Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 139

Trong một căn gác xếp cũ kỹ.

Cửa bị đẩy ra mang theo một tia sáng chói mắt chiếu vào căn phòng trái ngược hoàn toàn, u ám như hầm băng.

Tần Nghị Hằng tái nhợt nằm trên giường lớn, nghe thấy tiếng động, đôi mắt mở cũng không mở, hắn biết rõ người vào chính là Tô Mộc Tình.

Hắn đã bị nhốt ở đây năm ngày, nơi này không có cái gì cả, hắn cũng không phải chưa thử chạy trốn, dù sao một người đàn ông làm sao có thể thua trong tay một người phụ nữ, thế nhưng không nghĩ tới Tô Mộc Tình lại bỏ thuốc vào thức ăn của hắn, khiến hắn không còn chút sức lực nào.

Nếu hắn không ăn, cô ta sẽ thừa dịp lúc hắn mệt mỏi ngủ sẽ cưỡng ép uống thuốc vào, mặc kệ dùng bất kỳ biện pháp nào để có thể khiến hắn nằm ở đây như một kẻ tàn phế.

Hắn biết cô ta điên rồi nhưng hắn vẫn còn đánh giá thấp mức độ phát điên của cô ta.

Nếu có thể, hắn hận không thể tự tay giết chết người đàn bà này.

Tô Mộc Tình bế Nhạc Nhạc hôn mê, hưng phấn đi vào, lại đóng cửa lại, nói: “Nghị Hằng, em mang con trai của chúng ta về rồi nè, anh mở mắt ra nhìn thử xem, em cam đoan anh nhất định sẽ thích nó”

Nghe thấy thanh âm khiến người ta lông tóc dựng đứng, Tần Nghị Hằng mở mắt ra, muốn xem cô ta lại làm chuyện đáng sợ gì.

Tô Mộc Tình ôm Nhạc Nhạc đến trước mặt Tần Nghị Hằng như hiến tế vật báu “Anh xem, đáng yêu không? Nó chính là con trai của chúng ta đó. Nó đang ngủ, bộ dạng thật xinh đẹp có phải hay không?”

Tần Nghị Hằng nhìn thấy đứa nhỏ kia, hai mắt đột nhiên trừng lớn, không thể tin “Mộc Tình, đây là con trai của Mộc Vũ, cô bắt nó tới làm gì?”

Tô Mộc Tình cau mày nói: “Nghị Hằng, anh đang nói cái gì vậy? Đây là bảo bối của chúng ta nha, đây là con trai của em và anh, anh quên sao? Sau này một nhà ba người chúng ta có thể cùng sống hạnh phúc bên nhau rồi”

Cô ta càng nói càng hưng phấn: “Anh không phải là luôn muốn có một đứa con, muốn có một gia đình sao? Anh xem, em đã mang đến cho anh rồi đây này. Nghị Hằng, chúng ta sẽ nuôi nó lớn, sau đó, anh cũng sẽ từ từ yêu em, được không?”

Tần Nghị Hằng cảm thấy người phụ nữ trước mắt này quả thật đáng sợ hơn cả ma quỷ “Tô Mộc Tình, cô tỉnh lại đi! Con của tôi và cô đã chết rồi, đã chết từ lâu rồi! Nhạc Nhạc là con trai của Mộc Vũ, không phải là của tôi, lại càng không phải là của cô!”

Hắn muốn lập tức đoạt lấy Nhạc Nhạc, đánh cho Tô Mộc Tình tỉnh lại, nhưng thậm chí ngay cả bò xuống giường hắn cũng không làm được, hắn không xứng làm một thằng đàn ông mà!

Tô Mộc Tình như bị kích động, hét ầm lên: “Anh nói điên cái gì đó? Nó là bảo bối của anh, cũng chính là bảo bối của em! Nó nhất định là con trai của em, nếu không, em sẽ giết nó ngay lập tức, anh tin không?” Nói xong, bàn tay cô ta đưa lên cổ mảnh khảnh của Nhạc Nhạc.

Tần Nghị Hằng không dám nói nữa, sợ hãi sẽ kích động thần kinh của cô ta.

Tô Mộc Tình thỏa mãn ôm Nhạc Nhạc, đặt nó nằm bên cạnh Tần Nghị Hằng, sau đó cô ta nắm lấy tay Tần Nghị Hằng nói: “Nghị Hằng, anh xem chúng ta bây giờ thật tốt, chúng ta cũng có thể trở thành một nhà ba người hạnh phúc”

Tần Nghị Hằng im lặng, không một chút cảm xúc, thậm chí cả ánh mắt cũng không dám nhắm lại, sợ Tô Mộc Tình sẽ làm ra chuyện điên rồ khác.

Ngày hôm sau, Tô Mộc Tình đi ra ngoài, khóa cửa lại. Tần Nghị Hằng lập tức lay tỉnh cậu nhóc: “Nhạc Nhạc, con có sao không? Mau tỉnh!”

Nhạc Nhạc xoa nhẹ hai mắt, mở mắt ra liền nhìn thấy Tần Nghị Hằng “A? Sao lại là chú? Chẳng phải chú là cái chú hôm trước cháu cùng ba ba nhìn thấy đang nói chuyện với ma ma sao?” Nhạc Nhạc mê man một đêm, thuốc mê cũng tan hết.

Cậu nhóc xoay đầu, đôi mắt lập tức trợn thật lớn: “Ai nha, Nhạc Nhạc nhớ rồi, là cái cô xấu xa kia bắt cóc Nhạc Nhạc nha!” Cái từ “bắt cóc” này là do câu học từ một bộ phim hoạt hình, trong phim thật nhiều thật nhiều người xấu, cuối cùng anh hùng sẽ xuất hiện giải cứu hết mọi người! Nhạc Nhạc bây giờ có cơ hội trở thành anh hùng rồi!

Nếu Phong Kính biết được ý nghĩ của Nhạc Nhạc lúc này, hắn nhất định sẽ ném Tiền Phong xuống sông để hắn ta tìm con của mình về.

Cậu nhóc mở to mắt, nghĩ một chút liền nói: “Chú có Mao gia gia không?”

Tần Nghị Hằng theo không kịp suy nghĩ của nó “Mao gia gia?”

Nhạc Nhạc cố gắng giải thích: “Là Mao gia gia có thể dùng để mua thức ăn, rồi mua đồ chơi đó”

Tần Nghị Hằng chợt nhận ra thứ Nhạc Nhạc nói là tiền, nhưng thằng nhóc muốn làm gì đây?

“Trong túi của chú”

Nhạc Nhạc vội lật người thò tay vào túi quần của Tần Nghị Hằng, kết quả quả nhiên lấy được một tờ tiền màu đỏ. Thằng nhóc vo tròn tờ tiền ném qua cửa sổ. Căn gác xếp này khá cao, không gian lại chật chội, bình thường không có người chú ý tới nơi này, cho dù có lớn tiếng kêu cứu cũng sẽ không có ai nghe thấy, đây cũng là nguyên nhân Tô Mộc Tình chọn nơi này.

“Con ném đi làm gì?” Tần Nghị Hằng khó hiểu hỏi.

Nhạc Nhạc giải thích: “Chú tiểu Phong nói với Nhạc Nhạc, trên thế giới này không ai là không thích Mao gia gia cả, Nhạc Nhạc ném tiền xuống dưới nhất định sẽ có người nhặt được và cứu chúng ta” Cậu đắc ý, Nhạc Nhạc quả nhiên rất thông minh.

“Chú ơi, dưới đó có người nhặt được kìa!”

Tần Nghị Hằng giật mình, như vậy là bọn họ có thể được cứu, đúng không?

Nhưng Nhạc Nhạc khá nhỏ con, dù đứng trên băng ghế cũng khó vươn đầu lên được, ngẫu nhiên có người bên dưới ngẩng đầu nhìn, rồi lại cúi đầu bước đi.

“Này! Nhạc Nhạc ở đây nè! Mau nhìn nha!” Thằng nhóc cố gắng nhảy bậc lên muốn để ai đó có thể nhìn thấy mình, nó gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vo tròn tờ tiền khác ném xuống.

Cuối cùng cũng có người thấy lạ, ngẩng đầu cẩn thận nhìn.

Ngay lúc Nhạc Nhạc hưng phấn nhảy dựng lên, một bàn tay bịt kín miệng cậu, kéo cậu từ trên ban công xuống.

Tô Mộc Tình lạnh lùng nói: “Mẹ không phải đã bảo con không được chơi những trò mạo hiểm hay sao? Nếu không, mẹ sẽ đánh đòn con cho xem” Thanh âm trầm thấp đến dọa người.

Ánh mắt kia thật đáng sợ, đáng sợ tới mức Nhạc Nhạc không dám lên tiếng. Từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng có ai đối xử với cậu như vậy, cho nên nó hoàn toàn bị hù sợ.

Tần Nghị Hằng lập tức nói: “Tô Mộc Tình, cô đừng đánh Nhạc Nhạc, nó chỉ là một đứa nhỏ. Nếu cô dám động đến nó, tôi sẽ liều mạng với cô!”

Tô Mộc Tình không thể tin nhìn người đàn ông cô ta yêu nhất trên đời, nước mắt chảy ra: “Nghị Hằng, anh vì đứa bé này… mà liều mạng với em? Tại sao… tại sao?”

Tần Nghị Hằng gắng gượng bò xuống giường, đem Nhạc Nhạc kéo vào trong lòng ngực của mình, nói: “Tô Mộc Tình, tôi với cô đã kết thúc từ hai năm trước rồi, cô… buông tay đi”

“Buông tay? Anh thế mà bảo em buông tay sao? Em vì anh trả giá mọi thứ, tại sao anh có thể bảo em buông tay?” Tô Mộc Tình điên cuồng hét ầm lên, tiếng thét chói tai kia khiến Nhạc Nhạc sợ đến mức rúc sâu vào trong lòng Tần Nghị Hằng.

Cô ta lao đến trước mặt Tần Nghị Hằng, trên mặt toàn là nước mắt “Anh nhìn khuôn mặt của em đi, em bây giờ giống chị ta như đúc. Nghị Hằng, xin anh hãy nhìn đi, em lúc này rất giống với chị ta… Tại sao anh còn không yêu em? Tại sao?”

Tần Nghị Hằng đã muốn phát điên vì cô ta rồi “Mộc Tình, trước kia là anh sai, cho nên em bị anh kéo theo vào sai lầm đó. Chúng ta cùng nhau làm Mộc Vũ tổn thương, em quay đầu lại đi, đừng tạo thêm tội lỗi nữa…”

“Quay đầu lại?” Tô Mộc Tình chậm rãi đứng lên, cười, nước mắt trên mặt cô ta nhanh chóng biến mất, vẫn chỉ cười “Nghị Hằng, em đã đến bước này, không còn đường quay đầu nữa rồi”

Tô Mộc Tình chậm rãi lấy ra chiếc khăn tẩm thuốc mê, chậm rãi đi đến.

Tần Nghị Hằng quát: “Cô định làm gì?”

Tô Mộc Tình cầm khăn tay, mạnh bóp lên mũi Tần Nghị Hằng, sau đó là Nhạc Nhạc.

Cô ta chảy nước mắt, nhưng trong ánh mắt lại chan chứa nụ cười điên cuồng “Anh đã không yêu em, như vậy… chúng ta liền cùng nhau đi chết đi! Dù sao anh cũng không sống được bao lâu nữa, không bằng, chúng ta cùng đi chết đi!”

____________________________

Lúc đó, Tô Mộc Vũ mê man, hung hăng run rẩy một chút rồi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc!”

Cô vừa mơ thấy Nhạc Nhạc xảy ra chuyện, nó khóc, vươn tay về phía cô cầu cứu, cho dù cô có chạy đến như thế nào đi nữa cũng như bị ngăn cách bởi một tầng ngoại lực, cho dù người cô đầy máu cũng không thể chạy đến gần nó.

Phong Kính cũng một đêm không ngủ, đôi mắt đã tràn ngập tơ máu, vội ôm lấy Tô Mộc Vũ nói: “Mộc Vũ, em chỉ nằm mơ thôi, Nhạc Nhạc không có chuyện gì. Anh xin thề, Nhạc Nhạc sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì!”

Tô Mộc Vũ hoàn toàn lúng túng: “Không! Phong Kính, em sợ, em cảm thấy Nhạc Nhạc đang gặp nguy hiểm, nó đang gặp nguy hiểm, nó đang gọi em mà em không thể cứu được nó, thậm chí nó đang ở nơi nào em cũng không biết. Em sợ, Phong Kính, em rất sợ…”

Cho dù bên ngoài có cố gắng kiên cường bao nhiêu cũng vô ích, cô cũng chỉ là một người làm mẹ, Nhạc Nhạc chính là sinh mệnh của cô, nếu sinh mệnh không còn thì cô sống bằng cách nào đây?

Phong Kính khẽ quát một tiếng: “Mộc Vũ, em phải bình tĩnh! Nhạc Nhạc còn đang chờ em đó!”

Tô Mộc Vũ bị tiếng vừa quát này đánh tỉnh, cô lau nước mắt trên mặt, đúng vậy, Nhạc Nhạc đang đợi cô, cô là một người mẹ mạnh mẽ, không ai có thể tổn thương con trai của cô.

Cừu Văn biểu tình nghiêm túc chạy đến, nói: “Đại thiếu, nhận được hai tin tức. Một là có người nhìn thấy một người phụ nữ rất giống đại thiếu phu nhân ôm một đứa nhỏ xuất hiện ở khu Lão Nhai. Tin thứ hai là Tần Nghị Hằng được chẩn đoán bị u não giai đoạn cuối, chỉ còn ba tháng, mấy ngày trước hắn ta đột nhiên mất tích cho nên thuộc hạ nghĩ rằng…”

Tô Mộc Vũ lập tức truy vấn: “Nghĩ cái gì?”

“Thuộc hạ sợ rằng Tô Mộc Tình bị kích động nên mang theo tiểu thiếu gia cùng Tần Nghị Hằng…”Cừu Văn không biết nên dùng từ như thế nào.

Sắc mặt Phong Kính thâm trầm, lập tức đứng dậy nói: “Dẫn người đi, nghiêm chỉnh lục soát toàn bộ khu Lão Nhai, lục soát từng nhà một, tôi không tin không tìm thấy người!” Hắn động sát tâm, lần đầu tiên sau nhiều năm qua hắn động sát tâm. Tô Mộc Tình này, hắn nhất định sẽ bầm thây cô ta ra vạn đoạn, không bao giờ buông tha!

Sắc mặt Tô Mộc Vũ nháy mắt trắng bệch, cô gắt gao cắn chặt môi dưới, siết chặt cánh tay Phong Kính nói: “Phong, dẫn em đi tìm, em và anh cùng nhau đi tìm!”
Bình Luận (0)
Comment