Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 31

“Bị cảnh sát đột kích tóm được buôn bán thuốc kích thích.” Yến Trầm Phong buồn bực nói. Rốt cuộc là ai hãm hại anh như vậy chứ!

“Buôn bán thuốc kích thích? Trầm Luân không phải cấm chuyện đó sao?” Cố Uyên nhận thấy được mùi vị của âm mưu.

“Đúng vậy. Trầm Luân từ trước đến giờ không cho phép xuất hiện bất kỳ loại thuốc kích thích nào. Nhưng mà, đúng lúc hôm nay có người ở Trầm Luân lén lút buôn bán thuốc phiện thì cảnh sát lại tới đột kích kiểm tra. Vừa vặn lại bị cảnh sát phát hiện. Chính là như vậy.”

Yến Trầm Phong buông tay, tỏ vẻ anh cũng không biết làm sao. Những cảnh sát kia giống như đối địch với anh vậy, nhất định muốn niêm phong Trầm Luân của anh, nói thế nào cũng không thông. Vốn là Yến Trầm Phong cũng cho rằng Trầm Luân nhất định sẽ không xuất hiện chuyện phạm pháp gì, cho nên cũng không cần thiết xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các quán bar khác và cục cảnh sát. Trước đây Cố Uyên đã từng khuyên anh, mặc dù khinh thường việc duy trì kiểu quan hệ này với đám cảnh sát, nhưng việc này cũng là rất cần thiết. Yến Trầm Phong không nghe ý kiến của Cố Uyên, lần này gặp chuyện, ngay cả một người có thể giúp đỡ cũng không có, chỉ có thể nhờ Cố Uyên giúp một tay. Yến Trầm Phong không có gia thế tốt giống như Cố Uyên, anh chỉ là tay trắng làm nên sự nghiệp, mở quán bar làm ăn kiêu ngạo mà thôi. Cố Uyên nghe lời nói của Yến Trầm Phong, tỉnh táo hỏi:

“Bọn họ có ám chỉ cậu đưa tiền gì đó hay không?”

“Có một Phó Cục Trưởng một mình đi tìm tôi nói chuyện, trong lời nói hình như là có ý này.”

Yến Trầm Phong suy nghĩ trong chốc lát, nói.

“Xem ra là có người cố ý hãm hại cậu.” Cố Uyên đẩy kính mắt trên sống mũi.

Mắt kính của Cố Uyên, chưa từng nhìn thấy anh lấy xuống. Người đeo mắt kính, vừa nhìn liền cảm thấy rất lịch sự, giống như phần tử trí thức vậy.

“Yên tâm, chuyện này để tớ xử lý là được rồi.”

“Ừ. Đều do tớ lúc đầu không nghe lời cậu, lo lót tốt quan hệ với cảnh sát, gặp phải chuyện như vậy, còn làm phiền cậu.” Yến Trầm Phong cảm thấy rất ngại.

“Nên như vậy mà.”

Chẳng ai nghĩ tới, một đôi mắt đào hoa, vừa nhìn đã cảm thấy là một công tử ăn chơi trác táng mà cuối cùng sự thật lại là Yến Trầm Phong sinh ra ở nông thôn. Vừa nhìn đã cảm thấy anh ta là một người rất biết xử lý loại chuyện như vậy, mánh khóe chơi đùa thành thạo điêu luyện, không ngờ anh ta thế nhưng có thể nói là ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’? Tóm lại, hình ảnh của Yến Trầm Phong trong mắt Từ Du Mạn đã thay đổi rất lớn. Yến Trầm Phong ở trong lòng Từ Du Mạn mới vừa được cộng thêm chút điểm, lập tức liền lại bị cô trừ bớt rồi. Chỉ nghe Yến Trầm Phong híp đôi mắt đào hoa của anh ta, trêu chọc nói:

“Hai người phát triển rất nhanh đấy.”

Từ Du Mạn liếc Yến Trầm Phong một cái, không nói gì. Cố Uyên có chút giống như ngầm đồng ý với lời nói của Yến Trầm Phong, mỉm cười không nói. Yến Trầm Phong thật sự là không chịu nổi bộ dáng này của hai người kia, liền đi tới đứng giữa hai người, một tay khoác lên bả vai của Cố Uyên, tay kia chuẩn bị khoác lên vai của Từ Du Mạn, liền bị ánh mắt lạnh nhạt của Cố Uyên đảo qua, cuối cùng bỏ qua ý tưởng đó. Có gì đặc biệt hơn người khác, thật là có phụ nữ liền quên anh em. Yến Trầm Phong trong lòng nghĩ như vậy.

“Được rồi, để thưởng cho cậu đã giúp tớ một tay, mời hai người đi ăn cơm.”

“......”

Không người nào để ý đến chủ ý tốt của Yến Trầm Phong. Yến Trầm Phong lại nói:

“Cám ơn, là cám ơn, không phải khao thưởng, được chưa?” Ai da, thật không thú vị gì cả.

“Tôi hôm nay không lái xe tới.”

“Được, tớ đi lấy xe.”

Yến Trầm Phong đi ra ngoài. Bên trong Trầm Luân không còn cảnh náo nhiệt thường ngày, mà giống như kỳ tích thật vắng vẻ. Trừ số ít nhân viên phục vụ vẫn còn đang quét dọn vệ sinh thì một người khách cũng không có. Từ Du Mạn nhìn Trầm Luân, có chút cảm giác nói không nên lời. Trước đây mỗi tuần cô đều cùng Thẩm Mặc Dư tới Trầm Luân một lần, kể từ sau khi gặp phải Cố Uyên ở Trầm Luân, dường như rất lâu rồi cô không tới Trầm Luân. Hôm nay vừa tới, Từ Du Mạn liền cảm thấy cảnh còn người mất.

“Không bao lâu, nơi này sẽ giống như trước đây.” Cố Uyên chợt nói.

“Ừm.”

Chẳng mấy chốc, Yến Trầm Phong đã tới rồi:

“Hai người đang làm gì đó? Xe dừng ở bên ngoài rồi, đi thôi.”

Cố Uyên và Từ Du Mạn cùng ngồi ở phía sau.

“Ai da, chúng ta đi chỗ nào ăn cơm đây?” Yến Trầm Phong hỏi.

“Tùy ý.”

“Trên thế giới cũng không có tiệm ăn ‘Tùy ý’ đâu.” Yến Trầm Phong trêu ghẹo.

Từ Du Mạn cảm thấy mình nãy giờ không nói gì, không khí không tốt, tất cả mọi người cũng không tốt. Hơn nữa, Yến Trầm Phong nói những lời này đã dẫn tới hứng thú trò chuyện của cô.

“Ai nói trên thế giới không có tiệm ăn tên ‘Tùy ý’?” Cô cũng biết một chỗ.

Cố Uyên nâng mắt lên, hứng thú của Yến Trầm Phong cũng bị khơi mào.

“Hả? Em biết sao?”

“Dĩ nhiên.”

Đừng hỏi Từ Du Mạn có biết hay không, cô nói ra, dĩ nhiên là biết rồi. Nếu không cô nói ra làm gì, lại hỏi cô có biết không, vậy thì chúc mừng anh, anh đã trực tiếp xuống cấp, giống như thằng ngốc vậy.

“Đường nào?”

“Đường Xuân Khê.”

“Đường Xuân Khê ở đâu?” Anh thế nào chưa từng nghe qua đây?

Từ Du Mạn chẳng nói gì. Yến Trầm Phong đến cùng có phải người thành phố A hay không?

“Trường trung học cơ sở Lan Lâm anh chung quy có biết không?”

“Trường trung học cơ sở Lan Lâm? Có nghe nói qua, nhưng chưa từng đi qua đó.”

Từ Du Mạn lần nữa im lặng. “Qua đây, tôi lái xe.”

“Em biết lái sao?”

“Tôi không biết. Không chừng tôi sẽ chủ động gây ra tai nạn xe cộ đó.”

Người này không chỉ là ngu ngốc, mà còn là ngu ngốc gấp đôi. Yến Trầm Phong đổi vị trí với Từ Du Mạn. Người ta bởi vì phải thay đổi người lái xe mới đổi chỗ, nhưng Cố Uyên, không có chuyện gì của cậu ta, cậu ta tự nhiên cũng đổi chỗ, ngồi vào ghế tay lái phụ rồi. Cậu chạy lên ghế trước làm gì đây? Nếu cậu ta dám nói là lên nhìn, sợ cô ấy không biết lái, có thể nhìn xem cô ấy có thể thật có thể lái một lần hay không.

“Phong cảnh đằng trước đẹp.”

Những lời này của Cố Uyên xác nhận một điểm, đó chính là Cố Uyên là một sắc lang. Thích ngắm người ta, không phải sắc lang thì là cái gì?
Bình Luận (0)
Comment