Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 40

Dương Túc Phong gật đầu: “ Ta đương nhiên biết, ta nhận ra thiếu tướng Ngõa Thiết vì đã thấy ảnh của ông ấy trên báo. Ông ấy là một quân nhân chính trực, dũng cảm quyết đoán, một chỉ huy đáng để chúng ta kính trọng”.

Ca Thư Hàn kích động nói: “Không sai, chính vì thiếu tướng Ngõa Thiết quá ngay thẳng nên mới gặp phải kiếp nạn này, còn liên lụy đến cả quan binh sư đoàn 19. Nếu ông ấy xử sự khôn khéo hơn thì sẽ không xảy ra chuyện này”.

Dương Túc Phong khẽ thở hắt ra, tập trung tinh thần nói: “Giáo úy nói thử xem?”

Ca Thư Hàn hít một hơi thật sâu, hung hăng nói: “Từ lúc sư đoàn 19 đến hành lang Á Sâm, chịu sự chỉ huy của điện hạ Đường Cốc, thiếu tướng Ngõa Thiết luôn phê bình thẳng thắn những tật xấu của điện hạ, thậm chí còn quở trách không nể nang gì cả. Đại địch trước mắt, điện hạ Đường Cốc còn say sưa xem múa hát, ngày nào cũng lưu luyến bịn rịn không rời được bụng đàn bà, công văn và mệnh lệnh quân sự các loại thậm chí xem như trò đùa, để mặc cho nữ nhân của mình tùy ý ghi bậy. Việc này thực khiến người nghe kinh hãi nhưng tất cả là sự thật. Điện hạ người ở hành lang Á Sâm nhưng tâm vĩnh viễn đặt tại kinh thành Ni Lạc Thần, quan sát sít sao diễn biến trong triều. Hoàng vị đối với điện hạ còn quan trọng hơn hành lang Á Sâm.”

Dương Túc Phong mệt mỏi thở dài.

Ca Thư Hàn vớ lấy bình trà bên cạnh tợp một ngụm lớn rồi nói tiếp: “ Con người Đường Cốc điện hạ không có tâm, cứ khăng khăng chỉ tay năm ngón. Mỗi lần nhiệt huyết trào dâng, lại đề xuất các kế hoạch viển vông không thực tế khiến bộ đội chạy tán loạn mệt nhoài người. Để tỏ ra quyền uy tối thượng của mình, y thường xuyên đặt cho bộ đội các yêu cầu vượt quá tầm tay, sau đó tìm cớ thay đổi quan binh. Thiếu tướng Ngõa Thiết xung đột trực tiếp vài lần với y, sớm đã bị y coi là cái gai trong mắt. Lần tăng viện phủ Bối Trữ này là do Đường Cốc cố ý mượn cớ để trừng trị thiếu tướng Ngõa Thiết. Phủ Bối Trữ bị phản quân vây công ba mươi mốt ngày, y đợi đủ hai mươi bảy ngày mới hạ lệnh cho thiếu tướng Ngõa Thiết trong vòng hai ngày phải đưa quân đến chi viện, nếu không sẽ xử theo quân pháp. Trong vòng 2 ngày phải đi 760 dặm đường, đó là chuyện không thể. Bất kì đơn vị bộ đội nào của đế quốc, kể cả kỵ binh cũng không thể hai ngày mà đi hết 760 dặm được.”

Dương Túc Phong không khỏi ngạc nhiên, ngẩn ra hỏi: “Thật sao?”

Ca Thư Hàn căm phẫn nói : “ Việc này do đích thân điện hạ ra lệnh, có công văn làm chứng”.

Dương Túc Phong sửng sốt: “Thiếu tướng Ngõa Thiết không nói gì sao ?

“Ông ấy còn có thể nói gì được đây? Chấp hành quân lệnh là trách nhiệm thiêng liêng của quân nhân, huống hồ trong lòng tướng quân hiểu rất rõ. Đường Cốc từ lâu đã muốn thanh trừ những kẻ chống đối mình, Ngõa Thiết không may bị y liệt vào danh sách đó. Mệnh lệnh này chỉ là chuyện sớm muộn.”

Dương Túc Phong trầm tư hết nửa ngày trời, bán tín bán nghi hỏi: “Điện hạ Đường Cốc đã ban bố mệnh lệnh đó, tòa án binh cũng phải suy xét xem nó có khả thi không chứ?”

Ca Thư Hàn lạnh lùng nói: “Không sai, tòa án quân sự đích thực có cân nhắc kỹ lưỡng khả năng thực thi mệnh lệnh đó, nhưng chỉ gói gọn trong giải trình của một mình thiếu tướng Ngõa Thiết. Cho nên ông ấy mới bị áp giải về Ni Lạc Thần. Khổ nỗi, sư đoàn 19 dưới quyền ông ấy, tòa án quân sự lại giao toàn quyền cho Đường Cốc xử trí. Đường Cốc tự nhiên là không bỏ lỡ cơ hội rồi, ngài xem, bao nhiêu quan quân pháo binh không còn tay phải.”

Dương Túc Phong cảm thấy buồn bực, như thể có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, muốn nói nhưng lại không thốt nên lời. Hai mắt Ca Thư Hàn đỏ lên, dường như đang cố kềm chế nước mắt sắp ứa ra.

Dương Cơ Duệ khe khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Chuyện thế này xưa nay vẫn thấy, giờ chỉ là lịch sử tái diễn. Ca Thư giáo úy, ngươi đến đây có gì không?”

Đôi mắt Ca Thư Hàn lại đỏ lên, một giọt lệ lăn dài trên má, chậm chạp rơi xuống đất. Hắn không buồn lau đi, khó nhọc đáp: “Chúng tôi vừa nhận được tin, tòa án quân sự đã xử thiếu tướng Ngõa Thiết tù chung thân, suốt đời bị giam cầm, tước bỏ mọi quyền lợi chính trị. Ca Thư Hàn tôi vô năng, không giúp được gì cho họ. Nhưng thuộc hạ của thiếu tướng Ngõa Thiết thì thập phần căm giận, muốn uống một trận cho say, lấy rượu quên sầu. Tôi nghe nói khách sạn Vận Lai này là nơi sang trọng nhất phủ Bảo Ứng , vì vậy, tôi muốn làm hết sức mình, mời bọn họ uống một bữa, coi như đưa họ chặng cuối cùng.”

Dương Túc Phong nặng nề gật đầu, chua xót nói: “Nên làm như vậy, bọn họ đã từng là những dũng sĩ đệ nhất đế quốc!”

Ca Thư Hàn nhìn hắn đầy hi vọng: “Nhưng tôi nghe chưởng quỹ nói cả Vận Lai khách sạn đã được ngài bao trọn, thế nên tôi đến tìm ngài. Tôi hi vọng ngài có thể tạo điều kiện, giúp bọn họ được uống một trận thỏa thích trước khi bị chia cắt nhau trong chợ nô lệ.”

Dương Túc phong đáp ngay không cần suy nghĩ: “Không vấn đề gì. Chuyện này mà ta không đáp ứng được thì sẽ bị thiên lôi đánh chết”.

Ca Thư Hàn chớp chớp mắt, nghẹn ngào: “Dương tướng quân, ngài thực sự không giống như tôi đã nghĩ. Tôi trách lầm ngài, mong tướng quân rộng lượng bỏ qua!”

Nhìn sâu vào mắt Ca thư Hàn, Dương Túc Phong vỗ vai hắn, nặng nề nói: “Ca Thư giáo úy, ngươi hiểu được như vậy ta thật cao hứng. Nói thật với ngươi, lần này ta trở về Mĩ Ni Tư, khả năng sống sót là rất rất thấp. Nói không chừng kết cục của ta còn bi thảm hơn Ngõa Thiết tướng quân...”

Cảm xúc dâng lên không kềm chế được, nước mắt hắn lăn dài, vỗ mạnh lên vai Ca Thư Hàn đang đứng ngây người rồi sải bước rời khỏi sảnh khách sạn.

Sau lưng hắn, Ca Thư Hàn đứng ngây người. Bất ngờ, hắn lấy ống tay áo quệt nước mắt, quay lưng bỏ đi.

Dương Túc Phong đi xuyên qua hành lang, đứng đực ra dưới mái hiên sân sau.

Cuối thu, trong sân lá rụng vàng úa, màu xanh đã hoàn toàn biến mất, chỉ riêng bèo trong ao là vẫn giữ nguyên màu xanh biếc vốn có. Thi thoảng lại thấy có cá bơi qua, để lại gợn nước lăn tăn nhưng nhìn kỹ không còn thấy đâu nữa. Hắn muốn giơ hai tay lên trời, muốn hét thật lớn, giải tỏa tâm tình sầu muộn. Song, tất thảy chỉ là ý nghĩ mà thôi. Chỉ điểm giang sơn, nói những lời gạn đục khơi trong là những chuyện mà hắn mãi mãi không thể làm được, chỉ có thể lặng lẽ đứng ở đây, lặng lẽ nhìn nước chảy mây trôi.

“Dương tướng quân, ngài làm gì ở đây vậy?” Đột nhiên Dương Túc Phong nghe có tiếng nữ tử vang lên lảnh lót, quay đầu lại nhìn, thấy Na Tháp Lị đã khôi phục lại dáng điệu nữ nhân, tay ôm một bó hoa cúc vàng óng. Dưới ánh nắng ban mai, hoa cúc vàng tô điểm, thiếu nữ Cát Phổ Tái hiện ra xinh đẹp lạ thường. Hóa ra nàng ta không đi ngủ, thơ thẩn đi dạo trong sân. Ánh dương quang chiếu lên mái tóc vàng óng làm toàn thân thiếu nữ toát lên vẻ huyền ảo. Lúc đầu, thiếu nữ này trông rất xinh đẹp, điềm tĩnh, còn có chút thẹn thò. Bây giờ trái lại, chẳng những hoạt bát mà còn ngang bướng nữa.

“Ta trong lòng không vui nên ở chỗ này tĩnh tâm một lát!”Dương Túc Phong thẳng thắn đáp. Hắn im lặng thở dài, lắng nghe tiếng chân nặng nề dồn dập vang lên bên ngoài. Hình như có rất nhiều người bước vào nhưng lại không có tiếng nói chuyện. Có lẽ là đội quân pháo binh bất hạnh đó. Nghĩ đến cảnh ngộ đau khổ của bọn họ, lòng Dương Túc Phong càng nặng trĩu.

“Dương tướng quân, ngài không cần để tâm kết quả tôi đã bói cho ngài đâu. Cách làm đó không chuẩn lắm đâu, ngài sẽ không việc gì!” Na Tháp Lị dè dặt nói. Nàng ta cẩn thận di chuyển mũi hài, cứ như sợ dẫm phải thứ gì đó.

“Ta đích thực là một vong hồn!”, Dương Túc Phong cười khổ nói.

“Ngài không phải!” Na Tháp Lị vội vàng kêu lên, hai mắt long lanh sắp ứa lệ.

Dương Túc Phong cười cười, không tiếp tục vấn đề này nữa. Hắn thích thú nhìn Na Tháp Lị nhón bước bằng đầu mũi hài, tò mò hỏi: “Sao lúc nào cô cũng đi bằng đầu mũi chân vậy? Đó là phong tục của người Cát Phổ Tái à? Hì, ta cũng thử xem sao, coi cảm giác có tuyệt không!” Nói là làm, hắn cũng dấn bước bằng mũi giày. Đi được vài bước, mũi chân tê điếng, hắn chịu không nổi, chán ngán bước lại như bình thường.

Na Tháp Lị láu lỉnh cười, giống như hoa xuân nở rộ, xinh đẹp rạng ngời: “Không phải đâu, chúng tôi không có tục lệ đó ! Chỉ là tôi sợ đạp phải kiến, gián nhỏ dưới chân nên mới đi như vậy. Với lại đi bằng đầu mũi chân thì có cảm giác mình cao hơn một tí !”

Dương Túc Phong không nhịn được cười, giơ tay áng chừng chiều cao của Na Tháp Lị, dịu dàng: “Cô cao gần bằng ta rồi, còn chưa đủ à?”

Na Tháp Lị lém lỉnh liếc nhìn hắn, nói: “Dương Tướng quân, nếu tôi nói chuyện thẳng thắn quá, ngài cũng đừng trách tôi. Kì thực không phải tôi cao mà là ngài lùn thôi. Ngài xem, Tô cô nương so với ngài còn cao hơn một chút đó.”

Dương Túc Phong thực tình cảm thấy lúng túng, nếu nói mặt hắn cảm thấy tự ti nhất thì đó chính là tướng mạo của hắn. Nhưng nhìn vẻ mặt áy náy của Na Tháp Lị, rõ ràng là không cố tình chọc quê hắn, vì thế cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bình thản đáp: “Thân thể là do phụ mẫu sinh ra, trời sinh sao thì để vậy. Ta không có ý định thay đổi, mà cũng không biết cách nào biến đổi được!"

Na Tháp Lị chợt mỉm cười bí hiểm, để lộ hai lúm đồng điếu xinh xẻo. Nàng ta ghé sát tai hắn thì thầm: “Dương tướng quân, kỳ thực trong lòng ngài rất thích Tô cô nương, phải vậy không ?”

Dương Túc Phong nhảy dựng lên, lắc đầu lia lịa: “Không có, không có !”

Na Tháp Lị khúc khích, liếc Dương Túc Phong một cái, cười hì hì ra vẻ bí ẩn: “Ngài chớ xấu hổ mà. Đường đường một đại nam nhi, có gì phải mắc cỡ chứ? Thích thì nói thích, cớ gì không dám thừa nhận? Như thế tô cô nương càng không để ý đến ngài đâu! ”

Dương Túc phong khe khẽ lắc đầu, chậm rãi: “Không, Na Tháp Lị, cô hiểu lầm rồi. Cô có thể nhận ra ta đối với Tô cô nương có hơi đặc biệt nhưng thực tình, tuyệt nhiên không có ý gì khác. Kỳ thật, nói trắng ra, cô ấy rất giống một người, giống với nữ nhân trước đây của ta. Nữ nhân đó đối với ta tình thâm ý trọng, khiến ta yêu nhiều nhưng hận cũng không kém. Cuối cùng, dưới sự dẫn dặt, trợ giúp của nàng ta, ta đã đặt chân lên con đường không có lối quay đầu. Giờ nghĩ lại ta cũng không biết là mình yêu hay hận nàng ấy, có lẽ yêu và hận đan xen.”

Na Tháp Lị im lặng nghe hắn kể, chớp chớp mặt, nói khẽ : “Tôi không biết… hóa ra trước đây ngài đã có phu nhân…”

Dương Túc Phong cười khổ lắc đầu, chua xót nói: “Tất cả đã là quá khứ rồi, ôi, đó là lúc ta vừa mới rời khỏi trường…”

Na Tháp Lị chớp đôi mắt đẹp, hỏi: “Ngài học ở trường nào? Học viện lục quân đế quốc hả?”

Dương Túc Phong phát giác mình đã lái câu chuyện đi quá xa, liền lắc đầu, chuyển sang đề tài khác: “Truyện kí… cô viết truyện kí… cô viết truyện bao lâu rồi?"

Na Tháp Lị tung tăng chạy đến bên cạnh hồ nước ngồi xuống, hai chân khẽ đung đưa, co ngón tay đếm, nghiêng đầu đáp: “Cũng được bốn năm rồi đó!”.

Dương Túc Phong làm bộ ngac nhiên: “Ơ, cô viết truyện được bốn năm rồi? Ta thật sự nhìn không ra đó. Cô bao nhiêu tuổi? Mười bảy? Hay mười tám?”

Na Tháp Lị đong đưa mũi hài, để nó tiếp thụ đầy đủ ánh nắng ấm áp, hờ hững nói: “Này, Dương tướng quân, ngài không cảm thấy hỏi tuổi của nữ nhân là việc không nên sao?”

Dương Túc Phong xấu hổ cười cười, gãi đầu nói: “Cô không phải lão bà, cần gì để bụng chứ.”

Na Tháp Lị mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng, phất mấy ngón tay như ngọc chuốt, không thèm để ý đến Dương Túc Phong, nói: “Tôi hơi đâu mà quan tâm đến chuyện đó. Tôi viết truyện được bốn năm thì có gì là lạ, gia gia của tôi từ lúc mười hai tuổi đã đi theo Nhạc Thần Châu viết truyện rồi.”

Dương Túc Phong kinh ngạc, la thất thanh: “Hả, ông nội của cô viết tiểu sử Nhạc Thần Châu sao? Sao ta chưa từng nghe qua?”

Na Tháp Lị mở to mắt, nhìn Dương Túc Phong chòng chọc: “Sao ngài lại ngạc nhiên chứ? Ông nội tôi còn chưa kịp viết xong thì đã mất tích rồi. Từ thiên nguyên 1708 tới giờ, chúng tôi không có tin tức gì của người cả.”

Lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng động trầm đục. Là đội quan pháo binh mắc nạn đang cất tiếng hát, giọng ca trầm thấp nhưng rất khảng khái.
Bình Luận (0)
Comment