Giao Ước!

Chương 40

Hướng Dương quay về phòng nằm phịch xuống giường, ôm lấy con gấu teddy đấm mạnh vào mặt nó và cái cho đỡ tức, rồi gục mặt xuống, vẫn cảm thấy hậm hực trong lòng khi Gia Anh lại lớn tiếng với cô, thật sự cô không có cố ý mà. Mà cô cũng chẳng biết gì luôn ý, chẳng hiểu sao cái ly trà sữa lại có thể tự đổ được nếu không nhờ một lực gì do tác động vào.

Cô muốn nói cho anh nghe nhưng vì thấy bản mặt lạnh như tiền, đầy u ám của anh nên thôi, với lại anh còn bảo cô đi đi, đừng làm phiền anh.

"Cái tên này sao không nghe mình giải thích chứ?... Bực bội quá đi..."

Hướng Dương càm ràm ném luôn con gấu bông, trúng ngay vào mặt của Thiên Kim khi cô từ trong phòng tắm bước ra.

Thiên Kim lên giọng: "Này có chuyện gì vậy hả Hướng Dương, sao nhìn mặt khó coi thế kia? Cãi nhau với Gia Anh đấy à?"

"Gia Anh lớn tiếng với tớ."

"Hai người có chuyện gì à?" Thiên kim thắc mắc hỏi.

"Tớ mang đồ ăn tới cho anh ấy, nhưng lúc đó anh lại đi mất, cái là tớ ngồi đợi nên khui ly trà sữa ra uống. Nhưng đã kịp uống thì cậu gọi cho tớ đấy, cái tớ đi ra chỗ khác để nghe điện thoại tránh gây ảnh hưởng cho người khác. Sau đó quay lại thì thấy ly trà sữa nằm đổ lênh láng trên laptop của Gia Anh, còn cái sắp luận văn thì thấm ướt nhòe chữ. Mặt anh ấy lúc đó nhìn sợ lắm, anh bảo đi đi đừng làm phiền. Tớ cũng chẳng màn giải thích mà đi luôn. Giờ chắc anh ấy phải làm lại từ đầu rồi. Nhưng bực mình thật đấy, anh ấy cũng không nên lớn tiếng với tớ như vậy..."

Hướng Dương tuông ra một tràng, với ánh mắt đầy sự bức xúc và phẫn nộ.

"Chắc chắn có kẻ cố ý làm chuyện này rồi, nhưng kẻ đó là ai thì không biết. Nhiều khi ganh tị quá nên mới làm vậy... Thôi bỏ qua đi, chắc lúc đó nhìn luận án cất công mấy tháng nay làm bị hỏng như vậy nên mất bình tĩnh mà nói như vậy thôi. Kiểu gì anh ấy cũng suy nghĩ lại mà gọi điện xin lỗi cậu mà..."

"Liệu anh ấy có gọi điện không? Hay im lặng luôn?"

Hướng Dương đáp, khẽ thở dài nặng nề một cách chán nản.

"Chắc không đâu! Này nói cho nghe, bữa sau rút kinh nghiệm đừng mang đồ ăn thức uống tới khi họ đang bận, nhiều khi không để ý quơ tay hất một phát đổ ngay vào tài liệu quan trong là coi như đi tông luôn đấy. Tớ biết anh Hoàng cũng bận sắp mặt giống như Gia Anh nên không dám làm phiền gì luôn."

Nghe Thiên Kim nói vậy, Hướng Dương cảm thấy cũng đúng, biết vậy cô đã không mang đồ ăn tới cho ăn, để rồi có chuyện xảy ra ngoài ý muốn như vừa rồi, hành xác Gia Anh làm lại luận văn.

...

Vài tuần sau.

Cũng đã hơn nữa tháng kể từ chuyện ly trà sữa đổ làm hỏng bài luận văn của Gia Anh, Hướng Dương và anh đã im lặng không nói chuyện qua lại cũng không gặp nhau. Mà cô đi học cũng không thấy anh, cô nghĩ chắc anh ở kí túc xá không ra ngoài.

"Mình chờ cuộc gọi của anh ấy hay một tin nhắn nhưng không có. Chán thiệt chứ! Chẳng lẽ đôi bên im lặng, rồi im luôn sao... Chắc anh bận, làm lại cái luận văn nên không rảnh gọi cho mình... thôi cứ nghĩ đơn giản vậy đi..."

Hướng Dương thầm nói, rồi vác cái mặt buồn rầu lững thững bước đi tới thư viện để đọc sách, tại giờ cô cũng sắp thi rồi. Cô tình cờ nhìn thấy Gia Anh đang nằm gục đầu lên bàn trong tình trạng ngủ gật, với đống sách vở.

Dù trong mọi hoàn cảnh nào anh cũng thu hút hết. Dẫu sao cũng cả nửa tháng nay không gặp anh, nên cô đi tới thì chợt bước chân cô đứng khựng lại khi Thuần Nhi đến trước cô một bước.

"Gì vậy? Thuần Nhi... có khi nào nữa tháng không nói chuyện với nhau, anh chuyển qua nói chuyện với chị ta không?... Không thể nào... anh ấy không như vậy đâu... một khi anh đã tuyệt tình với người từng để lại quá khứ không mấy tốt đẹp cho anh, thì sẽ không qua lại với người đó nữa."

Đó là những gì Hướng Dương nghĩ thầm trong đầu, nhưng cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi chị ta ve vãn bên Gia Anh, mặc dù biết rõ anh ấy đã có bạn gái.

Thuần Nhi đưa tay chạm vào bờ môi của Gia Anh mỉm cười, khẽ cúi xuống hôn anh nhưng chợt dừng lại khi anh mở mắt nhìn cô.

"Đến khi nào cô mới thôi cái bản tính xấu xa của mình?"

Gia Anh cất giọng trầm đục với vẻ mặt lạnh lùng. Anh khẽ liếc nhìn thấy Hướng Dương đang đứng kia. Anh ngồi thẳng người dậy, lấy điện thoại ra gọi.

Hướng Dương nghe tiếng chuông điện thoại vội mở máy nghe:

"Alo!"

"Đứng yên đó!"

Giọng Gia Anh như ra lệnh rồi tắt điện thoại làm cô đứng im như cây cơ vậy, vẻ mặt cô ngơ ngác không hiểu gì. Còn Thuần Nhi thì đứng với dáng vẻ lúng túng.

"Có cần tôi nhắc lại chuyện xấu cô làm không?"

Gia Anh nói giọng khinh bỉ với ánh mắt nhìn Thuần Nhi một cách phẫn nộ.

Thuần Nhi lắp ba lắp bắp nói: "Chuyện... chuyện xấu gì chứ? Anh nói gì vậy?"

"Luận văn! Cô nhớ rồi chứ? Cô đừng tưởng lúc đó tôi không thấy gì... Chính cô là người đổ trà sữa của Hướng Dương lên laptop với tập luận văn của tôi... cô biết cô ấy cũng có ở đó nên làm vậy để tôi tức giận với cô ấy."

"Em..." Thuần Nhi như cứng họng không biết nói gì khi nghe anh nói vậy.

Lúc đó Gia Anh đã nhìn thấy Thuần Nhi làm như vậy rồi sau đó bỏ đi, vừa lúc Hướng Dương quay lại. Anh thật sự rất bực mình khi thấy hành động xấu xa đó của Thuần Nhi, anh cũng không muốn để cho Hướng Dương giải thích, vì sợ anh sẽ không kìm chế được cảm xúc mà trút giận lên cô, nhưng cuối cùng anh vẫn lớn tiếng với cô ấy.

"Cô làm thì được ích lợi gì chứ? Chỉ càng bôi xấu hình tượng của mình trước mặt người khác thôi."

Dứt lời Gia Anh bỏ sách vở vào trong balo rồi đi tới nắm tay Hướng Dương đi khỏi đây với vẻ mặt lạnh tanh, không một chút cảm xúc gì.

Đi được nữa đường Hướng Dương buông tay Gia Anh ra với vẻ mặt hậm hực, bực dọc khi biết được sự thật về chuyện luận văn của anh. Cô quay sang nhìn anh với ánh mắt giận hờn, gằn giọng đáp:

"Này, anh biết Thuần Nhi làm vậy mà anh lại lớn tiếng với em? Đã vậy hơn nữa tháng nay anh cũng im lặng không thèm nói một câu nào, em chủ động gọi điện nhưng anh không nghe máy, nhắn tin anh cũng không trả lời. Muốn đi gặp anh lại không biết lịch học, cũng không qua được kí túc xá của anh vì sợ mấy đám nam sinh kia trêu chọc."

Gia Anh im lặng không nói gì kéo Hướng Dương lại ghế gần đó ngồi xuống, anh nhìn cô cất giọng đáp:

"Ngồi đây, đợi anh một lát!"

Nói rồi anh quay người bước đi đâu đó một cách nhanh chóng làm Hướng Dương không kịp phản ứng gì, nhíu mày khó hiểu.

Một lúc sau Gia Anh quay lại đứng trước mặt cô với một ly trà sữa mát lạnh, làm cô có chút ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn anh.

"Cầm lấy đi!"

Hướng Dương đưa tay nhận lấy ly trà sữa từ Gia Anh, rồi anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn đi đâu đó xung quanh đây, trầm giọng đáp:

"Anh xin lỗi! Đáng lẽ ra anh nên gọi cho em trước, nhưng anh lúc đó anh có chút tức giận thật sự, sợ không kìm chế được cảm xúc mà quát tháo lên với em. Anh đã nhốt mình trong phòng suốt ngày lẫn đêm để hoàn thành nốt phần còn lại chỉ để gặp em, dành chọn một ngày dành cho em. Chứ anh không phải một người hay nhắn tin, cũng như gọi điện, gặp nhau rồi, sẽ nói với nhau dễ dàng hơn."

Nghe Gia Anh nói vậy, Hướng Dương ôm lấy anh. Thì ra hơn nữa tháng nay anh im lặng, cũng không gặp được anh, mà anh cày ngày cày đêm để làm cho xong cái luận kia, chỉ vì muốn gặp cô. Đến cuối cùng người anh luôn nghĩ tới vẫn là cô.

Cô nhẹ giọng đáp: "Xin lỗi, vì đã cáu gắt anh vừa rồi."

"Hướng Dương này, ngày mai anh phải về nhà có chuyện gấp cần phải giải quyết nên không thể gặp em được."

Gia Anh lên tiếng đáp. Hướng Dương rời khỏi người anh, nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác đáp: "Anh về mấy ngày?"

"Ba ngày!"

Anh đáp nhanh. Thật ra anh cũng chẳng muốn ngôi nhà đó tí nào, nhưng vì quản gia gọi bảo, ba anh từ nước ngoài trở về có chuyện cần bàn bạc nên anh mới về.

Hướng Dương mỉm cười đáp: "Vậy thì em sẽ chờ anh! Nhớ lúc đó anh quay lại, phải mua dâu tây cho em đấy. Nghe nói chỗ anh ở có nguyên nông trại trồng dâu mà phải không?"

Gia Anh chỉ cười rồi "Ừm" một tiếng, đưa tay chạm vào bờ má phúng phính của cô. Sau đó, anh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt chìa khóa đeo vào cổ cho cô.

"Sợi dây chuyền mặt chìa khóa. Nếu vậy cái mặt ổ khóa..."

"Anh đang giữ!"

Hướng Dương ngạc nhiên khi anh tặng sợi dây chuyền này cô, cô thật sự rất thích nó.

"Nhớ giữ nó, đừng làm mất!"

Cô gật đầu đáp "Em biết rồi!", trên môi nở nụ cười thật tươi.

...

Ngày sau đó, Gia Anh trở về nhà để giải quyết công chuyện gia đình. Nhật Hoàng cũng đi theo anh về đó chơi vài ngày để giải stress sau mấy tháng ròng rã làm luận án, còn Hướng Dương với Thiên Kim thì lại mất thi cử.

Chiều tối hôm đó, Hoàng cũng trở lại trường.

Sáng ngày hôm sau nữa.

Hướng Dương đang sải chân bước đi đến phòng học, thì Thiên Kim hớt hãi chạy tới với vẻ mặt hoang mang tột độ.

"Hướng Dương ơi... cậu biết tin gì chưa, anh Gia Anh... Gia Anh..."

"Sao nhìn mặt cậu hoảng sợ vậy? Gia Anh về nhà rồi mà..."

Hướng Dương nhíu mày nhìn Thiên Kim đáp.

"Cậu chưa biết gì sao? Anh Gia Anh chết rồi... Sáng nay tin tức này đã loang khắp trường và trên các phương tiện truyền thông... Anh ấy bị sát hại chết, không tìm thấy xác..."

Nghe Thiên Kim nói vậy, Hướng Dương như chết sững với vẻ mặt bất thần, cảm thấy tim mình như chệch đi một nhịp, mọi thứ trước mắt như sụp đổ. Cô lắc đầu, không tin chuyện này được, cô mới vừa gặp anh cách đây hai ngày làm sao có chuyện anh ra đi như thế được.

Tay cô run run cấu chặt vào tay Thiên kim với ánh mắt chứa đựng cảm xúc rối bời, bờ môi run run đáp:

"Không thể nào... tớ không tin, anh ấy lại chết như vậy đâu... tớ không tin... Tớ phải đi gặp Gia Anh..."

Nói rồi, Hướng Dương guồng chân chạy đi trong nước mắt làm Thiên Kim không kịp ngăn lại. Vừa lúc Nhật Hoàng chạy tới, anh thật sự sốc khi biết được tin này, anh vừa mới tạm biệt Gia Anh tối qua mới sáng nay nghe tin Gia Anh chết, anh vô cùng bàng hoàng.

"Hướng Dương biết rồi sao?"

"Anh ơi, mau cản Hướng Dương lại đi... Em sợ nó mất bình tỉnh mà xảy ra chuyện mất..."

Thiên Kim nói với vẻ mặt lo lắng sốt vó cả lên. Thế rồi cả hai vội chạy đuổi theo Hướng Dương.

Hướng Dương cứ thế mà chạy không biết mình đang chạy ở phương hướng nào nữa, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến Gia Anh. Cô không tin Gia Anh lại chết như thế được, cô không thể chấp nhận sự thật quá đau đớn này được.

"Rầm"

"Hướng Dương!"

Thiên Kim và Nhật Hoàng đồng thanh hét lên với đôi đồng tử giãn rộng, khi chứng kiến Hướng Dương nằm dưới đường, máu ở đầu chảy ra thành vũng khi bị một chiếc xe hơi tông trúng.

...
Bình Luận (0)
Comment