Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

Chương 34


Mặc dù ý thức biết đối phương nói ngủ hơn mười mấy năm hẳn chỉ là nằm với nhau mà thôi.

Nhưng vẫn khiến người nào đó vô cùng tức giận.

Vân Diệu Trạch lại động thủ trước, hai người đánh nhau ở trong phòng y tế, đánh còn kịch liệt hơn lần trước, ghế dựa bị lật, cái kẹp trên bàn bị cong, bình thuốc và thuốc rơi rãi trên sàn nhà, Lâm Sóc căn bản không kéo được hai con ngựa hoang mất cương này.

Bác sĩ trường là một bà dì khoảng bốn mươi tuổi, nghe thấy tiếng bốp bốp chát chát liền vội vàng chạy tới, mở cửa, âm thanh thét lên liên tiếp.

"Các cậu làm gì vậy! Nơi này là chỗ để các cậu đánh nhau à?! Đúng là không có phép tắc, không có kỉ cương!"
"Mau cút ra ngoài hết cho tôi!"
"Các cậu là học sinh lớp nào? Tôi phải nói cho chủ nhiệm lớp các cậu biết!"
Vân Diệu Trạch và Giang Thần Phong đánh nhau đến đỏ mắt, căn bản không nghe thấy lời dì ấy, học sinh đi ngang qua gọi thầy cô đến mới giữ được bọn họ.


Đây là sự kiện đánh nhau nghiêm trọng nhất từ trước đến nay của trường Triết Thanh, vừa mới bị phê bình xong, bản kiểm điểm còn chưa viết một chữ, vài phút sau lại đánh nhau, hiệu trưởng lại một lần nữa khiếp sợ.

Hơn nữa phòng y tế trường kiểm soát thuốc rất nghiêm ngặt, bình thường dùng cái gì hay cần bổ sung cái gì, đều có danh sách, phải thường xuyên kiểm tra, vô cớ làm hỏng hoặc thiếu thuốc thì bác sĩ trường sẽ phải chịu xử phạt, chuyện này lớn hơn nhiều so với lần đơn thuần đánh nhau trước đó.

Lão Tào tìm được số điện thoại của phụ huynh Giang Thần Phong từ tư liệu chuyển trường.

Ba mẹ của Giang Thần Phong không ở trong nước, hoàn toàn không liên lạc được, cho nên đành phải liên lạc người liên hệ dự bị, là ba mẹ của Lâm Sóc.

Sau khi mẹ Lâm đ ến trường học, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Sóc.

Thừa dịp mẹ còn chưa bước vào văn phòng hiệu trưởng, Lâm Sóc vội vàng giải thích: "Mẹ, mẹ nghe con nói, thật ra Phong Tử không làm gì sai cả, hoàn toàn là do đối phương khiêu khích trước, không thể trách cậu ấy được, mẹ giúp cậu ấy nói tốt vài câu, con thấy sắc mặt hiệu trưởng quá thúi rồi, đừng để cậu ta mới chuyển đến đây đã để cậu ta chuyển đi, mẹ, mẹ có nghe con nói không?”
"Lỗ tai mẹ con không có điếc.

" Mẹ Lâm nắm lấy quai túi xách, cầm túi đập vào đầu con trai, "Thằng ranh con, chờ về nhà xem mẹ xử lý con thế nào!"
"Không đúng, sao mẹ lại xử lý con?"
"Lần nào Tiểu Phong đánh nhau đều không phải là bởi vì con à? Nếu con không có dính líu vào, mẹ thực sự không tin quỷ.

"
À!
Lâm Sóc không phản bác được.

Bộp, mẹ Lâm đánh vào đầu cậu một cái, sau đó sửa sang lại quần áo rồi bước vào văn phòng hiệu trưởng.


Lâm Dao từ dưới lầu chạy tới, nắm lấy tay áo Lâm Sóc, xả liên tiếp một đống vấn đề, "Em nghe nói học sinh chuyển trường tên Giang Thần Phong, là anh Thần Phong sao? Thật hay giả? Anh ấy chuyển đến trường của chúng ta rồi? Sao lại đánh nhau với Vân Diệu Trạch? Bởi vì anh sao?"
"Sao em nói nhiều vậy? Bây giờ em không có việc gì làm à? Ai bảo em chạy tới? Lôi lôi kéo kéo anh như vậy nói xem có được không? Sao em còn chưa đi?" Lâm Sóc cũng cho em gái một đống vấn đề.

"Anh!"
"Em gái à~~"
Lâm Dao bị anh trai chọc tức.

"Là cậu ta là cậu ta, tối nay về nhà chúng ta cùng ôn chuyện.

" Bây giờ Lâm Sóc đang lo lắng cho Giang Thần Phong, không rảnh nói chuyện với em gái, nhanh chóng đuổi cô đi.

Thời gian hai lần tan học, chuyện học sinh chuyển trường và giáo thảo Vân Diệu Trạch liên tiếp đánh nhau hai lần đã truyền đi khắp trường học, bằng không phòng học lớp mười cách bọn họ xa như vậy, sao em gái cậu lại chạy tới, không chỉ có cô tới, có rất nhiều học sinh hóng hớt cũng tới, giả bộ đi ngang qua văn phòng hiệu trưởng, to gan một chút còn thò đầu vào nhìn.

Đương nhiên vấn đề khiến cho mọi người ngạc nhiên nhất trong sự kiện này là, từ khi nào mà tính tình Vân Diệu Trạch lại nóng nảy như vậy?
Lâm Sóc đứng ở ngoài cửa chờ kết quả.


Không bao lâu sau, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc âu phục và xách theo cặp công văn xuất hiện ở cầu thang, đi đến, rõ ràng là định vào văn phòng hiệu trưởng.

Người đó gõ cửa.

Hiệu trưởng ở bên trong nói câu mời vào.

Người đàn ông mặc âu phục đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

Lúc này, phần tử hóng hớt Khương Nghị đương nhiên sẽ không nhàn rỗi ở trong lớp học, cậu ta ở bên cạnh, đụng vào bả vai Lâm Sóc, "Này, cậu nói xem người đó là ai? Còn trẻ như vậy chắc không phải là ba của Vân Diệu Trạch đâu nhỉ?”
Lâm Sóc giơ ngón tay cái lên, "Sức tưởng tượng thật phong phú, nhất định phải cho cậu một điểm, không thể nhiều hơn.

".

Bình Luận (0)
Comment