Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 5

Tiếng giãy dụa của Lương Yên trong cái hôn dày đặc như mưa của anh, cuối cùng cũng hóa thành tiếng rên rỉ võ vụn nhỏ bé và nước mắt mát lạnh.

Nếu mọi thứ đều không thể thay đổi, thế thì, cứ như vậy đi! Ít nhất, giờ khắc này, cô có thể an ủi thân thể anh đang bị dục vọng căng phồng đến đau đơn, cùng với trái tim vững vàng tràn đầy nỗi nhớ của anh.

Ngón tay Mộ Nham nhẹ nhàng móc một cái ở phía sau, lập tức cái bra mở ra trên tay anh. Bộ ngực hoàn mỹ của Lương Yên nhanh chóng hiện ra, đầy đủ không sót lại gì bày ra trước mặt anh.

Con ngươi sâu thẳm căng thẳng, một tiếng hừ rên rỉ thật mạnh tràn ra từ cổ họng Mộ Nham.

Sau một cái chớp mắt, hai bàn tay không thể chờ đợi được nữa mà tách thân thể Lương Yên ra và lật cô lại đây. Anh muốn muốn cô ngay lập tức! Không thể chờ đợi thêm khoảnh khắc nào nữa!!

Mặc dù đã hiểu rõ hết trong lòng, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng đến giờ phút mũi tên đã nằm trên cung này, Lương Yên không hề có kinh nghiệm vẫn sợ hãi.

Hai tay bị trói lại, cô không có cách nào nhúc nhích, chỉ phải đạp hai chân để đấu với con thú đang vây khốn mình. Nhưng sức lực của cô làm sao có thể sánh với anh?

"Vật nhỏ, em không ngoan..." Như là trừng phạt cô không chịu phối hợp, Mộ Nham vỗ một bàn tay thật mạnh trên bộ ngực mềm của cô.

Lương Yên sợ run mà kêu lên một tiếng, không chờ cô kịp phản ứng, vòng eo bỗng dưng bị hai tay anh ra sức đè lại. Thứ to lớn kiêu ngạo của anh đâm xuống, anh kêu rên một tiếng, cả người anh vùi thật sâu, dùng sức đâm vào trong cơ thể cô...

"A... Đau..." Cơn đau đơn xé rách kéo tới, Lương Yên lập tức rơi nước mắt đầy mặt.

Cô còn rất ngây ngô, không có cách nào nhận lấy thứ lớn như vậy. Cô giãy dụa muốn gạt anh ra khỏi. Mộ Nham lại cúi người xuống ôm chặt cô, đôi môi như lửa nóng dán bên tai cô, tinh tế hôn lấy, giọng nói khàn khàn: "Vật nhỏ, đừng lộn xộn nữa! Sẽ làm em bị thương đó!"

Giọng nói khổ sở nhưng lại tràn đầy cưng chìu, khiến cho chóp mũi Lương Yên đau xót, nước mắt lại trào ra.

Đêm nay, cô cũng không thể tham lam cho rằng những sự dịu dàng đó của anh là để đối đãi với mình sao?

Con ngươi tô điểm đầy nước mắt hơi nghiêng qua, gương mặt che kín mồ hôi của Mộ Nham ở ngay tại trước mắt mình, gần đến như vậy, thậm chí giống như có thể đếm rõ số lông mi. Quen Mộ Nham nhiều năm như vậy, chưa từng có khoảnh khắc nào mà cô cách anh gần như vậy.

Lương Yên mãi mê nhìn anh, trong lòng khẽ động, đôi môi đỏ mọng đến gần, run rẩy, thăm dò nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Anh run lên. Nhanh chóng biến bị động thành chủ động.

Bụng dưới trướng đau bụng dưới, bắt đầu rong ruổi trong cơ thể cô, tần suất càng ngày càng cao, động tác càng ngày càng dũng mãnh. Lương Yên trúc trắc không có cách nào tiếp nhận tư thế như thế này, cô chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị va chạm đến thay đổi vị trí, nhưng khoái cảm và vui thích bay vọt lên nhanh chóng bao phủ cô…

Một đêm này, kịch liệt như lửa, duy trì liên tục kéo dài, thiêu đốt lấy cô.

Lăn qua lộn lại, anh cũng chưa từng bỏ qua cho cô. Thẳng đến khi cô khóc lóc cầu xin tha thứ, rốt cuộc anh mới bỏ qua cho cô. Thân thể nặng nề ghé vào trên lưng cô, ngủ mất.

......

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều mà thoả mãn.

Lương Yên biết, cơn mộng xuân tối nay thật sự kết thúc ở đây. Sau cơn kích tình say sưa vui vẻ tràn trề, đáy lòng cô lại có càng thêm nhiều nỗi thương cảm không thể nói ra trồi lên.

Cô không có cách nào tưởng tượng, sáng mai tỉnh lại, nếu anh phát hiện ra người nằm trong ngực không phải là Niệm Niệm, mà là cô, vậy thì sẽ khó chịu cỡ nào...

Cô không hy vọng anh khó chịu. Cho nên, bây giờ cô nhất định phải rời đi thật nhanh.

Cà vạt trói hai tay cô lại dưới sự dằn vặt lúc nãy đã lỏng không ít, cô tùy tiện giãy dụa một chút là nó buông lỏng ra. Đẩy anh còn đang ghé vào trên lưng cô, nhét cái gối đầu vào dưới đầu anh, cô mới mò lấy quần áo qua loa mặc lại

Quay đầu lại, trên khăn trải giường hỗn độn, vết đỏ tươi kia vẫn khiến mắt cô đau đớn.

Hít hít cái mũi, không dừng lại nữa, cô đẩy cửa rời đi.

Mọi thứ đêm nay, coi như chỉ là giấc mộng!

Bình Luận (0)
Comment