Giao Ước Tử Thần

Chương 1



Viện y học biển Việt Nam, thành phố Hải Phòng.



- Mẹ... mẹ, tỉnh lại đi mẹ, con Tuấn đây, tỉnh lại nhìn con đi mẹ.



Một chiếc xe cáng được 4 y tá đẩy đi thật nhanh tới phòng cấp cứu, trên xe có một người phụ nữ trung niên sắc mặt nhợt nhạt, tuổi khoảng 42, 43 gì đó. Chạy bên cạnh xe còn có một cậu thanh niên khoảng 20 tuổi, khá dễ nhìn hay nói đúng hơn là đẹp trai, nước da trắng sáng, khỏe mạnh, dáng người cân đối, cao tầm 1m8. Cậu ta ăn mặc có chút gì đó hơi ngổ ngáo, tai trái bắn hai chiếc khuyên nhỏ, tóc nhuộm highlight đỏ và bạch kim. Cậu ta vừa nắm tay người phụ nữ trung niên, vừa mếu máo gọi mẹ.



Chiếc xe nhanh chóng phi vào phòng cấp cứu, y tá liền bảo hắn đứng ở ngoài chờ.



Cậu thanh niên này họ Dương tên một chữ Tuấn, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Dương Tuấn mồ côi bố từ nhỏ, hai mẹ con sống dựa vào nhau, hắn học hành rất khá. Thi ba trường đại học đỗ cả ba, mà tất cả đều có số điểm cao ngất ngưởng. Nhà khá khó khăn nên hắn chọn cách vừa đi học, vừa đi làm.



Dương Tuấn có một năng lực cực kỳ đặc biệt nhìn thấy hồn ma. Hắn còn nhớ rất rõ, năm hắn lên 6 đã bắt đầu nhìn thấy những thứ người thường không thể thấy. Khi hắn càng lớn khả năng ấy càng mạnh hơn, 15 tuổi Tuấn bắt đầu dùng khả năng của mình để giúp đỡ mọi người. Tuấn biết khả năng của mình có thể giúp cả nhà có một cuộc sống no đủ, nhưng hắn không làm thế, hắn không thích kiếm tiền từ linh hồn người chết.



Tuy cuộc sống có chút vất vả, nhưng với Tuấn nó cũng chẳng là gì cả. Giúp người, người lại giúp mình. Tuấn vừa học vừa làm nhưng lại có sự giúp sức của các linh hồn, tuy không giúp được gì nhiều nhưng góp gió ắt thành bão. Hắn chọn công việc gì cũng đều làm rất tốt, tiền lương hắn nhận được đương nhiên không ít.



Tuy vừa học vừa làm nhưng Tuấn cũng rất biết chăm lo cho mình. Từ cách ăn mặc của hắn cũng có thể thấy, hắn là người rất teen, không ngại việc nhuộm tóc, bắn khuyên. Hắn đôi khi còn tới cả vũ trường, hộp đêm... Tuấn luôm tâm niệm một câu nói của giới trẻ "Trẻ không chơi thì già mất nết"



Tuấn sống rất thực tế, có ân báo ân, có oán báo oán, tính cách ấy của hắn luôn luôn được mọi người quý trọng.




Hôm nay trong lúc hắn đang giúp một linh hồn nói chuyện với người nhà thì đột nhiên có điện thoại gọi tới. Không ngờ mẹ hắn bị lên cơn đau tim, bệnh tình vô cùng khẩn cấp.



Mọi chuyện về sau thế nào chắc mọi người cũng biết, hắn phải ngồi một góc mà chờ đợi kết quả chuẩn đoán.



- Chú Minh, bọn họ xem bệnh tình của mẹ cháu thế nào rồi.



Nam quay mặt sang bên trái, nói chuyện với một người nào đó. Nếu ai nhìn thấy hắn lúc này đều sẽ nheo mắt nghi ngờ "không phải tên này bị tâm thần đó chứ?". Đơn giản vì phía đó một bóng người cũng không có, hoàn toàn trống rỗng. Kì thực Tuấn đang nói chuyện với một hồn ma, người này chết đã được 3 ngày, hôm nay đi theo hắn nhờ hắn giúp chuyển lời tới người thân, không ngờ lại gặp tình huống này.



- Mẹ cậu bệnh tình rất nặng, bác sĩ và y tá đều đã cố hết sức rồi, xem ra đã không còn hi vọng nữa.



Một linh hồn phụ nữ nhìn vào bên trong phòng cấp cứu, thở dài nói với Tuấn.



- Đúng vậy! bọn họ đã cố hết sức rồi.



Chú Minh cũng nên tiếng nói.



Một vài hồn ma đứng đó cũng chỉ biết lắc đầu, âm thầm động viên Tuấn.



- Chẳng nhẽ không còn cách nào ư? Mọi người đều đã sống hơn trăm năm rồi, chẳng nhẽ không nghĩ ra cách gì sao?



Tuấn sợ hãi nhìn vào phòng cấp cứu, miệng liên tục hỏi.



- Cái này! Cách thì không phải không có, nhưng mà...



Một bà lão tính nói gì đó nhưng lại thôi, dường như không chắc chắn lắm.



- Bà An, bà nói cho con biết đi, cách gì vậy, cháu van bà đấy, chỉ cần có cách cháu nhất định sẽ thử.



Nam như chết đuối vớ được cọc, vừa lau nước mắt trên má, vừa hỏi.



- Ài!...



Từng tiếng thở dài liên tiếp vang lên. Mọi người biết Tuấn rất thương mẹ, nhưng nếu nói ra cách đó rất có thể làm hại tới Tuấn, bọn họ không muốn người tốt như Tuấn phải chịu dày vò.



- Bà An! con van bà, bà giúp con đi...



Tuấn quỳ xuống dập đầu liên tục, ai cũng có thể thấy hắn khẩn trương tới mức nào. Mẹ hắn hiện tại đang rất nguy kịch, nếu không cứu kịp coi như sinh mệnh đã hết.




Mọi người làm sao có thể đề Tuấn quỳ xuống kia chứ, trong đây ai chẳng một lần mang ơn hắn. Người ít thì 1, 2 có người còn được hắn giúp tới cả chục lần, bây giờ hắn muốn mọi người giúp chẳng nhẽ lại từ chối hay sao?



Mọi người đưa mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng linh hồn bà An mới thở dài nói.



- Muốn cứu mẹ cháu trừ phi trong tay cháu có "hồn kiếm" hoặc "sổ sinh tử"



Mọi người lập tức gật đầu, hiển nhiên chỉ còn cách đó mà thôi.



Tuấn nghe xong thật sự chẳng hiểu gì cả, lập tức hỏi.



- Hồn kiếm và sổ sinh tử là gì? Muốn tìm chúng có mất thời gian không?



Bà An hít một hơi thật sâu, tiếp tục giải thích.



- Hồn kiếm và sổ sinh tử là những vật dụng chỉ những người cai quản "hồn giới" mới có. Bọn họ được đặt với rất nhiều cái tên nhưng chỉ những người đã chết mới biết tên thật của họ...



Bà An nói tới đây liền cẩn thận nhìn ngó xung quanh, dường như rất sợ hãi.



Nam hơi sốt ruột liền hỏi.



- Bà An, họ là ai?



- Tử thần.



Tất cả đồng thanh đáp, vừa đáp xong tất cả dường như bị một thứ áp lực gì đó đánh bật ra ngoài, linh hồn lập tức tiêu tán, số ít linh hồn mạnh mẹ cũng có triệu chứng vặn vẹo, vô cùng khổ sở.



- Mọi người, mọi người làm sao vậy? Ông, ông...



Tuấn vừa tính chạy tới đỡ mọi người thì bất chợt có một cánh tay chặn lại. Tuấn giật mình nhìn lên. Trước mắt hắn là một người đàn ông vô cùng cao lớn, có lẽ phải cao tới 2 mét. Ông ta mặc một bộ quần áo màu đen, tay cầm một cuốn sách nhỏ, cổ tay chặn trước người Tuấn tỏa ra một thứ khí tức vô cùng khủng bố khiến hắn run lên cầm cập.



Người đàn ông xa lạ kia chỉ khẽ vung tay một cái, vài linh hồn kia đã bị thổi tan thành vô số điểm sáng nhỏ, cùng lúc bay lên trời.



- Cậu nhóc, cậu là người đã kêu gọi sự trợ giúp sao? Có chuyện gì? Nói đi.



Người đàn ông lạ mặt làm xong mọi việc liền quay sang chỗ Tuấn, lạnh nhạt hỏi.




- Ông! mọi người... mọi người đâu?



Tuấn sợ hãi lui về phía sau, hắn thấy rõ người đàn ông này chỉ vừa vung tay một cái đã tiễn 7, 8 linh hồn về trời, hắn làm sao không sợ hãi cơ chứ.



- Họ được chuyển tới thánh đảo, nơi đó họ sẽ được siêu thoát, nói đi... có chuyện gì?



Vẫn cái ngữ khí nhàn nhạt, người đàn ông xa lạ kia dường như rất không hứng thú với kiểu nói chuyện phiếm này.



- Ông! ông có thể cứu mẹ tôi không? Bà đang ở bên trong, xin ông... xin ông.



Tuấn sợ mẹ mình xảy ra bất chắc nên cũng chẳng hỏi gì nữa, lập tức quỳ xuống van xin.



Người đàn ông kia đưa mắt theo hướng Tuấn chỉ, lập tức ngạc nhiên, trong miệng khẽ lẩm nhẩm gì đó.



- Linh căn ư? Không có khả năng, ở giới này cũng có linh căn?



Nói tới đây người đàn ông kia lại nhìn chằm chằm vào Tuấn, quan sát một lúc ông ta lại càng giật mình hơn, sắc mặt liên tục biến đổi, lúc thì mỉm cười, lúc thì nhăn lại.



Phải mất hơn 10 phút ông ta mới lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói.



- Đứng dậy đi, tôi có thể giúp cậu, nhưng với một điều kiện...



- Điều kiện gì ông cứ nói, tôi sẽ đồng ý hết, chỉ cần ông có thể cứu sống mẹ tôi là được.



Tuấn vừa nghe ông ta nói có thể cứu được mẹ thì mừng như điên, liên tục gật đầu, hiển nhiên hắn không hề sợ việc khó.



- Tôi muốn cậu thay tôi làm tử thần.



- Cái gì?


Bình Luận (0)
Comment