Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 97.2

Bây giờ, Triển Mộ Nham chỉ muốn chiếm lấy cô, gặm cắn, xé rách cô, triệt để vùi mình vào trong cơ thể cô. Để cho cô ở dưới cơ thể mình ngâm nga thở gấp... Để cho cô hoá thành một vũng nước ở trong ngực anh...

Anh bỗng dưng buông lỏng Lương Yên ra, tay nhẹ nhàng chạm vào bên cạnh, ghế phụ lập tức ngã xuống. Lương Yên còn chưa kịp định thần lại, một giây sau đã bị anh ấn ngã xuống ghế.

Một cách tay của Triển Mộ Nham chống ở bên người Lương Yên, cúi đầu ánh mắt chăm chú nhìn cô. Ánh mắt sâu thăm kia ở trong bóng đêm như được phủ một lớp sương mù, lấp lánh ánh sáng nguy hiểm. Giống như đôi mắt của dã thú khi nhìn thấy con mồi, như muốn lập tức ăn cô vào trong bụng.

Ngón tay của Triển Mộ Nham thuận theo bộ ngực xinh đẹp của cô dần dần đi lên, lưu luyến lướt qua xương quai xanh tinh xảo, chiếc cổ ưu nhã, cho đến khi.......

Chạm đến đôi môi đỏ mọng lóng lánh mê người của cô.

Mặt Lương Yên đỏ tới mang tai, cô khẩn trương giữ chặt dây nịt an toàn trước ngực. Lông mi vỗ vỗ, đáy mắt nhẹ nhành tản ra gợn nước.

Lương Yên rung động không thôi, thật lâu sau đều chỉ si ngốc nhìn người đàn ông trước mặt. Một lúc sau, giữ lại được một chút lý trí, mới thở gấp mở miệng: "Mộ Nham...... Đây..... Đây là ngoài đường....."

Đáy mắt Triển Mộ Nham đã phủ một tầng sương mù, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi Lương Yên, trầm thấp mở miệng: "Cô đang nhắc nhở tôi là nên đổi chỗ khác sao?"

Không! Cô dĩ nhiên không có ý này!

Nhưng anh căn bản không cho cô cơ hội mở miệng giải thích. Một giây sau đột nhiên đưa môi tới ngậm lấy một bên nụ hoa bại lộ ngoài không khí cua Lương Yên. Cái lưỡi ướt át của anh tuỳ ý chêu chọc, cắn mút nụ hoa. 

"A......." Lương Yên giật mình rên khẽ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn rịn đầy mồ hôi hơi hơi nhíu lại. Cô chỉ cảm thấy một dòng nước nóng không chịu khống chế từ trong cơ thể mình tràn ra, thấm ướt đáy quần.

Càng đáng chết hơn chính là, ngón tay thon dài của anh từng chút từng chút một đi xuống, nhẹ nhành chạm đến khoá quần jean của cô.....

Trời ạ!

Lương Yên gần như không nhịn được muốn thốt ra một tiếng. Cô nhanh chóng cắn chặt môi để tránh mình sẽ thốt ra những tiếng xấu hổ. Lương Yên muốn lấy tay ngăn cản động tác của anh lại nhưng cánh tay làm gì còn chút sức lực nào?

Cách tay nhỏ bé của cô run rẩy bắt lấy tay anh. Bộ dạng nhu nhược không xương này của cô càng giống như là không nhịn được hơn là muốn ngừng.

Thật sự là một tiểu yêu tinh mà!

Tất cả đã chuẩn bị xong chỉ còn bước cuối cùng......

"Bíp——Bíp——Bíp——" Ngoài cửa sổ xe có tiếng còi inh ỏi vang lên.

Một chùm ánh sáng chói mắt chiếu đến, từ bên ngoài rọi thẳng vào trong xe.

"XA9919!XA9919!Chỗ này không cho phép dừng xe! Chỗ này không cho phép dừng xe!" Là cảnh sát!

Mắt thấy, tiếng nói ấy cách bọn họ càng ngày càng gần, Lương Yên cả kinh lập tức bò dậy sửa sang lại quần áo, mặt đã đỏ tới mang tai.

Trời ạ! Thật là rất rất rất mất thể diện!!

Nếu như để cảnh sát thấy được một màn này, cô thực sự có thể trực tiếp đào một cái động rồi chui vào!

Triển Mộ Nham buồn bực cắn rắng, nặng nề hừ một tiếng. Đôi mắt sâu thẳm vẫn còn toát lên dục vọng chưa tan hết ảo não nhìn Lương Yên, rốt cuộc chỉ có thể chấp nhận bò dậy, rồi lập tức cầm lấy áo khoác lúc nãy khoác lên người cô.

Lương Yên xấu gổ muốn chết, định đem cả khuôn mặt mình cũng chôn ở sau áo khoác to lớn của anh, chiếc cúc trên áo sơ mi chưa được cài mà ngón tay run rẩy của cô phải mất lúc lâu mới giải quyết được.

Nhưng anh lại không giống vậy.

Hoàn hoàn chỉnh chỉnh, một chút chật vật cũng không có.

Cũng may, sau khi cô sửa sang tất cả thật tốt thì cảnh sát giao thông ma cầm con đi tới đây. Cửa số xe bị cảnh sát gõ vang lên "bang bang". Triển Mộ Nham quay sang nhìn Lương Yên một cái, xác định cô đã sửa sang lại thật tốt mới hạ cửa sổ xe xuống, nhưng sắc mặt vẫn có chút khoa chịu.

Làm ơn đi, loại điểm này mà bị người khác quấy rầy, người đàn ông nào vui được mới là lạ!

"Lấy thẻ căn cước và giấy phép lái xe ra cho chúng tôi kiểm tra." Cảnh sát tựa đầu vào, nghi ngờ nhìn hai người một lúc lâu.

Triển Mộ Nham lấy giấy tờ đưa cho anh ta. Tầm mắt cảnh sát lạu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Lương Yên một hồi, lát sau ma nhìn về phía Triển Mộ Nham, giọng nói hơi mang theo chút giáo dục, "Cũng không phải là thanh niên mới lớn huyết khí phương cương (tuổi mà tinh lực dồi dào) nữa, không biết học ai mà lại đi chơi xe chấn? Quay đầu lại mà bị camera chụp được rồi truyền lên internet thì hai người có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc."

Triển Mộ Nham bị cảnh sát này giáo huấn, quả thực là dở khóc dở cười.

Lương Yên da mặt mỏng nên không được như vậy, cô ảo não gầm nhẹ một tiếng, tranh thủ thời gian cầm áo khoác lên che gương mặt như thiếu như đốt của mình, qua mặt sang cửa sổ bên này.

Hu hu........

Chỗ nào có cái động? Cô muốn lập tức chui vào, cũng không cần đi ra nữa!
Bình Luận (0)
Comment