Quốc khố trống rỗng, Tống tướng lo lắng cho sinh kế của dân, đề nghị không điều binh, nghị hòa làm trọng.
Còn phụ thân ta, lo giữ quốc uy, chủ trương đánh thẳng vào tận sào huyệt của Hung Nô.
Triều đình tranh nghị, hai bên đều giữ chặt ý kiến, cãi nhau ầm ĩ.
Hoàng thượng bị làm phiền, tiện tay đẩy củ khoai nóng này cho Thái tử xử lý.
Tiêu Thuật mang theo củ khoai đến thẳng Nghi Thu Cung.
Câu đầu tiên vừa bước vào vẫn là:
"Quá ồn ào, qua chỗ nàng trốn một lát."
*
Chẳng bao lâu, ta ngang nhiên đội mũ, mặc áo theo quy cách của Thái tử phi, lượn một vòng quanh Đông Cung, lớn tiếng tuyên bố rằng ta mới là người xứng đáng làm Thái tử phi.
Tống Miểu Miểu kéo theo một nhóm người đến Nghi Thu Cung, làm ầm lên một trận.
Hôm sau lâm triều, còn chưa kịp bàn đến việc biên cương Tây Bắc, đã có đại thần đứng lên dâng sớ đàn hặc cả ta lẫn Tống Miểu Miểu.
Một bên nói Thái tử phi kiêu ngạo bạo ngược, cần phế truất.
Một bên lại bảo ta không biết tôn ti, phải nghiêm trị.
Phụ thân ta và Tống tướng đồng loạt đen mặt.
Chẳng đặng đừng, lỗi của ta và Tống Miểu Miểu đều là chuyện đã rõ như đinh đóng cột.
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, chỉ cần không cẩn thận, lập tức sẽ bị quy kết thành khinh nhờn hoàng quyền.
Lúc tranh cãi càng lúc càng gay gắt, Tống tướng lên tiếng trước:
"Chuyện nội bộ Đông Cung đương nhiên do Thái tử điện hạ tự mình quyết định, cần gì chư vị bận tâm."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Phụ thân ta nối lời ngay:
"Thái tử phi và lương đệ đều là người do thánh thượng thân chọn, các ngươi có ý gì hay sao?"
Hai kẻ tử thù hiếm khi đồng tâm hiệp lực, một người tung, một người hứng.
Khi chuyện này được gác qua, Thái tử đã có quyết định cho việc biên cương Tây Bắc:
Để Nhậm Cẩn dẫn binh chủ động xuất kích, đánh vài trận nhỏ để răn đe người Hung Nô.
Cả hai bên thua lý chỉ biết cúi đầu như cút, không dám tranh cãi thêm nữa.
Hiếm khi ta và Tống Miểu Miểu lại đồng cảnh ngộ, cùng nhau bị cấm túc mười ngày.
Nhưng cấm túc chưa xong, ta lại đổ bệnh.
Thái y đều bảo lần này e rằng không qua khỏi.
17
Bệnh của ta mãi chẳng thấy thuyên giảm, Tống Miểu Miểu lại đột ngột ngã bệnh.
Thái y chẩn đoán cả hai đều là do thể hư mà ra.
Ta là bệnh cũ lâu năm, Tống Miểu Miểu chỉ là tiểu bệnh thường tình.
Không ai để tâm.
Nhưng trong cơn bệnh này, ta dường như mơ hồ nhìn thấy tương lai của Tống Miểu Miểu.
Dự cảm chẳng lành bám rễ nơi tâm khảm.
Quá trùng hợp.
Ngay sau khi lệnh cấm túc được ban xuống, cả hai lại lần lượt phát bệnh.
Ta sai thị nữ thân cận Thanh Tang bí mật kiểm tra những đồ vật được đưa vào hai cung, cuối cùng cũng tìm được một điểm chung:
Hoa chu đỉnh hồng.
Là Mạnh Thụy đưa đến.
Ta bảo Thanh Tang lấy chậu hoa ở điện của Tống Miểu Miểu về, lén mời một vị lão thái y có kinh nghiệm đến kiểm tra.
Lão thái y lấy mẫu từ hoa, sau đó lại bắt mạch cho ta nhiều lần, còn tra cứu vô số y án cổ thư.
Cuối cùng, ông kết luận rằng đây không phải chuyện đơn giản:
“Loại độc này gọi là Đoạn Hồn Hương.”
Đoạn Hồn Hương, một loại độc tổn thương ngũ tạng lục phủ, hiếm có trên đời.
Chẩn đoán chỉ cho thấy biểu hiện hư nhược.
Hít trong thời gian ngắn không sao, nhưng nếu tích tụ năm này qua năm khác, sẽ gây tổn thương không thể phục hồi.
Độc bị giấu trong hoa, đặt trong tẩm điện, mỗi đêm hít phải.
Người khỏe mạnh bình thường cũng chỉ có thể sống được ba đến năm năm.
Huống chi ta vốn đã thể nhược, chẳng chịu nổi bất kỳ mưu toan nhỏ nhoi nào.
Lão thái y không ngừng lau mồ hôi lạnh:
“Mạch tượng của tiểu thư do loại độc này gây ra hoàn toàn trùng khớp với bệnh trạng thể hư của người.”
“Nó gây tổn thương cực lớn, nếu muộn thêm chút nữa e rằng không qua khỏi.”
Ta kinh hãi tột cùng.
Đời trước, Tống Miểu Miểu mất vào đầu năm Tư Dực thứ mười tám, còn chưa đến hai năm nữa.
Thì ra Mạnh Thụy vừa nhập Đông Cung đã bắt đầu mưu tính việc này.
Thật quá nguy hiểm.
Liên kết những chuyện trước sau giữa kiếp này và kiếp trước,
giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn, ta đột ngột bừng tỉnh.
Thì ra là vậy… thì ra là vậy!
Thảo nào Tiêu Thuật không chịu nổi mà tìm đến cái chết!
18
Ta vừa sợ hãi, vừa thấy may mắn.
Kiếp này bọn họ định hạ độc cả ta, nhưng chính nhờ vậy lại khiến ta phát hiện điều bất thường.
Lần đầu tiên ta thấy thủ đoạn này, lòng không phải không oán hận.
Nhưng hiện giờ ta còn phải suy nghĩ nhiều việc, không thể hành động theo cảm tính.
Ta sai Thanh Tang tự mình đem hai chậu hoa chu đỉnh hồng trả lại cho Mạnh Thụy, còn căn dặn:
"Đặt hoa vào tẩm điện của nàng ta, rồi đi xin ý chỉ từ Thái tử điện hạ."
"Nói rằng nàng ta chọc giận ta, bị phạt cấm túc một tháng. Đóng cửa sổ, khóa cửa phòng, không cho người nào lại gần hầu hạ."
"Nhắn với nàng ta rằng, đừng sinh ra vọng niệm. Nếu động vào hai chậu hoa kia, đến lúc đó liên lụy đến cả nhà mẹ đẻ, đừng trách ta lấy thế h.i.ế.p người!"
"Còn nếu sau một tháng nàng ta vẫn sống, không xảy ra án mạng, chuyện này sẽ bỏ qua."