây là kế hoạch năm năm lần thứ nhất kiến thiết công nghiệp vương quốc Ương Gia do Phong lĩnh lãnh đạo định ra, các cô có thể xem xem.

Đại Lôi Nhĩ cầm lấy, nhưng lại không có tâm tư xem cho kỹ, chỉ lướt qua loa một lượt, rồi giao cho Da Trạch Bội Ti.

Da Trạch Bội Ti cẩn thận xem qua một lượt, sau đó giao cho Lô Khắc Lôi Đế Á, giọng mang theo chút vẻ hoài nghi nói: “Trong vòng năm năm tổng cộng đầu tư tài chính ba ngàn bốn trăm vạn kim tệ. Đây là một món tiền không nhỏ, tôi không tin y có thể thực sự quán triệt tới cùng, có lẽ, đây chỉ là một cái lầu gác mỹ lệ trên không trung mà thôi, người dân Ương Già không có phúc khí hưởng thụ nó.”

Tài Miểu Miểu tựa cười tựa không nhìn nàng.

Sắc mặt Da Trạch Bội Ti hơi chút ửng hồng, nghi hoặc nói: “Cô nhìn tôi làm cái gì?”

Tài Miểu Miểu cười khẽ, vẫn cứ bình thản như không nói: “Cô có thể khinh thường chàng, miệt thị chàng, thậm chí khinh bỉ chàng. Chàng đúng là rất vô sỉ. Nhưng chàng chưa bao giờ nói dối, ít nhất thì chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy chàng nói dối, đặc biệt là chuyện luyện quan tới quần chúng nhân dân. Đúng, tôi biết vì chuyện vừa mới rồi, các cô đều hận chàng tới chết, nếu như chàng xuất hiện ở trước mặt các cô ngay bây giờ mà nói, các cô chỉ dùng móng tay cũng có thể bóp chết chàng rồi. Nhưng, tôi phải nói với cô, sở dĩ chàng bức bách uy hiếp các cô, chính là vì ổn định vương quốc Ương Già, chàng hi vọng người dân nơi đây có thể thật yên tâm sinh sống…”

Da Trạch Bội Ti ngữ khí lạnh như băng nói: “Tôi chẳng tin lý tưởng của y cao cả được như vậy, cô đừng đem y nói giống như thánh nhân vậy.”

Tài Miểu Miểu lắc đầu nói: “Không, lý tưởng của chàng không cao cả một chút nào, chàng cũng tuyệt đối sẽ không cho rằng mình là thánh nhân. Chàng lấy cho tiểu sử của chính mình một cái tên gọi là (ta muốn làm một người tốt), thế nào? Chàng cảm thấy bản thân vốn chẳng phải là người tốt, cho nên các cô cũng chẳng cần lấy những khái niệm hay ho gì như thánh nhân này, anh hùng này đặt lên trên người chàng. Như vậy sẽ tạo thành cảm giác thất lạc cực lớn cho các cô, đối với vương quốc Ương Già, chàng chỉ hi vọng mọi thứ ở nơi này ổn định, đừng có gây rối gì ở sau lưng chàng, bởi vì tâm tư của chàng không ở nơi này, cho nên chàng chấp nhận tiêu phí thêm một chút tinh lực và tài chính cũng phải làm ổn định nơi này, đừng kéo chân chàng, đại khái các cô cũng biết. Mục đích cuối cùng của quân Lam Vũ, vẫn là trở về đại lục Y Vân.”

Hơi dừng lại một chút, Tài Miểu Miểu bình thản nói tiếp: “Bởi vì nguyên nhân này, chàng tuyệt đối sẽ không để hậu phương của mình xuất hiện hỗn loạn. Chàng cho các cô thời gian ba năm, chính là hi vọng các cô có thể phối hợp với chàng khống chế nơi này, nếu như các cô không làm được, người dân Ương Già sẽ gặp phải tai ương, tôi không có ý uy hiếp các cô đâu. Chàng đúng là có cái ý này, nếu như các cô làm loạn, các cô không thể khống chế được nơi này mà nói, chàng sẽ xóa vương quốc Ương Già trên bản đồ.”

Da Trạch Bội Ti sắc mặt đỏ lên.

Nàng đương nhiên là biết xóa bỏ một quốc già là có ý gì, trên lịch sử vương quốc Ương Già, không biết có bao nhiêu bộ lạc, bao nhiêu chủng tộc cũng bị xóa bỏ rồi. Bao gồm tất cả dấu vết về sự tồn tại của bọn họ, tất cả văn hóa, tất cả ký ức, đều bị xóa bỏ. Xóa bỏ, trước tiên là phải tiêu diệt nhục thể của con người, xóa bỏ một quốc gia đại khái cũng gần như vậy, chỉ cần đem toàn bộ nhân khẩu của quốc gia đó tiêu diệt, văn hóa và ký ức về nó cũng sẽ theo gió bay đi, tự động bị lịch sử xóa bỏ.

Nàng không dám hoài nghi lời của Tài Miểu Miểu, càng không dám hoài nghi quyết tâm của Dương Túc Phong. Dương Túc Phong đã xóa bỏ một cái Đức Lôi Đạt Ngõa, thể hiện đầy đủ bản sắc đồ tể của y, mà hiện giờ với thanh danh của y, tựa hồ cũng chẳng cần phải kiêng dè điều gì nữa. Cho dù thực sự xóa bỏ cả vương quốc Ương Già, y vẫn là ác mã chưa từng có trên lịch sử, chỉ bất quá là trên tội danh kín chặt hết các thẻ tre lại thêm một hàng mà thôi.

Gió nhẹ thổi qua, Tài Miểu Miểu chỉnh lý qua mái tóc của mình, nhưng cuối cùng kẹp tóc lại kẹp không chắc, nàng kẹp mấy lần cũng không hài lòng, Phất Lôi Đát chủ động đi lên nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại, Tài Miểu Miểu tương đối hài lòng, ngọt ngào nói: “Cám ơn nhé, hảo muội tử.”

Phất Lôi Đát tức thì sắc mặt thẹn hồng, nàng đương nhiên là biết Tài Miểu Miểu ám chỉ điều gì. Thế nhưng đối với sự an bài của vận mệnh, nàng đã không có sức lực để kháng cự nữa, thậm chí cũng không có tâm tư kháng cự nữa, nàng chỉ lặng lẽ chấp nhận sự an bài của dòng chảy lịch sử mà thôi.

Tài Miểu Miều chỉnh lại xong mái tóc của mình, tiếp tục nói: “Tầm mắt của các cô nên đặt xa ra một chút, chớ cho rằng bản thân đã bị bắt giam, đại lục Y Vân là một vùng đất rất đặc thù, có địa vị độc đáo của nữ nhân chúng ta. Bất kể là vương quốc Ương Già, vương quốc Lâu Lan thậm chí là Âm Nguyệt hoàng triều đều là quốc gia do nữ vương chấp chính, các cô còn có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa. Thế nào? Không hiểu sao, ha ha, không sao cả, tôi có thể nói rõ ràng ra, ý của Phong lĩnh là để Lô Khắc Lôi Đế Á đảm nhiệm nữ vương vương quốc Lâu Lan …

“Hả? Tôi?” Lô Khắc Lôi Đế Á kinh ngạc kêu lên.

Có lẽ cảm thấy quá sức hoang đường, nên Da Trạch Bội Ti và Đại Lôi Nhĩ đều không có phản ứng gì cả, chỉ có Tụ Phong há miệng ra có chút kinh ngạc, nhưng bản thân Lô Khắc Lôi Đế Á lại rời vào trong kích thích và kỳ vọng cực lớn, nếu như nói nàng không động tâm với vị trí này, thì đó là lừa gạt, nàng thậm chí còn không che dấu toan tính dục vọng này, mặc dù đại tế ti của vương quốc Ương Già cũng là vị trí cực cao rồi, nhưng trên đầu nàng dù sao vẫn còn có một nữ vương đè xuống, làm cho nàng cảm thấy rất không thoải mái, nếu như có thể làm nữ vương nước Lâu Lan, thì có thể hô mưa gọi gió muốn làm gì thì làm rồi.

Tài Miểu Miểu đột nhiên nhận thấy, giáo nghĩa của Ương Già giáo giúp tu tâm dưỡng tĩnh, tâm như nước đọng gì đó hoàn toàn là lừa gạt hết.

Da Trạch Bội Ti đột nhiên nghĩ tới điều gì, mày bỗng cau lại, nói có chút gấp gáp: “Các ngươi làm như vậy là hại cô ta sao? Cô ấy đi tới nước Lâu Lan làm nữ vương, há chẳng phải là tự mình tìm chết à?”

Lô Khắc Lôi Đế Á cũng ngẩn ra, tiếp theo đó từ trong hi vọng và trông đợi cuồng nhiệt bình tĩnh trở lại.

Đúng thế, với quan hệ của người Lân Lan và người Ương Già, Lô Khắc Lôi Đế Á tới nước Lâu Lan làm nữ vương, chẳng phải dê vào miệng hổ tự đâm đầu vào lưới sao? Người Lâu Lan không đem nàng nấu lên ăn mới lạ.

Tài Miểu Miều ngạo nghễ nói: “Chúng tôi cấp cho cô ấy binh lực một tiểu đoàn bộ binh, cô ấy có thể khống chế thành Tinh Tuyệt. Nếu như chúng ta vũ trang quân đội vương quốc Ương Già một vạn người do Tụ Phong tự mình suất lĩnh, hộ tống tân nữ vương nước Lâu Lan tiến vào Tinh Tuyệt thành, thì có ai dám cản trở? Quân đội Lâu Lan ư? Các cô không cần lo lắng nữa, bọn chúng sắp tan thành mây khói trước sự tấn công của chúng tôi.

Ánh mắt của Lô Khắc Lôi Đế Á tức thì lại sáng lên.

Từ xưa tới nay, nàng đều có ham muốn làm nữ vương, vì thực hiện ham muốn này, nàng thậm chí nguyện ý dâng hiến tất cả mọi thứ của mình, nàng đúng là khuông muốn khuất dưới Đại Lôi Nhĩ, nàng tin chắc, với năng lực của mình dùng cai quản một quốc gia, khẳng định sẽ làm còn tốt hơn Đại Lôi Nhĩ.

Lô Khắc Lôi Đế Á chẳng hề để ý tới ánh mắt khinh thường của Đại Lôi Nhĩ, hơi chút kích động nói: “Nếu ta làm nữ vương nước Lâu Lan, ta nhất định sẽ tích cực phát triển sản xuất, mở rộng quân đội chuẩn bị chiến đấu, phối hợp với quân Lam Vũ tấn công đại lục Y Lan.”

Đám người Da Trạch Bội Ti lại một lần nữa cau mày lại, dục vọng đè nén sâu trong lòng bao lâu của Lô Khắc Lôi Đế Á đã bị khơi lên hoàn toàn, hậu quả rốt cuộc sẽ như thế nào chẳng ai biết được, nhưng cái tên Dương Túc Phong kia đúng là ma quỷ! Y nhìn một cái đã xuyên thấu dục vọng trong lòng Lô Khắc Lôi Đế Á. Trừ nàng ra, thực sự không còn ai khác nhiệt tình đối với vị trí nữ vương nước Lâu Lan như vậy nữa, Lô Khắc Lôi Đế Á nhất định sẽ dùng hết từng chút sức lực của mình, đem nước Lâu Lan quản lý ngoan ngoãn thuần phục.

Tài Miểu Miểu tựa hồ sớm đã biết loại kết quả như thế này, bất quá bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản nói: “Không cần phải khẩn trương như thế, kỳ vọng của Phong lĩnh đối với vương quốc Ương Già và vương quốc Lâu Lan chẳng hề cao như các cô nghĩ đâu, chàng cũng biết nơi này là một vùng đất rất độc đáo, có phong tục và truyền thống cổ xưa, khác với Mỹ Ni Tư, La Ni Tây Á, thậm chí là Lỗ Ni Lợi Á. Cho nên chàng sẽ không đem những quốc gia này nạp vào quyền khống chế trực tiếp của phủ đại đô đốc Y Vân, chàng chỉ muốn thông qua biện pháp gián tiếp, nói đơn giản ra là, chính là thông qua các cô khống chế nơi này, hiện giờ các cô hẳn là đã hiểu bản thân phải làm gì rồi chứ.”

Lô Khắc Lôi Đế Á tha thiết nói: “Người Lâu Lan sẽ vì quân Lam Vũ cung cấp vật tư và binh lực hết mức có thể!”

Đại Lôi Nhĩ không nói một lời.

Tài Miểu Miểu thản nhiên nói: “Các cô không cần lo lắng, với thực lực và nhân khẩu của quốc gia các cô, các cô chắc gì đã đủ gánh vác được bao nhiêu trách nhiệm và nghĩa vụ. Chàng cũng không hi vọng vào các cô để mở rộng quân Lam Vũ. Có lẽ, chàng càng lo lắng hơn là, tới khi đó, biên giới hoàn toàn mở cửa, sẽ làm cho dân phong vốn có của các cô sẽ chảy về hướng các địa khu phát đạt là Mỹ Ni Tư và La Ni Tây Á, chàng không thể không làm ra sự hạn chế này, về phần tham quân, quân Lam Vũ thực hành chế độ quân sự chiêu binh, các chiến sĩ của quân Lam Vũ có chế độ đãi ngộ và lương bổng tốt, tôi nghĩ, điều các cô nên bận tâm không phải là vấn đề có người gia nhập quân đội hay không, mà là có quá nhiều người muốn tòng quân, các cô không thể không lựa chọn.”

Lô Khắc Lôi Đế Á trầm xuống.

Kích thích qua đi, nàng biết Tài Miểu Miểu nói đúng, vương quốc Lâu Lan và vương quốc Ương Già chỉ cần không cấp thêm loạn cho quân Lam Vũ là Dương Túc Phong đã hải lòng rồi. Mức độ sản xuất của nước Lâu Lan và nước Ương Già xưa nay tương đối lạc hậu, trong vòng ba tới năm năm, cung cấp vật tư là không thực tế, không cần quân Lam Vũ cung cấp vật tư tiếp tế là đã không tệ rồi. Nhưng, Lô Khắc Lôi Đế Á nàng không chỉ thỏa mãn như vậy, nàng nhất định biểu hiện thật tốt trước mặt Dương Túc Phong, hoàn toàn che lấp cả Đại Lôi Nhĩ.

Lô Khắc Lôi Đế Á cuối cùng quyết định phải làm chút việc về mặt quân lính, người Lâu Lan mặc dù không đủ kiêu dũng, nhưng tác chiến vùng núi lại là số một, người Lâu Lan vô cùng quen thuộc núi đồi và rừng rậm, tiểu đoàn bộ binh vùng núi của Quách Hàm đã nhắc nhở nàng, nàng quyết tâm phải làm người Lâu Lan trở thành chủ lực bộ binh vùng núi của quân Lam Vũ, đây chẳng phải là chuyện khó khăn gì, bất kể là nước Lâu Lan hay vương quốc Ương Già, tòng quân đều là một đường đi tốt đối với thanh niên trai tráng, mà đãi ngộ phúc lợi của quân Lam Vũ đối với bọn họ mà nói đủ làm cả nhà bọn họ sống cuộc sống làm người khác hâm mộ.

Có quan quân tiểu đoàn bộ binh vùng núi vội vàng tới tìm Quách Hàm, ngay sau đó Quách Hàm tiến vào báo cáo, tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, chờ mệnh lệnh bất kỳ lúc nào.

Tài Miểu Miểu đưa mắt nhìn Đại Lôi Nhĩ.

Trong lòng Đại Lôi Nhĩ hiểu rõ, nếu như mình thực sự hạ lệnh giết Tạp Nạp Nội La, như vậy, bản thân hoàn toàn đi trên con đường hợp tác với quân Lam Vũ, hơn nữa không còn đường rút lui hoặc quay lại nữa, mà điều này đối với vương quốc Ương Già mà nói, rốt cuộc là con đường sống hay là con đường chết đây?

Thế nhưng, bất kể là con đường sống hay con đường chết, nàng cũng không còn lựa chọn nữa.

Đại Lôi Nhĩ chỉ đành giơ tay trái lên, đặt ở trước ngực, tay phải giơ cao, chỉ lên bầu trời xanh thẳm, dùng âm thanh cứ như niệm chú nói: “Ta, Đại Lôi Nhĩ, nữ vương đời thứ mười một của vương quốc Ương Già, đại biểu cho người dân vương quốc Ương Già, xét xử vắng mặt Tạp Nạp Nội La, có chứng cứ đầy đủ sự thực chứng minh, hắn phạm tội phản quốc hàng địch, tội liên hệ với ngoại địch, theo khoản thứ hai điều thứ nhất của pháp điển Ương Già, phán xử tử hình, lập tức chấp hành.”

Ngoại thành phía tây, Mông Sa Tát, thủ đô vương quốc Ương Già.

Vương quốc Ương Già chính là một quốc gia vùng núi điển hỉnh, tất cả lãnh thổ của quốc gia trên cơ bản đều là đối núi chập chùng gồ ghề. Trong rặng núi nhấp nhô liên miên đột nhiên nhô lên hai đỉnh núi nhòn nhọn cao cao, trống giống như thanh kiếm sắc cắm vào bầu trời, trở thành địa thế cơ bản của cả quốc gia này. Thi thoảng ở trong những rặng núi cũng có một số bồn địa, nhưng diện tích rất nhỏ, nguồn nước cũng rất ít, hơn nữa lên xuống không ổn định. Đại đa số địa phương chỉ có thể trồng trọt ngô, lúa nước là vô cùng hiếm thấy. Ở trong quốc gia kiểu vùng núi nghèo nàn , nếu muốn tìm kiếm một miếng đất màu mỡ là vô cùng khó khăn, mà có thể chiếm cứ lâu dài những vùng đất này lại càng thêm khó khắn. Trong lịch sử mấy trăm năm của vương quốc Ương Già, chuyện vì một cái vùng đất kiểu bồn địa nho nhỏ mà bùng phát chiến tranh cũng là thường thấy, cơ hồ mỗi một bồn địa phì nhiêu đều là một đốm lửa chiến tranh.

Gia tộc Tạp Nạp Nội La chiếm cứ vùng đất phì nhiêu có diệt tích lớn nhất ở trung bộ vương quốc Ương Già, hơn nữa khống chế kéo dài trên trăm năm, nghe nói bồn địa thuộc quyền khống chế của hắn có chừng hơn tám nghìn cái, mỗi một bồn địa có diện tích lớn nhỏ khác nhau, giăng giăng khắp nơi như quân cờ trên bàn cờ vậy, đem thủ đô Mông Sa Tát vây lấy, ở nơi hắn xây dựng trang viên, thì thuộc về dải đất nằm ở chính giữa.

Trang viên gia tộc Tạp Nạp Nội La nằm ở ngoại thành phía tây Mông Sa Tát, nói nó là trang viên, chẳng bằng nói là một tòa thành lũy quy mô hùng vĩ , kéo dài trên rặng núi, cho dù nó không có tường thành rõ ràng giống như thành lũy, nhưng những căn phòng kiên cố dựa vào núi mà xây dựng dày đặc chi chít kia, chính là từng lô cốt kiên cố phân tán rồi, mỗi một căn phòng bằng đá đều có lỗ châu mai, có thể bắn súng hỏa mai hoặc là phát xạ cung tiễn, cứ cách một vài căn phòng bằng đá, thì còn có một chốt tên, bên trên có binh sĩ vũ trang chuyên trách ngày đêm trực ban, hơn nữa con đường núi lại còn vòng vo khúc khuỷu giữa nhưng căn phòng đá và chốt canh này, kéo dài từ chân núi tới thẳng đỉnh núi.

Trang viên Tạp Nạp Nội La đối diện với bồn địa, dần dần co hẹp, đường núi cùng càng ngày càng dốc, người tấn công nếu muốn đánh hạ nơi này, thì phải ngửa mặt lên trên, đi bộ leo núi, đồng thời tiếp thụ sự phản kích của lực lượng vũ trang tư nhân của gia tộc Tạp Nạp Nội La, bao gồm các loại vũ khí phòng ngự hạng nặng như lôi mộc đá súc, điều này đối với quân đội vương quốc Ương Già mà nói, dứt khoát không phải là chuyện dễ dàng. Ở đằng sau sơn trang chính là núi đã không thể leo trèo được, khiến cho bất kỳ quân địch nào muốn tiến công cũng phải phát động từ phía chính diện, điều này đã tăng cường cực lớn cho độ kiên cố việc phòng ngự trang viên.

Bất kể là bản thân Tạp Nạp Nội La hay là người khác, đều cho rằng tòa thành lũy này là vững như tường đồng vách sắt, là không thể công phá được. Cho dù là quân đội vương quốc Ương Già có dốc quân cả nước tới tấn công, thì Tạp Nạp Nội La cũng có lòng tin ngăn chặn được bọn họ ở lưng núi.

Vào ban trưa, ánh mặt trời mùa đông rất tốt, chiếu lên những đỉnh núi bốn phía xung quanh, những đỉnh núi này vốn là tảng đá trơ trụi, đá núi lởm chởm, chỉ có rất ít thực vật màu lục, nhìn qua vô cùng hoang hu, địa phương có thể che dấu người cũng không nhiều. Thi thoảng gió nhẹ thổi qua, cỏ dại ngắn ngủi ở bên trên sẽ khe khẽ lay động vài cái, sau đó lại khôi phục sự yên bình.

Gia tộc Tạp Nạp Nội La sở hữu vô số nô lệ, những nô lệ này vừa mới ăn qua bữa trưa nghèo nàn, liền bị đuổi ra ngoài làm việc, hiện giờ không phải là lúc làm việc đồng áng, những nô lệ liền phụ trách sửa đường, xây dựng công sự phòng ngự, bọn họ mang theo những xiềng xích nặng nề, có người còn bị đeo cả gông cùm rất nặng, từ trên đỉnh núi đem từng khối đá lớn vận chuyển xuống, sau đó lại đem những tảng đá này vác lên sườn dốc của trang viên, xây dựng ụ tên nhiều hơn nữa.

Rất nhiều nô lệ vì đói khát mà ngã xuống, đám đốc công tàn khốc vô tình vung roi lên, quất vào những nô lệ gục ngã kia, cho tới tận khi bọn họ đứng lên mới thôi, hoặc là cho tới khi bọn họ vĩnh viễn không thể đứng lên nước nữa mới thôi. Những người có thể đứng lên thì tiếp tục làm việc, những người không thể đứng lên liền bị kéo đi, sau đó ném vào vực núi sâu thẳm bên cạnh để nuôi sói. Đám nô lệ nhìn thấy bản thân và đồng bạn bị kéo đi, tựa hồ đều đã trơ lỳ rồi. Từ sau khi quân Lam Vũ tới, đồn đại rằng muốn trừ bỏ chế độ nô lệ, gia tộc Tạp Nạp Nội La liền tăng cường trừng phạt đối với đám nô lệ, thà đánh chết toàn bộ bọn họ chứ không chịu giải phóng.

Mồ hôi, máu và sinh mạng của các nô lệ cần cù lao động, cung phụng cho cuộc sống xa xỉ của một số ít, ở trong tòa trang viên hùng vĩ này, có người sống một cuộc sống không thể nào thoải mái hơn được, cho dù là Ngọc Hoàng đại đế cũng không làm, con người đó, tất nhiên là chủ nhân của tất cả số nô lệ, Tạp Nạp Nội La đại nhân.

Lúc này, ở chỗ sâu nhất trong trang viên, ở trong mộ gian phòng lớn ấm áp, chủ nhân trang viên béo tốt chính đang tựa người trên giường, một bên khoan khái nuốt mây thả khói, một bên mê mẩn nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt, buông thả tình dục quá độ làm hắn đã tương đối mệt mỏi đối với nữ nhân, không phải là nữ nhân cực kỳ có tư sắc thì không thể nào hấp dẫn được dục vọng của hắn, nhưng nữ nhân trước mắt này cho dù con đeo khăn che mặt, nhưng hắn vẫn cảm thấy sự kích động thủa thiếu thời của mình.

Nữ nhân này chính là Y Địch Liễu Lâm Na – Tinh Tuyêt nữ vương từ xa xôi tới đây.

Y Địch Liễu Lâm Na đội chiếc mũ rộng vành màu đen, trên mặt che khăn màu đen thật dày, nhìn không thấy khuôn mặt của nàng, nhưng thân thể của nàng bao phủ dưới chiếc váy dài đen, một chiếc váy dài màu đen vô cùng bó sát, đem vóc dáng uyển chuyển của nàng lộ ra không chừa chút nào, ở phía dưới chiếc váy, chính là chiếc tất màu đen và chiếc giày da nhỏ cũng màu đen, trông vô cùng gọn nhẹ. Y phục toàn thân của nàng màu đen làm cho làn da trắng muốt của nàng được tôn lên hết sức nổi bật. Trong lúc vô tình còn lộ ra bầu ngực trắng như ngọc ngà, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy khe vú sâu thẳm.

Tạp Nạp Nội La không chút che dấu đem ánh mắt nồng liệt sắc dục chiếu lên trên bộ ngực nhô cao của Y Địch Liễu Lâm Na, giống như muốn nhìn xuyên qua chiếc váy dài màu đen, để chiếm ngưỡng sự đầy đặn nảy nở bên trong đó, hắn tựa hồ có thể cảm giác được đôi vú nữ nhân thành thục của người đứng đầu bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc đang rung rinh, theo cùng hô hấp mà rung rinh có nhịp điệu làm làm cho ánh mắt của người khác hiện lên sự thèm khát thật lâu cũng không thể dời đi được.

Không nhìn thấy thần tình của Y Địch Liễu Lâm Na như thế nào, nhưng nàng ngồi ngay ngắn không hề nhúc nhích, tựa hồ đã quen với ánh mắt mê đắm của nam nhân rồi.

Tạp Nạp Nội La thỏa mãn đặt tẩu thuốc xuống, ánh mắt vẫn qua lại trên bầu ngực của Y Định Liễu Lâm Na, thở một hơi rồi nói: “Cô thấy nắm chắc được thành công lớn không? Người cô dẫn tới ta đã xem qua rồi, tôi thấy bọn họ cũng bình thường, chẳng thể hi vọng được.”

Ngữ khí của Y Địch Liễu Lâm Na tỏ ra vững vàng, rất có sức thuyết phục, chậm rãi nói: “Tối ngày hôm nay động thủ, tỉ lệ thành công rất lớn, quân Lam Vũ tác chiến vào ban đêm không thể phát huy được uy lực, bọn chúng vừa mới tới nơi này, căn bản là không quen thuộc địa hình của Mông Sa Tát, hơn nữa tình hình chiến đấu hỗn loạn, hỏa lực của bọn chúng cũng không thể phát huy được hoàn toàn, còn các vị đều là địa đầu xà cả, quen thuộc mỗi một ngóc ngách của Mông Sa Tát, đương nhiên là giành được toàn thắng.”

Tạp Nạp Nội La hỏi: “Tình báo của các cô như thế nào?”

Y Địch Liễu Lâm Na Tự tin nói: “Căn cứ vào tình báo mà chúng tôi xác thực nhiều lần, Mông Sa Tát chỉ có một tiểu đoàn bộ binh vùng núi trang bị gọn nhẹ của quân Lam Vũ, không tới bảy trăm trên, ngoài ra còn có một đơn vị cận vệ hoàng cung, ước chừng có hai trăm người, hai đơn vị này cộng lại cũng không tới một nghìn, trong thành đã không còn bộ đội của Đại Lôi Nhĩ nữa, chúng ta chỉ cần đối phó với quân Lam Vũ là được rồi.”

Tạp Nạp Nội La ánh mắt thâm trầm, giống như là một con gấu lớn vào mùa đông không dễ dàng đi ra khỏi động, lại một lần nữa châm tẩu thuốc, chậm rãi nói: “Tôi cũng biết quân Lam Vũ đúng là không tới một nghìn người, nhưng lực lưỡng vũ trang gia tộc tôi có thể xuất động cũng chỉ có bốn nghìn người, thêm vào hai trăm người của cô. Cũng chỉ có bốn nghìn hai trăm người. Căn cứ vào tính bào mà tôi nắm được, tỉ lệ một chọi bốn, chắc gì đã nắm được phần thắng.”

Y Địch Liễu Lâm Na thâm trầm nói: “Ông yên tâm đi, đương nhiên sẽ không chỉ có mỗi ông đơn độc xuất kích, mà là toàn diện bùng phát, ta còn liên lạc với mấy vị đại địa chủ khác, bọn họ cùng cực kỳ thống hận hành vi bán nước cầu vinh của Đại Lôi Nhĩ, quyết tâm ra sức phản kích. Đây là huyết thư do bọn họ viết. Bọn họ quyết định đêm này sẽ theo ông hành động, từ các phương hướng khác nhau tiến vào thủ đô Mông Sa Tát, muốn đánh một trận là xong, đây là tên tuổi của bọn họ, mời ông xem qua.”

Tạp Nạp Nội La mừng rỡ khôn siết nhận lấy huyết thư, xem thật kỹ từng cái tên và nội dung trên huyết thư, trong miệng còn lặng lẽ lẩm bẩm đọc cái gì đó, bên trên đúng là do mấy địa chủ lớn khác của vương quốc Ương Già chính tay viết, hứa tham dự vào hành động tối nay, đồng thời ở phía sau liệt kê ra tỉ lệ lực lượng vũ trang tư nhân mình có thể xuất động. Do trong trồng trọt sử dụng rất nhiều nô lệ, để đề phòng sự phản kháng bất lực của nô lệ, những tên địa chủ này cũng đều nuôi dưỡng rất nhiều lực lượng vũ trang tư nhân, vào lúc cần thiết, những lực lượng vũ trang tư nhân này có thể sử dụng như quân đội.

Y Địch Liễu Lâm Na trầm tĩnh nói: “Tôi đã tính qua, tổng cộng là một vạn ba nghìn binh sĩ, tỉ lệ mười ba so với một, đủ để đánh chiếm Mông Sa Tát rồi, huống chi chúng ta lại chẳng phải công thành thực sự, ở bên trong thành chúng ta có quá nhiều nội ứng, có thể đồng thời đem bốn cửa thành mở ra, sau đó kéo ùa cả vào, đánh cho quân Lam Vũ trở tay không kịp.

Tạp Nạp Nội La cuối cùng cũng không còn nghĩ ngờ gì nữa, hắn biết những người ở bên trên huyết thư cũng giống như hắn, có mâu thuẫn không thể điều hòa với quân Lam Vũ, mặc dù ý thức được cho dù đêm nay tập kích giành được phần thắng chăng nữa, thì sau này cũng sẽ bị quân Lam Vũ đánh trả, nhưng bọn họ cung không thể không mạo hiểm tiến hành, nếu không chỉ có trơ mắt ra nhìn đất đai của mình bị chia cắt, đám nô lệ bị giải phóng, sau đó quay lại đối đầu với mình.

Trong lời đồn đại của rất nhiều người, quân Lam Vũ và Dương Túc Phong đều vô cùng hung hãn, nhưng quân đội vương quốc Ương già và quân Lam Vũ thủy chung không chính diện giao đấu, cho nên bọn Tạp Nạp Nội Là cũng không tin tưởng quân đội vương quốc Ương Già hoàn toàn không đỡ nổi một đòn, không bắn ra một viên đạn đã đầu hàng quân Lam Vũ. Bọn chúng cho rằng, quân đội Ương Già chỉ cần mạnh mẽ phản kích, tranh thủ đánh hòa, sau đó cơ hội cử hành đàm phán vẫn là rất lớn, mà không phải giống như nữ vương Đại Lôi Nhĩ hiện giờ, còn chưa đánh đã chủ động đầu hàng rồi, kết quả làm quân Lam Vũ được đằng chân lân đằng đầu.

Y Địch Liễu Lâm Na nói: “Đại nhân, phải quyết đoán kịp thời, nếu còn chần chừ, sẽ hại tới bản thân đó!”

Tạp Nạp Nội La thở ra một hơi lớn, hung hăng nói: “Được, tối ngày hôm nay chúng ta sẽ động thủ.”

Y Địch Liễu Lâm Ba tâng bốc nói: “Đại nhân quả nhiên là anh minh, ta đại biểu cho nước Lâu Lan chúc đại nhân mã đáo thành công, sớm ngày lên làm quốc vương của vương quốc Ương Già, sau này khi quân Lam Vũ phản kích, nước Lâu Lan chúng tôi sẽ ra sức tương trợ, cùng nhau chống lại quân Lam Vũ.”

Tạp Nạp Nội La phảng phất như đã nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt, thở gấp nói: “Tôi phải xác minh lại một lần nữa, Đại Lôi Nhĩ, Da Trạch Bội Ti, Tụ Phong, những nữ nhân này đều là chiến lợi phẩm của tôi, nước Lâu Lan các cô không thể mang đi được, cũng không thể mang ra để tặng cho người khác.”

Y Địch Liễu Lâm Na nói: “Đương nhiên rồi, đại nhân không cần lo lắng, chẳng lẽ ta còn có thể cướp được thứ ở trong tay đại nhân sao?”

Tạp Nạp Nội La cười ha hả nói: “Đương nhiên là không thể, luận tới động võ, cô còn không đủ cân lượng.”

Y Địch Liễu Lâm Na cười nói: “Đại Lôi Nhĩ, Da Trạch Bội Ti, Tụ Phong, Phất Lôi Đát, quyền đêm đầu của bốn nữ nhân này đủ để cho đại nhân từ từ hưởng thụ rồi, tới lúc đó, đại nhân chính là nam nhân có diễm phúc nhất thiên hạ, dù là trăm năm sau, cũng được người ta kính ngưỡng. Nhưng đáng hận là quyền đêm đầu của Lô Khắc Lôi Đế Á đã bị Dương Túc Phong đoạt mất…”

Tạp Nạp Nội La cũng tiếc nuối nói: “Đúng là đáng tiếc, nếu có người có thể bồi thường thì tốt rồi.”

Ánh mắt mê mẫn của Tạp Nạp Nội La không chút che dấu dừng trên người Y Địch Liễu Lâm Na, ý tứ của câu vừa rồi dường như là nói, Y Địch Liễu Lâm Na cô nếu có thể bồi thường vào chỗ trống của Lô Khắc Lôi Đế Á thì tốt rồi, Đại Lôi Nhĩ mặc dù cũng mỹ lệ, cũng có thân phận tôn quý, nhưng đem so sánh với Tinh Tuyệt nữ vương xếp hàng thứ nhất bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, thì lại kém không chỉ một hai điểm.

Ý Địch Liễu Lâm Na nói đầy thâm ý sâu xa: “Thế nào cũng có cơ hội mà.”

Tạp Nạp Nội La trong lòng khoái sướng, hoa chân múa tay nói: “Động tĩnh trong thành thế nào rồi? Đại quản gia, vào đi.”

Đại quản gia vội vàng tiến vào.

Tạp Nạp Nội La gấp gáp nói: “Chuyện ở bên trong thành đã an bài xong chưa?”

Đại quản gia luôn miệng nói: “Tôi đã an bài Tôn Thiến Chính tiến vào thành quan sát rồi, hắn vừa mới đưa tin tức trở về. Trong thành không có biến hóa gì lớn, nghe nói Đại Lôi Nhĩ còn bồi tiếp Tài Miểu Miểu đàm thoại trong hoa viên, nhìn qua thì thần thái vô cùng nhẹ nhõm, bố trí của quân Lam Vũ cũng không có gì thay đổi, vẫn là một tiểu đoàn bộ binh vùng núi và một đơn vị cận vệ cung đình, ước chừng một nghìn người.”

Tạp Nạp Nội La cười một cách dâm đãng, dường như đã nhìn thấy chiến thắng trong tầm mắt, và đám người Đại Lôi Nhĩ và Da Trạch Bội Ti đã ở dưới khố của mình tầm hoan, rên rỉ thống khổ xin tha, thậm chí hắn còn dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm Y Địch Liễu Lam Na, giống như muốn nàng cũng phải chịu vận mệnh y như vậy.

Thế nhưng tiếng cười của hắn còn chưa dừng lại, đột nhiên bên ngoài đã truyền tới tiếng súng đanh gọn, trang viên của gia tộc Tạp Nạp Nội La xây dựng ở giữa những rặng núi, địa hình thông thoáng, cho nên tiếng súng trở nên vô cùng vang vọng mà lại cô tịch, giống như một ánh sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Tạp Nạp Nội La và Y Địch Liễu Lâm Na đều giật nảy mình, vội vàng đi ra ngoài xem xét, dưới sự dẫn đường của đại quan gia, bọn họ đi lên đài quan sát ở gần đó, từ trên cao bao quát tất cả mọi thứ phát sinh ở phía dưới. Chỉ thấy trên con đường quanh co ở bồn địa ở dưới chân núi, có mấy tên thuộc hạ của Tạp Nạp Nội La đang bỏ chạy, ở phía đằng sau bọn họ, có mấy binh sĩ quân đội Ương Già đang truy cản, đám thám tử thuộc hạ của Tạp Nạp Nội La cuối cùng cũng chạy được tới phía trước trang viên. Nhưng bọn chúng vừa mới đi tới khúc quanh của con đường bậc thang, thì đã bị binh sĩ quân đội Ương Già đuổi theo nổ súng bắn chết rồi.

Những tiếc súng lác đác tại vùng núi thông thoáng trở nên vô cùng cô tịch, tựa hồ còn mang theo một chút quỷ dị.

Tạp Nạp Nội La hồ nghi nói: “Chuyện này là thế nào?”

Người bên cạnh đưa mặt nhìn nhau, đều chẳng hiểu phát sinh ra chuyện gì.

Bọn họ chẳng biết vì sao mà binh sĩ của quân đội Ương Già lại đuổi theo thám tử của gia tộc mình, hơn nữa còn chẳng chút khách khí bắn chết toàn bộ bọn chúng ở ngay cửa trang viên, đây là chuyện hơn một trăm năm nay chưa từng có, trừ phi là nữ vương muốn động thủ giải trừ quyền lực của người nào đó, sau khi gặp phải phản kháng áp dụng phương thức cực đoan này. Nhưng mà Tạp Nạp Nội La tin rằng, Đại Lôi Nhĩ nữ vương Ương Già hiện nhiệm không hề có dấu hiệu giải trừ quyền lực của mình.

Song chỉ một chốc sau, Tạp Nạp Nội La đã hiểu ra ngay, bởi vì hắn nhìn thấy được bóng dáng của Đại Lôi Nhĩ nữ vương nước Ương Già. Dưới sự hộ vệ của quân đội Ương Già đông đảo, Đại Lôi Nhĩ toàn thân nhung trang xuất hiện ở bồn địa phía dưới trang viên, trang phục của nàng chính là điều mà Tạp Nạp Nội La không muốn nhìn thấy nhất, chỉ có khi dùng vũ lực giải trừ quyền lực của bản thân, nữ vương mới toàn thân nhung trang.

Y Địch Liễu Lâm Na người hơi hơi run lên, ngạc nhiên nói: “Đại Lôi Nhĩ! Cô ta muốn làm gì?”

Tạp Nạp Nội La đương nhiên là biết Đại Lôi Nhĩ muốn làm gì, nhưng lại không hề nói ra.

Không đợi người khác trả lời, bên cạnh Đại Lôi Nhĩ đã có người lớn tiếng gọi: “Tạp Nạp Nội La, nữ vương mời người ra đây.”

Người phụ trách kêu gọi, chính là tiểu đoàn trưởng Quách Hàm của tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ trú ở Mông Sa Tát, hắn bẩm sinh khỏe giọng, cho nên phụ trách hạng công tác này là không thể thích hợp hơn, vả lại thân hình hắn cao một mét tám, eo hô lưng gấu, cao lớn vạm vỡ, cũng có thể cấp cho người ta một đòn phủ đầu không nhỏ.

Tạp Nạp Nội La phát giác tình thế không ổn, không lẽ lại chịu ra?

Quách Hàm đợi chốc lát, phát hiện không có hồi âm, vì thế lặp lại mấy lần nữa, vẫn không có hồi âm. Vì vậy tiếp tục hô lớn: “Tạp Nạp Nội La, nếu ngươi không dám ra gặp nữ vương, tức là trong lòng ngươi có ý đồ xấu, ngươi câu kết với người của vương quốc Lâu Lan, ý đồ mưu sát nữ vương, ngươi là kẻ đại nghịch bất đạo…”

Một chuỗi những tội danh Da Trạch Bội Ti nghĩ sẵn toàn bộ rơi lên đầu của Tạp Nạp Nội La.

Tạp Nạp Nội La tức thì biến sắc, nữ vương Đại Lôi Nhĩ chỉ trích cho hắn tội danh gì hắn cũng có thể dễ dàng giải thích được, nhưng điều chỉ trích hắn câu kết với nước Lâu Lan, thì muốn giải thích ra cũng có chút khó khăn rồi, cho dù hắn hoàn toàn phủ nhận, thì cũng không có một ai tin cả, dân chúng đối với tội danh này rất mẫn cảm, luôn thà tin là có, chứ chẳng chịu tin không.

Những binh sĩ canh giữ trang viên cũng tức thì xôn xao cả lên, có một số tên phát hiện chủ nhân của sơn trang xuất hiện ở chòi quan sát giữa lưng núi đều mang theo ánh mắt ngạc nhiên mà hoang mang. Thù hận của nước Lâu Lan và nước Ương Già đương nhiên là bọn chúng biết, cũng là đề tài kỵ húy nhất của người Ương Già, hiện giờ nữ vương tự mình tới cửa trang viên, chỉ trích hắn câu kết với người Lâu Lan, rất nhiều gia đinh và binh sĩ đều tin vài phần.

Tạp Nạp Nội La giọng cũng rất lớn, không cần tìm người khác giúp đỡ hò hét, tự mình quát xuống phía dưới chân núi: “Ta tuyệt đối không câu kết với người nước Lâu Lan, Đại Lôi Nhĩ, ngươi vu khống ta như vậy là có ý đồ gì?”

Quách Hàm ở bên cạnh Đại Lôi Nhĩ hô lên: “Tạp Nạp Nội La, chúng ta có đầy đủ chứng cứ chứng minh, Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan ở ngay trong trang viên của ngươi. Nếu ngươi muốn chứng minh sự trong sạch của mình, thì để chúng ta tiến vào kiểm tra. Nếu trong lòng ngươi không có gì khuất tất thì hãy để lực lượng vũ trang tư nhân của ngươi buông vũ khí, để bọn ta tiến vào kiểm tra.”

Tạp Nạp Nội La phẫn nộ lớn tiếng gầm lên: “Chứng cứ ở đâu? Lấy ra đây…”

Bỗng nhiên, giọng nói của hắ ngưng bặt, bởi vì hắn nhìn thấy một người, con người đó, không ngờ là phó quản gia Tôn Thiên Chính của hắn. Trong chớp mắt đó, hắn lập tức hiểu ra ngay, khẳng định là tên quản gia tên là Tôn Thiên Chính kia đem tin tức hành động tối nay của mình bán cho Đại Lôi Nhĩ và quân Lam Vũ, cho nên bọn chúng mới động thủ trước. Giải quyết mình trước khi hành động, chẳng cần hỏi cũng biết tên Tôn Thiên Chính này khẳng định là thám tử của quân Lam Vũ gài vao. Trong chớp mắt, cả đầu Tạp Nạp Nội La chỉ có một suy nghĩ, quân Lam Vũ giảo hoạt, quân Lam Vũ đáng hận, Dương Túc Phong bị người ta nguyền rủa vào địa ngục ngàn năm vạn năm, vì sao mà y còn chưa chết chứ?

Chỉ nghe thấy Tôn Thiên chính nói: “Các huynh đệ, mọi người mau nhìn đi! Nữ nhân đội mũ rộng vành màu đen ở ngay bên cạnh Tạp Nạp Nội La chính là Tinh Tuyệt nữ vương Y Địch Liễu Lâm Na của nước Lâu Lan, các ngươi ai bắt được cô ta, đều có thể được thưởng một vạn đồng kim tệ….”

Rất nhiều binh sĩ vũ trang tư nhân đều nhìn chằm chằm vào nữ nhân đội mũ rộng vành màu đen bên cạnh Tạp Nạp Nội La, háo hức muốn thử.

Tạp Nạp Nội La bị người ta vạch trần bí mật, tức thì thẹn quá hóa giận, cũng không cần để ý nhiều nữa, lớn tiếng quát lên: “Vu khống, hoàn toàn là vu khống! Các binh sĩ, đây là sự vu khống của nữ vương với ta, các ngươi phải hăng hái phản kháng, mỗi một người ta thưởng cho các ngươi một kim tệ! Không! Hai kim tệ…”

Quách Hàm rút súng Mauser ra bắn lên trời ba phát súng liền, tiếng súng chấn động cả sơn cốc, làm sức chúy ý của mọi người đều bị kéo trở lại, Quách Hàm lớn tiếng hô lên: “Các binh sĩ trong trang viên, các ngươi là người vô tội, nữ vương không muốn làm bị thương các ngươi, chỉ cần các ngươi chọn phương thức không kháng cự, nữ vương sẽ tha tội cho các ngươi. Các huynh đệ nô lệ trong trang viện nghe cho rõ đây, hiện giờ, ta đại biểu cho nữ vương tuyên bố, giải trừ tất cả nô lệ trong biên cảnh vương quốc Ương Già, khôi phục lại thân phận tự do cho các ngươi, bắt đầu từ bây giờ, các ngươi đã được tự do!”

Những nô lệ ở trong trang viên đều nghe Quách Hàm nói với vẻ không thể tin nổi, nước mắt hạnh phúc tuôn trào, rất nhiều người lập tức vứt bỏ tảng đá trên người xuống, cướp lấy roi da của đám đốc công, hung dữ quất thật mạnh lên đám đốc công ngược đãi bọn họ. Những tên đốc công kia muốn phản kháng, nhưng vừa nghĩ tới quân Lam Vũ ở dưới núi, sắp tấn công ngay lên, tới khi đó đám nô lệ bị kích động phẫn nộ này, khẳng địch sẽ giết chết mình, liền từ bỏ ý định phản kháng, thầm cầu khẩn đám nô lệ này đánh mình một trận xong, giải hận rồi có thể tha cho mình.

Tạp Nạp Nội La điên cuồng vung nắm đấm to tướng lên, hung dữ quát tháo: “Giết cho ta! Giết cho ta…”

Bổng nhiên, giọng nói của hắn ngưng bặt lại, một vòi máu từ thái dương bắn tung lên, sau đó thân hình béo phì của hắn càng ngày càng ngả về phía trước, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, từ trên chòi quan sát ngã cắm đầu xuống, do thân thể của hắn quá nặng nề, quá to lớn, khi ngã xuống đề gẫy lan can của chòi quan sát, thi thể tròn trùng trục thuận theo bậc thang bằng đá ở giữa trang viên lăn thẳng xuống phía dưới, từng bậc từng bậc một, càng lăn càng nhanh, dưới ánh mắt theo dõi sát sao của vô số ánh mắt, Tạp Nạp Bội La giống như một quả bóng da liên tục nảy lên, sau hơn mười phút, thi thể của hắn cuối cùng cũng lăn vào trong bãi cỏ trên bồn địa trước trang viên rồi hoàn toàn dừng lại.

Quách Hàm hiếu kỳ đi tới quan sát một lượt, lẩm bẩm nói: “Hay quá nhỉ, cái tròn tròn này là thứ gì?”

Không ai trả lời được.

Binh sĩ vũ trang tư nhân trong trang viên Tạp Nạp Nội La cũng thần tình ngạc nhiên, không thể lý giải được vì sao có thể phát sinh ra chuyện như vậy.

Cảm giác được tiếng rít xé gió, Y Địch Liễu Lâm Na giật nảy mình, rồi ngay tức thì nhảy xuống chòi quan sát, nấp ở đằng sau một căn nhà đá, trong khóe mắt nhìn thấy Tạp Nạp Nội La rơi xuống, nhưng cảnh lạ sau khi lăn xuống thì lại không nhìn thấy.

Lúc này nàng mới cảm giác được tiếng súng ngắm của đối phương.

Tiếng súng vô cùng nặng nề, tựa hồ khác biệt rất lớn so với tiếng súng vừa rồi nhìn thấy.

Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện viên đạn tới từ vách núi cách ít nhất tám trăm dặm.

Trời ạ!

Đó là người kiểu gì chứ?

Sợ hãi không thể tránh được rơi lên trên người nàng, nàng cảm giác toàn thân ớn lạnh.

Cái chết của Tạp Nạp Nội La lập tức tạo thành chấn động cực lớn cho trang viên, rất nhiều người trơ mắt ra nhìn chủ nhân ngày thường cao không với tới, giống như một tảng đá lớn từ lưng núi lăn xuống, sau đó co rụt vào trong bụi cỏ không còn động tĩnh gì nữa. Trong chớp mắt hoang mang tụ tập lại, không biết phải làm như thế nào, có một số người, thậm chí theo tiềm thức buông cung tiễn ở trong tay xuống.

Quách Hàm thừa cơ phất tay một cái, các chiến sĩ tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ hóa trang thành binh sĩ quân đội Ương Già, bọn họ mau chóng nhảy qua tường bao giữa các căn phòng đá, giống như những con thỏ tinh quái xuất hiện ở mỗi một ngóc ngách trong trang viên. Có mấy tên binh sĩ lực lượng vũ trang tư nhân của gia tộc Tạp Nạp Nội La muốn kháng cự, kết quả là vừa mới giơ nòng súng lên đã bị những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ giết chết rồi, thi thể của bọn chúng từ trên ụ tên rơi xuống, không còn kẻ nào dám nhúc nhích nữa.

Gần như là một trận chiến hoàn mỹ đao không dính máu.

Nếu như Tạp Nạp Nội La đã chết rồi, thì quân đội tư nhân thủ hạ của hắn cũng không kháng cự nữa, chỉ có hai trăm người nước Lâu Lan chống cự được một lúc, người Y Địch Liễu Lâm Na từ nước Lâu Lan đưa tới đương nhiên là những chiến sĩ kiêu dũng nhất, bọn chúng dựa vào ụ tên và những căn phòng bằng đá, lợi dụng cung tiễn ngăn cản đường tiến của quân Lam Vũ.

Cung tiễn của người Lâu Lan uy lực rất lớn, nhất là khi ở trên cao bắn xuống, mũi tên xé gió lướt qua trên đầu các chiến sĩ, cắm phập lên con dốc đất nghiêng nghiêng, nhưng, những cung tiễn thủ này không có quá nhiều cơ hội phát huy, khi bọn chúng thò đầu ra xạ kích thì cũng trở thành mục tiêu của những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, sau những tiếng súng ngắn gọn bọn chúng dần không có động tĩnh nữa.

Các chiến sĩ của tiểu đoàn bộ binh vùng núi lắp pháo Bách Kích lên, bắn nát ba bốn ụ tên, đem binh sĩ nước Lâu Lan trên ụ tên bắn cho xây xẩm mặt mày, những chiến sĩ khác xông lên trên, rải một trận mưa đạn, giải quyết trận chiến, có vài tên may mắn chưa chết cũng bị tức tốc tước bỏ vũ trang, sau đó còng tay xích lại, bọn chúng sẽ thành chứng cứ sắt thép.

Cuối cùng, hai ba chục tên binh sĩ nước Lâu Lan tự nhận thấy không còn hi vọng sống sót, vì thế phát động công kích mang tính tự sát, bọn chúng vung lên Liễu Diệp đao của riêng người Lâu Lan mới có, không hề sợ chết lao xuống đánh giáp lá cà với quân Lam Vũ. Hai ba chục khẩu súng máy h
Bình Luận (0)
Comment