Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 85

“Cái thằng nhóc hư hỏng này, học được cãi nhau với ba mày rồi.” Cố Bác tức giận đến dựng râu trợn mắt .

“Ha ha, vẫn là cháu của ông nói thật hay. Anh định hôn ước, thì anh cưới là được.” Ông cụ Cố một chút thể diện cũng không giữ cho con trai.

“Vậy cũng không được.” Tôn Tôn kêu lên. Bảo Cố Bác cưới, vậy bà làm thế nào?

“Vậy thì để cho tiểu Uyên cưới?” Cố Bác thấy Tôn Tôn không đồng ý, mong đợi nhìn Tôn Tôn. Nhưng Tôn Tôn vẫn kiên trì.

“Anh không được cưới, nhưng con trai cũng không thể cưới. Anh muốn con trai của chúng ta làm một kẻ phụ tình, vứt bỏ bé Mạn sao? Lúc trước anh cầu hôn em chính là nói nhà họ Cố không có một người đàn ông nào là kẻ phụ tình, vứt bỏ phụ nữ.”

“Nhưng anh đã cùng nhà họ Tạ quyết định hôn ước rồi, hiện tại cũng không có cách nào khác. Anh cũng không thể nói mà không giữ lời?” Cố Bác ở vào thế khó xử. Đều do ông lúc trước nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại chịu khổ rồi.

“Nói đi, sao anh lại quyết định cuộc hôn nhân này?” Tôn Tôn đến bây giờ cũng vẫn chưa moi ra nguyên nhân tại sao Cố Bác lại định ra hôn sự này. Bà rất tò mò.

“Hừ, còn có thể là nguyên nhân gì? Đánh cuộc thua chứ sao.” Ông cụ Cố hừ lạnh nói. Thật là tên phá gia chi tử, lấy cuộc đời con trai của chính mình ra đánh cược. Nếu không phải là lần đó lão già họ Tạ tìm đến ông ôn chuyện, ông hiện tại cũng chẳng hay biết gì.

“Đánh cược?”

“Đánh cược?” Bởi vì đánh cược thua mà đính hôn, không kinh hãi sao?

Tôn Tôn vừa nhéo lỗ tai của Cố Bác, vừa quở trách:

“Anh đánh cược cái gì? Tại sao lại thua hả? Sao còn định hôn ước cho con trai hả?”

“Ai ui, nhẹ một chút. Anh nói anh nói. Chính là đánh cuộc cùng ông cụ Tạ xem ai bắn được nhiều con mồi hơn. Ai bắt được ít hơn sẽ phải thỏa mãn một yêu cầu bất kỳ của người bắn được nhiều hơn.”

“Cho nên anh chính là thua phải hay không? Sau đó ông cụ Tạ liền đề nghị muốn tiểu Uyên nhà chúng ta cưới cháu gái ông ấy có phải không? Anh ngớ ngẩn sao? Kỹ thuật bắn súng của anh có thể so với ông cụ Tạ sao? Anh lại còn cùng ông cụ Tạ so săn thú?” Tôn Tôn không ngừng quở trách Cố Bác. Hôn nhân với nhà họ Tạ cũng không tiện khước từ, dù sao không tiện đắc tội. Thật là phục lão già này rồi.

“Cô bé, biết đánh cờ không?” Ông cụ Cố không để ý đến Cố Bác cùng Tôn Tôn đang cãi lộn, nói với Từ Du Mạn.

“Con có biết một chút ạ.” Từ Du Mạn khiêm tốn nói. Cha của cô là hoạ sĩ nghèo, từ nhỏ đã dạy cô vẽ tranh. Người khác không biết, tài đánh cờ của cha cô cũng rất tốt. Mặc dù cô học chưa được bao nhiêu thì cha đã qua đời. Nhưng đại khái vẫn biết.

“Tới đây đánh cờ với ông.” Ông cụ Cố ra lệnh một tiếng, ai dám không nghe? Tôn Tôn cũng không mắng Cố Bác nữa, ông cụ Cố đánh cờ, bà không dám quấy rầy. Tôn Tôn không biết chơi cờ, chạy vào phòng bếp pha trà cho bọn họ. Cố Bác cùng Cố Uyên biết, hai người an vị ở bên cạnh, yên tĩnh xem đánh cờ.

Ông cụ Cố mỗi lần hạ xuống một quân cờ, đều phát ra âm thanh, khí thế khổng lồ. Trái lại Từ Du Mạn đều nhẹ nhàng đặt xuống, không làm tung lên chút bụi nào. Như vậy xem ra, Từ Du Mạn rơi lại phía sau ông cụ Cố không phải một chút xíu.

Càng về sau tốc độ đánh cờ của ông cụ Cố càng lúc càng chậm. Tốc độ thả cờ của Từ Du Mạn cũng càng lúc càng chậm. Cố Bác cùng Cố Uyên ở một bên xem cũng rất hồi hộp.

Trong lúc đó, Cố Bác cũng quan sát kỹ Từ Du Mạn. Không ngờ kỳ nghệ của cô bé lại tốt như vậy, có thể cùng ông cụ chơi cờ lâu như vậy mà chưa thua. Cố Uyên nhìn Từ Du Mạn trong lòng chính là nghĩ Mạn Mạn thật là một bảo vật. Anh nhặt được bảo vật.

Cuối cùng Từ Du Mạn vẫn thua. Nhưng ông cụ Cố lại sảng khoái cười: “Không tệ không tệ, tiếp tục.” Thật lâu rồi chưa gặp phải một đối thủ thú vị như vậy, sảng khoái hơn so với đánh cờ cùng lão Hàn tiểu Ngụy. Lão Hàn tiểu Ngụy xuống chơi cờ, phương thức đánh cờ đều không thay đổi, không có chút ý mới. Nhưng thủ pháp đánh cờ của cô bé này, ông chưa từng gặp qua, rất mới lạ.

Ông cụ Cố càng chơi càng có tinh thần, Từ Du Mạn cũng vậy. Lúc đánh cờ đều muốn toàn tâm toàn ý đặt vào bàn cờ, hết sức chăm chú, hơn nữa đây còn là chuyện vô cùng mệt óc, cô mặc dù mệt, nhưng tuyệt không muốn ngủ. Tôn Tôn đã đi ngủ rồi, phòng khách chỉ còn lại Cố Uyên, Cố Bác còn có Từ Du Mạn cùng ông cụ Cố.

Một ngày này căn bản chưa được nghỉ ngơi, người khác không đau lòng, nhưng Cố Uyên đau lòng. Rốt cuộc nhìn thấy một ván kết thúc, ngay trước khi ông cụ Cố nói chơi thêm ván nữa, Cố Uyên đã giành cơ hội trước : “Ông nội, Mạn Mạn mệt rồi, chúng cháu đi nghỉ trước nhé.”

Ông cụ Cố cười nói: “Đứa nhỏ này, ông nội là người không có chừng mực thế sao? Vốn định chơi đây là ván cuối cùng rồi. Đi đi, nghỉ ngơi đi thôi. Ngày mai chơi tiếp.”

Cố Uyên không nói gì, nhưng trong lòng chính là nghĩ đúng vậy, không sai, ông chính là người không có chừng mực như vậy. Đã nói bao nhiêu lần một ván cuối cùng rồi, nhưng bây giờ cũng vẫn là ván cuối cùng. Bây giờ cũng đã 12 giờ rồi.

Tôn Tôn trước khi đi ngủ đã giúp Cố Uyên thu dọn phòng rồi. Nhưng không dọn dẹp một phòng cho Từ Du Mạn.

“Em thu dọn một chút là được.” Từ Du Mạn nói.

Cố Uyên không để cho cô thật sự đi dọn phòng dành cho khách: “Không cần, ý của mẹ, em còn chưa biết sao? Ngủ chung đi.”

“Như vậy không tốt đâu. Ngộ nhỡ bọn họ nghĩ em là cô gái tùy tiện thì làm thế nào?”

“Sẽ không đâu. Dù sao cũng sẽ cưới em mà. Được rồi, đi tắm đi.” Cố Uyên đưa áo ngủ lên. Xem ra mẹ đã chuẩn bị đầy đủ cả, ngay cả áo ngủ của Mạn Mạn cũng chuẩn bị luôn.

Từ Du Mạn chậm chạp đi vào phòng tắm. Dì Tôn thật sự rất cởi mở. Từ Du Mạn cũng không biết, bác Cố là người đàn ông nghiêm túc như vậy, làm sao có thể cùng dì Tôn ở bên nhau? Hơn nữa tình cảm của bọn họ còn tốt như vậy. Cô không bỏ lỡ ánh mắt nuông chiều và nhu tình của bác Cố khi dì Tôn nhéo lỗ tai của bác ấy. Nếu không phải là nuông chiều, dì Tôn sao có thể dám không chút kiêng kỵ nhéo lỗ tai của bác ấy như vậy? Đổi lại là người khác, cô tin tưởng, bác Cố nhất định sẽ không khách khí đánh cho đối phương rụng hết răng. Ha ha, gien cưng chiều vợ của nhà họ Cố thật tốt.

Cả đêm không mộng mị. Từ Du Mạn ngủ một giấc thẳng đến trời sáng mới tỉnh lại. Hơn nữa còn là Cố Uyên kêu dậy.

Cô mơ mơ màng màng mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong, xuống lầu. Tạ Vận Tư đã tới rồi. Hôm nay Tạ Vận Tư không mặc váy ngắn áo thấp cổ màu tím của hôm qua, mà đổi một bộ váy dài màu trắng, nhìn không có vẻ hoạt bát như ngày hôm qua mà lại có chút tươi mát.

“Mạn Mạn, Cố Uyên.” Vừa thấy Từ Du Mạn cùng Cố Uyên đi xuống lầu, Tạ Vận Tư chào hỏi trước.

“Ừ.” Từ Du Mạn chạy đến trước mặt Tạ Vận Tư.

“Vận Tư, sớm như vậy đã tới rồi à, ăn sáng chưa? Tôi đi làm cho cô?” Từ Du Mạn hình như có chút lơ đang mà nói.

Sắc mặt của Tạ Vận Tư có chút thay đổi, nhưng do sự giáo dục của tiểu thư khuê các, cô ta vẫn mỉm cười: “Trước khi tới tôi đã ăn rồi. Cô thì sao? Hình như là mới ngủ dậy?” Tạ Vận Tư không chịu yếu thế nói.

“Đúng vậy, tối hôm qua mệt chết đi được, cho nên hôm nay mới ngủ nhiều hơn một chút, dì Tôn sẽ không để ý, phải không dì?”

“Dĩ nhiên là không.” Tôn Tôn ở trong lòng đã dựng một ngón tay cái lên cho Từ Du Mạn. Bé Mạn có khí thế, lợi hại, là một nhân vật mạnh mẽ.

“Các con quen nhau à?” Tôn Tôn xoa dịu bầu không khí giương cung bạt kiếm kia.

“Đúng vậy ạ, bọn con quen biết ở trên máy bay.” Tạ Vận Tư trả lời.

“A. Các con đã biết nhau rồi thì tán gẫu đi, dì vào phòng bếp nấu bữa sáng cho Mạn Mạn.” Tôn Tôn nói xong liền đi vào phòng bếp.

Cố Uyên cùng Từ Du Mạn không chút khách khí ngồi trên ghế sa-lon, “Cô Tạ, cô cũng biết Mạn Mạn là bạn gái của tôi, cho nên mong cô…”

“Mong tôi bỏ qua hôn ước giữa chúng ta sao? Anh xem tôi thành cái gì? Không cần liền một cước đá văng đi?” Tạ Vận Tư đột nhiên tâm tình có chút kích động. Vốn cô cũng nghe nói Cố Uyên đã có bạn gái, đã chuẩn bị tốt để đuổi đi cô bạn gái bên cạnh anh, nhưng cô cũng không biết mình nên làm thế nào nữa.

“Thật xin lỗi. Có điều cũng không thể nói là một cước đá văng đi. Ngoại trừ lời giao ước ngoài miệng giữa cha tôi và ông nội của cô, giữa chúng ta hình như cũng không có gì.” Cố Uyên lạnh lùng nói.

“Nhưng giữa chúng ta có hôn ước, không phải sao?”

“Hôn ước thì tính là gì? Cô Tạ đừng bảo rằng cô đã yêu người chỉ mới gặp mặt một lần là tôi đây, hơn nữa khi đó cô Tạ chỉ mới chín tuổi, còn nhỏ như vậy thì biết cái gì là yêu chứ.” Cố Uyên hoàn toàn quên mất khi đó Từ Du Mạn mới chỉ có 7 tuổi. Trẻ con dạo này đều là trưởng thành sớm như vậy đấy.

“Tôi…”

“Ở trên máy bay cô Tạ không phải cũng không nhận ra tôi sao? Người mình yêu không thể nào không nhận ra chứ?” Cố Uyên lại già mồm át lẽ phải rồi. Trước khi nói, anh cũng không cân nhắc qua chuyện giữa anh và Từ Du Mạn. Lúc đầu Từ Du Mạn không phải cũng không nhận ra anh đó thôi.

“Tôi…” Tạ Vận Tư muốn nói chuyện, lại bị Cố Uyên không khách khí chút nào ngắt lời.

“Nếu không yêu, hôn ước giữa chúng ta không cần nữa, sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Hai người không yêu nhau sao có thể ở chung một chỗ chứ?”

Ba câu, Tạ Vận Tư á khẩu không trả lời được. Nếu như Tạ Vận Tư biết chuyện trước kia giữa Từ Du Mạn và Cố Uyên, và cả chuyện sau này khi gặp lại Từ Du Mạn vẫn không nhận ra anh thì sẽ không bị những lời nói của anh làm cho nói không ra lời.

“Hôn ước trước sau vẫn là có thật.”

“Chúng tôi có thể nuốt lời. Cô biết nguyên nhân mà hôn ước định ra chứ? Cô dám nói không phải ông cụ Tạ tính kế ba tôi?” Cố ý dùng phép khích tướng khiến ba anh đồng ý tranh tài, sau khi thắng thì nói ra điều kiện này.

“Tôi có thể buông tha, nhưng ông nội của tôi nói một không hai. Có thể thuyết phục được ông nội tôi, coi như các người thắng.” Ai nói cô không yêu? Nếu không tại sao sau nhiều năm như vậy mà nhìn thấy Cố Uyên lại cảm thấy quen thuộc. Nếu không, lúc trước cũng sẽ không nhờ ông nội bày ra vụ đánh cuộc này. Bây giờ nói lời này, cũng coi như là nỗ lực cuối cùng của mình.

“Ta đi.” Ông cụ Cố chợt nói, ngoài dự đoán của mọi người

“Sau khi ông trở về, chúng ta tiếp tục.” Nói xong, ông cụ Cố liền đi ra ngoài, mở cửa ngồi vào trong chiếc xe hơi cũ kỹ rồi rời đi.

“Không cần lo lắng, ông nội nhất định có thể giải quyết.” Cố Uyên an ủi nói.

Tạ Vận Tư cảm giác chính mình ở chỗ này nhìn Cố Uyên cùng Từ Du Mạn ngọt ngọt ngào ngào thật sự quá giày vò, cô có thể tiếp tục bình tĩnh xem tiếp, như vậy chính là đánh giá cao cô rồi. Cho nên ông cụ Cố vừa rời đi, cô cũng đứng dậy:

“Tôi cũng rời đi trước. Bác Cố, có thời gian mời bác đến nhà cháu chơi.”

“Được.” Cố Bác lên tiếng. Nhưng trong lòng nghĩ rằng đến chơi rồi ông nội của cô lại muốn tính kế tôi cái gì sao? Đánh chết cũng không đi. Chính là năm đó bị trúng kế định ra hôn ước này, làm cho bà xã một thời gian thật dài không cho ông ngủ trong phòng ngủ. Tạ Vận Tư đi rồi, Tôn Tôn bê cơm chiên trứng ra ngoài, nhìn phòng khách:

“Đi rồi sao?”

“Đi rồi.”

Ban ngày ông cụ Cố vẫn chưa trở về, buổi tối đám anh em của Cố Uyên muốn mời cơm Từ Du Mạn. Nói rõ là mời cơm Từ Du Mạn, mà không phải Cố Uyên. Nguyên nhân chính là vì muốn xem dáng vẻ của Từ Du Mạn thế nào, lại có thể khiến Cố Uyên tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy. Bởi vì thời gian Cố Uyên ở nước ngoài đã nhờ một người trong số họ giúp để ý tới cô cho nên họ đều biết cô.

Hẹn đến Thanh Thủy Bích Hà gặp mặt. Từ Du Mạn cũng không biết Thanh Thủy Bích Hà là nơi nào, qua lời giải thích của anh mới biết Thanh Thủy Bích Hà là một quán trà nghệ, cũng là quán trà nghệ được hoan nghênh nhất ở Bắc Kinh. Người đến đây, toàn bộ đều là nhân vật có máu mặt, hơn nữa chủ của quán trà nghệ này còn là một phụ nữ, người khác gọi là đệ nhất mỹ nữ của Bắc Kinh, Bạch Quân Hoài.

Từ Du Mạn nghe được Cố Uyên kể chuyện của Bạch Quân Hoài, đã cảm thấy người này là một phụ nữ rất giỏi giang, trong lòng cũng muốn trở thành một người phụ nữ giống như Bạch Quân Hoài. Dĩ nhiên, lúc anh nói với cô, giọng điệu bình thản, giống như đang nói chuyện phiếm, hơn nữa trong ánh mắt không hề có một chút ý tứ gì khác, điều cô có thể thấy cũng chỉ sự tán thưởng trong mắt anh. Một người phụ nữ như vậy, ngay cả cô cũng không tự chủ được muốn trở thành một người phụ nữ như vậy, sao có thể không được người ta tán thưởng chứ? Từ Du Mạn ở trong lòng tha thứ cho suy nghĩ nhỏ này của anh.

Xa xa Từ Du Mạn đã nhìn thấy hình dáng của Thanh Thủy Bích Hà. Thanh Thủy Bích Hà quả nhiên quán cũng như tên, trong trẻo dịu dàng, giống như hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Một nơi ngựa xe như nước, phồn hoa rực rỡ như vậy, biển hiệu của những quán khác là đèn nê-ông, Ngũ Quang Thập Sắc gì đó, dù là giữa ban ngày cũng mở cửa, cũng chỉ có ở quán Thanh Thủy Bích Hà này biển hiệu bằng gỗ, phía trên điểm xuyết một ít vật trang trí nho nhỏ, vẽ chút hoa sen, bốn chữ Thanh Thủy Bích Hà như nở hoa trên khối gỗ thô kia.

Thanh nhã, thản nhiên, tươi đẹp, Từ Du Mạn tìm không ra tính từ tốt hơn để hình dung. Phía trước của quán cũng là phong cách phục cổ, nhà gỗ giống nhau. Đơn giản, hào phóng.

Từ Du Mạn theo Cố Uyên tiến vào, đã nghe đến một mùi thơm ngát xông vào mũi. Từ Du Mạn cẩn thận ngửi một chút, mùi thơm này hẳn là hương hoa lài. Thanh đạm làm cho lòng người vui vẻ thoải mái. Nhưng bên trong cũng không thấy hoa lài. Từ Du Mạn đang suy nghĩ không ra, mùi thơm này không phải thuốc làm trong lành không khí bình thường có thể sánh ngang.

Thảo nào nhiều người như vậy thích đến nơi đây. Hướng về phía đồ trang trí ở chỗ này, loại lịch sự tao nhã này cũng có thể hấp dẫn không ít người. Dù là trà không ngon, khách cũng sẽ không ít, xem ra Bắc Kinh này, người học làm sang không phải ít. Từ Du Mạn nhìn đám người lục tục ra vào.

“Các anh rất biết hưởng thụ.” Từ Du Mạn quan sát bốn phía, không khỏi nói ra.
Bình Luận (0)
Comment