Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 160

Mắt Chu Hiểu Đồng vừa mở ra, đại não lập tức cảnh giác. Cô nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, chắc hẳn là ai đó đang tắm.

Vì thế, mấu chốt nhanh chóng lao vào đại não.

Căn phòng xa lạ, quần áo tán loạn trên mặt đất, tiếng nước trong phòng tắm… còn có chính mình, không quần áo.

Sắc mặt Chu Hiểu Đồng lúc xanh lúc trắng, trắng rồi lại xanh, răng nghiến lại, ánh mắt đỏ rực như muốn giết người.

Trí nhớ dừng lại lúc bị chuốc thuốc tối hôm qua, bị gã Ngô quản lí ôm vào ngực, gương mặt kinh tởm như mặt heo từ từ tiến lại… Sau đó, toàn bộ hóa thành bọt xà phòng, mơ mơ hồ hồ nhớ không rõ. Chẳng lẽ là cái tên Ngô quản lí kia?

Chu Hiểu Đồng cắn mạnh vào tay mình, dùng sức cắn cho chảy máu. Cô lau lau khóe mắt ẩn chút nước, nhanh chóng mặc quần áo vào, cầm lấy một cây gậy bóng chày trong góc phòng, đi đến phòng tắm.

Tiếng nước trong phòng tắm đúng lúc ngưng lại, một bóng người với mái tóc ướt sũng, nửa người dưới được che lại bởi một chiếc khăn trắng. Khi hắn đi ra, bất ngờ một cây gậy bóng chày vung đến.

Hắn bất chấp buông chiếc khăn đang lau tóc ra, vội đưa hai tay đỡ lấy, mở miệng quát to: “Ai da, một gậy này nện xuống là chết người đó, em muốn mưu sát chồng à?” Chu Hiểu Đồng là dùng toàn lực, cho dù hắn có ngăn lại được thì hai tay cũng bị ửng đỏ.

Chu Hiểu Đồng nhìn thấy Tiền Phong, cái miệng kinh ngạc mở lớn “Tại sao… lại là anh?”

Một câu này khiến cho Tiền Phong vô cùng căm tức: “Sao lại không phải anh? Không phải anh thì em nghĩ là ai?”

Còn dám hỏi như vậy sao? Bất kỳ một thằng đàn ông nào nghe thấy cũng vô cùng khó chịu. Tại sao là anh? Mẹ nó, rốt cuộc tối hôm qua cô nghĩ hắn là thằng nào?

Chu Hiểu Đồng vỗ đầu mình, một vài hình ảnh chằng chịt tối hôm qua từ từ chui vào đại não. Hai má cô đỏ lên, nắm cổ áo của hắn lên, hỏi: “Làm sao anh… Làm sao anh… có thể làm vậy?”

Bọn họ đã chia tay, không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, chuyện xảy ra lần này rốt cuộc là tại sao đây?

Cô đã phải rất cố gắng mới có thể quyết tâm cắt đứt đoạn tình cảm này, tại sao lượn một vòng lại quay trở về vị trí ban đầu? Một cảm giác bất lực nảy sinh trong lòng, Chu Hiểu Đồng thấy mình bây giờ rối hết lên rồi .

Đôi mắt Tiền Phong trừng to như chuông đồng, nói: “Này, thấy là anh nên em không vui đúng không? Em nghĩ là dáng người cứng nhắc cùng với cơ thể không chút khiêu gợi của em có thể khơi dậy dục vọng của anh sao? Chu Hiểu Đồng, em nhớ kỹ cho anh, nếu anh không giúp em, thì em sớm đã bị kẻ khác lợi dụng rồi, đến lúc đó em có muốn kiêu ngạo cũng không còn gì để kiêu ngạo nữa đâu”

Hắn cảm thấy thật tức điên, hắn có ý tốt vì cô mà đánh nhau, sau đó ôm cô trở về, người ta ngược lại không những không cảm động mà còn trách cứ hắn. Tiền Phong hắn có tấm lòng thật tốt, thế mà bị người ta xem thành lòng lang dạ thú!

Chu Hiểu Đồng chán ghét nhất chính là biểu tình đắc ý của hắn, giống như cái gì cô cũng phải dựa vào hắn, giống như cái gì cô cũng cần phải có sự bố thí của hắn, mà cô thì lại nhất định phải mang ơn hắn.

Cô nghiến răng, nói: “Em không bảo anh giúp!”

Tiền Phong cắn răng như muốn nghiến chết cô. Hắn hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn ngập nụ cười châm chọc “A! Thì ra là em nguyện ý làm chuyện đó. Tốt! Tốt! Là anh đã xen vào chuyện của người khác, không nghĩ tới em lại là loại người này, tối hôm qua cưỡi trên người anh, xoay lưng một cái lại thành bộ dạng này”

Tiền Phong càng nói càng tức: “Tối hôm qua là em nguyện ý, là anh phá hủy buổi hẹn của em, phá hủy việc làm ăn của em. Bây giờ em trở về đi, trở về tìm lão già kia của em đi, trở về mà van xin hắn ta, anh đảm bảo sẽ thành toàn chuyện vui của hai người!”

Hắn thật không biết, trên đời này có người phụ nữ như vậy sao? Có sao? Thật sự muốn chọc tức hắn đúng không?

Chu Hiểu Đồng nghe xong, đồng tử bỗng dưng thu nhỏ lại, mặt nhanh chóng tái nhợt. Cô thật muốn cho hắn một cái tát để khiến hắn rút lại những lời này.

Có lẽ Tiền Phong cũng rất tức giận. Hắn giữ chặt cổ tay cô, lạnh lùng nói: “Trước kia, những thứ đó anh đều chấp chận nên mới để em thoải mái, em thật nghĩ rằng anh vẫn thoải mái để em làm những chuyện mình muốn à? Sao em không chịu học một chút từ Mộc Vũ đi? Cô ấy luôn luôn tận tâm, dịu dàng với Phong Kính. Quên mất, anh sao có thể dùng tiêu chuẩn của Mộc Vũ để yêu cầu em được? Em căn bản không bao giờ với tới trình độ đó!”

Nói liền một mạch, Tiền Phong vẫn há miệng, lúc này mới nhận ra vừa nãy mình đã nói những gì. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Đồng, cô đang cười, nhưng khóe mắt đầy nước mắt.

“Hiểu Đồng, anh…”

Tiền Phong nhận thấy hắn phải giải thích điều gì đó, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra được nên nói cái gì, ngay cả não hắn bây giờ cũng giống như một mớ bòng bong, không biết rõ cái gì ra cái gì.

Chu Hiểu Đồng lắc lắc đầu, dường như muốn xóa bỏ đi dao động trong đầu mình. Sau đó cô bình tĩnh rút tay mình ra khỏi tay hắn, cầm lấy túi xách của mình rời khỏi căn phòng này.

Tiền Phong vươn tay muốn giữ lấy nhưng Chu Hiểu Đồng đã đi nhanh đến thang máy, kiên quyết nhấn nút, nhắm mắt lại. Cánh cửa chầm chậm đóng lại trước mắt hắn.

Tiền Phong đứng trước thang máy, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, thật muốn đập chết hắn đi cho rồi!

_______________________

Chu Hiểu Đồng đứng trong thang máy, cười.

Có trời mới biết khi hắn nói ra câu kia, cả trái tim cô như bị một con dao nhọn cắm vào, sau đó chậm rãi rút ra.

Xem đi, hắn rốt cuộc cũng nói ra, nhịn hai năm rốt cuộc cũng vẫn phải nói ra. Hắn luôn luôn xem cô như Mộc Vũ, cuối cùng cũng nhận ra cô và Mộc Vũ là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau cho nên bất mãn, chán ghét mà vứt bỏ cô đi. Cô chỉ biết, cô chỉ biết…

Cho tới bây giờ cô chỉ biết mình là Chu Hiểu Đồng, nếu cô biến thành Mộc Vũ thì Chu Hiểu Đồng phải trở thành cái gì bây giờ? Sẽ hoàn toàn biến mất sao?

Thang máy từ từ đi xuống, giống như từ mặt đất rơi xuống địa ngục.

Thang máy “đinh” một tiếng tới tầng dưới cùng, cửa thang máy mở ra.

Hai bóng người đang đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy Chu Hiểu Đồng thì kinh ngạc kêu lên: “Hiểu Đồng?”

Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính vác theo một đống bịch to bịch nhỏ mua từ siêu thị. Thì ra Tiền Phong đưa cô đến căn hộ phía trên lầu nhà Phong Kính. Chu Hiểu Đồng giật mình, vội quay đầu lại lau nước mắt trên mặt.

Tô Mộc Vũ chưa từng nhìn thấy cô khóc, lo lắng giữ chặt tay cô, hỏi: ” Hiểu Đồng, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho chị biết được không?”

Chu Hiểu Đồng quay đầu lại, nước mắt trên mặt đã gần như biến mất, giống như chúng vốn dĩ chưa từng xuất hiện. Cô nhún nhún vai, cười nói: “Có chuyện gì là có chuyện gì? Do bụi bay vào mắt em thôi. Hai người lên đi, em cũng sắp trễ giờ làm rồi” Dứt lời, cô như chạy trốn lướt qua hai người, rời khỏi nơi này.
Bình Luận (0)
Comment