Giang Sơn Vị Nguyệt

Chương 4

4

Theo như lời đám bình luận tiết lộ.

Mười sáu năm trước, Vương mỹ nhân mang thai, theo Thánh thượng giá lâm Giang Nam, giữa đường gặp phải phản tặc tạo phản, loạn quân nổi lên, Vương mỹ nhân và hoàng đế thất lạc, bên người chỉ còn lại vài tên thị vệ và cung nữ thân cận tên là Nhập Họa.

Phản tặc truy s/á/t, giao tranh ác liệt với thị vệ, Vương mỹ nhân kinh sợ mà sinh non, buộc phải dừng lại tại một ngôi miếu đổ nát. Để bảo vệ chủ tử, cung nữ Nhập Họa mặc y phục của Vương mỹ nhân, dụ địch rời đi, để lại nàng một mình trong miếu sinh nở.

May mắn thay, giữa đường Nhập Họa gặp được cấm quân do hoàng đế phái tới. Cấm quân nhanh chóng dẹp loạn, men theo đường cũ tìm được ngôi miếu, nhưng khi đến nơi chỉ còn t/h/i t/h/ể của Vương mỹ nhân do khó sinh mà m/ấ/t m/ạ/n/g, còn đứa trẻ trong bụng lại bặt vô âm tín.

Mãi đến khi chuyện ta và nữ chính tráo kiệu hoa gây xôn xao khắp kinh thành, mới khiến hoàng đế chú ý.

Hoàng đế triệu Dạ Lân và nữ chính vào cung diện thánh, cung nữ Nhập Họa vừa nhìn thấy nữ chính liền cảm thấy nàng rất giống Vương mỹ nhân năm xưa. Nghĩ đến đứa trẻ năm ấy, nữ chính liền được nhận thân, từ kỹ nữ Hoa Lâu một bước hóa thân thành cao quý tôn quý Trường công chúa.

Còn ta – nữ phụ đ/ộ/c á/c – chỉ vì bất mãn chuyện tráo hôn mà chèn ép nữ chính, tranh đoạt trượng phu, cuối cùng bị hoàng đế hạ chỉ, tru di cả nhà, t/h/i t/h/ể còn bị vứt nơi bãi hoang, làm mồi cho dã thú.

Đọc đến đây, ta chỉ lạnh lùng cười khẩy trong lòng.

Nam chính, nữ chính thì sao chứ.

Nếu bọn họ đã không chừa cho ta đường sống, nhất quyết muốn đẩy ta thành nữ phụ đ/ộ/c á/c, vậy thì ta sẽ làm những việc mà nữ phụ đ/ộ/c á/c nên làm.

Phụ mẫu ta xưa nay thương ta như châu ngọc, thấy ta một thân một mình được Giang Hựu đưa về phủ, lập tức nổi giận, vừa kinh hãi vừa tức tối.

Ngay trước mặt Giang Hựu, ta cho mời phủ y tới bắt mạch, quả nhiên tra ra trong người ta có dấu vết đã trúng mê hương. Lại sai người điều tra Hầu phủ, nơi cũng vừa bị tráo tân nương nhưng đến giờ vẫn không có chút động tĩnh nào.

Kẻ đã hạ mê hương, lập tức có đối tượng khả nghi.

Ta buồn bã cúi đầu, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khiến người nhìn phải xót lòng, tim thắt lại từng hồi.

Trong tầm mắt, sắc mặt Giang Hựu vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại trầm đến đáng sợ.

Tay hắn khẽ động, dưới lớp da tái xanh, huyết mạch cuồn cuộn, như có ngọn lửa bạo tàn đang gầm gừ, thôi thúc hắn hành động.

Thế là đủ rồi.

Khóe môi ta khẽ nhếch, lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt đượm buồn song không mất kiên cường:

“Giang công tử, việc này chỉ e có điều bất thường. Nếu công tử tin ta, xin giao lại chuyện này cho phủ Thái úy. Ta nhất định tra rõ ngọn ngành, cho công tử và ta một lời công đạo.”

Giang Hựu khẽ mấp máy môi, đè nén cơn phẫn nộ, cất giọng:

“Cần ta làm gì?”

“Quay về Giang phủ, trấn an phụ mẫu của công tử, sau đó chờ tin tức.”

Ta điềm tĩnh đáp.

Giang Hựu nhìn ta chăm chú một lát, rồi gật đầu: “Được.”

Sau khi Giang Hựu rời đi, phụ thân lập tức hỏi ta:

“Nguyệt nhi, rốt cuộc là chuyện gì? Với tính tình của con, xảy ra chuyện tráo kiệu hoa thế này, sao có thể bình tĩnh như thế?”

Tuy chưa rõ ngọn ngành, nhưng phụ thân nhìn ra được ta đang diễn một màn kịch, có điều là diễn cho ai xem.

Chính vì vậy, ông lại càng thắc mắc hơn.

Chẳng lẽ, nữ nhi ông chỉ mới đến Giang phủ một chuyến, đã để mắt tới tên tiểu tử Giang Hựu ấy rồi sao?

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái bộ dạng thô kệch đó sao?

Ta dịu giọng trấn an phụ mẫu:

“Phụ thân, mẫu thân, có một số chuyện lúc này khó mà giải thích rõ, sau này con sẽ từ từ kể lại. Hiện tại, con cần phụ thân giúp con một việc.”

Phụ thân gắng sức nén giận: “Việc gì?”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây đổ dài in trên tường, ánh mắt lạnh lẽo, khẽ cười khẩy:

“Mang binh đến Hầu phủ. Con muốn đôi cẩu nam nữ đó phải trả giá.”

Bình Luận (0)
Comment