Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 23

ô Mộc Vũ là người đầu tiên đến lớp, những sinh viên khác vẫn còn chưa đến.

Trước mặt Tô Mộc Vũ là một quyển sách chuyên môn thật dày, trên đó đều đầy ấp từ ngữ chuyên môn bằng tiếng Anh. Cô học đã lâu, nhưng những từ vựng này thật khó nhớ hết được, tuổi càng lớn thì trí nhớ cũng càng ngắn lại, dường như là nhớ trước quên sau.

Dạ dày lại đau, đau đến nỗi cô phai bóp chặt bụng mình. Mấy ngày này vì phải đọc sách, thường cô vẫn chỉ cần một gói mì ăn liền trụng nước sôi thì xem như thay thế cơm trưa, mà mỗi ngày cũng chỉ còn sáu tiếng để ngủ càng khiến dạ dày thêm không thể thích ứng.

Tô Mộc Vũ thật giận chính mình, nếu không phải dựa vào thân phận của Phong Kính, cô làm sao có thể có mặt ở nơi này? Tô Mộc Vũ, mày thật bất tài!

Hắn là Ethan Fong, là đối tượng khiến cho người trong giới gốm sứ tôn sùng, chỉ cần được hắn để ý, giá trị con người lập tức tăng lên gấp trăm lần như là một bước lên mây. Nhưng giờ này khắc này, cô tự ngẫm thật sâu, ở trước mặt hắn, cô chỉ nhỏ bé như một con kiến.

Một cô gái trẻ trung bận bộ quần áo thời trang đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc Vũ, nói: “Xin chào, em là Kiều Na, chị tên gì?”

Trong giọng nói không thể che hết vẻ kiêu kỳ ngạo mạn. Cô ấy là snh viên mới, diện mạo lại xinh đẹp, đương nhiên được rất nhiều người theo đuổi.

Kiều Na âm thầm đánh giá Tô Mộc Vũ, thật muốn chế giễu. Một người phụ nữ lớn tuổi như thế mà còn được phân đến lớp này học, nhìn liền biết không phải là người đặc sắc.

Tô Mộc Vũ làm sao không phát hiện được hết hàm ý trong ánh mắt cô ta, chỉ thàn nhiên trả lời: “Tô Mộc Vũ”

Không đợi nghe xong tên của cô, Kiều Na đã kinh ngạc nhìn quần áo trên người cô mà nói: “Quần áo chị đang mặt là của Dior sao? Là đồ giả à?” Bộ quần áo này là thiết kế mới nhất của năm, cô ta từng nhìn thấy trên tạp chí. Bộ này biết bao cô gái mong muốn có được nha.

Tô Mộc Vũ không để ý, chỉ cười cười gật đầu nói: “Giả”

Kiều Na hừ một tiếng, thầm suy đoán.

Khi đi học, Kiều Na nhìn chằm chằm vào Tô Mộc Vũ, híp mắt đoán xem cô rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Tô Mộc Vũ đến đây chỉ vào ngày mà danh tiếng đã truyền đi rất xa, người nào cũng biết một mỹ nữ mới đến trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ, thậm chí còn có người thuê trẻ con đến vờ hỏi thăm tình hình của cô.

Cô ta thật không tin Tô Mộc Vũ có lai lịch đơn giản. Một người bình thường đến không đáng nói, chuyên môn lại không có mà tay chân thì vụng về lúng túng, thế nhưng có thể nửa đường được vào nơi đây học tập, thật không phải là chuyện cười à?

Một cô gái trẻ bên cạnh đẩy đẩy cánh tay cô ta nói: “Kiều Na, cậu biết chưa? Hôm trước mình nhìn thấy cô ta…” Cô gái hướng về phía Tô Mộc Vũ bĩu môi “… được một chiếc xe đắt tiền rước đi, ít nhất cũng mấy trăm vạn đó. Ôi chao!”

Kiều Na cười lạnh một tiếng… thì ra là thế!

Sau khi tan học, tốp năm tốp ba trong lớp tụm lại một chỗ thảo luận xem nên đi đâu ăn cái gì, hoặc là bàn chuyện đi dạo phố. Không ai muốn đến bắt chuyện với Tô Mộc Vũ, bọn họ căn bản là bài xích cô. Nam sinh vốn dĩ cũng không có coi thường cô nhưng vì ngại đội ngũ nữ sinh trong lớp nên vẫn là không đến bắt chuyện.

Tô Mộc Vũ cất bút viết vào giỏ, khẽ thở dài. Tối nay sợ rằng lại phải thức khuya, mấy thứ này, cô căn bản đều nghe không hiểu.

Kiều na chắn trước người cô, nói: “Tô Mộc Vũ, làm sao cô vào được lớp bọn tôi? Mỗi ngày cái người đi xe hơi sang trọng đến đưa rước cô là ai?” Sinh viên còn chưa về xung quanh đều vểnh tai, hứng thú vây xem.

Tô Mộc Vũ hơi nhíu mi, nói: “Chuyện này có liên quan gì đến cô sao?” Cô không thích thái độ hách dịch của cô ta cùng với những ánh mắt xem thường xung quanh.

Kiều Na nhíu mi, nói lớn: “Quan hệ? Tôi cũng không muốn bị người khác nói trung tâm đào tạo nghệ nhân nổi tiếng này có một gái bao”

Bình Luận (0)
Comment