Giang Tổng Lạc Mất Vợ!

Chương 39

Li cà phê trên tay Lạc Linh Lung rơi xuống. Cô đưa tay ôm đầu mình, đầu cô...đau quá!

Đàm Quý Lương vội đỡ lấy cô.

" Lạc Linh Lung?".

" Đầu của tôi...đau quá...".

Nói xong, Lạc Linh Lung cũng ngất lịm đi.

...

Bệnh viện.

Lạc Linh Lung được đưa đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra tổng quát xong, tình hình của cô ổn định được ra về.

Giang Dụ đứng ở xe, nhìn thấy cô được Đàm Quý Lương đỡ ra liền chạy đến.

" Em không sao chứ?" Anh lo lắng hỏi.

Lạc Linh Lung lắc đầu, cô dựa người vào anh.

" Không sao, chỉ là...hơi đau đầu thôi ".

Có vẻ như đầu của cô nó đang muốn nhớ gì đó, nhưng cô quá ép mình nên thành ra thế này.

Giang Dụ đỡ Lạc Linh Lung vào xe, để cô ngồi bên trong, anh quay sang nhìn Đàm Quý Lương và Cảnh Thiên.

" Tôi và cô ấy đang đi dạo thì thấy Lạc Linh Lung...".

Cảnh Thiên lên tiếng giải thích.

" Cô ấy đã gặp Quý Mộ " Cảnh Thiên nói tiếp.

" Lúc nãy Lạc Linh Lung bất thình lình gọi tên Quý Mộ, sau đó liền đau đầu rồi ngất lịm đi nên chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện " Đàm Quý Lương lên tiếng nốt.

Giang Dụ nắm tay thành quyền. Cô...đã gặp tên Quý Mộ đó sao?

Đúng là trái đất tròn đến đáng sợ rồi.

" Giang Dụ, anh hãy xem xét tình hình. Giúp cô ấy nhớ lại mọi thứ là tốt hay xấu cho cô ấy ".

...

Giang Dụ đưa Lạc Linh Lung về nhà. Để cô nằm trên giường, anh vỗ nhẹ tay cô:" Không sao rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi ".

Lạc Linh Lung nắm lấy tay anh, cô hỏi:" Người đàn ông đó...là...người xấu sao?".

Cô đang hỏi về Quý Mộ.

Nhưng dường như lại quên tên rồi.

Giang Dun nhìn cô, anh không biết nên giấu cô hay nói sự thật đây.

" Cảnh Thiên...rất tức giận khi thấy người đàn ông đó " Cô nói. Cũng chính vì thế mà làm cô suy nghĩ nhiều điều hơn.

Có gì đó mà tất cả mọi người muốn giấu cô sao?

Giang Dụ hôn lên trán cô, anh nói:" Em không cần ép bản thân quá sức ".

" Sau khi em khỏe lại, em muốn hỏi gì anh đều nói cho em nghe, có được không?" Anh nói.

Lạc Linh Lung gật đầu. Hôm nay định ra ngoài chơi, cuối cùng lại gây phiền phức mọi người rồi.

...

Quý gia.

Quý Mộ nhìn Lương Phi ngồi dưới đất. Nhìn thấy cô, giống như anh đang nhìn thấy Lạc Linh Lung trước mắt vậy.

" Thiếu gia, tình hình của Lương Phi...".

Lương Phi ngày càng trở nên nghiêm trọng, đầu óc cũng không thể trở về bình thường được nữa. Nguy cơ sẽ kéo dài thế này đến cuối cuộc đời mất thôi.

Quý Mộ cúi xuống, anh đưa tay chạm vào mặt Lương Phi.

" Lương Phi...Lạc Linh Lung còn sống...".

" Cô ấy trở về rồi ".

Lương Phi ngẩn đầu nhìn anh, ánh mắt vẫn sợ hãi như bao ngày. Cả người run rẩy, cô ôm đầu mình.

Quý Mộ thở dài. Anh đứng dậy.

" Lạc Linh Lung ".

Quý Mộ lầm bầm một mình, sau đó cùng quản gia ra khỏi phòng ngủ.

Lương Phi nhìn cánh cửa đóng lại, cô buông tay xuống.

" Lạc...Lạc Linh Lung?".

...

Ba ngày sau.

Sau hôm đó Lạc Linh Lung cũng không ra ngoài nữa, cô sợ mình mang phiền phức đến cho Giang Dụ.

Cô lục lọi một số album hình cũ trong thư phòng của anh. Vì tò mò cuộc sống trước kia của mình ra sao nên cô muốn xem để biết nhiều thứ.

Lạc Linh Lung ngồi xem từng tấm hình. Bất ngờ nhìn thấy hình của Quý Mộ và mình chụp chung,cô giật mình bỏ tấm ảnh xuống.

Người...người đàn ông hôm đó?

Cô cầm lên một lần nữa. Xem kĩ tấm ảnh đó.

Lạc Linh Lung đưa tay lên. Cô...rõ ràng quen biết với người đàn ông đó cơ mà. Thế sao hôm đó Cảnh Thiên lại nói những lời đó chứ?

Người đàn ông đó...

Cô lật tấm ảnh lại, có dòng ghi chú phía sau.

Quý Mộ - Linh Lung.

Lạc Linh Lung bỏ tấm ảnh về chỗ cũ, cô ôm album đem về kể sách để lại.

Cô đứng lên, trở về phòng ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.

...

Giang Dụ đứng nhìn thành phố về đêm, xe qua lại tấp nập. Chuyện của cô và Quý Mộ...anh có nên nói cho cô biết hay không?

Năm xưa Quý Mộ nảy sinh tình cảm với cô. Đúng sinh nhật năm 18 tuổi của Lạc Linh Lung, Quý Mộ như bị ma quỷ sai khiến, làm chuyện đồ bại với Lạc Linh Lung.

Cũng may năm đó anh phát hiện sớm, đến đó và cứu Lạc Linh Lung khỏi nguy hiểm. Từ đó cũng khiến cô sợ hãi Quý Mộ, con người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

Bây giờ cô đã quên mọi thứ. Anh từ đáy lòng thật sự không muốn cô nhớ về Quý Mộ, một chút cũng không.

Cô...đủ khổ rồi!

...

Lương Phi lang thang trên đường. Đưa mắt nhìn qua nhìn lại, miệng luôn lầm bầm:" Lạc...Lạc Linh Lung...ở đâu...?".
Bình Luận (0)
Comment