Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 419

Mông Ca, nước Lạc Na.

Nằm ở xích đạo, nước Lạc Na có lượng mưa rất lớn, mỗi năm lượng mưa bình quân trên 6000mm, thậm chí mức cao nhất có thể lên tới 13000mm, có thể gọi là đất nước của mưa. Bất kể là khi nào những cơn mưa bất ngờ như trút nước không chút xót thương quét qua mọi ngóc ngách của Lạc Na, làm sông ngòi nơi này đây ắp, nước sông chảy cuồn cuộn, nước lũ tràn lan.

Nhất là mỗi năm tới tháng 7,8 chính là thời điểm nguy hiểm nhất, mưa bão cơ hồ đều không ngừng ngơi nghỉ. Làm cho Lạc Na gặp phải nạn lũ nghiêm trọng. Nhưng tháng 6,7 năm 1732 thiên nguyên, thời tiết của Lạc Na vô cùng khác thường, chẳng những không có mưa, mà mặt trời chói chang suốt một thời gian dài.

Cái nắng gay gắt làm cho đất đai Lạc Na nứt toác, những khu rừng mưa nhiệt đới rậm rạp bị mặt trời ngược đãi cũng lặng lẽ cúi gằm mặt xuống, mực nước sông ngòi sụt giảm nghiêm trọng, các biệt có những nơi giảm xuống mức thấp nhất trong lịch sử.

Do lượng mưa ít, bốc hơi nhiều, làm đất đai Lạc Na tựa hồ đang trải qua biến hóa trọng đại nhất trong lịch sử. Trong thời tiết nóng bức này, Vũ Văn Giang Nam tỏ ra có chút lo lắng, hắn thường xuyên đi lại dưới bóng râm của tường thành, bởi vì hắn thường đi rất lâu, cho nên cảnh vệ ở bên đều ngáp ngắn ngáp dài, còn binh sĩ thì tán gẫu ầm trời.

Đám binh sĩ Mã Toa trên thành lâu đều dùng ánh mắt thông cảm nhìn vị trưởng tôn điện hạ của gia tộc Vũ Văn này, tựa hồ cho rằng hắn cũng phải xuất hiện ở nơi quỷ quái này đúng là xui xẻo cực độ. Bỏ đi khác biệt về thân phận, đúng là có cảm giác người luân lạc chân trời góc biển, gặp nhau cần gì phải quen biết. Trong số đám con cháu đông đảo của gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Giang Nam kỳ thực được tính là người điềm tĩnh, mừng giận không lộ ra ngoài, nhưng lúc này đã không còn kiềm chế được nữa rồi.

Mông Ca đã bị quân Lam Vũ bao vây chặt, trừ phi sớm rút lui, nếu không chỉ còn một con đường chết, nhưng rút lui lại không thể, Vũ Văn chấn Thiên đã hạ lệnh, yêu cầu các hậu bối của gia tộc Vũ Văn phải tồn vong cùng thành.

Vũ Văn Giang Nam tuyệt đối không có gan làm trái mệnh lệnh của ông ta, đại khái những người khác cũng không dám làm trái. Nhưng tư vị chờ chết đúng là chẳng dễ chịu gì, nhất là khi thời tiết vô cùng oi bức, tựa hồ chết một cách thống khoái cũng là một hi vọng xa vời.

Đứng trên tường thành Mông Ca, tựa hồ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo, hẳn là quân Lam Vũ đang tấn công Minh Na Tư Đặc Lai rồi, không biết tình hình chiến đấu ở đó như thế nào.

Trên lịch sử mỗi cuộc chiến ở Minh Na Tư Đặc Lai đều máu chảy thành sông, hẳn lần này cũng không ngoại lệ, con sông từ Minh Na Tư Đặc Lai chảy tới đã ngửi thấy mùi máu tanh rõ ràng, nước sống tựa hồ cũng đổi màu tươi hơn, đại khái là máu từ Minh Na Tư Đặc Lai chảy tới rồi.

Mông Ca lúc này mặc dù chưa gặp phải tấn công quy mô lớn, nhưng ngày tháng còn khó khăn hơn ở Minh Na Tư Đặc Lai, ít nhất ở bên kia còn có thể cầm súng chiến đấu với quân Lam Vũ, nhưng ở Mông Ca, chỉ có thể chịu đòn mà không thể đánh trả, tư vị đó người ngoài đúng là không hiểu nổi.

quân Lam Vũ khinh người quá đáng, toàn kiếm những chỗ hiểm yếu của quân Mã Toa hạ thủ, đúng là một lũ tiểu nhân hèn hạ, nếu như bọn chúng có bản lĩnh thật sự thì thống khoái bày trận đánh với quân Mã Toa ở cửa tây một trận đi. Cứ lén lút như vậy thật ra cái thể thống gì?

Bởi vì thời gian dài không có mưa, sông ngòi ở Lạc Na mực nước bị hạ xuống mức thấp nhất trong lịch sử, rất nhiều con sông lộ ra bãi đã giữa lòng sông, bị mặt trời chiếu cho phát nóng ngay trong đêm cũng cảm thấy hơi nóng hừng hực.

Sông suối xung quanh Mông Ca cũng như thế, tuyệt đại đa số đều có thể đi bộ qua được, thậm chí còn có người nhìn thấy cư dân bản địa cưỡi trâu đi qua lòng sông. Mực nước như vậy, tất nhiên là cho quân Lam Vũ một cơ hội cực tốt để tấn công Mông Ca.

Vốn ở mực nước bình thường, quân Lam Vũ phải cách Mông Ca ít nhất 2,3 km, những con sông bình quân rộng 6,7 trăm mét, cản trở cực lớn cho quân Lam Vũ tiếp cận Mông Ca, làm bọn họ không cách nào ra tay được với bức tường thành kiên cố. Mực nước bình thường, nước sông chảy xiết, quân Lam Vũ cũng không có khả năng lội qua được, nhưng hiện giờ mực nước sông giảm xuống, quân Lam Vũ tức thì như hổ thêm cánh, lập tức tranh thủ cơ hội tiến công Mông Ca.

Cùng lúc với cuộc chiến ở Minh Na Tư Đặc Lai diễn ra nóng bỏng, quân Lam Vũ cũng bắt đầu tấn công thăm dò Mông Ca, những tiểu phân đội quân Lam Vũ thường xuất hiện xung quanh Mông Ca, quan sát và thăm dò động tĩnh của quân Mã Toa, đồng thời ghi chép tư liệu thủy văn sông ngòi xung quanh, tìm nơi thích hợp lội qua.

Quân số của bọn họ không nhiều, nhưng toàn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, kỹ năng bắn súng cũng cực kỳ tốt, ở khoảng cách 5,6 trăm mét, cũng bắn chết không ít binh sĩ quân Mã Toa bị lộ ra ngoài, gây ra tâm lý hoang mang rất lớn cho quân Mã Toa.

Ban đầu Vũ Văn Giang Nam không chịu tin có người giết được binh sĩ của mình từ bên sông cách 5,6 trăm mét, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến đạn bất thình lình bắn cho vệ binh của hắn vỡ đầu, não bắn cả lên chân, máu tươi chảy đầy người, hắn mới tín dưới gầm trời này đúng là có sự thần kì như vậy.

Thì ra quân Lam Vũ đã được trang bị súng ngắm Già Lan Mã đời thứ 3, tầm bắn tăng lên hơn 1 ngàn mét, trong một ngàn mét có sức sát thương rất lớn.

Bắt đầu từ hạ tuần tháng 7, quân Lam Vũ đã bắt đầu tỏ ra tích cực, xuất hiện ở ngoài Mông Ca mỗi lúc một nhiều, bọn họ tựa hồ không có tổ chức thống nhất mà tự do phát huy, muốn làm gì thì làm cái đó.

quân Mã Toa ban đầu còn không coi vào đâu, cho rằng quân Lam Vũ nhỏ lẻ rất dễ đối phó, sau đó mới phát hiện ra chỗ không ổn, số quân Lam Vũ này quá độc ác, toàn nhắm cơ hội chơi hiểm, chuyên môn gây khủng hoảng đả kích sĩ khí của quân Mã Toa.

Qua mười ngày đọ sức, quân Mã Toa trong thành Mông Ca cảm giác như ngày tận thế đã tới vậy, quân Lam Vũ trừ bắn lén ra, thỉnh thoảng còn bắn cả pháo, đồng thời còn áp sát, thậm chí còn lội qua chiếm lĩnh một số bãi cát ở giữa sông, mở màn đối kháng chính diện với quân Mã Toa.

Bọn họ càng tới gần thì quân Mã Toa tổn thất càng lớn. quân Lam Vũ đáng ghét nhất là những tay súng bắn tỉa ngông nghênh, bọn họ như không có thời gian nghỉ ngơi, một ngày 24 giờ theo dõi sát từng động tĩnh của quân Mã Toa, có cơ hội là bắn lén ngay, năm sáu trăm mét đã như thế rồi, giờ rút ngắn còn 3,4 trăm mét càng thêm khủng bố.

quân Mã Toa ở trên tường thành không dám thò mặt ra, chỉ cần lộ ra một chút, 99% là sẽ ăn đạn. Nhưng quân Mã Toa ẩn nấp mãi không thò đầu ra cũng không được, thế nào cũng phải đề phòng quân Lam Vũ thừa cơ đánh lén, có điều chòi canh ở Mông Ca thiết kế rất thiếu khoa học, xếp theo đường thẳng nên thường xuyên bị quân Lam Vũ hỏi thăm.

Kết quả làm cho sau này binh sĩ quân Mã Toa bị phái đi quan sát chẳng khác nào bị tử hình, luôn tìm đủ mọi cách trốn tránh, cho dù bị tóm lên cũng né tránh lỗ quan sát, hiện tượng này về sau phải đào lỗ xung quanh tường thành mới giảm.

Dưới sự áp chế của quân Lam Vũ, cư dân tất nhiên không được phép dời thành, quân Mã Toa cũng căn bản không dám ngẩng đầu lên, 7,8 vạn quân cùng hơn 10 vạn dân cư mỗi ngày đều phải sống trong áp lực cực lớn.

Con người sống trong áp lực rất dễ nổi nóng, mất đi lý trí, vì thế sự kiện xung đột đổ máu trong thành diễn ra không sao kể xiết, làm quân Mã Toa đề phòng không xuể, bọn chúng đối phó với bạo loạn càng đẫm máu, sự phản kháng của người dân càng mạnh, cảm giác mọi người như đều muốn phát tiết trước khi chết vậy.

Kỳ thực thương vong do quân Lam Vũ tạo thành không nhiều, chỉ thành cao tạo nên một loại không khí tử vong, làm mỗi người trong thành MÔng Ca cảm thấy sự đáng sợ của quân Lam Vũ mà sinh ra sợ hãi mà thôi.

Tâm lý sợ hãi rất dễ truyền đi, làm suy yếu sức kháng cự của quân Mã Toa. Đúng thế, dưới áp lực của quân Lam Vũ, bất kể là người dân hay quân Mã Toa đều rơi vào trạng thái điên cuồng. Bách kích pháo tiến hành oanh kích nhỏ lẻ, thi thoảng lại tạo thành một vài tiếng nổ trong thành, giết vài người, bắn sập vài căn nhà, gây nên tâm lý sợ hãi.

Kỳ thực pháo kích như thế chẳng có hiệu quả gì, mà Mông Ca không có mục tiêu nào giá trị đáng oanh tạc, nhưng lại đả kích nghiêm trọng sĩ khí của quân Mã Toa. Sĩ khí của quân Mã Toa vốn không cao, bọn chúng vốn rất phản cảm với việc phải đồn trú ở nơi quỷ quái này, nhưng quân lệnh như sơn, không thể không tuân lệnh.

Lúc này bị quân Lam Vũ oanh tạc ngày đêm, không biết cuộc sống khổ nạn này bao giờ mới kết thúc, muốn phản kích một trận, nhưng lại không thể làm gì được đối phương, tư vị đó quả thực làm người ta muốn phát điên.

Ngày 27-7, quân Lam Vũ đột nhiên công kích mãnh liệt, chòi quan sát phát hiện ra quân Lam Vũ ngày một nhiều, tiếng súng tiếng phải ngày một kịch liệt, có dấu hiệu muốn đánh hạ Mông Ca.

Vũ Văn Giang Nam vọt lên thành lâu quan sát, phát hiện trừ mặt tây, ba mặt khác cũng xuất hiện vô số bộ đội quân Lam Vũ. quân Lam Vũ phát động tiến công liên tục từ 3 phía, cuộc chiến hỗn loạn bỗng trở nên hết sức trình tự, vô số quân Lam Vũ lội qua sông, tới bãi cát cạn ở giữa lòng sông, dùng súng máy phong tỏa quân Mã Toa ở trên tường thành phản kích. Thậm chí còn dùng bách kích pháo điên cuồng oanh tạc nội thành, tạo thành khủng hoảng cực lớn, rất nhiều tân binh không nghe lệnh ôm đầu bỏ chạy tán loạn khắp nơi, làm khủng hoảng truyền ra khắp thành.

Vũ Văn Giang Nam đành hạ lệnh đội cận vệ của mình lên phố duy trì trật tự, giết không ít người mới miễn cưỡng khôi phục lại được ổn định, nhưng chuyện tốt không được bao lâu, nửa tiếng sau, hắn nhận được tin đội trưởng vệ binh bị pháo bắn chết. Đội trưởng vệ binh do Vũ Văn Giang Nam mang từ Mông Thái Kỳ tới, hắn chết rồi, Vũ Văn Giang Nam đành phải chọn một người khác thay thế vị trí của hắn, kết quả gián tiếp tạo thành bị kịch sau này.

Rất nhiều thuyền nhỏ theo dòng sông đi đến, có ý đồ tiếp cận tường thành Mông Ca, chở trên đó toàn là quân Lam Vũ, rất nhiều người còn dũng cảm đứng thẳng mình dậy, tay cầm những thứ vũ khí leo thành như móc câu, chỉ cần có góc độ thích hợp là bọn chúng tung móc câu ra, sau đó bò theo dây thừng lên tường thành.

Vũ Văn Giang Nam hạ lệnh cho quân Mã Toa ẩn nấp phát động công kích, tránh để quân Lam Vũ thừa cơ leo lên tường thành đánh lén.

quân Mã Toa dựa vào tường thành phản kích, nhưng khi bọn chúng thò mặt ra thì bị súng máy có sức sát thương cực lớn, bách kích pháo chuyên môn oanh kích, tạo thành thương vong cực lớn. Một số thuyền nhỏ của quân Lam Vũ bị bắn hủy, nhưng quân Lam Vũ thương vong không nhiều, bọn họ mau chóng vứt bỏ tranh bị nặng nề, lặn sâu vào trong nước né tránh đạn của súng trường Chấn Thiên, khi bọn họ ló đầu ra thì đã thoát khỏi tầm bắn của quân Mã Toa.

Lúc này Vũ Văn Giang Nam mới hiểu ra quân Lam Vũ cố ý dụ bọn chúng làm lộ mục tiêu, tức giận vô cùng, nhưng không còn cách nào khác, quân Mã Toa mà không phản kích, có thể quân Lam Vũ sẽ đánh lên thật.

Số ít quân Lam Vũ đánh lén không thành vấn đề, dù sao hai tay chơi sao nổi bốn tay, bất quá vấn đề là sợ sau khi quân Lam Vũ kéo lên tường thành đặt thuốc nổ thì nguy to.

Khi quân Mã Toa ra sức phản kích, lính bắn tỉa của quân Lam Vũ cũng hoạt động tích cực tạo thành thương vong vô số cho quân Mã Toa, làm cho bọn chúng căn bản không dám thò đầu ra. Quan quân trốn rồi, thì bộ hạ càng phản cảm, càng khinh bỉ, vạn bất đắc dĩ Vũ Văn Giang Nam hạ lệnh quan quân phải lấy thân là gương, dẫn bộ hạ dũng cảm phản kích, điều này khác gì bắt chúng nạp mạng, rất nhiều quan quân đầy bất mãn với Vũ Văn Giang Nam.

Xét tình huống hiện tại, tự hồ chỉ cần mấy trăm tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ là có thể dễ dàng phong tỏa toàn bộ Mông Ca. quân Mã Toa dù ở trên cao, chiếm ưu thế địa hình, nhưng bọn chúng lại giống như sói dữ bị nhốt trong lồng, đối diện với khiêu khích từ bên ngoài trừ gào rú tức giận ra thì chỉ có thể chịu đòn mà thôi.

Súng trường Chấn Thiên của bọn chúng không phải là đối thủ của vũ khí đối phương, huống chi rất nhiều tên còn phải trang bị súng rãnh xoắn cổ lỗ sĩ.

Vũ Văn Giang Nam tức lắm nhưng chẳng làm được gì, trừ khi quân Mã Toa mở cửa truy kích, nếu không thì hết cách. Thành Mông Ca là lá chắn của quân Mã Toa, nhưng cũng là gánh nặng của bọn chúng, chúng phải giữ chặt nơi này, nếu như vì kích động nhất thời mà phái binh đi thanh trừ quân Lam Vũ, rút rỗng binh lực, tới khi quân Lam Vũ ở phía tây phát động tổng tấn công thì sẽ trúng phải quỷ kế của quân Lam Vũ.

quân Mã Toa đương nhiên không thể bỏ thành truy kích, sợ lọt bẫy của quân Lam Vũ, còn phải hết sức cảnh giác vị trí cửa tây, đề phòng quân Lam Vũ tấn công quy mô lớn.

Vũ Văn Giang Nam vừa chỉ huy quân đội phản kích vừa tới thành tây đích thân tọa trấn, nhưng bên ngoài thành tây lại trống không, căn bản không thấy bóng dáng quân Lam Vũ, nhưng càng như thế, hắn càng lo quân Lam Vũ sẽ phát động công kích trí mạng từ nơi này.

Tình báo hữu quan mau chóng được đưa lên, quân Lam Vũ công thành bắc là quan binh của trung đoàn 1 hải quân lục chiến, ở thành đông là trung đoàn 2, ở thành nam là trung đoàn 3. Từ binh lực nắm được hiện nay thì mỗi phương hướng có chừng 2 ngàn quân .

“Toàn bộ hải quân lục chiến của quân Lam Vũ đều đến đây hết cả rồi?”

Vũ Văn Giang Nam trầm giọng nói, hắn cảm thấy cơ thịt co giật, đây chắc chắn là một cái bẫy.

Quan tình báo cẩn thận nói :” Trừ trung đoàn 4 và 5, thì tất cả đều đến hết rồi.”

Vũ Văn Giang Nam nói chắc chắn đưa ra một phán đoán nghiêm túc :” Đây là một cái bẫy thiết kế rất khéo léo, mỗi trung đoàn hải quân lục chiến của bọn chúng đều có 5 ngàn người, nhưng bọn chúng xuất động chỉ có 2 ngàn, vậy chủ lực còn lại khẳng định đều tập trung ở thành tây, bọn chúng sẽ phát động công kích ở nơi đó.

Quan tình báo muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng tên khác đều không nói gì. Vũ Văn Giang Nam vốn không hiểu lắm về quân sự, bình thường rất ít khi phát biểu ý kiến về quân sự, nhưng hắn khẳng định lần này sẽ không sai, kế hoạch của quân Lam Vũ nhất định là dương đông kích tây, lùa quân Mã Toa đem chủ lực dồn vào 3 nơi kia, rồi phát động tấn công trí mạng.

Cách đánh này tuyệt đội đa số bộ đội công thành đều dùng, không có gì là kỳ cả. Bất quá lần này Vũ Văn Giang Nam lại sai rồi, quân Lam Vũ căn bản không có chủ lực khác ở thành tây, càng đừng nói là dương đông kích tây gì đó. Đúng là Trầm Lăng Vân muốn dùng cách này để đánh hạ Mông Ca, để cho ai đó chú ý tới sự tồn tại của hải quân lục chiến đội, nhưng xét sức chiến đấu và tình huống vật tư dự trữ hiện có, Trầm Lăng Vân tiếc nuối phát hiện ra hải quân lục chiến đội không thể đơn độc gánh vác trách nhiệm này.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành phái bộ đội công kích quấy nhiễu, gắng hết sức tiêu diệt quân Mã Toa trong thành, cũng coi như biểu thị qua sự tồn tại của hải quân lục chiến đội.

Bộ chỉ huy quân Mã Toa bố trí dưới thành lâu cửa tây, cách mặt đất chừng 10 mét, nơi đây vốn là một tầng hầm cực lớn, có thể chửa 500 người, trong chiến tranh thời cổ, hầm ngầm này dùng vào khi thành bị đột phá, đột nhiên đánh ra, thình lình phản kích quân địch.

Đối diện với hỏa pháo của quân Lam Vũ, Vũ Văn Giang Nam thấy tác dụng của hầm chứa quân không lớn, vì thế đành sửa nó thành bộ chỉ huy của mình. Vị trí như vậy đương nhiên rất an toàn, cho dù là đại pháo 122 ly cũng không thể gây tổn hại chút nào, nhưng có chút ẩm ướt, bên ngoài trời khô nóng, bên trong lại lạnh lẽo ẩm ướt, tạo thành hai thế giới khác biệt. Mông Ca ba mặt là nước, tầng hầm nằm ở phía dưới mặt nước nên ẩm thấp là chuyện đương nhiên, may mắn là nửa năm nay không có mưa, trong thành không có nươc đọng, mực nước bên ngoài hạ thấp kỷ lục, nếu không tầng hầm này càng thêm ẩm thấp.

Vũ Văn Giang Nam vốn có bệnh phong thấp, khẳng định là không thể chịu được loại dày vò này, hiện giờ coi như là hắn còn may mắn.

“Các người cho rằng phải đối phó như thế nào?”

Vũ Văn Giang Nam chậm rãi hỏi, mặc dù phán đoán “Chính xác” ý đồ của quân Lam Vũ rồi, nhưng hắn lại không biết phải phản ứng như thế nào, xưa nay hắn chỉ theo bên cạnh phụ thân Vũ Văn Truyền Thuyết xử lý chính sự, tự nhiên không hiểu về quân sự lắm, nên khiêm tốn học hỏi.

Đáng tiếc 3 tên chỉ huy sư đoàn bộ binh chỉ biết nhìn nhau, không có kiến nghị gì, kỳ thực trong lòng bọn chúng không tán đồng với ý kiến của Vũ Văn Giang Nam, nhưng lại không dám nói ra, bởi vì bọn chúng cho rằng dù sao hắn cũng là người phụ trách toàn quyền, tất cả hành động tất nhiên lấy quyết định của hắn làm chủ.

Huống chi quân Lam Vũ có dương đông kích tây hay không thì có trời mà biết. quân Mã Toa có 3 sư đoàn bộ binh 21, 22, 23 đồn trú ở Mông Ca, binh lực dù nhiều, nhưng sức chiến đấu không mạnh, sĩ khí không cao, điều này có thể thấy trực tiếp trên người 3 tên chỉ huy.

Chúng lần lượt là thiếu tướng Phí Địch Nam, Chiêm Mỗ Tư và Lý Dịch An, đối với cuộc chiến này rõ ràng không tích cực cho lắm, thậm chí còn nói khó nghe một chút là có chút nhụt chí.

Dựa theo bố trí sơ bộ, sư đoàn 21 phụ trách cửa tây trọng yếu nhất, sư đoàn 22 phụ trách ba cửa còn lại, còn sư đoàn 23 thì làm đội dự bị, nghe Vũ Văn Giang Nam điều động. Bố trí như vậy tuy không thể nói là tốt, nhưng có thể nói là chu toàn, tuy vậy khi thực sự chấp hành thì lại sinh ra phiền phức.

Đầu tiên là Chiếm Mỗ Tư thấy mình bị thiệt, sư đoàn của hắn đảm nhận nhiệm vụ phòng vệ 3 hướng, binh lực phân tán, mỗi nơi một chút, như thể là tên sai vặt. Nhưng mấy hôm nay liên tục bị quân Lam Vũ đả kích, bọn chúng đã tổn thất mất 3 ngàn tên, quân lính oán thán ngập trời, cho rằng khi mình đang đánh sống chết với quân Lam Vũ, thì hai sư đoàn còn lại ngồi xem náo nhiệt, rất không công bằng, liên tục đòi đổi vị trí,nhưng Vũ Văn Giang Nam cự tuyệt.

Vì thế mà quan binh sư đoàn 22 thầm có ý kiến với Vũ Văn Giang Nam, cho rằng hắn thiên vị. Thứ đến vấn đề lớn nhất của quân Mã Toa là sĩ khí không cao, chán ghét chiến đấu, rất nhiều binh sĩ bị quân Lam Vũ ép cho không ngóc đầu lên được, thậm chí hoạt động thân thể cũng có thể chết. Vào loại thời tiết này mà suốt ngày rúc trong quân doanh như chuột, so với cái chết còn khó chịu hơn, rất nhiều tên hùng hổ yêu cầu mở cửa xuất quân liều chết với quân Lam Vũ, chết cũng chết cho thoải mái. Kết quả bị Vũ Văn Giang Nam từ chối, vì thể ở sau lưng bọn chúng đều chửi Vũ Văn Giang Nam là hèn nhát, cực kỳ khinh bỉ hắn.

quân Mã Toa sở dĩ sĩ khí không cao, không hoàn toàn là vì thua trận, bị quân Lam Vũ đàn áp, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn nữa đó là do vị trí địa lý của thành MÔng Ca. Mông Ca là một tử địa, khi bị quân Lam Vũ bao vây ba mặt, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, binh sĩ trong thành mỗi ngày đều nghe thấy tiếng pháo nổ ở Minh Na Tư Đặc Lai, nhưng không biết tình hình thế nào, nên càng ngày càng rối loạn, càng tuyệt vọng.

Đồn trú ở Mông Ca bất kể nói từ phương diện nào cũng là tuyệt vọng, hết lối thoát, dù quân Lam Vũ tấn công hay phong tỏa, kết quả bọn chúng đều bi thảm như nhau.

Trừ khi quân Lam Vũ thất bại ở Minh Na Tư Đặc Lai, rút khỏi Lạc Na, nếu không bọn chúng chỉ có chết, hoặc là hết lương thực trở thành tù binh. quân Lam Vũ rút khỏi Lạc Na ư? Cho dù là Vũ Văn Giang Nam cũng không dám hi vọng xa như thế, nên bọn chúng khẳng định chỉ có 2 kết cục nói trên, không có lối thoát thứ 3.

Chính vì bộ quân vụ nước Mã Toa nghĩ tới tình huống tuyệt vọng này, nên khi bố trí an bài binh lực phòng thủ Mông Ca cũng giở nhiều thủ đoạn, thể hiện rõ tình thần thí xe giữ tướng. Ba sư đoàn đồn trú ở đây đều tới từ quân đoàn Dạ Sơn Tôn, thuộc về bộ đội hệ nhánh của nước Mã Toa, Mới đầu do Dạ Sơn Tôn mạnh mẽ , quân đoàn Bóng Tối đúng là có được không ít vinh dự, đãi ngộ cơ bản sánh ngang với quân đoàn Vũ Văn Tinh Không.

Nhưng sau khi Dạ Sơn Tôn bị Đường Ca giết chết, quân đoàn BÓng Tối lập tức xuống dốc không phanh, bọ đội bị sát nhập và cải biên lại, đại bộ phận nòng cốt bị rút sạch, giờ đã hoàn toàn thành bộ đội hạng 2 của nước Mã Toa. Nhân số của bọn chúng ít nhất, trang bị tệ nhất, nhưng chấp hành nhiệm vụ mệt mỏi nhất, đám Phí Địch Nam đã sớm có lòng oán thán, chỉ không biểu lộ ra mà thôi.

Theo biên chế bình thường, mỗi sư đoàn phải có chừng 2 vạn 3 ngàn người, nhưng thực tế 3 sư đoàn ở đây mỗi cái chỉ có một vạn năm ngàn người. Đương nhiên đây chỉ là bộ đội ban đầu thôi, trước khi tiến vào Mông Ca, bọn chúng được bộ quân vụ nước Mã Toa vấp thêm cho mỗi sư đoàn 1 vạn 3 ngàn tân binh, nhưng số tân binh này ngay cả súng trường Chấn Thiên cũng chẳng có, đừng nói gì đến tiếp thụ huấn luyện cơ bản.

Lý Dịch An từng đi tìm người của bộ quân vụ ý kiến, kết quả được mập mờ cho biết, quân số chết trận khẳng định sẽ nhiều hơn số súng trường hao tổn, nên hai tên sử dụng một cái là không có vấn đề gì. Cùng với nhân viên tử vong ngày một nhiều, số súng trường đúng là dần đủ dùng. Kỳ thực bọn chúng không muốn tốn quá nhiều trang bị ở nơi tử địa như Mông Ca, dù sao còn có rất nhiều quân Mã Toa cần phải bổ sung súng trường.

Khi đó 3 tên sư đoàn trưởng đều giận mà không dám nói gì, Lý Dịch An cũng chỉ đành chửi rủa một câu ở cửa bộ quân vụ rồi ngoan ngoãn tới Mông Ca. Chẳng còn cách nào khác, bọn chúng là con mẹ ghẻ mà, không có Dạ Sơn Tôn đỡ đầu, bộ quân vụ muốn bóp nặn bọn chúng thế nào mà chẳng được, có gia tộc Vũ Văn ở đó, bộ quân vụ chẳng thèm để ý tới bộ đội hệ nhánh bọn chúng.

Tới khi Vũ Văn Giang Nam biết chuyện, thì đã không thể xoay chuyển được nữa rồi, vì hắn tới Mông Ca thì trừ bồ câu đưa thư, thì Mông Ca bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài rồi. Cho dù là hiện giờ thông qua quan hệ của hắn, bộ quân vụ chấp thuận điều khẩn cấp cho 3 vạn khẩu súng trường thì cũng không sao đưa tới được, không có thành Mông Ca bảo vệ, đánh dã chiến với quân Lam Vũ thì quân Mã Toa không phải là đối thủ.

“Kiên Thủ” Đối diện với câu hỏi của Vũ Văn Giang Nam, 3 tên sư đoàn trưởng chỉ bất lực trả lời như vậy, vì đầy bị quan về tiền đồ, nên bọn chúng tỏ ra vô cùng ủ rũ, chẳng quan tâm gì tới chiến sự ở Mông Ca. Kỳ thực cho dù bọn chúng thể hiện ra 120% năng lực chăng nữa cũng chẳng thay đổi được kết cục bi thảm của Mông Ca được. BỌn chúng vốn là quân đội bị nước Mã Toa vứt bỏ, định sẵn là sẽ vong cùng thành, chỉ có sớm hay muộn mà thôi, cho dù là bộ quân vụ, thậm chí là Vũ Văn Chấn Thiên sợ rằng cũng chẳng tự tin 100% giữ được Minh Na Tư Đặc Lai.

Vũ Văn Phân Phương đã bị Dương Túc Phong dùng thủ đoạn vô sỉ cướp mất, còn lại hạng chí lớn tài hèn như Vũ Văn Tinh Không thì sao mà giữ nổi Minh Na Tư Đặc Lai. Mà Minh Na Tư Đặc Lai không giữ được thì bọn chúng làm gì ở Mông Ca cũng vô nghĩa.

Vũ Văn Giang Nam bị 3 tên bộ hạ cảm nhiễm, bất giác cũng trở nên tuyệt vọng, ngồi im không nói một lời. Là trưởng tôn của gia tộc Vũ Văn, hắn đúng là muốn khóc mà không khóc được, rõ ràng bị gia tộc có dụng tâm khác đưa vào nơi nguy hiểm nhất, tuyệt vọng nhất vẫn phải làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, vui vẻ tới đây chịu chết.

Kết quả sau khi tới Mông Ca, lại hối hận vì quyết định của mình, nếu khi đó mình ra sức tranh đấu, chết cũng không chịu đi, chắc gì gia tộc đã áp giải mình tới, cùng lắm là mọi ngươi rút thăm, nếu như thế vận khí của mình chưa chắc đã tệ thế này.

Đối với tử vong thì Vũ Văn Giang Nam lại chẳng sợ lắm, nhưng hắn lại rất lo sau khi mình chết rồi, đám huynh đệ như lang như sói kia sẽ chia hết gia sản của mình, thậm chí cướp cả thê thiếp của mình. Vũ Văn Tinh Không rất hâm mộ mình có mấy tiểu thiếp giỏi ca vũ, lúc nào cũng vô sỉ có mưu đồ với các nàng, nếu như mình chết thật, khẳng định hắn sẽ chiếm hết lấy làm của riêng....

Chính đang suy nghĩ, đột nhiên quan tình báo hối hả chạy vào nói :” Kỵ binh quân Lam Vũ tới rồi.”

Vũ Văn Giang Nam vội lấy lại tinh thần, dẫn đám Phí Địch Nam lên thành lâu, kỵ binh quân Lam Vũ xuất hiện, có nghĩa là mặt tây Mông Ca cũng bị quân Lam Vũ khống chế rồi, bắt đầu từ lúc này, Mông Ca bị cô lập thực sự, thành toàn thành chết thực sự.

Từ trên tường thành nhìn xuống, kỵ binh quân Lam Vũ quả nhiên ùn ùn kéo tới, kéo dài khắp từ phương bắc tới phương nam, nhìn trang phục không phải là kỵ binh quân Lam Vũ bình thường, trừ mang súng thì còn có mang một thanh loan đao. Nghe nói đó là đặc trưng của kỵ binh người Ngõa Lạp, vốn người Ngõa Lạp đánh trận mang theo cả Lang Nha bổng và loan đao, bất quá hiện giờ Lang Nha bổng thay bằng súng ống hiện đại mà thôi.

Đối với người Ngõa Lạp, Vũ Văn Giang Nam học nhiều nhớ dai còn hiểu khá rõ, bọn họ tuyệt đối là nhân vật dũng mãnh nhất trên cao nguyên huyết sắc, là kỵ binh du mục là người ta thấy mà phát sợ. Nếu luận đơn đả độc đấu thì cả người Tây Mông và người Vũ Chân đều không phải là đối thủ của bọn họ, cho dù là thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa vào thời kỳ thịnh vượng nhất cũng không dám nói có thể đánh bại được bọn họ.

Có thể thấy, khi quân Mã Toa đối diện với đội ngũ kỵ binh được v vũ trang này thì sẽ có kết quả như thế nào. Con đường nhỏ từ Lạc Tang tới Mông Ca, vốn rất khó đi, đường nhỏ lại trơn trượt, chỉ có bọn điên quân Lam Vũ mới dám điều kỵ binh qua đây.

Mong rằng quân ở Thiết Thác có thể chặn đứng kỵ binh quân Lam Vũ, nếu không một khi vượt qua được Thiết Thác, tiến vào bình nguyên rộng lớn của nước Mã Toa, thì kỵ binh quân Lam Vũ có thể tung hoành vô địch rồi. Ở phía bắc Mã Toa, khu vực giao nhau với Lạc Na, đế quốc Tinh Hà, và Đế quốc Lam Vũ, địa hình đều vô cùng bằng phẳng, rất ít đồi núi, sông suối cũng không nhiều, có thể phát huy trọn vẹn tính cơ động của kỵ binh.

Năm xưa khi đế quốc Đường Xuyên khống chế Minh Na Tư Đặc Lai, nước Mã Toa vẫn có thể yên lành chính là vì bọn chúng có thiết giáp cung kỵ hùng mạnh, làm Long kỵ binh căn bản không dám rời Minh Na Tư Đặc Lai nam hạ. Nhưng hiện giờ tất cả đều đã thay đổi, kỵ binh quân Lam Vũ mạnh chưa từng có, còn kỵ binh Mã Toa không ngừng bị đả kích, căn bản không phải là đối thủ của quân Lam Vũ.

Nghĩ tới cảnh 10 vạn kỵ binh quân Lam Vũ hung hãn nam hạ, Vũ Văn Giang Nam không rét mà run, sợ rằng Vũ Văn Lôi Đinh ở thành Quang Minh cũng không thể sống yên được. Kỵ binh quân Lam Vũ đi qua phía tây Mông Ca, nhưng lại không dừng lại, tựa hồ cũng không có ý định đánh Mông Ca.

quân Mã Toa trong thành được Vũ Văn Giang Nam phân phó cố ý nổ súng gây sự, nhưng kỵ binh quân Lam Vũ chăng thèm để ý, vẫn cứ như một dòng suối nhỏ, chầm chậm chảy về phía nam, tốc độ tiến quân không hề nhanh, một tiếng ước chừng có 3,4 trăm quân đi qua.

Vũ Văn Giang Nam và đám bộ hạ đều thấy quái lạ, nhìn quân Lam Vũ đi qua mà cảm xúc khó diễn tả, đương nhiên bọn chúng không hi vọng quân Lam Vũ đánh Mông Ca, nhưng cũng không hi vọng quân Lam Vũ không đánh Mông Ca.

quân Lam Vũ đánh Mông Ca, bọn chúng chỉ có diệt vong, nhưng không đánh thì khi chiến sự Lạc Na kết thúc hoàn toàn, Mông Ca cũng sẽ rơi vào tay quân Lam Vũ, đến lúc đó bọn chúng chỉ có nước giơ tay đầu hàng.

Nguy hiểm hơn nữa, kỵ binh quân Lam Vũ không đánh Mông Ca thì tiếp theo tất nhiên sẽ đánh Thiết Thác, nơi đó không có tường thành kiên cố như Mông Ca, địa hình xung quanh cũng rất rộng rãi, kỵ binh quân Lam Vũ chia nhiều đường tấn công chắc chắn sẽ luống cuống chân tay.

Vốn dòng sông là ưu thế phòng thủ lớn nhất của Thiết Thác, nhưng hiện giờ xem ra mực nước thấp thế này, căn bản không thể ngăn cản được những con ngựa cao lớn kia vượt qua. Đây đúng là một tâm lý vô cùng mâu thuẫn, ngay cả Vũ Văn Giang Nam cũng không biết nên chọn kết cục nào.

Một ngày chậm rãi trôi qua, kỵ binh quân Lam Vũ tựa hồ vô cùng vô tận, tới buổi tối vẫn cứ liên tục nam hạ, cứ như quân Mã Toa ở thành Mông Ca là vô hình vậy. Kỵ binh quân Lam Vũ khi tiến lên thậm chí còn giơ cao ngọn đuốc, vô số ngọn đuốc kéo dài không thấy điểm cuối, làm nội tâm của binh sĩ Mã Toa càng thêm suy sụp.

Vũ Văn Giang Nam cũng thế, chỉ thấy toàn thân mất hết sức lực, nhìn một lúc cảm thấy mất tinh thần, chỉ đành đi ngủ, kết quả trằn trọc cả đêm không sao ngủ được, thi thoảng còn mơ thấy mình bị quân Lam Vũ bắt, nhốt vào trong lồng ném xuống sông, hắn không sao hô hấp được.

Cuối cùng khi thở lại thì đột nhiên tỉnh dậy, mới phát hiện ra là mình bi chăn đè lên ngực. Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Vũ Văn Giang Nam đầu óc mơ hồ đang muốn thức dậy, thì Phí Địch Nam tới, thần sắc rất khó coi. Từ trước tới này, sắc mặt của Phí Địch Nam luôn khó coi, cứ như trời sắp sập xuống rồi vậy, nhưng bộ dạng của hắn bây giờ không những trời sập mà mặt đất cũng nứt toác ra rồi.

Vũ Văn Giang Nam buồn bực hỏi :” Chuyện gì thế?”

Phí Địch Nam nói ngay :” Điện hạ, phiền ngài ra đây mà xem”

Trực giác của Vũ Văn Giang Nam hiểu ngay là tình thế không ổn, khẳng định là xảy ra chuyện lớn rồi, mới có thể làm Phí Địch Nam có sắc mặt này.

Bất quá cũng không còn cách nào khác, chỉ đành vội vàng chạy lên tường thành, phát hiện ra Chiêm Mỗ Tư và Lý Dịch An đợi sẵn ở đó, sắc mặt cũng không tốt, giống như là đất dưới chân tường thành sắp nứt ra vậy. Nhìn theo phía Phí Địch Nam chỉ, Vũ Văn Giang Nam cũng cảm thấy mặt đất dưới chân sắp nứt ra vậy.

Trong làn sương buổi sớm, ở nơi cách Mông Ca không tới 2 ngàn mét, hơn một trăm khẩu pháo trái phá của quân Lam Vũ xếp hàng ngang, nòng pháo uy nghiêm giương cao nhắm vào tường thành Mông Ca. Nòng pháo đen ngòm trông vô cùng hung dữ, vô số pháo binh quân Lam Vũ đang vận chuyển đạn pháo, từng rương đạn không ngừng được dỡ từ trên lưng ngựa xuống, đặt ở hai bên đại pháo, chất thành từng ngọn núi nhỏ, từ xa xa nhìn lại vô cùng khủng khiếp.

Cho dù quân Lam Vũ không có dấu hiệu khai pháo, nhưng đám Vũ Văn Giang Nam đều thấy ngày tàn của Mông Ca đã tới, mấy chục tên quan quân trên thành không ai dám nói gì, chỉ thấy một chút gió mát thổi qua, mà rất nhiều tên lại thấy toàn thân băng giá. Lúc này hải quân lục chiến tấn công từ 3 phía, nhưng không tên nào để ý tới nữa.

“ Đó là cái gì?” Vũ Văn Giang Nam lầm bầm, trong mắt đầy sợ hãi, trong lòng hắn cũng đã biết đó là đại pháo 122 ly, thứ vũ khí uy lực lớn nhất mà bọn chúng biết được, tùy tiện một quả đạn pháo rơi xuống thôi là cả bọn chúng đi bán muối hết. Tường thành Mông Ca trông kiên cố thật đấy, nhưng trước mặt pháo trái phá 122 ly, nó chẳng khác gì đậu hũ.

Phí Địch Nam trấn tĩnh nói :” Đó là đại pháo”

Chiêm Mỗ Tư mặt đờ đẫn bổ sung :” Đại pháo 122 ly”

Lý Dịch An thì nói với vẻ mặt tuyệt vọng như phát khóc :” 100 khẩu đại pháo 122ly”

Không khí trên tường thành tức thì trở nên vô cùng nặng nề, rất nhiều người cùng nghĩ tới từ “tử vong”, sự thực là thế, pháo trái phá 122 ly oang tạc thì bọn chúng chỉ có đường chết mà thôi. Mặc dù Mông Ca dễ thủ khó công, nhưng đó là đối với quân đội kiểu cũ, không có vũ khí công thành có thể phá vỡ được tường thành kiên cố mà thôi, chứ đối diện với quân Lam Vũ nó chẳng khác gì thiếu nữ tay không tấc sắt đối diện với kẻ hiếp dâm cùng hung cực ác, nào còn sức kháng cự.

Vũ Văn Giang Nam biết mình hoàn toàn toi đời rồi, Mông Ca là tòa thành chết, đến cơ hội lén mở đường bỏ trốn cũng không có nữa, pháo binh của quân Lam Vũ đã tới, kiên thủ thêm vài ngày cũng là một hi vọng xa vời.

Có lẽ mấy ngày sau, đầu của mình sẽ bị đưa tới trước mặt Dương Túc Phong, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật đáng thương, khi xưa sao mình lại tới Mông Ca cơ chứ? Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, thấy sắc mặt của Vũ Văn Giang Nam, những tên quan quân khác cũng cúi gục mặt xuống.

Cùng lúc này, trên trận địa của quân Lam Vũ thì có người lại tỏ ra tinh thần phấn chấn, đó chính là Phong Phi Vũ và 3 lữ đoàn trưởng Lý Càn Khôn, Tiêu Thanh Long và Liệt Mông, ngoài ra bên cạnh còn có một ông già gày gò, mặt đầy nếp nhăn, dáng người còng còng, trông như gobin trong truyền thuyết, ông ta là một vị nghệ thuật sư của nước Lạc Na, chuyên nghề đồ mộc.

Phong Phi Vũ khen ông già :” Giỏi thật đấy, nếu là ta, nói không chừng cũng bị lừa rồi, tài nghệ của các vị đúng là cao siêu.”

“ Đây chỉ là nghề truyền thống của chúng tôi mà thôi/” Ông già khiêm tốn nói, kỳ thực trong lòng cũng rất cao hứng. Đúng thế, trừ ông ta và đồ đệ của mình ra, thì ai có thể trong một đêm ngắn ngủi dùng gỗ và ván lắp thành hơn 100 khẩu pháo trái phá 122 ly như thật được?

Cho dù có kéo gần hơn một chút nữa, ông ta cũng dám đảm bảo rằng người Mã Toa tuyệt đối không thể nhìn ra sơ hở gì.

“Tôi dám nói, sau này nếu như Vũ Văn Giang Nam mà biết đại pháo của chúng ta đều làm từ gỗ, khẳng định là sẽ nhảy lầu tự tử.” Tiêu Thanh Long vỗ lên nòng pháo, phát ra những tiếng bùm bụp, tiếc là người trong thành lại không nghe thấy được.

Đúng vậy, bọn Vũ Văn Giang Nam làm sao mà có thể ngờ được, những khẩu pháo 122 ly làm bọn chúng thiếu chút nữa són cả ra quần kia chỉ là hàng giả mà Phong Phi Vũ dùng để dọa bọn chúng mà thôi. Kỳ thực thì chỉ cần bọn chúng nghĩ kỹ một chút thôi là có thể phát hiện ra sơ hở trong đó, con đường từ Lạc Tang tới Mông Ca, thì ngay cả kỵ binh đi một hàng còn khó khăn, sao có thể kéo theo được cả đại pháo 122 ly nặng nề như thế?

Nhưng khi hơn 100 khẩu đại pháo sống động như thật xếp hàng một trước mắt, thì bọn chúng đâu còn tâm tư nào suy tính thật giả nữa, huống chi bọn chúng căn bản cũng chưa từng nhìn thấy đại pháo thật nữa, cũng không biết kết cấu của đại pháo, cũng chẳng có gan phái người đi nghiên cứu thật giả, vì thế tất cả đều coi là thật hết.

Khi đó Vũ Văn Giang Nam cảm thấy ánh mắt của binh sĩ xung quanh đều đang nhìn mình, mang vẻ gì đó là lạ, cứ như muốn ăn thịt mình vậy.

Buổi tối ngày hôm đó, Vũ Văn Giang Nam chính đang muốn lên giường đi ngủ, thì nhìn thấy bọn Phí Địch Nam đi vào, binh sĩ cảnh vệ của mình còn đi theo sau, tựa hồ chưa được mình cho phép, bọn chúng đã đi vào rồi. Vũ Văn Giang Nam còn chưa biết nguy hiểm đã giáng xuống, vì thế phất tay cho cảnh vệ của mình lui ra.

Vũ Văn Giang Nam nghi hoặc hỏi :” Các ngươi có chuyện gì sao?”

Lý Dịch An đáp :” Chúng tôi có tình huống khẩn cấp cần phải báo cáo cho điện hạ”

Vũ Văn Giang Nam đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có chút không ổn, như ngửi thấy mùi nguy hiểm nào đó, chủ ý là ánh mắt của bọn chúng không dám tiếp xúc với mình, tên nào tên nấy đều cúi gằm mặt xuống, như làm chuyện gì có lỗi vậy.

Bình thường 3 người này tâm tình rất kém, bất quá cũng không có khúc mắc gì với mình, cũng phục tùng mệnh lệnh của mình, hôm nay rốt cuộc làm sao rồi? Vũ Văn Giang Nam cau mày :” Ngươi muốn nói cái gì?”

Lý Dịch An đột nhiên ngẩng đầu lên, nói sắc bén :” Chúng tôi muốn đầu hàng...”

“ Các ngươi....” Vũ Văn Giang Nam ngạc nhiên nhìn bọn chúng, vẻ mặt không sao tin được.

Đối với người bên quân đội, Vũ Văn Giang Nam cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng hắn không tin bọn chúng có thể đầu hàng, sau khi Dạ Sơn Tôn chết đi, bọn chúng đúng là chịu không ít ủy khuất, nhưng trên lịch sử Mã Toa, tướng lĩnh đầu hàng đúng là quá ít, mấy chục năm trở lại đây gần như là hoàn toàn không có.

Cho dù khi đối kháng với quân Lam Vũ, cũng không có tướng quân đầu hàng, không ngờ bọn chúng lại có thể..... Vũ Văn Giang Nam luống cuống nói :” Người nhà của các ngươi đều ở trong nước, chẳng lẽ các ngươi không lo lắng cho sự an nguy của bọn họ sao?”

Lý Dịch An kiên quyết nói :” Minh Na Tư Đặc Lai sẽ mau chóng bị công chiếm, quân Lam Vũ cũng mau chóng tiến vào nước Mã Toa, gia tộc Vũ Văn các ngươi sẽ mau chóng bị lật đổ, Mã Toa khẳng định sẽ đổi sang diện mạo mới, nếu như người nhà bọn ta có chuyện gì, sau này bọn ta sẽ có cơ hội tìm gia tộc VŨ Văn báo thù rửa hận...”

“ Các ngươi ... thực sự không xứng là quân nhân” Vũ Văn Giang Nam nổi giận đùng đùng nói, nhưng lại quên mất gọi cảnh vệ của mình vào bắt lấy bọn chúng, hắn đi đi lại lại trong phòng của mình, rõ ràng nhìn thấy bóng dáng của cảnh vệ, nhưng lại không ban bố mệnh lệnh. Bất quá câu nói này kích thích đám người Lý Dịch An rất mạnh, dù sao thì đối với quân nhân mà nói, bất kể khi nào, bất kể tình thế nào, đầu hàng đều là một chuyện không hề vinh quang gì, bọn chúng theo Dạ Sơn Tôn bao năm, chút tôn nghiêm này vẫn còn có.

Vũ Văn Giang Nam tức tối nói :” Được, các ngươi có bản lĩnh thì giết ta trước đi, sau đó hãy đi đầu hàng.”

Đám Lý Dịch An nhìn nhau, đều không có ý định động thủ.

Vũ Văn Giang Nam cao giọng nói :” Nếu như không dám, thì các ngươi về đi”

Đột nhiên giọng nói của hắn ngưng bặt, tiếp đó ngã xuống mặt đất, thì ra là Phí Địch Nam từ phía sau đá vào khuỷu chân của hắn, Lý Dịch An tiến tới giúp trói hắn lại. Trong phòng ngủ không có dây thừng, bọn chúng liền thuận tay xé nát màn ra, trói Vũ Văn Giang Nam vào, kỳ thực tấm màn rất mong manh, dùng sức giật mạnh là ra, bất quá Vũ Văn Giang Nam không có ý định kháng cự.

“ Phí Địch Nam, ta chưa bao giờ bạc đãi các ngươi....” Vũ Văn Giang Nam yếu ớt nói, như vừa trải qua một cuộc vật lộn cực kỳ gian khổ, đã mất đi sức lực cuối cùng, cho nên mới không thể không khuất phục. Thực tế trong quá trình vừa rồi, hắn căn bản không có động tác phản kháng nào.

Phí Địch Nam lạnh lùng nói :” Ta cũng không thể bạc đãi 1 vạn sáu ngàn tướng sĩ của mình....”

Vũ Văn Giang Nam tức giận nhìn 3 tên thuộc hạ không nghe lời, đối mặt với tuyệt vọng, đột nhiên cười khổ nói :” Ta đã biết thế nào cũng có ngày này. Thôi vậy, mọi người đều được giải thoát cả, tránh khỏi ngồi chờ chết.”

Nhìn Vũ Văn Giang Nam co mình lại, đám Phí Địch Nam đều thở phào, vị điện hạ của gia tộc Vũ Văn này từ đầu tới cuối đều không gọi đội cảnh vệ của mình, chẳng lẽ hắn cũng mong đợi kết cục này?

Đội cảnh vệ của gia tộc Vũ Văn đều đưa tới từ Mông Thái Kỳ, do đích thân Vũ Văn Chấn Thiên huấn luyện, một lòng trung thành với gia tộc Vũ Văn, mặc dù bọn chúng cũng an bài bộ đội phục kích ở bên ngoài, nhưng chém giết nhau như vậy, chung quy vẫn là một chuyện rất rắc rối, Vũ Văn Giang Nam hợp tác như vậy đúng là bớt được rất nhiều.

Cuối cùng Phí Địch nam lại còn an ủi Vũ Văn Giang Nam:” ĐIện hạ, quân Lam Vũ ưu đãi tù binh, chúng ra sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, ba người chúng tôi đều không tham dự vào chuyện đồ sát người Đường Xuyên, ngài cũng không tham dự chuyện quân đội, khẳng định là sẽ không sao cả.”

Bất kể là như thế nào, trong gia tộc Vũ Văn thì Vũ Văn Giang Nam kỳ thực được coi là một người rất trung hậu hiền lành, nếu không bọn chúng cũng không thể dễ dàng khống chế hắn như vậy, Vũ Văn Giang Nam cả đời gần như không rời khỏi Mông Thái Kỳ, đây là thiếu sót lớn nhất của hắn, nhân gian hiểm ác, hắn chỉ biết từ trên sách vở, chưa bao giờ trải nghiệm qua.

Đêm khuya ngày 28 tháng 7 năm 1732 thiên nguyên, Quân Mã Toa trú ở thành Mông Ca tuyên bố đầu hàng, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tiếp quản nhiệm vụ phòng ngự.

Biết được tin tức thủ quân ở Mông Ca đầu hàng, quân Mã Toa đóng ở Thiết Thác tan rã, toàn bộ biến mất tung tích, tới ngay cả Vũ Văn Lạc Dương cũng tạm thời mất tích, nghe nói là bị bắt cóc rồi.

Vượt qua Mông Ca và Thiết Thác, kỵ binh quân Lam Vũ như nước lũ cuồn cuộn đổ về thành Quang Minh, nếu như nhìn từ trên bản đồ sẽ thấy còn đường họ đi qua giống như một vòng tay cực lớn, nhẹ nhàng ôm lấy quân Mã Toa ở thành Quang Minh và Minh Na Tư Đăc Lai, hơi thở chết chóc mau chóng bao phủ đại bình nguyên phía bắc nước Mã Toa.....

Các ngươi là chim ưng bay liệng trên chín tầng trời, tốc độ là sinh mạng thứ hai của các ngươi....” Năm xưa khi kỵ binh Liệp Ưng được thành lập, Phong Phi Vũ ở trên đài kích động phát ra tiếng hô như vậy, khiến cho vô số anh hùng tài tuấn cùng hô lên vang vọng cả trời xanh, vô số tiền bối nhiệt huyết sôi trào nối tiếp nhau lập nên cơ sở cho kỵ binh Liệp Ưng, đó chính là dùng tốc độ giành phần thắng.

Hình tượng kỵ binh Liệp Ưng của Phong Phi Vũ vẽ lên thanh đao, bất kể lúc nào đâm vào ngực cũng sẽ làm máu sôi sùng sục, bất kể lúc nào bọn họ cũng là chim ưng lao vùn vụt vào vật săn của mình. Cuộc chiến đấu sau đó, kỵ binh Liệp Ưng đúng là không làm nhục cái tên của mình, bọn họ dùng máu tươi và chiến tích làm cái tên này càng ngày càng huy hoàng.

Khi đối kháng với kỵ binh người Ngõa Lạp, bọn họ va chạm với chúng trước tiên, khi đối kháng với kỵ binh Tây Mông, bọn họ cũng hoàn thành nhiệm vụ bao vây trước tiên, khi đối kháng với người Vũ Chân, bọn họ cũng xâm nhập vào sâu trong đại thảo nguyên Người Vũ Chân chiếm cứ trước tiên.

Khi tung hoành ở Sóc Xuyên đạo và Phỉ Xuyên đạo, tốc độ tiến quân của bọn họ cũng là nhanh nhất. Mỗi một chiến sĩ của kỵ binh Liệp Ưng đều có thể ưỡn ngực tự hào nói, bọn chọ có tốc độ nhanh nhất trong quân Lam Vũ, bất kể khi nào, chỉ cần có nhu cầu, bọn họ đều sẽ xung phong ở đầu tiền tuyến, kẻ địch ngăn cản trước mặt sẽ bị hạ gục dưới vó ngựa của bọn họ.

Bất kể là đại lục Y Vân hay đại lục Y Lan, bất kể là thiết giáp cung kỵ của người Mã Toa hay là Thánh Điện kỵ sĩ của đế quốc Tinh Hà, đều không phải là đối thủ của họ. Nhưng hiện giờ, sự tự hào của kỵ binh Liệp Ưng, dần dần bị cảm giác buồn bực thay thế, từ sau khi rời khỏi Lạc Tang, tâm tình của bọn họ không cao, thậm chí Cẩu Oa còn ủ rũ cho rằng, bọn họ không phải là chim ưng bay liệng trên chín tầng trời nữa rồi, mà là rùa đen bò trên mặt đất rồi. Nói không khách khí một chút, kỵ binh Liệp Ưng có lẽ nên đổi thành kỵ binh Rùa Đen hoặc là kỵ binh Ốc Sên.

Cẩu Oa mất tinh thần không phải là không có nguyên nhân, từ Lạc Tang nam hạ bọn họ luôn ở phía sau cùng của 10 vạn kỵ binh, trơ mắt nhìn bộ đội khác đi qua con đường ruột dê kia xong bọn họ mới chầm chậm đi qua. Khi chiến mã của bọn họ còn vật lộn trên con đường nhỏ đó, thì kỵ binh của người Tây Mông phía trên cùng đã xuất hiện ở phía tây nam thành Thiết Thác rồi. Khó khăn lắm mới tới được Mông Ca, bọn họ cũng ở phía sau cùng, tiên phong của các đội khác đã tiến sâu vào trong đại bình nguyên phía bắc nước Mã Toa, cùng quân Mã Toa chiến đấu quy mô lớn rồi.

Bọn họ ngứa ngáy tay chân, muốn tăng tốc tiến lên, nhưng con đường phía trước đã bị các đơn vị khác chắn mất rồi, bọn họ căn bản không tiến lên được, chỉ đành làm con rùa đen bò phía sau thôi. Cuối cùng cũng chịu đựng được tới Thiết Thác, bọn họ vẫn ở cuối cùng, bộ đội khác đã sớm men theo Thiết Thác tản ra, phân binh nhiều đường càn quét đại bình nguyên phía bắc Mã Toa.

Bọn họ cũng muốn tung vó lao vào cuộc chiến oanh liệt đó, kết quả bị một đạo mệnh lệnh giữ lại ở Thiết Thác, thì ra muốn bọn họ phụ trách an toàn ở vùng này. Bộ đội hậu cần quân Lam Vũ tập trung vô số vật tư ở Thiết Thác, số vật tư này liên quan tới thắng bại của chiến dịch này, Phong Phi Vũ không dám lơ là, trước khi bộ đội thủ bị của hậu cần tới nơi, hắn chỉ định kỵ binh Liệp Ưng phụ trách trông coi.

Không còn cách nào khác, các chiến sĩ của kỵ binh Liệp Ưng chỉ đành tạm thời bỏ chiến mã làm bộ đội thủ bị 3 ngày. Nhìn phía bắc đánh nhau tới tưng bừng, còn mình ở hậu phương canh giữ vật tư, loại tâm tình buồn bực đó khỏi cần nhắc nữa.

May thay ông trời thương xót, 3 ngày sau bộ đội thủ bị của hậu cần cuối cùng cũng tới nơi, kỵ binh Liệp Ưng tranh thủ thời gian lên đường. Nhưng dù rời khỏi Thiết Thác tiến vào đại bình nguyên bao la của nước Mã Toa, kỵ binh Liệp Ưng vẫn bị xếp ở cuối cùng, các bộ đội khác đã đi trước bọn họ hơn 10 ngày rồi, cho dù bọn họ có biết bay cũng không thể đuổi kịp được trong thời gian ngắn, càng chẳng nói tới tìm quân đội Mã toa chiến đấu nữa.

Rất nhiều quan binh đều than thở, không biết từ khi nào mình lại biến thành con mẹ ghẻ rồi? Đương nhiên nếu nói dễ nghe một chút, thì bọn họ là đội tổng dự bị của chiến dịch, đi cuối cùng là đương nhiên. Bất kỳ chiến dịch nào cũng có đội dự bị cả, chỉ có điều kỵ binh Liệp Ưng chưa từng làm đội dự bị mà thôi, cho nên không thể nào quen được với cái vai trò này, sự rầu rĩ trong lòng bọn họ cũng dễ lí giải được.

Cẩu Oa nhìn thượng úy Hàn Giai của mình, hết sức đáng thương nói:” Đại đội trưởng anh nói xem, có phải quan tư lệnh không coi trọng kỵ binh Liệp Ưng chúng ta nữa rồi hay không?”

Hàn Giai nghiêm túc nói :” Không có chuyện đó, đừng có nói bừa.”

Cẩu Oa bĩu môi, lộ ra vẻ khinh thường, hiển nhiên cũng đã đem Hàn Giai liệt vào đội ngũ quan liêu chủ nghĩa rồi. Đây là vẻ mặt theo thói quen khi hắn không có được câu trả lời vừa ý. Kỳ thực tầm quan trọng của đội dự bị đã được thượng cấp nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Hàn Giai cũng nói tới khô cả cổ họng, nhưng bọn họ nghe không ra, cho dù có nghe ra cũng làm như không hiểu, nói tới cùng, căn bản là bọn họ không muốn là đội dự bị.

Trong mắt đám Cẩu Oa, đội dự bị là kẻ chẳng được hoan nghênh, có nghĩa là thượng cấp không yên tâm về các ngươi, nếu yên tâm thì tại sao lại không điều các ngươi tới tiền tuyến xông pha chứ? Chỉ vì lo lắng các ngươi không thể làm tốt, không thể giành được thắng lợi cho nên mới điều các ngươi làm đội dự bị nhìn người khác, đợi xem náo nhiệt đủ rồi, thì mau chóng trở về nhà mà ăn cơm, chiến trường không có việc gì của các ngươi nữa, các ngươi cứ ở nhà ôm vợ sinh con đi.

Hàn Giai không nói gì cả, tầm quan trọng của đội dự bị hắn cũng lười giải thích, dù sao mình có giải thích cả ngàn vạn lần, mấy tên gia hỏa chỉ máu đánh đấm này cũng sẽ không hiểu, chò dù bọn chúng có hiểu cũng sẽ giả vờ không hiểu.

Bình tâm mà luận, bản thân Hàn Giai cũng có chút buồn bực, trong chiến dịch này, quân Lam Vũ đúng là trọng điểm chiếu cố kỵ binh dân du mục, chẳng trách gây ra lắm lời phàn nàn như thế. Từ khi gia nhập đội ngũ quân Lam Vũ,kỵ binh dân du mục khao khát biểu hiện trong chiến đấu, gây dựng lại hình tượng của mình, bởi thế chiến dịch còn chưa bắt đầu, bọn họ đã tỏ ra cực kỳ mong mỏi muốn chiến đấu, tranh giành đánh trận đầu.

Bọn họ trước kia từng là kẻ địch của quân Lam Vũ, rất hiểu rõ uy lực của vũ khí hiện đại, lợi dụng vũ khí này đối phó với quân đội Mã Toa là chuyện ăn chắc chín phần mười rồi,chuyện ngon như thế sao có thể bỏ qua cơ chứ?

Nói một câu thực lòng, chỉ nói về sức chiến đấu, thì kỵ binh dân tộc du mục đúng là mạnh mẽ, nhất là đổi sang dùng vũ khí của quân Lam Vũ thì càng như hổ thêm cánh, không sao cản nổi. Đại bình nguyên phía bắc Mã Toa thích hợp cho hành động quy mô lớn của kỵ binh, 3 quân đoàn kỵ binh du mục gia nhập chiến đấu, đúng là mang lại đại họa cho quân đội Mã Toa.

Có lẽ đây là nguyên nhân trọng yếu mà cao tầng muốn bọn họ đánh trận đầu. Đương nhiên sau lưng còn có mục đích khác thì không phải chuyện Hàn Giai có thể biết được, loáng thoáng hắn có nghe được lời đồn, quân Lam Vũ muốn dùng kỵ binh du mục đi tiêu diệt Mã Toa, đồng thời cũng tiêu hao lực lượng của bọn họ,để phòng đuôi to khó vẫy.

Lời đồn thật vớ vẩn, khẳng định là do gián điệp của Mã Toa truyền ra để gây chia rã quan hệ nội bộ quân Lam Vũ. Trong mắt Hàn Giai, nếu như quân Lam Vũ muốn tiêu hao lực lượng của bọn họ thực, thì chỉ cần khống chế nghiêm ngặt lượng ngựa là được, hoặc là hạn chế mậu dịch, căn bản là không cần phải lằng nhằng như thế.

Chiến dịch vòng tay tử thân này đúng là một cơ hội trở mình cho kỵ binh du mục, bởi thế mà Hàn Giai đã là đại đội trưởng, dù trong lòng cũng có chút hoài nghi, nhưng không chịu nói ra, càng nghiêm cấm bộ đội truyền bá những lời đồn như thế.Lúc này lính thông tin đi tới, từ xa hành lễ với Hàn Giai.

“Chuyện gì thế?” Hàn Giai thuận miệng hỏi, kỳ vọng là nhiệm vụ chiến đấu

Tất cả các chiến sĩ đều kỳ vọng nhìn lính thông tin, bọn họ mong mỏi được chiến đấu phát điên rồi. Lính thông tin từ xa kêu lên :” Thượng cấp phân phó chúng ta tới Ô Khắc Trang xử lí hậu quả”

“Xử lí hậu quả?” Hàn Giai ngẩn ra, xử lý hậu quả ư?

Tất cả các chiến sĩ khác ngẩn ra nhìn nhau, đều chẳng hiểu xử lý hậu quả là sao cả, bọn họ chưa từng chấp hành loại nhiệm vụ như thế. Đám Cẩu Oa cho rằng lính thông tin khẳng định nhầm nội dung mệnh lệnh, hoặc đem nhầm mệnh lện của bộ đội hậu cần truyền cho bọn họ, kỵ binh Liệp Ưng sao có thể đi chùi đít cho kẻ khác được.

“Vâng” Lính thông tin vỗ ngựa chạy lại, đem điện báo đưa cho Hàn Giai.

Hàn Giai xem cẩn thận, xác nhận không có gì sai sót, chỉ đành cau mày lại, lấy bản đồ ra tìm cái tên Ô Khắc Trang, kết quả nhanh chóng tìm thấy, ngay ở chỗ cách bọn họ chưa tới 20 km. Từ bố trí binh lực chiến trường mà xét, nơi đó hẳn là chỗ kỵ binh Tây Mông đi qua, thượng cấp muốn bọn họ tới đó làm gì? Chẳng lẽ chùi đít cho kỵ binh Tây Mông thật? Thế này thì quá là.....

“Cẩu Oa, ngươi tới bộ đội tiên phong đi, chúng ta tới Ô Khắc Trang, 20km phía tây nam” Không kịp suy nghĩ nhiều, Hàn Giai nghiêm túc nói, bất kể là nhiệm vụ như thế nào, cũng tới nơi rồi hãy nói. Có lẽ kỵ binh Tây Mông không dánh được Ô Khắc Tranh, cho nên muốn kỵ binh Liệp Ưng giúp đỡ. Đương nhiên đây là chuyện không có khả năng lắm, 3 vạn kỵ binh Tây Mông quét qua đấy, sao còn không hạ nổi một thôn trang? Mình hi vọng quá xa vời rồi.

Cẩu Oa còn cho rằng là nhiệm vụ chiến đấu, lập tức sảng khoái nhận lệnh, các chiến sĩ khác cũng trở nên hưng phấn, lập tức thúc ngựa tăng tốc, chạy tới mục tiêu. Hi vọng của bọn họ cũng gần giống như của Hàn Giai, đều mong được giúp kỵ binh Tây Mông đánh quân Mã Toa. Nhưng khi bọn họ tới nơi, mới phát hiện ra căn bản là không phải chiến đấu, nơi này căn bản không cần chiến đấu gì thêm nữa.

Ô Khắc Trang vừa mới trải qua một cuộc chiến đấu đẫm máu, phòng ốc cơ bản đã bị phá hủy, khắp nơi là những khúc gỗ cháy dang dở, gạch ngói tan nát, loang lổ vết máu, mặt đất là thi thể binh sĩ Mã Toa nằm ngổn ngang, lác đác có cả kỵ binh quân Lam Vũ.

Xung quanh còn có rất nhiều thương binh đang rên rỉ, người của quân Lam Vũ cũng có không ít, trong khói súng còn chưa tan, còn có 3,4 kỵ binh quân Lam Vũ đang tuần tra.

“ Không phải chứ? Đại đội trưởng, thượng cấp phái chúng ta đi chùi đít thật à?” Cẩu Oa thất vọng lắm, khuôn mặt dài cả ra.

“Thượng cấp mệnh lệnh cho chúng ta giải quyết hậu quả” Hàn Giai trầm giọng nói, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Cẩu Oa khẩn trương kêu lên :” Ôi trời ạ”

“ Đ
Bình Luận (0)
Comment