Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 86.1

Triển Mộ Nham cúi xuống thấy cái túi trong tay cô, mấy chữ tên khách sạn in trên túi sáng lấp lánh, càng khiến anh cảm thấy cực kỳ chói mắt.

"Tôn trọng cô á, cô mà cũng có lòng tự trọng nữa ah?"

Đè nén không được, giọng của anh hơi cao lên. Trên mu bàn tay, gân xanh nổi lên như ẩn như hiện, có thể thấy giờ phút này anh đang rất phẫn nộ.

Thế nhưng, anh đang buồn bực cái gì vậy?

Trong lòng Lương Yên rất khó chịu, nhưng lại không thể không ngụy trang, cô rút tay mình từ trong tay Triển Mộ Nham ra "Tôi nghĩ câu nói này thích hợp với Nham tổng hơn đấy."

Dứt lời, Lương Yên cũng không thèm nhìn anh, mà đi về phía cửa thang máy, muốn lên lầu.

Không ngờ Triển Mộ Nham từ sau một phát bắt được tay Lương Yên, kéo cô về hướng thang máy chuyên dụng của mình.

Cũng may tất cả mọi người đều đang bận, nên không ai chú ý tới một màn này.

Thẳng đến khi cửa thang máy khép lại, Lương Yên rốt cục nhịn không được nữa.

"Nham tổng, đến cùng thì anh muốn thế nào?" Cô ra sức hất tay của anh ra, cái túi khách sạn "Ba" một tiếng rớt xuống đất, quần áo thay ra hôm qua rải rác rơi ra ngoài.

Sắc mặt Triển Mộ Nham cứng ngắc, nhìn về phía Lương Yên, hừ lạnh "Anh tôi năm đó mắt bị mù, mới coi trọng loại người như cô!"

Nhiều lần bị nhục nhã, khiến Lương Yên run rẩy. Hốc mắt cô đỏ lên, nhìn về phía Triển Mộ Nham phẫn hận "Mặc kệ đời sống cá nhân của tôi có bao nhiêu hỗn loạn, cũng có quan hệ gì với anh đâu! Huống hồ, Nham tổng cũng có tốt hơn tôi chỗ nào đâu! Niệm Niệm đã là phụ nữ có chồng, vậy mà các ngươi không phải vẫn ở cùng một chỗ sao, anh chính là người thứ ba mà thiên hạ phỉ nhổ!"

Cô bén nhọn đáp lời, càng làm sắc mặt Triển Mộ Nham khó coi. Nhìn cô quật cường, nghĩ đến đêm qua cô vậy mà lại cùng Liên Thiếu chung đụng một đêm, Triển Mộ Nham làm sao cũng không đè nén được cơn tức giận này.

Tính xâm lược của Triển Mộ Nham cực mạnh, Triển Mộ Nham dồn Lương Yên vào góc thang máy.

Hơi thở quen thuộc đập vào mặt Lương Yên. Cô đưa tay đẩy Triển Mộ Nham ra ngay, nhưng Triển Mộ Nham lại nhân thể kéo hai tay cô lên, giữ chặt lên vách thang máy.

Mặt vách thang máy trơn bóng, hiện rõ hai gò má lạnh lẽo nghiêm nghị của Triển Mộ Nham.

"Hai người đã đến bước nào rồi rồi?"

Triển Mộ Nham phát hiện anh thế nhưng rất để ý đến vấn đề này!

Câu hỏi của Triển Mộ Nham, làm Lương Yên hít vào một hơi lạnh.

Trong lòng anh, cô một là người tùy tiện như vậy sao! Thậm chí còn hạ tiện đến mức ai cũng có thể coi làm chồng!

Anh thật sự cho là, cô Tịch Lương Yên không có lòng tự trọng, để mặc mặc anh nhục nhã, mặc anh xoa nghiến sao?

Trong lòng rất đau, nhưng Lương Yên lại bật cười. Cười ra nước mắt, nhìn anh không chịu thua "Đó là chuyện riêng của tôi. Tôi nghĩ, tôi không cần thiết phải báo cáo với cấp trên. Xin tổng giám đốc buông tay ra, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục đấy!"

Nhìn cô rơi nước mắt, lòng Triển Mộ Nham không hiểu sao lại thấy đau. Mà thái độ cứng rắn như vậy, càng làm cho anh nóng nảy.

Triển Mộ Nham trừng mắt nhìn cô, lúc cô muốn tránh ra, anh đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.

Mùi bạc hà nhàn nhạt trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, mang theo bá đạo.

Lương Yên run lên, trái tim không thể khống mà đập loạn. Cô muốn đẩy ra, nhưng lưỡi của anh đã thăm dò vào khoang miệng của cô, quấn lấy, không cho phép cô lui bước.
Bình Luận (0)
Comment