Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 67

Edit: Phi Phi

Beta: Dực

Trong căn hộp đêm ở một quán bar.

“Nghi thiếu, ngài phân phó chuyện gì?” Một gã trên mặt mang sẹo cung kính khom người nói.

Phong Nghi nhếch khóe mắt, dùng miệng tiếp trái nho đã lột vỏ sẵn từ cô gái bên cạnh, trên mặt là vẻ độc ác như rắn độc: “Người đàn bà tên Tô Mộc Vũ, tiếp cận cho tôi, toàn bộ hành tung đều phải thông báo rõ ràng”

“Vâng! Nghi thiếu!” Đao Ba Nam lập tức đáp lời, mang theo thuộc hạ rời khỏi chiếc ghế dài

Cô gái xinh đẹp một bên lập tức bò lên trên người hắn, làm nũng: “Phong thiếu, anh thật lạnh lùng, người ta ở bên cạnh thật lâu, vậy là không thèm để ý người ta”

Phong Nghi nhíu mày, nâng cằm cô ta, nói: “Sao? Trách tôi không thèm để ý cô à? Vậy để cho tôi đến chiều cô nhé?”

Vệ sĩ ngoài cửa, chỉ nghe trong phòng phát ra tiếng thét chói tai đầy thống khổ “Aaaa…”

Cửa mở ra, Phong Nghi cầm khăn tay, hờ hững lau tay, nói: “Dọn sạch bên trong đi”. Dứt lời, hắn ném khăn tay xuống đất, xoay người cao ngạo rời đi.

Hai gã vệ sĩ đi vào, chỉ thấy cô gái mới vừa rồi còn xinh đẹp, lúc này hai bên tai đã mất đi một, đang nằm trên đất run lẩy bẩy như một con cún rét lạnh, mà bên cạnh là một vũng máu chói mắt.

Phong Nghi lộ ra khuôn mặt lãnh khốc đến đáng sợ, theo vệ sĩ hộ tống lên xe.

Hắn chán ghét nhất kẻ nào gọi hắn là Phong thiếu, quả thực giống như kẻ thế nhân cho Phong Kính. Ả đàn bà kia, quả thực muốn chết!

Còn người phụ nữ tên Tô Mộc Vũ kia.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ gì đó của Phong Kính, hắn đều muốn đoạt lấy, cướp không xong… cùng lắm là hủy diệt.

Nếu hắn không chiếm được, ai cũng đừng hòng chạm vào.

____________

Tô Mộc Vũ thật đau đầu, Khúc Quế Âm lại đến đây tìm cô.

Lần này không phải là đến làm nhục cô trước cổng trường học, ngược lại là nơm nớp lo sợ đứng chờ trước cổng, từng bước từng bước đi vào. Bà ta còn nhớ rõ hai tên áo đen lúc trước đã cảnh cáo bà điều gì.

Thấy Tô Mộc Vũ ra khỏi trường, Khúc Quế Âm bật người tiến lên, ân cần cười nói: “Tiểu Vũ, dạo này học hành sao rồi? Có mệt hay không? Con xem, lâu lắm rồi con không về nhà, mẹ với cha con nhớ con muốn chết ấy chứ”

Tô Mộc Vũ sửng sốt, dường như không kịp phản ứng đây mới thật là mẹ của mình. Nhớ cô? Cô thật không có nằm mơ chứ?

Khúc Quế Âm nhìn vào ánh mắt không thể tin của Tô Mộc Vũ, trên mặt có chút xấu hổ, nắm chặt tay cô, nói: “Trước kia, mẹ cũng là vì con nên mới nóng tính như thế, con cũng nên thông cảm cho tâm tình bất thường của mẹ chứ? Mẹ biết Tiểu Vũ con từ nhỏ rất nhu thuận, rất biết thông cảm cho người khác, thế nên, con sẽ không giận mẹ nữa, đúng không?”

Khuôn mặt Khúc Quế Âm thể hiện ra vẻ khổ sở cùng áy náy.

Tô Mộc Vũ há miệng thở dốc, giật mình một cái. Ngay tại lúc cô muốn gật đầu thì ngừng lại, bởi vì cô nhìn người mẹ của mình trước mặt, thấy được chút gì đó gọi là “đòi hỏi”.

Tô Mộc Vũ nhíu nhẹ đôi mày, gỡ tay mẹ mình ra, cười nói: “Mẹ đến tìm con làm gì?”

Khúc Quế Âm bị con gái vạch trần, ngay lập tức ngẩng mặt nói: “Cái gì gọi là làm gì? Mẹ mày nhớ con gái thì đến thăm nó không được sao?”

Tô Mộc Vũ trầm mặc, không nói được một lời.

Khúc Quế Âm thấy Tô Mộc Vũ không để ý, vội bắt lấy tay cô, thành tâm khuyên nhủ: “Tiểu Vũ, con nghe mẹ nói này. Con bây giờ quen biết với Phong thiếu gia, quả thật là một đại nhân vật, dáng vẻ sang trọng, gia thế lại hiển hách, con nên giữ cho thật chặt, ngàn vạn lần đừng để người khác đoạt lấy. Người tốt như vậy, tìm được ở đâu chứ? Con nha, chỉ cần có thể tiến vào nhà họ Phong, cả đời liền hưởng vinh hoa phú quý, sau đó mẹ với ba con đều được nhờ. Đến lúc đó, cho dù mấy chục vạn hay mấy trăm vạn, muốn bao nhiêu mà không có? Con đừng nói mẹ phiền, mẹ là người từng trải, lập gia đình nhất định phải chọn người có tiền có thế để gả. Mẹ cũng chính vì gả cho ba con nên mới khổ cả đời đây, ngàn vạn lần con phải bám cho chặt, nhớ không? Nhà của chúng ta đã có thể trông cậy vào con, trước kia con đã không khiến mẹ thất vọng, lần này nhất định phải tiếp tục như vậy, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng quên báo hiếu ẹ…” Khúc Quế Âm nói liên miên xong, vốn dĩ chú ý tới mình sắc mặt con gái mình đã càng ngày càng kém.

“Còn có một việc, Tiểu Vũ, mẹ gần đây có đầu tư vào cổ phiếu, con cũng biết cái này là một loại đầu tư rất mạnh thì mới kiếm về càng nhiều được. Con theo Phong thiếu gia lâu như vậy, hắn có cho con tiền hay không? Cho mẹ mượn trước một ít, được không?”

Nghe đến đó, Tô Mộc Vũ cảm thấy cả đầu lẫn tim mình đều đang run rẩy. Cô hít sâu một hơi, dùng sức đẩy tay Khúc Quế Âm ra, cười lạnh: “Mẹ, mẹ nghĩ sai rồi. Con chỉ là một người được bao nuôi, Phong thiếu gia là ông chủ của con, con sẽ không gả vào nhà họ Phong”

Khúc Quế Âm sửng sốt, sắc mặt trướng thành màu gan heo, nắm chặt đầu ngón tay, cả giận nói: “Mày mày mày… đứa con bất hiếu! Mày làm tức chết mẹ mày mới cam tâm đúng hay không?”

Tô Mộc Vũ nắm chặt tay, thản nhiên cười nói: “Mẹ không phải đã sớm biết rồi sao? Con đã đến giờ đi làm, mẹ muốn theo con sao?”

Khúc Quế Âm phẫn hận nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi, lại không dám động thủ. Bà nhớ rõ vị Phong thiếu gia kia lợi hại ra sao, chỉ có thể tức giận vừa tức, lắc lắc thân hình phì độn, hừ một tiếng rời đi. Trước khi đi còn mắng một câu: “Vô tích sự!”

Tô Mộc Vũ không thèm để ý, trực tiếp lên xe buýt đi mất.

Đứng trên xe bus, lông mi dài của Tô Mộc Vũ run rẩy, khóe miệng vẽ ra một đường cong trào phúng, ngón tay dùng sức xiết chặt trong lòng bàn tay, dường như một chút cũng không cảm thấy đau.

Vừa rồi, lúc cô nhìn thấy mẹ mỉm cười đi tới chỗ mình, trong lòng cô không phải là không có dao động, trong nháy mắt cô còn nghĩ đến mẹ mình đã thay đổi, người đó dù sao cũng là người mẹ sinh ra cô, nhưng…

Quả nhiên, vẫn là không nên ôm hi vọng quá lớn.

Cả buổi chiều, Tô Mộc Vũ đều không yên lòng, liên tiếp khiến mấy vị khách nhíu mày không ưng ý, cô vội vàng nói xin lỗi mới khiến cho khách hàng miễn cưỡng chấp nhận. Lúc tan việc lại càng bởi vậy mà bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng.

“Này! Xin chờ một chút!” Tô Mộc Vũ ôm lấy túi xách liều mạng đuổi theo sau, nhưng xe đã chạy đi mất.

Cô chống đầu gối, đứng ven đường thở phì phò, trên trán tràn đầy mồ hôi, có chút bất đắc dĩ vỗ ngực. Đã hơn sáu giờ, mùa đông nên trời tối rất sớm, hiện tại đã tối thui rồi mà chuyến xe cuối cùng cũng đã đi, cô đành lết bộ trở về.

Tô Mộc Vũ cười khổ, xách túi xách tiến về phía trước. Vào đông gần một tháng, trời lạnh đến gió thổi cũng rét tái tê, gió lạnh thấu xương thổi trên mặt khiến toàn thân cô phát run, thở ra khói.

Ôm chặt hai tay, trong gió lạnh, cô tiến về phía trước như một chú gà con cô đơn đến đáng thương.

Phía sau cô khoảng chừng ba mươi mét, một chiếc xe có rèm che cũng từ từ nhích từng chút một.

Lái xe Tiểu Hàn không hiểu Phong thiếu gia rốt cuộc đang muốn làm cái gì, theo sau đã nửa tiếng. Hắn nhìn người ngồi trên hàng ghế phía sau, gương mặt đã đen như than, thật cẩn thận nói: “Phong thiếu, Tô tiểu thư đi cũng đã nửa tiếng rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế có thể bị cảm lạnh…”

Phong Kính đảo qua ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, Tiểu Hàn lập tức ngậm miệng.

Qua hơn mười phút nữa “Dừng xe!” Hai tiếng phát ra kèm theo âm thanh nghiến răng nghiến lợi khiến cho Tiểu Hàn phải nhanh chóng đạp phanh.

Đêm đông, âm thanh phanh xe bén nhọn dọa Tô Mộc Vũ nhảy dựng. Không đợi cô quay đầu lại, cả người đã bị một vòng tay mạnh mẽ túm lên ném vào xe.

Thân thể lạnh như băng gặp được hơi ấm như lò sưởi khiến toàn thân Tô Mộc Vũ sợ run.

Phong Kính nhìn thấy khuôn mặt lạnh đến đỏ bừng của cô, bộ dáng co rúm lại, quả thực giống như chú thỏ trắng bị thương.

Cô đi bao lâu, hắn đều quan sát bấy lâu. Nhìn thấy cô quật cường tiến về phía trước trên đường lớn, đi đến bước cũng bắt đầu không xong, toàn thân đều phát run, cô chính là quật cường đến ngay cả một cuộc điện thoại gọi cho hắn nhờ giúp đỡ cũng không có!

“Tô Mộc Vũ, cô… cô quả thực…” Phong Kính thật đúng là cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ như vậy, có thể khiến hắn giận đến đánh mất toàn bộ bình tĩnh cùng kiềm chế.

Hắn cắn răng, trừng mắt nhìn cô, nói: “Tôi nhớ, cô từng nói tôi là ông chủ của cô, đúng không?” Cái gọi là lòng tự trọng, quý giá như vậy sao? Quý giá đến giày vò bản thân như vậy mới vui vẻ sao?

Tô Mộc Vũ lặng đi một chút, lúc này mới nhớ tới, cô từng chính mồm nói ra câu nói kia, không nghĩ tới câu nói của mình lúc ấy, bây giờ lại đánh úp lên người mình.

Cô chua sót cười, từ từ gật đầu: “Đúng vậy!” Sủng vật chống lại chủ nhân, khó trách khiến hắn tức giận.

Phong Kính hoàn toàn không phản đối, quả thực muốn bóp chết cô, lại không xuống tay được, hắn mặt lạnh ra lệnh “Về nhà!”. Hắn dùng lực kéo kéo cổ áo, trong lòng không hiểu vì sao lại thấy buồn bực.

Tiểu Hàn lập tức đạp chân ga. Dọc theo đường đi, Phong Kính mặt khó coi đến rối tinh rối mù, Tô Mộc Vũ một câu cũng không dám nói.

Xe dừng lại trước cửa.

Mặt Phong Kính khiến cả bảo vệ trị an đều sợ tới mức không dám tới gần.

Tô Mộc Vũ cúi gầm mặt đi theo phía sau, trên thực tế cả người đã đi cả một buổi trưa, lại đi bộ trong gió lạnh, hai chân đều đông cứng như hai khối băng, tốc độ đương nhiên theo không kịp.

Phong Kính lại nghĩ đến cô đang giở trò giận hờn, hừ lạnh một tiếng, đóng sầm cửa trước mặt cô: “Không muốn vào thì đừng vào!”

Tô Mộc Vũ nhìn thấy cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mình, khẽ chớp mắt, trong con ngươi có gì đó lấp lánh, sau đó cô từ từ nhắm hai mắt lại. Bên ngoài lạnh lẽo, cô ôm lấy hai đầu gối lạnh như băng ngồi trước cửa, vẫn không nhúc nhích, chỉ khẽ cười.

Cô tự cười trong lòng: Mày xem, Tô Mộc Vũ, đây là ông trời đang trừng phạt mày đó, trừng phạt vì mày không chịu an phận. Người như vậy, sao mày có thể đụng vào đây?

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hàng đèn màu cam chiếu xuống mặt đường, có một một đôi cánh thiêu thân khẽ hiện, hướng thẳng đến ngọn đèn, lao đến, một lần, một lần, đụng phải đèn, sau đó rơi trên mặt đất, hồi lâu sau, tích tụ một chút sức, lại chớp đôi cánh yết ớt lao về phía ngọn đèn.

Tô Mộc Vũ cứ như vậy nhìn, nhìn hồi lâu đến cả người cô như một khối băng, mà con thiêu thân kia rốt cục cũng rơi xuống đất, vẫn không nhúc nhích, chết đi.

Cô cứ nhìn ngây ngốc như vậy, giống như đang tự nhủ với chính mình: Mày thấy không? Đó sẽ là kết cục của mày.

Mùa đông năm nay, thật sự rất lạnh… rất lạnh, lạnh đến ngay cả nước mắt cũng đều muốn đông lại. Cô ôm chặt lấy thân thể của chính mình, đem bản thân thu lại như một quả bóng, dường như nếu làm như thế thì cơ thể có thể ấm áp hơn rất nhiều.

Trong nhà, Phong Kính sau khi tắm rửa xong thì nhìn thấy chiếc bàn trống không, hắn khẽ cụp lông mi. Bàn Chải đến bên chân hắn rên to, cuối cùng cũng cụp đầu chạy đến cạnh cửa ra vào không ngừng cào cào vào góc cửa.

Ngoài nhà, Tô Mộc Vũ nhếch khẽ khóe miệng, cúi đầu bật cười.

Cửa lại một lần nữa mở ra là đã hai giờ sau, Phong Kính mở cửa nhìn thấy Tô Mộc Vũ ngồi trước cửa ôm chặt lấy cả người thì trái tim của hắn đều đau đớn.

Hắn mạnh mẽ tiến lên kéo lấy cánh tay Tô Mộc Vũ, gầm nhẹ: “Cô không biết gõ cửa sao? Hoặc là lên nhà Tiền Phong trên lầu, cô ngốc sao? Thật rất muốn chết có phải hay không?” Hắn cảm thấy trên người cô không chút độ ấm, chỉ sợ tảng đá lạnh cứng ngoài đường so với cô bây giờ còn ấm hơn.

Toàn thân Tô Mộc Vũ đều đang run rẩy, môi mấp mấy không nổi, lông mi khẽ chớp cũng bị những khối băng li ti bám vào. Cô gian nan ngẩng đầu, khẽ cười một chút, một câu cũng nói không được đầy đủ: “Tôi… không nhúc nhích… được…”. Cô cười, lại làm cho người ta hết sức đau lòng, đau đến xoắn lại.

Một khắc này, hắn căn bản không biết nên hình dung người phụ nữ này như thế nào. Cô cùng với những người phụ nữ hắn từng gặp trước kia, khác hoàn toàn.

Phong Kính cắn răng, một tay lấy ôm lấy cơ thể lạnh như khối băng đi nhanh vào phòng tắm, ném cả người cô vào trong bồn tắm, mở nước ấm, ngâm cô trong đó.

Tô Mộc Vũ uống một ngụm nước, thiếu chút nữa thi ngạt thở. Hắn nhanh chóng cởi hết giày cùng quần áo của cô, lúc này mới phát hiện chân cô lạnh đến muốn đông cứng còn vừa đỏ vừa sưng lên, toàn bộ chân đều sưng to, nhìn thấy mà phải giật mình

Phong Kính nắm lấy cẳng chân cô, chỉ thấy vật trong lòng bàn tay mình lại lạnh như băng.

Vòi nước mở tối đa, Phong Kính giơ vòi hoa sen dội nước ấm vào người cô, dùng nước ấm xua tan đi cái lạnh trên thân thể cô. Sau đó, hắn ôm cô đặt trên giường.

Cả người Tô Mộc Vũ dần nóng lên, bắt đầu phát sốt, hai má đỏ bừng, khẽ run. Toàn thân cô đều run rẫy như một chú chuột con đang hoảng sợ trong lồng.

Phong Kính khẽ nguyền rủa một tiếng “Chết tiệt!”, vội xoay người đi thuốc, lại bị một cánh tay run rẫy giữ chặt.

Khối băng trên lông mi của cô bị độ ấm hòa tan thành những giọt nước mắt, Tô Mộc Vũ cười yếu ớt, giơ tay lên, vuốt ve hai má tuấn dật của hắn.

“Biết không? Tôi chỉ hi vọng… sau khi rời xa anh… tôi vẫn có thể tồn tại…”

Phong Kính không cách nào hình dung được cảm giác của mình lúc này, giống như một tảng đá dùng hết sức ném mạnh vào cõi lòng mình, để lòng hắn dao động mãnh liệt, không cánh nào bình tĩnh được. Hắn đánh giá thấp cô, lại một lần nữa đánh giá thấp cô.

“Câm miệng!” Hắn cơ hồ là theo hàm răng nghiến ra hai chữ này, dùng sức bịt miệng cô lại “Cô đang uy hiếp tôi?”

Cô rốt cuộc muốn như thế nào? Biến chính mình thành cái dạng này, là muốn như thế nào?

Hắn bực bội, giờ này khắc này trong lòng hắn bực bội đến rối tinh rối mù.

Hắn dùng lực đem người phụ nữ ngu xuẩn này ôm vào trong lòng, ôm chặt đến sít sao, giống như là muốn đem cô tiến khảm vào trong máu thịt của mình.
Bình Luận (0)
Comment