Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 93.4

“Tổng giám đốc, ngài không thích cà phê sao? Có muốn đổi thành sữa tươi hay không?”

Tiểu Chùy thận trọng nhìn sắc mặt của tổng giám đốc, thử hỏi.

“Quên đi, vẫn để cái này thôi.” Triển Mộ Nham trả lời qua loa.

………………………………………………………………………….

Buổi trưa, Lương Yên nhận được điện thoại của lễ tân.

“Tịch thư ký, dưới lầu có vị tiểu thư Lê Mạn Thanh muốn gặp tổng giám đốc. Nhưng không có hẹn trước.”

Lê Mạn Thanh?

Bây giờ Niệm Niệm trở lại rồi, cô ta và Triển Mộ Nham cũng nên cắt đứt chứ?

Lương Yên không chắc chắn nói, “Để tôi đi phòng làm việc tổng giám đốc hỏi một chút. Một lát nữa sẽ gọi điện thoại lại cho cô.”

“Được, cảm ơn.”

Cúp điện thoại xong, Lương Yên hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo rồi mới đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Triển tổng?”

Phòng làm việc yên lặng trong chốc lát, một lúc sau mới nghe được âm thanh của anh, “Đi vào.”

Lương Yên đẩy cửa đi vào, anh đang ngồi trên ghế sa lon mệt mỏi tựa đầu ra sau, nhìn bộ dáng giống như là tối qua ngủ không tốt lắm.

Lương Yên không muốn suy nghĩ nguyên nhân, mở miệng nói bằng giọng xử lí công việc chung, “Lê Mạn Thanh ở dưới lầu, nói muốn gặp tổng giám đốc.”

Nghe thấy cái tên này, Triển Mộ Nham nhíu mày theo bản năng.

Lần trước ở trong siêu thị, thái độ của cô ta đối với hai đứa bé kia cực khiến cho anh cực kỳ chán ghét. Cho nên anh vẫn luôn cố ý tránh mặt cô ta.

Anh đã từng cảm ơn Lê Mạn Thanh năm năm qua ở nước ngoài chăm sóc cha mẹ anh, cho nên anh luôn đối tốt với cô hơn người bình thường. Nhưng khiến cho anh không chịu nổi chính là việc cô ta tự cho mình thành bạn gái của anh.

“Nghĩ cách đuổi cô ta đi, tôi mệt mỏi không muốn ứng phó cô ta.”

Ồ, cùng một lúc phải ứng phó hai người thực sự là mệt mỏi nha…

Lương Yên kéo kéo môi, gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài. Triển Mộ Nham híp mắt gọi cô lại.

“Tổng giám đốc còn có việc?” Lương Yên quay đầu lại hỏi.

Triển Mộ Nham xoa xoa đầu của mình, “Quay lại giúp tôi xoa huyệt thái dương, đầu tôi hơi đau.”

Tối hôm qua anh uống rượu quá khuya, thực sự là muốn chết mà!

Lương Yên sửng sốt trong chớp mắt, sau đó mới nhàn nhạt mở miệng: “Để tôi giúp tổng giám đốc gọi Tư Thần đi vào. Tay nghề xoa bóp của cô ấy đắc biệt tốt, tổng giám đốc nhất định sẽ thích!”

“Này!” Thật là một cô gái đáng chết, cô cố ý có phải không?

Lương Yên làm như không nghe thấy tiếng kêu gào phát điên của anh, kéo cửa ra, thân thể cứng ngắc đi ra ngoài.

Học được cách từ chối anh, là bước đầu tiên để cô loại bỏ anh ra khỏi tim mình….

Cô sẽ cố gắng làm!

……. …….. ……..

Lúc Lê Mạn Thanh đã đợi ở dưới lầu đến bất an thì Lương Yên xuất hiện đúng lúc.

“Thật xin lỗi Lê tiểu thư, mời cô trở về đi! Hôm nay Triển tổng không có thời gian.” Lê Mạn Thanh chán ghét nhất là khi Lương Yên dùng loại giọng điệu lạnh nhạt này, mi tâm nhíu lại, “Tịch Lương Yên! Cô nói Mộ Nham tự mình tới nói chuyện với tôi! Tôi không tin anh ấy sẽ không gặp tôi!”

Thanh âm của cô ta tương đôi cao, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít nhân viên và khách hàng ở đại sảnh.

Do quan tâm đến hình tượng của công ty nên Lương Yên cũng không thể nói nhiều lời với cô ta, âm thanh đáp lại lạnh nhạt như cũ, “Tôi còn có cộng việc gấp chưa giải quyết xong, không thể tiếp chuyện với cô thêm nữa. Xin cứ tự nhiên!”

Cô xoay người muốn đi, Lê Mạn Thanh lại nghĩ thái độ của cô quá mức khinh mạn. Lập tức thở gấp tức giận đuổi theo, kéo tay Lương Yên, “Tịch Lương Yên, cô hãy nói thật cho tôi biết, có phải cô đang ở chung một chỗ cùng anh ấy hay không? Cho nên khoảng thời gian này anh ấy mới trốn tránh không muốn gặp tôi!”

Lương Yên chỉ cảm thấy nhức đầu.

Cái suy đoán này của cô ta không phải là không có căn cứ.

Cô đang muốn giải thích, Lê Mạn Thanh đã tiếp tục nói: “Tại sao tất cả những cái gì tốt cũng bị cô chiếm lấy? Cho dù là năm năm trước hay là năm năm sau! Cho dù năm đó cô đã làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy!”

Lương Yên cảm thấy đầu của cô có chút đau, bây giờ không biết phải giải thích ra sao.

Cô nhìn Lê Mạn Thanh, tỉnh táo mở miệng, “Cô tìm nhầm đối tượng rồi. Triển tổng bây giờ đã có bạn gái mới, nhưng cũng không phải là tôi.”

Cô cố làm ra vẻ thật bình tĩnh tự kể lại sự thật này.

Trong lòng Lê Mạn Thanh cũng không tốt hơn, cô nghĩ, cô đã lĩnh hội rõ ràng nhất…….

Quả nhiên, bộ dáng Lê Mạn Thanh tựa như chịu đả kích nặng nề, níu lấy tay Lương Yên, “Nếu như không phải là cô, thì còn có thể là ai vào đây?”

Lương Yên cũng không trả lời nữa, chẳng qua là rút tay mình ra, đi về phía cửa thang máy. Lê Mạn Thanh cũng muốn đi theo, nhưng lại bị bảo an ngăn lại. Biến hóa thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Cô ngửa đầu, sững sờ nhìn ánh đèn LED đang lóe kia, Lương Yên nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay mình.
Bình Luận (0)
Comment