Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngôn

Chương 46

Edit: Pinkie

Buổi tối, là Ôn Ngôn mang đồ ăn vào. Giang Thiếu Đình nói có chuyện cần nói với Ngôn Trăn. Ôn Ngôn nhận lấy hộp cơm trong tay Ngôn Trăn, nhìn hai người bọn họ một chút, cũng không nói gì, trực tiếp đi lên lầu.

“Nói đi, cậu còn muốn nói điều gì?” Ôn Ngôn vừa đi, sắc mặt vừa mới còn căng thẳng của Ngôn Trăn đã thả lỏng. 

Giang Thiếu Đình cũng không lập tức mở miệng, trầm mặc nhìn chằm chằm bà ấy vài giây. Ngôn Trăn nhìn vẻ mặt của anh như thế thì lộ ra vẻ không được tự nhiên.

“Vì sao còn không thu tay lại?”

“Giang Thiếu Đình, cậu cho người theo dõi tôi?” Ngôn Trăn hỏi ngược lại.

“Tôi không có thời gian rảnh rỗi như vậy, quả nhiên.” Giang Thiếu Đình nào có sức lực tìm người theo dõi bà ấy, nghe bà ấy nói như vậy thì thật sự có chút tức giận.

“Chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu, tốt nhất cậu bớt can thiệp đi.” Ngôn Trăn lạnh lùng nói.

“Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng mà liên quan đến Ôn Ngôn, cho nên tôi không thể mặc kệ ngồi nhìn.” 

“Hừ, nếu không phải cậu xuất hiện, tôi cũng sẽ không như thế này, Hoắc Vũ vốn đồng ý với tôi là sẽ không trở mặt.” Ngôn Trăn thực sự không thích nổi Giang Thiếu Đình. 

“Chẳng lẽ ở trong mắt bà, con cái cũng không bằng thứ mà bà đang theo đuổi sao?” Giang Thiếu Đình đã rất cố gắng khắc chế cảm xúc của mình. 

“Con? Ngược lại tôi thực sự xem Ôn Ngôn là con mình, nhưng mà cậu nhìn đi, mỗi lần nó nhìn thấy tôi đều coi tôi như kẻ thù. Con bé cố chấp muốn ở chung với cậu, tôi nghĩ trong đó cũng có phần muốn chọc giận tôi.” Ngôn Trăn hít một hơi rồi tiếp tục: “Trước kia Hoắc Vũ còn trẻ, rất nhiều chuyện không tự quyết định được, cho nên mới xảy ra chuyện kia. Bây giờ tình hình đã thay đổi, con bé thì tốt rồi trực tiếp phân định giới hạn với người ta. Cậu cho rằng hai đứa bọn nó không có tình cảm ư? Vậy là cậu sai rồi, con bé chỉ muốn gây khó khăn cho tôi.”

“Chẳng lẽ trong mắt bà cũng chỉ có những lợi ích này sao?” Giang Thiếu Đình hừ lạnh một tiếng.

“Ngoại trừ những thứ này có thể cho tôi có cảm giác thành công, những thứ khác đã không cho tôi được cảm giác vui vẻ từ lâu rồi. Đây chính là ý nghĩa sống của tôi.” Ánh mắt của bà có chút trống rỗng.

Giang Thiếu Đình không biết bà ấy có chấp niệm sâu như vậy.

“Nên sớm thu tay lại đi.” 

“Thu tay lại, đã sớm không thu tay lại được nữa rồi. Cậu cho rằng Lục Húc không biết những chuyện này sao? Ông ấy đã biết từ lâu, nhưng mà ông ấy cũng không làm gì được tôi. Tôi vì ông ấy vứt bỏ gia đình vốn có, vứt bỏ luân thường đạo lý, nhưng mà ông ấy là nuôi không biết bao nhiêu đàn bà ở bên ngoài sau lưng tôi. Tôi làm sao có thể thu tay được, hai đứa con trai của ông ấy đang nhìn chằm chằm tôi, cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Tôi đã không còn đường để quay lại từ lâu rồi.” Ngôn Trăn nói xong thì tự giễu cười một tiếng.

“Bà chịu buông bỏ hết mọi thứ của Lục Thị thì tự nhiên sẽ không có việc gì, chỉ cần cùng Lục Nguyên Khải sống an ổn.” Giang Thiếu Đình không từ bỏ ý nghĩ muốn khuyên nhủ bà ấy.

Ngôn Trăn lắc đầu nói: “Tại sao tôi phải từ bỏ? Tôi phải phấn đấu mấy chục năm mới có được những thứ đó, huống chi Lục Nguyên Khải là con cái nhà họ Lục, vì sao nó phải từ bỏ những thứ vốn thuộc về mình.” 

“Thứ mà thằng bé muốn cũng không phải những thứ này, bao gồm cả Ôn Ngôn. Cho tới bây giờ, hai chị em bọn họ đều chỉ muốn tình thân ấm áp, bà là mẹ của bọn họ nhưng không phải là kẻ kiểm soát quyết định trong cuộc sống của bọn họ.” 

“Cậu thì biết cái gì, nói cách khác, bảo Giang Thiếu Đình cậu buông bỏ hết thảy mọi thứ hiện có, cậu có cam tâm tình nguyện không?” 

“Đây là cùng một chuyện sao? Bà làm ra những chuyện này đã tổn thương đến người khác, tổn thương đến người thân thiết nhất bên cạnh bà. Ngày nào đó bà xảy ra chuyện, bà nghĩ bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Bà nghĩ Ôn Ngôn thật sự có thể không quan tâm sao? Bà nghĩ Lục Nguyên Khải sẽ không đau lòng sao? Mỗi ngày thằng bé đang dần lớn lên, cơ thể của nó có thể chèo chống được bao lâu cũng là một ẩn số. Chẳng lẽ những vấn đề này bà chưa từng nghĩ qua sao?” 

“Không cần cậu quan tâm, tôi tự có cách của mình.” Ngôn Trăn không muốn nói tiếp với anh, một câu đã bịt miệng Giang Thiếu Đình lại. 

“Bà thế này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày không quay đầu lại được.”

“Coi như không thể quay đầu thì tôi cũng sẽ kéo người nhà họ Lục xuống cùng.” Một câu vốn nên tràn đầy ý hận, nhưng mà sắc mặt của bà ấy lại không hề có bất kỳ thay đổi nào, nhàn nhạt, căn bản không nhìn ra cảm xúc của bà ấy. 

Giang Thiếu Đình im lặng, không nghĩ rằng bà ấy lại có oán hận với nhà học Lục sâu đến như vậy. Vốn cho là những gì bà ấy làm trước đây chỉ vì thỏa mãn dã tâm của mình, bây giờ xem ra, không đơn thuần là như thế, bà ấy đang làm cho hả giận, đang trả thù một số người. 

Anh cũng không có bất kỳ quan hệ làm ăn gì với Lục Húc, cho nên cũng không biết ông ấy thuộc dạng người gì. Anh cũng không rõ về những gia tộc giàu có ở Hải Thành này. 

Giang Thiếu Đình đột nhiên nghĩ tới một người mà bà ấy vừa nói, Hoắc Vũ, có lẽ anh ta cũng biết chút ít về chuyện của Ngôn Trăn. Mọi chuyện có thể bắt đầu từ người này, cho nên, chuyện này vẫn phải tìm Ôn Ngôn. Lúc đầu, không muốn để cô bận tâm chuyện của Ngôn Trăn, nhưng mà bây giờ, tình hình dường như vượt khỏi sự tưởng tượng của anh, có một số việc không thể lừa gạt cô ấy được nữa. Từ mức độ coi trọng của Ôn Ngôn đối với Lục Nguyên Khải, thật ra cô vẫn rất quan tâm người nhà của mình. Cho nên dù Ngôn Trăn làm chuyện gì, cuối cùng kết quả có ra làm sao thì có thể Ôn Ngôn thực sự không thể thờ ơ như người ngoài. 

………

Hai người không đạt được ý muốn chung, Ngôn Trăn một mình lên thăm Lục Nguyên Khải, còn Giang Thiếu Đình thì không lên cùng, đứng dưới lầu chờ Ôn Ngôn. 

Lúc hai người trở lại khách sạn, Giang Thiếu Đình suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng vẫn quyết định mở miệng.

“Mấy năm qua, mẹ em sống với người nhà họ Lục như thế nào? Tình cảm với Lục Húc ra sao?”

Ôn Ngôn không nghĩ tới Giang Thiếu Đình sẽ hỏi cô vấn đề này, trong lòng hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không hỏi anh vì sao lại hỏi như vậy, nhớ lại chút chuyện trong ấn tượng của cô. 

“Nói thế nào nhỉ, thật ra cũng không được coi là tốt. Lúc vừa mới đến đây, em có ở trong nhà họ Lục một thời gian, thực ra chú Lục rất khách khí với em. Lúc đó, tình cảm của hai người bọn họ cũng rất tốt, nhưng mà những người khác trong nhà họ Lục thì xem hai người bọn em như người ngoài, không tỏ ý chào đón gì cả, đặc biệt là hai con trai của nhà họ Lục kia. Mỗi lần bọn họ nhìn mẹ con em đều là lạ, nhưng mà không thể nói ra được là lạ chỗ nào. Bọn họ cũng không làm gì trước mặt mẹ con em cả.” 

Giang Thiếu Đình nghiêm túc nghe, biết đại khái là thật ra có rất nhiều thứ Ôn Ngôn căn bản cũng không biết.

“Nhưng mà, có một lần em nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau, khi đó Nguyên Khải còn chưa ra đời. Sau đó em dọn đi, càng không có cơ hội chạm mặt với bọn họ, cho nên cũng không biết sau này bọn họ như thế nào.” 

Ôn Ngôn nói xong, lại hỏi: “Có phải bà ấy có chuyện gì không ạ?”

Trực giác cho cô biết, Giang Thiếu Đình không vô duyên vô cớ hỏi cô chuyện bát quái này, khẳng định là có chuyện gì đó xảy ra. 

“Hoắc Vũ có quen biết với mẹ sao?” Giang Thiếu Đình còn chưa nghĩ ra sẽ nói với cô như thế nào, cho nên thuận miệng hỏi vấn đề này.

“Rất quen, hình như bà ấy vẫn muốn A Vũ hợp tác với bà ấy làm chuyện gì đó.” Ôn Ngôn cảm giác cái tên Hoắc Vũ này từ trong miệng Giang Thiếu Đình nói ra có chút là lạ. 

Giang Thiếu Đình nghe cô thốt ra cái tên A Vũ không chút nghĩ ngợi thì trong lòng thực sự có chút ghen ghét. Nhưng mà nghĩ đến những gì cô đã trải qua trước đây thì lặng lẽ nuốt tâm tư chua lòm này của mình vào trong bụng. 

“Lần trước em có nói chuyện với anh ấy, bảo anh ấy không nên đáp ứng những chuyện không nên đáp ứng.” Giang Thiếu Đình nghe được câu này thì liên tưởng đến lời mà Ngôn Trăn vừa nói người kia lật lọng, ngay lập tức đã hiểu rõ. 

“Anh có cảm giác, chuyện mà hiện giờ mẹ em đang làm rất nguy hiểm, hình như bà ấy có oán giận rất lớn với nhà họ Lục, bao gồm cả Lục Húc, anh sợ bà ấy càng lún càng sâu.” Giang Thiếu Điều nắm tay Ôn Ngôn, nhìn thẳng vào mắt cô, trịnh trọng nói.

“Ai, cũng không biết rốt cuộc bà ấy đang nghĩ gì. Vậy bây giờ nên làm gì đây? Hôm nay anh nói chuyện gì với bà ấy vậy?” Ôn Ngôn nói thế nào cũng không buông bỏ được, hỏi liên tiếp Giang Thiếu Đình mấy câu. 

“Thật ra anh cũng không rõ, em có liên lạc được với Hoắc Vũ không?” 

Ôn Ngôn nghe Giang Thiếu Đình hỏi như vậy, mắt cô lóe sáng, cảm giác như chột dạ, rụt cổ một cái rồi nhỏ giọng nói: “Em có Wechat của anh ấy, lần trước anh ấy thêm em, nhưng mà bọn em không có liên lạc gì.” 

Giang Thiếu Đình nghe cô nói như vậy, thì dấm chua trong dạ dày đã nhanh chóng dâng lên tới yết hầu, thực sự rất khó chịu, nhưng mà cũng không nói với cô như cũ, chỉ có thể một lần nữa lại nuốt lộn vào. 

“Anh cũng không em cái gì.” Anh rất gian nan kéo một nụ cười trên mặt, có thể nói là tương đối rộng lượng.

Ôn Ngôn nhìn thấy bộ dạng này của anh thì cười trộm trong lòng, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực anh, làm nũng nói: “Em biết anh đối xử với em tốt nhất.” 

Giang Thiếu Đình miễn cưỡng vui vẻ nói: “Sau này không cho phép thêm Wechat của đàn ông khác, lần này cho qua.” 

Ôn Ngôn cười cong mắt: “Được, được, được, nghe anh hết.”

Lúc này, Giang Thiếu Đình mới hài lòng nhẹ gật đầu.

“Được rồi, muốn liên lạc với anh ấy ạ?” 

“Em hẹn anh ta một chút, xem anh ta có thời gian không, mình hỏi anh ta một vài chuyện.” 

………

Hoắc Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng Ôn Ngôn sẽ chủ động liên lạc với mình. Lúc nhìn thấy cô nói sẽ đi cùng với bạn trai thì tâm tình vốn đang tốt bỗng dưng chạm đáy, nhưng mà vẫn sảng khoái đồng ý lời hẹn của cô như cũ.

“Anh ấy nói lúc nào cũng được.” Ôn Ngôn đưa di động cho Giang Thiếu Đình nhìn. 

Giang Thiếu Đình liếc qua, trầm tư nói: “Vậy thì bây giờ đi.”

“Từ hôm qua đến giờ anh hầu như không có nghỉ ngơi, nếu không thì đổi lại ngày mai nhé?” Ôn Ngôn ngủ đủ giấc, nhưng mà Giang Thiếu Đình, ngoại trừ tối qua có ngủ một chút thì không phải bận rộn công việc thì cũng bận rộn đi với cô.

“Không có việc gì.” Giang Thiếu Đình cho cô ánh mắt trấn an.

“Nhìn sắc mặt của anh không tốt tí nào, trông rất mệt mỏi.” Ôn Ngôn trợn tròn mắt nói dối. Mặc dù thời gian nghỉ ngơi không đủ, nhưng mà thoạt nhìn Giang Thiếu Đình vẫn tràn đầy sinh lực.

“Không thể nào, anh cảm thấy tinh thần của mình rất tốt.” Giang Thiếu Đình bán tín bán nghi lời Ôn Ngôn nói, thừa lúc cô không chú ý mà sờ sờ gương mặt mình, chẳng lẽ trông phờ phạc thật sao. 

“Được rồi, được rồi, đùa anh thôi, còn không phải là đau lòng cho anh à!” Ôn Ngôn nhìn vẻ mặt ngu ngơ của anh thì bật cười thành tiếng. 

*

Hai người tới điểm hẹn thì Hoắc Vũ đã ngồi ở đó chờ bọn họ. Thấy bọn họ vào cửa, Hoắc Vũ kìm nén cay đắng trong lòng, đứng dậy, vẫy tay với Ôn Ngôn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ôn Ngôn giới thiệu hai người bọn họ với nhau. Thật ra cũng không cần cô giới thiệu, hai người đàn ông đã rất quen thuộc với nhau, đặc biệt là Hoắc Vũ, anh ấy đã biết tất cả những gì liên quan tới Giang Thiếu Đình từ lâu. Nhưng mà khi nhìn thấy người thật, Hoắc Vũ không thể không thừa nhận, người đàn ông này ưu tú từ thành tựu, khí chất, thậm chí cả ngoại hình. Ôn Ngôn ở cùng một chỗ với anh thì cũng là chuyện rất bình thường.

Giang Thiếu Đình cũng đánh giá người đàn ông đối diện một phen, vốn tưởng là một phú đại nhị thông thường, không ngờ lại nằm ngoài dự liệu của anh. May mắn, nếu như không có chuyện lúc trước, khả năng Ôn Ngôn ở cùng một chỗ với người này là rất lớn. 

Hai người đàn ông đều mang tâm tư riêng, Ôn Ngôn thấy không khí có chút xấu hổ, thì ho một tiếng.

“Anh Hoắc, hôm nay chủ yếu là có một số chuyện liên quan đến mẹ của Ôn Ngôn muốn hỏi anh. Anh có thể nói cho chúng tôi biết những gì anh biết được không?” Giang Thiếu Đình nghe được tiếng ho khan của Ôn Ngôn thì lập tức mở miệng.

Hoắc Vũ nhìn Ôn Ngôn một chút, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. 

“A Vũ, không có việc gì, anh nói tất cả những gì anh biết cho em có được không? Em thực sự rất sợ bà ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ Nguyên Khải còn đang bị bệnh, tình hình thực sự không tốt, em thực sự không muốn bà ấy làm ra chuyện không còn cứu vãn được nữa.” Ôn Ngôn thấy Hoắc Vũ trầm lặng thì trong lòng hơi hốt hoảng.

Trong ấn tượng của Hoắc Vũ, Ôn Ngôn cùng với em trai cùng mẹ khác cha của mình không có tình cảm gì, nhưng mà từ trong lời cô nói có thể nghe ra được là cô coi trọng đứa bé này. 

Sau khi cân nhắc một lúc, Hoắc Vũ mới từ từ mở miệng.

“Từ lâu, Lục Húc đã không có ý định cho dì Ngôn bất kỳ quyền lợi gì ở Lục Thị, ông ấy đã có nhược điểm của dì ấy trong tay, hơn nữa không chỉ có một. Bọn họ bằng mặt không bằng lòng đã nhiều năm nay. Trong tay dì Ngôn cũng có điểm yếu đủ để Lục Thị, thậm chí là cả nhà họ Lục bị hủy diệt, nhưng cụ thể là điểm yếu gì thì anh cũng không biết, dì ấy không nói cho anh. Nói một cách dễ nghe thì toàn bộ người nhà họ Lục đều ước dì ấy chết đi, nhưng mà trước mắt thì cũng không làm gì được dì ấy.”

“Có cách gì thu tay lại được không ạ?” Ôn Ngôn cảm thấy kinh hãi, theo bản năng hỏi câu nói này.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Dì Ngôn không muốn, nắm trong tay đằng chuôi lớn như thế, Lục Húc làm sao có thể thả dì ấy đi.” Hoắc Vũ lắc đầu.

Giang Thiếu Đình không nghĩ tới tình hình còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ rất nhiều, dính dáng tới mấy chuyện ô uế thì muốn thoát thân cũng không dễ dàng như vậy. 

Ngôn Trăn thực sự bỏ qua cho người nhà họ Lục thì cũng không đảm đảm người nhà họ Lục sẽ không cắn ngược lại một phát. Sự tồn tại của bà ấy đối với người nhà họ Lục không nghi ngờ gì nữa, đó chính là một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể phát nổ. 

Ôn Ngôn không nghĩ tới chuyện tình bên trong giới hào môn không chỉ phức tạp mà còn hết lớp này tới lớp khác, thực sự quá đáng sợ. Cô nhớ tới lần đầu tiên qua thăm Lục Nguyên Khải, lúc đó còn gặp Lục Húc. Khi đó, cô chẳng nhìn ra hai người này có vấn đề gì, thậm chí còn cảm thấy Lục Húc khá tốt, trông ấm áp, hiền hòa. Thật sự không biết là bọn họ ngụy trang quá tốt hay là do cô quá đần nữa.

“Ôn Ngôn, những chuyện này không phải em có thể quản được, em cũng không giúp được, không phải chuyện gì cũng có thể ôm trên người mình được.” Hoắc Vũ quá rõ trong đó nguy hiểm thế nào, Ôn Ngôn đã rời khỏi Hải Thành rồi thì hãy sống cuộc sống của chính mình cho thật tốt. Cho dù bản thân không nỡ cỡ nào, thời điểm nhìn thấy Giang Thiếu Đình, anh không muốn, không muốn Ôn Ngôn trở lại. Dù cô có thực sự có thể ở bên cạnh anh thì đại khái cũng không thể có được cuộc sống yên ổn như ở bên cạnh Giang Thiếu Đình. Giang Thiếu Đình khác bọn anh, không có quan hệ gia tộc phức tạp, cho nên cậu ấy có thể đem đến cho Ôn Ngôn cuộc sống đơn giản, thoải mái hơn. 

“Thế nhưng, nếu như bọn họ gặp chuyện không may, Nguyên Khải làm sao bây giờ?” Đây là trường hợp xấu nhất, Ôn Ngôn đương nhiên sẽ không chút do dự gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng Lục Nguyên Khải.

“Em có tham gia thì cũng không giúp được gì, em có thể thuyết phục dì Ngôn, thì cũng phải thuyết phục được người nhà họ Lục. Trong mắt những người này chỉ có lợi ích, em cho rằng em đến, bọn họ sẽ bỏ qua cho em sao? Dù em không biết cái gì nhưng bọn họ cũng sẽ cho rằng em có biết.” Hoắc Vũ thực sự rất lo lắng.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ôn Ngôn biết anh ấy nói rất có đạo lý, cô không vì mình mà suy nghĩ thì cũng phải nghĩ cho Giang Thiếu Đình, không thể để Giang Thiếu Đình bị liên lụy. 

“Anh cũng đừng điều tra những chuyện này nữa, cứ để như vậy đi. Cả anh và tôi đều không giúp được gì, chuyện nội bộ nhà họ Lục mà chúng ta tham dự vào thì chỉ làm bị thương những người vô tội mà thôi.” Những lời này là Hoắc Vũ nói với Giang Thiếu Đình. 

“Tôi đã rõ, cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Đương nhiên Giang Thiếu Đình biết. 

“A Vũ, cảm ơn anh!” Ôn Ngôn đã quyết định, cho dù thế nào thì cũng không thể để Giang Thiếu Đình vì cô mà lại lo chuyện của Ngôn Trăn được. 

Hoắc Vũ thấy hai người lần lượt nói cảm ơn thì cười khổ, “Em thiếu em quá nhiều, em mãi mãi không cần nói cảm ơn với anh. Sau này có chuyện gì cần anh thì cứ nói.” 

Trong lòng Giang Thiếu Đình muốn trợn mắt, nhưng mà trên mặt lại không tỏ vẻ gì, coi anh là không khí đây mà. 

Hoắc Vũ nhìn anh đen mặt thì khóe miệng giật giật một cái. 

Ôn Ngôn nhất thời xấu hổ.

“Không có chuyện gì nữa thì anh đi trước đây.” Mặc dù Hoắc Vũ không nỡ chia tay Ôn Ngôn nhưng mà càng không muốn ở đây chịu ngược đãi.

Thật là tốt khi cô vẫn ổn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Giang Thiếu Đình, đừng quan tâm những chuyện kia nữa. Dù sao mỗi người đều phải trả giá cho những gì mà mình đã làm, chúng ta chỉ có thể làm trong khả năng của mình mà thôi.” Ôn Ngôn nắm chặt tay anh, dịu dàng nói. 

“Anh biết, Ôn Ngôn, thật xin lỗi.” Giang Thiếu Đình bất lực, anh cũng không phải là kiểu người cứng rắn muốn gánh vác.

Mọi thứ luôn phải đánh đổi, anh sẽ không vì Ngôn Trăn mà coi nhẹ Ôn Ngôn, người nhà của mình, đưa Thịnh Phi vào chỗ nguy hiểm, coi nhẹ những anh em đang dốc lòng đi theo anh, huống hồ chi là chuyện mà anh có thể làm được. Dù cho ý định dính tới chuyện này là vì Ôn Ngôn, nhưng mà tình hình hiện tại, mặc kệ mới chính là việc làm tốt nhất cho Ôn Ngôn. Có thể nói đều đã nói, Ngôn Trăn đi tới ngày hôm nay, hết thảy chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm.

*

Trên đường về khách sạn, hai người đều không nói gì. Giang Thiếu Đình biết tâm trạng của cô không tốt, cho nên cũng cố gắng không quấy rầy cô.

Thật ra Ôn Ngôn cũng không suy nghĩ gì, chẳng qua là cảm thấy hơi mệt không muốn nói chuyện. Thật ra cô rất hoài niệm gia đình ba người khi còn bé, có lẽ về mặt kinh tế thì không giàu có nhưng mà lại rất hạnh phúc. Cô không biết Ngôn Trăn bất chấp hết mọi thứ rời đi thì có khoảnh khắc nào đó đã từng hối hận hay không. 

“Giang Thiếu Đình, khi trở về em sẽ dọn qua bên chỗ anh.” Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy cuộc sống có quá nhiều thứ không xác định. Có thể nắm chắc được hiện tại, muốn làm gì thì làm, ngày mai không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, cuộc sống như Ngôn Trăn thực sự quá mệt mỏi, chính bà ấy mệt mỏi mà những người bên cạnh cũng mệt mỏi.

“Được.” Đương nhiên Giang Thiếu Đình vui vẻ, dù sao chỉ cần chuyện cô muốn làm thì anh đều đồng ý. 

Buổi chiều hôm sau khi trở lại Lâm Thành, Giang Thiếu Đình làm không ngừng nghỉ để giải quyết xong chuyện chuyển nhà. Ôn Ngôn nhìn thấy dáng vẻ bận trước bận sau thu dọn đồ đạc của anh thì nhịn không được mà bật cười.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Cười gì vậy?” Giang Thiếu Đình thấy Ôn Ngôn đứng bên cạnh, trên mặt đầy ý cười. “Tâm trạng tốt.” Ôn Ngôn đáp.

“Đêm nay ăn mừng một trận, để cho em càng thêm vui vẻ.” Giang Thiếu Đình dùng tay lau mồ hôi trên trán, thấy cô vui vẻ thì cũng cười theo.

“Muốn chúc mừng chuyện gì?” Ôn Ngôn tò mò hỏi.

“Bí mật, đến lúc đó em sẽ biết.” Giang Thiếu Đình ra vẻ thần bí.
Bình Luận (0)
Comment