Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 92

Tử Xuyên đạo, phủ Lệ Xuyên, Đan Phong Bạch Lộ thành.

Theo gia phả Dương gia ghi lại, tòa thành này do người thừa kế đời thứ hai của Dương gia đặt theo tên Dương Đan Phong và thê tử Bạch Lộ. Nhưng nó được xây dựng cách đây chưa tới 50 năm, là do các lãnh chúa bị cưỡng ép di dời tới Mĩ Ni Tư dựng nên, về sau mới trở thành nơi trú ngụ chính của Dương gia.

Tuy đã trải qua 50 năm dãi nắng dầm sương song Đan Phong Bạch Lộ thành vẫn không dấu nổi sự vững chãi và kiên cố của nó. Tường bao chung quanh đều xây bằng đá hoa cương dài 3m, cao 2m. Trừ một số rất ít lỗ châu mai, còn lại không có lấy một khe hở. Tường thành cao 6m, về phương diện phòng chống trộm cướp đã lập được công trạng vĩ đại. Có điều trong mắt Dương Túc Phong bây giờ, đống tường đá này chả có tác dụng gì. Hắn nhất mực tin rằng, dưới sự kiểm soát của mình, không kẻ nào có thể tiếp cận Đan Phong Bạch Lộ thành.

Đan Phong Bạch Lộ thành, ngoại trừ kiên cố ra còn có quy mô kiến trúc hùng vĩ khiến người ta say sưa ngắm nghía. Nghe nói bên trong thành có tổng cộng 99 tòa nhà lớn nhỏ. Mỗi căn đều trang hoàng lộng lẫy, kèm thêm rất nhiều gian phụ và gian vệ sinh. Chuyện này cũng khiến cho Dương Cơ Long ngày đó suýt nữa mắc phải tội danh cùng giành giật con số “9” với hoàng đế. Bất quá, kiến trúc quy mô hùng vĩ cùng với trang hoàng xa xỉ tuy mang đến cho Dương gia tiếng tăm nổi như cồn nhưng cũng đè lên lưng Dương gia một gánh nặng quá lớn. Phí bảo dưỡng cả tòa thành mỗi năm vượt quá cả vạn kim tệ, chuyện này không thể đùa được. Thành thử đến đời Dương Cơ Long, thành bảo rơi vào cảnh suy tàn lụn bại, rất nhiều phòng ốc bỏ hoang, đồ dùng trong nhà lớp bị bán, lớp bị trộm, chỉ còn lác đác vài thứ. Đợi đến khi Dương Túc Phong quay về, Đan Phong Bạch Lộ thành chỉ còn cái vỏ kiên cố, tất thảy mọi thứ bên trong đã mục nát hết.

Na Tháp Lị cẩn thận đưa Dương Túc Phong – trở về Đan Phong Bạch Lộ thành sau 9 năm tới phòng hội nghị. Dương Túc Phong xuyên qua một hành lang mốc meo, không tự chủ được đựa tay vò vò mũi. Giữa đình viện có một đống rơm nhưng chẳng thấy ai quét dọn, lá mục bốc ra mùi hôi thối khiến người ta không ưa nổi.

Theo truyền thống lâu đời nhất của Dương gia, hội nghị gia tộc thi hành biện pháp quan trọng nhất là sử dụng quyền lực và hạn chế quyền lực của lãnh chúa, tham dự đều là những nhân vật có thực quyền. Đến thời điểm này, toàn bộ quyền lực của Dương gia đã chuyển hết vào tay những người trẻ, ngoài Dương Túc Phong ra còn có Dương Túc Lao, Phất Lai Triệt, Dương Túc Linh, Dương Túc Diểu, Dương Túc Lịch, tổng cộng bảy người.

Hội nghị hôm nay chủ yếu thảo luận vấn đề lương thực. Từ khi chiến sự Mĩ Ni Tư bắt đầu nổ ra tới giờ, lương thực đã trở thành vấn đề ưu tiên hàng đầu của mọi thế lực. Sản lượng lương thực Mĩ Ni Tư không đủ, trừ Tình Xuyên ra, các đạo khác đều không đủ tự cấp tự túc lương thực, phải nhận phân phối từ các nơi hoặc nhập khẩu. Lương thực của Dương gia cũng không đủ, phần lớn là nhập khẩu từ vương quốc Tháp Lâm liên bang La Ni Tây Á, Y Mộng quốc ở bờ đông Á Đinh và các vùng khác với số lượng rất lớn. Song hiện trại, do Đường Xuyên đế quốc phát đi thông điệp ngoại giao, chính sách phong tỏa bắt đầu có hiệu lực, Dương gia càng khó mua được lượng lương thực nhiều như vậy, trừ phi chịu bỏ ra số tiền vượt quá giá thị trường.

“Lương thực tồn kho của chúng ta nhiều lắm chỉ chống đỡ được một tháng nữa mà từ giờ đến vụ thu hoạch lương thực sang năm còn những sáu tháng!” Dương Túc Hủ hạ giọng kết luận, gương mặt lộ vẻ lo lắng.

“Cái đám khốn Cách Lai Mĩ nói, trừ phi chúng ta bỏ ra số tiền gấp hai lần giá thị trường, bằng không chúng sẽ không làm ăn với chúng ta nữa.” Phất Lai Triệt kết luận, vừa tức tối vừa chán nản. Dương Túc Phong dòm mặt hắn, nếu hắn có một hạm đội hùng mạnh trong tay, chắc chắn hắn sẽ treo đám thương nhân đầu cơ tích trữ lương thực ở đuôi chiến hạm của mình làm mồi cho cá.

“Chúng ta có tiền trong tay, nhưng đến đâu cũng không mua được lương thực. Sản lượng của Mĩ Ni Tư không đủ, sau khi quân Bành Việt khống chế Tình Xuyên tình hình càng tệ hơn. Lương thực từ nước ngoài thì bị đế quốc phong tỏa, bọn thương nhân thừa dịp tăng giá, muốn bắt chẹt ta càng nhiều tiền càng tốt.” Dương Túc Diểu phụ trách mậu dịch nói, không mấy lạc quan.

Sau cùng, mọi người đều dùng ánh mắt thăm dò, khiêu khích nhìn cái kẻ được phong làm lãnh chúa Dương Túc Phong, yên lặng chờ đợi câu trả lời của hắn. Dương Túc Phong một mực làm thinh, kì thật trong lòng hắn hiểu rõ hơn hết, đám huynh đệ trong gia tộc này không hoàn toàn phục tùng hắn. Nhất là báo chí đế quốc, gần như mỗi lần nhắc đến đều đặt trước tên cúng cơm của hắn mấy chữ “Tên sát nhân, cưỡng gian, bắt cóc”. Thanh danh của mình thật tình chả ra sao, không trách được người khác xem thường. Nếu bản thân không không bộc lộ bản lĩnh, đám người này chắc chắn sẽ khinh khi hắn. Chừng đó chuyện bằng mặt không bằng lòng.tất diễn ra, thậm chí tỏ thái độ ra mặt cũng là chuyện có thể lắm. Đặc biệt là cái gã cứng đầu cứng cổ Phất Lai Triệt, hắn gần như không quay đầu nhìn mình lấy một lần.

“Ta chịu trách nhiệm trong vòng một tháng sẽ đem về đủ số lương thực các ngươi cần.” Sau mấy phút yên lặng ngắn ngủi, Dương Túc Phong bình thản nói, ánh mắt lạnh lùng quét qua đủ kiểu phản ứng, kinh ngạc có, vui mừng có mà cười khẩy cũng có. Hội nghị kết thúc.

Dương Túc Phong im lặng trở về phòng làm việc của bộ chỉ huy tác chiến, chăm chú quan sát bản đồ quân sự. Phượng Thái Y nhanh nhẹn bước vào, Dương Túc Phong nói dứt khoát: “Tôi muốn cô vạch một kế hoạch tác chiến kỹ càng chi tiết, tôi chuẩn bị công kích cứ điểm Đông Nhật một cách nhanh nhất.”

Phượng Thái Y không hề bị lời lẽ kinh người của Dương Túc Phong dọa cho khiếp vía, chỉ hơi cau mày, từ tốn hỏi: “Anh định đánh úp?”

Dương Túc Phong lắc đầu, kiên quyết: “Không, tấn công!”

Phượng Thái Y rút cuộc cũng bị hắn làm sửng sốt, hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi lại: “Anh định tấn công cứ điểm Đông Nhật?”

Dương Túc Phong gật đầu dứt khoát: “Đúng, trong vòng mười ngày phải hạ được Đông Nhật!”

Phượng Thái Y không trả lời.

Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Phượng Phi Phi từng nói qua với tôi, cứ điểm Đông Nhật tồn trữ một lượng lương thực rất lớn, Bành Việt chuẩn bị dùng nó làm cứ điểm đầu cầu để tấn công Tử Xuyên đạo. chúng ta cần lương thực. Cho dù mạo hiểm, tôi cũng muốn có hành động chuẩn bị.”

Phượng Thái Y trầm tĩnh đáp: “Tiến công cứ điểm Đông Nhật không phải không được, nhưng phải đợi thời cơ thích hợp. Căn cứ tin tình báo chúng ta nắm được, cứ điểm Đông Nhật là nơi đóng quân của bộ đội tiên phong Bành Việt do Lương Phong thống lĩnh, binh lực ước chừng hơn 4 ngàn. Trước đây bọn chúng là thổ phỉ chạy trốn khỏi vùng lân cận, chừng sau bị Bành Việt thu nạp, biên chế thành đội tiên phong tiến công Tử Xuyên. Trong đó khoảng 1 ngàn người từng trải qua huấn luyện chính quy tại sư đoàn biên phòng quân số 77 của đế quốc, có thực lực chiến đấu nhất định. Đám quân tản mạn còn lại đa số là thổ phỉ, phương diện hợp đồng tác chiến không được như ý nhưng luận năng lực chiến đấu đơn lẻ còn mạnh hơn nhiều. Có phải chúng ta nên bàn tính kỹ lại không?”

Dương Túc Phong kiên quyết lắc đầu: “Không, ta quyết định phải nhanh chóng ra tay. Không thể ngồi chờ người khác thu thập chúng ta, phải chủ động xuất kích. Lương thực là một vấn đề, càng trọng yếu hơn hết là vị trí địa lý của Đông Nhật. Cô nghĩ xem, phía tây bắc Đông Nhật là cứ điểm Lạc Lạp, phía tây là Tình Xuyên. Bất kể là quân đội Lỗ Ni Lợi Á hay quân Bành Việt muốn tấn công chúng ta đều phải đi qua nơi này. Tuy không có múi cao hiểm trở song từng tấc đất ở đó còn quan trọng hơn những nơi khác. Nếu chúng ta muốn bảo đảm an toàn cho địa khu Nam Hải, trước tiên phải chiếm Đông Nhật, biến nó thành cứ điểm quân sự chân chính, chống lại tất tật uy hiếp từ phương đông. Vả lại, chung quanh đây chỉ thích hợp làm chỗ trú quân. Phía đông cứ điểm Đông Nhật là cao nguyên Bố Đạt Lí Á rộng rãi hoang vu, địa hình phức tạp, cỏ dại mọc đầy, cực kỳ thích hợp cho quân đội đồn trú và huấn luyện, đại bản doanh của Lam Vũ quân phải xây dựng ở đó.”

Đi tới đi lui một hồi, Dương Túc Phong tiếp tục nói: “Kì thật cô còn hiểu rõ hơn tôi. Ở vị trí của chúng ta hiện giờ, uy hiếp lớn nhất không phải đến tư fphias bắc, cũng không phải trên biển mà là từ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á phía đông. Quan hệ của Lỗ Ni Lợi Á và Đường Xuyên không hề tốt đẹp, Tình Xuyên nguyên là lãnh thổ của họ. Chỉ vì năm xưa Tiêu Ma Ha dùng vũ lực chiếm đoạt, bọn họ đêm ngày mơ tưởng sẽ có ngày giành lại Tình Xuyên. Hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ thu hồi cố thổ, ta nghĩ bọn họ không bỏ qua đâu. Vương quốc Lỗ Ni Lợi Á là quốc gia hùng mạnh nhất trên đại lục Y Vân, có hơn 50 vạn quân chính quy. Đám chiến sĩ điên Lỗ Ni là những bộ binh dũng cảm nhất, hung hãn nhất. Nếu chúng xuất binh tấn công địa khu Nam Hải, chúng ta không có tấm chắn chiến lược mạnh, căn bản không có khả năng chống cự. Mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi không cách nào ngủ được. Nếu không thể chiếm được Đông Nhật, lấy đó làm căn cứ chống lại quân Lỗ Ni Lợi Á sau này, mọi nỗ lực của chúng ta hiện giờ đều uổng phí.”

Phượng Thái Y trầm giọng: “Tôi biết anh nói rất có lý. Tôi cũng muốn mau chóng chiếm được cứ điểm này. Làm được như vậy, chúng ta có thể bảo đảm trị an cho cả một vùng từ địa khu Nam Hải đến cứ điểm Đông Nhật với diện tích cả vạn cây số vuông, không bị chiến tranh xâm nhập. Vùng đất này do châu thổ sông Hương Thảo và sông Hương Diệp bồi đắp, đất đai phì nhiêu, sản vật phong phú. Song anh cần phải cân nhắc binh lực trong tay chúng ta. Hai đại đội pháo binh khẳng định không thể ra trận được, bọn họ còn chưa có vũ khí. Hai đại đội bộ binh của Tang Đốn và Niếp Lãng đang giúp Chu Đức Uy tiễu trừ thổ phỉ, cướp vặt ở Lệ Xuyên, duy trì trị an, tạm thời không thể điều động. Chúng ta chỉ có thể sử dụng bốn đại đội của Xạ Nhan, Tang Cách, Lặc Phổ, Tô Liệt, tổng cộng chưa tới tám trăm người, không bằng một phần năm quân địch…”

Dương Túc Phong lắc đầu, bình thản: “So sánh binh lực không nói lên được điều gì, tôi hết sức tin tưởng bộ đội của mình, cô cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi. Kế hoạch sơ bộ là thế này, chúng ta bí mật điều động bốn đại đội, lặng lẽ tiến theo hướng đông, nếu có ai hỏi cứ đáp là ra ngoài huấn luyện. Đồng thời lệnh cho Niếp Lãng suất lĩnh đại đội giả vờ đuổi theo mấy tên thổ phỉ chạy về phía đông, sau đó hội họp với chúng ta phía tây Đông Nhật. Cứ điểm Đông Nhật cách chúng ta không tới 2000km, Lương Phong chắc gì đã chú ý, cho dù phát hiện ra ta cũng không nghĩ chúng ta dám tấn công. Hiện giờ Lương Nguy Đình dẫn nửa phần binh lực quấy phá phủ Bích Giang, trong thời gian ngắn không thể quay về, chính là thời cơ động thủ tốt nhất. Lấy 800 chống 2000, vậy đủ rồi. Tôi đã quyết rồi, cô mau chóng hoàn thiện kế hoạch, ngày mai hoặc sau ngày mai chúng ta có thể xuất phát là hay nhất.”

Phượng Thái Y do dự hỏi: “Có nói cho trong nhà biết không?”

Dương Túc Phong quả quyết: “Không cần, càng bí mật càng tốt, không được để lộ.”

Phượng Thái Y gật đầu lui ra.

Dương Túc Phong cẩn thận nghiên cứu bản đồ một hồ, cảm thấy cơ hội chắc ăn rất lớn. Tuy quân số bên mình không nhiều nhưng có súng trường Mễ Kì Nhĩ, lựu đạn cầm tay và súng cối phối hợp, tấn công thật tình dễ như bỡn. Đương nhiên, nếu làm được một cú đánh úp ngoài dự kiến thì càng tốt. Quân địch không hề xây dựng công sự phòng ngự kiên cố, nói cho chính xác thì tạm thời không có khả năng chống các đợt oanh kích bằng súng cối. Trận chiến này cũng là cơ hội tốt nhất khảo nghiệm vũ khí mới và năng lực chiến đấu của Lam Vũ quân, nếu không thể thắng, sau này Lam Vũ quân cũng không cần pha trộn nữa. Thắng thua được mất nằm ở lần cất tay này. Nhất thời càng nghĩ càng xa, đứng cạnh bản đồ mà đầu óc chu du hải ngoại, Phượng Thái Y trở lại hồi nào cũng không hay biết.

Phượng Thái Y đứng ngây ra nhìn Dương Túc Phong, lặng lẽ tới gần. Đợi đến khi nàng lên tiếng, Dương Túc Phong mới có phản ứng, chậm rãi hỏi: “Cô nghĩ ra kế hoạch chưa?”

Phượng Thái Y khẽ thở dài, nói nhỏ: “Rắc rối lớn nhất bây giờ là chúng ta không nắm được kết cấu tổ chức bên trong cứ điểm Đông Nhật, người mù xem voi, chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề lớn. Kẻ địch chẳng những đông, còn có mấy nhân vật khó xơi. Ngoài Lương Nguy Đình còn có hai huynh đệ kết nghĩa của Lương Phong là Cuồng Sa Đao và Hoàng Thiên Lai. Hai người này một kẻ thiện dùng đao, một tên giỏi cung tiễn, đều là những kẻ khó đối phó. Chúng ta phải nghĩ cách nắm vững địa hình mới được. Ít nhất, phải nghĩ ra biện pháp lợi dụng hỗn loạn thâm nhập vào trong quan sát.”

Dương Túc Phong hơi trầm tư, cau mày hỏi: “Cô không có biện pháp nào tốt hơn sao?”

Phượng Thái Y phiền não đáp: “Tôi nghe nói mấy ngày nữa là đại thọ 50 của Lương Phong. Lão quyết định tổ chức rất lớn, tỏ rõ uy phong của mình. Lúc đó chúng ta hành động là hay nhất, có thể hành động bất ngờ. Song vấn đề thiếp mời chưa được giải quyết, làm cách nào che giấu thân phận của chúng ta cũng là một chuyện. Lương Phong bản tính đa nghi, có tiếng là gian giảo máu lạnh, muốn bịp bợm cho qua e là không dễ…”

Dương Túc Phong ngửa mặt suy nghĩ một lát, chậm rãi: “Ta nghĩ ra rồi, cuối cùng cũng có cách.”
Bình Luận (0)
Comment