Một tiếng chửi rủa thoát ra khỏi miệng Ambella Berk. Mặc dù vị yêu tinh này cũng thường nói năng thô lỗ nhưng các thuộc hạ của bà ta chưa từng nghe thấy giọng nói của gia chủ nhà mình lại tràn đầy bực bội như lúc này.
Ambella Berk cau mày khi nhận được báo cáo tình hình thông qua đám rễ cây.
"Gia chủ, thiệt hại rất nghiêm trọng."
"Cây gai đều đã bị cắt hết, gần một nửa vườn hoa cũng đã bị đốt cháy, nồng độ phấn hoa cũng đã giảm đi đáng kể."
Một khu vực phải thủ vững đã bị đánh hạ. Tuyến đường kia đã không thể ngăn chặn được lực lượng bộ binh nữa. Bọn họ cần chuyển sang phương án mới. Nhưng điều khó chịu nhất không phải lực lượng quân đội Thập Tự Chinh mà là đoàn người Catherine. Đó chỉ là một nhóm người nhỏ hoạt động độc lập nhưng sức mạnh mà họ thể hiện ra đủ sức thay đổi cục diện của cả chiến trường.
Báo cáo mới được chuyển đến. Quân trinh sát nói rằng vị Thánh nhân đã sử dụng thủ đoạn nào đó đốt cháy toàn bộ chướng ngại vật do Sedina tạo ra. Bức tường gai, vườn hoa, đầm lầy hoa sen vốn cản đường các hiệp sĩ đã hoàn toàn biến mất. Catherine không đi đường vòng mà một đường hướng thẳng đến lâu đài Galahad. Không có bất kỳ thứ gì bọn họ bày ra trên đường chống lại được sức mạnh của vị Thánh nhân.
"Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
"Báo cho các tư tế khôi phục lại vườn hoa đã mất. Thánh nhân kia chắc chắn sẽ không cử người quay lại nơi đó. Chúng ta cần nỗ lực ngăn chặn quân đội không ngừng đổ về tòa thành."
Ambella Berk hiện tại không thể làm gì nhiều hơn. Nếu bà ta rời khỏi vị trí chỉ huy, đích thân tiến lên ngăn cản thì tình hình sẽ trở nên rối loạn. Đám lính thuê Monarch đang cầm chân một lượng lớn quân tiếp viện gần bờ biển. Đại ác quỷ và Rudger đang tiến sâu vào bên trong lâu đài. Vierano hiện tại phải cầm chân hai linh mục của Giáo hội. Người có thể nắm bắt tình hình chiến sự và ra lệnh chỉ huy không có ai khác ngoài Ambella Berk. Tuyệt đối không thể bỏ trống vị trí này.
"Yêu cầu tiếp viện."
Ambella Berk ngay lập tức ra lệnh.
"Gọi Berom đi."
***
Bước tiến của đoàn người Catherine vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Sau khi đánh hạ đầm lầy chết chóc cùng cánh đồng hoa, không có bất kỳ vật cản nào xuất hiện nữa. Trên thực tế thì chúng có xuất hiện thì cũng chẳng câu kéo được bao nhiêu thời gian.
Ambella Berk quyết định bảo toàn lực lượng của bên mình, tập trung ngăn cản những đội quân phía sau. Đó là một phán đoán tuyệt vời. Catherine cũng đoán ra được ý đồ của đối phương. Cô ta không khỏi tán dương kẻ chỉ huy của phe đối địch.
Dựa theo dấu vết do những loài thực vật trên đường để lại, chúng đều là những loài cây có sức sống mạnh mẽ. Mỗi loài lại sở hữu khả năng đặc biệt gây khó khăn không nhỏ cho các hiệp sĩ, pháp sư hay thậm chí là giám mục của Giáo hội.
Đây chắc chắn là tác phẩm của tộc yêu tinh.
Nhưng tại sao yêu tinh lại tham gia vào trận chiến này?
Bọn chúng nên biết, thời điểm hiện tại, toàn bộ hỏa lực của cả phiến đại lục đều sẽ tập trung về Đảo quốc Bretus.
'Không quan trọng.'
Catherine không suy nghĩ quá nhiều về việc đó. Nếu đối phương không có ý định ngăn cản cô ta nữa thì càng tốt. Catherine không quan tâm đến việc lực lượng tphía sau có theo kịp hay không.
Đúng lúc này, Rene vốn vẫn im lặng đi phía sau chợt mở miệng.
"Chị Catherine."
Catherine dừng lại một nhịp, quay lại nhìn.
"Sao vậy?"
"Để hai người kia lại như vậy liệu có ổn không?"
"Đừng lo lắng. Cả hai bọn họ đều rất mạnh. Không phải em cũng đã chứng kiến sức mạnh của họ rồi sao?"
"Cái đó...."
Rene không thể nói gì thêm. Bởi vì một lúc trước cô bé đúng là bị sốc khi thấy phong cách chiến đấu của Lemria và Anisha. Nhìn vẻ ngoài hiền lành và vô hại của hai người bọn họ, chẳng ai có thể nghĩ cả hai đều sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc đến vậy. Trên thực tế, sức mạnh đó đã không thể dừng lại ở mức độ bất thường mà gần như đã đạt đến mức siêu phàm. Nhưng dù là như vậy, giữa chiến trường đầy biến động này, không ai có thể nói trước được điều gì.
"Đó là lý do chúng ta càng phải hành động nhanh hơn. Em cũng cảm nhận được thứ năng lượng kia đúng không?"
Rene gật đầu.
Đột nhiên, đôi mắt của Catherine nheo lại, cô ta nghiêng đầu sang một bên. Ngay trong khoảnh khắc Catherine nghiêng người, một tia sáng đỏ thẫm lướt qua vị trí trước đó là đầu của cô ta. Đòn tấn công không chỉ dừng lại ở đó, một tia sáng đỏ khác cùng lúc bay tới từ một hướng khác, cố gắng đánh vào điểm yếu của Catherine. Thế công mạnh đến mức không ai nghĩ đến chuyện có thể chặn lại được, bọn họ chỉ có thể bị động né tránh.
Trong mắt Rene lúc này, không gian xung quanh như thể đang bị vô số sợi tơ nhện giăng kín. Dù vậy, Catherine vẫn bình an vô sự vượt qua tất cả các đòn tấn công nhằm vào mình.
Tiến lên một bước.
Nhún vai một nhịp.
Nghiêng đầu ra sau.
Vị Thánh nhân nhẹ nhàng tránh thoát tất cả các tia sáng chỉ bằng vài hành động đơn giản. Cảnh tượng đó thanh thoát đến nỗi bất kỳ ai nhìn thấy cũng nghĩ rằng cô ta đang khiêu vũ. Điều đáng ngạc nhiên hơn là Catherine thậm chí còn chẳng quan sát những đòn tấn công kia phát ra từ đâu cũng vẫn có thể né tránh được.
Khi cuộc tấn công cuối cùng chấm dứt, ánh mắt Catherine hướng thẳng về phía trước. Cách đó không xa là một người khoác trên mình bộ đồ hiệp sĩ thời trung cổ, tay đang điều chỉnh lại thanh kiếm vừa phát ra vô số đợt liên kích về phía Catherine.
Sau khi giải quyết được vấn đề với bộ giáp của mình, Berom của hiện tại hoàn toàn mạnh hơn phiên bản trong quá khứ. Bộ giáp bên ngoài đã biến đổi từ một bộ giáp nặng nề sang một bộ giáp mỏng, nhẹ nhàng hơn. Những sợi chỉ mảnh mai tung bay trên mũ giáp. Thanh đại kiếm cũng thay đổi, trở nên mỏng hơn, thích hợp với phong cách thiên về tốc độ của Berom.
Dù vậy, Berom vẫn không thể tung ra bất kỳ đòn đánh hiệu quả nào vào Catherine. Thánh nhân của Giáo hội quả là danh xứng với thực. Berom biết bản thân không thể đánh bại đối phương. Ambella Berk cũng biết điều đó. Bà ta vẫn yêu cầu Berom xuất hiện cản đường mục đích cũng chỉ là tiêu hao bớt người của Catherine.
Trong lúc Catherine đang đánh giá đối thủ, một linh mục từ phía sau đã chủ động tiến lên.
"Em sẽ lo liệu kẻ này."
Berom nhìn người trước mặt trong im lặng. Ông ta tất nhiên không bao giừo phạm phải sai lầm coi thường người khác. Nếu kẻ này tự tin như vậy chứng tỏ đối phương phải có trình độ tương ứng.
Bàn tay của người phụ nữ khẽ vươn ra, sức mạnh thần thánh ồ ạt tràn ra bên ngoài, hóa thành một thanh kiếm và một tấm khiên lớn. Không dừng lại ở đó, năng lượng màu hoàng kim tiếp tục bao phủ lấy cơ thể bị linh mục, cuối cùng hóa thành một bộ giáp sắt chói lọi.
Tên của vị linh mục là Zenith. Thế mạnh của cô ta là cận chiến.
Mỗi một linh mục đều có thế mạnh riêng biệt không ai giống ai. Mặc dù nguồn gốc sức mạnh của bọn họ đều là thần lực nhưng phong cách chiến đấu của mỗi người lại có sự phân hóa rõ rệt.
"Chị cả cứ yên tâm đi đi."
"Cảm ơn Zenith."
Catherine dẫn đầu các linh mục còn lại và Rene rời đi.
Berom vung kiếm tính ngăn Catherine lại. Kiếm khí đỏ thẫm phóng về phía trước. Tuy nhiên, khác với lần trước, lần này Catherine thậm chí không tính né tránh. Bởi vì trước mặt cô ta đã sớm xuất hiện tấm khiên chắn của linh mục Zenith. Ánh sáng từ tấm khiên bao trùm khu vực xung quanh. Thanh kiếm đỏ thẫm đâm vào tấm khiên nhưng không thể gây ra bất kỳ sự khó khăn nào cho chủ nhân của nó.
Nhìn thấy ánh mắt quyết tâm đằng sau chiếc mũ giáp, Berom nhận ra bản thân sẽ không thể dễ dàng hạ được kẻ cản đường này trong một sớm một chiều. Có lẽ ông ta vẫn nên hài lòng vì đã kéo chân được một linh mục của đối phương. Đó là tất cả những gì bọn họ có thể làm lúc này.
Hào quang đỏ thẫm phát sáng mạnh mẽ trên thanh kiếm đen. Đôi mắt bên trong mũ giáp lóe lên, thân hình Berom chợt biến mất.
***
Pantos cầm lấy cây lao. Những đường gân xanh lộ rõ ở cẳng tay mỗi khi anh chàng thú nhân siết chặt lấy cán lao, không ngừng quét nó xuống mặt đất. Mỗi lần như vậy, không gian xung quanh dường như cũng ầm ầm rung chuyển theo.
Nước đã dâng đến đùi Pantos. Johan Okeas cảm thấy lạnh sống lưng khi chứng kiến cảnh tượng khó tin trước mặt. Mặt biển nhân tạo do anh ta tạo ra đã hoàn toàn bị tách đôi. Và thú nhân kia, giống loài trời sinh vốn nên sợ nước lúc này lại hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi khi phải chiến đấu trong môi trường bất lợi cho mình.
Lực tác động của cây lao móc trực tiếp xẻ đôi mặt biển, nhắm thẳng vào kẻ là tác giả của vùng biển nhân tạo.
Keng!
Reinhard Kimbell đã sớm đề phòng chiêu này. Thanh kiếm trong tay anh ta nhanh chóng đánh bật vũ khí của Pantos sang một bên. Dư chấn của cú va chạm khiến Reinhard Kimbell theo quán tính lùi lại vài bước.
Pantos thuận thế nhảy lên cao, chụp lấy vũ khí đang ở trên không trung, khẽ quay tròn dây xích rồi ném nó vào Johan Okeas.
Nhìn cây lao đang bay về phía mình như một thiên thạch, Johan Okeas lẩm bẩm với giọng điệu khó tin.
"Tên này có đúng là thú nhân không vậy?"
Thân hình của anh ta né sang một bên tránh được tầm tấn công của chiếc mỏ neo.
Phù!
Sức ép của vụ nổ khiến nước bắn tung tóe khắp nơi.
"Tình hình này có vẻ như đã vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta."
Johan Okeas lùi lại. Anh ta vẫn không thể nào lý giải được thế quái nào mà một thú nhân vốn dĩ nên sợ nước lại có thể nhảy nhót tùy ý trên chiến trường như hiện tại? Nước rõ ràng đã ngập đến thắt lưng Pantos nhưng kẻ địch sao trông có vẻ còn hung dữ hơn cả vừa nãy vậy?
Pantos không nghĩ có thể chiến thắng được dễ dàng. Tuy nhiên, anh ta cũng không nghĩ bản thân sẽ bị đẩy lùi. Pantos lại lao về phía hai bậc thầy kiếm thuật một lần nữa.
Đột nhiên, một luồng gió lạnh buốt thổi tới từ đâu đó chặn đường Pantos. Cơ thể khỏe mạnh của Pantos đáng lẽ có thể nhắm mắt làm ngơ trước nhiệt độ này nhưng không hiểu sao Pantos lại chợt dừng lại. Anh ta nhận ra cơn gió vừa rồi không phải gió bình thường. Đó là một luồng hào quang của vô số tinh thể băng.
"Đội trưởng, anh vẫn ổn chứ?"
Veronica Deville cuối cùng đã đến tiếp viện. Nhìn thấy bóng người phụ nữ với mái tóc đuôi ngựa đen dài xuất hiện, Pantos nhận ra ngay luồng khí lạnh lẽo ban nãy chính là do cô ta phóng ra.
Veronica Deville không phải là người duy nhất xuất hiện ở hiện trường.
"Ái chà. Phụ tá xinh đẹp của tôi cuối cùng cũng tới rồi."
Đội phó của Đội hiệp sĩ Tinh Vệ, Doria Imiron, cũng theo sau mà đến. Johan Okeas vô cùng vui mừng khi nhìn thấy người phụ tá của mình. Trái ngược với phản ứng nhiệt tình này, Doria Imiron không nói gì, chỉ cho vị chỉ huy của mình một ánh mắt lạnh lùng. Đôi mắt Johan Okeas trợn to, anh ta làm ra một biểu cảm như thể bản thân đã phải chịu tổn thương to lớn.
"Trời ơi! Thật là bất công. Doria Imiron, cô nhìn phụ tá nhà người ta kìa. Sao số tôi lại khổ thế này?"
"Anh thực sự không biết lý do sao?"
Doria Imiron lạnh lùng đáp trả, không hề có chút nào gọi là bị ảnh hưởng bởi những lời vô nghĩa của Johan Okeas. Cô ấy đang quan sát đối thủ. Đối phương có thể đánh ngang tay với hai kiếm sĩ bậc thầy. Ngay cả người giỏi né tránh như tên chỉ huy ngu ngốc kia cũng đã có một vài vết thương trên người. Điều đó không thể không khiến Doria Imiron suy nghĩ.
Tình hình không được khả quan cho lắm. Nước xung quanh đã bắt đầu hình thành sóng vậy mà vẫn không thể gây ra khó khăn gì cho đối phương.
Một thú nhân sở trường chiến đấu trên biển sao?
"Chúng tôi sẽ giúp một tay."
Johan Okeas và Reinhard Kimbell không ngăn cản phụ tá của mình. Trong tình thế hiện tại, việc có thêm nhân lực để chiến đấu với con quái vật kia là một chuyện cầu còn không được.
Pantos híp mắt đánh giá hai người mới xuất hiện. Sau một lúc cân nhắc, anh chàng thú nhân liền cúi thấp người, khẽ tập trung sức lực vào hai chân. Nước vốn ngập đến thắt lưng giờ trào ra ngoài để lộ ra mặt đất bên dưới, chẳng bao lâu sau, nước lại trào ngược trở lại lấp đầy khoảng trống nó vừa tạo ra. Chỉ có một thứ là khác so với trước, thân hình Pantos đã biến mất.
"Veronica!"
"Rõ!"
Hào quang năng lượng phóng ra không ngừng từ thanh kiếm trên tay Veronica Deville. Mỗi một nhát chém của cô ấy đều mang theo những tinh thể lạnh giá đóng băng vùng nước xung quanh. Mặc dù không thể đóng băng tất cả cùng một lúc nhưng những con sóng dữ trên cao đã sớm hóa thành những mảnh vỡ sắc nhọn phân tán khắp nơi. Vùng biển khắc nghiệt càng trở nên dữ dội hơn bởi cái lạnh buốt giá.
Pantos trực tiếp đón đỡ những cơn sóng lạnh giá bằng cơ thể tr*n tr** của mình. Dù vậy, anh ta vẫn không thể ngăn cản hoàn toàn cái lạnh thấm vào da thịt. Những vết cắt bắt đầu xuất hiện chi chít khắp cơ thể Pantos, máu tuôn xối xả. Nhưng Pantos không hề tỏ ra có chút nào là đau đớn. Thậm chí trên khuôn mặt anh chàng thú nhân còn nở một nụ cười sung sướng.
"Tốt!"
Pantos thực sự thích thú với tình huống hiện tại. Đối với Pantos, ngay cả vùng biển băng nguy hiểm do Veronica và Johan Okeas cùng nhau tạo ra cũng chỉ là một trở ngại cần anh ta vượt qua. Càng mãnh liệt, càng dữ dội hay càng khắc nghiệt thì càng hợp ý Pantos. Chỉ khi có thể vượt qua mọi vật cản, anh ta mới có thể tiến xa hơn. Anh ta đã chờ đợi quá lâu cho một trận chiến như thế này rồi.
Ào ào ào.
Những con sóng dữ dội gợi lại cho Pantos những ký ức xa xôi của quá khứ. Những ký ức về cùng biển phía Bắc. Anh ta nhớ rất rõ lần đầu tiên cầm lao săn được một con cá voi giữa trận bão tuyết hoành hành cùng với những con sóng bất tận và những tảng băng trôi.
Ký ức ngày hôm đó chính là chất xúc tác cuối cùng đánh thức con quái vật hoang dã bên trong Pantos. Pantos cảm giác bản thân có thể ngửi thấy rõ ràng nhất mùi vị của biển cả, mùi của những cơn gió trên không, mùi của những con mồi cần anh ta chinh phục.
"Thêm nữa! Đến đây nào! Như thế này vẫn chưa đủ đâu!"