Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 51

“Lét”Tiếng thắng xe bén nhọn phát ra khi bánh xe ma sát với mặt đất, kèm theo đó là những tia lửa nhỏ bay khắp nơi làm người ta chói mắt, điều này khiến hô hấp của Tô Mộc Vũ dường như ngừng lại trong nháy mắt.

Khi xe dừng lại cách cô chưa đến 10 centimet, trái tim của cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chủ xe cũng sợ không kém gì, vội nhảy xuống mắng: “Cô gái này không muốn sống nữa sao? Đừng có nói là đứng ở giữa đường để tự tử đấy? Nhìn xinh đẹp như vậy mà sao lại đi làm mấy cái chuyện ngốc nghếch như thế vậy?”

Khoảng chừng ba mươi mấy giây sau, Tô Mộc Vũ mới hoàn hồn, thở gấp gáp khiến lồng ngực kịch liệt phập phồng, cô run rẩy nói: “… Thật xin lỗi…”

“Thật xúi quẩy! Xui xẻo quá đi!” Tài xế thấy cô đang hoảng sợ, hắn cũng không muốn nói nhiều, hùng hùng hổ hổ leo lên xe lái đi, chỉ có thể trút ra vài câu xả bực bội.

Qua một lúc lâu, Tô Mộc Vũ mới cảm thấy rát rát nơi cùi chỏ, đưa tay lên nhìn thử thì hóa ra đã bị thương, máu chảy ra ngoài đỏ tươi trông rất khó nhìn.

Điện thoại rơi trên mặt đất đột nhiên rung lên. Cô nhặt điện thoại, nhìn màn hình thấy tên người gọi tới, Tô Mộc Vũ hít thở sâu vài cái rồi mới dám bắt máy.

Phong Kính lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của cô, gấp gáp nói một câu: “Cô cứ đứng đó chờ, chút nữa sẽ có người đến đón”. Vừa nói xong liền cúp máy.

Tô Mộc Vũ tay vẫn giữ điện thoại di dộng, khóe miệng run rẩy rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái, cảm giác như Phong Kính đang nói chuyện trực tiếp với mình.

Cô ngơ ngác quỳ gối trên đường, trông y hệt như một con rối gỗ buồn cười.

Cô lé lọ lem, đêm khiêu vũ lãng mạn, những mộng ảo thật ngắn ngủi, đồng hồ điểm 12 giờ, tất cả phép màu liền biến mất, thực tế phũ phàng quay trở về.

Giờ phút này cô không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình, giống như đang nằm trong dòng nước ấm áp ngọt ngào lại bất ngờ bị ném thẳng vào trong đống tuyết, toàn thân lạnh như băng… lạnh đến nỗi khiến cả người mờ mịt.

Cô… bị làm sao thế này? Ai có thể nói cho cô biết, cô đang bị cái gì không? Tại sao trái tin có một loại cảm giác kỳ lạ tồn tại, nó ngày càng lớn dần, giống như là muốn biến thành một thứ, thứ này khiến cô không dám nghĩ đến một chút nào.

Tô Mộc Vũ ngồi ngốc một hồi lâu thì nghe thấy tiếng còi xe chạy ngang qua, cô ngước mặt nhìn thấy Kiều Na quần áo xốc xếch bị đẩy khỏi xe, trên má trái còn in rõ dấu bàn tay: “Con đĩ non này! Tao bỏ tiền ra mua mày là để mày đi lấy lòng người ta, chứ không phải để mày làm tao phải mất hết cả mặt mũi”

Đợi chiếc xe kia đi rồi, Kiều Na mới nhận ra Tô Mộc Vũ cũng ở đây.

Kiều Na nở nụ cười lạnh, đứng lên sửa sang lại quần áo của mình, nói: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là cuộc sống của loại đàn bà bị vứt bỏ như tôi. Bề ngoài của tôi so với cô đâu có kém, sao tôi lại phải chịu đựng cái cuộc sống ghê tởm này chứ? Còn cô, cô có một cuộc sống sung sướng, có xe sang trọng đưa đi đón về, còn tôi, tôi ngay cả học phí cũng phải dựa vào thân thể của mình để kiếm ra. Tại sao cơ chứ?”

Cô ta chậm rãi bước đến gần, mắt càng ngày càng đỏ hoe, hét to: “Lần này, cô đã tỉnh ra chưa? Ngay từ lần đầu gặp cô, tôi đã cảm thấy chán ghét cô ngươi. Giả bộ thanh cao… ý là muốn người ta thấy tôi ti tiện như thế nào sao? Cô trưng cái dáng vẻ thanh cao đó của cô là muốn xem thường tôi chứ gì?”

Tô Mộc Vũ thấy hai vai cô ấy run rẩy nhưng vẫn cố tình mạnh mẽ giữ cho bản thân không khóc. Đột nhiên cô cảm thấy cô gái này cũng không đáng ghét như mình tưởng.

Kiều Na cúi mặt, hừ một tiếng, nở một nụ cười đầy sự giễu cợt: “Con mẹ nó, thật không hiểu nổi, xem ra trong việc đi tìm đàn ông bao nuôi, cô so với tôi cũng có vẻ giỏi hơn đó…”. Nói xong, cô ấy nhặt túi xách dưới đất rồi xoay người bước đi.

“Chị không có xem thường em” Tô Mộc Vũ nhìn bóng lưng của cô ấy, nhẹ giọng nói.

Cô gái này thật sự mạnh mẽ, nhưng mạnh mẽ đến mức cố chấp. Cô không biết được cô ấy chọn con đường này là đúng hay sai, bởi vì chính bản thân cô còn không biết được con đường mình lựa chọn là đúng hay không nữa mà.

Thật ra cả hai người đều giống nhau, thật đáng buồn, cả hai giống nhau đến buồn cười, ai cũng không có tư cách nói người còn lại

Kiều Na ngừng lại hai giây rồi hừ một tiếng, không biết là đang cười nhạo Tô Mộc Vũ hay vẫn là tự cười nhạo chính mình: “Thôi đi, tôi không cần sự thương hại của cô, có rảnh rỗi thì tự đi mà thương hại mình đi. Nhìn cô bây giờ so với tôi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu đâu”

Tô Mộc Vũ có cảm giác đắng chát nơi đầu lưỡi, cúi mặt xuống, tay khẽ đặt lên ngực mình.

Hơn một giờ sau, tiệc rượu cũng gần như kết thúc thì Tiền Phong mới chậm rãi lái chiếc Porscher lịch lãm đến. Vừa đi vừa làu bàu lẩm bẩm: “Hừ hừ! Có chuyện thì mới nhờ đến lão tử, không có chuyện thì xem lão tử như quả bóng mà đá đi. Mẹ nó! Tôi không phát uy thì mấy người xem tôi là con lừa sao?”

Nhìn thấy Tô Mộc Vũ mặc một thân lễ phục màu lam, đôi mắt đào hoa liền tỏa sáng lấp lánh, miệng nhe ra một hàm răng trắng bóng, tay ôm vai Tô Mộc Vũ nói: “Hello người đẹp, tranh thủ đêm nay không trăng không sao, hai chúng ta hẹn hò đi”. Đá lông nheo, đá lông nheo, đá vài cái cũng không sợ mặt bị rút gân.

Tô Mộc Vũ thấy là Tiền Phong đến đón mình, có chút ngoài dự đoán nhưng cũng trong dự liệu. Làm sao hắn có thể quay lại đón mình chứ? Cười nhạt trong lòng, như Kiều Na đã nói, đến lúc cô cần tỉnh ngộ rồi.

Ngồi trên xe, mặc kệ Tiền Phong có khoe khoang tài lái xe của mình như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng vẫn im lặng. Chần chừ một lúc lâu, Tô Mộc Vũ mới nói: “Có thể cho tôi hỏi một vấn đề được không?”

Tiền Phong thấy cô chủ động bắt chuyện, đôi mắt đào hoa dường như sáng lên, chớp chớp mấy cái nói: “Cứ hỏi đi, bản thiếu gia đối với người đẹp từ trước đến giờ chỉ cần điều gì biết, bổn thiếu gia đều nói rõ ràng”

Bàn tay Tô Mộc Vũ khẽ nắm lại: “Nhu Y… anh có biết cái tên này không?”

Cô còn nhớ rõ cái đêm cô không cố ý bắt điện thoại của Phong Kính khiến hắn giận tím cả mặt, cái tên được nhắc đến chính là người này.

Có thể khiến cho hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, chỉ có thể là người kia… thôi.

Cô biết mình không nên hỏi tới chuyện này, nhưng chính bản thân cũng không chịu được mà thốt ra, giống như đang có người khác đang điều khiển cô vậy.

Vừa nghe Tô Mộc Vũ hỏi xong, Tiền Phong đang trong trạng thái bất cần đời lập tức thu lại, vẻ măt trở nên nghiêm túc: “Làm sao cô biết người này?”

Nhìn thấy biểu tình này của Tiền Phong, cô càng cảm nhận suy nghĩ của mình là đúng. Một cái tên đẹp như vậy thì chắc chắn người cũng sẽ đẹp như tên thôi.

Tiền Phong thở dài một cái, nói: “Có một số việc tốt nhất cô đừng quan tâm và cũng đừng nhắc đến, những gì tôi nói hôm nay đều là muốn tốt cho cô, biết không?”

Tô Mộc Vũ nhàn nhạt nhìn quang cảnh đang trôi qua ở hai bên đường.

Cô biết, người kia chính là cấm kỵ của hắn, giống như việc hắn không cho bất kỳ ai bước vào phòng làm việc của mình. Mà đã là cấm kỵ thì mãi mãi cô sẽ không bao giờ chạm vào được.

“Này, khuỷu tay của cô sao thế?” Tiền Phong tình cờ nhìn thấy cánh tay đang rướm máu của cô liền quan tâm hỏi thăm.

Tô Mộc Vũ vội xoay cánh tay che mất đi phần cùi chỏ bị thương của mình: “Chỉ là một chút xây xát nhỏ, tý nữa về nhà bôi thuốc là ổn ngay thôi”. Nhưng chính bản thân cô tự nhủ với lòng, chuyện ngốc nghếch thì chỉ nên làm một lần, sẽ không có lần thứ hai.

Đêm đó như dự liệu của cô, Phong Kính không trở về nhà.

Tô Mộc Vũ nhìn bữa cơm lạnh ngắt ở trên bàn, nở ra một nụ cười nhẹ rồi cầm đôi đũa của mình và bắt đầu ăn, cơm đã nguội nên hơi cứng, nhưng không sao, cô chỉ cần ăn cho no là được.

Ăn xong cơm tối, Tô Mộc Vũ bắt đầu vẽ phác họa những tác phẩm nghệ thuật gốm sứ trong hội triển lãm, từng món từng món một. Cánh tay tuy còn hơi đau nhưng cái đau này không hề giống với cảm giác hiện tại của cô bây giờ, trong căn phòng khách trống rỗng giữa đêm khuya, cô vẫn vẽ.

Hai màu trắng đen đơn thuần hòa quyện vào nhau tạo ra cảm giác có chút cô đơn.

Ở chung trong hai tháng qua, cô nhận thấy Phong Kính là người thích sạch sẽ, ngăn nắp có trật tự riêng. Quần áo của hắn nhất định sau khi giặt xong sẽ được ủi phẳng phiu và cất vào một ngăn tủ ngăn nắp, grap giường mỗi ngày thay một lần, rèm cửa ba ngày giặt một lần, bát đũa nhất định phải để riêng, cơm mỗi bữa sẽ phải có ba món mặn một món canh, nhất định không thay đổi. Phòng làm việc cấm địa của hắn, bất kì ai cũng không được phép bước vào.

Miệng của hắn rất đáng ghét, hễ mở miệng là luôn châm chọc nhưng đôi khi vui vẻ cũng sẽ có một nụ cười.

Mặt khác, không thể nghi ngờ là người đàn ông này cũng rất trẻ con. Ví dụ như theo thói quen đi ngủ thì hắn sẽ phải ôm một vật gì đó, khi ăn cơm nhất định là phải ngồi ở bên trái. Có lần Tô Mộc Vũ cố ý mua một đôi dép lông có hình chú vịt trông rất dễ thương, không ngờ hắn chỉ nhíu nhíu mày rồi cũng mang vào khiến Tô Mộc Vũ ngạc nhiên không thôi.

Ngoài những điều đó, cô không biết gì về hắn cả. Cả hai giống như hai người xa lạ cùng ngủ trên một cái giường mà thôi, ở giữa luôn có một ranh giới vô hình mãi không rút gần được.

Cô biết, chỉ cần hắn muốn thì bên cạnh hắn sẽ có vô số đại minh tinh xinh đẹp vây quanh.

Tô Mộc Vũ vuốt ve bộ lông mượt mà của Bàn Chải khẽ nói: “Bàn Chải, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ đúng không?”

Bàn Chải mở to mắt như không hiểu, đầu lưỡi khéo léo liếm mu bàn tay cô.

Tô Mộc Vũ cứ như vậy mà ngủ cả đêm giữa một đống giấy phác họa. Mặc dù là có máy điều hòa không khí nhưng hiện tại đã là cuối thu chớm đông, nên rốt cuộc Tô Mộc Vũ cũng bị cảm lạnh.

Dù đã uống thuốc nhưng vẫn không có tác dụng gì, ngày thứ ba sau thì cô chìm vào hôn mê, nào ngờ Phong Kính lại trở về vào lúc này.

Bộ mặt của hắn mệt mỏi, tay xoa xoa hai thái dương, tay còn lại túm lấy Tô Mộc Vũ đang nằm ngủ trên ghế sofa.

Tô Mộc Vũ vừa định đứng dậy thì lại bị hắn bắt được ôm vào lồng ngực, thanh âm của hắn có chút khó chịu: “Đừng nhúc nhích, ngủ cùng tôi một lát”.

“Tôi…” Tô Mộc Vũ muốn nói là mình còn chưa có nấu cơm tối.

Vậy mà Phong Kính không thèm nghe, nhéo cằm của cô gầm nhẹ: “Tôi nói cô không được nhúc nhích, tai điếc rồi à? Tô Mộc Vũ, tôi nói cô làm cái gì thì cô phải làm cái đó, cô không có tư cách làm bộ làm tịch trước mặt tôi”

Tô Mộc Vũ nghe thấy những lời này thì toàn thân cứng đờ, sắc mặt tái đi không còn chút máu, toàn thân cứng ngắc để yên cho hắn kéo vào trong ngực, toàn thân như một cái gối chứ không có chút sự sống.

Phong Kính suốt hai ngày nay không có nghỉ ngơi.

Vệ Nhu Y lại tái phát bệnh suyễn, sau đó lại còn xuất hiện thêm biến chứng, bác sĩ nói cơ thể của cô ấy đã rất yếu, nhất định phải làm phẫu thuật ngay lập tức.

Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa đều ở bên ngoài chờ đợi trong khi cả hai ngày nay đã không chợp mắt.

Cho đến khi Vệ Nhu Y được đưa về phòng hồi sức tích cực. Phong Kính suốt hai ngày nay chống đỡ cộng với mệt mỏi nên không nhịn được mà tính tình nóng nảy, ôm Tô Mộc Vũ ngủ thiếp đi.

Tô Mộc Vũ ngửi thấy mùi cồn bệnh viện nhàn nhạt trên người hắn thì hoảng hốt trợn tròn mắt.

Nhu Y… cô ấy bị bệnh sao?

Không trách được hắn lại gấp gáp như vậy, vì một người khác mà tích tụ nóng nảy sau đó lại đổ tất cả lên người cô sao?

Tô Mộc Vũ giật giật khóe miệng nở nụ cười khổ. Mình thật ngốc, tại sao cứ nhiều lần xúc phạm đến giới hạn của hắn làm gì? Bản thân hiểu rõ trong mắt hắn mình không khác gì một món hàng được mua về, có khác chăng chính là mình còn có thể nấu cơm và quét dọn nhà cửa cho hắn… thật có lời.

Thật ra thì cô và Kiều Na đều giống nhau cả, đều đáng thương như nhau.

Có lẽ là do bị cảm, Tô Mộc Vũ cũng mơ hồ mà ngủ thiếp đi, cho đến nửa đêm thì mới tỉnh lại. Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh chịu đựng than nhẹ.

Phong Kính dùng sức ôm lấy bụng, chân mày nhăn thành một đường, hàm răng cắn chặt thỉnh thoảng thả ra một tia thở hổn hển, trán nổi gân xanh, cả người đều run lên.

Tô Mộc Vũ hoảng hốt lập tức quỳ gối trước sofa hỏi: “Anh làm sao vậy?” trên trán hắn đều là mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy đến mức đáng thương.

Phong Kính không trả lời mà chỉ gắt gao cắn chặt răng, sự kiêu ngạo của hắn không bao giờ cho phép bản thân lộ ra một chút mềm yếu.

Tô Mộc Vũ nhìn những triệu chứng này của hắn, không phải là xuất huyết dạ dày chứ?

Cô liền đưa tay qua kiểm tra nhiệt độ của hắn, vậy mà còn chưa kịp đụng tới đã bị hắn đẩy ra: “Đừng đụng vào tôi!” Ánh mắt có chút bén nhọn xa lạ, giống như không phải là người mà Tô Mộc Vũ biết.

Tô Mộc Vũ bị ánh mắt xa lạ nhìn thẳng thì không còn kịp suy nghĩ gì nữa , lập tức cầm điện thoại gọi cấp cứu.

Phong Kính đưa một tay đẩy nhanh điện thoại qua một bên: “…Không cho phép…”

Tô Mộc Vũ lo lắng đến độ hốt hoảng, tính tình cũng bị hắn ép đến mức bộc phát: “Anh hiện tại còn muốn làm loạn cái gì? Để lâu quá thì sẽ chết đó, biết không?” Đó cũng không phải lời nói đùa, mấy hôm trước cô có đọc một quyển sách nói về bệnh dạ dày, trong sách bác sĩ đã nói: xuất huyết bao tử có tỷ lệ tử vong là 10%.

Bây giờ đã là nửa đêm, có gọi cho tài xế cũng không kịp nữa, mà xe cứu thương của bệnh viện thì phải chờ đợi. Tô Mộc Vũ gấp đến độ cắn môi, căn bản không có thời gian để chần chờ mà nhanh chóng chạy đến đỡ Phong Kính đứng dậy, đem cánh tay của hắn quàng qua bên vai của mình.

Vừa bị Tô Mộc Vũ mắng xong, Phong Kính không những không kịp phản ứng mà còn ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ là thân thể cao hơn 1m8 cộng thêm 75 kg đè nặng lên đôi vai gầy yếu của Tô Mộc Vũ, khiến từng bước đi của cô khó khăn hơn hẳn.

Tô Mộc Vũ cắn chặt hàm răng, từng bước từng bước gian nan, đỡ Phong Kính vào tháng máy rồi bước ra ngoài. Mỗi một bước đều dựa vào nghị lực của chính cô mà chống đỡ.

Bảo vệ trực đêm thấy thế vội chạy tới giúp cô một tay.

Phía trước có một người bảo vệ lái xe, Tô Mộc Vũ ôm Phong Kính ngồi ở ghế sau, nhịn không được mà thở hổn hển, cả người cũng bị mồ hôi làm ướt, mắt hoa lên, sớm không còn chút cảm giác.

Xe nhanh chóng chạy vội đi, vậy mà trong đường nhỏ có một bóng người, một chiếc xe hơi tầm thường dính đầy bụi cũng từ từ theo đuôi phía sau.

Ban đầu mọi người cũng không để ý, nhưng không nghĩ tới chiếc xe đó đột nhiên tăng tốc, liều mạng tông vào xe của ba người.

Bảo vệ lái xe sợ tới mức vội đánh ngoặc tay lái về hướng khác né tránh nhưng đã không còn kịp. Chỉ nghe “Phanh!!!” một tiếng, xe bị chấn động mạnh, đầu xe bị đụng vào một gốc cây khô ven đường, Tô Mộc Vũ sợ đến mức hét lên một tiếng.

“Xảy ra chuyện gì?” Kinh động lớn như thế, Phong Kính cũng bị một màn trước mắt khiến cho kinh sợ, dạ dày càng co rút dữ dội.

“Có…có người…..” Không đợi bảo vệ nói xong, một viên đạn từ chiếc xe bên kia bay ra làm vỡ cửa kính thủy tinh.

Đạn?!

Tô Mộc Vũ chợt quay đầu nhìn thấy ánh đèn đỏ của tia hồng ngoại từ cây súng phát ra giống như thần chết đòi mạng. Cô trợn to hai mắt không chần chờ chút nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng nhào qua ôm lấy Phong Kính.

Tất cả mọi chuyện diễn ra, giống như một loại bản năng.

Thanh âm viên đạn xuyên vào da thịt vang lên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, kèm theo đó là tiếng thủy tinh bể tan tàn, máu bắn ra trông xinh đẹp như hoa nở.

Trong nháy mắt, mỗi giây lúc này lại như bị chia ra thành từng khoảnh khác, con ngươi càng lúc càng mở to, miệng của Tô Mộc Vũ thở mạnh, sắc hồng trên mặt dần dần biến mất, nhiệt độ toàn thân tan đi như đóng băng.

Cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, cố sức mở miệng nói: “Những thứ tôi nợ anh… giờ tôi trả cho anh….”Âm thanh lần lượt, ngắn ngủi.

Trước mắt từng mảnh từng mảnh hồng, từng mảnh từng mảnh đen, khóe miệng cô như đang đọng lại nụ cười, giống như cảnh quay chậm trong một bộ phim điện ảnh, từng chút từng chút một đọng lại trái tim hắn.

Phong Kính trơ mắt nhìn cô lịm đi như một con bướm xinh đẹp rơi trên ghế ngồi trước mắt mình. Đầu óc hắn như lóe lên một tia rung động, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu trong nháy mắt đều hít thở không thông.

“Tô Mộc Vũ!!!”
Bình Luận (0)
Comment