Giáng Tuyết Huyền Sương

Chương 57

Lòng tò mò trỗi dậy, Phương Triệu Nam men theo vách đá tiến về phía trước.

Lúc này khinh công của chàng đã lên đến cảnh giới đạp tuyết không thấy giấu, cho nên chàng đã lặng lẽ tiến về phía bóng đen ấy.

Lúc này, Phương Triệu Nam cách bóng đen ấy chẳng qua chỉ hai ba trượng, chàng đã có thể nhìn thấy rõ được vật ấy. Té ra bóng đen ấy là một cái kiệu, xung quanh phủ vải đen, hai quái vật tóc dài tựa như vượn mà không phải vượn đứng hai bên cái kiệu. Phương Triệu Nam nhíu mày thầm nhủ:

“Không biết là nhân vật gì mà lại có thể sai khiến được thú vật ...” đang suy nghĩ thì từ trong cái kiệu vọng ra tiếng hú hơi nhỏ. Hai con quái vật tựa như vượn mà không phải vượn đột nhiên nhìn quanh quất bốn bên. Phương Triệu Nam thất kinh thầm nhủ:

“Người ta thường nói thính giác của thú vật nhạy cảm hơn con người, đừng để nó ngửi ra mùi của mình”. Thế rồi chàng vội ngưng thần tịnh khí, vận khí đóng lại kinh mạch toàn thân.

Nơi Phương Triệu Nam đang đứng có gió núi thổi tới, khí tức trong người bị ngăn cản bởi gió, vả lại hai con vượn này đường xa đã mệt nhọc, cho nên độ thính của mũi cũng giảm xuống, do đó không phát giác được Phương Triệu Nam. Chỉ nghe một con quái thú hú một tiếng, tấm rèm phía trước kiệu mở ra, một chiếc xe lăn từ trong cái kiệu lộc cộc lăn ra.

Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Chả trách nào cái kiệu này lại to như thế, té ra bên trong còn có một cái xe lăn”.

Chiếc xe ấy lăn được bốn năm thước thì ngừng lại, lưng dựa của cái xe lăn này ngửa ra sau, một người nằm trên chiếc xe, trên người y đắp tấm vải màu đen, không biết y còn sống hay đã chết. Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Hành vi của người này thật quái lạ, chỉ e ...” chàng đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe một tiếng thở dài vọng tới. Tiếng thở dài này rất thê lương, tựa như chứa đựng tất cả sự trầm uất, phẫn nộ của đời người.

Có tiếng kèn kẹt vang lên, lưng của cái ghế dựa dần dần thẳng dậy, tấm vải đen được vén lên, lộ ra một bộ mặt gầy ốm. Phương Triệu Nam nhìn kỹ lại, chỉ thấy người ấy dựa trên ghế, trước ngực là chòm râu dài bạc trắng, hai mắt sâu hoắm và rất to, nhưng không có thần thái, hai má hóp vào để lộ xương má rất cao. Y tựa như rất mệt mỏi, người chỉ hơi nhúc nhích rồi lại thở dài, nằm lặng yên ngắm nhìn sao trời.

Chợt nghe người ấy lại thở dài nữa, miệng lẩm bẩm hai câu gì nghe rất kỳ lạ.

Phương Triệu Nam chẳng hiểu ông ta đang nói thứ tiếng gì. Chợt thấy hai con quái vật chạy vào trong cái kiệu, sau đó cầm ra hai trái đào đưa tới trước mặt ông già. Ông già này lại nói hai câu quái dị nữa. Hai con quái vật ấy lột vỏ trái đào, ông già nhận một trái rồi đưa trái kia cho hai con quái vật này. Chỉ thấy hai con quái vật nhoẻn miệng cười, chia nhau trái đào. Phương Triệu Nam thấy thế thì rất kinh ngạc, thầm nhủ:

“Ông già này không biết là nhân vật như thế nào mà trông gầy như que củi, nhưng có thể sai khiến được quái vật ...”.

Chợt nghe ông già ấy lẩm bẩm:

“Đại hội Thước Kiều, ôi! Không ngờ ả nha đầu ấy lại quen thói giết người ...” nói đến đây thì nói rất nhỏ không nghe thấy gì được nữa.

Phương Triệu Nam giật mình, thầm nhủ:

“Ông già này xem ra đang bệnh rất nặng, chẳng thể nào nhúc nhích được, chẳng lẽ còn muốn tham gia đại hội Thước Kiều ...”.

Chợt nghe ông già gầy ốm ấy lại nói vài câu gì nữa, hai con quái vật đột nhiên nhảy vọt lên, chạy hẳn về phía ngọn núi. Chẳng mấy chốc, chợt nghe tiếng hú kỳ dị vọng tới. Tiếng hú này tựa như đang kêu gọi gì đấy, nghe rất có tiết tấu, tiếng hú từ xa đến gần, chỉ trong khoảnh khắc đã đến sát bên cạnh, một bóng đen chạy tới, khi đến gần cái xe lăn thì đột nhiên ngừng lại, đó chính là con quái vật lúc nãy. Chợt một tiếng hú nữa lại vang lên, xé tan màn đem yên tĩnh. Ông già nằm trên ghế phẩy tay, hai con quái vật đồng thời ngửa mặt hú dài.

Chỉ trong khoảnh khắc, từ trên đỉnh núi đối diện đột nhiên có một bóng trắng chạy xuống, chỉ trong chớp mắt đã đến gần chiếc xe lăn. Phương Triệu Nam nheo mắt nhìn, chàng không khỏi giật mình, té ra người áo trắng ấy chính là Mai Giáng Tuyết.

Một ý nghĩ lướt qua trong đầu, chàng thầm nhủ:

“Ông già ấy là ai? Chả lẽ là La Huyền? Ông ta vẫn còn sống?” nhất thời lòng chàng như trăm mối tơ vò. Chợt nghe Mai Giáng Tuyết lên tiếng:

“Sư phụ đã mệt nhọc, sao lại còn vượt đường xa mà đến đây?”.

Phương Triệu Nam giật mình, thầm than:

“Quả nhiên là La Huyền”.

Một giọng nói yếu ớt vang lên:

“Năm xưa ta chỉ vì lòng hiếu kỳ mà đã lập ra trận Thước Kiều, trong trận này ta dùng các loại phi cầm tẩu thú, không ngờ đã bị ả nha đầu ấy đánh cắp bản đồ, ôi! Nếu ả thật sự nắm được trận này thì sẽ có rất nhiều người bị thương”.

Nói đến đây thì ông ta ho mạnh mấy tiếng, sau đó là tiếng thở dốc. Chợt nghe Mai Giáng Tuyết nói:

“Sư phụ võ công thâm hậu, nếu tĩnh tâm trị thương sẽ có một ngày khỏe lại ...”.

Giọng nói yếu ớt ấy lại vang lên:

“Ta chết chẳng có gì đáng tiếc, nhưng tên nghiệt đồ Nhiếp Tiểu Phượng ...” sau đó là một tràng tiếng ho.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Sư phụ đừng nói nhiều nữa! Hãy yên tâm nghỉ ngơi, lúc này đêm khuya sương lạnh, tìm một nơi tránh gió sương rồi hãy nói tiếp”.

Giọng nói yếu ớt ấy lại vọng tới:

“Không được, ta đã như người dầu cạn đèn khô, lúc nào cũng có thể chết, đại trận Thước Kiều liên quan đến vận mệnh của võ lâm, ...”.

giọng nói ấy hơi ngừng lại rồi vang lên:

“Mong trời cao cho ta sống thêm vài ngày nữa để phá đại trận Thước Kiều của tên nghiệt đồ”.

Mai Giáng Tuyết tựa như không thể nén được lòng tò mò, nói:

“Đại trận Thước Kiều là gì?”.

Ông già ấy nói:

“Ta đã lợi dụng chim chóc và thú dữ để bày trận, lại còn phun thuốc độc, trong trận lại dùng mỹ nữ ca hát, nhưng thật sự sát cơ ẩn chứa trùng trùng, trận này lấy Thước Kiều làm giới tuyến chia thành hai bên sinh tử, cho nên gọi là trận Thước Kiều”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Té ra là thế”.

Ông già ấy chợt ngồi dậy nói:

“E rằng ta sắp phải ra đi, hãy mau đỡ ta dậy”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Sư phụ cứ nằm nghỉ cho khỏe, ngồi dậy làm gì?”.

Ông già ấy nói:

“Dưới xe lăn của ta có cất giữ trận đồ của Thước Kiều trận, ngoài ra còn có cách phá giải, Nhiếp Tiểu Phượng tự cho thông minh nhưng không ngờ ta đã chuẩn bị trước. Sau khi ta bày ra trận Thước Kiều thì lại tìm cách phá giải, sau khi ta chết, con hãy đọc cho kỹ cách phá giải trận, nên nhớ chuyện này rất hệ trọng, không nên sơ suất”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Đệ tử đã nhớ”. Nàng đỡ La Huyền dậy, lục lọi ở trên ghế một hồi thì quả nhiên tìm được một quyển sách. Ông già ấy nói:

“Sau khi con đã lấy được sách này thì hãy tìm cho ta một nơi chôn thân”.

Phương Triệu Nam thất kinh nói:

“Chẳng lẽ ông ta có thể biết được ngày chết của mình?”.

Mai Giáng Tuyết cất quyển sách rồi nói:

“Sư phụ hãy mau nghỉ ngơi”. Ông già ấy tựa như đã giải quyết hết tâm sự, gật đầu rồi nằm lại trên chiếc ghế. Phương Triệu Nam lúc này mới hoàn toàn xác định được ông già khô đét ấy chính là La Huyền. Mai Giáng Tuyết rất tinh mắt thính tai, Phương Triệu Nam thở dài thì lập tức nàng đã phát giác ra, nàng quát lên:

“Ai?”.

Rồi vung tay vỗ tới một chưởng. Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Không biết võ công của mình đã tiến bộ như thế nào, chi bằng thử một chưởng với nàng”. Thế rồi ngầm vận công lực đẩy ra một chưởng, hai luồng công lực chạm nhau ở trên không, Phương Triệu Nam đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, còn Mai Giáng Tuyết thì thối lùi ra sau hai bước. Ông già nằm trên xe lặn tựa như đã cảm thấy Mai Giáng Tuyết gặp phải kình địch, ông ta đột nhiên ngồi nhổm dậy nói:

“Tuyết nhi hãy ngừng tay!”.

Chợt nghe giọng nói của ông ta vọng tới:

“Là vị cao thủ nào, nếu đã gặp ở đây thì coi như có duyên, xin hãy ra gặp mặt!”.

Phương Triệu Nam nhủ thầm:

“Mình đã được Giác Phi căn dặn, phải tỷ thí võ công với La Huyền, nhưng ông ta lâm trọng bệnh thế này, e rằng không thể thực hiện được, nhưng mình đã hứa với Giác Phi đại sư, làm sao có thể để ông ta thất vọng ...”.

Phương Triệu Nam đứng phắt dậy rồi bước ra. Mai Giáng Tuyết đã thủ thế, nhưng thấy rõ là Phương Triệu Nam thì nàng chậm rãi hạ chưởng xuống, ngạc nhiên nói:

“Té ra là huynh?”.

Phương Triệu Nam mỉm cười nói:

“Đúng thế, là ta ...” rồi ôm quyền vái dài ông già ấy:

“Lão tiền bối có phải là La Huyền không?”.

Mai Giáng Tuyết giận dữ nói:

“Im miệng, chẳng có quy củ gì cả, sao huynh có thể gọi tên của sư phụ ta?”.

Ông già gầy yếu ấy ho một tiếng rồi nói:

“Tuyết nhi, đừng nhiều lời ...” rồi đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam gật đầu:

“Đúng thế, lão phu chính là La Huyền, xin hỏi quý tính?”.

Phương Triệu Nam ưỡn ngực nói:

“Tại hạ Phương Triệu Nam”. Chàng nhớ lời dặn của Giác Phi trước khi chết cho nên thành kiến đối với La Huyền rất sâu.

La Huyền nói:

“Phương thế huynh”.

Phương Triệu Nam ngẩn người ra, vội vàng ôm quyền khom người nói:

“Không dám, không dám, vãn bối là Phương Triệu Nam”.

La Huyền mỉm cười yếu ớt:

“Võ công của Phương thế huynh không kém, không biết ngự sư là ai?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Ân sư của vãn bối là Châu Bội ...”.

La Huyền nói:

“Cao thủ trong thiên hạ khó dạy ra được người có võ công như huynh, lão phu không tin lắm”.

Phương Triệu Nam nói:

“Vãn bối được hai vị đại sư Giác Mộng và Giác Phi của chùa Thiếu Lâm thương mến cho nên đã truyền cho võ công”.

La Huyền nói:

“Đúng thế, lão phu đã nghĩ đến hai người ấy”.

Phương Triệu Nam chợt thở dài, đưa mắt nhìn La Huyền, muốn nói gì đấy nhưng lại thôi. La Huyền nhích người, nói:

“Người trẻ tuổi, trong lòng của ngươi có tâm sự gì?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Tâm sự thì không, chỉ là có mấy lời bất kính không muốn nói ra”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng nói:

“Đã biết là lời bất kính vậy đừng nói thì hơn”.

Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn Mai Giáng Tuyết:

“Cô nương có ơn với tại hạ, tạ hạ sẽ nhường cô nương”.

Mai Giáng Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, buồn bã nói:

“Chúng ta đã là phu thê, ta đương nhiên phải bảo vệ cho huynh, nhưng nếu huynh bất kính với sư phụ của ta, ta vẫn phải giết huynh”.

La Huyền từ từ đưa bàn tay vẫy nhẹ, hạ giọng nói với Mai Giáng Tuyết:

“Tuyết nhi, đừng nhiều lời, ta muốn nói mấy câu với Phương thế huynh”.

Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn Mai Giáng Tuyết nói:

“Dù cho cô nương đổi mặt thành thù với tại hạ, tại hạ cũng phải nói những câu này”.

La Huyền gật đầu cười:

“Thế huynh hãy nói, có lệnh của ta, Tuyết nhi sẽ không ra tay ...” ông ta thở dài rồi nói:

“Dù nó ra tay cũng chưa chắc là địch thủ của thế huynh”.

Mai Giáng Tuyết biến sắc nói:

“Sư phụ, có thật không?”.

La Huyền nói:

“Đúng thế, nếu Giác Mộng, Giác Phi đã truyền hết võ công cho y, con chẳng phải là đối thủ của y ...” rồi ông ta đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam nói:

“Nếu thế huynh đã học hết võ công của Giác Mộng, Giác Phi, Tuyết nhi lúc này không đánh lại thế huynh, nhưng sau khi ta qua đời, võ công của nó trên đời này chẳng ai địch nổi! Dù cho có thắng nó về công lực cũng không thể chống lại kiếm thế lợi hại của nó”.

Phương Triệu Nam nghe thế thì rất thắc mắc, lắc đầu nói:

“Vãn bối không hề có lòng tranh danh tỷ võ với Mai cô nương, nhưng tiền bối nói như thế thật khiến cho vãn bối chẳng hiểu gì cả”.

La Huyền thở dài, đột nhiên nói với giọng rất hiền hòa:

“Tiểu tử, có nhiều chuyện ngươi không thể nào hiểu được, trí tuệ và võ công như biển lớn không bờ, trên đời này chẳng ai có thể biết được tất cả mọi thứ ...” ông ta ho một hồi rồi nói:

“Đúng thế, Giác Mộng và Giác Phi đều là kỳ nhân, tài trí của họ có lẽ thua lão phu một bậc, nhưng lão phu không kiên nhẫn và có nghị lực bằng họ, huống chi lão phu ham tìm hiểu nhiều thứ, còn họ thì chỉ chuyên tâm nghiên cứu võ công ...” nói đến đấy thì ông ta lại ho lên sùng sục.

Mai Giáng Tuyết vội vàng vuốt nhẹ lưng ông ta rồi nói:

“Sư phụ đã không khỏe, đứng nói nhiều nữa!”.

La Huyền thở dài rồi nói:

“Ta vốn muốn đem theo bí mật suốt cả đời mình chôn xuống đất, nhưng lúc này ta lại thay đổi ý định ...” ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Mai Giáng Tuyết nói:

“Nha đầu, ngươi và Nhiếp Tiểu Phượng đều là hai hạt giống tốt, tài trí của các ngươi tương đương nhau, điều khác nhau là ngươi là kẻ thiện lương ...” lúc này ông ta nhớ lại chuyện xưa, lẩm bẩm như tự nói với mình:

“Nay võ lâm gặp đại nạn không thể trách mỗi mình Nhiếp Tiểu Phượng, lão phu cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm lớn ...”.

Gió núi thổi tới làm tà áo của mọi người đều phất phơ, La Huyền tựa như đã tỉnh táo hơn nhờ trận gió núi này, ông ta đưa mắt nhìn lên mình Phương Triệu Nam nói:

“Ngươi cứ nói! Lão phu rất ít nghe những lời bất kính trong đời, chỉ cần ngươi nói đúng, lão phu sẽ chân thành tiếp nhận, dù cho có nói sai cũng chẳng sao cả, ngươi hãy nói đi!”.

Phương Triệu Nam không ngờ La Huyền lại dễ chịu đến thế, trong nhất thời chàng cảm thấy khó nói ra lời. Trầm ngâm một hồi, Phương Triệu Nam nói:

“Trong võ lâm ai cũng kính trọng lão tiền bối, nhưng hai vị cao tăng Thiếu Lâm thì lại bảo rằng lão tiền bối là kẻ lạnh lùng kiêu ngạo, rất khó gần ...”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng hừ:

“Lão hòa thượng ấy chỉ nói càn ...”.

La Huyền mỉm cười:

“Họ nói không sai, ta quả thật là kẻ lạnh lùng khó gần người khác”.

Phương Triệu Nam thở dài rồi nói:

“Nay gặp mặt tiền bối, vãn bối lại nghĩ rằng ...” chợt nhớ lại hai vị Giác Mộng, Giác Phi đều là cao tăng, đương nhiên không tùy ý phê bình cho nên im lặng không nói.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Sao huynh không nói nữa?”.

Phương Triệu Nam ho nhẹ rồi nói:

“Vãn bối cảm thấy lão tiền bối không lạnh lùng kiêu ngạo như người ta nói ...”.

La Huyền cắt lời Phương Triệu Nam:

“Không biết họ nói những gì?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Lão tiền bối làm việc nghịch ý trời, tạo ra hào kiếp cho võ lâm, không biết là thực hay giả?”.

La Huyền nói:

“Sự việc tuy đúng như ta đoán, nhưng đó không phải là dụng ý lúc đầu của ta”.

Phương Triệu Nam nói:

“Trước khi Giác Phi đại sư chết đã dặn vãn bối phải tỷ thí võ công với lão tiền bối, vạn bối đã nhận lời ông ta ...”.

Mai Giáng Tuyết tức giận mắng:

“Hừ! Khẩu khí của huynh thật lớn!”.

Phương Triệu Nam nhìn Mai Giáng Tuyết rồi tiếp tục nói:

“Vãn bối vốn muốn trước tiên trừ Nhạc chủ Minh Nhạc rời sẽ tìm lão tiền bối tỷ thí, nhưng không ngờ Nhiếp Tiểu Phượng lại gây cơn sóng gió, hợp tác với Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành bày ra Thước Kiều đại trận để quét trọn các bậc cao thủ trên võ lâm, càng không ngờ đêm nay lại có thể gặp được lão tiền bối”.

La Huyền nói:

“Tiểu tử, còn có một chuyện ngươi không ngờ nữa, đó chính là khi gặp lão phu, ta đã là người sắp chết không thể phụng bồi ngươi, khiến cho ngươi không thể nào hoàn thành di ngôn của Giác Phi đại sư”.

Phương Triệu Nam nói:

“Vãn bối cũng không ngờ lão tiền bối vẫn còn sống!”.

La Huyền gật đầu:

“Lão phu một đời đối chọi với ông trời, không ngờ cuối cùng chẳng được gì”.

Phương Triệu Nam ngạc nhiên:

“Tại sao? ' Mai Giáng Tuyết lạnh lùng nói:

“Đó là bởi vì trong võ lâm hiện nay không ai có thể đối chọi lại sư phụ của ta, hừ, đúng là chẳng hiểu biết gì cả!”.

Phương Triệu Nam chợt buông giọng cười lớn, tiếng cười nghe rất bi thảm. Mai Giáng Tuyết nhíu mày quát:

“Huynh cười cái gì? Nếu huynh nhất định phải hoàn thành di nguyện của lão hòa thượng ấy, tỷ thí với ta một trận cũng thế thôi”.

Phương Triệu Nam ngừng cười, nghiêm nghị chỉ La Huyền quát:

“Ta đã hiểu, ta đã hiểu ...”.

Mai Giáng Tuyết gằn giọng:

“Huynh dám vô lễ như thế, quả thực đã chán sống ...” rồi nàng mau chóng vỗ ra một chưởng. Phương Triệu Nam lách mình né tránh, nhưng chàng không chịu trả đòn. Hai người đứng cách nhau bởi chiếc xe lăn của La Huyền, Mai Giáng Tuyết sợ đả thương La Huyền cho nên không dám tấn công nữa. Chỉ thấy Mai Giáng Tuyết vọt người bay xa ra đến một trượng, chỉ Phương Triệu Nam nói:

“Huynh tới đây, chúng ta đánh với nhau một trận!”.

La Huyền xua tay ngăn Mai Giáng Tuyết, hỏi Phương Triệu Nam:

“Ngươi hiểu cái gì?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Ông đã biết rõ Nhiếp Tiểu Phượng là kẻ độc ác mà vẫn thu bà ta làm môn hạ, lại còn để lại Huyết Trì đồ để gây cơn sóng gió cho võ lâm. Rõ ràng là có ý dung túng bà ta làm chuyện ác ...”.

La Huyền ngẩng mặt nhìn sao trời, lẩm bẩm nói:

“Mắng rất đúng, lão phu chưa bao giờ nghe được những lời như thế này ...”.

Ông ta hơi thở dài rồi nói:

“Hãy nói tiếp! Lão phu chưa bao giờ được ai mắng, đây quả là một chuyện đáng vui”.

Phương Triệu Nam cười lạnh:

“Đáng tiếc ông đã chết quá muộn, nếu chết sớm hơn tại hạ sẽ không có duyên gặp ông, trước đây tại hạ chỉ suy đoán về ông, nay gặp mặt mới thấy những suy đoán của mình là đúng, hừ! Nếu Phương Triệu Nam này đêm nay có thể thoát được độc thủ thì sẽ cho thiên hạ biết hành vi độc ác của ông”.

La Huyền gật đầu cười:

“Còn gì nữa?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Ta sẽ làm cho danh dự của ông tiêu tan, để lại tiếng xấu cho ngàn sau”.

La Huyền chậm rãi vẫy tay nói với Mai Giáng Tuyết:

“Tuyết nhi, con qua đây, đêm nay ta sẽ cho con biết một bí mật”.

Mai Giáng Tuyết chậm rãi bước tới, quắc mắt nhìn Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:

“Huynh nhớ đấy, đêm nay huynh đã buông lời mắng nhiếc sư phụ của ta, sau này ta sẽ trả lại cho hai lão hòa thượng ở chùa Thiếu Lâm”.

La Huyền lắc đầu:

“Tuyết nhi, đừng trách y, y nói không sai tý nào, ta suốt đời quá tự phụ, nhưng dụng tâm của ta không độc ác như y nói, có điều không ai hiểu mà thôi ...” lời nói của ông ta đầy đau đớn thê lương. Phương Triệu Nam nhớ lại những lời khắc nghiệt lúc nãy, chàng từ từ cúi đầu. La Huyền buồn bã nói:

“Các người ngồi xuống”.

Phương Triệu Nam và Mai Giáng Tuyết đều bước tới phía trước mấy bước rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc xe lăn. La Huyền vuốt đầu Phương Triệu Nam, hỏi:

“Ngươi đã gặp Nhiếp Tiểu Phượng chưa?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Đã gặp”.

La Huyền nói:

“Ả như thế nào?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Đẹp như hoa mùa xuân, lòng dạ tựa rắn rết”.

La Huyền nói:

“Đó chỉ là hiểu biết nông cạn, ả quả thật là một người xinh đẹp, nếu không phải vì ta nhận ả làm học trò, giang hồ ngày nay e rằng đã không rơi vào cục diện như thế này”.

Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:

“Điều đó đương nhiên, bà ta chỉ là người bình thường, không thể làm chuyện đảo lộn trời đất”.

La Huyền chép miệng:

“Tiểu tử đừng gấp, hãy nghe ta nói tiếp ...” ông ta ho mấy tiếng rồi nói:

“Người ta nói khách má hồng gây họa nghiêng thành đổ nước, Nhiếp Tiểu Phượng vừa xinh đẹp vừa thông minh, ả có thể gây cơn sóng gió trong võ lâm là điều tất nhiên ...”.

Phương Triệu Nam ngẩn người ra nói:

“Điều này, điều này ...”.

La Huyền buồn bã nói tiếp:

“Đây là chuyện mấy mươi năm trước, người phát hiện ra Nhiếp Tiểu Phượng không phải là ta mà là một vị cao tăng trong chùa Thiếu Lâm, đó là Giác Sinh đại sư, Nhiếp Tiểu Phượng suýt nữa đã khiến ba sư huynh đệ họ trở mặt thành thù ...”.

Phương Triệu Nam ngẩn người ra:

“Có chuyện này ư?”.

La Huyền nói:

“Lão phu đã là người chờ chết, chả lẽ còn lừa gạt ngươi?”.

Phương Triệu Nam trầm ngâm một hồi thì lắc đầu nói:

“Vãn bối không tin, vãn bối tuy chưa gặp Giác Sinh đại sư, nhưng đã từng ở bên cạnh Giác Mộng, Giác Phi, hai người này bế quan tham thiền, đạo hạnh cao thâm, những bậc cao tăng như thế sao lại có những hành vi như lão tiền bối nói?”.

La Huyền thở dài nói:

“Tiểu tử, đây là sự thật, cũng chính vì chuyện này mà Giác Mộng, Giác Phi đã tìm ta mấy mươi năm”.

Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Điều này thì đúng, hai vị cao tăng đã từng nhắc với mình chuyện này”. Tuy trong lòng đang nghĩ thế nhưng miệng thì vẫn cãi:

“Đó là vì họ muốn tìm ông tỷ thí võ công”.

La Huyền buồn bã mỉm cười:

“Tại sao họ phải tìm ta tỷ thí võ công? Lúc đó lão phu trên giang hồ chẳng qua chỉ là một người hơi có tên tuổi, cao tăng Thiếu Lâm tìm ta tỷ võ chẳng phải đã nâng cao thân phận của ta hay sao?”.

Phương Triệu Nam không còn lời gì đáp, một lát sau chàng mới nói:

“Nhưng vãn bối cũng thật sự khó tin”.

La Huyền thở dài nói:

“Ngươi thật cố chấp, lão phu không có ý khinh miệt họ, họ cũng chẳng có sai lầm gì lớn lao ...”.

Phương Triệu Nam tựa như đã từng bước bị những lời nói của La Huyền thuyết phục, chàng im lặng chẳng nói gì nữa.

La Huyền đau đớn nói tiếp:

“Kẻ gây nên sai lầm hôm nay chính là lão phu, do đó trước khi ta chết, phải tìm cách đối phó ả ...” ông ta chậm rãi đưa mắt nhìn lên mặt Phương Triệu Nam:

“Đây chuyện của nhiều năm trước, lúc đó Giác Sinh đại sư là chưởng môn của phái Thiếu Lâm, lão phu định đến bái phỏng một tiếng, không ngờ chưa đến Thiếu Lâm thì phát hiện ra một chuyện kinh động lòng ngườị.”.

Phương Triệu Nam nói:

“Có phải gặp bọn Giác Mộng đại sư không?”.

La Huyền nói:

“Đúng thế, chính là ba người Giác Sinh, Giác Mộng, Giác Phi, lúc ấy ta cảm thấy rất quái lạ, không biết tại sao ba người ấy lại gặp nhau ở một nơi hoang vắng?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Đêm tối hay ban ngày?”.

La Huyền nói:

“Đương nhiên là đêm tối, lúc đó ta chưa hiểu tại sao họ lại đến đấy cho nên đã ẩn mình chờ đợi sự việc tiến triển. Không ngờ đột nhiên có vang lên tiếng khóc của một thiếu nữ, song tiếng khóc chợt vang lên thì tắt hẳn, tựa như đã bị bọn họ giết chết hoặc điểm huyệt ...” Phương Triệu Nam nói:

“Ông đã gặp họ ở đâu?”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng nói:

“Nói chuyện với sư phụ của ta phải có quy củ một chút ...”.

La Huyền mỉm cười:

“Tuyết nhi, cứ mặc y, cả đời ta toàn là được người ta tán thưởng, ca ngợi, nay sắp chết có người mắng vài câu cũng là chuyện vui”.

Mai Giáng Tuyết buồn bã nói:

“Sư phụ, tại sao sư phụ lại có thể nhẫn nhịn được như thế?”.

La Huyền nói:

“Bởi vì con là người duy nhất kế thừa y bát của ta, y đã là trượng phu của con, ta nhường y vài câu có hề gì ...” rồi ông ta đưa mắt nhìn lên mặt Phương Triệu Nam nói tiếp:

“Trong một u cốc dưới núi Thiếu Thất”.

Phương Triệu Nam nói:

“Mời lão tiền bối nói tiếp!”.

La Huyền nói:

“Lúc đó ta cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì phái Thiếu Lâm môn quy rất nghiêm khắc, huống chi Giác Sinh đại sư là chưởng môn, ông ta sẽ không làm chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng tiếng kêu của thiếu nữ ấy vang lên trong tai rất rõ ràng, ta sinh nghi trong lòng nên quyết điều tra cho rõ ràng, thế rồi ẩn thân sau một gốc cây tùng âm thầm quan sát”.

Phương Triệu Nam nói:

“Lúc đó, Nhiếp Tiểu Phượng có lẽ là một thiếu nữ tuổi vừa đôi tám ...”.

La Huyền chép miệng nói:

“Ta nấp không lâu thì Giác Mộng và Giác Sinh bắt đầu tranh cãi kịch liệt, ý của Giác Sinh đại sư là muốn phế kinh mạch của ả để ả suốt đời không học được võ công, nhưng Giác Mộng và Giác Phi lại không chấp nhận, cả ba người tranh cãi hồi lâu tựa như vẫn chưa đưa ra kết luận, thế rồi từ trong u cốc có một thiếu phụ trung niên bò ra ...”.

Phương Triệu Nam ngạc nhiên nói:

“Thiếu phụ ấy là ai?”.

La Huyền nói:

“Chính là mẹ của Nhiếp Tiểu Phượng, bà ta tựa như đã bị trọng thương, hai chân không cử động được, phải dùng hai tay thay thế hai chân, bà ta bò đến trước mặt Giác Sinh đại sư. Sau lưng bà ta là một thiếu nữ tuổi khoảng đôi tám, ả tuy còn nhỏ nhưng tính tình rất cứng rắn, trong tình thế nguy hiểm mà không hề sợ hãi”.

Phương Triệu Nam hỏi:

“Đó có phải là Nhiếp Tiểu Phượng không?”.

La Huyền gật nhẹ đầu rồi nói tiếp:

“Thiếu phụ trung niên ấy bò đến trước mặt Giác Sinh đại sư, cầu xin ông ta tha cho cốt nhục của mình ...”.

Phương Triệu Nam thất kinh nói:

“Sao? Cha của Nhiếp Tiểu Phượng chính là Giác Sinh đại sư?”.

La Huyền nói:

“Đó là một nghi án thiên cổ, trên đời này e rằng không ai có thể nói được, có lẽ Giác Mộng và Giác Phi biết nội tình, biết sự việc liên quan đến danh dự hàng trăm năm của phái Thiếu Lâm, hai người dù có biết cũng có lẽ không chịu nói với người khác”.

Mai Giáng Tuyết tựa như trấn động bởi lời nói kinh người ấy, nàng nén không được chen vào hỏi:

“Vậy lão hòa thượng có thừa nhận Nhiếp Tiểu Phượng là con gái của ông ta không?”.

La Huyền lắc đầu:

“Nếu Giác Sinh đại sư thừa nhận chuyện này thì tất cả mọi khổ nạn đều sẽ kết thúc ở đời trước, có lẽ lão phu cũng không có kết quả thê thảm như thế này, Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành cũng không thể thực hiện được gian kế của y”.

Phương Triệu Nam thầm thở dài, nói:

“Té ra chuyện này lại liên quan tới mối quan hệ nhân quả, mời lão tiền bối nói tiếp!”.

La Huyền nói:

“Lúc đó Giác Sinh đại sư đứng ngẩn ra tại chỗ, Giác Mộng và Giác Phi thì đột nhiên bực tức bỏ đi”.

Phương Triệu Nam nói:

“Sau đó thì sao?”.

La Huyền nói:

“Sau khi Giác Mộng và Giác Phi bỏ đi, trong u cốc chỉ còn lại Giác Sinh và thiếu phụ trung niên ấy cùng với Nhiếp Tiểu Phượng ...”.

Phương Triệu Nam nói:

“Còn có La Huyền lão tiền bối nấp trong bóng tối”.

La Huyền cười khổ sở:

“Giác Sinh đại sư tựa như rất kích động, ông ta rất muốn gọi hai sư đệ của mình, nhưng thân là chưởng môn nên rất khó mở miệng, ông ta nhìn theo bóng dáng họ rồi thở dài, hỏi thiếu phụ trung niên làm thế là có dụng ý gì ...”.

Phương Triệu Nam nói:

“Xem ra lời nói của bà ta không đáng tin, nếu không phải lão tiền bối nấp trong bóng tối chỉ e Giác Sinh đại sư mãi mãi khó tẩy rửa nỗi ô nhục”.

La Huyền nói:

“Người trẻ tuổi, đừng võ đoán, ta biết ngươi kính ngưỡng các cao tăng Thiếu Lâm, nhưng ai có thể giữ được sự tỉnh táo trong đời”.

Phương Triệu Nam nói:

“Nhưng Giác Sinh đại sư có thừa nhận không?”.

La Huyền nói:

“Giác Sinh đại sư là chưởng môn phái Thiếu Lâm, nếu đã thừa nhận chuyện này thì đương nhiên không né tránh ...”.

Phương Triệu Nam nói:

“Nếu Giác Sinh đại sư kiên quyết không thừa nhận, đương nhiên là thiếu phụ ấy ngậm máu phun người ...”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Hừ! Làm sao huynh biết?”.

Phương Triệu Nam ngẩn người ra, chẳng nói được lời nào.

Chỉ nghe La Huyền nói tiếp:

“Giác Sinh đại sư tuy không thừa nhận, nhưng thiếu phụ trung niên kia cứ một mực bảo Nhiếp Tiểu Phượng chính là cốt nhục của Giác Sinh đại sư, lại còn đọc ngày sinh tháng đẻ của ả ...”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Hừ! Lão hòa thượng nhát gan, cả con gái của mình mà cũng không dám nhận”.

Phương Triệu Nam liếc mắt nhìn Mai Giáng Tuyết, chậm rãi nói:

“Sao cô nương có thể khẳng định lời của thiếu phụ ấy là sự thực?”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Chả lẽ bà ta đã nổi điên, tại sao bà ta không bảo là cốt nhục của người khác mà lại cứ chỉ Giác Sinh đại sư?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Giác Sinh đại sư là chưởng môn phái Thiếu Lâm, được người trong võ lâm kính ngưỡng, nếu Giác Sinh đại sư chịu ra mặt bảo vệ cho bà ta, đương nhiên không ai dám tìm bà ta trả thù nữa”.

Mai Giáng Tuyết hơi ngạc nhiên, không biết đáp thế nào.

La Huyền nói tiếp:

“Bà ta tuy nói ngày sinh tháng đẻ của Nhiếp Tiểu Phượng, Giác Sinh đại sư vẫn không chịu thừa nhận, sự việc đến đó thì đi vào ngõ cụt. Bà ta cầu xin không được thì tức giận nói với Giác Sinh đại sư:

'Dù ông có tin hay không, nó vẫn là cốt nhục của ông, ông vốn họ Nhiếp, bởi vậy tôi đã đặt tên cho nó là Nhiếp Tiểu Phượng ...'”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Nếu thế, lão hòa thượng ấy có lẽ đã tin?”.

La Huyền lắc đầu:

“Giác Sinh đại sư vẫn kiên quyết không thừa nhận nhưng lại hứa sẽ gởi Nhiếp Tiểu Phượng đến chỗ một người bạn để ông ta nuôi dưỡng”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Nói như thế, ông ta quả thật đã có toan tính, đành phải thừa nhận”.

La Huyền nói:

“Nếu đơn giản như thế, ta đã không ra mặt!”.

Phương Triệu Nam nói:

“Sao? Sự việc có thay đổi ư?”.

La Huyền nói:

“Thiếu phụ trung niên thấy Giác Sinh đại sư chấp nhận nuôi dưỡng đứa con gái thì lại chất vấn ông ta phải đối đãi với bà như thế nào?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Vãn bối đã sớm nghĩ tới rằng, ý định của thiếu phụ trung niên này chẳng qua là muốn dựa vào uy danh của Thiếu Lâm mà thôi”.

La Huyền ho nhẹ hai tiếng rồi nói:

“Giác Sinh đại sư vừa nghe bà ta nói thế thì đột nhiên cười lạnh, nói:

'Ta đã biết dụng tâm của bà, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, rồi quay người bỏ đí”.

Phương Triệu Nam, Mai Giáng Tuyết nghe rất chăm chú, bốn ánh mắt đều nhìn lên mặt La Huyền chứ không hỏi nữa.

La Huyền tiếp tục nói:

“Thiếu phụ trung niên ấy thấy Giác Sinh bỏ đi trong lòng rất lo lắng, đột nhiên nhảy vọt lên lao về phía Giác Sinh đại sư, Giác Sinh không kịp trả đòn, vội vàng lách qua một bên, nhưng vì đà lao quá mạnh, bà ta không kịp thâu thế, Giác Sinh đại sư vừa lách qua, bà ta đã lao đầu vào vách núi mà chết ...”.

Phương Triệu Nam nói:

“Đây chỉ là vô tình, cũng không thể trách Giác Sinh đại sư”.

La Huyền mỉm cười:

“Sau khi thiếu phụ trung niên chết, Giác Sinh lại rất đau lòng, ông ta nhìn cái xác buồn bã thở dài một hồi rồi chôn cái xác”.

Mai Giáng Tuyết chen vào hỏi:

“Vậy Nhiếp Tiểu Phượng có khóc không?”.

La Huyền nói:

“Không, Nhiếp Tiểu Phượng đứng nhìn thảm kịch xảy ra không nói một lời, cho đến khi Giác Sinh đại sư chôn xong cái xác, Nhiếp Tiểu Phượng mới nhìn Giác Sinh đại sư hỏi:

'Ông có phải là cha ruột của tôi không?'”.

La Huyền nói tiếp:

“Nhiếp Tiểu Phượng tuy còn bé nhưng lại đưa ra một câu hỏi lớn lao như thế, đừng nói là Giác Sinh đại sư, cả ta cũng cảm thấy giật mình, nhận ra rằng ả là kẻ tâm cơ thâm trầm”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Thiếu phụ trung niên ấy đã chết, Giác Sinh đại sư có thừa nhận không?”.

La Huyền nói:

“Không có, Giác Sinh đại sư nhìn Nhiếp Tiểu Phượng một hồi, đột nhiên ngửa mặt nói:

'Lại là một vưu vật, nếu ngươi lớn lên sẽ gây họa còn nhiều hơn cả mẫu thân của ngươi, Phật tổ từ bi xin thứ cho tội của lão nạp'. Rồi đột nhiên chụp về phía Nhiếp Tiểu Phượng ...”.

Phương Triệu Nam vừa nghe thì thất kinh, hỏi:

“Sao? Chả lẽ Giác Sinh đại sư lại ra tay giết hại Nhiếp Tiểu Phượng ư?”.

La Huyền nói:

“Nếu như ông ta thật sự hạ độc thủ thì mấy mươi năm qua trên giang hồ không dậy cơn sóng gió, sau khi chụp được Nhiếp Tiểu Phượng thì đột nhiên ông ta thở dài, rồi lại chậm rãi đặt xuống. ngay lúc đó, Giác Mộng, Giác Phi quay trở lại, thấy tình cảnh này thì đều quát lớn, xông vào tấn công Giác Sinh đại sư. Giác Sinh đại sư tuy bảo họ ngừng tay nhưng hai người ấy nào chịu nghe, lúc mới động thủ Giác Sinh đại sư còn có thể né tránh, nhưng sau vài chiêu thì Giác Sinh đại sư bị rơi vào nguy hiểm, chỉ có thể ra tay chống đỡ”.

Phương Triệu Nam nghe thế thì thở dài, muốn nói gì đấy nhưng lại im.

La Huyền chậm chạp nhích người, nói:

“Nhiếp Tiểu Phượng thấy ba người ấy đánh nhau thì âm thầm bỏ đi, lúc đó lão phu cũng rất khâm phục sự gan dạ của ả”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Bà ta lúc đó đã có kinh nghiệm trốn chạy”.

La Huyền gật đầu nói:

“Đúng thế, ả tuy tuổi hãy còn nhỏ nhưng thường gặp những cảnh chém giết tàn nhẫn, cho nên lúc gặp chuyện không hề rối loạn, ả chạy về hướng ta ẩn mình, lúc đó ta cảm thấy tội nghiệp nên cứu ả, nhân lúc bọn Giác Sinh đại sư đang say sưa đánh nhau, ta đã dắt ả âm thầm bỏ trốn”.

Phương Triệu Nam nói:

“Trong tình cảnh ấy, bất luận là ai cũng sinh lòng tội nghiệp ...”.

La Huyền chợt ngồi nhỏm dậy:

“Ta dắt Nhiếp Tiểu Phượng chạy mấy mươi dặm thì trời sáng, chúng tôi ngồi xuống nghỉ ở một góc cây bên đường. Vì ta luôn nhớ lời của Giác Sinh đại sư nên không khỏi nhìn ả một hồi, lúc đó ả vẫn là một thiếu nữ, nhưng đã rất xinh đẹp, ta mới biết lời của Giác Sinh đại sư không ngoa, nếu để lại ả ở trên đời thì sẽ gây họa, đáng tiếc lúc đó ta không đủ cứng rắn đánh chết ả ...” ông ta hơi ngừng rồi nói:

“Cũng có thể vì ta háo cường, nghĩ một hồi thì cảm thấy nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, chỉ cần ta cố gắng bồi đắp cho ả, cũng chính vì ý nghĩ ấy cho nên đã sai lầm ...” ông ta chợt im lặng, chậm rãi nhắm mắt, hai dòng nước mắt tuôn trào.

Phương Triệu Nam và Mai Giáng Tuyết nhìn nhau, tuy muốn nói mấy câu an ủi nhưng không biết mở miệng thế nào.

Một lúc lâu sau, La Huyền buồn bã nói tiếp:

“Ả đã lớn lên bên cạnh ta, ả ngày càng xinh đẹp. Vì ta có thành kiến với ả cho nên dạy dỗ rất nghiêm khắc, thường dắt ả theo bên cạnh, vì muốn ả thay đổi nên ta không đi lại trên giang hồ mà cùng ả ẩn cư. Nay nghĩ lại mới biết sự sắp xếp lúc đó hoàn toàn là do lòng ích kỷ, té ra lão phu đã bất giác bị mê hoặc bởi nhan sắc của ả, chỉ vì lúc đó ta không nhận ra mà thôi”.

Phương Triệu Nam và Mai Giáng Tuyết đồng thời đều giật mình, đưa mắt nhìn nhau nhưng trong lòng trấn động đến nỗi không thể nào biết được cảm giác đó là gì.

La Huyền chậm rãi nằm xuống, nói:

“Cuối cùng trong một đêm mưa, ta đã làm ra sai lầm suốt đời, sau đó tỉnh táo mới cảm thấy đau đớn, nhưng ta lại nghĩ nếu tự sát thì quá nhẹ nhàng cho nên quyết tâm sống tiếp để chịu đựng sự dày vò. Khi ta hối hận chuyện này, thái độ đối với ả đã thay đổi, ta trở nên lạnh lùng, coi ả như rắn rết, có lẽ ả không thể nào sống ở nơi đó nữa, không thể nào chịu được sự miệt thị của ta cho nên có ý muốn bỏ chạy, ả đã cấu kết với tên thủ hạ của ta, đó chính là Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành, ngầm dùng kịch độc hại ta. Lúc đó ta tuy biết, nhưng lại nghĩ rằng ta làm ả nhơ nhuốc, ả chính tay giết ta cũng là quả báo, cho nên giả vờ không biết mặc cho ả ra tay. Lúc ta trúng độc sắp chết, ta lại đột nhiên nghĩ rằng ta không thể chết, nếu ta cứ chết đi thì trên đời này không có ai khống chế nổi ả, ả gây ra cơn sóng gió, há chẳng phải đó là tội của ta hay sao. Do đó ta lại vận nội công đẩy chất độc vào hai chân, khiến cho bản thân suốt đời bị liệt, giữ lại tính mạng giả vờ chất độc phát tác mà chết, mặc cho ả bỏ chạy, nếu ả có thể giữ mình, ta sẽ để mặc cho độc tính phát tác mà chết. Nào ngờ ả vừa rời khỏi sư môn thì trên giang hồ xảy ra mấy vụ án kinh thiên động địa, bắt đầu là vụ án Thất Xảo Thoa! Lúc đó hai chân của ta bị liệt không thể đi đứng gì được, tuy muốn trừ ả nhưng không thể làm được. Lúc đó ta lại thu thêm một đệ tử, người này vừa trở thành đệ tử của ta thì đã có danh tiếng trên võ lâm. Ta đã bỏ ra ba năm truyền võ công cho y, định nhờ y thay ta thanh lý môn hộ, truy sát Nhiếp Tiểu Phượng, nhưng khi sai y xuống núi, ta đột nhiên nghĩ đến nếu người này lại phản bội ta chẳng phải sai càng thêm sai, thế là lại giữ y ở lại thêm ba tháng nữa. Trong vòng ba tháng này, ta đã vẽ ra một bức Huyết Trì đồ, bởi vì ta phát giác chất độc ở hai chân đã ăn lan lên thân trên, e rằng không thể sống lâu được, nếu muốn giữ lại mạng thì phải vào ở trong núi lửa, lợi dụng sức nóng để vận nội công toàn thân ngăn cản chất độc đi lên ...”.

Phương Triệu Nam đột nhiên chen vào nói:

“Đệ tử cuối cùng của lão tiền bối có phải họ Trần không?”.

La Huyền ngạc nhiên nói:

“Đúng thế, y là Trần Thiên Tướng”.

Phương Triệu Nam lẩm bẩm:

“Nhất định là ông ta, gia gia của Huyền Sương sư muội ...”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng nói:

“Huynh tốt nhất đừng chen vào”.

Phương Triệu Nam quả nhiên im lặng.

Chỉ nghe La Huyền tiếp tục nói:

“Sau khi vẽ xong bức Huyết Trì đồ, ta đưa cho y ba cuốn cẩm nang, bảo y cứ đến kỳ hẹn lại mở ra đọc rồi làm theo, cẩm nang thứ nhất là muốn y giả danh của ta rồi ra mặt trên giang hồ, dụ cho các cao thủ võ lâm tìm kiếm ta. Cẩm nang thứ hai là bảo y tung tin đồn về Huyết Trì đồ, rồi sau đó dùng thân phận thật sự giả làm người đã kiếm được bức bản đồ, nếu kẻ nào có thể động thủ quá năm mươi chiêu mà không bại thì phải giả vờ thất thủ mà bỏ tấm bản đồ đi. Hai chuyện này làm xong thì có thể mở cái cẩm nang thứ ba, trong cái cẩm nang này, ta bảo y giúp ta thanh lý môn hộ, truy sát Nhiếp Tiểu Phượng, hoàn thành ba tâm nguyện này thì coi như đã báo ơn cho ta, ta làm thế là sợ y không thể chống cự nổi sắc đẹp của Nhiếp Tiểu Phượng, bị Nhiếp Tiểu Phượng giữ lấy hoặc giết chết ...”.

Phương Triệu Nam nói:

“Không ngoài dự liệu tiền bối ...”.

La Huyền nói:

“Ta biết, sau khi sai y xuống núi, ta đã đoán rằng trí mưu của y không bằng Nhiếp Tiểu Phượng, ta cần phải giữ lại tính mạng, nghĩ ra cách khắc chế Nhiếp Tiểu Phượng, vì thế ta vào trong Huyết Trì để chờ người có thể vào Huyết Trì gặp mặt ta, hoặc lấy được di vật của ta để sau này khắc chế Nhiếp Tiểu Phượng.

Không ngờ ta chờ đợi mấy mươi năm, vì muốn ngăn chặn chất độc xâm nhập vào nội phủ, ta phải dùng lửa ở dưới đất đốt thiêu hai chân, có lẽ vẫn không ai có thể vào Huyết Trì, điều đó cho thấy mấy mươi năm qua Huyết Trì đồ vẫn chưa được ai phá giải”.

Ông ta thở dài, chậm rãi đưa mắt nhìn Mai Giáng Tuyết, nói:

“Không ngờ Tuyết nhi bị Nhiếp Tiểu Phượng ép vào tuyệt lộ, đi nhầm vào trong Huyết Trì, ta tuy truyền võ công cho Tuyết nhi, nhưng công lực của Tuyết nhi không đủ, không thể chống cự nổi với Nhiếp Tiểu Phượng, ít nhất cũng phải khổ luyện ba năm mới có thể chống lại nổi Nhiếp Tiểu Phượng”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Nếu sư phụ thoát được ải này thì có thể tránh được cái chết?”.

La Huyền lắc đầu:

“Không được! Giờ đây ta có thể chết bất cứ lúc nào, nỗi đau khổ mấy mươi năm nay đã dày vò ta, làm hao tổn khí chân nguyên của ta, thầy trò chúng ta có thể gặp mặt đã khiến cho ta vui mừng ...” một trận gió núi đột nhiên thổi tới, có tiếng vo vo vang lên. La Huyền chép miệng nói:

“Đó là tiếng gì?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Có lẽ là cái lồng ong của vãn bối mang theo”.

La Huyền nói:

“Sao? Ngươi có thể sai khiến được ong?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Đó là di vật của Phong Vương Dương Cô, vãn bối giữ giùm ông ta”.

La Huyền nói:

“Dương Cô đã chết ư?”.

Phương Triệu Nam buồn bã nói:

“Đã chết nửa năm nay”.

La Huyền nói:

“Lão phu nghe nói ông ta có thể sai khiến được ong, ngươi kế thừa y bát của ông ta thì không thể ích kỷ không truyền thuật này cho người đời”.

Phương Triệu Nam nói:

“Vãn bối tuân lệnh!”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng hừ nói:

“Thuật sai khiến ong có gì kỳ lạ, so với thuật sai khiến thú vật của sư phụ ta còn kém rất nhiều”.

La Huyền nói:

“Thực ra có chỗ giống nhau, ngươi hãy xách lồng ong đến đây cho ta xem thử”.

Phương Triệu Nam vâng một tiếng rồi đứng dậy. Lát sau chàng đã đem cái lồng ong quay lại. La Huyền nhìn cái lồng ong, mặt lộ vẻ vui mừng:

“Nếu ngươi có thể tặng cho lão phu một ít mật, có thể lão phu sẽ chống chọi thêm được vài ngày”.

Phương Triệu Nam nói:

“Chỉ cần có thể trị bệnh được cho lão tiền bối, vãn bối xin dâng cho lão tiền bối”. Thế rồi chàng thò tay vào lồng ong, lấy ra một thỏi mật lớn. La Huyền gật đầu nói:

“Đủ rồi! ...” ông ta ngẩng mặt thở dài một tiếng rồi nói:

“Ta đã là kẻ sắp chết, dù cho có linh dược hồi sinh cũng vô ích, một ít mật ong này chẳng qua chỉ có thể giúp ta kéo dài mạng sống thêm vài ngày ...” ông ta chợt nghiêm mặt nói với Phương Triệu Nam:

“Lão phu tuy đã là người sắp chết nhưng tên tuổi để lại trên võ lâm có lẽ vẫn chưa hết ...” ông ta nhỏm người dậy, dựa vào hai con vượn, nhìn Mai Giáng Tuyết nói:

“Tuyết nhi hãy lấy cây quạt xếp ở dưới ghế cho ta”.

Mai Giáng Tuyết lấy cây quạt xếp rồi đỡ La Huyền ngồi xuống trở lại. Sau một hồi gắng gượng đứng lên, La Huyền tựa như rất mệt mỏi, ông ta thở dốc một hồi nói với Phương Triệu Nam:

“Ngươi hãy cầm cây quạt này đến gặp chưởng môn các đại môn phái, bảo họ ba ngày sau đến trận Thước Kiều của Nhiếp Tiểu Phượng, nếu các đại môn phái hợp lực lại có thể chống chọi được cho đến nửa đêm ...”.

Phương Triệu Nam nói:

“Vãn bối chỉ là một kẻ vô danh, làm sao có thể khiến cho họ nghe lệnh?”.

La Huyền nói:

“Ngươi hãy mở quạt ra xem thử!”.

Phương Triệu Nam chậm rãi cầm cây quạt mở ra, chỉ thấy trên quạt vẽ rồng bay phương múa, màu mực đỏ và đen lẫn vào nhau, trên quạt viết đầy chữ, các dòng chữ thì viết bằng chu sa, có dòng thì viết bằng mực đen, tên của Giác Sinh đại sư cũng ở trong đó. La Huyền ho nhẹ hai tiếng rồi nói:

“Tên của những người đã ký trên quạt đều là cao nhân trác tuyệt trong võ lâm, lúc đó người trong chín đại môn phái đều ký tên, nhưng những người này e rằng đều đã không còn nữa, song những người kế thừa y bát của họ phải biết bí mật này, chỉ cần ngươi đưa ra cái quạt bảo họ xem bút tích tiên sư của họ thì coi như lão phu đã đích thân đến gặp họ”.

Phương Triệu Nam kêu ồ một tiếng rồi nói:

“Những người này đều đã gặp mặt lão tiền bối?”.

La Huyền thở dài:

“Chuyện đã qua, lão phu không muốn nhắc lại nữa, ta né tránh Giác Mộng, Giác Phi không phải là ý của mình, thực ra là Giác Sinh đại sư bảo ta làm thế, Giác Sinh là bậc kỳ tài, không những võ công cao hơn hai sư đệ rất nhiều, trong tình hình lúc đó, trên võ lâm không ai là địch thủ của ông ta ...”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Nhưng ông ta lại bại trong tay sư phụ”.

La Huyền nói:

“Ông ta đã đấu hơn năm trăm hiệp với ta mới trúng một chỉ, ôi chuyện xưa đã qua ...”
Bình Luận (0)
Comment