Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

Chương 30


Khoảng mười một giờ, đoàn người ra khỏi KTV.
Trương Tuấn Minh và các thành viên khác chịu trách nhiệm đưa các cô gái về nhà.

Người tổ chức sinh nhật giữ chặt Lộ Hi Nguyệt, nhìn Vân Diệu Trạch cầm chìa khóa của Từ Hiến, hỏi: “Nguyệt Nguyệt, bây giờ các cậu định đi đâu? Thật ra hôm nay tớ còn chưa chơi đã, cho nên không muốn về nhà lắm, không thì tớ đi cùng các cậu nhé?"
Tính cảnh giác của Lộ Hi Nguyệt rất cao, "Vẫn là thôi đi, bình thường dì nghiêm khắc với cậu như vậy, hôm nay không về nhà thì lần sau sẽ không ra ngoài được."
"Nhưng mà..."
"Aiya được rồi! Bọn họ đã gọi xe đến rồi, ban đêm gọi xe rất khó, cậu mau về nhà đi."
"Vậy còn cậu?"
"Tớ tiện đường với bọn họ, đi nhờ xe mà thôi."
Vì chị em tốt mà làm bù sinh nhật là giả, muốn cùng nhau chơi đùa với Vân Diệu Trạch là thật, lúc này, sao Lộ Hi Nguyệt có thể để người khác phá hư kế hoạch của cô được.
Vân Diệu Trạch khởi động xe.
Lộ Hi Nguyệt vội vàng nhét chị em tốt vào trong xe, giúp cô đóng cửa lại, sau đó phất tay rồi tự mình chui vào trong xe Bugatti.
Từ Hiến ngồi ở ghế lái phụ.
Cửa xe vừa đóng lại, xe thể thao liền lao vụt ra, Từ Hiến còn chưa thắt dây an toàn, thân thể lắc lắc, đầu đập vào cửa kính một cái, Lộ Hi Nguyệt ngồi phía sau cũng ngã một cái trên chỗ ngồi.
Đường đêm khuya rất vắng vẻ, chiếc Bugatti nhấn mạnh chân ga, ngay góc cua làm một cú trượt, lốp xe một bên hơi bị xì.

"Con mẹ nó người anh em à! Nếu vượt quá 50% tốc độ cho phép thì sẽ bị thu hồi bằng lái đấy!"
Từ Hiến bám chặt vào tay vịn, chiếc xe đột ngột phóng nhanh khiến hắn xém chút nữa thì tè ra quần.
Thả lỏng phanh sau đó đạp ga, chiếc xe thể thao lại lao vút đi.
Vân Diệu Trạch mỉm cười, hai tay nắm vô lăng, trong mắt là tia sáng hưng phấn tìm kiếm kích thích.

Đôi khi hắn chính là một tên điên thích làm gì thì làm, chỉ cần vui vẻ là được.
Lộ Hi Nguyệt vừa xuống xe liền nôn, sắc mặt Từ Hiến hơi trắng bệch.
Nơi này không phải quốc lộ có thể đua xe, là đường phố nội thành nơi người dân có thể lao ra bất cứ lúc nào.
"Lần sau đừng chơi như vậy, nếu đụng người thì hai chúng ta chết chắc." Từ Hiến lấy lại chìa khóa xe.
Vân Diệu Trạch không trả lời, cúi đầu bấm điện thoại di động gửi tin nhắn, sắc mặt có chút âm trầm.
Lộ Hi Nguyệt theo bọn họ vào chung cư, thừa dịp Vân Diệu Trạch vào phòng gọi điện thoại cũng đi theo vào, tự mình cầm khăn lau tắm rửa trước.
"Ăn cơm? Nhà các cô có chỗ cho tôi ăn cơm sao?”
"Sao lại không có, đây cũng là nhà của con mà." Người phụ nữ trong điện thoại không coi lời châm chọc này là chuyện đáng kể, "Tuần sau ba của con còn có chuyện quan trọng muốn thông báo, con là con trai lớn, nhất định phải có mặt."
“Ồ.” Vân Diệu Trạch nhếch khóe môi, “Là muốn nhận đứa nhỏ ở nhà trẻ về rồi à?”
"Cái gì mà đứa nhỏ ở nhà trẻ?" Người phụ nữ nghi ngờ.

Vân Diệu Trạch đứng bên cửa sổ, ánh đèn thành phố phản chiếu hình bóng của hắn, "Không phải là đứa nhỏ ở nhà trẻ à? Là đứa nhỏ năm tuổi lần trước ba tôi đưa đến khách sạn ăn cơm đấy?"
"Con đang nói bậy nói bạ gì đó?!"
Vân Diệu Trạch cười khẽ: "Đừng ngạc nhiên, ông già đấy so với bất kỳ người đàn ông nào bà từng gặp qua đều có nhiều giống hơn."
"Con..."
Người phụ nữ muốn nói cái gì đó, điện thoại liền bị người khác lấy đi.
Điện thoại chuyển sang một giọng nam trầm ổn thô kệch: "Nói bậy nói bạ với dì con cái gì, có biết tôn trọng dì là trưởng bối hay không, thứ hai sau khi tan học đừng chơi bóng nữa, về nhà một chuyến."
"Được, dì so với con cũng không lớn hơn mấy tuổi, trẻ tuổi như vậy ông làm sao mà được đây, tôi mang cho ông một chút thứ bổ thận, không được thì mang thêm dụng cụ cho ông."
Có người giật giật áo sơ mi của hắn.
Vân Diệu Trạch quay người lại, Lộ Hi Nguyệt đang đứng sau lưng hắn, trên người tỏa ra mùi thơm của sữa tắm, mái tóc dài ướt sũng xõa xuống nhỏ giọt, từ ngực đến đùi chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.
Cô làm bộ dáng xấu hổ, giống như một bông hồng trắng trong nụ.
Chờ người đến hái.
Lộ Hi Nguyệt nghênh đón ánh mắt của Vân Diệu Trạch, hai má ửng đỏ cởi khăn tắm màu trắng ra.
Khăn tắm rơi xuống đất, bên trong đều không mặc gì.
Vân Diệu Trạch nhìn, bình tĩnh quay người lại, Vân Hoằng Nghiệp đang tức giận mắng hắn trong điện thoại.

Lộ Hi Nguyệt không nhìn ra điểm kiều diễm gì trong mắt hắn, nghiến răng tiến lên ôm lấy hắn từ phía sau, tay từ dưới vạt áo đối phương sờ vào, đầu ngón tay đi tới đi lui, miêu tả đường nét cơ bụng của hắn.
Loại chuyện quyến rũ này, có chút lòng là cũng có thể không học tự biết.
Vân Diệu Trạch còn đang nói chuyện điện thoại, hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Thượng bất chính hạ tắc loạn*, còn không phải là đạo lý này à.”
*Người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn.
Người trong điện thoại cũng không bị chọc giận nữa, "Cho dù con bất mãn với ta thế nào, ta vẫn là ba của con."
Haizzz, không thú vị.
Vân Diệu Trạch cúp điện thoại, gạt tay Lộ Hi Nguyệt ra rồi đi tới tủ đầu giường, cầm gói thuốc lá lấy ra một điếu.
Lộ Hi Nguyệt trong nháy mắt xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày dính lên.
Tay còn chưa chạm vào Vân Diệu Trạch, đối phương đã lên tiếng.
"Tôi không cứng nổi với cô."
"Cái...!Cái gì?!" Lộ Hi Nguyệt trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức tưởng mình nghe nhầm.
Cạch.
Vân Diệu Trạch cúi đầu châm thuốc, chậm rãi rít một hơi, ánh mắt hơi híp lại, người phụ nữ trước mắt còn không hấp dẫn bằng điếu thuốc trên tay.
Hắn nhìn thẳng vào Lộ Hi Nguyệt, nói: "Cô sờ cũng sờ rồi, tôi cứng sao?"
Liếc nhìn đũng quần của hắn, Lộ Hi Nguyệt ngẩn ra, giống như lúc này cô không phải đứng trước mặt Vân Diệu Trạch, mà là trần trụi đứng trên đường khiến cô xấu hổ vô cùng, đây là sỉ nhục chưa từng có!
Lộ Hi Nguyệt nhặt khăn tắm trên mặt đất lên quấn lại, vừa xấu hổ muốn chết vừa tức giận muốn nổ phổi, giống như hôm đó nhìn thấy hắn và Lâm Sóc nằm chung giường vậy.
"Vì sao một chút phản ứng cũng không có? Rốt cuộc thì em có chỗ nào không được?!"
Vân Diệu Trạch mặc kệ cô.

Lộ Hi Nguyệt bắt đầu khóc, vươn tay đẩy hắn, "Anh nói đi! Em có chỗ nào không tốt, anh không cứng nổi với em thì anh cứng nổi với ai đây? Lâm Sóc sao?!"
"Cô nên biết cái gì tốt để hỏi."
"Anh...!Sao anh có thể trả lời như vậy!"
"Không trả lời như vậy thì trả lời thế nào? Nói cơ thể cô quá xấu xí à?"
"A —— "
Lộ Hi Nguyệt tức điên, hét chói tai chụp lấy Vân Diệu Trạch, cào mấy vết vào cổ đối phương, Vân Diệu Trạch trở tay tát cô ngã xuống đất, gò má trắng nõn lập tức sưng lên.
"Tôi ghét nhất là người khác ở trước mặt tôi gây chuyện, không nhớ lâu thì sau này đừng xuất hiện nữa." Vân Diệu Trạch lạnh lùng cảnh cáo.
Lộ Hi Nguyệt nằm sấp trên mặt đất khóc thê thảm, "Em ở trong lòng anh một chút phân lượng cũng không có sao? Em thích anh như vậy, thậm chí muốn cho anh tất cả của em..."
"Cho tôi?" Vân Diệu Trạch thật sự rất vô tình, "Cô cho rằng cởi quần áo trước mặt tôi rồi cùng lên giường thì tôi sẽ thích cô à? Cô nghĩ nhiều rồi.”
"Anh...!Thật máu lạnh!"
Cô luôn cho rằng cho dù Vân Diệu Trạch không đủ thích cô thì ít nhất cũng phải có chút thương tiếc với cô, nhìn từ điểm này mà nói: “Anh không chỉ máu lạnh, mà ngay cả tim cũng không có, trách không được Lâm Sóc muốn chia tay với anh."
Vân Diệu Trạch cúi đầu nhìn Lộ Hi Nguyệt trên mặt đất, nhìn cô giống như rác rưởi, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.
Hút xong hơi cuối cùng, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống.
Nghiền tàn thuốc hồng lên trên mu bàn tay của Lộ Hi Nguyệt.
Lộ Hi Nguyệt hét thảm một tiếng.
Vân Diệu Trạch không quan tâm: "Máu lạnh hay không có tim cũng không quan trọng, tôi tùy tiện dỗ hai câu không phải các cô liền giống chó ngoắt ngoắt cái đuôi trở về à.".

Bình Luận (0)
Comment