Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 384

Bạch Ngọc Lâu tới phòng khách của bộ chỉ huy quân Lam Vũ đúng như lời hẹn trước.

Trong ấn tượng của Dương Túc Phong, Bạch Ngọc Lâu là nam tử anh tuấn nhất, mỹ lệ nhất, có ý chí tiến thủ nhất của đế quốc Đường Xuyên, người tướng lĩnh thanh niên gần ba mươi bảy tuổi này, bởi vì một kiếm kinh động thiên hạ của mình mà vang danh bốn biển, trở thành thần tượng của vô số thanh niên nam nữ đế quốc Đường Xuyên, đồng thời từ đầu tới cuối đều được hoàng đế Đường Minh cực kỳ tín nhiệm.

Từ một tuyệt đại kiếm khách trở thành thượng tướng quân cấm vệ quyền khuynh triều chính, Bạch Ngọc Lâu chỉ dùng vẻn vẹn thời gian chưa tới tám năm, ở trong con mắt của người khác, sự quật khởi của Bạch Ngọc Lâu là một kỳ tích, là một đóa kỳ hoa khác trên đại lục Y Lan.

Bất quá, người tướng lĩnh thanh niên không có người thân không có bằng hữu này, ở trước mặt Dương Túc Phong lại trông có một chút tiệu tụy, có chút chua chát, lại có một chút cảm giác như được giải thoát.

Bạch Ngọc Lâu đã lặng lẽ nhập kinh rất nhiều ngày rồi, Dương Túc Phong mãi không có cơ hội gặp hắn, kết quả cuối cùng Bạch Ngọc Lâu chủ động tìm tới tận cửa.

Phòng hội nghị của bộ chỉ huy quân Lam Vũ được quét dọn sạch bong không một hạt bụi, trong không khí cũng phiêu đãng mùi hương hoa quế, hoa quế mùa thua, hoa sen tháng mười, hiện giờ chính là mùa hoa quế nở rộ, khắp đường lớn ngõ nhỏ của kinh đô Ni Lạc Thần hoa quế tiết thu nở vô cùng rực rỡ, vô cùng ngát hương, cuối cùng đã che lấp đi được những xú uế của kinh đô Ni Lạc Thần, để toàn bộ người dân thường đều nhận ra được từ bên trong không khí, quân Lam Vũ sắp đem tới cho bọn họ một kinh đô Ni Lạc Thần hoàn toàn mới.

- Ngươi không muốn báo thù rửa hận cho Đường Minh sao?

Dương Túc Phong thong thả nói, rồi chậm rãi nâng chiếc ly pha lê ở trước mặt lên, xuyên qua làn nước trong khẽ lay động bên trong chiếc ly pha lê, trầm tĩnh nhìn khuôn mặt u buồn của Bạch Ngọc Lâu, y rất tò mò vì sao Bạch Ngọc Lâu không muốn dùng võ công suất thần nhập hóa của hắn, giết chết mình báo thù cho Đường Minh.

Nhưng mà đúng là Bạch Ngọc Lâu không hề có ý định báo thù rửa hận cho Đường Minh, bởi vì trên người hắn không có một chút sát khí nào cả, với thân thủ của Bạch Ngọc Lâu, chỉ cần có một chút ý giết người thôi, đều sẽ phát ra sát khí hừng hực.

Đám người Cung Tử Yên cũng có thể cảm giác được điều này, Dương Túc Phong sau khi hợp thể song tu với U Nhược Tử La cũng có thể nhận ra, bất quá, cũng chính vì Bạch Ngọc Lau không hề có một chút sát khí nào, cho nên Dương Túc Phong mới tỏ ra đặc biệt chú ý.

Ai ai cũng biết, sự tồn tại của Bạch Ngọc Lâu là một kỳ tích của đế quốc Đường Xuyên, trong con mắt của người khác cũng là một kỳ tích, sự tín nhiệm của Đường Minh đối với hắn tựa hồ còn trên cả Đường Lan và Đường Cảnh, nếu không đã chẳng nhiều lần an bài trọng trách cho hắn, thậm chí trong thời khắc mẫn cảm nhất còn tiếp nhận binh quyền của Đường Hạc.

Trong ngày thường, Đường Minh cũng ban thưởng cho Bạch Ngọc Lâu nhiều nhất, bởi vì Bạch Ngọc Lâu còn chưa kết hôn, cho nên mỗi một lần Đường Minh đều dùng cớ chuẩn bị cho hắn lấy vợ mà đem tài chính trong quốc khố trút vào túi riêng của Bạch Ngọc Lâu.

Bời vì cự tuyệt thành gia lập nghiệp, nên ở kinh đô Ni Lạc Thần, Bạch Ngọc Lâu chỉ có một căn nhà rất nhỏ, tất cả những đồ được ban thương không biết bị hắn đem giâu ở nơi nào, nghe nói tổng số phải hơn một ngàn vạn kim tệ.

Nhưng đêm đó quân Lam Vũ thanh trừng kinh đô Ni Lạc Thần, trong khi thừa lúc cháy nhà hôi của, mặc dù đã lục khắp phủ đệ của Bạch Ngọc Lâu, mà thủy chung không phát hiện ra lấy một đồng kim tệ, làm quân Lam Vũ không khỏi tiếc nuối.

Dựa theo lý mà nói, được sủng ái tới múc đó, thì sĩ phải chết vì tri kỷ, nữ nhi đẹp vì người mình yêu, Bạch Ngọc Lâu nhận được bao nhiêu ân huệ của Đường Minh, thì sau khi Đường Minh chết đi đáng lý ra phải trăm phương nghìn kế báo thù cho Đường Minh mới đúng, cho dù không thể hoàn toàn báo thù rửa hận, thì cũng phải kiên trì nhẫn nại, trợ giúp cho hậu nhân của ông ta, ví như Nhị hoàng tử Đường Thước.

Nhưng Bạch Ngọc Lâu không hề làm được điều này, hắn một thân một mình rời khỏi Minh Xuyên đạo, rời khỏi bên người Đường Thước, sau đó bí mật cầu kiến Dương Túc Phong.

Đương nhiên, Dương Túc Phong không thể ngây thơ tới mức cho rằng Bạch Ngọc Lâu tới để quy thuận mình, nếu như Bạch Ngọc Lâu thực sự muốn quy thuận mình, hắn đương nhiên sẽ phải dẫn quân đội tới, nhưng hắn chỉ có hai bàn tay trắng, bất kể đi tới đâu cũng không thể được hoan nghênh lắm.

Bởi vì Bạch Ngọc Lâu trừ một thanh kiếm có thể giết người ra, thì đã không còn làm được bất kỳ chuyện gì nữa, biểu hiện của hắn ở trên chiến trường thì ai ai cũng thấy cả rồi, trừ kẻ ngu ngốc như Đường Minh ra, thì không ai còn sẵn lòng trao quân đội cho hắn nữa.

- Ta không muốn.

Bạch Ngọc Lâu chậm rãi lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ lạc lõng, xem ra cái chết của Đường Minh đúng là sự đả kích rất lớn với hắn, bất quá lại bị hắn đè nén rất có hiệu quả, mà loại đả kích này tựa hồ cũng chưa đạt được tới mức như tang cha mất mẹ.

- Vì sao?

Dương Túc Phong hỏi tới, Bạch Ngọc Lâu đương nhiên là không bởi vì sợ hãi, càng không phải là vì sợ chết, nếu như hắn sợ chết, năm xưa hắn đã không bất chấp tất cả mà đỡ lấy một kiếm của Lê Hoa công tử, làm cho bị thương tới hiện giờ vẫn còn chưa hoàn toàn lành hẳn, nếu như hắn sợ chết, đã không nhiều lần gánh trọng trách ở trên chiến trường rồi.

- Ta không biết nữa, ta chỉ không muốn mà thôi.

Bạch Ngọc Lâu tỏ ra đau khổ, khuôn mặt anh tuấn có chút vặn vẹo, bất quá, Dương Túc Phong lại tự hồ có thể cảm nhận được, đau khổ của Bạch Ngọc Lâu không đơn giản là bởi vì cái chết của Đường Minh.

Dương Túc Phong thực sự là bị khơi lên lòng hiếu kỳ rồi:

- Vậy rốt cuộc là vì sao ?

- Ta không biết … ta chỉ cảm giác ta không thuộc về cái thời đại này.

Bạch Ngọc Lâu lắc đầu, hắn nói rất đau khổ, nhưng lời nói nghe có chút khó hiểu, đám người Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Thế nào gọi là không thuộc về cái thời đại này?

Dương Túc Phong lại gật đầu như suy nghĩ điều gì đó, tựa hồ nẵm bắt được, nhưng hắn còn chưa kịp nói ra, Bạch Ngọc Lâu đã khôi phục lại vè bình tĩnh, kỳ vọng mà âm trầm nói:

- Ta tới tìm ngươi, là muốn làm cho rõ ràng, điều này rốt cuộc là vi sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao ta giết bao nhiêu kẻ địch như vậy, vì sao ta luôn giết được tướng lĩnh dẫn quân của kẻ địch, nhưng cuối cùng ta lại không thể giành được thắng lợi …

Bạch Ngọc Lâu nói một lúc một lớn hơn, cuồi cùng không ngờ lại có chút thương tâm bật khóc, có chút mất kiểm soát hét lên:

- Vì sao? Vì sao chứ? Dương Túc Phong, ngươi có thể trả lời cho ta biết được không? Vì sao ta không thể giống như Tiêu Trầm năm xưa, chỉ dựa vào võ công xuất sắc mà giành được thắng lợi? Vì sao binh sĩ của ta lại luốn đớn hèn như vậy? Vì sao bọn chúng không thể liều mạng với kẻ địch giống như ta? Điều này là vì sao? Dương Túc Phong, vì sao ngươi không hiểu võ công, nhưng bộ đội của ngươi lại luôn có thể giành được thắng lợi?

Hắn càng nói càng kích động, cuối cùng thậm chí không hề che dấu trào nước mắt ra, chẳng ai có thể ngờ được, vị tướng quân năm xưa oai phong một thủa, võ công không ai sánh bằng, lại có thể chảy nước mắt trước mặt kẻ địch.

Trong nhất thời, Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều ngại ngùng quay mặt đi, nếu như không phải chính mắt nhìn, bọn họ tuyệt đối khó mà có thể tin được rằng, Bạch Ngọc Lâu cũng có lúc yếu đuối như thế.

Dương Túc Phong cũng ngẩn ra, y cũng không ngờ được Bạch Ngọc Lâu lại có thể thất thố như thế, cho nên cũng tỏ ra có chút luống cuống không biết phải làm sao, an ủi Bạch Ngọc Lâu ư, tựa hồ không ổn, hơn nữa, Bạch Ngọc Lâu vừa rồi kích động nói ra những lời ấy, cũng làm cho y cảm khái vạn phận, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện một hai câu an ủi mà có thể giải thích rõ ràng được.

Ở trong thời đại chiến tranh thượng cổ, vào mấy trăm năm trước đó, cái thời đại không có vũ khí hỏa dược, một vị tướng lĩnh kiệt suất, hoặc chuẩn xác mà nói, một vị tướng lĩnh có võ công cao cường, tuyệt đối là một nhân vật phong vân ở trên chiến trường, một thanh kiếm của hắn, một cây thương của hắn, thậm chỉ chỉ dựa vào mỗi cái tên của hắn thôi, đều có sức sát thương rất lớn.

Vào cái thời đại võ tướng thích đấu tay đôi đó, sức chiến đấu của quân đội gần như là hoàn toàn gắn liền với võ công của vị chủ tướng, chủ tướng võ công càng cao, ở trên chiến trường càng có khả năng giành phấn thắng lớn hơn, bởi vì hắn có thể giết chết được chủ tướng của kẻ địch ngay tại trận, thắng lợi cơ bản là điều không thể thay đổi, cho dù đôi sphương biết dùng âm mưu kế sách, nhưng cũng không thể hoàn toàn xay chuyển được vận mệnh cuối cùng.

Trên thực tế, không lâu trước đó, ước chừng trong chiến tranh một trăm năm trước, võ tướng là con cưng của chiến trường, ở trên chiến trường bóng dáng của vị tướng quân luôn là sống động nhất.

Cho tới tận một trăm năm trước vũ khí nóng cuối cùng cũng được đưa vào trong thực chiến, xuất hiện vô số súng dùng thuốc nổ đen, uy lực khi đồng thời phát xạ có thể làm cho tướng quân của đối phương không chạy đâu cho thoát, cán cân chiến tranh mới bắt đầu dần dần lệch đi, địa vị võ công của một vị võ tướng cũng dần dần bị giảm đi, điều khiển súng ống thuốc nổ không cần có quá nhiếu sứ lực, cũng chẳng cần có kỹ thuật võ lâm gì hết, giống như thế, súng đạn càng có sức sát thương lớn hơn võ công.

Sau khi vũ khí nóng xuất hiện, võ tưỡng và võ lực đều dần dần suy tàn, võ công võ lâm những danh từ này cũng bắt đầu tách rời khỏi nhịp phát triển, mặc dù vẫn còn tồn tại, nhưng đã không thể mang lại tính chất quyết định trên chiến trường được nữa.

Ngược lại, đối với việc tổ chực và chỉ huy của lực lượng quân đội, khéo léo vận dụng sách lược quân sự, đã trở thành con cưng mới của chiến trường.

Năm xưa Nhạc Thần Châu, còn cả Tiêu Nam và Vũ Văn Phân Phương hiện giờ, bản thân đều không thể tính là cao thủ võ công xuất sắc, nhưng bọn họ ở phương diện chỉ huy mưu lược và tổ chức bộ đội đều có tài hoa xuất sắc.

Điều này cũng có nghĩ là, trong thời gian mấy chục năm đó, phương thức chiến đấu của quân đội đã xuất hiện một chuyển biến vô cùng lớn lao, đó chính là địa vị của tướng quân bị hạ xuống, địa vị của binh sĩ phổ thông tăng lên.

Nếu như có thể đem sức chiến đấu của binh sĩ phổ thông kích phát ra, đồng thời lợi dụng được biện pháp nào đó, đạt được lực lượng liên hợp thì sức mạnh tổng hợp sẽ càng lớn hơn nữa, trở thành yêu cầu cơ bản nhất đối với một viên quan chỉ huy trên chiến trường.

Sau khi quân Lam Vũ xuất hiện, sự cân bằng do thượng đế lập nên càng hoàn toàn bị phá vỡ, trước mặt súng ống của quân Lam Vũ, tạc dụng của võ công gần như trở thành con số không, kẻ địch tốc độ có nhanh hơn nữa cũng chẳng thể nhanh hơn được viên đạn, đây là kiến thức phổ thông không có gì cần phải nghi ngờ.

Nhưng hiện giờ xem ra thì vị tướng quân từng phong quang nhất của đế quốc Đường Xuyên này, còn chưa tiếp thụ được cái kiến thức phổ thông ấy, hoặc là ở bên trong đầu óc của hắn ý thức võ công là tối thượng, đã hoàn toàn chiến cứ đầu óc của hắn, khiến cho hắn không thể nào tiếp thụ được những kiến thức mới nữa.

Bạch Ngọc Lâu là một kiếm khách xuât sắc, nhưng không phải là một tướng quân ưu tú.

Trong những ngày tháng trước kia, Bạch Ngọc Lâu mặc dù nhiều lần được ban cho trọng trách, nhưng xưa nay chưa từng giành được một trận đại thắng chân chính, ngược lại còn làm tổn thất không ít nhân mã, hơn nữa, rất rõ ràng là trên phương diện tổ chức và chỉ huy của toàn bộ quân đội, Bạch Ngọc Lâu rõ ràng là không có nền tảng cơ sở, thậm chí có thể nói thẳng thắn thêm một chút nữa, Bạch Ngọc Lâu hoàn toàn không hiểu chỉ huy chiến trường.

Trong mỗi một lần chiến đấu, Bạch Ngọc Lâu đều chỉ dừng ở trong tư tưởng võ tướng đơn độc quyết chiến, luôn ý đồ dựa vào võ công của một mình mình để giành lấy thắng lợi, mặc dù cá nhân hắn có thể xông trận chém chết rất nhiều quân địch, nhưng lại thường thường làm cho bản thân sức cùng lực kiệt, cuối cùng không thể không thất bại bỏ chạy, cho nên, hắn mới phát ra những lời nghi vấn và cảm khái này.

Dương Túc Phong cân nhắc từ ngữ rồi chậm rãi nói:

- Bạch tướng quân, cái vấn đề này ta nghĩ không phải chỉ một hai câu nói mà có thể giải thích rõ ràng được … nói đơn giản thế này nhé, cùng với sự phát triển của chiến tranh, tác dụng của mỗi một cá nhân sẽ càng ngày càng nhỏ bé, càng thêm chú trọng và tác dụng của tập thể, ngươi có thể hiểu được không? Tập thể, cũng chính là toàn bộ đơn vị quân đội, không phải là cá nhân nào đó, chỉ có sức chiến đấu của toàn bộ đội ngũ được đề cao, mời có thể giành được thắng lợi …

Kỳ thực đây là một đạo lý rất sơ đẳng, ở t hế kỷ thứ hai mươi mốt, là kiến thức phổ thông mà bất kỳ một ai cũng biết.

Có điều Dương Túc Phong không biết vì sao Bạch Ngọc Lâu lại không tài nào tiếp thu được, càng đáng buồn hơn nữa là, khi y nói ra những lời này, khuôn mặt của Bạch Ngọc Lâu vẫn một vẻ mù mờ y như cũ.

Nhìn thấy cái dáng vẻ này Dương Túc Phong cũng không thể không cám thấy tiếc nuối thay cho hắn, Bạch Ngọc Lâu là một nhân tới rất tốt, chỉ tiếc rằng đã dùng ở sai chỗ, hắn không nên xuất hiện ở trên vị trí quan chỉ huy cao cấp của quân đội, bời vì hắn ta căn bản không có năng lực chỉ huy quân đội.

Khi xưa khi chiến tranh vừa mới bùng phát, nếu như Đường Minh không ủy nhiệm Bạch Ngọc Lâu làm quan chỉ huy tiến tuyến, mà ủy nhiệm cho những tướng lĩnh quan chỉ huy Đường Hạc, Đường Ca, Chu Nhan Kinh mà nói, thì quân đội nước Mã Toa căn bản không có khả năng phá được hai tòa cứ điểm hiểm yếu thiên nhiên là Minh Na Tư Đặc Lai và Vũ Thắng Quan, đế quốc Đường Xuyên cũng không bị dồn vào bờ vực mất nước.

Chỉ tiếc rằng, ông trời tạo hóa trêu người, Đường Minh lại chỉ định Bạch Nọc Lâu, kết quả là liên tục trong mấy tháng chiến đấu, tinh nhuệ của quân trung ương đế quốc Đường Xuyên tổn thất hết sạch, cấm vệ quân cũng mất đi hơn một nửa, từ đó mà tạo thành kết quả trực tiếp cho cục diện cuộc chiến sau này.

- Bạch tướng quân, ta nói không khách khí một chút nhé, võ công đã hết thời rồi, ít nhất ở trong việc quân đội tác chiến ngày nay, thì võ công đã hết thời rồi … ngươi đúng là không thuộc về cái thời đại này, đây là một thời đại của tập thể …

Dương Túc Phong không thể không đem ngữ khí nặng hơn một chút, nói cảng thêm thẳng thắn hơn một chút, kỳ thực không phải là y muốn làm tổn thương Bạch Ngọc Lâu, trên thực tế ấn tượng của y về Bạch Ngọc Lâu vẫn khá được.

Năm xưa khi Dương Túc Phong rời khỏi nhà tù gấm điện Hội Anh, thì người đầu tiên lưu lại cho y ấn tượng sâu sắc, đó chính là Bạch Ngọc Lâu hào hùng mạnh mẽ, lời nói của hắn dành cho bản thân y cũng còn y như mới.

Hơn nữa, từ đầu tới cuối, quân đội do Bạch Ngoc Lâu chỉ huy đều không phát sinh xung đột chính diện với quân Lam Vũ, cho nên quân Lam Vũ từ trên xuống dưới ấn tượng với hắn cũng không tệ.

Không ngờ rằng y nói như thế lại làm cho Bạch Ngọc Lâu hiểu ra, lầm bẩm lặp đi lặp lại nhiều lần :

- Ta đã biết là ta không thuộc về cái thế giới này mà, ta đã biết là ta không thuộc về cái thế giới này mà … mỗi một lần ta nói với ông ấy, ta không giỏi làm chuyện này, nhưng mỗi một lần ông ấy lại nói với ta, ta yên tâm về ngươi, yên tâm, yên tâm ….

Viên Thiên Tầm đưa mắt ra hiệu cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong không nói gì.

Ông ấy ở trong miệng Bạch Ngọc Lâu, đương nhiên chính là hoàng đế Đường Minh mới chết cách đó không lâu.

Đường Minh đã tự tay tạo ra bi kịch cho Bạch Ngọc Lâu, cứng đầu đem Bạch Ngọc Lâu chẳng có tài hoa quân sự nhiều lần đầy thẳng lên vị trí quan chỉ huy quân đội, không biết làm như thế, có tính được là súng ái hay không, hay là có được tính là cố chấp hay không?

Chỉ bời vì để ông ta yên tâm, mà quân đội đế quốc Đường Xuyên tổn thất bao nhiêu tráng sĩ như vậy, làm cho bản thân Bạch Ngọc Lâu cũng cảm thấy hết sức bất an , bản thân hắn cũng không thể chịu đựng được loại áp lực này, cuối cùng sau khi Đường Minh chết rồi hắn hoàn toàn từ bỏ quân quyền, mới có được sự giải thoát hoàn toàn.

Nhưng hắn có được giải thoát, phải chăng là đã hơi trễ một chút .

- Kỳ thực, chuyện này cũng không thể trách ngươi được …

Khắc Lao Tắc Duy Tư chậm rãi nói, đây rõ ràng là lời an ủi rồi, mặc dù nguyên nhân chủ yếu quy kết vào Đường Minh, nhưng Bạch Ngọc Lâu cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, nếu như hắn ở trước mặt Đường Minh hơn kiên cường thêm một chút, đế quốc Đường Xuyên đã không phải rơi vào cảnh như ngày hôm nay.

Bất quá, nếu như đế quốc Đường Xuyên mà không rời vào tình trạng này, thì quân Lam Vũ có thể cso được ngày hôm nay không? Ít nhất thì cũng phải có thêm một chút khó khăn.

Từ góc độ này mà nói, tựa hồ quân Lam Vũ cũng không cần phải truy cứu thêm trách nhiệm của Bạch Ngọc Lâu. Vì bi kịch của Bạch Ngọc Lâu đã gián tiếp tạo nên thành quả của quân Lam Vũ hôm nay.

Dương Túc Phong không nói gì, để cho Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm làm người tốt, phải nói mất một hồi rất lâu, tâm tình của Bạch Ngọc Lâu mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Dương Túc Phong thừa cơ thay đổi chủ đề, trầm ngâm hỏi:

- Bạch tướng quân, ngươi có quen thuộc với Hải Thiên Phật Quộc không?

Bạch Ngọc Lâu có chút hoang mang nói:

- Hải Thiên Phật Quốc ư? Quen thuộc chứ! Ngươi muốn biết gì?

Dương Túc Phong chậm rãi nói:

- Ta muốn tìm hiểu một chút về lịch sử của Hải Thiên Phật Quốc , ví như …. Bản bảo hiểm mà bọn họ chuyên môn cung cấp cho hoàng đế. Ngươi hẳn là biết bản bảo hiểm này chứ? Vạn nhất từ chối rồi, thì liệu có hậu quả gì nghiêm trọng không?

Bạch Ngọc Lâu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi trả lời:

- Hẳn là không có hậu quả gì lớn đâu, kỳ thực cuộc sống của Hải Thiên Phật Quốc cũng mỗi ngày không được như khi xưa nữa, hẳn là không có uy hiếp gì lớn đối với ngươi. Tiêu Quân Lâm cũng chẳng thể làm gì được các ngươi, thì Hải Thiên Phật Quốc có lẽ cũng không có khả năng lắm, trừ Phong Tĩnh Hiên và nữ đồ đệ của cô ta là Úc Thủy Lan Nhược ra, thì những người khác đều không thể bì được với Tiêu Quân Lâm. Hơn nữa, Phong Tĩnh Hiên cũng sẽ không làm những chuyện vô vị như vậy đâu, bất quá, ngươi từ chối cuộc làm ăn bảo tiêu của bọn họ, ảnh hưởng đối với bọn họ đúng là rất lớn, bọn họ có thể thông qua biện pháp khác để gây áp lục với ngươi ….

Dương Túc Phong tò mò hỏi:

- Tiêu Quân Lâm là ai thế?

Bạch Ngọc Lâu kinh ngạc:

- Hà? Các ngươi không biết sao? Tiêu Quân Lâm chính là là đệ đệ của hoàng đế Tiêu Bang, võ công nghe nói là đã tới mức xuất thần nhập hóa. Thích khách ngày hôm đó tới giết ngươi chính là Tiêu Quân Lâm, nước Y Lan trừ hắn ra, thì không còn ai dám động thủ với ngươi nữa. Bất quá hắn bị các ngươi đánh cho bị thương rồi, hiện giờ đã cút xéo trở về nước Y Lan, nghe nói thương thế còn không nhẹ , xương quai xanh cũng bị bắn gãy, ít nhất cần phải nửa năm tới một năm mới khôi phục được.

Dương Túc Phong gật gù, sắc mặt không đổi:

- Ồ, thì ra là hắn.

Trong lòng y lại thầm trách ban ngành tình báo bất lực, sự kiện ám sát đã qua bao nhiêu này rồi, còn không tìm ra được tên của thích khách, chỉ biết là người của nước Y Lan, nhưng lại không phát hiện ra nhiều manh mối hơn, không ngờ một người ngoài cuộc là Bạch Ngọc Lâu lại biết rõ ràng.

Bất quá nhìn sắc mặt của Bạch Ngọc Lâu, lần này làm Tiêu Quân Lâm bị thương, hẳn là gây ra ảnh hưởng không phải nhỏ, nghĩ cũng phải thôi, với trình độ của Tiêu Quân Lâm, mà bị cảnh giới ở vòng ngoài đánh cho gãy xương quai xanh, thì tin rằng sau này cũng không có kẻ nào dám tùy tiện đi làm thích khách nữa.

Bạch Ngọc Lâu đi rồi nhất định sẽ phải biểu dương Đỗ Thiên Kỳ cho thật tốt, vị quan quân thiếu tá quân Lam Vũ này âm thầm rèn luyện ra được những tay súng bắn tỉa đó thật đúng không tệ một chút nào, chẳng những bắn tốt, mà vị trí ẩn nấp cũng rất giỏi, làm cho cao thủ cấp bậc như Tiêu Quân Lâm cũng không phát hiện ra được.

Quả nhiên Bạch Ngọc Lâu không biết suy nghĩ trong lòng của Dương Túc Phong, thuận theo hướng suy nghĩ của mình, nghiêng đầu nói:

- Võ công của Tiêu Quân Lâm không dưới ta, hoàn toàn xứng danh là đệ nhất cao thủ của nước Y Lan, cho dù là Phong Tĩnh Hiễn cũng không thể nắm chắc là thắng hắn được, nếu như hắn đã ám sát thất bại, hơn nữa lại còn bị thương, thì tin rằng phía bên Phong Tĩnh Hiên, đại khái cũng sẽ cận thận hơn rất nhiều, không dùng biện pháp mạnh với ngươi đâu.

- Thế sao?

Dương Túc Phong kéo dài giọng với đầy thâm ý.

Điều này chẳng phải là có nghĩ rằng Hải Thiên Phật Quốc đã từng có ý nghĩ dùng biện pháp mạnh?

Bạch Ngọc Lâu tựa hồ cũng nhận ra mình đã tiết lộ ra ấn tượng không tốt với Hải Thiên Phật Quốc, vì thế không nói tiếp nữa.

Dương Túc Phong lại nhớ tời lời hắn mới nói vừa rồi, bình thản hỏi:

- Bản bảo hiểm kia, đối với Hải Thiên Phật Quốc mà nói là vô cùng quan trọng sao?

Bạch Ngọc Lâu lại cận thận suy nghĩ, một lúc lâu sâu mới nói:

- Không thể nói là vô cùng quan trọng được, bất quá đối với bọn họ mà nói đúng là có sự ảnh hưởng rất lớn, năm xưa sau khi bọn họ bị Tiêu Trầm đuổi ra khỏi đại lục Y Lan, những môn phái võ lâm như Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung đều dần dần sa sút. Bản bảo hiểm thân thể chuyên dụng của hoàng đế đế quốc Đường Xuyên, có thể nói là nói là nguồn thu nhập ổn định nhất cũng là phong phú nhất của bọn họ, hiện giờ đột nhiên không còn nữa, bọn họ sẽ có rất nhiều chuyện bị ảnh hưởng, hơn nữa ngươi từ chối dịch vụ mà bọn họ cung cấp, cũng bằng với việc ngươi đã phát ra một thông điệp với tất cả mọi người rằng, ngươi không thích bọn họ. Như vậy khi người khác và Hải Thiên Phật Quốc hợp tác với nhau, sẽ phải để ý tới cảm thụ của ngươi. Như vậy thì việc làm ăn và những nghiệp vụ khác của Hải Thiên Phật Quốc cũng sẽ mau chóng bị bó hẹp, dù sao ngươi cũng là hoàng đế mới của đế quốc Đường Xuyên …. Chưởng môn nhân tiếp theo của bọn họ hẳn sẽ là Úc Thủy Lan Nhược, cô ta không tiết lộ tin tức về phương diện này cho ngươi sao? À, cô ta khẳng định là sẽ không để cho ngươi biết, đây chính là chỗ không hay của việc phùng má mà giả làm người mập đấy …

Trong lòng Dương Túc Phong thầm bật cười, ha ha, thì ra điểm yếu của Hải Thiên Phật Quốc bị tóm hết vào trong tay mình, Bạch Ngọc Lâu mà không nói thì đúng là không biết, hắc hắc, giờ thì Hải Thiên Phật Quốc cứ đợi mà bị bọp nặn đi.

Bạch Ngọc Lâu lặng lẽ thở dài, có chút bí ẩn nói:

- Không có bản bảo hiểm này, Úc Thủy Lan Nhược cũng không làm đươc chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc, đây là nhiệm vụ bắt buộc, cô ta phải hoàn thành, cho nên cô ta khẳng định sẽ còn quấn lấy ngươi … kỳ thực, cô ta cũng có thể coi là một cô nương tốt, bất quá có lẽ ngươi chắc là không nhìn không thuận mắt, người của Hải Thiên Phật Quốc đều là như vậy cả đấy, trừ Tiêu Trầm ra, đã lâu lắm rồi không có một ai cho bọn họ nếm đau khổ cả …

Khóe miệng của Dương Túc Phong dần dần hé ra một nụ cười, toàn thân trở nên nhẹ nhõm, thì ra là như thế.

Úc Thủy Lan Nhược bề ngoài tỏ ra thản nhiên như không, lãnh đạm xa cách, hơn nữa thỉnh thoảng còn biểu hiện ra thái độ của kẻ bề trên, dường như Hải Thiên Phật Quốc hoàn toàn chẳng thèm để mình vào trong mắt, nhưng trên thực tế lạ là một truyện khác hẳn, bọn họ hết sức khẩn trương vềbản bảo hiểm này, thậm chí là còn quan hệ tới việc kế thừa chưởng môn nhân … hắc hắc, nếu như lần tiếp tới gặp được Úc Thủy Lan Nhược, thì cô ta thảm rồi, nếu như không không bắt chẹt cô ta không còn lấy một xu, thì mình không phải họ Dương nữa.

Còn cô Phong Tĩnh Hiên kia nữa, chính là mỹ nữ trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc đấy nhé, hơn nữa nổi danh về khí chất, đợi cho mình hạ quyết tâm, cắt đứt tất cả mọi liên hệ với Hải Thiên Phật Quốc, thậm chí là phái hạm đội hải quân bao vây Phổ Đà Sơn, thì xem xem khi đó khí chất của cô ta có còn cao nhã được như thế hay không, nếu như mà vẫn còn chưa được, thì dùng pháo oanh kích Phổ Đà Sơn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm cả.

Không biết vì sao, Bạch Ngọc Lâu đột nhiên cảm thấy nụ cười của Dương Túc Phong có chút quỷ dị, tựa hồ nhắm vào Hải Thiên Phật Quốc, không khỏi toàn thân run lên, vội vàng nói:

- Nhiếp chính vương điện hạ, điều này quan hệ tới cơ mật tối cao của Hải Thiên Phật Quốc, trong toàn bộ đế quốc Đường Xuyên, cũng chỉ có ba người biết thôi, là ta, Chu công công, cùng với hoàng đế bệ hạ trước đây … hai người bọn họ đều đã qua đời rồi, chỉ còn có ta, nếu như …

Dương Túc Phong lập tức nói:

- Ngươi yên tâm, chuyện này là ta nghe được từ chỗ Đường Minh, là ta ép ông ta nói ra, không liên quan gì tới ngươi hết. Hải Thiên Phật Quốc không tính sổ lên đầu ngươi đâu.

Bạch Ngọc Lâu vẫn có chút cố kỵ với Hải Thiên Phật Quốc, bất quá nếu như đã nói ra rồi, cũng không thu lại được nữa, chỉ đành giữ im lặng.

Dương Túc Phong tiếp tục tò mò hỏi:

- Có thể nói cho ta nghe xem, năm xưa Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung bị Tiêu Trầm đuổi ra khỏi đại lục Y Lan như thế nào không? Tiêu Trầm lợi hại đến thế ư? Vì sao bọn ta xưa nay chưa từng nghe thấy?

Bạch Ngọc Lâu cười khổ nói:

- Chuyện của Tiêu Trầm, thực sự cũng không thể coi là chuyện tốt đẹp gì …. Hải Thiên Phật Quốc thế lực lớn, thông qua đế quốc Đường Xuyên phong tỏa những tin tức này. Còn về phần bản thân Tiêu Trầm, bởi vì … nguyên nhân ai ai cũng biết cả rồi, những truyền thuyết có liên quan tới ông ta đều không chính xác, khi ta đảm nhận chức thống lĩnh quân cấm vệ, vô tình phát hiện ra một ghi chép bí mật của Vị Ương cung, khi đó ta cũng không xem xét ký càng, chỉ biết đại khái nội dung, sau này ta quay trở lại chuẩn bị xem lần nữa, thì bản ghi chép đó đã bị Hải Thiên Phật Quốc mang đi rồi ….

Hơi dừng lại một chút, Bạch Ngọc Lâu lắc đầu, tiếp tục cười nhăn nhó nói:

- Nếu như chẳng phải bởi vì Tiêu Trầm .. khục, nói thẳng ra, rất nhiều người đều cho rằng Tiêu Trầm là một kẻ điên, ta cũng cũng cho rằng gần là như thế. Trên lịch sử của đại lục Y Lan, không có ai máu lạnh như ông ta, cũng không có một ai bá đạo như ông ta. Năm xưa Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung thay nhau đắc tội với ông ta, kết quả bị ông ta đánh tới tận cửa, gần như là bị diệt tuyệt, sau này còn bời vì một chút dính líu về tình cảm nam nữ, nên ông ta mới thả cho Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung một con đường sống, bất quá vẫn cứ đuổi bọn họ ra khỏi đại lục Y Lan, đồng thời còn quy định trong thời gian mình sống ở trên đời, Hải Thiên Phật Quốc và Nhi Hoa cung đều không được dẫm chân lên đại lục Y Lan nữa bước.

Dương Túc Phong không khỏi nhíu mày lại, anh bạn Tiêu Trầm này đúng là không phải hạng xoàng, rất dữ dội, rất ngông cuồng, riêng mỗi việc đuổi hai môn phái võ lâm lợi hại nhất ra khỏi địa bàn của mình thôi, nếu đổi lại là y, có lẽ cũng không thẻ nào làm được, sự kính phục với ông ta, đúng là giống như dòng sông dài chảy cuồn cuộn mãi không thôi.

Nghĩ một lúc, Dương Túc Phong vẫn hào hứng hỏi:

- Như vậy thì Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung có còn lợi hại như trước kia nữa không?

Bạch Ngọc Lâu lắc đầu, mang theo vẻ mơ mộng và tiếc nuối vô hạn, chậm rãi nói:

- Không còn được như vậy nưa, đã kém xa lắm rồi, khi xưa bởi vì bọn họ không cẩn thận chọn nhầm đội ngũ, trở thành kẻ địch của Tiêu Trầm, cuối cùng mặc dù không bị diệt môn, nhưng những nhân vật chủ yếu đều đã chết gần hết, rất nhiều võ công độc môn không được lưu truyền lại, đại bộ phận điển tịch võ công cũng cơ bản bị hủy diệt cả rồi. Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung hiện giờ, chỉ còn vẻ bề ngoài thôi, nếu không thánh điện của đế quốc Tinh Hà cũng không thể thừa cơ quật khởi , trở thành tam hùng sánh ngang với bọn họ. Năm xưa, hắc hắc, năm xưa thánh điện đế quốc Tinh Hà chỉ là một môn phái không đáng được xếp hạng, vậy mà hiện giờ cũng có thể hô phong hoán vũ.

Dương Túc Phong không hứng thú với chuyện của võ lâm cho lắm, ngược lại y lại cảm thấy vô cùng khoan khoái về thủ đoạn sắt đá của Tiêu Trầm, nhân vật có thể đem những môn phái võ lâm cỡ Hải Thiên Phật Quốc lẫn Nghi Hoa cung đuổi ra khỏi đại lục Y Lan, tuyệt đối không phải là tầm thường.

Đột nhiên, Dương Túc Phong cảm thấy phát hiện ra một chỗ sơ hở, vội vàng hỏi:

- Nếu như Triêu Trầm đã lợi hại như vậy, thì vì sao sau khi ông ta chết đi, lại không lưu truyền được về sau bất kỳ thứ gì?

Bạch Ngọc Lâu suy nghĩ rồi nói:

- Ta cũng rất tò mò, năm xưa Tiêu Trầm có thể tiêu diệt được nhiều thế lực quốc gia như vậy, nhất thống đại lục Y Lan, dựa theo lý mà nói, bản thân công ta đáng lẽ ra phải là người nắm giữ trọn vẹn thần kỹ thượng cổ, nhưng, nói ra cũng thật kỳ quái, sau khi ông ta chết đi, đúng là không lưu lại được thứ gì. Tới ngay cả phương pháp huấn luyện Hắc kỵ sĩ oai doanh lừng lấy mà ông ta chỉ huy, cũng không rõ chi tiết, căn bản là không ai có thể lý giải được. Ta đã nghiên cứu rất lâu, muốn đem Long kỵ binh của chúng ta rèn luyện thành đội ngũ lợi hại như Hắc kỵ sĩ năm xưa, nhưng không không có cách nào bắt đầu được, ài, nếu như ta có thể huấn luyện ra được Hắc kỵ binh, một vạn Long kỵ binh đế quốc đồ sát năm sáu vạn kỵ binh Bản Đô của nước Mã Toa, là chắn chắn không có vấn đề gì….

Dương Túc Phong cau mày.

Vào thời đại chưa có súng ống hiện đại, Hắc kỵ sĩ dưới sự chỉ huy của Tiêu Trầm lợi hại như vậy sao? Chuyện này tuyệt đối không thể nào, Bạch Ngọc Lâu quá nửa chỉ nghe đồn thôi vô căn cứ thôi, hoặc là căn bản chính kết luận hắn đưa ra không đáng tin cậy.

Bạch Ngọc Lâu con mắt sắc bén nhường nào, tự nhiên là nhìn ra được sự nghi ngờ của Dương Túc Phong, dường như càm thấy mình bị vũ nhục cực lớn, hoặc là cảm thấy Tiêu Trầm bị vũ nhục cực lớn. Dù thế nào thì cũng trở nên có chút giận dữ, nói lạnh băng:

- Ta không lừa gạt, trước tới giờ ta không lừa gạt ai cả, ta nói Hắc kỵ sĩ năm xưa của Tiêu Trầm lợi hại như thế nào, thì đúng là lợi hại như thế đó. Nhiếp chính vương ngài không tin thì có thể đi lật xem điển tịch ở bên trong Vị Ương cung. Ở đó có ghi chép rõ ràng, năm xưa quân đội của Tiêu Trầm không phải là nhiều lắm, chủ lực nòng cốt chính là Hắc kỵ sĩ, mà Hắc kỵ sĩ vào thời hưng thịnh nhất, nhân số cũng chỉ có năm vạn người, Tiêu Trầm chỉ dựa vào năm vạn Hắc kỵ sĩ này mà đánh hạ được toàn bộ đại lục Y Lan ….

Dương Túc Phong không nó gì cả, có điều ở trong lòng đã âm thầm lưu ý rồi, sau đó đánh mắt ra hiệu với Vân Thiên Tầm.

Vân Thiên Tầm hiểu ý tứ của y, một lúc nữa Bạch Ngọc Lâu đi rồi, phải lập tức tới xem điển tịch lịch sử của Vị Ươn cung, xem xem Hắc kỵ sĩ của Tiêu Trầm có phải đúng là lợi hại như thế không. Nếu như đúng là lợi hại như vậy, với phương pháp huấn luyện của Hắc kỵ sĩ, thêm vào vũ khí của quân Lam Vũ, khẳng định có thể làm cho quân Lam Vũ xua quân ngàn dặm, thống nhất thiên hạ.

Bạch Ngọc Lâu con mắt thâm trầm, tiếp tục nói:

- Tiêu Trầm năm xưa khi đánh trận, luôn xông lên trước tự thân làm sĩ tốt.

Dương Túc Phong hiểu ra, bi kịch của Bạch Ngọc Lâu chính là ở trên mấy từ ‘tự thân làm sĩ tốt’ này đây, tự làm sĩ tốt không phải là nhân tố quyết định chién thắng, chỉ là một trong những nhân tố ảnh hưởng tới kế quả chiến đấu mà thôi, nhưng mà Bạch Ngọc Lâu lại lý giải sai lầm, thậm chí có khả năng đã đem tinh thần chiến đấu lấy thân mình làm sĩ tốt của Tiêu Trầm năm xưa, đem thành con đường cơ bản đề giành phần thắng.

Đúng như lời nói của Bạch Ngọc Lâu, năm xưa trong thời đại chiến tranh tàn khốc, Y Lan vương Tiêu Trầm đúng là xông lên trước làm sĩ tốt, bởi vì sức mạnh của ông ta, võ công của ôn ta đều rất mạnh mẽ, có thể đề cao sức chiến đấu của bộ đội rất lớn.

Bất kể là công phá kinh đô Ni Lạc Thần, hay là đánh hạ cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai, Tiêu Trầm đều đích thân dẫn quân leo lên tường thành, khi đánh chiếm Minh Na Tư Đặc Lai ông ta còn đích thân chém chết chủ tướng của đối phương.

Đương nhiên, Tiêu Trầm lấy thân làm sĩ tốt không phải là không có lúc gặp phải xui xẻo, ông ta từng nhiều lần bị thương, thậm chí bị người ta đánh cho hôn mê, bất quá, dù thế nào sức sống của ông ta cũng rất ngoan cường, hoặc có thể nói là Diêm Vương rất nể mặt ông ta, cho nên thủy chung Tiêu Trầm không bị chết, cuối cùng trở thành Y Lan vương.

Bạch Ngọc Lâu hiển nhiên là bị Tiêu Trầm ảnh hưởng, rồi bất giác đem một số cách làm của Tiêu Trầm phiến diệt tách ra, rồi mô phỏng học theo, cuối cùng khiến cho rơi vào cái cảnh như ngày hôm nay.

Mãi cho tới tận khi nhớ lại rất nhiều những truyên cũ năm xưa của Tiêu Trầm, Dương Túc Phong mới phát hiện ra tâm tình của Bạch Ngọc Lâu đã thay đổi rất nhiều, tựa hồ đã vứt bỏ được không ít chuyện, đây là một sự khởi đầu mới, tốt nhất là hắn có thể triệt để vứt bỏ mọi chuyện liên quan tới đế quốc Đường Xuyên, rồi từ nay biến mất.

Mặc dù bản thân Bạch Ngọc Lâu là nhân vật chính trong vở bi kịch, nhưng đối với dân chúng đế quốc Đường Xuyên, hắn vẫn còn sức ảnh hưởng nhất định, Dương Túc Phong không hi vọng loại ảnh hưởng này vẫn còn tồn tại.

Bạch Ngọc Lâu lẩm bẩm tự nói:

- Ta … phải đi thôi.

Dương Túc Phong biết rõ Bạch Ngọc Lâu sẽ không đời nào quy thuận mình, bất quá vẫn làm ra vẻ rất chân thành nói:

- Bạch tướng quân, ngươi có hứng thú trợ giúp ta một tay không? Có lẽ chỉ là việc trên võ lâm …

Bạch Ngọc Lâu lắc đầu, nói dứt khoát:

- Ta vô dụng rồi, với võ lâm ta cũng không còn hứng thù gì nữa. Nếu như ta đã nói ra cái bí mật kia, tin rằng nhiếp chính vương sẽ lợi dụng nó cho thật tốt, có Hải Thiên Phật Quốc theo ở bên cạnh ngài hai tư trên hai tư, an toàn của ngài sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Kỳ thực, cho dù không có một nhân vật võ lâm nào ở bên cạnh ngài, thì ngài cũng không có nguy hiểm gì dâu. Thực đó, người khác đều sợ đạn của ngài, cũng sợ ngài báo thù, trừ phi là hạng vong mệnh, không còn con đường nào khá để đi, nếu không ….

Dương Túc Phong mỉm cười, y đã sớm đoán ra được kết quả này rồi, Bạch Ngọc Lau nếu như đã giải thoát, thì sẽ không để mình rơi vào chuyện của phàm trần nữa, nếu không hắn đã không âm thầm vứt bỏ quân quyền, rời khỏi Đường Thước, bởi thế chậm rãi nói:

- Ngươi chuẩn bị đi đâu ?

Bạch Ngọc Lâu chợt mỉm cười, cười hết sức nhẹ nhõm, rồi nói với chút phấn chấn:

- Ta muốn đi vân đu! Ta rất muốn rất muốn vân du một chuyến, nhưng ta lại không có thời gian. Đường Minh cho ta tiền, nhưng lại không cho ta thời gian, hiện giờ ta có thời gian rồi, ta sẽ không thể bỏ qua cơ hội như thế này được. Ta muốn tới địa khu Mỹ Ni Tư của các vị xem ra sao, ta đã muốn tới nơi đó từ lâu lắm rồi, sau đó ta sẽ đi khắp thể giới, bao gồm cả núi non và biển cả.

Dương Túc Phong mỉm cười:

- Vậy có cần ta cấp cho ngươi một hướng dẫn viên trước không.

Bạch Ngọc Lâu liên tục xua tay, cám ơn ý tốt của Dương Túc Phong, nói quả quyết:

- Ngài đã nói rồi, ta không thuộc về thế giới này, ta cũng thấy như thế, ta đúng là không thuộc về cái thế giới này, cho nên, điều hiện giờ ta có thể làm là dùng con mắt của người ngoài nhìn cái thế giới này. Tất cả mọi sự phân tranh thế tục ở trên cõi đời này, đã không còn liên quan gì tới ta nữa.

Dương Túc Phong gật đầu, đây là kết cục lý tưởng nhất, ảnh hưởng của Bạch Ngọc Lâu sẽ hoàn toàn biến mất, ngoài hài lòng ra, y tựa hồ cũng có một chút hâm mộ cuộc sống mà Bạch Ngọc Lâu sắp có được, vừa có tiền, vừa có thời gian, đi du lịch khắp nơi, đó là chuyện khoan khoái nhường nào, mặc dù trong quá khứ y đã phải bỏ ra rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn có được một phần bù đắp.

Nghĩ một lúc, Dương Túc Phong đưa tay ra, thành khẩn nói:

- Vậy thì tốt, chúc ngươi du lịch vui vẻ.

Bạch Ngọc Lâu đứng lên, bắt tay Dương Túc Phong nói lời từ biệt:

- Cám ơn.

Khi đi ra tới cửa, Bạch Ngọc Lâu đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu lại nói:

- Đúng rồi Dương Túc Phong, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, tên Lê Hoa công tử năm xưa hẳn là còn sống đấy, mấy năm năm có thể đã dưỡng thương khỏe rồi, ngươi phải cẩn thận hắn tới tìm ngươi gây phiền phức. Hắn là một tên điên không hơn không kém, suốt cả ngày chỉ muốn vượt qua Tiêu Trầm, ảo tưởng không cần vào quân đội cũng có thể nhất thống thiên hạ. Ở trên thế giới này, nếu như còn có một người, kế thừa thần kỹ thời thượng cổ, thì người đó chính là Lê Hoa công tử, võ công của hắn so với Tiêu Quân Lâm còn cao hơn, ngươi phải huấn luyện các tay súng bắn tỉa của ngươi lẹ mắt thêm một chút. Bất quá, ta luôn cho rằng, ngươi tốt nhất nên chủ động xuất kích, trừ khử hắn trước đi.

Dương Túc Phong khẽ gật đầu, biểu thị cám ơn lời nhắc nhở của Bạch Ngọc Lâu.

Đối với chuyện của Lê Hoa công tử, ban nghành tình báo của quân Lam Vũ không hoàn toàn bỏ qua, đương nhiên, cũng không đặc biệt chú ý lắm, bởi vì còn người này đúng là hư vô xa xăm, mà hiện giờ quân Lam Vũ còn chưa có năng lực đi tìm hiểu kỹ những chuyện hư vô này. Bất quá nếu Bạch Ngọc Lâu đã nhắc nhở như thế, vậy thì quân Lam Vũ đúng là phải nên tăng cường điều tra về Lê Hoa công tử rồi, thậm chí là phải chuẩn bị sẵn sàng diệt trừ.

Tiên hạ thủ vi cường, vĩnh viễn là tín ngưỡng của quân Lam Vũ, đối phó với Lê Hoa công tử cũng không ngoại lệ.

Bạch Ngọc Lâu bình yên nhẹ nhõm rời khỏi bộ chỉ huy của quân Lam Vũ, từ đó biến mất trong măt nhân vật công chúng của đại lục Y Lan, không một ai biết hắn đi đâu, cũng không một ai biết hắn còn sống hay không, chỉ có rất ít người là biết, hắn còn ngao du trên thế giới này, dùng ánh mắt của người ngoài cuộc đánh giá thế giới bao la, hắn đã không còn thuộc về thời đại này nữa, rồi cũng dần dần bị người đời quên đi.

Thế nhưng, không phải tất cả mọi người đều có thể giống như Bạch Ngọc Lâu, có thể cáo biệt cái thế giới đã không còn thuộc về mình nữa, bọn chúng còn muốn liều chết chống cự, cho tới khi cả nhục thể và linh hồn của mình bị tiêu diệt, ví như Độc Cô Long Đằng, Tư Mã Giang Bích, Cúc Xuyên Cao Minh, Tiêu Đường, Tiêu Bang, Vũ Văn Phân Phương, Vũ Văn Chấn Thiên …

Phía tây bắc kinh đô Ni Lạc Thần, đế quốc Đường Xuyên.

Ở phía tây bắc cách kinh đô Ni Lạc Thần khoảng 100 kilomet, là một cánh rừng xanh rì, nơi đây chính là dải tiếp nối giữa hoang nguyên A Nhĩ Kim và đại bình nguyên của đế quốc, địa thế nghiên từ phía tây bắc sang đông nam, hình thành một dãy những rặng núi chập chùng từng khúc một.

Những rặng núi này không cao lắm, nhưng trải rất dài, trông cứ giống như một cái xương sống nhô lên, nắm vắt ngang phía tây bắc của kinh đô Ni Lạc Thập, bởi vì số lượng ngọn núi rất nhiều, cho nên nơi này thường còn được gọi là Thập Vạn Đại Sơn.

Ở giữa những rặng núi nhấp nhô kia của Thập Vạn Đại Sơn, là nơi nuôi dưỡng vô số dã thú, cùng với rất nhiều loại gốc thiên nhiên.

Bắt đầu từ đế quốc Minh Hà khi xưa, vùng đất này đã trở thành một trong số khu vực sản xuất vật liệu gỗ quan trong nhất.

Trước kia, ở giữa những rặng núi chập chùng này luôn có rất nhiều công nhân chặt gỗ ra vào, bọn họ dựng lên một hoặc là vài căn nhà gốc nhỏ ở lưng núi, sau đó bắt đầu công tác cực nhọc của mình, vào lúc nhân số nhiều nhất, nghe nói bên trong Thập Vạn Đại Sơn có mười vạn công nhân chặt gỗ.

Sau này cùng với chiến tranh bùng phát, những công nhân chặt gỗ tuổi trẻ sức cường này ngay lập tức bị triệu tập vào quân đội, trở thành hỏa lực trên chiến trường, nghề chặt gỗ ở Thập Vạn Đại Sơn cũng bởi vì thế mà trở nên hết sức đìu hiu.

Cho tới tận sau khi quân Lam Vũ khống chế kinh đô Ni Lạc Thần, những công nhân chặt gỗ còn may mắn sống sót kia mới quay trở lại Thập Vạn Đại Sơn làm nghề cũ, nghề đốn gỗ ở Thập Vạn Đại Sơn mới dần dần khôi phục trở lại.

Buổi chiều, ánh mặt trời rất đẹp, soi sáng khu rừng xanh rậm rì này, ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những tán cây, hình thành từng vòng sáng ở trên mặt đất, làm nổi bạt lên sự yên tĩnh cùng u ám ở bên trong rừng rậm.

Lúc này vặn vặn là thời khắc bận rộn nhất trong ngày của những công nhân đốn ủi, tiếng hô hào gọi nhau cùng tiếng rìu phạt vào thân cây vang vọng cả khu rừng, nhưng ở trong một sơn cốc vô cùng tĩnh mịch nào đó, có một người công nhân chặt gố chẳng những không hề bận rộn, hơn nữa lại còn hết sức thận trọn ẩn nấp ở bên con đường núi quanh co, cảnh giác nhìn bốn phía, cái bộ dạng đó, hoàn toàn không phải là công nhân chặt gỗ, mà là một tên ăn trộm.

Crúc crúc crúc …

Đôt nhiên, tiếng chim Cu Cu vang lên liên tiếp, phá nát yên tĩnh của rừng rậm.

Người công nhân chặt củi kia lập tức dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện ra không có bất kỳ điều gì khác thường, vì thế lén lút phát ra liên tục những tiếng kêu nhỏ, sau đó thận trọng đợi đối phương đáp trả.

Kết quả rừng rậm vẫn cứ hoàn toàn tĩnh lặng như thế, tựa hồ không hề có chút âm thanh nào, người công nhân chặt củi kia nghi hoặc đứng dậy, cau mày nhìn bốn phía, không phát hiện ra bất kỳ điều gì.

Nhưng, ngay khi hắn thất vọng muốn quay trở về chỗ nấp, thì ở chỗ cách hắn không tới hai mươi mét, có một cái cành cây khẽ rung rinh một chút.

- Minh nguyệt xuất thiên sơn …

Người công nhân chặt gỗ kia nhỏ giọng nói, thần sắc hết sức nghiêm túc.

Đây là ám hiệu liên lạc.

- Thương mang vân hải gian .

Nơi đó có người nhỏ giọng đáp lại ám hiệu liên lạc, sau đó từ bên trong có một quan quân thượng úy mặc đồng phục ngụy trang của lục quân quân Lam Vũ chui ra, trông hắn ước chừng chỉ có hai mươi tám hai mươi chín tuổi, vẻ mặt rất kiên nghị, lưng vác súng ngắm Già Lan Mã, tay gạt những cành cây trong khu rừng rậm rạp, đi tới trước mặt người công nhân chặt củi kia, chiếc giày lính nặng chịnh đạp nát hoàn toàn cành cây khô lá rụng ở trên mặt đất.

Viên quan quân thượng úy quân Lam Vũ kia nói:

- Tôi tên là La Hầu, anh chính là Tôn Thiên Chính phải không?

- Phải, tôi là Tôn Thiên Chính, người của bên anh đã đến đủ cả rồi chứ?

Người công nhân chặt gỗ kia chậm rãi bỏ mũ của mình xuống, lộ ra khuôn mặt từng trải phong sương ở phía dưới, hắn chính là Tôn Thiên Chính của ban ngành tình báo quân Lam Vũ, Tôn Thiên Chính tới từ vương quốc Ương Già, bất quá lúc này ở bên trong ban ngành tình báo của quan Lam Vũ, hắn đã là môt trong số thành viên nòng cốt cực kỳ ít ỏi rồi.

- Người của lục quân chúng tôi đã tới đầy đủ rồi, chỉ không biết phía bên Hắc Ngục Minh Phong … tôi nghĩ bọn họ có khả năng đã bị lạc đường.

La Hầu lãnh đạm nói, mang theo một chút vẻ kiêu ngạo, người lục quân bọn họ, hiểu rất ít về bộ đội Hắc Ngục Minh Phong, bởi đó là một đơn vị vô cùng bí mật.

Bất quá, chỉ cần là người, thì đều có tâm lý tranh cường hiếu thắng, huống chi nữa là sự hập tác giữa ba đơn vị vớ nhau? Lục quân có thể tới đây trước bộ đội Hắc Ngục Minh Phong, đương nhiên là chuyện đáng để tự hào.

Thế nhưng có một chuyện luôn luôn nằm ngoài dự liệu.

Ngay lúc La Hầu tỏ ra có chút kinh miệt coi thường bộ đội Hắc Ngục Minh Phong tới trễ, thì đột nhiên hắn và Tôn Thiên Chính đều cảm thấy có điều không ổn, vội vàng cúi đầu nhìn xuống mặt đất, chỉ nhìn thấy đống lá khô cành gẫy ở bên trên đột nhiên lay động, sau đó lần lượt tách thành mấy mảng.

Trong con mắt kinh ngạc của bọn họ, không ngờ ở trong vùng đất đầy cành lá rụng kia lại chui ra sáu bóng người đen xì xì, bọn họ đều mặc đồ ngụy trang rừng rậm của quân Lam Vũ không hề có bất kỳ một ký hiệu gì, tất cả những thứ huân huy chương đều bị gỡ bỏ, thậm chí là ngay cả trên mặt cũng chùm khăn dày, chỉ lộ ra hai con mắt âm trầm lạnh như băng.

Nếu chẳng phải khẩu súng ngắm Già Lan Mã vác trên lưng đã làm bại lộ thân phận của bọn họ, thì La Hầu và Tôn Thiên Chính đúng là còn phải kinh hãi một phen.

La Hầu bất giác mặt cứng đờ, sau đó nuốt liền mấy ngụm nước bọt, trong lòng thầm chửi rủa, mấy tên gia hỏa của bộ đội Hắc Ngục Minh Phong đúng là không phải con người, cũng không biết bọn họ chôn mình ở phía dưới này bao nhiêu lầu rồi, nghĩ hẳn cũng phải tới mười mấy tiếng đồng hồ, bọn họ khẳng định là còn xuất hiện trước cả Tôn Thiên Chinh, rồi ẩn nấp kín ở điểm đến.

May mắn là bọn họ không phải kẻ địch, nếu không mười mấy tay súng bắn tỉa mà mình mang theo này, bị giết sạch rồi khả năng còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, có lời đồn đại bí mật, bộ đội Hắc Ngục Minh Phong tuyệt đối không thể chọc vào, xem ra quả nhiên là như thế.

Chính lúc đang còn kinh ngạc, người phụ trách bộ đội Hắc Ngục Minh Phong mang khăn chùm đầu màu đen lạnh lùng nói:

- Tôi là Phong Chi Xã, các anh đều phải nghe tôi chỉ huy. La Hầu, bảo người của anh cảnh giới xung quanh, tôi muốn nghiên cứu cẩn thân qua phương án chiến đấu một chút.

La Hầu gật đẩu rồi xoay người rời đi, mau mấy phút sau hắn đã quay trở về, vừa vặn nhìn thấy Tôn Thiên Chính không biết đang cùng Phong Chi Xa thì thầm điều gì.

Phong Chi Xa đã dọn dẹp hết đống cành là rụng ở trước mặt, lộ ra đất đỏ ở phía dưới, sau đó dùng cảnh cây vẽ phác thảo bản đồ ở trên mặt đất, năm người thủ hạ của hắn thì không biết đã biến mất ở nơi nào rồi, có lẽ là lại nấp xuống dưới đất.

Phong Chi Xa vẫy tay bảo La Hầu tới, nhỏ giọng nói:

- Tôi có thể nói với anh mục tiêu rồi, lần này người chúng ta phải làm thịt, chính là Vũ Văn Thành Đô.

La Hầu miệng hơi há ra, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.

Hắn sớm đã dự đoán được, lần này chấm hành nhiệm vụ bí mật, khẳng định là có một con cá lớn, nhưng thủy chung lại không nghĩ tới, con cá lớn này lại có thể là Vũ Văn Thành Đô.

Đối với cái tên Vũ Văn Thành Đô, quan Lam Vũ có rất nhiều nhân viên liên quan đều vô cùng quen thuộc, từ sau khi hắn lập nên một tổ giết người chuyên môn ám sát Dương Túc Phong, ban ngành tình báo và ban ngành cảnh vệ đã theo giỏi bọn chúng chặt chẽ, đề cao cảnh giác một trăm hai mươi phần trăm, đồng thời rất nhiều lần muốn giết chết hắn.

Bất quá Vũ Văn Thành Đô có thể có được ngày hôm nay, đúng là còn có chút công phu, quân Lam Vũ mấy lần đều để vuột mất cơ hội.

Bất quá lần này cơ hội tới rồi, Vũ Văn Thành Đô kiêu ngạo không ngờ lại dám xâm nhập vào địa bàn của quân Lam Vũ, hơn nữa lại còn lựa chọn Thập Vạn Đại Sơn cách kinh đô Ni Lạc Thần không xa làm địa điểm chú chân lâu dài.

Điều này không nghi ngờ gì đã chọc giận quân Lam Vũ từ trên xuống dưới, Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh, sai Phong Chi Xã chủ trì hành động bao vây tiêu diệt, nhất định phải xử lý được Vũ Văn Thành Đô, cho dù không giết chết cũng phải cho hắn nềm mùi đau khổ.

Phong Chi Xã nghiến răng nói:

- Mệnh lệnh của tôi rất đơn giản, giết chết hắn.

La Hầu lập tức gật đầu lĩnh hội.

Vì để xử lý Vũ Văn Thành Đô, từ sau khi quân Lam Vũ bước chân lên đại lục Y Lan, ban ngành tình báo và bộ đội Hắc Ngục Minh Phong đã phải bỏ ra rất nhiều công sức và tâm huyết, nhưng cuối cùng vẫn để cho Vũ Văn Thành Đô chạy thoát hết lần này tới lần khác.

Mặc dù người bên cạnh Vũ Văn Thành Đô đều bị giết chết không ít, nhưng không thể giết chết được chính chủ, đúng là một chuyện làm người ta bực vội, cho nên Phong Chi Xa mới có chút cảm giác phẫn nộ.

Tôn Thiên Chính cũng gật đầu, giọng khàn khàn:

- Bắn sống quá khó khăn, cứ giết chết vậy.

Vì theo dõi Vũ Văn Thành Đô, Tôn Thiên Chính đã làm công nhân chặt gỗ ở Thập Vạn Đại Sơn hơn hai tháng rồi, tìm hiểu rõ được tình hình xung quanh nơi chú chân của Vũ Văn Thành Đô.

Người thành viên cốt cán của ban ngành tình báo quân Lam Vũ này, khi còn trẻ đúng là đã làm công nhân chặt gỗ, cho nên ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn, không lộ ra một chút sơ hở nào, nghe nói hắn còn hai lần gặp mặt Vũ Văn Thành Đô, kế quả Vũ Văn Thành Đô cũng không phát hiện ra gì khác thường ở hắn.

Tôn Thiên Chính đem tình hình mình trinh sát được đều đều nói ra :

- Vũ Văn Thành Đô hiện giờ ở ngay bên trong căn nhà bằng gốc kia, thường ở cùng với hắn còn có ba người, trong đó có một người là quân sư của hắn, tuổi cũng khá lớn rồi, ước chừng hơn sáu mươi tuổi, bất quá động tác còn rất mẫn tiệp, tôi có thể nhìn ra được điều đó. Còn hai tên còn lại là loại như sư đệ của Vũ Văn Thành Đô, võ công cũng không tệ..

Căn cứ vào tình hình mà Tôn Thiên Chính miêu tả, Phong Chi Xã mau chóng đưa ra bố trí, bất quá cuối cùng, ánh mắt của hắn có chút hoài nghi dừng ở trên người La Hầu, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.

Thế nhưng bản thân La Hầu lại rất hiểu ý tứ của hắn, Phong Chi Xa lo lắng những tay súng bắn tỉa mà lục quân phái ra này có thể đảm đương được nhiệm vụ ám sát quan trọng như thế này hay không, bởi vì những tay súng bắn tỉa của lục quân dù sao còn là người mới, mặc dù có không ít mầm tốt, nhưng thực sự lại không trải qua thực chiến nhiều lắm.

Lần này phái bọn họ đi đối phó với dạng cao thủ như Vũ Văn Thành Đô đúng là làm Phong Chi Xã có chút lo lắng, chỉ có điều ngại thể diện của bộ đội huynh đệ, cho nên có một số lời không thể nói bừa, nếu đổi lại là những tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội, có lẽ Phong Chi Xã đã không có vẻ mặ
Bình Luận (0)
Comment