Tiền phu nhân ném tách trà nóng hổi,
Tiền Phong lại càng không nghĩ tới mẹ mình sẽ có phản ứng mạnh như vậy.
Hắn vội bảo vệ Chu Hiểu Đồng, dù tránh được tách trà nhưng mu bàn tay
vẫn bị văng trúng một chút.
Tiền Phong không hài lòng, nhíu mày hô: “Mẹ!”
Tiền phu nhân lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con trai như anh!”
Tiền Phong trước kia muốn chọc tức Chu
Hiểu Đồng mới quyết định qua lại với Đông Phương Uyển Nhi. Đông Phương
Uyển Nhi này yêu kiều xinh đẹp, lại không thiếu đàn ông theo đuổi. Thế
nhưng Tiền Phong càng nhìn càng thấy giả tạo, giọng điệu nói chuyện nhỏ
nhẹ một cách quá đáng khiến hắn thật muốn kêu người mang đến cho cô ta
một cái loa phóng thanh. Đi trên đường lại vác một đôi giày cao gót, cô
ta thật muốn đua tốc độ với ốc sên và rùa bò sao? Còn có tư thế ăn cơm,
một tí xíu thức ăn cũng phải ăn cả nửa ngày, lại còn kén ăn, gì mà cái
này không biết ăn cái kia không thể ăn, đó là ăn cơm sao? Quả thật là
như một con búp bê sứ, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn tránh xa.
Vài ngày, Tiền Phong cũng cách xa cô ta, nhưng Đông Phương Uyển Nhi này từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như pha lê
trong nhà kính. Vừa về nhà cô ta đã khóc, nháo, thậm chí còn đòi tự sát. Đông Phương gia cảm thấy không còn mặt mũi, hoàn toàn đoạn tuyệt cùng
Tiền gia. Vì chuyện này mà Tiền phu nhân quở mắng Tiền Phong một trận,
quan hệ mẹ con đã căng nay còn căng hơn.
Tiền phu nhân nhìn lướt qua Chu Hiểu
Đồng, trong lòng cười lạnh: Không nghĩ tới cô ta còn có tâm cơ thâm sâu
như vậy, thật muốn tiến vào cánh cửa Tiền gia sao?
Chu Hiểu Đồng nhìn thấy bàn tay Tiền
Phong bị phỏng, trong lòng đau xót, lại ngại có mặt Tiền trung tướng
cùng Tiền phu nhân nên không dám làm gì mở ám, sợ họ càng thêm chán ghét mình.
Tiền trung tướng để tách trà trong tay
xuống, quét mắt nhìn khắp người Tiền Phong một phen rồi trầm giọng nói:
“Hôm nay về đây là vì chuyện gì?” Trên người Tiền trung tướng có khí thế của người trên vài thập kỷ, đương nhiên không giận tự uy.
Tiền Phong vỗ vỗ cánh tay Chu Hiểu Đồng, ý bảo cô không cần lo lắng. Hắn tiến lên từng bước, nói: “Cha, bọn con muốn kết hôn”
Còn chưa chờ Tiền trung tướng lên tiếng, Tiền phu nhân đã vỗ bàn quát: “Tiền Phong! Anh đang nói tào lao cái gì vậy?”
Tiền Phong nhìn về phía mẹ mình, hắn
nghĩ có phải lúc trước mẹ hắn nói chuyện với Chu Hiểu Đồng đã dùng giọng điệu này hay không. Trước kia hắn không quan tâm nhưng bây giờ hắn còn
có Chu Hiểu Đồng để lo lắng, liền bật người nói: “Mẹ, chuyện này con chỉ là nói với hai người một tiếng cho phải đạo, cũng không phải hỏi hai
người có đồng ý hay không”
“Anh!!!” Tiền phu nhân tức giận đến dáng vẻ cũng không để ý, đưa ngón tay chỉ vào mặt Tiền Phong, sắc mặt đã trắng bệch.
Chu Hiểu Đồng vội lay lay tay áo của Tiền Phong, trong lòng cô thật sự kích động, cổ họng như bị thiêu cháy.
Tiền trung tướng lúc này mới mở miệng:
“Kết hôn?”, giọng điệu ông ta mang theo sự kìm nén tức giận “Tiền Phong, Tiền gia này cũng chưa phải lúc do anh làm chủ, anh dám nói chuyện với
cha mẹ anh như vậy sao? Không được sự đồng ý của tôi mà dám nói kết hôn? Cô ta tôi cũng có thể cho biến mất!”
Một tiếng rống khiến người giúp việc sợ tới mức vội thật cẩn thận lui ra ngoài.
Tiền Phong lại không biết sợ, cười nói:
“Cha, con cũng muốn nói thẳng ra Cha cho rằng có thể lấy hai chữ Tiền
gia là có thể ép con vào khuôn khổ sao? Cha nghĩ con ham muốn cái đống
tài sản này của cha sao? Con tưởng rằng còn có cha hiểu con, không ngờ
lại không phải, con thật thất vọng. Con nói cho cha biết, mấy thứ này
con không lạ gì, con tình nguyện mang vợ con ra ngoài sống một cuộc sống đơn giản. Phong Kính năm đó vì vợ mình mà cũng có thể trở mặt với cha
hắn, con với hắn là anh em tốt, cũng không phải là con không làm được!”
Tiền Phong nói thật nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt hắn lại kiên quyết cùng đoạn tuyệt, khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng.
Chu Hiểu Đồng cả kinh, ngón tay đều run rẩy. Cô thật không ngờ Tiền Phong lại có thể vì cô mà làm được như vậy!
Đôi mắt Tiền trung tướng đỏ ngầu vì tức
giận. Ông ta mặc dù chẳng phải người cầm quyền cao nhất, nhưng ngồi trên vị trí cao cao nhiều năm, chưa từng có người nào dám ngỗ ngược như thế
với ông ta, lại còn là con trai của chính mình!
“Tiền Phong, anh thuliaij bộ dạng đó cho tôi, diễn gương mặt này trước mặt tôi, anh có phải quá đề cao chính
mình không? Tôi hỏi anh một câu, anh có cưới Đông Phương Uyển Nhi hay
không?”
“Không cưới!” Tiền Phong kiên định trả lời.
Cho tới nay, hắn cũng chỉ là tên công tử ăn chơi trác táng, nếu là hai năm trước, có bắt hắn kết hôn với bất kỳ
người phụ nữ nào vì mục đích chính trị, hắn nhất định có thể thỏa hiệp.
Thế nhưng bây giờ, người vợ hắn yêu nhất đang đứng sau lưng hắn, vì Chu
Hiểu Đồng, hắn tuyệt đối không thỏa hiệp. Hắn không thể hy sinh hạnh
phúc mà bọn họ khó khăn lắm mới có được này, chỉ vì mang đến một phần hư vinh cho Tiền gia. Tuyệt đối không thể!
Tiền trung tướng vỗ bàn, nói liên tục nói liên tục: “Được, được… được!”
“Lấy gia pháp!”
Ba chữ kia phát ra, dường như cả Tiền
gia đều chấn động. Bọn họ nhớ rõ, lần cuối cùng trung tướng động gia
pháp đã là mười mấy năm trước, chuyện thiếu gia lấy trộm súng lục mang
ra ngoài gây chuyện. Gia pháp năm đó thiếu chút nữa đã lấy mạng thiếu
gia.
Không nghĩ tới mười mấy năm, thiếu gia cũng đã ba mươi, gia pháp lại lần nữa dùng tới!
Chu Hiểu Đồng vừa nghe hai chữ “Gia
pháp”, trong lòng cũng luống cuống. Cô không biết gia pháp là cái gì,
nhưng từ đôi mắt giận dữ của Tiền trung tướng cùng với những gương mặt
hoảng sợ khác của người trong Tiền gia, cô đều đoán ra được là chuyện
khó mà vượt qua.
Theo bản năng, Chu Hiểu Đồng nắm lấy tay Tiền Phong, nhưng trên mặt hắn lại không có một chút gì là lo lắng.
Khóe miệng mỉm cười, tự mình đi lên lầu cầm một cây roi đi ra, hai tay
dâng lên trước mặt cha mình, nói: “Cha, xin mời”
Tiền trung tướng tức giận đến trợn to hai mắt, từng roi vung xuống người Tiền Phong trong tiếng kêu sợ hãi của Tiền phu nhân.
Cơ thể Tiền Phong càng lúc xuất hiện càng nhiều dấu lằn đỏ.
Một tiếng Tiền Phong cũng không phát ra, cứ đứng như vậy chịu đựng đòn roi. Hắn mỉm cười, nói: “Cha, sau trận
roi này…..người vợ con lấy cả đời này chính là cô ấy… không ai được ngăn cản!” Hắn nói rất khó khắn, mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trên trán lăn xuống, rơi vào vết thương, toàn thân hắn đều căng cứng, ngoài vết
thương cũng chỉ là vết thương.
Lời nói của Tiền Phong như một tiếng sét đánh vào ngực Chu Hiểu Đồng, khiến trái tim cô ngừng đập, Tiền Phong……Tiền Phong……………
Tiền phu nhân đau lòng, ôm ngực xin Tiền Phong: “Tiểu Phong, con đừng nói nữa, mẹ xin con đừng nói nữa, mau xin
lỗi cha đi… Cô gái này, mẹ sẽ cho phép con mang theo bên cạnh, được
không?”
Tiền Phong cười lạnh, cắn chặt răng, vẫn không lên tiếng.
Tiền trung tướng quất vào đầu gôi hắn,
Tiền Phong liền quỳ rạp xuống đất, tiếng đầu gối va chạm với nền đất
khiến người ta rùng mình.
Chu Hiểu Đồng đã sớm nhịn không được mà khóc nức nở. Cô cảm thấy, đời này có thể nghe được câu nói này, cũng đã đủ rồi!
Chu Hiểu Đồng bỗng nhiên xông lên trước
ôm lấy Tiền Phong, dùng lưng mình đón lấy những làn roi của Tiền trung
tướng. Roi quất trên người, dù đau đến chết lặng nhưng cô vẫn nguyện ý.
Tiền Phong cả kinh nhìn Chu Hiểu Đồng
che chắn trước mặt mình. Hắn vội vàng ôm lấy cô xoay người, bảo vệ cô
trong lồng ngực của mình.
Giờ phút này, hắn không thấy đau, chỉ thấy uất ức, cực kỳ uất ức.
Bên trong phòng khách, chỉ nghe thấy hai loại hai thanh âm, một là tiếng roi vun vút, hai là tiếng nực nở nghẹn
ngào của Tiền phu nhân.
Cho đến lần vung thứ năm mươi, Tiền trung tướng nhẹ buông tay để cho cây roi đẫm máu rơi xuống đất.
Chu Hiểu Đồng nằm trong lòng Tiền Phong, đã sớm khóc khô nước mắt.
Tiền Phong lảo đảo, cuối cùng chịu đựng
không nổi ngã ngồi xuống đất. Hắn chống đầu gối đã tê liệt đứng dậy, đưa tay đỡ Chu Hiểu Đồng, sau đó nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, nói:
“Đầu đất, về nhà thôi”
Chu Hiểu Đồng che miệng kiềm chế tiếng khóc, dùng sức gật đầu.
“Cha mẹ, sau này Tiền gia có chuyện gì
thì cứ gọi cho con, con sẽ quay về. Nhưng mà chuyện kết hôn, hai người
đừng xen vào nữa” Tiền Phong dứt lời, mỉm cười kéo tay Chu Hiểu Đồng đi ra ngoài. Lúc ra đến ổng, hắn cúi người cõng cô lên.
Tiền phu nhân nhìn hai người bước ra, do dự vươn tay.
Tiền trung tướng nhìn cây roi đầy máu
trên đất, than nhẹ một tiếng: “Kệ chúng nó đi”. Dứt lời, ông xoay người
chắp tay sau lưng đi lên lầu, mỗi bước đi, độ cong nơi khóe miệng lại
nhếch lên.
Lên lầu, ông rốt cuộc khẽ cười một tiếng: Ha, đúng là con trai ta, vừa kiên cường lại vừa ngoan cố!
Nghĩ xong, ông kiêu ngạo huýt sáo, cực kỳ đắc ý.
________________________
Tiền Phong cõng Chu Hiểu Đồng, từng
bước một đi ra ngoài, rời khỏi cánh cửa Tiền gia, đi ra khỏi khu biệt
thự cao cấp, lững thững bước dọc theo đại lộ.
Hắn nói: “Bà xã, hay là sáng mai chúng ta kết hôn đi?”
Chu Hiểu Đồng nằm trên tấm lưng rộng lớn của hắn, cảm thấy thật ấm áp, ấm đến nổi cô không muốn rời ra. Cô đưa
tay lau khóe mắt, lớn tiếng đáp ứng: “Được!”
Tiền Phong cười ngây ngô, hai người nhàn nhã bước từng bước về phía trước.
Đời người rất ngắn nhưng hạnh phúc lại rất dài, giống nhưđoạn đường không thấy điểm đến…
Nghe nói, ngày hôm sau hai người bọn họ
đi đến sở dân chính từ mờ sáng, nhưng cả hai đều quên hôm nay là cuối
tuần, người ta không đi làm.
Nghe nói, hai người bọn họ thật vất vả
mới đăng ký kết hôn xong, ngày tổ chức hôn lễ, cô dâu chú rễ không có
mặt, mọi người đều nhốn nháo trong khi cả hai lại dắt tay nhau ra sân
bay, chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật.
Nghe nói, bọn họ vẫn cãi nhau như trước, ba ngày thì trừng mắt, năm ngày thì ném ghế, mỗi lần lại không đến nửa
tiếng liền ngoắc ngón tay làm hòa.
Nghe nói, hai người bọn họ sau đó có một đứa con, mang họ Tiền, tên gọi là Tiền Anh Tuấn, từ nhỏ quả thật là sát thủ theo đuổi con gái.
Nghe nói, bọn họ hiện tại, rất vui vẻ…
Đôi lúc Chu Hiểu Đồng lại nổi hứng, nửa đêm lại hỏi Tiền Phong: “Thần kinh, anh thật sự yêu em sao?”
Tiền Phong giơ tay lên ôm cô vào trong ngực mình, đáp: “Ngủ!”