Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 47

Lương Yên lo lắng anh cứ dựa như vậy sẽ thấy không thoải mái. Trực tiếp ngồi vào bên cạnh anh, cầm lấy gối đặt lên đùi, cô nhẹ vỗ gối ra hiệu cho anh, “Nằm xuống đi. Như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”

Anh nhíu mày.

Nếu như không phải ánh mắt cô quá mức dịu dàng, thuần túy, anh nhất định sẽ cho rằng cô lại định làm gì đó để quyến rũ anh.

Anh ngoan ngoãn nằm xuống, gối đầu lên chiếc gối ôm thật dày, rõ ràng rất thoải mái nhưng anh lại thấy không thích. Có chút không kiên nhẫn bỏ gối ôm qua một bên, đến lúc có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô thì anh mới hài lòng nhếch môi lên.

Thật là ấm áp......

Ấm áp đến mức khiến anh cảm thấy yên ổn.

Có lúc anh lại ngây ngốc cảm thấy, hình như bệnh cũ tái phát cũng không phải một chuyện quá tồi tệ.

Lương Yên nhìn dáng vẻ nhu thuận của anh không khỏi mỉm cười, lại tiếp tục xoa bóp cho anh.

Bầu không khí quá tốt đẹp, ngay cả ánh đèn cũng trở nên ấm áp, Lương Yên nhịn không được hỏi ra miệng: “Năm năm nay anh có khỏe không? Sao đột nhiên lại ở chung một chỗ với cô ấy? Trước kia...... tôi cũng không biết cô ấy lại thích anh.”

Vấn đề của cô như đã chạm đến chỗ mẫn cảm của anh. Anh nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy sẽ tốt được sao?”

“Thật xin lỗi......” Lương Yên vừa nghĩ đến Triển Mộ Khoa lại mở miệng xin lỗi theo bản năng.

Anh không trả lời cô, hiển nhiên là không chấp nhận lời xin lỗi của cô. Lương Yên cười khổ, cô cúi đầu nhìn anh, “Lúc trước tôi không biết anh là Tổng giám đốc của công ty. Chỉ là, theo lý mà nói, Triển thị sẽ không đóng cửa mới đúng. Lúc đó anh đang làm gì?”

“Đang nằm viện, thiếu chút nữa là chết.” Anh không mặn không nhạt trả lời.

Lương Yên cảm thấy hoảng sợ. Cánh tay đang xoa bóp huyệt thái dương có chút cứng đờ. Cô sợ hãi nhìn anh, “Bệnh của anh...... Rất nghiêm trọng sao?”

“Không biết có tính là nghiêm trọng không, chỉ là tôi và anh trai bị di truyền bệnh từ mẹ.”

Anh nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến vành mắt Lương Yên đỏ ửng.

Thì ra Mộ Khoa bởi vì bệnh này mà chết sớm. Lương Yên càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, giống như người đàn ông trước mắt không biết lúc nào sẽ biến mất.

Triển Mộ Nham vừa mở mắt liền nhìn thấy cô rơi nước mắt, đáy lòng run lên.

Nhưng giọng nói của anh lại có chút lạnh băng thậm chí là quật cường, “Khóc cái gì? Nếu như đau lòng hoặc là đồng tình thì tốt nhất cô nên thu lại đi. Tôi không cần hai thứ này!”

Đúng a! Người đàn ông kiêu ngạo như anh sao lại cần mấy cái này?

Sao khi anh đối mặt với cái chết và bệnh tật lại có thể nhẹ nhàng như vậy? Giống như vĩnh viễn không sợ hãi. Nhưng trong lòng anh thì sao?

Chắc là cũng sẽ sợ hãi đi!

Lương Yên đau lòng hít mũi một cái, “Bệnh viện nói như thế nào? Có thể chữa được không?”

Thế nhưng anh lại chuyển đề tài, “Cô có biết người đứng đầu quyết định chia cắt công ty Triển thị là ai không?”

“Ừ?” Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Lương Yên khó hiểu nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu.

Anh mím môi không trả lời, đôi mắt lại nhắm nghiền.

Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi trong đại sảnh truyền đến tiếng hít thở đều đều thì Lương Yên mới dừng động tác trên tay. Thế mà anh lại gối đầu lên chân cô ngủ thiếp đi.

Lương Yên tham lam nhìn vẻ mặt yên ổn của anh, đáy lòng có sự thỏa mãn chưa từng thấy.

Cũng chỉ có như vậy thì anh mới có thể giống như năm năm trước, có thể không chút kiêng kỵ đưa mắt nhìn anh mà không cần bận tâm đến bất cứ thứ gì.

Lúc cô còn đang thất thần thì điện thoại trong túi lại chợt rung lên.

Cô sợ làm ồn đến anh nên vội vàng cầm lên. Còn chưa kịp nhìn kĩ màn hình thì đã ấn nút nghe.

“Yên nhi, em đang ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Tịch Khuynh Viễn
Bình Luận (0)
Comment