Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 413

Dưới sự phản kích kiều mạng của đám người Long Khải Ca, quân đội Y Lan tiến vào lỗ hổng của Ngu thành cuối cùng cũng bị đánh bật ra ngoài thành công. Bên ngoài tường thành đắp bằng đất của Ngu thành chất đầy thi thể của binh sĩ Y Lan. Sau khi ngọn sóng tấn công hung hăng nhất của quan Y Lan đã bị hải quân lục chiến đội chặn lại gắt gao, cũng không phát động tiến công nữa, bọn chúng thật sự cũng có chút khiếp sợ.

Càng về sau, cùng với sự trợ chiến nhiều hơn từ phi dĩnh quân Lam Vũ, thế cục bắt đầu nghiêng về phía quân Lam Vũ, Phi dĩnh của quân Lam Vũ vẫn bay lơ lửng cố định phía trên lỗ hổng, lợi dụng tạc đạn không ngừng công kích xuống quân Y Lan đang bao vây phía dưới, tạo thành thương vong nặng nề cho quân Y lan ở lỗ hổng. Hứa Nho Long cũng phải một hoặc hai chiếc chuyên chở tạc đạn hạng nặng tới trước giúp đỡ, kết quả bọn chúng vẫn chưa tới được vị trí lỗ hổng, những binh lính Y Lan nhìn thấy sự nguy hiểm lập tức lui ra.

Sau đó quân đội Y Lan cũng không còn có cơ hội xông vào thành. Ngày 16 tháng 6, cuộc chiến đấu kịch liệt nhất bộc phát ở Ngu thành đã kết thúc rất nhanh, sau khi phải trả giá không ít thương vong, hải quân lục chiến Lam Vũ đã bảo vệ Ngu thành thành công. Căn cứ vào thống kê ban đầu, trong ngày 16.6, quân đội Y Lan đã tổn thất gần 6000 người, còn tổn thất 18 khẩu đại pháo quý gía.

Sau khi cuộc chiến đấu hôm đó kết thúc, Tiêu Lan phái người đi tìm PHất Lan Đà thương lượng xem tiếp theo phải làm như thế nào, kết quả bị Phất Lan Đà tìm cớ từ chối, thì ra Phất Lan Đà có chút lo lắng, sợ rằng Tiêu Lan sẽ trách tội mình, đến lúc đó vạn nhất phải tham gia tiệc bàn luận đến, bản thân ngay cả cơ hội khắc phục cũng không có.Tiêu Lan là người có thành tích huy hoàng trước Tiêu Nam, mặc dù nói trong mắt người khác mình cũng là người cùng thuyền với Tiêu Lan, nhưng nếu Tiêu Lan thật sự giết mình, đại khái cũng không có người vì mình mà đứng ra, Phất Lan Đà là người cực kỳ yêu quý tình mạng của bản thân, tuyệt đối sẽ không để mình dễ dàng rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy.

Bất đắc dĩ, Tiêu Lan đành phải phái sứ giả đi thỉnh cầu sự giúp đỡ của Tiêu Bá Nạp.

Đất ở hành lang Á Sâm rất bằng phẳng, đường đi rộng rãi, sứ giả cầu trợ của Tiêu Lan chỉ mất tám tiếng đã đến được phủ Côn Sơn, nói chi tiết nguyên nhân vì sao Tiêu Lan cần phải viện trợ. Nhưng quan tư lệnh Tiêu Bá Nạp và tham mưu trưởng quân đoàn Phí Kiệt La của quân đoàn Ngân Thứu đều lộ vẻ vô cùng cẩn thận đối với kế hoạch cầu trợ của Tiêu Lan. Trong thời gian ba ngày không có quyết định gì cả, bản thân Tiêu Lan thì sốt ruột đến mức đầu bốc khói, nhưng cũng không có cách nào, ngoại trừ lầm rầm nguyền rủa Tiêu Bá Nạp đáng chết ra, chuyện có htể làm được chỉ có thể là gom góp mỗi một chút lực lượng và tiếp tục triển khai chiến đấu với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ

Vài ngày trôi qua, cuộc chiến đấu của Ngu thành vẫn tiếp tục giằng co ác liệt, tiếng súng cuối cùng vẫn chưa dừng lại, mỗi ngày khi hai bên giao chiến đều có người chết trận, vào mỗi đêm trong thành và ngoài thành đều xuất hiện hoả quang vô cùng sáng rõ. Đó là hai bên vì muốn cử hành nghi thức hoả táng cho các chiến sĩ tử trận của mình, vì để những người chết có thể an nghỉ, đồng thời cổ vũ tinh thần chiến đấu của những người còn sống sót. Bất luận là quân Lam Vũ hay là quân Y Lan, khi cử hành nghi thức hoả táng đều áp dụng nghi thức tiễn đưa quy mô cao nhất, quan chỉ huy cao nhất của hai bên đều có mặt.

Đêm nào Tiêu Lan cũng phải đưa mắt nhìn hàng ngàn binh lính Y Lan rời khỏi thế giới này, trong lòng từ lâu đã không còn sự đau thương, may mà không quân Lam Vũ vẫn còn có chút lòng nhân đạo, vào lúc này tuyệt đối không phát động oanh kích, để hắn có thể dùng những lời nói thân tình, xúc động để khích lệ các bộ hạ của mình tiếp tục chiến đấu. Trần Kiếm Phi trong Ngu thành cũng như vậy, mỗi đêm cũng phải tự mình tiễn đưa không ít quân binh Lam Vũ hi sinh, hơn nữa còn phải ký vào những lá thư tạ lỗi đưa cho người nhà của họ. Đêm 16.6 hắn đã ký vào 327 lá thư tạ lỗi, đến cuối cùng nước mắt đã ướt đẫm những lá thư, bản thân bất giác cũng không biết mình đang làm cái gì nữa.

Nhưng bất kể hai bên đều phải trả cái giá hi sinh quá lớn như thế nhưng cuộc chiến đấu ở Ngu thành vẫn kiên trì tiếp tục, quân đội Y Lan không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, còn quân Lam Vũ cũng tuyệt đối không cam tâm rơi vào tay của quân Y Lan. Bọn họ đều dùng những lực lượng cuối cùng của mình để dành được thắng lợi. Nhưng sự thực bây giờ rất tàn khốc, cũng rất rõ ràng đó chính là trước khi lực lượng chính thức của hai bên tham gia, cũng không có ai có thể tiêu diệt được đối phương.

Trong cuộc chiến đấu ở Ngu thành, lực lượng mang tính quyết định căn bản không nằm ở Ngu thành.

Tiêu Lan và Phất Lan Đà mặc dù có binh lực của hai sư đoàn bộ binh, tổng binh lực cũng vượt quá 4 vạn người, nhưng lực lượng chủ yếu của sư đoàn 37 Tiêu Lan đều dùng để ngăn chặn hải quân lục chiến Lam Vũ ở Y Lôi Nạp, không dám đem quá nhiều binh lực để tấn công Ngu thành, đệ Ngũ đoàn hải quân lục chiến Lam Vũ đóng quân ở Y Lôi Nạp có 3000 người. Dưới sự chỉ huy của Bằng Huy, toàn lực tấn công quân Y Lan đang cản trở trước mặt mình, cho đến hôm nay, Tiêu Lan cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, chỉ vì một chút không cẩn thận mà bản thân hắn từ thợ săn trở thành con mồi.

Đại bộ phận binh lực của sư đoàn 66 Phất Lan Đà có thể xuất động tấn công Ngu thành căn bản đều là lính mới hoặc là lão binh già cả, những người này khi có lợi mới xuất lực thành thật, khi bất lợi tuyệt đối là cao thủ sái hoạt đầu( chỉ thủ đoạn dùng ít sức lực hoặc làm mà không phải chịu trách nhiệm). Hôm đó mặc dù sau khi Ngu thành bị đánh vỡ hai lỗ hổng, quân đội Y lan cũng không có cách nào tiến nhập vào Ngu thành, những lão binh đầu tử này đều cảm thấy Ngu thành tuyệt đối là nơi khó ăn, cho nên trong cuộc chiến đấu sau này, sư đoàn 66 căn bản xuất công không ra lực, tình huống chí mạng này cho dù là bản thân Phất Lan Đà cũng không có cách nào giải quyết.

Trong cuộc chiến đấu không ngừng, hải quân lục chiến Lam Vũ đóng ở Ngu thành cũng không ngừng bị tổn thất, số lượng người có thể chiến đấu cũng nhanh chóng hạ xuống. Chỉ riêng trong cuộc chiến đấu ngày 16.6, hải quân lục chiến ở Ngu thành đã thương vong hơn bốn trăm người, trong đó số lượng người hi sinh và mất tích đã vượt quá ba trăm người, tạo ra kỷ lục thương vong cao nhất trong một ngày chiến đấu của quân Lam Vũ. Điều then chốt không nằm ở lực lượng trong ngu thành mà nằm ở lực lượng đang tăng viện bên ngoài, chỉ có không ngừng được không quân tăng viện, Ngu thành nới có thể phòng thủ kiên cố.

Dương Túc Phong đương nhiên hiểu được đạo lý như vậy, sau khi chiến đấu bộc phát lập tức hạ lệnh tăng viện binh lực tới Ngu thành, theo sau phi dĩnh là 600 lính dù của không quân Lam Vũ đi tới Ngu thành, với sự tăng cường lực lượng phòng bị, đồng thời một số lượng lớn vật tư quân sự như súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm ...cũng không ngừng được vận chuyển đến Ngu thành.. Những vũ khí sát nhân này tuyệt đối là cơn ác mộng cho những kẻ tấn công. Nếu hôm đó có loại vũ khí sát nhân này thì số lượng quân Lam Vũ hi sinh ở lỗ thủng sẽ không quá nhiều như vậy. Sau khi số lượng lớn súng máy hạng nặng được chuyển tới, lập tức được đưa lên tường thành, tạo thành sự tăng lường lực phòng bị cực lớn.

Chỉ có điều đáng tiếc duy nhất chính là pháo dã chiến 75 ly do nguyên nhân kết cấu của phi dĩng, không có cách nào vận chuyển tới Ngu thành được, Ngu thành vẫn nằm trong hoàn cảnh không có hoả pháo che chở.

Nhưng tham mưu Cổ Tư Đinh của bộ tổng tham mưu quân Lam Vũ đã đưa ra một kiến nghị rất can đảm, hắn cảm thấy điều động binh lực từ bên ngoài vậy thì chi bằng võ trang cho cư dân bên trong Ngu thành. Cư dân Ngu thành và quân đội Y Lan đã bất cộng đái thiên, chỉ cần có trang bị thích hợp, bọn họ nhất định sẽ liều mạng bới quân Y Lan, vũ trang cho bọn họ có thể giảm bớt áp lực rất lớn về binh lực không đủ. VÌ vậy phi dĩnh của quân Lam Vũ đã hành động ban đêm, thả xuống Ngu thành một khối lượng lớn súng trường và đạn. Sau khi trải qua sự huấn luyện trong một thời gian ngắn, Ngu thành đã tổ chức nên dân binh gần một vạn người, nhưng tất cả những điều này đều nằm ngoài sự hiểu biết của quân Y Lan.

Đường ra của quân Lam Vũ ở Ngu thành nằm ở sự chi viện từ không trung, đường ra của Tiêu Lan nằm ở sự hỗ trợ của Tiêu Bá Nạp. Song quânLam Vũ ở Ngu thành có được sự viện trợ cuồn cuộn không ngừng, còn phía bên Tiêu Lan thì vẫn chậm chạp chưa có phản ứng gì.

“Chỉ cần một sư đoàn bộ binh, một sư đoàn....” Tiêu Bá Nạp thì thào tự nói, ánh mắt do dự không quyết đoán nhìn về phương xa cách đó vạn dặm. Vào thời kỳ nóng bức này, có thể ngâm mình trong hồ bơi đích xác là một chuyện thích thú. Nhưng cuộc chiến tranh đáng ghét trước mắt hoàn toàn đã phá vỡ thú vui bơi lội, khiến Tiêu Bá Nạp cảm thấy lồng ngực mình khó chịu.

Hắn luôn cảm thấy chiến cục trước mắt quá mê hoặc, hắn thậm chí không biết quân Lam Vũ rút cục muốn làm cái gì. Tiêu Lan cho rằng chỉ cần tăng viện cho hắn một sư đoàn bộ binh là có thể giải quyết được Ngu thành, Việc này đích xác không phải là yêu cầu gì quá đáng, bản thân Tiêu Bá Nạp cũng vô cùng động tâm, nhưng đến cuối cùng vẫn chưa hạ được quyết tâm. Thời gian nháy mắt trôi qua, lực lượng của hải quân lục chiến Lam Vũ ở Ngu thành không ngừng được tăng cường, Tiêu Bá Nạp càng ngày càng cảm thấy mình thật sự đã già rồi.

“Một sư đoàn chưa chắc đã đủ, trừ phi chúng ta đồng thời xuất động 2 sư đoàn tăng viện cho Tiêu Lan, mới có thể giải quyết được cuộc chiến đấu này trong thời gian ngắn, nếu không một khi bọn chúng ta bị chặn, Ngô Xuyên đạo sư gặp nguy hiểm. Điều kiêng kỵ nhất khi tấn công thành chính là chiến thuật thêm dầu, như vậy sự tiêu hao lực lượng của chúng ta. Tri Thu nhất định sư muốn chúng ta điều đội dự bị tới Ngu thành, sau đó nhân cơ hội phá Ngô Xuyên đạo” Bởi vì tư giao với Tiêu Bá Nạp rất tốt cho nên lời nói của tham mưu trưởng Phí Kiệt La không cần vòng vo mà trực tiếp nói thẳng vào hậu quả nghiêm trọng sau khi điều động đội dự bị.

Tiêu Bá Nạp không nói gì, chỉ có vẻ suy tư rất thống khổ.

Tiêu Lan cảm thấy tiền tuyến Ngu thành chỉ cần có một sư đoàn tới hiệp trợ. Hắn có thể trong thời gian ngăn tiêu diệt được hai ngàn quân Lam Vũ ở Ngu thành, hắn cho rằng trải qua mấy ngày bao vây, quân Lam Vũ ở trong thành đã chịu tổn thương nghiêm trọng, đang ở ranh giới sụp đổ, chỉ cần quân đội Y Lan phát động tổng công kích một lần nữa sẽ có thể giải quyết cuộc chiến này. Tường thành đắp bằng đất của Ngu thành đã bị tổn hại nghiêm trọng, Y Lan tuyệt đối có thừa cơ hội.

Song tham mưu trưởng Phí Kiệt La từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm thấy quân Lam Vũ ở Ngu thành dễ đối phó như bậy. Hôm nay cả thiên hạ đều biết hải quân lục chiến đội tuyệt đối là bộ phận tinh nhuệ nhất trong bộ đội quân Lam Vũ, cho dù chỉ có mười mấy tiểu phân đội, cũng có thể khiến kẻ địch hơn cả vạn phải khốn đốn huống chi là hai ngàn hải quân lục chiến đội? Quân đội Y Lan bây giờ đã không còn dễ dàng ăn tươi nuốt sống quân Lam Vũ nữa.

Đôi khi trong đầu Phí Kiệt La chỉ có một cây cân, hắn cảm thấy quân Lam Vũ ở Ngu thành nhất định là vì muốn thu hút quân đội Y Lan ở Ngô Xuyên đạo mới xuất hiện ở đó, khi bắt đầu Tiêu Lan không nên đánh vào chủ ý của bọn chúng, không nên cắt đứt đường lui của chúng mà nên đuổi bọn chúng ra khỏi hành lang Á Sâm. Hết lần này tới lần khác, Tiêu Lan một mình tham công, muốn dùng một hơi nuốt gọn 2000 quân Lam Vũ ở Ngu thành mới dẫn tới bây giờ quân doàn Ngân Thứu lâm vào tình cảnh tiến lui đều khó.Nói một cách nghiêm khắc, Tiêu Bá Nạp không những không nên khen thưởng Tiêu Lan mà nên trị tội Tiêu Lan, phế chức quân chỉ huy sư đoàn 37 của hắn.

Phí Kiệt La cố chấp cuối cùng cũng cảm thấy, chuyện trọng tâm bây giờ không nằm ở Ngu thành mà nằm ở chiến cục hành lang Á Sâm . Cuộc chiến đấu ở Ngu thành chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ chiến dịch hành lang Á Sâm, tuyệt đối không thể vì nó mà ảnh hưởng đến toàn bộ sự bố trí chiến đấu của hành lang Á Sâm, nếu không thì khác gì hành vi giết gà lấy trứng, nói hơi khó nghe một chút chính là sự thiển cận.

“Phá được Ngu thành, thành tựu là của Tiêu Lan, đánh mất Ngô Xuyên đạo, người phải gánh chịu trách nhiệm lại là quân đoàn Ngân Thứu” Phí Kiệt La thường thường sẽ không nói nghiêm trọng như vậy.Mặc dù nói như vậy nghe ra có chút hơi chói tai nhưng Tiêu Bá Nạp vẫn thích dùng. Phí Kiệt La có lẽ không phải là người có kiến thức tốt nhất,mưu kế cũng không phải xuất sắc nhât, nhưng hắn lại là người trung thành nhất. Thường thường hắn đều nghĩ cho quân đoàn Ngân Thứu, thường thường hành động gì cũng đều vì nghĩ cho Tiêu Bá Nạp, khiến Tiêu Bá Nạp nghe xong vô cùng thoải mái.

Là quan chỉ huy cao nhất của quân đoàn, Tiêu Bá Nạp đương nhiên hiểu tất rõ ràng, tiêu diệt 2000 quânLam Vũ ở Ngu thành, quả nhiên sẽ mang tới cho hắn sự huy hoàng cực lớn, nhưng dưới ánh sáng của sự huy hoàng, Tư lệnh quan tiền tuyến Tiêu Lan nhất định sẽ giành được phần lớn công lao. Với lực lượng của quan tư lệnh quân đoàn cũng không tranh công được, Tiêu Bá Nạp hắn tuyệt đối sẽ không vì những chuyện này mà giành được sự chú ý, tuyệt đối đại bộ phận người đều sẽ cảm thấy hắn chẳng qua chỉ làm những chuyện nên làm mà thôi, nói cay nghiệt một chút, hắn thuần tuý chỉ là người dấy máu ăn phần, chỉ vì bản thân hắn mà thôi.

Nhưng ngược lại chuyện này đã không còn đơn giản như vậy, nếu vì tăng viện cho Ngu thành mà mất đi Ngô Xuyên đạo, đối với Tiêu Bá Nạp mà nói, tuyệt đối là tai hoạ khôn lường. Không có ai trách tội Tiêu Lan , tất cả chỉ trích và sự trừng phạt đều sẽ rơi xuống đầu hắn, ai kêu hắn là quan tư lệnh quân đoàn chứ. Bên nặng bên nhẹ không phân biệt rõ, sao có thể làm quan tư lệnh quân đoàn? Thân là quân tư lệnh quân đoàn, mà bị quan chỉ huy sư đoàn thuộc hạ xoay như chong chóng, như vậy chức quan tư lệnh còn có tác dụng gì? Bây giờ toàn bộ tầng lớp cấp cao của Y lan đều đang chú ý vào chiến cục cảu hành lang Á Sâm, nếu hắn vì cái gai trong mắt này mà vứt bỏ Ngô Xuyên đạo, đừng nói là Tam hoàng tử, mà chính hoàng đế Y Lan Tiêu Bang cũng không bảo vệ được hắn.

Nhưng hơn hai ngàn hải quân lục chiến đội đích xác rất mê người, cho dù đối với Tiêu Bá Nạp vị thượng tướng tướng Y Lan quyền cao chức trọng mà nói cũng là một hấp dẫn cực lớn. Trong lịch sử quân Lam Vũ chưa từng có lịch sử toàn quân bị tiêu diệt, nếu Tiêu Bá Nạp hắn có thể làm được điều này, không phải nghi ngờ gì nữa hắn sẽ trở thành người số một trong lịch sử đại lục Y Lan, nhận được sự sùng kính của hàng nghìn hàng vạn người. Tiêu Bá Nạp vốn không thích ăn uống vui chơi, cũng không thích nữ sắc, nhưng đối với danh vọng vẫ tương đối xem trọng, trong tiềm thức hy vọng cực độ là bản thân có thể lưu danh sử sách.

May mắt nhất là Tiêu Bá Nạp cũng hiểu rất rõ về nhược điểm của bản thân mình, mỗi lần có chuyện gì liên quan tương tự, đều suy nghĩ vô cùng cẩn thận, không dễ dàng đưa ra quyết định. Lần này cũng không phải là ngoại lệ, Ngu thành đích xác rất mê người, công kích Ngu thành bản thân nhất định sẽ trở thành danh tướng thiên cổ, nhưng vấn đề cũng trùng hợp nằm ở đó. Nếu tuỳ tiện tăng viện cho Ngu thành, có thể sẽ mắc bẫy của quân Lam Vũ không?

Tham mưu trưởng Phí Kiệt La đương nhiên hiểu rõ nội tâm của lão bằng hữu đang giằng co quyết liệt, cho nên kiên quyết lấy sự ổn định là việc chính, không để cho Tri Thu bất cứ cơ hội nào. Binh lực của quân đoàn Ngân Thứu đóng ở Ngô Xuyên đạo tuyệt đối không thể điều động một người nào. Còn những binh lực ở những khu vực khác của hành lang Á Sâm tập trung cao độ về hướng Ngu thành. Những bộ đội đóng quân nhỏ lẻ còn lại ở những nơi khác của hành lang Á Sâm cộng lại cũng chỉ có vạn người. Nếu Tiêu Lan lợi dụng được tốt cũng có thể tăng cường thêm lực lượng. Ngu thành mặc dù có hành lang không trung tương thông với đế quốc Lam Vũ, nhưng cuối cùng cũng tiêu hao một lượng lớn như vậy, thời gian kéo dài lâu một chút bọn họ nhất định sẽ không chống đỡ được, nhưng điều đáng tiếc chính là lúc đó không nên để lại nhiều lương thực như vậy ở Ngu thành, nếu không quân Lam Vũ cũng sẽ chết đói bên trọng.

Chiến tranh, rất nhiều người nói là trò chơi của những trí giả, nhưng Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La càng thêm tin tưởng đó là trò chơi của những kẻ cẩn thận. Quyết định thắng lợi chiến tranh không nằm ở bản thân có thể triển khai mưu kế cao sâu bao nhiêu, cũng không nằm ở việc đối phương ngu xuẩn như thế nào, mà nằm ở tính cẩn thận và số lần mắc phải sai lầm của hai bên. Chỉ cần cố gắng không phạm sai lầm, hoặc là phạm ít sai lầm hơn, bản thân có thể trở nên bất bại, và có thể nắm được sai lầm phạm phải của đối phương để có sự phản kích kịp thời, khoảng cách đến thắng lợi của bản thân không còn là chuyện xa xôi nữa.

Tiêu Bá Nạp cuối cùng cũng tiếp nhận kiến nghị này, quân đoàn Ngân Thứu không phái thêm binh lực tăng viện cho Tiêu Lan, nhưng hắn giao quyền cho Tiêu Lan có thể chỉ huy sư đoàn bộ binh 66 của Phất Lan Đà, ngoài ra hắn còn được nhận quyền chỉ huy tất cả quân đội Y Lan ở Nghiễm Xuyên đạo và Linh Xuyên đạo. Quân đội Y Lan đóng quân ở Nghiễm Xuyên đạo và Linh Xuyên đạo chỉ có 6,7 ngàn quân chính quy, còn lại đều là bộ đội địa phương. Mệnh lệnh này của Tiêu Bá Nạp đã đem bộ đội địa phương cùng nằm trong phạm vi chỉ huy của Phất Lan Đà. Đương nhiên Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La lúc này đều không cảm thấy mệnh lệnh này có gì không ổn, cũng không cảm thấy các vị quan cao cấp Y Lan khác cảm thấy có gì bất ổn.

Chỉ có Dương Túc Phong để lộ ra nụ cười lơ đãng, giống như là thấy ác lang bắt đầu chậm rãi để lộ ra răng nanh sắc bén.

Sau khi quyết định như vậy, Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều trong bể bơi của phủ Côn Sơn thỏa thích ngâm mình, bọn họ đều cảm thấy rất dễ chịu. Sau khi xử lý chuyện của Ngu thành, chuyện còn lại chính là ngồi chờ quân Lam Vũ tới nhà. Lúc này quân quan tình báo của quân đoàn Ngân Thứu đột nhiên vội vã xuất hiện bên cạnh hồ bơi, cúi người xuống thấp giọng báo cáo gì đó với Phí Kiệt La, bước đi của quân quan tình báo rất vội vã, chắc là có chuyện gì đó vô cùng quan trọng.

Tiêu Bá Nạp nhìn thấy cơ mặt của Phí Kiệt La bất giác giật giật hai cái, quả nhiên có chuyện gì đó khiến người ta phải kinh sợ. Quân quan tình báo rất nhanh rời khỏi đó, chỉ để lại Phí Kiệt la có chút khó khăn không biết nên đem tin chấn động này nói với Tiêu Bá Nạp như thế nào.

Tiêu Bá Nap làm bộ hời hợt nói:” Hắn nói gì vậy?”

Phí Kiệt La có chút không lưu loát nói:” Quân Lam Vũ lướt qua Y Lai Nạp hướng về đột kích Y Lôi Nạp. Quân đội Y Lai Nạp không dám đối kháng với quân Lam Vũ, đã tránh đường, bây giờ bộ phận tiên phong của quân Lam Vũ đã tới trung bộ của Y Lai Nạp rồi.

Tiêu Bá Nạp có chút sửng sốt, tâm tình vừa mới thoải mái một chút lại trở nên nặng nề trở lại, lập tức tiếc nuối nói:” Ta thấy hôm nay chúng ta lại phải thu dọn sớm rồi. Tên Tri Thu này lúc nào cũng làm phiền cuộc sống của người khác...”

Hai người rất nhanh đã quay về bộ chỉ huy, các tham mưu đã đem những tin tình báo chỉnh lý mới nhất ra, lập tức báo cáo chi tiết với hai vị chủ quản lãnh đạo. Thì ra khi Tiêu Bá Nạp còn do dự chưa quyết định, tổng chỉ huy Tri Thu của quân Lam Vũ ở phương diện hành lang Á Sâm đã hạ lệnh cho 3 lữ đoàn bộ binh hành quân nhanh chóng tới Y Lai Nạp, mượn đường Y Lai Nạp để tiến vào Y Lôi Nạp.Vương quốc Y Lai Nạp kiếp sợ vũ lực cường đại của quân Lam Vũ, không thể không tránh sang một bên, rút lui quân phòng thủ phía Y Lai Nạp, thậm chí ngay cả những lời phản nghị cũng không dám nói. Rất hiển nhiên Y Lai Nạp tuyệt đối không muốn trở mặt với quân Lam Vũ.

“quân Lam Vũ rút cục muốn làm cái gì vậy?” Phí Kiệt La thì thào tự hỏi, vị tham mưu trưởng quân đoàn Ngân Thứu đột nhiên cảm thấy trí thông minh của mình hạ xuống rất nhiều. Thật sự quân Lam Vũ không đáng sợ như vậy, Phí Kiệt La tự nói với mình, nhưng khi mỗi quyết định ra khỏi miệng, ác mộng quân LamVũ đều sẽ tạo cho hắn một gánh nặng tâm lý cực lớn, làm việc gì tựa hồ cũng không thuận lợi.

Nhìn từ biểu hiện, cuộc tấn công mạnh mẽ của quân Lam Vũ vượt qua Y Lai Nap, đương nhiên là muốn từ phương hướng Y Lôi Nạp giải quyết khốn cảnh cho hải quân lục chiến đội ở Ngu thành. Ngăn cản trước mặt bonhj chỉ có hơn 1 vạn người của sư đoàn bộ binh 37. Đương nhiên khó có khả năng là 2 sư đoàn bộ binh dự bị của quân đoàn Ngân Thứu không thể không can thiệp vào cuộc tiến công của 3 lữ đoàn bộ binh quân Lam Vũ nếu không Hải quân lục chiến đội đang khốn đốn ở Ngu thành sẽ vỗ vỗ vào mông Tiêu Lan rồi bỏ đi, hoặc là khi quân Lam Vũ tới chiến trường Y Lôi Nạp, Tiêu Lan thấy tình hình không tốt sẽ chủ động rút lui.

Song chỗ khó xử của Phí Kiệt La nằm ở chỗ, hắn không biết có phải là quân Lam Vũ giăng bẫy hay không, có phải lại là âm mưu quỷ kế của Tri Thu để dụ bọn họ rời khỏi Ngô Xuyên đạo hay không. Kế hoạch hành quân của 3 lữ đoàn bộ binh quân Lam Vũ là hoàn toàn minh bạch, tựa hồ không có áp dụng thi triển thủ đoạn bí mật gì. Thám tử của bộ phận tình báo Y Lan tương quan với tình báo của quân đoàn Ngân Thứu, đều rất rõ về binh lực và lộ tuyến tiến quân của ba lữ đoàn Lam Vũ. Ba lữ đoàn bộbinh tổng cộng chỉ có 1vạn 5 ngàn người, quân chỉ huy là lữ đoàn trưởng Hiên Kiệt của lữ đoàn 212 quân Lam Vũ.

Đối với con người Hiên Kiệt, tin tình báo mà quân Y Lan nắm được nhiều hơn Tri Thu rất nhiều. Người này thuộc tộc người Hốt Kỵ Thi của vùng Mỹ Ni Tư. Khi cộng đồng đối kháng với sơn tặc Nguyệt Quang Lan đã gia nhập vào môn hộ của quân Lam Vũ, sau đó vẫn đi theo Dương Túc Phong đánh đông dẹp bắc. Tộc nhân Hốt Kỵ Thi trong quân Lam Vũ vô cùng tích cực, hồi đầu khi đi theo Hiên Kiệt để cùng tham gia vào quân Lam Vũ, bây giờ căn bản đã trở thành những quan chỉ huy trung tâm của Lục quân Lam Vũ, hình thành nên một thế lực ẩn giấu, nhưng con người Hiên Kiệt không biết là có duyên cớ gì, trong các trận chiến sau này cũng không có biểu hiện xuất sắc gì, nhưng cũng không có điểm yếu nào biểu lộ ra. Căn cứ vào nghiên cứu của bộ phận tình báo Y Lan đánh giá với hắn là:” Có thể đối phó, nhưng cần phải có tính nhẫn nại” cũng chính là nói, chiến đấu với hắn có thể cần thời gian tương đối dài.

Tiêu Bá Nạp lúc này có hai sự lựa chọn :một là xuất động binh lực của Ngô Xuyên Đạo để đánh thọc hông cuộc hành quân của quân Lam Vũ, hai là ngồi đợi quân Lam Vũ giải cứu cho hải quân lục chiến ở Ngu thành. Bất luận là áp dụng cách nào, bất luận là lựa chọn cách nào, Tiêu Bá Nạp đều cảm thấy phải có kế hoạch chi tiết như phương hướng chiến lược đối với Tri Thu, nếu không rất có khả năng lại là một cái bẫy của quân Lam Vũ. Ngươi đoán, ta đoán, đoán doán đoán, trở thành giai điệu chủ đạo của bộ chỉ huy quân đoàn Ngân Thứu. Mỗi một tham mưu đều đang hết sức suy nghĩ về những loại ý tưởng mà quân Lam Vũ có thể tiến hành, đề phòng ngừa bản thân lại rơi vào dòng suối chảy của sự sai lầm,

Đối với việc 3 lữ đoàn bộ binh của quân Lam Vũ, Tiêu Bá Nạp đã có phương án tiến hành công kích từ bên sườn. chỉ có như vậy mới có thể đoạn tuyệt được các loại hi vọng của quân Lam Vũ, cướp lấy quyền chủ động, nhưng áp dụng phương pháp này, nguy hiểm cũng rất lớn. Hoả lực cuả hai bên căn bản không tương xứng, quân Y Lan từ bỏ công sự ở Ngô Xuyên Đạo để chủ động tấn công quân Lam Vũ, khẳng định phải trả một cái giá rất lớn. Nói đích xác thì hoả lực của quân Y Lan nếu so sánh với quân Lam Vũ thì yếu hơn rất nhiều. Từ phương hướng phòng thủ biến thành tấn công, không cần phải nghĩ cũng biết, thương vong nhất định sẽ rất lớn.

Tử thủ Ngô Xuyên đạo, đương nhiên có thể phát huy lớn nhất lợi thế hoả lực trứơc mặt của quân Y Lan, có thể lợi dụng số lượng hào câu dày đặc để trì hoãn tốc độ đi tới của quân Lam Vũ. Hơn nữa gây ra sát thương lớn nhất cho quân Lam Vũ, nếu tiến hành trận chiến, quân Lam Vũ muốn đột phá hào câu vô biên vô hạn ở Ngô Xuyên Đạo, không có thời gian hai, ba năm thì tuyệt đối không được. Tiêu Bá Nạp tuyệt đối rất có tự tin đối với điều này. Đương nhiên hậu quả khốn thủ ở Ngô Xuyên Đạo cũng rất nghiêm trọng, thậm chí là đòn trí mạng.

Ba lữ đoàn bộ binh quân Lam Vũ lướt qua Y Lai Nạp tiến vào Y Lôi Nạp, bọn họ không những có khả năng giải cứu cho hải quân lục chiến đội ởNgu thành, thậm chí còn có thể chiếm lĩnh Ngu thành, sau đó tiếp tục chiến lược tấn công về hướng Bí Dương. Nếu quân Lam Vũ công kích Bí Dương thì 10 vạn quân Y Lan đóng quân ở Ngô Xuyên đạo sẽ bị bao thành một cái túi cực lớn, có khả năng bị quân Lam Vũ ăn trọn. Có lẽ đây mới chính là mục đích cuối cùng của Tri Thu.

Nhìn chằmg chằm đường hồng tuyến trên tấm bản đồ quân sự, Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La đều cảm thấy da đầu tê dại. Không biết như thế nào cho phải, bất luận là xuất kích hay là cố thủ tựa hồ đều phạm phải sai lầm chí mạng, tựa hồ đều sẽ tạo cho cơ hội cho quân Lam Vũ tiêu diệt mình. Tiêu Bá Nạp mặc dù không phải hoà thuận với Tiêu Nam, chẳng qua lúc này hắn thật sự hi vọng Tiêu Nam có thể vì mình mà giải nạn, chỉ đáng tiếc khoảng cách giữa hắn và Tiêu Nam quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, trong cậy vào Tiêu Nam là điều không có khẳ năng.

Cuối cùng Tiêu Bá Nạp lại nhân được tin báo liên quan, căn cứ vào tin tình báo mới nhất biểu thị Dương Túc Phong mặc dù không có can thiệp vào quyền chỉ huy của Tri Thu, nhưng hắn lại cung cấp đầy đủ vật tư và binh lực cho Tri Thu, đại khái có 4 lữ đoàn đang tập trung ở cảng Hải Sâm, chuẩn bị tăng viện cho Y Lệ Nạp. quân Lam Vũ từ hạm đội Bắc Hải đã tổ chức một đội vận chuyển cực lớn. Quan tư lệnh hạm đội Bắc Hải lãnh đạo 7 chiếc chiến hạm tiến sâu vào hải vực phụ cận Đường Lan đảo, tiến hành quấy nhiễu Đường Lan đảo, hải tặc Ca Âu không có năng lực can thiệp vào tình hình của hành lang Á Sâm.

Đương nhiên quân đội Y Lan cũng có sự điều động, bản thân Tiêu Nam suất lĩnh quân đoàn Bạch Lộ xuất phát, tin tưởng rằng rất nhanh cũng sẽ tiến vào hành lang Á Sâm. quân đoàn Bạch Lộ của Tiêu Nam mặc dù luôn bị chia cắt, phân tán nhưng bất luận là quân đội như thế nào, chỉ cần được Tiêu Nam đích thân điều chỉnh qua, lực chiến đấu cũng đều tăng mạnh, Lần này cũng không phải là ngoại lệ. Quân đoàn Bạch Lộ đã tổ chức binh lực 7 sư đoàn bộ binh, một khi bọn họ tiến nhập vào hành lang Á Sâm, lập tức có thể khiến hải quân lục chiến đội quân Lam VŨ ở Ngu thành chết không toàn thây.

Nhưng bất luận tốc độ tăng viện bộ đội của hai bên nhanh như thế nào,tối thiểu trong thời gian hai mươi ngày đều không thể tiến vào chiến trường. Vì vậy thời gian 20 ngày này trở thành mấu chốt để quyết định thắng lợi, nếu hải quân lục chiến ở Ngu thành có thể thuận lợi đột phá vòng vây, chỉ chờ đợi thì toàn quân sẽ bị diệt. Cũng giống như vậy, nếu quân đội Y lan ở Ngô Xuyên đạo không có cách nào quấy nhiễu quân Lam Vũ, theo đó hoàn thành bao vây thì 10 vạn quân Y Lan sẽ lãnh đủ.

Tình thế cấp bách này khiên Tiêu Bá Nạp nhất định phải lựa chọn.

Ngày 22-6-1732 thiên nguyên, Tiêu Bá Nạp cuối cùng đã quyết định, hạ lệnh cho 2 sư đoàn dự bị gấp rút xuất động, từ mặt bên ngăn chặn 3 lữ đoàn bộ binh Lam Vũ tiến vào đất Y Lai Nạp. Tựa hồ như đã sớm dự liệu được quân đội Y Lan không thể không lựa chọn như vậy. Sau khi nhận được tin tức quân Y Lan xuất động, tổng chỉ huy hành lang Á Sâm của quân Lam Vũ hạ lệnh, tất cả lục quân Lam Vũ lập tức tiến về hướng Y Lai Nạp, cố gắng vao vây và tiêu diệt hai sư đoàn bộ binh của quân đội Y Lan.

Tiêu Bá Nạp chỉ có thể cười khổ.

Phí Kiệt La cũng thế, hiện tại cuối cùng bọn họ đã hiểu rõ tại sao Tri Thu lại cố ý nghênh ngang xuất hiện ở Y Lai Nạp, thật ra mục đích không phức tạp như bọn họn nghĩ. Mục đích của hắn lại vô cùng đơn giản, hắn chẳng qua là muốn di chuyển chiến trường mà thôi, Ngô Xuyên đạo của hành lang Á Sâm đã bị quân đội của Y Lan khống chế, ở đâu cùng là tường cao hào sâu, là trở ngại cực lớn cho hiệu suất tấn công của quân Lam Vũ. Tri Thu không muốn liều mạng với quân Y Lan ở Ngô Xuyên đạo, vì vậy khiến quân Y lan điều động tới Y Lai Nạp . Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La mặc dù biết kế hoạch của Tri Thu nhưng không thể không nghe sự chỉ huy của Tri Thu, trừ phi hắn nguyện ý vứt bỏ quân đoàn của mình.

Hiện tại hai bên đã từ tử thủ chiến biến thành vận động chiến, hai bên đều có khởi điểm giống nhau, sực thắng bại của chiến tranh rất nhanh đã biến thành cuộc chiến đấu về dũng khí và trí tuệ của các vị quan chỉ huy, còn có sự chiến đấu anh dũng của các binh sĩ. Vùng đất Y Lai Nạp đang chuẩn bị chờ đợi đón hai đội quân cường đại trong cuộc va chạm kịch liệt tại vùng đất xa lạ này.
Bình Luận (0)
Comment