Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 164

“Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!”

Ngay lúc Chu Hiểu Đồng muốn vung tay lên tát hắn, Tiền Phong đột nhiên liền thốt lên một câu như vậy.

Bàn tay Chu Hiểu Đồng dừng giữa không trung. Hắn đang… nói cái gì vậy? Là do cô đang bị ảo giác sao?

Kết hôn? Ký cái gì?

Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong khẽ cong, lập tức nắm lấy tay Chu Hiểu Đồng, đem bàn tay của mình bao bọc lấy tay cô. Hắn nói: “Đầu đất, nghe không hiểu à? Anh bảo chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, cách nói khác chính là anh đang cầu hôn em đó!”

Tiền Phong dương dương tự đắc, cảm thấy một chiêu của mình thật soái đến ngây người. Nhìn kìa, toàn bộ nữ giới quanh đây đều cảm động đến rơi lệ nha.

Tiền Phong đắc ý cười lộ ra hàm răng trắng bóng, phất phất tay tới nữ giới xung, cảm ơn họ đã vây xem ủng hộ.

Những lời liên tiếp kia giống như thanh gậy đập lên đầu cô, khiến cô đầu hoa mắt choáng.

Tiền Phong nghĩ là cô đang cảm động, ai ngờ cô vung tay lên giữ lấy cánh tay hắn bẻ ngoặc về phía sau, đau đến nỗi hắn hét to lên.

Đôi mắt Chu Hiểu Đồng đỏ ngầu, nói: “Tiền Phong, em không không phải là con búp bê trong tay anh để tùy ý đùa giỡn”

Loại chuyện này không thể lấy ra đùa giỡn được. “Kết hôn” là hai chữ thiêng liêng trong lòng mỗi người phụ nữ, không được coi thường nó, càng không cho phép có người lấy ra đùa giỡn.

Tiền Phong bật cười, xoa xoa gương mặt của cô, có chút chán ghét mấy hạt mụn đo đỏ trên làn da mịn màng này. Hắn nói: “Em nổi mụn, thật xấu!”

Mặt Chu Hiểu Đồng đỏ lên, muốn giơ đánh cho hắn một quyền lại bị Tiền Phong né được. Hắn giang tay, thừa dịp cô không để ý liền ôm lấy vòng eo cô, miệng kề sát tai cô nói nhỏ:

“Đầu đất, anh đang nói thật. Anh lập lại lần nữa, chúng ta kết hôn đi!”

Kết hôn?!

Lúc Chu Hiểu Đồng nghe rõ được điều này, trái tim nhói lên một cái giống như có kẻ dùng gậy gõ từng nhịp vào tim mình.

Một giọt nước mắt liên rơi xuống, lăn dài trên mặt cô, lăn qua môi cô. Cô vốn dĩ vẫn không nhận ra mình đang khóc.

Tiền Phong nhìn thấy nước mắt trên gương mặt cô, khẽ thở dài một tiếng. Hắn kề môi hôn lên làn da mịn màng, hôn lấy những giọt nước mắt, sau đó ngậm lấy môi Chu Hiểu Đồng.

Nụ hôn kia, hết sức triền miên, bởi vì trước mắt nhiều người nên cũng chỉ ngậm nhẹ một chút nhưng vẫn không gây trở ngại với một Tiền thiếu vốn có kỹ thuật hôn môi điêu luyện. Môi của hắn nhẹ nhàng dán lên môi của cô, đầu lưỡi lướt qua viền môi, mang theo tê dại, thấm ướt hai cánh hoa đo đỏ.

Vừa hôn xong, Chu Hiểu Đồng run run hỏi: “Anh không phải đang đùa giỡn em?”

Cô là siêu nhân, không sai, nhưng cô thật không chịu nỗi trò đùa này nếu như hắn nói dối.

Tiền Phong trừng to mắt, cam đoan: “Tất nhiên là anh không đùa!”

Chu Hiểu Đồng vươn tay, ôm cổ của hắn.

Tiền Phong ôm lấy cô, nhét vào trong xe, quay đầu lại nói với những đồng nghiệp nữ đang kích động đến chảy nước miếng: “Giúp tôi dọn dẹp chỗ này, sau này nhất định sẽ mời mọi người ăn cơm nha”

Những đồng nghiệp này đều thét chói tay, vỗ tay đáp ứng.

Porsche màu lam, chở Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng đang đỏ hồng đôi mắt đi.

Chuyện này không phải là do Tiền Phong nhất thời hứng khởi nói ra. Hắn cùng Chu Hiểu Đồng yêu nhau cuồng nhiệt thì cũng không phải, chỉ là khi cách xa cô, hắn thật không quen chút nào. Đảo mắt qua lại thì hắn cũng đã gần ba mươi, bà mẹ ở nhà lại suốt ngày thúc giục, muốn hắn mau chóng lập gia đình nên lúc nào cũng ép duyên này nọ, hắn thật đúng là không phục, không bằng cùng với Chu Hiểu Đồng, đi từng bước thì tính từng bước, cố gắng nhất định có thể đi qua cả đời này.

Hắn nhìn sang bên cạnh, Chu Hiểu Đồng vốn rất căng thẳng, rốt cuộc không chống lại cơn mệt mỏi nên nhắm mắt ngủ thiếp đi, nhưng những hạt mụn nho nhỏ vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Tiền Phong nhìn qua kính chiếu hậu, trong kính phản xạ lại khuôn mặt tuấn tú của mình liền tấm tắc tán thưởng: Chu Hiểu Đồng thật sự là may mắn mới có thể tìm được một người đàn ông như mình, đúng là phúc đức tám đời ăn chay niệm Phật nha.

Chu Hiểu Đồng khi tỉnh lại, chợt nhận ra mình đang ở nhà Tiền Phong.

Cô ngồi dậy, chậm rãi nhớ lại những chuyện phát sinh sáng nay, kích động cũng không còn, chỉ cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn.

Giống như một chú mèo, ngươi không cho nó cá, nó cũng ngoan ngoãn ăn thức ăn èo, nhưng một khi ngươi cho nó cá, nó ngược lại bắt đầu thấy lo sợ, con cá này có thể nửa đường bị người ta đoạt mất hay không? Hay hoặc là nó ăn con cá này rồi, sau này lại không có thì làm sao bây giờ?

Ngược lại, điều đó trở thành gánh nặng của cô.

Cô cảm thấy mình thật mệt mỏi.

Tỉnh táo lại, vui sướng buổi sáng đã bị hòa tan. Chu Hiểu Đồng ngồi bó gối trên giường, ngẩn người nhìn grap trải giường màu trắng.

______________________________

Tiền Phong quyết định kết hôn cùng Chu Hiểu Đồng, cũng thật không tiếp tục chần chờ, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. Thật ra hắn cũng có chút lo lắng, nếu mẹ hắn không đồng ý, chỉ có thể cầu cứu cha hắn thôi.

Cha của hắn là một vị quân nhân nghiêm chỉnh, áp lực lại không mạnh mẽ như mẹ hắn. Cha của hắn hàng năm đều đi công tác, hoặc là làm các loại công vụ bên ngoài, cái nhà này đều do mẹ hắn làm chủ, nhưng quyết định của cha vẫn còn có chút tác dụng.

Bên ông Tiền quả thật dễ dàng hơn một tý, hắn gọi điện thoại cho cha nói rõ một chút, cuối cùng vẫn được chấp thuận. Còn bên mẹ hắn, chỉ cần cha hắn đồng ý, mẹ hắn không thể không nói đạo lý được.

Cúp điện thoại, Tiền Phong cảm thấy như vậy cũng không có gì là không tốt, ít nhất cuộc sống về sau có Chu Hiểu Đồng bên cạnh, quả thật thú vị.

Thế nhưng khi nói với Chu Hiểu Đồng, muốn cô đưa ba mẹ đến cùng nhau ăn một bữa cơm. Trên mặt Chu Hiểu Đồng trông phút chốc có chút không ưng ý, cũng không thể tránh được ánh mắt của Tiền Phong.

Hắn liền không vui, đặt đũa xuống, nói: “Chu Hiểu Đồng, em lộ ra biểu cảm này là sao? Kết hôn là chuyện của hai gia đình, anh vất vả lắm mới lấy được sự đồng ý của cha anh, sao em lại không có chút gì là vui vẻ vậy? Chẳng lẽ em chán ghét gia đình anh làm bẩn chân em?”

Hắn khổ sở tự trãi thảm cho con đường hai người sau này, nếu là người phụ nữ khác, nhất định sẽ rất biết ơn hắn, sẽ nhảy cẫn lên mà vui mừng. Làm sao cái người tên Chu Hiểu Đồng này lại một chút sung sướng cũng không có?

Chu Hiểu Đồng cũng không có ý đó, vẫn nhịn mà giải thích, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn thấy không thích hợp.

Chẳng lẽ là quá nhanh sao? Đã qua hai năm dây dưa, kết quả này đến nhanh quá nên cô không kịp thích ứng?

Cô nghĩ không ra là nguyên nhân gì, đành phải đáp ứng. Lúc gặp mặt nên làm cái gì bây giờ, thôi, đến lúc đó… rồi tính…
Bình Luận (0)
Comment