Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 61

Chiến sĩ Cung Đô đồng loạt bạt xuất Tinh Cương trường kiếm dài ước chừng một thước, cứ ba người một đứng thành hình chữ phẩm, im lặng chờ địch nhân tràn lên như nước triều dâng. Dương Túc Phong rúc trong vòng bảo vệ của Xạ Nhan, súng trường Đột Kỵ Thi trầm ổn lạnh lùng bắn không dứt, cái gã to con xông xáo nhất trong đám chết tại chỗ.

Hai toán người nổ súng dữ dội, không hề thấp thỏm, lửa đạn đầy trời. Dương Túc Phong gần như không kịp phản ứng, trước mắt toàn bộ đều là địch nhân. May mà vũ khí của bọn chúng không tốt, có quá nửa là gậy gỗ, chỉ có một số rất ít là có trường kiếm. Cung Đô chiến sĩ dưới sự bao vây của địch nhân, miễn cưỡng còn có thể chi trì được, nhưng một khi bọn họ sức cùng lực kiệt thì đó cũng là thời khắc tử vong.

Bất thình lình, vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, là tiếng pháo nổ. Dương Túc Phong không nhịn được nghển cổ nhìn, là bọn Mông Địch Vưu được hai ba chục chiến sĩ Cung Đô hộ tống, đẩy một khẩu pháo nhẹ đang đi vòng theo đường lộ. Không biết bọn họ đổi quân phục trung ương quân lúc nào, trông giống hệt bộ đội chính quy.

Dương Túc Phong thừa cơ rống lên: “Đại bộ đội đến rồi, đại bộ đội đến rồi!”

Tiếng pháo oanh tạc hiển nhiên chấn nhiếp tinh thần đám nô lệ đó. Bọn chúng như nước triều bị đê chắn sóng cản lại, không cách nào tiến lên được, lớp chết lớp rút lui. Bọn Dương Túc Phong vội vàng chớp lấy cơ hội rút ra ngoài. Đoàn người vừa đánh vừa chạy, rút cuộc sau một trận chiến kinh tâm động phách cũng chạy về đến nha môn tri phủ. Đám nô lệ truy cản bị thế trận của Cung Đô chiến sĩ và hai khẩu pháo oanh tạc chờ sẵn, tức thì tan tác như chim bay, trước nha môn lại trống trơn, không một bóng người.

Dương Túc Phong nắm chặt Đột Kỵ Thi trong tay, thở hào hển, băng bó vết thương rồi hạ lệnh kiểm điểm nhân số. Thống kê sơ bộ, hơn ba chục Cung Đô chiến sĩ tử trận, những người còn lại đều bị thương.

Lúc này, người bận rộn nhất là Tử Duyệt, cô ta là thầy thuốc duy nhất. Xe ngựa của Ngu Mạn Viện có đầy đủ dược phẩm thượng hạng, chủng loại phong phú, số lượng cũng rất nhiều. Dưới sự chuyên tâm điều trị của cô ta, những chiến sĩ Cung Đô bị thương nhẹ cơ bản có thể tiếp tục chiến đấu, trừ hơn mười người quá nặng phải nằm điều dưỡng nhưng không nguy hiểm tính mạng. Vết thương của Đường Băng Na và Đan Nhã Huyến sau khi được xử lý, sắc mặt hai người đã khá lên rất nhiều. Riêng Dương Túc Phong, do một nhát dao đó của Tô Lăng Tuyết chất chứa căm thù, cho nên dù đã xử lý sơ bộ, băng bó chỉ huyết nhưng vẫn trong vòng nguy hiểm. Na Tháp Lị không khác một tiểu tinh linh là mấy, chạy như con thoi giữa đám người bị thương, ngon ngọt dịu dàng an ủi bọn họ.

Dương Túc Phong bấy giờ mới chú ý đến Tử Duyệt. Trông cô chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, dung mạo đẹp đẽ, tuy gương mặt trắng trẻo lấm tấm mấy nốt ruồi đen nho nhỏ nhưng nhìn chung khá là xinh đẹp. Tự nhiên không thể so sánh với Tô Lăng Tuyết, nhưng cô ta tinh thông y thuật, ăn vận lại giản dị dễ gần, dáng vẻ quý phái xinh đẹp làm vị thế tăng lên không ít.

Một khoảng yên ắng, không có địch nhân nào xuất hiện ở phủ nha, yên tĩnh đến khác thường, bọn Xạ Nhan đều thầm cảm thấy kì quái.

Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Ta không biết các ngươi thấy thế nào, nhưng ta cảm giác rất bất thường. Nếu ta là đám nô lệ vừa được tháo cũi xổ lồng đó, việc đầu tiên ta muốn làm nhất chính là không liều mạng với quân triều đình, lo nghĩ biện pháp sinh tồn. Con kiến còn tham sống, huống chi là con người? Nếu không có người ngăn cản đường sống của chúng, chúng nhất định không liều mạng với chúng ta? Trừ khi bọn chúng đã được tổ chức một cách nghiêm ngặt, không thể tự mình lựa chọn đường sống. Nhưng rất rõ ràng là, cho dù Xích Luyện giáo có bản lĩnh quật khởi lần nữa, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn sở hữu một đội nô lệ được huấn luyện kỹ lưỡng như vậy.”

Mông Địch Vưu bán tín bán nghi hỏi: “Nói như ngài, không còn kẻ nào tấn công nha phủ nữa?”

Dương Túc Phong lắc đầu: “Không phải, khẳng định là có kẻ đến tấn công. Có thể chúng tấn công cướp bóc chút gì đó hoặc là chỉ công chiếm tri phủ để biểu lộ thắng lợi triệt để của chúng.”

Dương Cơ Duệ lo âu nói: “Lỡ đâu Xích Luyện giáo muốn chiếm nơi này trước để làm căn cứ thì sao?”

Dương Túc Phong lắc đầu, không tán thành cách nghĩ của Dương Cơ Duệ, thong thả đáp: “Không, con nghĩ Mục Tử Huân sẽ không lưu lại Bảo Ứng phủ lâu đâu, nếu lão không phải là đồ đần. Các người xem địa đồ thì biết, Phương Xuyên nằm giữa Ni Lạc Thần và Sơn Hải quan. Ni Lạc Thần bất kì lúc nào cũng có thể điều động đến ba chục vạn cấm vệ quân, Sơn Hải quan thì có quân đoàn trung ương quân của Thượng Quan Tích Huyết. Hai cánh quân này rất dễ dàng tạo thành thế bao vây Phương Xuyên. Mục Tử Huân nếu bị vây tại Phương Xuyên chỉ còn nước bó tay chịu chết. Cho nên, ta gần như có thể hình dung được, Mục Tử Huân sẽ mau chóng xuống nam Nguyên Xuyên, sau đó tiến vào khu vực Ngân Xuyên, Minh Xuyên đạo. Hai địa phương này đều là sào huyệt của Xích Luyện giáo, thế lực ẩn tàng cực mạnh. Bọn chúng sẽ dùng nơi này làm căn cứ, đọ sức với triều đình.”

Mông Địch Vưu gật đầu tán đồng: “Đúng thế! Phương Xuyên nằm dưới sự uy hiếp trực tiếp của triều đình, khoảng cách lại rất gần với Ni Lạc Thần, Xích Luyện giáo không thể tồn tại được. Bọn chúng bắt buộc xuôi nam, đi vào vùng Ngân Xuyên, Việt Xuyên. Nơi đó là hang ổ của chúng, dễ dàng ổn định hơn nhiều. Gọi là Ngân Xuyên, kì thực, kì thực cái tên chính xác ban đầu là Ẩn Xuyên, Ẩn là ẩn tàng. Khắp nơi đều là núi, núi đá vôi, hang động đá vôi liên tiếp. Một ngọn núi thường thường có mấy chục, thậm chí cả trăm hang động. Tùy tiện chọn một cái hang ẩn náu, người khác tìm cả nửa tháng cũng chưa chắc tìm ra. Năm đó Nhạc nguyên soái dốc hết sức bình sinh mới tiêu diệt được thổ phỉ, không ngờ bây giờ chúng lại ngóc đầu dậy.”

Dương Cơ Duệ thở dài, đăm đăm nhìn mặt trời lặn, giọng nuối tiếc: “Xích Luyện giáo lần này phát động bạo loạn, tất sẽ làm nội bộ triều đình hỗn loạn nghiêm trọng. Triều đình đế quốc vốn đã lung lay sắp đổ, hiện giờ lại bị một kích trí mệnh. Xem ra ngày tàn của đế quốc không còn bao lâu, mỗi người đều cần nghĩ xem ngày sau thế nào.”

Tâm tình bọn Mông Địch Vưu đều nặng nề, không muốn nói chuyện.

Lòng Dương Túc Phong cũng nặng trịch, cảm giác ngực như đeo đá, muốn nói mà không thốt nên lời. Dương Cơ Duệ nói gì hắn đều nghe rõ mồn một nhưng hiện giờ bản thân hắn cự tuyệt không chịu tiếp nhận. Hắn chán ngán đi tới đi lui, nhìn ngó Tô Lăng Tuyết. Nàng ta sau khi được Tử Duyệt chiếu cố đã chìm sâu vào giấc mộng, bọn Tài Băng Tiêu cũng vậy, dựa vào vách tường mà thiếp đi. Trải qua một trận kinh sợ mất hồn, phản ứng thông thường của bọn họ đều là muốn ngủ một giấc thật say.

Na Tháp Lị rón rén đến bên hắn, dịu dàng: “Chủ nhân, người cảm thấy thế nào?”

Dương Túc Phong nhíu mày, cười chua chát, đáp: “Đương nhiên không ổn rồi!”

Na Tháp Lị nói nhỏ: “Người Cát Phổ Tái chúng tôi có một biện pháp trị thương rất hay, là từ võ công biến hóa ra. Chỉ cần chiếu theo khẩu quyết tập luyện, có thể mau chóng chữa lành vết thương. Tôi đưa cho ngài tập luyện, ngài thấy được không?”

Dương Túc Phong mỉm cười: “Ta thấy băng bó uống thuốc còn thực tế hơn đó!”

Na Tháp Lị nhìn hắn hy vọng: “Ngài cứ thử một lần xem! Biết đâu có thể xảy ra điều vượt ngoài ý nghĩ của ngài thì sao?”

Dương Túc Phong hờ hững đáp: “Ờ thì cô nói thử coi!”

Na Tháp Lị lập tức truyền cho hắn một đoạn khẩu quyết, chính là Thánh Dương công mà ngày đó chưởng môn nhân của Hương Tuyết Hải U Nhược Tử La truyền thụ. Thế nhưng, vô luận Dương Túc Phong nỗ lực lĩnh hội thế nào, Na Tháp Lị giảng giải cặn kẽ ra sao, còn tự thân thị phạm cho hắn, hoàn toàn không có tiến triển, thân thể Dương Túc Phong hoàn toàn không phản ứng. Trán Na Tháp Lị lấm tấm mấy giọt mồ hôi, ánh mắt trở nên quái lạ.

Dương Túc Phong ngạc nhiên nói: “Cô khẩn trương làm gì, ta đâu có chết liền. Chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, chừng mười ngày nửa tháng là có thể lên đường được rồi!”

Thần tình Na Tháp Lị trở nên quái lạ, lắp bắp: “Thân thể ngài thật kì quái… lẽ nào không thể tu luyện võ công?”

Dương Túc Phong bình thản cười, không để tâm, lơ đãng nói: “Không thể tập thì không thể tập. Trái lại cái thứ võ công gì đó nếu không theo kịp thời đại thì công năng khắc địch chế thắng sẽ càng lúc càng yếu. Sau này, mọi người chủ yếu dựa vào hỏa dược và ứng dụng cơ giới mà tiến hành chiến tranh. Có lẽ chừng một hai trăm năm nữa, nó nhiều lắm chỉ dùng để làm cơ thể khỏe mạnh mà thôi.”

Na Tháp Lị ấp úng: “Không đúng… có rất nhiều người võ công cao cường, bọn họ rất lợi hại…”

Dương Túc Phong phản bác: “Võ công lợi hại cỡ nào cũng không lợi hại bằng súng ống. Tốc độ nhanh thế nào cũng không nhanh bằng đạn bắn, sức hủy diệt cỡ nào cũng không thể trên đạn pháo được. Tu luyện võ công phải mất mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả trăm năm, chung quy cũng không bằng một viên đạn! Võ công Độ Biên Lang tệ không? Đội chấp pháp Thất Thải Tân Phân của Bộ Thủ võ công kém không? Sau cùng không phải chỉ một viên đạn đã lăn quay rồi sao?”

Na Tháp Lị thập phần thất vọng, đau xót nói: “Nhưng như thế này, ngài càng nguy hiểm vô cùng. Vạn nhất có thích khách, đến cơ hội bắn súng của ngài cũng không có.”

Dương Túc Phong dửng dưng đứng dậy, chậm rãi: “Sống chết có số, phú quý do trời, tất cả đều để tự nhiên đi!”

Mắt thấy Tử Duyệt cuối cùng cũng đã bớt bận rộn, hắn chầm chậm lại gần, muốn hỏi nhưng lại không biết cách nào mở miệng. Sắc mặt Tô Lăng Tuyết nhợt nhạt nhưng không đến nỗi hư nhược, có lẽ không có gì đáng ngại, chỉ là không biết như thế nào thôi. Rút cuộc hắn vẫn không yên tâm, không có Tử Duyệt chứng thực thì hắn vẫn nhấp nhổm không yên.

“Cô ấy thế nào rồi?” Dương Túc Phong ngắc ngứ câu này trong miệng mấy lần, bất quá do dự một hồi cũng có dũng khí hỏi thăm Tử Duyệt thương thế của Tô Lăng Tuyết. Nghĩ đến chuyện mình xúc phạm nàng ta, sâu thẳm trong lòng lại có cảm giác áy náy.

Tử Duyệt ngó hắn một cái, có vẻ lạnh lùng, chán ghét.

Dương Túc Phong không thể không hạ giọng: “Tử Duyệt cô nương, ta biết là ta không đúng. Ta không nên làm chuyện như vậy, nhưng chuyện này có ẩn tình. Ta thật tình quan tâm cô ấy, không biết cô ấy bị tổn thương ra sao.”

Tử Duyệt liếc hắn một cái, cảm thấy vẻ mặt hắn quả thực thành khẩn, do dự một lúc, gương mặt đỏ lên, khẽ đáp: “Ngài quá thô bạo. Cô ấy là lần đầu tiên, ngài sao có thể liên tục những bốn lần như thế… cô ấy cần phải tĩnh dưỡng chí ít nửa tháng mới có thể hồi phục… ngài không được kích động cô ấy, đợi tinh thần cô ấy từ từ bình ổn lại hẵng nói.”

Dương Túc Phong rầu rĩ: “Tốt rồi, xin nhờ cô chăm sóc nàng!”

Tử Duyệt gật đầu, vội vã bỏ đi.

Xạ Nhan đột nhiên kêu lớn: “Phong lĩnh, địch nhân đến. Còn chuẩn bị một máy bắn đá kiểu cổ nữa.”

Dương Túc Phong vội vàng leo lên tháp đồng hồ, ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên, ở cuối đường, khoảng một ngàn nô lệ chen chúc nhau lộn xộn, trong tay bọn chúng cầm vũ khí đủ chủng dạng. Thậm chí một số còn lấy chân bàn chân ghế làm vũ khí góp mặt cho đủ số, ùn ùn kéo đến. Đám người đi giữa đẩy một cái máy bắn đá cổ, có người còn đẩy cối xay, hiển nhiên là định dùng nó làm vũ khí.

Tuy Dương Túc Phong không tưởng tượng ra được cái cối xay đó nổ trên trời thì sẽ xảy ra chuyện gì nhưng hắn biết một điều là nó cũng đáng sợ không kém, vội vã hỏi: “Pháo của ta có với tới chúng không?”

Mông Địch Vưu đáp: “Có thể!”

Dương Túc Phong sốt ruột hỏi: “Vậy sao còn đứng ngây ra đó? Bắn đi! Hạng này chúng ta có thể hậu phát chế nhân mà?”

Mặt Mông Địch Vưu trơ khấc, đáp: “Ngài xem bên cạnh cái máy bắn đá kìa...”
Bình Luận (0)
Comment