Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 16

ô Mộc Tình bị đẩy lui về phía sau, nếu không được Tần Nghị Hằng đỡ được, chỉ sợ đã té một cách chật vật.

Cô ta trừng mắt giận dữ nhìn gã đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt. Cô ta lớn từng này, cho tới bây giờ cũng chỉ có nam sinh ân cần vây quanh, chưa từng có kẻ dám đẩy ngã. Đến khi nhìn rõ bộ dạng người nọ, cô ta giật mình, người này so với anh rễ không kém hơn chút nào, thậm chí… chỉ có hơn chứ không kém.

Cô ta ghen tị cắn chặt răng.

“Mộc Tình, em không sao chứ?” Tần Nghị Hằng bị Tô Mộc Tình theo bản năng nắm chặt tay đến phát đau liền nhíu mi hỏi.

Tô Mộc Tình lúc này mới kịp phản ứng vội vàng buông tay ra, ủy khuất nói: “Anh rễ, em không sao, chỉ là chân hình như hơi đau”

Tần Nghị Hằng không đếm xỉa tới cô ta, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn người đột nhiên xuất hiện. Hắn nhíu mày, dường như đang suy đoán xem hắn ta cùng Tô Mộc Vũ rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào.

Phong Kính ôm Tô Mộc Vũ, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu của cô, thì thầm bên tai: “Bây giờ để tôi dạy cô khoá thứ hai”

Một mùi thuốc súng dần dần lan tràn.

Tô Mộc Tình dựa vào vòng tay Tần Nghị Hằng, ủy khuất nói: “Chị, người này là ai vậy? Vừa rồi anh ta đẩy em đau quá, còn nữa, anh ấy nói chuyện thật là khó nghe. Chúng ta là chị em thân nhất đúng hay không?”

Hừ! Chẳng qua chỉ là một gã đàn ông bình thường mà thôi, bộ dạng tuấn tú thì sao? Chỉ được vẻ bên ngoài, về thân phận về trình độ thì làm sao bằng được anh rễ của cô chứ.

“Chị em thân nhất?” Tô Mộc Vũ nghe thế, sắc mặt đột nhiên xanh trắng.

Chị em? Chị em mà có thể đi cướp chồng chị mình sao? Chị em mà có thể hại cô đến có nhà mà không thể về sao? Thế mà còn… không biết liêm sỉ nhắc nhở cô nhiều lần rằng… họ là chị em!

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Mộc Vũ, Phong Kính giơ tay nhéo chóp mũi của cô, thân mật nói: “Em xem, em lại quên mất lời anh nói rồi sao? Tuy rằng sói và chó là cùng một loài, nhưng người và súc sinh vĩnh viễn cũng không thể trở thành thân thiết được, biết chưa?”

Đầu ngón tay ấm áp ở trên chóp mũi của cô nhẹ nhàng lướt qua, Tô Mộc Vũ xấu hổ hơi hơi đỏ mặt.

Những lời này là cùng nhắm vào Tô Mộc Tình và Tần Nghị Hằng, sắc mặt hai người khó coi muốn chết lại không dám phản bác, một khi phản bác chẳng khác nào chính mồm thừa nhận.

Tần Nghị Hằng tức giận đến nổi trận lôi đình, thấy Phong Kính muốn kéo Tô Mộc Vũ đi liền rống lên một tiếng: “Đứng lại! Tô Mộc Vũ, tên này là gã đàn ông vô danh tiểu tốt cô mới câu dẫn được sao?”

Phong Kính khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, cước bộ cũng không ngừng. Người có thể ra lệnh cho hắn đứng lại cũng chưa có sinh ra đâu.

Tần Nghị Hằng bỏ qua Tô Mộc Tình, đuổi theo, một cơn tức giận không biết từ đâu ra đánh úp vào hắn.

Tô Mộc Tình bên trong vui vẻ nhưng bên ngoài lại tỏ ra mình bị uỷ khuất, nhìn thấy anh rễ đuổi theo hai người kia, bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy bóng lưng người đàn ông kia có chút quen thuộc, đột nhiên trong đầu chợt lóe, chỉ vào bóng lưng thét to: “Hắn là chính là… gã đàn ông trong tấm ảnh”

Những lời này giống như thuốc nổ, nhanh chóng nổ tung.

Chuyện cũ đau đớn đột nhiên bị nhắc lại, trong đầu Tô Mộc Vũ liền ong lên một cái, theo bản năng níu chặt Phong Kính mới có thể đứng vững.

Tô Mộc Tình không thể tin che miệng lại nói: “Chị, em còn tưởng rằng chị bị oan, chị vốn dĩ thuần khiết tốt đẹp như thế, làm sao có thể vì một người đàn ông vô danh tiểu tốt mà phản bội lại anh rễ chứ? Không thể tin rằng chị…”

Những lời này trực tiếp đánh vào Tần Nghị Hằng, hắn mạnh mẽ cất bước chạy tới, bắt lấy cổ tay của Tô Mộc Vũ, giống như là muốn đem xương cốt của cô bóp nát, quát lên:

” Tô Mộc Vũ, cô không phải nói cô cùng tên đàn ông đó không biết nhau sao? Cô không phải nói rằng cô trong sạch sao? Cô rốt cuộc đã cho tôi đeo cái nón xanh trên đầu bao lâu rồi? Hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng. Cô nói mau, cô có phải đã ăn nằm cùng gã đàn ông này rồi không?”

Tô Mộc Vũ cả người loạng choạng, giống như bị sấm đánh trúng, máu ngừng chảy, cả người hoàn toàn không còn chút sức lực. Cô từng có thể mắng chữi bọn họ một cách hợp tình hợp lý, mà bây giờ…

Nắm tay Phong Kính đấm vào mặt Tần Nghị Hằng, đem Tô Mộc Vũ ôm vào trong ngực nói: “Cô ấy bây giờ là bạn gái tôi, anh không có tư cách quản, càng không có tư cách chất vấn. Cút!”

“Thằng khốn!” Tần Nghị Hằng ngay cả khóe miệng dính tơ máu cũng chẳng quan tâm lau đi, hắn bị chọc giận đến điên lên, chỉ muốn xông vào đánh gã đàn ông khiến hắn bị cắm sừng.

Nhưng lúc nào cũng ngồi trong phòng làm việc giống Tần Nghị Hằng thì làm sao có thể so với thân thể cường tráng của Phong Kính, rất nhanh liền bị đánh ngã ra đất.

Tô Mộc Tình sợ tới mức hét ầm lên, cô chỉ là muốn gây mẫu thuẫn cho chị ta cùng với anh rễ, ai ngờ có thể dẫn đến đánh nhau.

“Anh rễ, anh rễ,… cứu mạng! Người đâu, mau tới cứu mạng! Ở đây có kẻ muốn giết người!” Cô ta bất chấp hình tượng, chạy ra lớn tiếng xin giúp đỡ.

Nghe thấy Tô Mộc Tình thét chói tai, Tô Mộc Vũ bước lên phía trước ôm lấy sau lưng Phong Kính ngăn lại: “Đừng đánh nữa!”

Phong Kính là ai cô không biết, nhưng Tần Nghị Hằng là người như thế nào cô biết rất rõ. Nếu việc này trở nên lớn, liên luỵ đến Phong Kính, tội của cô không thể tha thứ!

Nhưng âm thanh thét chói tai của Tô Mộc Tình đã sớm khiến rất nhiều người xuất hiện.

Tô Mộc Vũ thấy thế thầm nghĩ không tốt, vội vàng ôm lấy Phong Kính, dùng ánh mắt khẩn cầu hắn dừng tay.

Phong Kính nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của cô, lúc này mới dừng tay.

Thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Tô Mộc Tình càng có thêm sức lực tiến lên ôm anh rễ, đau lòng nhìn khóe miệng hắn chảy máu, hướng Phong Kính thét to: “Bọn tôi sẽ tố cáo anh! Nhất định sẽ tố cáo khiến anh táng gia bại sản!”

Quần áo Phong Kính chỉ một chút hỗn độn, không thèm để ý chút nào lời cảnh cáo. Khóe miệng hắn giương lên, ánh mắt lạnh như băng: “Chỉ bằng cô sao?”. Ánh mắt kia, giống như một bậc vua chúa đứng trên cao, miệt thị những thứ bé nhỏ không đáng kể, khiến cho người ta không chịu nổi mà cõi lòng lạnh tái.

Tô Mộc Tình khóc lóc om sòm, lời nói lập tức nghẹn nơi yết hầu.
Bình Luận (0)
Comment