Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 16

Ads Lâm Nhất Nhiên quay đầu, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Trần Tư Tầm, cô có chút sững sờ, bật thốt lên: “Thầy, thầy bị ngã đến mức đầu óc choáng váng sao?”

Trần Tư Tầm không tức giận, tươi cười trên khóe môi cũng không giảm bớt, “Lâm Nhất Nhiên, em còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu được thế nào là yêu một người, nhưng không sao cả, tôi sẽ từ từ dạy cho em, em không cần gấp gáp trả lời tôi, tôi sẽ cho em thời gian.” Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt ngập tràn vui vẻ như gió xuân, “Tôi chờ em đến khi tốt nghiệp.”

“Thầy, em. . . . . . . “

“Lâm Nhất Nhiên. . . . . . Lâm Nhất Nhiên. . . . . . . “

Giọng nói tràn đầy lo lắng của Đường Cẩm không biết từ chỗ nào truyền đến: “Lâm Nhất Nhiên, cậu ở đâu. . . . . .”

Lâm Nhất Nhiên cọ cọ chân đứng lên, hưng phấn kêu to: “Là Đường Cẩm, cậu ấy đến rồi!”

“Ừm.” Trần Tư Tầm cũng đứng lên, phủi phủi đất bám trên quần, chỉ lên phía trên đập nước: “Em xem kìa.”

Lâm Nhất Nhiên nhìn theo hướng anh chỉ, cô trông thấy thấp thoáng ánh đèn pin cùng với những tiếng kêu to.

“Là bọn họ đến đây!” Lâm Nhất Nhiên túm chặt cánh tay của Trần Tư Tầm, ra sức nhìn lên phía trên đập nước, vẫy vẫy tay, “Đường Cẩm, Đường Cẩm, tớ ở đây! Thầy, chúng ta đi thôi!”

Trần Tư Tầm nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô, hơi hơi nhíu mày, đi theo cô về phía trước hai bước, đến bên cạnh bờ đê.

“Lâm Nhất Nhiên, sao cậu lại đi xuống đó làm gì?” Đường Cẩm đứng ở phía trên, cầm đèn pin rọi vào, lúc ẩn lúc hiện, “Con bé chết tiệt này, làm tớ lo lắng chết mất.”

“Tớ đi lên bằng cách nào đây?” Lâm Nhất Nhiên đưa tay che mắt, “Đừng có lắc cái đèn pin nữa, chói mắt quá!”

“Em đi về phía trước một chút, đằng trước có một bậc thềm, có thể bước lên.” Bên cạnh Đường Cẩm vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ, “Bậc thang ở đó trơn lắm, cẩn thận một chút kẻo ngã, cô bé, dưới đó chỉ có một mình em thôi sao?”

“A, không phải. . . . . .” Lâm Nhất Nhiên chần chừ một chút, “Còn có thầy Trần.”

“Thầy Trần!!!” Đường Cẩm hét ầm lên, lắc lắc đèn pin trong tay, “Lâm Nhất Nhiên, Lâm Nhất Nhiên, sao cậu không ngồi ở dưới đó ngây ngốc luôn đi!”

“. . . . . .”

Lâm Nhất Nhiên không khỏi có chút xấu hổ thẹn thùng, lúc trước Đường Cẩm và Từ Thụy cũng hay nói đùa, nhưng cô cũng không tự mình đa tình, cho rằng Trần Tư Tầm sẽ thích mình, chuyện đấy cô vẫn tự giác hiểu được. Nhưng hiện tại thì khác, giờ phút này nghe Đường Cẩm nói vậy, giống như là bị vạch trần, cảm giác so với lần trước khác nhau rất nhiều.

Nhìn Lâm Nhất Nhiên bất động, Trần Tư Tầm không nhịn được bật cười, anh ho nhẹ hai tiếng: “Có bậc thang ở phía trước sao?”

“A, thầy Trần!” Giọng nói của Đường Cẩm lập tức trở nên nghiêm chỉnh, “Vâng, là ở phía trước, đi dọc theo chỗ này thêm vài bước là có thể thấy được.”

Trần Tư Tầm khẽ ừ, gật đầu nói: “Đi thôi.”

Bờ đê rất cao, cho nên bậc thang được làm cực kỳ nhỏ, nằm chi chít kéo dài về phía trước.

Đứng ở bậc thang bên dưới nhìn lên, chỉ cảm thấy một mảnh tối đen, không thấy được bên trên, Đường Cẩm rọi đèn pin xuống cũng chỉ thấy được một vài đốm sáng mỏng manh.

Bên cạnh những bậc thang đều là nước, Lâm Nhất Nhiên thử bước lên một bậc, chỉ thấy dưới chân mình rất trơn, cảm giác so với trượt băng còn kích thích hơn.

“Hai người cẩn thận một chút.” Đường Cẩm ở phía trên nói vọng xuống, “Bậc thang này rất trơn.”

Lâm Nhất Nhiên cảm thấy buồn cười, bậc thang này đâu chỉ rất trơn, mà là trơn đến nỗi không thể nào đi được.

Phía sau, Trần Tư Tầm bỗng nhiên bước lên bậc thang, Lâm Nhất Nhiên vừa muốn mở miệng nhắc nhở, đã thấy Trần Tư Tầm đứng vững ở trên thềm, anh đang giơ tay đưa về phía cô.

“Tới đây!”

Lâm Nhất Nhiên sững sờ nhìn ngón tay thon dài của anh, Trần Tư Tầm hơi nhíu mày, “Sao vậy?”

“Không, không có gì.” Lâm Nhất Nhiên vội vàng định thần lại, có chút do dự, cuối cùng vẫn là vươn tay ra nắm chặt tay anh, “Cám ơn thầy.”

Trần Tư Tầm xoay người, nghe thấy cô nhỏ giọng nói như vậy, anh nghiêng đầu, liếc nhìn cô một cái, chỉ thấy cô gái nhỏ đang cúi đầu, bàn tay đang nắm lấy tay anh hơi run rẩy, xem ra là cô rất khẩn trương.

Trần Tư Tầm cúi đầu cười cười, anh nhìn bậc thang, nắm tay cô từ từ đi lên.

Lâm Nhất Nhiên nắm lấy tay anh, cô cảm thấy trái tim mình bỗng dưng loạn nhịp.

Tay anh rất lớn, bàn tay rất dày, nắm lấy tay cô cực kỳ ấm áp. Anh đi rất chậm, nhưng mỗi bước đều cực kỳ ổn định, cô đi theo phía sau, cảm thấy không hề sợ hãi, lại có cảm giác rất an toàn.

Xung quanh một mảnh tối đen, không biết đường lên trên còn dài hay ngắn, nhưng Lâm Nhất Nhiên cảm thấy trong lòng mình thật bình thản, giống như trước đây, cô hay nằm trong lòng mẹ nghe chuyện cổ tích, không có sợ hãi, không có bất an, toàn bộ đều yên tĩnh, tốt đẹp như vậy. Lâm Nhất Nhiên có chút hoảng hốt, thất thần nói: “Làm sao để biết được, mình thật sự có thể gặp được người như mình mong muốn hay không?”

Trần Tư Tầm dừng bước, quay đầu lại nhìn, bởi vì anh đứng trên cô một bậc nên trông cô càng thêm nhỏ nhắn, anh từ từ mở miệng: “Do not, for one repulse, give up the purpose that you resolved to effect.” Anh chăm chú nhìn cô, thật khó để có thể nhận ra được sự dịu dàng ẩn trong đôi mắt.

Một cơn gió thổi nhẹ lên mái tóc, Lâm Nhất Nhiên nhớ lại hôm anh đứng phân tích ngữ pháp trên bục giảng ngày hôm đó, ánh mắt anh nhìn cô, ánh mắt mang nhiều hàm xúc, nhưng khi đó cô lại không nhận ra. Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, bên trong nụ cười dường như có phần sáng tỏ.

“Cám ơn thầy.” cô nhìn anh, mỉm cười nói: “Cám ơn!”

Trần Tư Tầm gật đầu, nhấc chân bước lên bậc thang, “Đến rồi.”

“Lâm Nhất Nhiên!”

Đường Cẩm chạy đến kêu to, ôm chầm lấy Lâm Nhất Nhiên, “Cậu rốt cuộc cũng lên rồi.”

Lâm Nhất Nhiên ngạc nhiên, lúc này cô mới phát hiện là mình đã lên trên mặt đất.

“Thì ra là có thể dễ dàng leo lên như vậy.” Lâm Nhất Nhiên thì thào, nhìn chằm chằm Trần Tư Tầm, “Dễ dàng như vậy.”

“Cậu nói gì thế?” Đường Cẩm buông Lâm Nhất Nhiên ra, lập tức nở nụ cười trêu chọc: “Ôi ôi, xấu hổ quá, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn nha.” ( chỗ này để nguyên cho hay hen )

Lâm Nhất Nhiên hơi sững sờ, lúc này cô mới phát hiện ra là mình vẫn còn đang nắm lấy tay của Trần Tư Tầm, cô xấu hổ, vội vàng buông ra, đẩy bả vai của Đường Cẩm, trên khuôn mặt là một mảnh ửng hồng.

Trần Tư Tầm nhàn nhạt cười, nhìn đồng hồ trên tay, “Không còn sớm nữa, mọi người mau về đi.”

Lâm Nhất Nhiên đỏ mặt, khẽ ừ, Đường Cẩm nắm chặt tay Lâm Nhất Nhiên, cười hì hì nhìn về phía Trần Tư Tầm phất phất tay, nói một câu hẹn gặp lại rồi xoay người đi, Lâm Nhất Nhiên đột nhiên túm chặt tay Đường Cẩm, chần chừ một chút, lại nói: “Thầy, trở về nhìn xem một chút. . . .có. . . có bị thương ở đâu hay không.”

Trần Tư Tầm gật đầu, Lâm Nhất Nhiên vẫn còn muốn nói cái gì, suy nghĩ một hồi lại không mở miệng, chỉ nói hẹn gặp lại rồi theo Đường Cẩm trở về.

Ban đêm, Lâm Nhất Nhiên nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, không ngủ được, Đường Cẩm nằm bên cạnh cầm điện thoại, “Đại tiểu thư, cậu làm sao vậy? Lăn qua lăn lại có mệt hay không?”

“Đường Cẩm!” Lâm Nhất Nhiên vươn tay che mắt, ánh trăng sáng ngời, xuyên qua kẽ tay rọi vào trong mắt cô, “Tại sao cậu cứ hay đem tớ và thầy Trần ra trêu đùa vậy?”

“Cảm giác không giống nhau.” Đường Cẩm hơi suy tư, “Mặc dù thầy Trần đối với cậu cũng không có gì đặc biệt, nhưng tớ cứ có cảm giác lại không giống như vậy.” cuối cùng, cô cười híp mắt nói: “Chắc là tớ bị Từ Thụy ảnh hưởng rồi!”

“Vậy sao. . . . . .” Lâm Nhất Nhiên nheo mắt lại, “Muộn rồi, ngủ đi.” Nói xong cô xoay người, gối đầu lên bàn tay, lại nghĩ đến lúc Trần Tư Tầm cười nói: Tôi chờ em đến khi tốt nghiệp.

Đến khi tốt nghiệp.

Lâm Nhất Nhiên nhắm mắt lại, trong lòng thầm nhủ, còn hơn một tháng, còn có thời gian.

Tất cả đều có khả năng.
Bình Luận (0)
Comment