Chu Hiểu Đồng cùng Tiền Phong lại hoà thuận, khiến cho người ta có chút bất ngờ, lại cũng nằm trong suy đoán.
Tô Mộc Vũ, Phong Kính, Phương Thiệu Hoa
chỉ nhún nhún vai, mỉm cười, cụng ly rượu trong tay. Thế nhưng có một
người lại giận Chu Hiểu Đồng không có tiền đồ, chính là Kiều Na, ngựa
tốt làm sao biết quay đầu?
Phương Thiệu Hoa thình lình chẹn ngang họng cô, nói “Vậy mà có người muốn quay đầu cũng không quay đầu được”
“Anh!!!” Kiền Na trừng mắt, thiếu chút nữa là không ngăn chính mình ném ly rượu vào mặt hắn.
Mặc kệ như thế nào, dù sao hai người kia cũng dày vò lẫn nhau lâu như vậy, rốt cuộc cũng hoà thuận, thiên hạ lại thái bình, bốn biển lại thái bình.
Chẳng hạn như lúc này…
Trong phòng bệnh, Chu Hiểu Đồng bưng canh gà, dùng muỗng múc một chút lên thổi, rồi đưa đến bên miệng Tiền Phong “Húp hết đi”
“Canh gà này thoạt nhìn đã thấy ngon,
nếm thử quả thật là rất ngon. Tuy nhiên nếu được ái thê dùng đôi môi anh đào kia mớm cho, trẫm nhất định sẽ cảm thấy đây còn hơn cả mỹ vị nhân
gian” Tiền Phong nháy đôi mắt hoa đào làm nũng, cái giọng kia quả thật
làm cho người khác phải nổi da gà.
Chu Hiểu Đồng giật giậtkhóe miệng, nói: “Nói tiếng người đi!”
Tiền Phong lập tức nói: “Bà xã, mớm cho anh đi!”
Sắc mặt Chu Hiểu Đồng lập tức đen thui,
nếu không phải Tiền Phong bây giờ còn là bệnh nhân, cô thật muốn ném tô
canh gà này vào mặt hắn. Bị thương thành như vậy rồi mà cả ngày còn muốn đông muốn tay!
“Tiền đại thiếu gia, nếu anh còn tiếp
tục quậy nữa, em nghĩ rằng nên tìm cô y tá trưởng xinh đẹp đến mớm cho
anh ăn thôi” Mắt Chu Hiểu Đồng đầy sát khí, nói.
Tiền Phong vừa nghe, cả người thình lình chấn động, vội vàng há miệng ra để Chu Hiểu Đồng đút canh gà cho ăn.
Nói giỡn, cái gì mà y tá xinh đẹp, cái
người y tá trưởng quả thật như “tiên nữ” giáng trần, đôi môi lạp xưởng,
còng eo như thùng nước, đáng sợ nhất chính là rõ ràng đã xấu đến chịu
không nổi mà còn thích tô son trát phấn, hù chết người ta! Ngẫm lại
trường hợp kia, toàn thân Tiền Phong run rẩy.
Đút cho hắn ăn hết tô canh gà, Chu Hiểu
Đồng nhìn đồng hồ trên tay, cũng đến giờ đi làm. Bởi vì bị thương ở chân nên hai tháng nay cô đã xin nghỉ, nếu không đi làm, ông chủ nhất định
sẽ trở mặt.
Cô đứng dậy cầm lấy túi xách, nói: “Em
đi làm đây, anh nghỉ ngơi đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho em, sau
giờ làm em lại đến thăm anh”
Tiền Phong nhu thuận gật đầu, nếu sau
mông hắn mà có cái đuôi, hắn nhất định sẽ quẩy đuôi đến trời long đất
lở. Hắn nói: “Bà xã, hôn tạm biệt đi. Hôn một cái, hôn một cái thôi được không?”
Chu Hiểu Đồng nín cười, đưa tay đẩy
gương mặt nham nhở của hắn ra, cười mắng: “Cút ngay! Em còn phải đi làm
nuôi gia đình, không rãnh dây dưa với anh”
Tiền Phong ủy khuất cầm lấy góc chăn,
bắt chước bộ dạng làm nũng của Nữu Nữu, hai con mắt ngập nước, bĩu môi
nói: “Em không thương anh, ô ô ô…”
Chu Hiểu Đồng thật sự không biết nói gì, cái tên này càng sống lại càng trẻ con, quả thật chẳng khác gì một đứa
trẻ ba tuổi, khiến cho người ta dở khóc dở cười. Chu Hiểu Đồng thỏa hiệp cúi xuống, định hôn lên trán hắn, không ngờ Tiền Phong lại ôm chặt mặt
cô, tặng cho cô nụ hôn nồng nhiệt đúng chuẩn.
Cảm giác đầu lưỡi của hắn đẩy hàm răng
của cô ra để lao vào, Chu Hiểu Đồng mới đầu còn thử đẩy hắn ra, chưa đầy một lát lại cũng sa vào bên trong. Sự thật chứng minh, cho dù thân thể
Tiền Phong có một nửa là không cử động được, nhưng kỹ thuật hôn của hắn
vẫn hoàn mỹ như cũ.
Một cái hôn mà hôn đến tận năm phút, cho đến khi Chu Hiểu Đồng đầu óc choáng váng, Tiền Phong mới thỏa mãn dừng
lại. Hắn còn nháy nháy đôi mắt hoa đào, đầu lưỡi liếm liếm môi, rất có
bộ dáng như vừa hưởng thụ qua mỹ vị.
Chu Hiểu Đồng đỏ mặt, nhìn thấy bộ dạng
kia thì quả thật muốn cho hắn một đấm, lại không xuống tay được. Cô chỉ
biết thở hồng hộc ra khỏi phòng bệnh, mới ra lại nhớ quên mang túi xách
đành nghiêm mặt quay đầu lại.
Tiền Phong nhìn thấy bộ dạng tức giận khi rời khỏi của Chu Hiểu Đồng, khóe miệng nhếch thật cao.
Đến khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất, độ cong trên khóe miệng mới hạ xuống.
Thật ra, hắn không hề nói cho ai biết,
lúc chiếc xe kia lao đến, trong lòng hắn đầy sợ hãi, tim đập loạn như
con quỷ nhát gan. Nếu là người khác, ai mà không sợ hãi đúng không? Tiền Phong hắn cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Đánh ngoặc bánh lái để bên sườn mình bị
va chạm, một mặt là bản năng, về phương diện khác thì… một giây đó, hắn
lại có ý nghĩ rằng nếu mình chết thì Chu Hiểu Đồng sẽ như thế nào? Cô sẽ không những hối hận mà còn để tang cho hắn, đúng không? Nếu hắn không
chết thì Chu Hiểu Đồng sẽ như thế nào? Có thể lập tức nhào vào trong
lồng ngực của hắn hay không? Cô sẽ cảm động, sẽ xóa bỏ những chuyện
trước kia sao?
Nghĩ vậy, hắn lại không sợ, không những không sợ mà còn bật cười.
Phương Thiệu Hoa từng nói hắn là một tên điên. Lúc sáu tuổi, hắn còn lén trộm lấy súng lục đi bắn chim nướng ăn, chuyện kinh thiên động địa gì hắn cũng dám làm.
Mà lần này, ông trời lại thương hắn. Hắn, lại thắng ván cược này!
Chu Hiểu Đồng, em hãy thành thật đi, cả đời này em đừng nghĩ sẽ chạy khỏi tay anh!
Tiền Phong lại cười rộ lên, mười phần thật giống những tên ăn trộm chó.
Chu Hiểu Đồng nào biết tâm tư trong lòng Tiền Phong lúc này, cho đến khi ra khỏi bệnh viện, mặt cô vẫn đỏ bừng.
Tiền Phong chết tiệt, hôn thì cứ hôn đi, còn dám dùng sức mút môi cô
chứ, thậm chí còn dám cắn cô nữa.
Được lắm, làm mọi người đều nhìn chằm
chằm cô, chỉ nhìn thôi cũng đã biết chuyện gì vừa xảy ra rồi. Khiến Chu
Hiểu Đồng không dám ngẩng mặt lên.
Chết tiệt! Trở về nhất định phải cho hắn một bài học.
Chu Hiểu Đồng vỗ vỗ hai má nóng bỏng, vội vàng đi về hướng tàu điện ngầm.
Vừa ra khỏi cổng, có một người phụ nữ trung niên xa lạ ôm một bó hoa hồng đi tới.
“Xin hỏi, cô là Hiểu Đồng phải không?”
Chu Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn người trước mặt, đáp “Vâng, là tôi”
Người phụ nữ kia liền cười rộ lên, đưa bó hoa hồng cho cô, nói: “Xin cô chấp nhận lời cầu hôn của Tiền thiếu, được không?”
A? Chu Hiểu Đồng nhận lấy bó hoa, quả thật chẳng hiểu chuyện ra làm sao.
Cô còn chưa đi hai bước, lại có một người ôm một bó hoa đi đến, nói: “Xin cô gả cho Tiền thiếu, được không?”
…
Từng bước đi, lại có một người tiến đến tặng hoa cho cô, kèm theo câu “Xin cô gả cho Tiền thiếu”
Một bông, hai bông, hoa trong tay càng
ngày càng nhiều. Tim Chu Hiểu Đồng lại đập càng lúc càng nhanh, cho đến
trước cổng phòng triển lãm.
Chỉ nhìn thấy một bõng người đang cười
cười tựa lưng trên cột đèn đường, trong tay hắn cũng là một đóa hoa hồng đỏ chói lọi. Người nọ nghiêng đầu, mỉm cười nói với Chu Hiểu Đồng:
“Xin chào người đẹp, ở đây đánh rơi một người bạn trai, có phải là của em hay không?”
Không phải Tiền Phong, thì còn có thể là ai đây?