Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 12

Thành phố A rộng lớn, người đến người đi, xe cộ không ngừng tấp nập. Kẹt xe thì lại càng thường xuyên, mà mỗi lần kẹt xe là phải kéo dài hai đến ba tiếng đồng hồ, cho nên đối với học sinh, ngồi tàu điện ngầm là lựa chọn tốt nhất.

Bảy giờ ba mươi sáng là giờ cao điểm, người đi tàu điện ngầm cũng không phải là ít, khó khăn lắm Lâm Nhất Nhiên mới chen được vào bên trong, cô chỉ cảm thấy không khí ngột ngạt, hít thở cũng không thông.

Tàu điện ngầm chạy rất nhanh, trong xe vang lên giọng nói nhã nhặn của người phụ nữ: “Hoan nghênh mọi người đến với tuyến tàu điện ngầm số một, đã gần đến trạm phía trước. . . . . . . . .”

Từ nơi này cho đến trường học cũng không phải đổi qua tuyến tàu khác, người đi lên càng ngày càng nhiều, Lâm Nhất Nhiên nhìn cửa xe mở ra, một nhóm người lần lượt chen chúc bước vào, cô chỉ có thể đứng nắm tay vịn, nhìn đồng hồ.

Trong tàu điện ngầm rất đông người, khó tránh khỏi chân tay sẽ va chạm vào nhau, Lâm Nhất Nhiên vẫn ngồi tàu điện ngầm đi học nên cô biết, tất nhiên sẽ có một vài người trong số đó lợi dụng để đụng chạm, sờ mó, những người như vậy hay gọi là. . .

Những kẻ quấy rối.

Lâm Nhất Nhiên nghe mấy cô bạn trong lớp kể rằng, bản thân đã từng gặp vài kẻ quấy rối ở trên tuyến tàu điện ngầm số một này, nhưng cô thì chưa bao giờ gặp qua, cho nên khi có một bàn tay nóng rực để trên lưng cô, đầu óc của Lâm Nhất Nhiên dường như ngừng hoạt động, cứng đờ trong giây lát.

Gặp phải cầm thú nên làm cái gì bây giờ?

Những cách tự vệ của phụ nữ? Mười tám chiêu đánh sói?

Đáng tiếc chiêu nào Lâm Nhất Nhiên cũng không làm được, cô chỉ cứng ngắc, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, quay đầu cũng không dám quay, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cô gắt gao nắm chặt cái khóa kéo, tất cả cảm giác đều dồn về bàn tay ở sau lưng.

Cô cảm nhận được cái bàn tay kia đang vuốt ve ở phần eo của mình, sau đó từ từ trượt xuống dưới. . . . .

Mọi người xung quanh cũng đang tự nhiên làm chuyện của họ, chả có ai để ý đến cô, Lâm Nhất Nhiên hít sâu một hơi, bỗng nhiên mở miệng hét to: A~~~~~a. . . . .! A~~~~~a. . . .Trời ơi!

Quỷ thần ơi. . . . .xung quanh ai nấy đều thấp thỏm không yên.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào cô gái vừa mới hét lên, Lâm Nhất Nhiên đỏ mặt, cảm thấy hai má nóng bừng, mà cái người ở sau lưng lại không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy, bàn tay hơi khựng lại, sững sờ tại chỗ.

Lâm Nhất Nhiên thấy thế, vội vàng lách người, chạy đến chỗ cửa xe, còn chưa đợi cửa hoàn toàn mở hẳn, cô đã vọt ra ngoài, bước xuống tàu điện ngầm, cho dù có bắt taxi đi học, cô vẫn bị đến muộn.

Tiết đầu tiên là tiết của Trần Tư Tầm, lúc Lâm Nhất Nhiên ôm cặp sách thở hổn hển chạy đến trước cửa lớp, giờ học đã bắt đầu được mười phút, Trần Tư Tầm đang đứng trên bục giảng, Lâm Nhất Nhiên chạy vào cửa hô lên, báo cáo mình đã đến lớp, Trần Tư Tầm cũng không nhìn cô, chỉ ra hiệu bảo cô bước vào rồi lại tiếp tục giảng bài, vẫn là nói bằng giọng tiếng Anh bản xứ. Lâm Nhất Nhiên vội vàng đi đến chỗ ngồi, lấy sách tiếng Anh từ trong cặp ra, dò đến từ anh đang giảng.

Không đợi nghe xong được hai từ, điện thoại của cô rung lên, Lâm Nhất Nhiên nhìn Trần Tư Tầm đang đứng trên bục giảng, lén lút mở điện thoại.

Sao cậu lại đến muộn vậy?

Lâm Nhất Nhiên nhìn Đường Cẩm đang ngồi ở bàn bên kia, tay trái đang cầm điện thoại, ngón tay cô nhanh chóng lướt trên bàn phím trả lời: đi tàu điện ngầm tới.

Đường Cẩm cầm điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc: Đi tàu điện ngầm tới? Vậy tối nay cậu cũng đi tàu điện ngầm về à?

Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, nhớ lại chuyện lúc nãy ở trên tàu điện ngầm, không chút do dự nói: Không, hôm nay tớ. . . . .

Suy nghĩ một hồi, lại gõ bàn phím: Không ngồi tàu điện ngầm nữa, tan học nói chuyện sau.

Nói xong, cô đem điện thoại bỏ vào ngăn bàn, chăm chú nghe Trần Tư Tầm phát âm từng câu tiếng Anh.

“Bài tập hôm nay có chủ đề là I have a dream, mọi người về nhà viết một đoạn văn về chủ đề này.” Trần Tư Tầm gấp sách lại, đem phấn bỏ vào hộp, “Ngày một tháng năm, trường chúng ta tổ chức đi chơi xuân, để cho mọi người trước khi thi tốt nghiệp, có thể hoạt động vui chơi một lần nữa.” Vừa nghe thấy được đi chơi, một đám học sinh ồ lên, xôn xao bàn tán, ánh mắt sáng lấp lánh, Trần Tư Tầm dừng một chút, nói tiếp: “Thời gian không thể quay lại, bây giờ mọi người còn có thể ngồi ở đây, cùng nhau học tập, sau này tốt nghiệp, mỗi người một nơi, trời Nam đất Bắc, muốn gặp nhau cũng không dễ dàng.” Lời nói rất cảm động, ánh mắt Trần Tư Tầm đảo một vòng, nhìn đến mái tóc ngắn của cô gái lớp trưởng, rất nhanh lại dời đi, “Cho nên tôi hy vọng mọi người hãy quý trọng khoảng thời gian này, được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người tan học.”

Trần Tư Tầm vừa dứt lời, Đường Cẩm liền nhảy ra khỏi chỗ ngồi, kéo Lâm Nhất Nhiên ra khỏi lớp, mang theo ánh mắt tò mò của mọi người.

Lại là ở trong toilet nữ, Lâm Nhất Nhiên đem toàn bộ chuyện lúc sáng mình gặp phải ở trên tàu điện ngầm kể hết cho Đường Cẩm.

“Tớ có nghe mấy người nói qua, không ngờ là cậu cũng gặp phải.” Đường Cẩm dựa vào bức tường gạch men sứ, “Vậy về sau cậu đến trường làm sao bây giờ? Không thể cứ bắt taxi mãi được.”

“Tớ cũng không biết nữa.” Lâm Nhất Nhiên đứng bên cạnh lavarbo, cẩn thận rửa tay, “Chắc là mua xe đạp đi.”

“Ba mẹ cậu còn chưa về à?” Đường Cẩm suy nghĩ, “Hay là để tớ bảo Từ Thụy buổi sáng tới đón cậu?”

Ba mẹ của Lâm Nhất Nhiên đều đi làm ở thành phố A, tuy rằng cùng ở một thành phố, nhưng chạy qua chạy lại cũng phải mất bốn năm tiếng đồng hồ, cho nên Lâm Nhất Nhiên sống cùng bà nội, đến đúng hạn, ba mẹ cô mới đến đưa tiền mà thôi.

“Từ Thụy?” Lâm Nhất Nhiên nghe vậy, quay đầu nghi ngờ hỏi: “Mỗi sáng Từ Thụy đều đến đón cậu?”

“Đúng vậy.” Đường Cẩm cũng không để ý nói: “Dù sao cũng đều là đón, đón thêm một người nữa thì có sao đâu?”

“Cậu và Từ Thụy có quan hệ gì? Lâm Nhất Nhiên vẩy vẩy tay cho khô nước, cô chau mày đi đến trước mặt Đường Cẩm, “Lại còn để cho anh ta đưa đón nữa chứ?”

“Không có quan hệ gì.” Đường Cẩm nhún vai, nhìn vẻ mặt Lâm Nhất Nhiên như vậy, “Thật đấy, không có quan hệ gì.”

“Anh ta đối với cậu ân cần như vậy, nhưng mà cậu cũng nên cẩn thận, đừng để bị lừa nhé.”

“Biết biết biết.” Đường Cẩm cười nói: “Tớ sẽ cẩn thận, ngược lại là cậu kìa.” Nói xong, cô lộ ra vẻ mặt cân nhắc: “Lâm Nhất Nhiên, tớ cảm thấy thầy Trần đối với cậu cũng như vậy.”

“Làm gì có.” Nhắc tới Trần Tư Tầm, trái tim của Lâm Nhất Nhiên đập mạnh một phen, cô xoay nửa người lại, che giấu khuôn mặt của mình: “Không có đâu.”

“Mặt đỏ rồi kìa, nói thật đấy, hình như thầy Trần thích cậu phải không?”

“Tớ. . . . tớ làm sao biết được.” Lâm Nhất Nhiên có chút lắp bắp, lập tức nói to: “Tớ đang nói chuyện của cậu đó! Tại sao lại chuyển đề tài lên người tớ rồi?”

“Ai da, thì có làm sao đâu.” Đường Cẩm cũng không để ý, hưng phấn lôi kéo cánh tay Lâm Nhất Nhiên nói: “Ôi chao, vậy là cậu cũng thích thầy ấy phải không?”

“Cái gì mà thích với không thích?” Lâm Nhất Nhiên cuống quýt, quơ tay loạn xạ, trên gò má là một mảng đỏ bừng: “Cậu cũng rảnh rỗi thật đấy!”

“Stop, không muốn nói thì thôi, đúng là keo kiệt mà!” Đường Cẩm bĩu môi: “Cậu cứ ở đó chờ mà xem, thầy ấy khẳng định là đã thích cậu rồi!”

“Cậu thật lắm mồm!” Lâm Nhất Nhiên dậm chân, kéo tay Đường Cẩm: “Đi thôi đi thôi, tới giờ vào lớp rồi.”

“A, đúng rồi!” Đường Cẩm dường như nhớ ra điều gì đó, “Lâm Nhất Nhiên, Từ Thụy mời chúng ta ăn cơm.” Cô dừng một chút, lại nói tiếp: “Cả bữa sáng và bữa chiều đó.”

mình bùn ngụ quá... đang cố gắng làm 3 chương 1 ngày
Bình Luận (0)
Comment