Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 90

“Như vậy là không được. Buổi tối nhất định phải ngủ, nếu không ngày hôm sau đi học không có tinh thần, như vậy chính là mất nhiều hơn được rồi.” Cố Uyên tận tình khuyên bảo. Anh trước kia vẫn không biết phương pháp học tập của cô lại liều mạng như vậy.

“Em biết nhưng lại cảm thấy không làm bài trong lòng không yên tâm được.” Cô cũng biết phương pháp này không phải là phương pháp tốt, nhưng mỗi lần sắp thi cử cô không đọc sách làm bài sẽ cảm thấy trong lòng trống trải, thật sự luôn thấy căng thẳng không thôi.

“Đừng nghĩ như vậy. Sức học của em cũng rất tốt, xem nhiều cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, em chỉ cần theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường là được rồi.”

“Em bình thường cũng như vậy.” Bình thường buổi tối cô đều rất khuya mới ngủ, cô phải viết truyện.

“…” Cố Uyên ôm eo của Từ Du Mạn: “Mau ngủ.”

“Được rồi, vậy thì ngủ.”

Từ Du Mạn leo lên giường, đá dép xuống, nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi. Thời gian rất nhanh đã trôi qua.

“Em không ngủ được, làm sao bây giờ?” Ngày mai sẽ phải thi đại học, nhưng Từ Du Mạn trước sau đều cảm thấy mình còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều phần kiến thức chưa xem.

“Không ngủ được thì đọc sách đi.”

“Aiz, sao lần này anh lại không bảo em ngủ?” Lúc trước cô chưa muốn ngủ, không phải anh đều bảo cô ngủ hay sao.

“Em mất ngủ, bắt em ngủ cũng không ngủ được, vậy không bằng lấy sách ra xem lại, như vậy vẫn còn tốt hơn.” Có một thầy giáo ở bên cạnh chính là thuận tiện.

“Vậy em ngày mai có thể ngủ gà ngủ gật hay không?” Từ Du Mạn lo lắng nói.

“Sẽ không, lúc trước anh thi đều đọc sách cả đêm, ngày hôm sau thi cử bình thường, không cần lo lắng.” Cố Uyên truyền thụ kinh nghiệm của anh.

“Được rồi. Vậy em làm mấy đề toán đi, còn có rất nhiều đề toán em không hiểu.”

“Ngàn vạn lần không nên. Những thứ không hiểu là không hiểu, không chiếm nhiều điểm, hơn nữa không nhất định có thể thi loại đề đó. Ngày mai thi ngữ văn, em vẫn nên lấy sách ngữ văn ra xem một chút đi.”

“Được.” Nói làm là làm luôn, cô lật người bò dậy, mở đèn lên, rồi lấy ra sách ngữ văn bắt đầu đọc thuộc lòng các tác phẩm văn cổ. Rất nhanh cô ngủ thiếp đi. Ngủ vô cùng ngon, trải qua thời gian một tháng mỗi ngày đều là như vậy.

Sáng sớm hôm sau Cố Uyên chuẩn bị xong bữa sáng cho Từ Du Mạn, giúp cô chuẩn bị xong bút cần dùng cho cuộc thi, sau đó gọi cô dậy.Cuộc sống của Từ Du Mạn thật sự không phải dễ chịu bình thường.

Cố Uyên đưa Từ Du Mạn đến trường học, cònmình thì trở lại phòng làm việc. Lần thi đại học này anh chủ động không làm giám khảo, nguyên nhân chủ yếu vẫn là phòng ngừa người khác nói lung tung. Ngộ nhỡ làm giám thị phòng thi của cô, người ta nói anh thiên vị, đây là chuyện tương đối phiền phức rồi.

Lúc sắp thi xong, Cố Uyên mới tới bên ngoài phòng thi chờ Từ Du Mạn đi ra. Anh mới vừa đến bên ngoài phòng thi, đã nghe thấy tiếng chuông cuộc thi kết thúc vang lên. Từ Du Mạn từ trong phòng thi đi ra, không nhìn ra biểu cảm gì.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa cũng nhiều, cho nên Cố Uyên và Từ Du Mạn về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại đến trường tiếp tục cuộc thi. Trên đường Cố Uyên chuyên tâm lái xe. Từ Du Mạn nhìn anh một chút, dường như anh cũng không để ý lắm. Cô không muốn anh hỏi này hỏi nọ, nhưng anh không hỏi, ngược lại trong lòng cô lại không thoải mái. Đây rốt cuộc là tâm lý gì chứ.

“Này, anh sao không quan tâm đến em vậy?” Từ Du Mạn lấy khuỷu tay chọc vào hông của anh, bất mãn nói.

Anh vừa lái xe vừa trả lời cô: “Em không phải không muốn anh hỏi lung tung này kia, sẽ cảm thấy phiền sao?”

Bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, cô xấu hổ nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, cô da mặt dày cỡ nào chứ, rất nhanh liền khôi phục. Cười ha ha, cô lại hỏi ngược lại: “Anh biết rõ trong lòng em nghĩ như thế nào à? Ngộ nhỡ em hi vọng anh có thể hỏi này hỏi kia, quan tâm em thì sao?”

Được rồi, cô chính là da mặt tương đối dày như vậy đấy. Cố Uyên thỏa hiệp, dịu dàng cười cười, hai mắt lại vẫn chăm chú nhìn vào giao thông phía trước:

“Được rồi, em thi xong cảm giác như thế nào?”

Vừa hỏi xong đã thấy miệng Từ Du Mạn liền chu lên: “Phần phân tích bình luận thi từ em làm sai rồi, còn có viết văn rất có khả năng lạc đề rồi.” Ngữ văn thi quá kém, làm thế nào bây giờ?

“Không sao, phần phân tích bình luận thi từ điểm không cao, không phải vấn đề quá lớn. Viết văn, thường thường mà nói, em cảm giác mình làm lạc đề nhưng rất có thể chính là đang viết đúng đề đấy, điểm này không cần lo lắng.”

“Vậy sao?”

“Chính em nghĩ đi, trước kia em có phải cũng đã từng cảm thấy mình làm bài lạc đề hay không, nhưng sau khi bài thi được phát lại, giáo viên cũng không xem như em lạc đề, ngược lại điểm số vẫn tương đối cao đấy thôi?” Cố Uyên đơn thuần dạy bảo.

Từ Du Mạn suy nghĩ một chút, hình như thật sự giống như anh nói, có lúc mình cảm thấy lạc đề, ngược lại khi trả bài, thầy giáo còn cho điểm cao hơn so với lúc mình cho là không lạc đề. Đôi khi chính mình cảm thấy văn viết rất kém nhưng điểm ngược lại rất cao. Vừa nói như vậy, trong lòng cô liền vững vàng hơn nhiều.

Trong lòng Cố Uyên lại trở nên tương đối nặng nề. Nói thì nói như vậy, không sai. Nhưng cũng không thể khẳng định không có ngoại lệ, tất cả đều là tình huống như thế. Mức độ coi trọng của Mạn Mạn đối với lần thi đại học này, anh đã nhìn ở trong mắt ghi ở trong lòng. Chong đèn chiến đấu ban đêm, chăm chỉ chịu khó như vậy, nếu cuối cùng cô thi không tốt, vậy làm sao bây giờ?

“Thầy Cố, đèn đỏ.” Từ Du Mạn nhìn thấy trước mặt đèn đỏ rõ ràng như vậy, thấy anh còn chưa có dấu hiệu dừng lại, liền nhắc nhở anh. Anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Nghĩ đến mất hồn như thế, đèn đỏ cũng không nhìn thấy. Cũng may là không có gì ngoài ý muốn đấy.

“Ôi.” Bị Từ Du Mạn gọi, Cố Uyên mới phục hồi tinh thần, đạp thắng xe.

“Anh mới vừa rồi rốt cuộc đang suy nghĩ gì chứ? Sao lại xuất thần như thế. Lúc lái xe điều tối kỵ là thất thần, rất nguy hiểm đó?” Từ Du Mạn thừa dịp đèn đỏ quở trách Cố Uyên, toàn bộ quan tâm trong lòng đều biểu hiện ở trên mặt.

“Không có gì.” Không sao, đến lúc đó không phải còn có anh sao?

“Lái xe cẩn thận một chút.”

“Tuân lệnh, bà xã đại nhân của anh.”

Đến nhà, cô nằm luôn xuống ghế sa-lon mấy phút, sau đó chạy vào phòng lấy laptop ra, đặt ở trên đùi, ngồi trên ghế sa-lon bắt đầu lên mạng. Cố Uyên đeo tạp dề lên người, ở trong phòng bếp một mình chiến đấu hăng hái. Đây vẫn như cũ trở thành sự ăn ý giữa hai người.

“Mạn Mạn, hôm nay ăn món gì?”

Cố Uyên mở tủ lạnh ra, nhìn trong tủ lạnh còn một chút nguyên liêu nấu ăn, vừa nói.

“Em muốn ăn trứng chiên cà chua, đậu đũa xào, cà tím kho thịt, còn có canh thịt ớt.” Những thứ này đều là món cô thích ăn. Nhưng thứ cô thích ăn cũng không chỉ chừng này.

“Mạn Mạn, trong tủ lạnh không có cà tím.”

“Vậy thì không cần cà tím.”

“Được.”

Cuộc sống như thế, thật đúng là hưởng thụ. Từ Du Mạn cảm thấy mình lên mạng chưa được bao lâu, Cố Uyên đã làm xong toàn bộ thức ăn rồi. Cô lập tức để máy vi tính xuống, mang dép, chạy đến phòng bếp bưng thức ăn ra. .

“Cô nhóc này, làm xong liền biết mà tới.”

“Hừ hừ, không phải anh bảo em nghỉ ngơi thật tốt, thức ăn để anh làm sao? Thế nào, không muốn à? Vậy được, về sau để em làm.” Từ Du Mạn chọn một miếng thịt cho vào trong miệng, “Phù phù, nóng quá.” Há to miệng, còn không ngừng lấy tay hướng về phía miệng quạt gió.

“Nóng thì nhả ra, không ăn nữa. Một lát đừng ăn ngấu ăn nghiến như vậy.”

“Không cần, chính là ăn như vậy mới có cảm giác. Không tin anh cũng ăn một miếng đi?” Không nóng, cô ăn ngon lành rồi nói với anh, lại dùng tay nhè nhẹ cầm lên một miếng thịt đưa tới khóe miệng của anh.

Cố Uyên cho tới bây giờ đều thích sạch sẽ. Đổi lại là người khác, lấy tay bốc thứ gì để ăn, còn dư lại một chén anh cũng sẽ không đụng tới, chứ nói chi là trên tay người khác. Nhưng cô luôn luôn là một sự tồn tại đặc biệt với anh. Anh cười cười, đến gần tay của cô, một ngụm ngậm miếng thịt vào trong miệng, thuận tiện ngón tay của cô cũng bị anh ngậm lấy.

Trên ngón tay truyền tới cảm giác ấm áp, còn có cảm giác tê liệt. Từ Du Mạn đỏ mặt, rút ngón tay ra. Vừa định bê thức ăn đi, bất chợt trong đầu cô lóe lên một ý, vẻ mặt cười xấu xa, nói với Cố Uyên:

“Ha ha, quên nói cho anh biết, em chưa rửa tay.”

Đôi mày kiếm xinh đẹp của Cố Uyên nhíu lại, dường như nhìn ra âm mưu quỷ kế của cô, sau đó chậm rãi nói: “Xin lỗi, anh cũng chưa đánh răng.”

“Phụt.”

Không muốn nhiều lời, Từ Du Mạn bê món ăn vội vã đi ra khỏi phòng bếp. Cố Uyên ở phía sau cũng bê các món ăn còn lại đi ra ngoài. Trên bàn cơm, cô vùi đầu miệt mài ăn:

“Thầy Cố, anh nấu ăn thật sự quá ngon nha.”

Nhìn tướng ăn không giả bộ chút nào của cô, còn có vẻ thỏa mãn rõ ràng kia, có thể thấy được cô thật sự thích món ăn anh nấu. Trong lòng anh rất ấm áp.

“Nếu như em thích, anh có thể vì em làm cả đời.” Đây vẫn luôn là lời trong lòng anh.

“Thật sao? Vậy tốt quá!” Từ Du Mạn vui mừng. Hai tròng mắt xoay chuyển, cô nghiêm mặt nói: “Nhưng vậy cũng không được, anh còn chưa thưởng thức qua tài nấu nướng của em đấy. Em muốn cho anh biết, cũng không phải chỉ có một mình anh có thể nấu ăn ngon.” Dường như anh thật sự chưa từng ăn thức ăn cô làm. Hai người ở cùng nhau tới nay, đều là anh cẩn thận chăm sóc cô, cô vẫn không có cơ hội xuống bếp. Cố Uyên biết tâm tư của cô, không từ chối:

“Được, chờ em thi đại học xong, chính em sẽ nấu ăn.”

“Mỗi người một ngày.” Tuyệt đối không chịu thiệt.

“Được. Mau ăn đi, ăn xong ngủ một giấc, buổi trưa bổ sung tinh thần để chiều thi tốt.”

“Biết rồi, anh quản gia.”

Thời điểm thi cử lúc thời gian đều trôi qua rất nhanh. Từ Du Mạn cảm giác mình còn chưa cầm được bài thi bao lâu thì đã nghe thấy tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên rồi. Từ Du Mạn dừng bút, nhìn lại bài thi của mình. Hai đề cuối cùng chưa làm xong, trên căn bản chỉ là hai vấn đề nhỏ. Phần đầu còn có một câu lựa chọn cô không chắc chắn. Giả sử tất cả những phần khác đều đúng, cô tính sơ một chút, đại khái chỉ có thể được 130 điểm, đây là dưới tình huống những câu khác đều hoàn toàn đúng.

Rời khỏi phòng thi nhìn thấy Cố Uyên, Từ Du Mạn ở giữa đường lớn nhào vào trong ngực Cố Uyên, vùi đầu trong ngực anh, không chịu ngẩng lên. Anh vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, giống như đang dỗ trẻ con ngủ, ở bên tai cô, anh dịu dàng hỏi:

“Thế nào?”

“Môn toán em thi không tốt.” Thanh âm thưa dạ, mang theo vài phần uất ức, xen lẫn mấy phần nũng nịu, khiến trái tim của anh lại mềm đi vài phần.

“Không có gì, ngoan. Không có gì, tin tưởng chính mình.” Cố Uyên không biết nên an ủi cô thế nào, vẫn lặp lại ba chữ ‘không có gì… không có gì’.

Hồi lâu, Từ Du Mạn mới ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy chung quanh người vây xem không ít. Nhất thời không biết làm sao, lại lần nữa vùi đầu vào trước ngực anh.

“Mất mặt chết.”

“Ha ha.”

Nghe được nhịp tim trầm ổn của anh, còn có lồng ngực bởi vì cười mà rung rung, cô đột nhiên cảm thấy, thi không tốt dường như cũng không quan trọng như vậy.

“Về nhà thôi.”

“Ừm.”

Hai người đi rồi nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy các nữ sinh vừa rồi vây xem nói:

“Bọn họ thật hạnh phúc nha.”

“Đúng là, thật là hâm mộ ghen tị mà.”

“Ông trời, xin ban cho tôi một người đàn ông tốt giống như thầy Cố đi mà.”

“Biến, nhân vật như vậy, cậu có thể nhúng chàm sao?”

Từ Du Mạn cùng Cố Uyên nhìn nhau cười một tiếng, rời khỏi trường thi. Ngày hôm sau cô ngược lại phát huy tinh thần như bình thường, không có chỗ nào đặc biệt sai sót. Thi xong, hai người giống như trạch nam trạch nữ (chui trong nhà), mỗi ngày vùi mình trong gian phòng nho nhỏ. Cũng không làm gì mà chỉ là nghỉ ngơi thư giãn thôi. Nhưng Cố Uyên có mắt, anh nhìn Từ Du Mạn rầu rĩ không vui.

Từ Du Mạn đang lên mạng, Cố Uyên đi tới ôm cô vào trong ngực, máy vi tính rơi vào trên ghế sa-lon, không rơi xuống đất:

“Anh làm gì đấy?”

“Mạn Mạn, em cũng đã lạnh nhạt anh lâu như vậy, nên bồi thường cho anh một chút chứ.”

Cố Uyên uất ức nói. Kể từ sau khi từ Bắc Kinh trở về thành phố A, hai người bọn họ đã không sinh hoạt vợ chồng bình thường. Mỗi ngày vào buổi tối nếu không làm bài cô lại đọc sách, cũng không thèm để ý đến anh. Anh cũng biết, cũng hiểu cô, cho dù kìm nén khó chịu hơn nữa cũng không ép buộc cô. Nhưng thi đại học cũng đã kết thúc, cô vẫn còn như vậy, trong lòng anh có chút sầu não.Từ Du Mạn mặt đỏ lên, cũng biết mấy tháng này mình lạnh nhạt với anh, không tiện cự tuyệt nữa, khẽ gật đầu một cái.

Từ Du Mạn hối hận, cô nhìn thấy Cố Uyên ở trên người mình không biết mệt nhọc, vẫn đang tiếp tục cần cù cày cấy, hối hận. Nếu biết thì không nên nhất thời mềm lòng đồng ý cái yêu cầu của con sói đói này.

“Bảo bảo, đang suy nghĩ gì đấy? Hả?”

“Không có, không có gì. Thầy Cố… a…”

“Không chuyên tâm, nên phạt.”

“Không cần, em không muốn nữa. Tha cho em đi, em không được…”

Cố Uyên dẫn theo Từ Du Mạn, từ trên ghế sa-lon đến trên mặt đất, liên tục chiến đấu ở nhiều nơi, từ phòng khách đến phòng ngủ, từ phòng ngủ rồi đến phòng bếp, từ phòng bếp đến phòng tắm, cuối cùng, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Cho đến khi vợ yêu ở phía dưới mệt mỏi ngủ mất, Cố Uyên mới giúp Từ Du Mạn tắm rửa sạch sẽ, ôm cô trở về phòng ngủ ngủ. Nếu không làm nhiều như vậy, cô sao có thể ngủ ngon như vậy chứ. Sau khi cuộc thi kết thúc, mặc dù cũng không đi học hành nhiều nhưng cô vẫn bị mất ngủ. Anh suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ ra cái phương pháp vẹn toàn đôi bên, một mũi tên trúng hai đích này. Vừa thỏa mãn anh mấy tháng này, lại để cho cô an tâm ngủ ngon, cớ sao không làm chứ? Nên mỗi lần cô không ngủ được, anh đều áp dụng cái phương pháp này và lần nào cũng đúng này. Dĩ nhiên, đây là nói sau này.

Thành tích thi đại học rốt cuộc cũng xuất hiện trong sự mong đợi cùng thấp thỏm lo lắng của cô. Từ Du Mạn nhìn thành tích thi đại học của mình, đờ đẫn một lát. Cố Uyên ở bên cạnh cười nói:

“Xem đi, tin tưởng ông xã của em là chính xác, không sai.”

“Đúng vậy, ông xã, anh thật lợi hại.” Từ Du Mạn vui mừng, tới gần phía trước hôn Cố Uyên một cái. Ai ngờ anh được voi đòi tiên, bất mãn cô chỉ hôn lên má anh, chỉ chỉ đôi môi của mình.

Từ Du Mạn vừa nhìn, Cố Uyên lúc nào đã đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ vào rồi. Không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy, cô cũng không ngại ngùng mà hôn anh. Vốn định hôn một cái là được rồi, anh sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy đây? Khi cô còn chưa kịp lui ra, anh đã nhanh chóng một tay ôm lấy eo của cô, một tay cố định đầu cô, cho cô một nụ hôn dài theo cách thức tiêu chuẩn kích tình bắn ra bốn phía.

Phiếu điểm từ trong tay cô rơi xuống. Chỉ thấy trên phiếu điểm, viết thành tích tất cả các môn của cô. Ngữ văn: 136; toán: 138; tiếng Anh: 148; gói tổng hợp: 282; tổng điểm: 704. Đứng thứ nhất toàn thành phố.

(Ở Trung Quốc chỉ chia hai khối chính đó là khối Khoa học tự nhiên, gọi tắt là Khoa Lý, gồm các môn Toán, Anh văn, Ngữ văn cộng thêm gói tổng hợp bao gồm các môn Vật lý, Hóa học và Sinh vật; khối Khoa học xã hội, gọi tắt là Khoa Văn, bao gồm các môn: Ngữ văn, Toán, Anh văn, cộng thêm gói tổng hợp bao gồm các môn: Chính trị, Địa lý và Lịch sử. Điểm tối đa của mỗi khoa đều 750 điểm.)

Sau khi có thành tích, chính là thời điểm đăng ký trường học. Việc đang ký trường gì đó Cố Uyên không quá mức can thiệp, chỉ cho cô một vài đề xuất. Huống chi với thành tích này của cô, có thể chọn bất kì trường nào nên không cần lo lắng. Cô có thể muốn học trường nào thì đang ký trường đó. Cuối cùng cô cũng không chọn trường mà tất cả mọi người đều kì vọng, mà lại chọn trường đại học G - một đại học nổi danh ở Thượng Hải.

“Sao không chọn đi Bắc Kinh chứ?” Cố Uyên hỏi.

“Trường em luôn rất muốn học chính là đại học G ở Thượng Hải, đó là mơ ước của em.”

Mơ ước từ nhỏ của Từ Du Mạn chính là đại học G, khi lựa chọn trường này cô cũng không có quá nhiều do dự. Điều duy nhất khiến cô do dự vẫn là Cố Uyên. Cô suy tính rằng anh có thể là hi vọng cô học ở Bắc Kinh, dù sao người thân đều ở đó, cô mới do dự khi đăng ký trường. Anh nhìn thấu băn khoăn của cô, nói cô không cần để ý đến anh, cứ thuận theo tâm ý của mình. Cô thích trường nào thì đăng ký trường đó, anh đều sẽ ủng hộ cô. Từ Du Mạn lúc này mới yên lòng, lựa chọn đại học G.

“Ừ. Anh cùng đi với em.” Cố Uyên căn bản không chút suy nghĩ, cứ như vậy nói.

Từ Du Mạn ngược lại rất vui mừng vì anh có thể cùng đi với cô, nhưng… “Công việc của anh ở thành phố A thì sao?”

“Ngốc, đương nhiên là xin nghỉ.”

“Vậy anh đi Thượng Hải, dự định làm công việc gì?”

“Dĩ nhiên, vẫn là đi làm thầy giáo của em, hắc hắc.”

“Hả? Không cần.” Từ Du Mạn vẻ mặt đau khổ.

“Tại sao? Anh nhớ rõ em không phải đã nói rất thích thầy trò yêu nhau sao?”

“…” Không có lời nào để nói.

Cố Uyên đã đồng ý với Từ Du Mạn sẽ cùng đi Ai Cập xem Kim Tự Tháp, hiện tại cô có thời gian rồi, việc này không nên chậm trễ, hai người lập tức hành động, lên đường đi Ai Cập.

Đến Ai Cập, Cố Uyên đưa Từ Du Mạn đến ở trong một khách sạn: “Bây giờ đã muộn lắm rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi chơi.”

“Vâng.” Từ Du Mạn cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt đêm nay, thật sự là mệt mỏi. Đã xế chiều rồi, có đi cũng không chơi được nhiều. Cô đồng ý với đề nghị của anh.

“Thầy Cố, anh biết nói ngôn ngữ Ai Cập sao?” Bọn họ tự mình đi du lịch. Cô vốn cho rằng hai người sẽ đến đăng ký ở một công ty du lịch, sau đó đi du lịch cùng đoàn, không ngờ lại không có. Hơn nữa sau khi máy bay hạ cánh, dọc đường đi mua này mua kia tất cả đều do Cố Uyên làm, nói bằng tiếng Ai Cập, cô nghe không hiểu tí nào. Dù là nghe không hiểu, cô vẫn rất yên tâm, ở bên cạnh anh, cho dù đi chỗ nào, cô sẽ không lo lắng cho an nguy của mình.

“Ừh, có học một chút.”

Đó là bởi vì lòng hiếu kỳ của Từ Du Mạn. Người bình thường không phải đều học tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật, còn có tiếng Hàn , ai không có việc gì mà lại đi học ngôn ngữ Ai Cập chứ:

“Thầy Cố, anh biết mấy ngôn ngữ?”

“Không nhiều lắm. Chỉ có vài ngôn ngữ.”

“Có những ngôn ngữ nào?”

“Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Đức, tiếng Hàn, tiếng Ai Cập, tiếng Nga, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha. Hình như hết rồi. Ngôn ngữ của các quốc gia khác đều là chỉ biết một ít từ dùng hằng ngày.”

“Lợi hại. Đây chính là thông thạo chín ngôn ngữ.” Từ Du Mạn quỳ gối trên giường, ôm lấy cổ của anh.

“Làm thế nào bây giờ? Ông xã của em ưu tú như vậy.”

“Có ưu tú hơn nữa vẫn là ông xã của em thôi.”

“Đúng vậy. Mặc kệ anh ưu tú cỡ nào, anh vẫn là ông xã của em. Em mới là ưu tú nhất, có thể tìm được ông xã tuyệt vời như vậy.”

“Em hôm nay ăn mật sao, cái miệng nhỏ nhắn ngọt như vậy?”

“Hắc hắc, đúng vậy đó, anh có cần nếm thử một chút không?”

“Đây chính là em nói đó.” Cố Uyên được như ý cười một tiếng, quay người liền đè cô xuống giường. Cúi người nhìn cô gái phía dưới nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, anh nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mái tóc đen của cô, sau đó hôn xuống.

Lúc ra khỏi phòng thì sắc trời đã tối. Ngoài phòng giống như một tấm màn đen khổng lồ vững vàng bao phủ bầu trời vào trong đó, đưa tay không thấy được năm ngón.

Khách sạn này phục vụ rất chu đáo, gọi một cú điện thoại, sau khi gọi thức ăn xong, bọn họ chỉ cần ở trong phòng khách chờ đợi một lát, nhân viên phục vụ sẽ đưa thức ăn tới cửa.

Từ Du Mạn thoải mái nhàn nhã ăn thức ăn ngon miệng, vừa ăn say sưa ngon lành, vừa giống như oán trách nói: “Không ngon bằng anh nấu.”

“Ừ, trở về anh lại nấu cho em ăn.”

“Đúng rồi, anh mới vừa rồi tại sao phải cẩn thận như vậy chứ, giống như Hoàng đế trong phim trên truyền hình, trước khi ăn cơm còn phải kiểm tra một lần xem có độc hay không.” Từ Du Mạn nhạo báng nói.

“Ha ha, vậy sao? Có thể là thói quen.” Thói quen cẩn thận như vậy.

“Tại sao lại có thói quen này?” Người bình thường sẽ không nghĩ thức ăn có độc.

“Có phải bởi vì các anh xuất thân quân nhân, luôn lo lắng có kẻ thù hay không?”

“Gần như vậy.” Cố Uyên không yên lòng nói. Thời gian một năm qua, anh sống quá thoải mái rồi, thoải mái đến sắp quên mất mọi chuyện của mình. Anh cũng quên rằng mình còn có rất nhiều chuyện chưa nói với Mạn Mạn. Cho đến lần này đến Ai Cập, thời điểm xuống máy bay nhìn thấy người kia, Cố Uyên mới nghĩ đến.

“Anh làm sao vậy? Sao lại không yên lòng?” Từ Du Mạn nghi ngờ hỏi. Cô cảm giác, kể từ khi máy bay hạ cánh, vào đến Ai Cập, anh đã không bình thường rồi.

“Không có gì.” Anh không biết mình có nên nói cho Mạn Mạn hay không.

“Vâng.” Không có gì mới là, khác thường như vậy. Nhưng anh không nói cho cô, cô cũng không có cách nào. Nếu đến lúc anh muốn nói, thì tự nhiên sẽ nói cho cô biết.

“Nhanh ăn đi. Ăn xong, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi Kim Tự Tháp.”

“Vâng, em muốn đi thăm lăng mộ của Tutankhamun.” Pharaoh Ai Cập thật sự khiến cô rất sùng bái. Từ Du Mạn viết tiểu thuyết, bản thân đã sớm mơ ước có thể tới Kim Tự Tháp của Ai Cập để xem, sau đó trở về viết một câu chuyện xưa về Ai Cập. Tuy rằng cô viết truyện hiện đại nhưng cũng rất ưa thích chuyện xưa có liên quan tới Pharaoh Ai Cập.

“Chỗ ấy sao?” Cố Uyên nhíu nhíu mày.

“Sao vậy? Không thể đi à?” Từ Du Mạn rất thất vọng. Cũng đúng, lăng mộ Pharaoh, làm sao bọn họ có thể tùy tiện đi vào chứ? Cô thật đúng là có ý nghĩ viển vông. Nghĩ như vậy, cô không khỏi tự giễu cười một tiếng.

“Không phải, chúng ta có thể đi xem.” Mặc dù rất nguy hiểm nhưng anh không muốn làm cho cô thất vọng.

“Có thật không?” Từ Du Mạn cảm giác, giống như là từ vực sâu lập tức bay lên trên mây, không thể tin được.

“Thật. Nhưng em nhất định không thể lộn xộn, không được rời khỏi anh nửa bước, bên trong rất nguy hiểm.” Nếu như đi theo anh, như vậy anh có thể cam đoan sẽ không xảy ra vấn đề gì.

“Được được.” Từ Du Mạn không suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý. Cô biết anh đang lo lắng cái gì, chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy. Từ trong các loại tiểu thuyết, cô cũng biết Kim Tự Tháp, đặc biệt là Kim Tự Tháp mà bên trong chính là lăng mộ của Pharaoh hay người nào đó có địa vị cao quý, bên trong đều chắc chắn có rất nhiều cơ quan bí mật mà người hiện đại đều không thể giải thích được, có thể nghĩ lăng mộ Pharaoh nguy hiểm trùng trùng.

Tiểu thuyết đều có nguồn gốc từ thực tế. Trong lòng biết bên trong chắc chắn là nguy hiểm, cô vẫn muốn đi mở mang kiến thức, nếu không cô nhất định sẽ tiếc nuối cả đời.

“Vậy còn chưa đi ngủ?”

“Em không ngủ được, kích động.”

“Còn không ngủ, ngày mai sẽ không mang em đi.”

“Em ngủ.” Từ Du Mạn lập tức nhắm hai mắt lại, tìm một vị trí thoải mái ở trong ngực Cố Uyên, yên tâm ngủ. Anh lúc này lại không ngủ được. Ngày mai, nếu không có người gây phiền phức, quấy phá từ bên trong, vậy thì không có vấn đề gì, dù sao anh đã từng đi vào bên trong rồi. Chỉ sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hoặc là gặp phải người kia.

Cố Uyên thật sự muốn Từ Du Mạn buông tha cái ý niệm này, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt khát vọng của cô và cả ánh mắt thất vọng của cô, anhkhông đành lòng. Thôi thì ngày mai chú ý nhiều đến cô là được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Du Mạn tỉnh dậy rất sớm. Cô ngủ không được, thật sự rất kích động, rất muốn nhanh được nhìn thấy lăng mộ vua Tutankhamun, rất muốn nhìn thấy Pharaoh.

Kết quả lại không có tài xế nào bằng lòng dẫn bọn họ đi đến lăng mộ vua Tutankhamun, Cố Uyên thuê một chiếc xe tự lái đi. Từ Du Mạn chưa từng thấy qua loại xe này, thoạt nhìn không phải đẹp như vậy. Hơn nữa cảm giác rất cồng kềnh.

“Cái xe này có thể đi không?” Từ Du Mạn không thể tin được. Do dự không dám ngồi lên, cũ như vậy, cảm giác giống như ngồi lên thì ngay lập tức sẽ sụp đổ vậy.

“Dĩ nhiên, tin tưởng anh. Loại xe này được đặc biệt thiết kế để chuyên chạy trên sa mạc mà.” Trông có vẻ cồng kềnh, nhưng lại rất thực dụng, dễ dàng sử dụng ở trên sa mạc hơn so với xe hàng hiệu.

Từ Du Mạn tin tưởng Cố Uyên, thản nhiên ngồi lên. Ngồi bên trong không có cảm giác gì đặc biệt, cũng may ngồi trên đó cũng không phải rất khó chịu.

Sau khi khởi động, xe chậm rãi chạy trên sa mạc. Mặc dù nói tương đối chạy tốt hơn, nhưng sa mạc dù sao cũng là sa mạc, vẫn có khó khăn nhất định, cho dù có chạy nhanh hơn thì cũng không thể nhanh chóng đến nơi.

Từ Du Mạn ngồi ở trong xe, muốn nhìn phong cảnh bên cạnh một chút cũng đành phải thôi. Cát vàng chung quanh đã chặn lại tầm mắt của cô, trên cửa sổ xe ở bên cạnh cũng phủ kín một tầng cát vàng thật dày, chỉ có phía trước vẫn có thể nhìn thấy. Nếu phía trước cũng không nhìn thấy, còn lái xe thế nào được.

Thời gian trôi qua rất chậm nhưng cũng chỉ mất gần hai giờ đồng hồ, bọn họ đã tới Kim Tự Tháp có lăng mộ của Tutankhamun. Sau khi xuống xe, cô mang theo ánh mắt sùng bái nhìn Kim Tự Tháp cao chót vót. Trong lòng lại thán phục sự vĩ đại của nhân loại, đây chính là kỳ tích của nhân loại.

“Đi thôi, đi vào.”

Tại sao không có ai trông coi Kim Tự Tháp này: “Sao cũng không có người?”

“Bọn họ không biết đây chính là lăng mộ của Tutankhamun.” Cố Uyên dắt tay Từ Du Mạn, nói.

“Không phải nói đã tìm được lăng mộ vua Tutankhamun rồi, cũng đã tuyên bố rồi sao?” Cô ở trên mạng đã nhìn thấy qua. Đúng rồi, trên mạng có nói lăng mộ Tutankhamun ở trong tòa Kim Tự Tháp cao hơn tòa Kim Tự Tháp hiện tại này một chút, bề ngoài thoạt nhìn còn đồ sộ hơn.

“Đó không phải là cái thật, cái này mới đúng.”

“Oh. Tại sao Kim Tự Tháp thật trông không hùng vĩ như cái giả thế?”

Từ Du Mạn không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Cố Uyên, nhưng vẫn có thắc mắc. Lúc này Cố Uyên không biết đã làm gì, tự nhiên mở ra một cái cửa ra vào chỉ cao đến thắt lưng người, chiều rộng cũng chỉ chứa được một người đi qua.

“Em đi phía trước, anh nói đi hướng nào thì đi hướng đó.” Cố Uyên dặn dò.

Từ Du Mạn ngoan ngoãn đi phía trước. Ở trước mặt tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy. Cố Uyên đưa cho cô một cái đèn pin nhỏ xinh. Ở bên trong, cô muốn quay đầu lại nhìn anh cũng không được, có điều anh vẫn luôn nắm một bàn tay của cô, nên cô mới an tâm đi về phía trước.

“Ai lại hi vọng sau khi mình chết, lăng mộ bị người ta lấy làm nơi tham quan, lưu danh hậu thế.”

Càng đi vào trong càng sâu nhưng phía trước càng đi càng rộng rãi. Dần dần bọn họ đã có thể đi thẳng lưng rồi.

“Nếu còn khom lâu hơn chút nữa, thắt lưng của em nhất định sẽ không thẳng lên được, sẽ trở thành lưng gù rồi.” Từ Du Mạn nói. Nhưng cúi xuống đã lâu, bây giờ đứng thẳng còn có chút đau nhức.

“Dù là lưng gù anh vẫn yêu em.”

“…” Cố Uyên quả thật là càng già càng buồn nôn rồi.

“Phía trước có ba con đường, chúng ta phải chọn lựa một trong số này chứ?” Từ Du Mạn chỉ vào ba đường hầm trước mặt rồi hỏi.

“Không đi đường nào hết.” Cố Uyên từ bên cạnh cô đi lên phía trước, không biết ở trên vách tường sờ soạng cái gì, chỉ thấy tiếng vang rắc rắc, giữa ba con đường trước mặt xuất hiện một đường hầm trong lòng đất. Lần này anh không để cho cô đi phía trước nữa, nắm tay và kéo cô đi theo, bản thân đi phía trước dò đường.

“Ba con đường phía trên, phía trước mỗi đường đều không có đường đi tiếp, mà là vực sâu. Một cái là đầy rẫy bẫy rập và mũi tên. Còn có một con đường thì ở cuối đường toàn bộ đều là vàng bạc châu báu. Có điều những thứ châu báu kia không đụng được.” Thấy châu báu nhiều như vậy, luôn có người động lòng, anh đã từng tận mắt nhìn thấy các bạn của mình như vậy, bởi vì cầm những thứ châu báu kia mà biến thành một vũng máu, cuối cùng ngay cả hài cốt cũng không còn.

“A. Anh trước kia đã tới đây?” Nếu không thì tại sao lại hiểu rõ như vậy.

“Ừ.”

Tận cùng phía dưới là một nơi tương đối rộng rãi, nhưng không có gì cả, trừ cái cột trụ ở chính giữa. Cái cột trụ ở chính giữa cũng không cao, vừa vặn đến ngực của Từ Du Mạn. Chung quanh viết lên rất nhiều ký hiệu xem không hiểu, điều khiến cô cảm thấy kỳ quái chính là phía trên cột trụ một chút bụi bặm cũng không có, cho nên ký hiệu vẽ phía trên vừa liếc là thấy ngay, thoạt nhìn cực kỳ rõ ràng.

“Có người đã tới trước chúng ta rồi.” Cố Uyên cho ra kết luận.

“Vậy anh cho là hắn đã đi chưa?”

“Xem ra chưa đi.”

Cố Uyên cũng không xem ký hiệu phía trên cột trụ, từ bên cạnh nhặt lên một khối đá hình dáng kỳ lạ đặt ở phía trên cột trụ . Phía trên cột trụ vốn không có thứ gì, nhưng sau khi đá được đặt lên, tự nhiên xuất hiện một vết lõm vừa vặn ăn khớp với tảng đá. Chỉ thấy cột trụ đang dần dần ngắn hơn, ngắn hơn. Cuối cùng lại biến mất không thấy nữa. Ngay sau đó không bao lâu, cột trụ lại trồi lên, phía trên mặt cột không còn là tảng đá mới vừa rồi nữa, mà là một cái gì đó giống như chìa khóa.

Cố Uyên cầm cái chìa khóa lên, đi về hướng đông nam của bọn họ, ở một góc rất bình thường không có gì đặc biệt mà cắm chìa khóa vào. Rất nhanh bên cạnh xuất hiện một cánh cửa. Anh cũng không vội vã đi vào, mà rút chìa khóa ra, lần nữa đặt lên phía trên cột trụ. Lần này trải qua trình tự ngược lại với vừa rồi, cột trụ khôi phục nguyên dạng. Anh gỡ tảng đá xuống, đặt xuống bên cạnh.

Cửa vẫn đang mở. Lúc này, anh mới dẫn cô cùng đi vào. Sau khi tiến vào lại là ngã ba đường. Cố Uyên lựa chọn đường chính giữa. Từ Du Mạn theo anh đi vào. Ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo, cuối cùng cũng tới cuối đường. Lần này cửa đá rất dễ dàng bị phát hiện ra, hơn nữa dấu hiệu trên cửa đá cũng rõ rành rành. Nhưng không phải dễ dàng tìm được phương pháp mở.

Cô thấy anh tiến lên, đôi tay đặt ở cái hình ngôi sao lồi lên, hướng bên trái xoay ba vòng, hướng bên phải lại xoay năm vòng, cuối cùng dùng sức nhấn một cái, cửa đá mở ra rồi.

Bên ngoài vẫn u ám, một chút nhân khí cũng không có. Cửa đá vừa mở ra, bên trong liền phát ra từng đạo ánh sáng màu vàng. Không cần đoán cũng biết, tất cả đều là vàng. Từ Du Mạn cùng Cố Uyên đi vào, ánh sáng vàng chói kia đã làm bọn họ hoa mắt. Lúc mới đầu còn có chút không thích ứng được, dần dần cô mới dám lấy tay ra. Thấy rõ ràng bên trong, cô không khỏi thán phục. Bên trong không phải là từng rương từng rương châu báu, mà những thứ hoàng kim châu báu toàn bộ đều giống như ngọn núi nhỏ được chất đống lại với nhau. Chung quanh không có một góc nhỏ nào không có một viên dạ minh châu, dạ minh châu phát ra ánh sáng xanh sâu kín, chiếu xạ phía trên đống vàng, phản xạ thêm phản xạ, cả phòng liền biến thành kim quang lấp lánh.

Nhưng bên trong căn phòng này, trừ châu báu thì những cái khác đều không có. Cố Uyên cũng không nhìn đống châu báu, mà kéo tay cô trực tiếp cùng đi vào bên trong. Lại là một tầng cửa, mở ra từ phía dưới lên. Anh lôi kéo cô đi vào. Lại có một cái thang. Sau khi đi xuống, Từ Du Mạn lần nữa sợ ngây người. Không có vàng bạc châu báu, nhưng nơi này lại giống như khuê phòng của phụ nữ quý tộc, đúng là giống như khuê phòng. Bàn trang điểm, đồ trang sức, còn có tấm mành, giường tinh xảo, toàn bộ đều đầy đủ mọi thứ. Đây không phải là lăng mộ của Pharaoh sao? Chẳng lẽ đây là lăng mộ của vương phi?

Trong nơi này, cho dù cô không có năng lực phân biệt cũng biết chính là gương một mặt, tính ra nó cũng có giá trị xa xỉ, có thể nói là vật báu vô giá. Bản thân nó chính là vật liệu rất quý giá, từ ngọc lưu ly chế ra, càng chưa nói đây là nhiều năm trước, hơn nữa còn là tìm được trong lăng mộ của Pharaoh.

Từ Du Mạn phát hiện giường giống như bị người ta động tới, phía trên chăn có chút nếp nhăn. Bên giường còn có một cái quan tài không biết bằng vật liệu gì. Từ Du Mạn sờ sờ quan tài, lạnh lẽo, ở nơi này giữa ngày hè, cảm giác vô cùng thoải mái. Nhưng đây tuyệt đối không phải cái quan tài bằng băng, nếu là quan tài bằng băng, còn không đã sớm tan mất, nhiệt độ ở Ai Cập rất cao.

Ở bên ngoài không thể thấy được bên trong quan tài bằng băng. Từ Du Mạn nảy ra ý muốn mở quan tài bằng băng ra nhưng bị Cố Uyên ngăn cản.

“Đừng động cái nắp phía trên.” Anh chỉ chỉ bên chân của cô. Từ Du Mạn lúc này mới nhìn bên cạnh chỗ đứng của mình, có rất nhiều xương trắng. Mới vừa rồi cô bị cái giường này còn có quan tài bằng băng hấp dẫn, còn chưa phát hiện ra dưới đất lại có nhiều xương trắng như vậy. Hẳn là người đụng vào cái quan tài này chết rồi.

“Bên trong không có gì, chúng ta ra ngoài đi.” Có lẽ vẫn còn nhưng bên trong anh chưa từng đi vào, tới đây cũng đã đủ rồi.

“Vâng.” Từ Du Mạn cũng biết nguy hiểm. Mặc dù rất muốn mở quan tài này ra xem một chút, nhưng vẫn là tính mạng của mình quan trọng hơn. Không phải nói lòng hiếu kỳ hại chết bản thân sao.

Cố Uyên mang Từ Du Mạn đi ra ngoài. Lúc đi qua đống vàng bạc châu báu, anh cũng không hề liếc mắt nhìn. Ngược lại cô vẫn lưu luyến.

“Đừng nhìn nữa, không cầm đi được đâu. Đây là của Pharaoh, sao có thể để cho chúng ta dễ dàng mang đi chứ.”

Anh dẫn cô đi ra ngoài. Kỳ lạ là dọc theo đường đi cũng không phát hiện ra người khác. Chắc chắn đã có người đến trước bọn họ. Nhưng chỉ thấy dấu vết mà không nhìn thấy người.

Cố Uyên có hai suy đoán, một là bên trong còn có đường ngầm, người kia đã tìm được, sau đó đi vào, cho nên bọn họ cũng không phát hiện. Hoặc là đụng phải thứ gì không nên đụng, kết quả trong nháy mắt hài cốt không còn.

Tại sao chắc chắn người đó chưa đi ra ngoài chứ? Cố Uyên cũng chỉ biết bọn họ chỉ chậm hơn người đó một bước mà thôi. Bởi vì đi vào chỗ này, dấu vết bị chạm qua sẽ rất nhanh phục hồi như cũ, bao gồm bụi bặm. Lúc bọn họ đến, phía trên cột trụ kia không có một chút bụi, đủ để chứng minh bụi bặm phía trên vừa mới bị lau đi được một lát. Nếu như người kia đã đi ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ đụng phải lúc đi vào trong đường hầm nhưng lại không đụng phải.

Thời điểm đi ra lại nhanh hơn nhiều, rất nhanh bọn họ lại đến chỗ phải khom lưng rồi. Đi qua đường hầm nhỏ hẹp quanh co khúc khuỷu, cô đi ra ngoài mới vừa duổi thẳng lưng, liền bị người ta dùng súng chĩa vào đầu. Cố Uyên cũng bị như vậy.

“Vesin, đã lâu không gặp.” Đối phương là một gã người lai. Có điều, hình như thân thể không khỏe lắm, trông rất gầy. Tiếng Trung của người nọ nói rất chuẩn, có thể nói về về mặt phát âm, còn chuẩn hơn so với người ở nhiều khu vực nói tiếng địa phương của Trung Quốc.

“Noland, đã lâu không gặp. Nhưng mày không cảm thấy quà gặp mặt như thế này quá long trọng sao?” Cố Uyên thật muốn mắng to, anh đã cố gắng giấu kĩ bản thân, mà còn có người che giấu, sao vẫn vừa khéo đụng phải Noland chứ.

Thật ra lần này có thể coi là vận khí của Cố uyên xui xẻo. Thật sự rất xui xẻo. Noland cũng không phát hiện ra anh, cũng không biết anh đang ở bên trong. Nhưng chính là chiếc xe kia khiến Noland nảy sinh lòng hiếu kỳ. Hơn nữa Noland đoán được có người đi về phía lăng mộ Pharaoh. Vốn hắn cảm thấy không cần để ý tới, không quan tâm, đi vào lăng mộ Pharaoh thì sao còn có cơ hội có thể đi ra ngoài, bên trong phô trương nhưng lại là cửu tử nhất sinh. Người hắn quen biết, chỉ có một người sau khi tiến vào lại an toàn đi ra, chính là Vesin.

Dù sao cũng không có chuyện có thể làm, nên ở lại nơi này đợi chút xem sao, vận khí của người đi vào trong đó như thế nào. Tất nhiên vận khí của bọn họ thật tốt. Người ở bên trong đi ra, hắn cũng tìm được Vesin.

“Đó là đương nhiên, nhìn thấy bạn cũ mà, sao có thể không long trọng một chút chứ.” Đây là kinh hỉ rất lớn.

“Gần đây có khỏe không?” Nếu như không phải hắn vẫn không chịu buông súng xuống, theo như bọn họ nói đúng là giống như bạn cũ.

“Mày cảm thấy thế nào? Việc làm ăn lớn của tao bị mày phá hoại rồi, căn cứ bị mày cho nổ phá hủy, đó chính là hai phần ba gia sản của tao, sao dễ dàng khôi phục lại chứ.”

“Ha ha. Vậy sao? Xem cái bộ dáng này của mày, hẳn là rất xuân phong đắc ý.” Không phải chỉ là một căn cứ thí nghiệm thôi sao, nếu là có mấy nơi, thật sự là sẽ cho nổ hết.

Tên Noland này không phải ai khác, là tộc trưởng của gia tộc buôn thuốc phiện đứng hàng đầu thế giới. Lúc Cố Uyên thi hành nhiệm vụ là muốn diệt trừ tên Trùm Ma Túy này. Nhưng nhiệm vụ rõ ràng yêu cầu là không thể giết chết Noland, hơn nữa còn phải cho gia tộc bọn hắn lưu lại một đường lui, chính là lưu lại hai phần ba. Cố Uyên thật muốn phá hủy toàn bộ, giết chết Noland, nhưng không thể không thừa nhận, phân tích của tổ chức là chính xác.

Nếu như toàn bộ gia tộc của Noland bị hủy diệt, thị trường thuốc phiện sẽ bị thiệt hại nặng. Nhưng một khi tên trùm bị tiêu diệt thì bên dưới nhất định sẽ loạn hết lên, đến lúc đó càng không thể khống chế. Diệt trừ một gia tộc Noland, sẽ còn có gia tộc Noland thứ hai tồn tại.

Nếu dự báo như vậy, vậy thì gia tộc Noland nhất định phải giải quyết vấn đề bên ngoài, lại phải giải quyết vấn đề nội bộ, như vậy sẽ không cách nào chú ý đến rất nhiều thứ.

“Mày cho rằng sau khi bị mày cho nổ, tao còn có thể xuân phong đắc ý được sao?” Noland nhìn Cố Uyên.

“Xem nào, cuộc sống của mày trôi qua thật dễ chịu? Cô gái này hình như rất non mềm, thế nào người có thân phận như tụi mày cũng thích chơi kiểu non mềm sao?”

Noland nắm cằm Từ Du Mạn, xoay đầu của cô qua. Từ Du Mạn muốn né tránh nhưng không tránh được:

“Cô gái xinh đẹp như vậy, tao thật không đành lòng cứ như vậy để cho cô ấy hương tiêu ngọc vẫn”

“Chuyện giữa đàn ông, tội gì làm khó cô gái mà cái gì cũng không biết.” Cố Uyên thong thả nói.

“Ơ, xem ra mày còn rất coi trọng cô bé, thế nào? Muốn vì cô bé mà cầu xin à?”

“Dĩ nhiên không phải, cũng chỉ là một cô gái, tao cảm thấy không cần thiết kéo phụ nữ vào chuyện này.”

“Ơ, tôi đang tò mò không biết ai ở đây, hoá ra là Noland và Cố Uyên, còn có tiểu mỹ nữ Mạn Mạn.” Ai cũng không chú ý tới, Long Mị Úc tới lúc nào. Noland vừa thấy, người của Long Mị Úc dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, đã chế ngự đám thuộc hạ của hắn. Chỉ còn lại hai người, một tên dùng súng chĩa vào Cố Uyên, người còn lại là hắn, đang một tay dùng súng chĩa vào đầu Từ Du Mạn, một tay đang nắm cằm của cô.

“Long Điện, cậu đang muốn đối nghịch với gia tộc Noland chúng tôi sao?” Người trong giới đều gọi Long Mị Úc là Long Điện. Thời điểm Noland đối mặt với Long Mị Úc còn có cảm giác thấp hơn hắn ta một phần. Dù sao Long Mị Úc chính là đang ở thời kỳ thịnh vượng, mà hắn thì nhiều năm trước bị một trận nổ tung, một năm trước lại bị Cố Uyên cho nổ lần nữa, đúng là thời kỳ gia tộc hắn đang khó khăn.

“Dĩ nhiên không phải. Tôi cũng chỉ là anh hùng cứu mỹ nhân, đây là cô gái mà tôi coi trọng.” Long Mị Úc chỉ vào Từ Du Mạn mà nói.

“Ha ha, thì ra là cô gái mà Long Điện nhìn trúng. Có thể không cho ai mặt mũi nhưng thể diện của Long Điện tôi không thể không nể.” Noland thu bàn tay đang nắm lấy cằm của Từ Du Mạn lại, súng cũng dần dần được thu về.

Lúc này Cố Uyên cùng Từ Du Mạn liếc nhau một cái, đồng thời động thủ. Cố Uyên một tay bắt lấy cổ tay của đối phương, sau đó dùng lực bóp một cái, chỉ nghe một tiếng rắc rắc, xương của người kia vỡ nát. Thời gian hoàn thành cực ngắn, anh không để cho đối phương cơ hội bóp cò. Mà Từ Du Mạn bên này, cô biết rõ sức lực của mình không đủ để trực tiếp bóp vỡ xương cổ tay của một người đàn ông, hơn nữa lại là tình huống đối phương còn là người luyện võ. Cho nên cô không thể làm gì khác hơn là kéo tay của gã Noland sang bên cạnh và “Pằng.” Tiếng súng vang lên nhưng may là động tác của cô nhanh nhẹn, cũng không đả thương đến người nào. Phản ứng chậm một bước, cũng chỉ có một kết quả, đó chính là thua. Noland vừa định động thủ, trên đầu liền bị súng chĩa vào, là Cố Uyên.

“Ha ha, tao thua nhưng thật không nghĩ đến, Long Mị Úc mày lại giúp Vesin.” Noland không phục nói.

“Sai lầm rồi, tao không hề giúp hắn. Từ đầu tới cuối, tao đều chỉ có một mục đích, đó chính là cô gái này. Về phần mày bị bọn họ khống chế được, hoàn toàn không liên quan đến tao.” Long Mị Úc cười nói. Từ Du Mạn cảm thấy, lúc này nhìn Long Mị Úc sao lại giống như một con hồ ly vậy chứ?

Phi, không giúp bọn họ mới là lạ. Nếu không phải là người của mày khống chế thủ hạ của tao, bọn họ như thế nào đi nữa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi, không phải mày nhìn trúng cô gái này, tao làm sao lại buông ra? Lấy cớ, đều là mượn cớ. Noland ở trong lòng kêu gào.

Cố Uyên lúc này giống như là ác ma tới từ địa ngục, cười đến âm hiểm như vậy:

“Tao nên xử lý mày như thế nào thì được nhỉ? Cuộc đời tao hận nhất là có người đụng vào bà xã của tao, hận nhất chính là bị người khác dùng súng chĩa vào đầu. Chúc mừng mày, hai thứ này mày đều làm được rồi.”

Noland nhìn ánh mắt của Cố Uyên, trong lòng có một trực giác là mình sẽ chết, Cố Uyên khẳng định chắc chắn giết hắn,.

“Úc, sao anh lại chạy tới bên này? Không phải nói dẫn em tới xem lăng mộ của Pharaoh sao? Kết quả lại ném người ta ở bên kia.”

Một cô gái vô cùng xinh đẹp đi tới. Cô gái vừa lại đây, liền khoác vào tay Long Mị Úc, làm nũng nói, không nhìn những người khác một cái.

“Nhị Nhị, không phải bảo em ở bên kia chờ anh sao, sao lại chạy tới đây? Không ngoan.” Long Mị Úc nhéo nhéo tay của cô gái tên là Nhị Nhị kia, dịu dàng nói.

“Anh nhìn thấy vài người bạn cũ, tới đây chào một tiếng.”

“A, chính là bọn họ sao?” Nhị Nhị lúc này mới đem ánh mắt nghi ngờ quan sát mấy người Từ Du Mạn. Từ Du Mạn nhìn dung mạo còn có vẻ mặt của cô gái này, trong lòng không khỏi cảm thán, cái gì là sự hội tụ của yêu mị cùng thanh xuân trên một người? Nhìn cô gái trước mặt này là biết.

Bỗng nhiên, Nhị Nhị kinh hô một tiếng. Long Mị Úc nhíu mày một cái. Hắn ghét nhất là phụ nữ sợ hãi:

“Sao vậy?”

“Hắn… hắn là anh rể của em, không… không… không…, hắn là bạn trai của chị em.” Chỉ thấy Nhị Nhị chỉ vào Noland nói.

Noland lúc này mới liếc mắt nhìn cô gái, vừa nhìn lại không dứt ánh mắt ra được. Giống quá, thật rất giống. Trừ bỏ phong cách không giống ra, bề ngoài so với Du Du giống như được đúc ra từ một khuôn.

“Cô là Nhiên Nhiên?”

“Vâng, anh rể.” Nhị Nhị vâng dạ nói. Mặc dù nói Noland là anh rể của cô, nhưng Nhiên Nhi cũng không có biểu hiện thân thiết với hắn.

“Em không phải nói là em đã không có bất kỳ người thân nào sao?” Long Mị Úc hỏi. Hắn ghét nhất người khác lừa gạt hắn, đặc biệt là người của hắn.

“Vâng, em không lừa anh, chị em đã qua đời rồi.” Nhị Nhị nghĩ đến chị gái, nước mắt lại muốn chảy ra. Long Mị Úc ôm Nhị Nhị vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ sau lưng Nhị Nhị, rất giống như đối với đứa trẻ.

Nhị Nhị ở trong ngực Long Mị Úc, trong lòng càng thêm kinh ngạc, chính mình và Long Mị Úc chẳng qua mới quen biết nhau hơn một tháng mà thôi, sao có thể không tự chủ được khi nhìn thấy Long Mị Úc thì làm nũng, không tự chủ được lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt Long Mị Úc. Lần trước khóc là khi nào nhỉ? Hình như là ngày chị cô qua đời, cô đã khóc, sau đó cũng không hề khóc nữa? Hôm nay, nhìn thấy Noland không hiểu sao lại muốn khóc chứ?

“Ừh. Nhị Nhị, em tên là Nhiên Nhiên?” Long Mị Úc vẫn “dịu dàng” nói.

“Dạ. Em lúc trước tên là Thủy Linh Nhiên, chị em tên là Thủy Linh Du. Sau khi em đến hộp đêm làm việc, chị gái ở hộp đêm đặt tên cho em là Nhị Nhị.” Thiếu chút nữa là lộ rồi. Thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như bị người này biết cô lừa hắn.

“Ừh.”

“Nhiên Nhiên. Mấy năm nay em đã đi đâu vậy? Tại sao anh đi khắp nơi đều không tìm được em?” Noland quan tâm nói. Vốn hắn có lỗi với Du Du, cho nên đã chuẩn bị để bồi thường Nhiên Nhiên thật tốt, nhưng không ngờ sau đó lúc hắn đi tìm Nhiên Nhiên, phát hiện cô ấy cũng không còn đó.
Bình Luận (0)
Comment