Giành Làm Mẹ Kế Định Sẵn

Chương 1.2

Editor: phuogot_93

Gần bảy giờ tối, Triệu Phù đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, liếc mắt thấy trên ghế dài ở công viên đối diện đang có một cô bé khoảng năm, sáu tuổi ngồi một mình.

Cô đứng yên quan sát một lúc lâu thì phát hiện hình như cô bé này chỉ có một mình, không có người lớn đi cùng.

Hai ngày nay gió lạnh tràn về, đêm nay tuy không có mưa nhưng nhiệt độ rất thấp, cô bé này chỉ mặc một cái áo len màu vàng cùng một cái quần dài màu cà phê.

Cô tiến về phía cô bé đó.

“Cháu gái, trời lạnh như vậy, sao không mặc áo khoác lại ngồi một mình ở đây?” Triệu Phù hỏi han nhưng vẻ mặt và giọng nói đều là vẻ lạnh nhạt.

Chỉ có người thân và người quen của cô mới biết, thật ra cô là người ngoài lạnh trong nóng.

Nghe thấy tiếng của cô, cô bé vẫn đang cúi mặt ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cô, mắt to hơi chớp, vẫn không mở miệng.

“Cha mẹ cháu đâu?” Triệu Phù đổi cách hỏi khác, đồng thời cởi áo khoác lông màu đen trên người xuống choàng cho cô bé.

Thời tiết lạnh như vậy mà cô bé này lại mặc ít như thế, cả người đã cuộn tròn thành một cục, trông thật không đành lòng chút nào.

Cô gái nhỏ lại rũ mắt xuống, một lúc sau mới nhỏ giọng nói “Cháu không có mama.”

“Vậy cháu đi ra đây với ai?” Triệu Phù hơi nhíu lông mày.

“Cháu ra đây một mình.” Giọng nói non nớt của cô bé nhỏ như muỗi kêu.

Phát hiện cô gái nhỏ này nhìn chằm chằm vào bánh trong tay mình nuốt nước miếng, cô xé bỏ túi bên ngoài đưa bánh cho cô bé.

Nhìn chiếc bánh bị nhét vào tay, cô gái nhỏ nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô.

“Cháu có đói bụng không, ăn đi. Ăn xong nói cho dì biết cháu ở đâu, dì đưa cháu về.” Giọng nói Triệu Phù vẫn trong trẻo mà lạnh lùng nhưng đã có chút dịu dàng hơn.

“Cháu không muốn về.” Cô gái nhỏ lại cúi mặt xuống, lắc đầu.

“Sao thế?”

Cô bé không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn chiếc bánh trong tay, “Dì à, cái bánh này là cho cháu ăn thật ạ?”

“Ừ, cháu ăn đi.”

Nói xong, Triệu Phù quay lại cửa hàng tiện lợi, mua cho cô bé một cốc cacao nóng, đưa cho cô bé rồi ngồi xuống bên cạnh, đợi cô bé ăn xong sẽ hỏi rõ mọi chuyện.

Trong lúc đợi cô bé, cô từ từ uống cà phê trong tay.

Cô bé vừa ăn bánh, vừa uống cacao nóng, thỉnh thoảng lại nâng mắt nhìn cô.

Cô bé ăn rất chậm, mỗi một miếng đều nhai thật lâu mới nuốt vào, Triệu Phù cũng không giục cô bé, yên lặng chờ đợi.

Khoảng 20 phút sau, khi cô bé ăn xong, cô mới lên tiếng hỏi thăm “Cháu tên gì?”

“Chân Chân.” Giọng nói non nớt nói ra hai chữ.

“Sao Chân Chân không muốn về nhà?”

“Tại vì papa cháu không ở nhà, không có chìa khóa nên cháu không vào nhà được.”

“Vậy sao cháu lại ở bên ngoài một mình? Không có ai chăm sóc cho cháu à?”

Cô bé mím môi, cúi đầu nghịch ngón tay không nói gì.

Triệu Phù hỏi tiếp “Cháu không đi nhà trẻ à?”

“Có ạ.” Cô bé gật đầu.

“Vậy sao cháu không ở nhà trẻ đợi papa đến đón?”

“Papa rất bận, không rảnh đến đón cháu.”

“Thế bình thường là ai đi đón cháu?”

“… Là dì Trần ạ.” Do dự một lát, cô gái nhỏ mới nơm nớp lo sợ trả lời.

“Hôm nay cô ấy không đến đón cháu à?”

“Có…”

“Vậy cô ấy đâu?”

“Đang ở nhà dì ấy.”

Hỏi một lúc, rốt cuộc Triệu Phù cũng phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào “Cháu chạy từ nhà dì Trần đến đây à?”

Chần chừ một lúc, cái đầu nhỏ khẽ gật.

Cô hỏi tiếp “Sao cháu lại chạy đến đây một mình?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn lại cúi xuống, không mở miệng.

Trầm ngâm một lúc, cô suy đoán ra một khả năng “Có phải cháu không muốn đợi ở nhà dì Trần không?”

Cô bé mím môi không trả lời nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã nói rõ đáp án.

Triệu Phù nghĩ ngay đến một khả năng khác, cẩn thận dò xét “Có phải dì Trần đánh cháu không?”

Cái đầu nhỏ lại lắc.

Cô đang muốn hỏi thêm, đột nhiên truyền đến tiếng kêu gấp rút ---

“Chân Chân!”

Nhận ra người đàn ông cao lớn đi về phía hai người, cô gái nhỏ đứng lên, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười.

“Papa~”

“Sao con lại chạy từ nhà dì Trần ra đây? Tất cả mọi người đều lo lắng đi tìm con, con có biết không hả?” Người đàn ông bước nhanh đến, trên mặt lộ vẻ giận dữ, vừa mở miệng là quát mắng.

Nửa tiếng trước nhận được điện thoại của người giữ trẻ gọi đến, nói con gái anh tự ý chạy đi đâu mất. Anh lập tức bỏ hết công việc trở về tìm người, tình huống này không chỉ xảy ra một lần, đây đã là lần thứ ba trong tháng này. Lo lắng con gái gặp chuyện không may, trong lòng anh như lửa đốt, lái xe tìm quanh khu vực nhà người giữ trẻ.

Cô gái nhỏ bị cha trách mắng, cúi thấp mặt không dám giải thích.

“Một mình con đến đây nhỡ gặp người xấu bắt đi thì sao? Không phải cha đã nói con nhiều lần, không được tự mình chạy ra khỏi nhà dì Trần, sao con lại không hiểu chuyện như thế hả?” Nói xong, anh tóm lấy con gái, đánh mấy cái vào mông cô bé để dạy dỗ.

Cô gái nhỏ quật cường cắn răng không khóc ra tiếng.

“Đợi chút!” Triệu Phù thấy thế lập tức lên tiếng ngăn cản anh lại đánh đứa bé “Anh không hỏi rõ nguyên nhân đã đánh đứa nhỏ, anh làm cha kiểu gì vậy? Sao anh không hỏi vì sao con bé tự tiện chạy đi mà lại trách mắng nó trước.”

“Tôi dạy con tôi liên quan gì đến cô?” Bất mãn cô xen vào việc của người khác, Tiêu Tát giương mắt, nhìn rõ gương mặt cô thì sững sờ, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Không phát hiện vẻ kinh ngạc trong mắt anh, cô lạnh nhạt mở miệng “Nếu đây không phải lần đầu đứa nhỏ chạy đến đây một mình, sao anh không cho rằng không phải do con bé mà là do dì Trần đó có vấn đề? Đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm, ai tốt với chúng, ai không tốt với chúng, có thể bọn chúng không biết cách biểu đạt nhưng thực ra trong lòng đều biết rõ.”

Nghe xong lời của cô, Tiêu Tát suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu hỏi con gái.

“Chân Chân, vừa rồi còn ở cùng với dì này à?”

“Dạ.” Cô bé nhìn về phía Triệu Phù nói tiếp “Papa à, dì này còn mua bánh và đồ uống cho con nữa.”

Nghe con gái nói xong, Tiêu Tát rút tiền mặt từ trong ví đưa cho Triệu Phù “Đây là tiền bánh và nước uống.”

“Không cần, tôi đề nghị anh dành nhiều thời gian chăm sóc con gái, nếu không lần sau không thấy cô bé thật thì có hối hận cũng không kịp.”

“Cảm ơn đề nghị của cô.” Anh tức giận bỏ lại một câu, ôm con gái xoay người rời đi.

Triệu Phù đi theo sau lưng họ, cùng đi vào một tòa cao ốc gần đó.

Đang đợi thang máy thì thấy cô vẫn đứng bên cạnh, lông mày Tiêu Tát hơi nhíu lại “Cô không cần thiết phải đi theo chúng tôi như vậy, tôi sẽ không đánh con bé nữa.”

Cô chỉ dùng một câu nói lại khiến anh xấu hổ ngậm miệng.

“Tôi sống ở tòa nhà này.”

“Dì cũng ở đây?” Nghe thấy câu trả lời của cô, mặt Chân Chân lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Đúng vậy.” Nhìn về cô gái nhỏ thì vẻ mặt của Triệu Phù lại nhu hòa đi mấy phần.

“Cô cũng ở đây?” Tiêu Tát không nhịn được hỏi “Sao trước kia tôi chưa từng gặp cô?”

“Tôi mới dọn đến hai ngày trước.”

“Vậy sau này cháu có thể đi tìm dì để chơi không?” Chân Chân chớp mắt mong đợi nhìn Triệu Phù, cô rất thích dì đã cho mình bánh và đồ uống này.

“Đương nhiên có thể, dì ở tầng 11, phòng 58.” Triệu Phù mỉm cười gật đầu, nói số phòng mình.

Ánh mắt Chân Chân sáng lên, hưng phấn nói “Thật tốt quá, nhà cháu cũng ở tầng 11.”

“Thật sao?” Đôi mày thanh tú nhướng lên, không nghĩ tới cô bé này lại là hàng xóm của mình.

Cửa thang máy mở ra, ba người cùng đi vào thang máy.

Rất nhanh, thang máy đã lên tầng 11, sau khi ra khỏi thang máy, rốt cuộc Tiêu Tát không nhịn được nữa nhìn về phía Triệu Phù.

“Cô thật quá đáng.”

“Tôi quá đáng chỗ nào?” Cô thật không hiểu sao tự nhiên anh ta lại chỉ trích mình.

“Cô vẫn không nhận ra tôi.” Anh mang theo hờn giận tố cáo.

Bạn học ba năm cấp ba, anh vừa nhìn đã nhận ra cô, thế mà đến giờ cô vẫn không nhận ra anh, anh không tin gương mặt của mình thay đổi nhiều đến vậy.

Nghe lời anh nói lúc này Triệu Phù mới nhìn kỹ dung mạo của người đàn ông trước mặt này.

Anh có vầng trán đầy đặn, lông mi dài, hai mắt có hồn, sống mũi cao thẳng, chóp mũi có thịt, cánh môi dày và đỏ, mái tóc màu đen cắt ngắn gọn gàng.

Từ sâu trong trí nhớ dần dần hiện lên một bóng dáng, tương tự với người đàn ông trước mắt.

“Anh là bạn học cấp ba của tôi?” Cô nhớ ra, tên của anh hình như là Tiêu Tát.

“Rốt cuộc cô cũng nhớ ra.” Lúc này anh mới hài lòng gật đầu, đang định mở miệng hàn huyên mấy câu thì thấy cô lấy lại chiếc áo khoác đen trên người con gái, sau đó phất tay nói hẹn gặp lại với con gái.

Triệu Phù mở cửa đi vào, hoàn toàn không nói với anh một câu nào.

Nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, Tiêu Tát có chút kinh ngạc, tính cách của cô vẫn lạnh lùng như trước kia.

Liếc mắt nhìn cửa nhà cô, anh ngượng ngùng dắt con gái về nhà.
Bình Luận (0)
Comment