Lúc đầu, ấn tượng của Phương Thiệu Hoa đối với Kiều Na, cũng hơi tốt.
Người phụ nữ này không giống với người
hắn từng gặp. Cô như một loài yêu tinh không thể khống chế, cô sẽ không
bao giờ khuất phục, sẽ không bao giờ thỏa hiệp, không tín nhiệm bất luận kẻ nào, càng sẽ không dễ dàng mở lòng mình với người khác. Tóm lại một
câu, giống như một cuộc chiến của giới quý tộc, không cẩn thận sẽ dính
líu đến mình, bị người phụ nữ này ăn đến ngay cả xương cũng không còn.
Hắn không phải không thừa nhận, loại phụ nữ này rất đặc biệt, có thể kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông. Thế nhưng lai lịch của cô không phải hắn không biết, thậm chí lúc đầu
hắn còn khinh thường. Hắn biết, cô từng được bao nuôi.
Đối với loại người như vậy, từ trước đến nay hắn đều tránh, ngay cả một cái liếc mắt xem thường cũng lười ban
phát. Thế nhưng đêm hôm đó ở quán bar, hắn cũng không biết bản thân mình bị làm sao, lại bị cô mê hoặc.
Tuy nhiên cũng không sao, cũng chỉ là
chơi đùa mà thôi. Cô tựa như một con búp bê được hắn nhìn trúng vào thời điểm buồn chán, mà cũng là một con búp bê rất không ngoan!
Gần đây Kiều Na thấy thật đau đầu, mà
cơn đau đầu này đến từ Phương Thiệu Hoa, ngày đó cô thật sự đã chọc giận hắn. Kể từ ngày đó, Phương Thiệu Hoa sau khi chặt đứt tin tức tai tiếng về tình dục, lại một lần nữa xuất hiện trên những trang bìa với hình
ảnh mỗi ngày thay đổi một cô bạn gái, mà người đầu tiên được các phóng
viên nghĩ đến đúng là cô. Bọn họ điên cuồng gọi điện thoại đến chứng
thực, tựa như muốn xem xem bộ dáng bi thảm của vị “bán gái chính quy” bị “liên tiếp vứt bỏ”.
Về phương diện khác thì là đến từ Chung
Kình. Hắn ta được cha hắn đưa ra nước ngoài nửa năm, cô cứ tưởng rằng
đoạn quan hệ kia sẽ trở thành quá khứ. Không ngờ từ lúc ngẫu nhiên gặp
nhau ngày đó, hắn lại như con gián ngóc đầu dậy. Mỗi ngày đều chặn đường cô trước cổng công ty, bất luận Kiều Na xem thường như thế nào, Chung
Kình cũng không chịu buông tha. Cả công ty đều truyền ra, cô biết không
ít người bàn tán sôi nổi sau lưng, thậm chí có người còn nói cô đến mức
không chịu nổi.
Chỉ sợ bảy tám năm trước, không, thậm
chí là ba năm trước đây cô sẽ phản biện một cách châm chọc: “Làm sao các người biết, chẳng lẽ các người nằm dưới giường tôi theo dõi à?”
Nhưng Kiều Na bây giờ lại khác hẳn. Cô
bây giờ chỉ biết mỉm cười, sau đó xoay người rời đi. Câu nói như thế
này: đừng lấy sai lầm của người khác mà tra tấn chính mình.
Kiều Na cảm thấy mình không còn trẻ, cũng đã không còn nhiều cảm xúc để nóng nẩy bốc đồng như trước.
Giữa trưa, Phương Thiệu Hoa hẹn cô ăn cơm. Kiều Na đến, không ngờ bên cạnh Phương Thiệu Hoa lại có một cô gái ngồi đó.
Kiều Na nhìn rõ, liền nhận ra đây là nữ
diễn viên mới nổi xuất hiện của Phương Thiệu Hoa trên bìa tạp chí ngày
hôm qua. Bộ dáng 22 hay 23 tuổi gì đó, là một người mẫu, thật sự rất
xinh đẹp, cả người cô ấy tạo cho người ta cảm giác thanh thuần mát mẻ.
Kiều Na nghĩ: Ừ, nếu mình là đàn ông cũng sẽ yêu thích những người trẻ tuổi như thế này.
Phương Thiệu Hoa thấy cô cúi đầu, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Cô người mẫu trong ngực hắn vòng vo mắt
đẹp, mềm mại không xương rúc vào người Phương Thiệu Hoa, điềm nhiên hỏi: “Phương thiếu, vị phu nhân này là ai vậy? Có thể giới thiệu một chút
cho người ta không?”
Phu nhân? Kiều Na nghe thế, đuôi lông
mày nhếch lên. Có thể tuổi tác của cô không phải là ưu thế, nhưng cô vẫn tuyệt đối không muốn nghe đến chữ “già”, cô người mẫu này thật đúng là
dễ kích động.
Nhân viên bưng thức ăn lên, Kiều Nha nhìn thấy tảng thịt bò sốt cà chua, đây là món cô thích, gần đây cô thích ăn chua.
Phương Thiệu Hoa ôm cô người mẫu, không
chút để ý liếc mắt nhìn Kiều Na một cái, hài hước nói: “Cô ấy, em không
biết sao? Đó là nữ bá vương tổng thanh tra Kiều đó!”
Cô người mẫu nghe thấy giọng điệu đó của hắn liền khanh khách cười, đôi bàn tay trắng như phấn vỗ nhẹ lên ngực
của Phương Thiệu Hoa, nói: “Phương thiếu, anh xấu lắm, lại không nghiêm
túc trả lời vấn đề của người ta. Là bò sốt cà sao? Ôi, người ta không
thích thịt bò thì làm sao bây giờ?”
Phương Thiệu Hoa búng tay một cái, nhân
viên phục vụ lập tức tiến lên đổi món khác. Chiều chuộng đến trình độ
này quả thật khiến cho cô người mẫu mở cờ trong bụng.
Một bữa cơm trưa ngắn ngủi nhưng cô
người mẫu không ăn nổi, chỉ biết dính chặt vào người Phương Thiệu Hoa
không ngừng làm nũng, cười duyên. Ba người, chỉ có Kiều Na tập trung ăn, ăn hết cả miếng thịt bò, ăn xong còn gọi thêm một chén súp nấm.
Kiều Na kéo khăn ăn, tao nhã lau miệng,
sau đó lấy một thỏi son tô nhẹ lên môi mình. Đôi môi nhiễm một màu hồng
phấn như đóa hoa anh túc nở rộ. Sau đó, cô bĩu môi một cái, bờ môi óng
ánh chút son bóng như hoa anh đào khiến cho người ta muốn nhấm nháp.
Chỉ một động tác nho nhỏ như vậy lại làm cho không ít ánh mắt nam nhân nhìn đến, thậm chí có người còn cẩn thận
nuốt nước miếng một cái. Động tác như vậy cũng không phải ai cũng có thể làm đến mức mê người như thế, có vài người chỉ là bắt chước bừa, nhưng
lại có vài người chính là yêu tinh trời sinh. Bất kỳ một động tác nhỏ
nào cũng đều có thể khiến cho cõi lòng đàn ông nhộn nhạo.
Kiều Na nhếch nhẹ đôi mắt, nhìn thấy
dung nhan bị động tác của cô làm cho ghen tị của cô người mẫu, liền nói: “Cô này, mascara của cô bị chảy rồi kìa, xem ra nên đến toilet kiểm tra lại đi”
Cô người mẫu cả kinh, vội lấy kính trang điểm ra xem. Vì để cho đôi mắt trông có vẻ to hơn, cô ta cố ý kẽ mắt
dày một chút, chuốt mascara nhiều một chút, không ngờ khi mở kính trang
điểm ra lại thật sự nhìn thấy đôi mắt có chút lem luốc.
Cô người mẫu vội vàng đi vào toilet.
Khóe môi Kiều Na khẽ nhếch lên, đứng
dậy. Cô hơi cúi người trước mặt Phương Thiệu Hoa, đôi mắt trong trẻo
phản chiến gương mặt khó lường của hắn. Cô nói: “Phương thiếu, không
biết anh tìm cô diễn viên này ở đâu đấy? Rất không chuyên nghiệp, lần
sau đổi lại một người thú vị hơn nhé. Cám ơn đã đãi cơm, gặp lại sau”
Giọng nói mang theo giảo hoạt như một
con hồ ly tao nhã. Cô lắc mông, chân giẫm lên đôi giày cao gót màu đỏ
năm phân đi ra khỏi nhà hàng. Có đôi khi, những động tác này có muốn học cũng không học được.
Lúc cô người mẫu chỉnh trang xong đi ra, lại phát hiện Phương Thiệu Hoa đã đi trước.
Buổi chiều, vẫn đi làm như bình thường. Thư ký nhìn không ra một chút khác thường trên mặt Kiều Na.
Kiều Na hỏi: “Chuyện gì?”
Thư ký đáp: “Cái cậu Chung đó lại đến, đang chờ ở dưới. Anh ta nói nếu không gặp được chi sẽ không đi”
Nếu không phải nhìn mặt cái lão cha thị
trưởng kia của hắn, Kiều Na quả thật muốn đào hố chôn sống cái tên công
tử bám người này “Hắn ta muốn chờ thì cứ để hắn chờ đi”
Lúc tan làm, cô lại nhìn thấy cái tên
Chung Kình vẫn đứng chờ ngoài cổng, liền thở dài: “Chung đại thiếu gia,
xin hỏi anh rốt cuộc muốn sao đây?”
Chung Kình dùng ánh mắt thâm tình nhìn
cô, đáp: “Kiều Na, anh chỉ muốn cho em biết rằng anh còn yêu em. Cho dù
cha anh sắp đặt như thế nào đi nữa thì đó cũng là ý của ông ấy, không
liên quan đến anh. Người anh yêu là em!”
Không ít nhân viên ra về cũng đi ngang qua, ánh mắt đảo đến đầy hứng thú.
Kiều Na không quan tâm, cũng không thể
lớn tiếng dọa người, đành bất đắc dĩ nói: “Chung thiếu gia, chúng ta đến quán cà phê nói chuyện đi”
Xem ra, không chặt rụng cái tên đại công tử Chung gia này sớm một chút, cô thật sẽ không có ngày yên tĩnh.
Chung Kình nghĩ rằng cô đã mềm lòng nên kích động muốn nắm lấy tay cô.
Trong nháy mắt đó, bỗng nhiên một cô gái mang theo gương mặt ghen tị cùng giận dữ, chân giẫm giày cao gót tiến
đến, một cái tát hung hăng đánh lên mặt Kiều Na.