Giao Ước Tử Thần

Chương 17



Sau khi Trần Hữu Hào rời đi, không khí trong đại điện lập tức rơi vào trầm lặng, tất cả đều thở ngắn than dài, hiển nhiên bọn họ không mấy tin tưởng sẽ có một kết quả tốt đẹp.



Linh Ái Ái chỉ cần nhìn thấy vẻ hống hách vừa rồi của Trần Hữu Hào liền biết dường như trong tông môn đang xảy ra chuyện. Cô bước vào, mọi người vừa nhìn thấy cô thì nhất thời chỉ biết thở dài, lắc đầu không nói gì.



Linh Ái Ái có chút nghi hoặc tự hỏi: "Mình chỉ vừa mới rời khỏi chính điện chưa tới nửa ngày, tại sao mọi người vừa nhìn thấy mình lại có biểu hiện như vậy chứ? Chẳng nhẽ chuyện này có liên quan tới tên lưu manh vừa rồi?"



Linh Nguyệt Nguyệt đứng khuất ở một bên, cả người nặng như đeo chì, mệt mỏi nhìn đứa cháu gái vừa tiến vào đại điện, lần này có lẽ cả hai cô cháu nàng phải đi làm thị thiếp cho con quỷ háo sắc kia rồi.



Linh Ái Ái đang nhíu mày khó hiểu thì bất chợt rùng mình mấy cái. Nàng lúc này mới để ý, người ngồi trên ghế chủ điện lúc này không phải là trưởng môn sư huynh nữa. Tuy nàng đã ra nhập Hóa Ảnh môn khá lâu rồi, nhưng mặt mũi của những trưởng lão cấp bậc Tâm Liên nàng có bao giờ được thấy kia chứ. Đằng này người ngồi trước mặt nàng lại là tồn tại khủng bố nhất tông môn. Tuy không biết người này là ai, nhưng nàng dám chắc người này ít nhất phải có tu vi Tâm liên trở lên. Nghĩ như vậy nàng liền không tự chủ được mà quỳ xuống, ấp úng nói.



- Đệ tử... đệ tử Linh Ái Ái, xin ra mắt...



Thần thức của một tu sĩ Ảo Ảnh vốn cực kỳ bá đạo, Nam Thiên Lý hiển nhiên đã phát hiện ra nữ tử này từ rất lâu rồi, chỉ có điều ông cũng biết cô bé này chắc chắn chưa gặp ông bao giờ. Nam Thiên Lý vốn là người tương đối dễ tính, không mấy câu lệ những việc tiểu tiết nên chỉ mỉm cười nói.




- Không sao! đứng lên đi, ta là Nam Thiên Lý, ngươi đã kết khí thành công, từ nay cứ gọi ta một tiếng sư thúc tổ là được rồi.



- Sư thúc tổ...



Linh Ái Ái âm thầm hít một ngụm lương khí, vị lão nhân này bảo nàng gọi lão là sư thúc tổ có nghĩa gì chứ? Có nghĩa ông ta không phải có tu vi Tâm Liên như nàng đoán nữa, rõ ràng ông ấy đã là tu sĩ Ảo Ảnh kỳ, một tồn tại đỉnh cao tại tu chân giới An Nam này. Nàng tuy vẫn còn rất sợ nhưng vẫn không dám làm trái lời ông, lập tức đứng lên, cúi gằm mặt lùi sang một bên, đến nhìn cũng không dám nhìn.



Hoàng Liên thấy những người cần có mặt cũng đã có mặt đông đủ liền hít một hơi lấy dũng khí, bước tới giữa điện, chắp tay nói.



- Bẩm sư thúc tổ, lần này chúng ta đồng ý quyết đấu một trận sống còn với Ly Hỏa môn quả thực là một quyết định không thể không lựa chọn. Nhưng ngài cũng thấy đấy, Hóa Ảnh môn của chúng ta 100 năm trở lại đây đang ngày càng tụt dốc, còn về phía Ly Hỏa môn thì lại mỗi ngày một mạnh lên. Lần này tỉ lệ thắng có cao cũng chỉ đạt chưa tới hai, ba thành. Không biết sư thúc tổ có biện pháp gì không?



Nam Thiên Lý có chút trầm mặc nhìn đám đồ tử, đồ tôn ở phía dưới, trong lòng ông cũng đang vô cùng khẩn trương. Thứ nhất là ông vừa mới trở lại bản phái chưa tới một canh giờ. Thứ hai những đệ tử trong tông môn ông còn chưa có nắm rõ được bao nhiêu, muốn sắp xếp 5 người ứng thí xem ra có chút khó khăn. Lại nói, nếu lần này Hóa Ảnh môn thua thì cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận diệt môn. Tuy chỉ đóng cửa tông môn 100 năm, nhưng ai cũng biết trong vòng 100 năm ấy không ai được phép tu luyện. Đã vậy trong vòng 100 năm tông phái luôn bị các môn phái khác dò xét, thật sự muốn trốn cũng không trốn được.



Lại nói, trong thời gian chấp nhận khiêu chiến, phàm những ai có liên quan đều không thể di rời, nếu di rời thì cả phái sẽ bị cả tu chân giới truy sát. Quả thực Hóa Ảnh môn của ông lúc này không khác gì ngọn nến trước gió, bất kỳ thời điểm nào cũng có thể bị thổi tắt. Tuy lần này ông đã đột phá Ảo Ảnh kỳ thành công, trong người lại có không ít dược vật, công pháp ưu việt nhưng cũng chưa chắc đã tìm được người thích hợp với chúng.



Nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng ông mới mở miệng nói.



- Cách thì không phải không có, nhưng trước hết hãy nói cho ta nghe xem trong tông môn có đệ tử nào sở hữu linh căn ưu việt hay không?



Hoàng Liên ray ray cái trán một lúc, tính toán tỉ mỉ cuối cùng mới trả lời.



- Bẩm sư thúc tổ, 10 năm trước đệ tử đã thu nhận Nguyễn Văn Cung cùng Lê Hữu Trác. Cả hai người này đều sở hữu nhị linh căn. Nguyễn Văn Cung có linh căn hỏa và mộc. Lê Hữu Trác sở hữu linh căn Kim và thổ.



- 7 năm trước, đệ tử cũng thu nhận một người nữa có tên Vũ Thế Anh, cậu ta sở hữu Ám hệ linh căn, một loại linh căn biến dị.




- 6 năm trước trong một lần vô tình đi ngang qua Thiên Thạch trấn đệ tử cũng thu nhận được một cô bé có tên Trịnh Thu Hà. Trịnh Thu Hà sở hữu Băng linh căn, cũng là loại linh căn biến dị. Bọn họ tất cả đều đang dừng lại ở cảnh giới Luyện Thần hậu kỳ, xem thời gian thì cũng sắp xuất quan. Có lẽ với họ việc kết khí không phải là quá khó.



Nam Thiên Lý cũng âm thầm gật đầu, xem ra đệ tử có tư chất tốt trong tông môn cũng không phải không có. Nhưng như vậy vẫn còn thiếu một người, để ai vào vị trí cuối cùng đây.



- Để tiện cho việc kết khí thành công, ta quyết định sẽ tới đả thông kinh mạch cho tất cả bọn họ. Tuy nhiên mới chỉ có 4 người, ngươi xem xem còn ai nữa không? Hay là đành phái một người trong số các ngươi ra ứng chiến vậy?



Hoàng Liên lại trầm ngâm một hồi, cuối cùng đành thở dài nói.



- Thật ra trong tông môn của chúng ta vẫn còn một người nữa sở hữu linh căn cực kỳ ưu tú. Tuy nhiên vào thời điểm này, dù có linh căn ưu tú như vậy cũng chẳng thể thay đổi được gì.



- Ngươi nói người này có ẩn linh căn?



Nam Thiên Lý có chút giật mình, không ngờ trong tu tiên giới vẫn còn xuất hiện người có thứ linh căn bá đạo như vậy. Năm xưa vào một lần tình cờ, ông và sư huynh đã tận mắt chứng kiến một gã tu sĩ có linh căn ẩn Kim đánh với một gã tu sĩ tu luyện công pháp kim thuộc tính. Tuy hai bên đều có tu vi ngang nhau nhưng thật không ngờ, toàn bộ thần thông của gã tu sĩ luyện công pháp kim thuộc tính đều bị hóa giải hoàn toàn. Gã tu sĩ sở hữu linh căn ẩn Kim chiến thắng mà không tốn một chút lực. Cứ mỗi lần nhớ lại trận chiến ấy cả người ông lại không thể tự chủ mà run lên từng đợt, những người như vậy thật sự quá đáng sợ.



- Đúng vậy! Hơn nữa lại là Ẩn lôi linh căn.



Vũ Huy Căn đứng bên cạnh cũng gật đầu đáp.



- Thật không ngờ! Ài! Chỉ tiếc rằng Hóa Ảnh môn của chúng ta đã không còn như trước nữa. Thôi! chuyện này để sau, trong đám các ngươi ai đồng ý ra ứng chiến.



Bên trong đại điện lúc này không khí đang vô cùng căng thẳng thì bên ngoài lại hoàn toàn khác. Đám đệ tử có tu vi Luyện Thần vẫn chăm chú làm những việc mình cần phải làm. Người thì trồng linh thảo, kẻ thì đào linh khoáng, kẻ trông thư tịch, kẻ thì cưỡi pháp khí bay qua, bay lại. Xem ra dù trời có sập xuống bọn họ vẫn coi như không có chuyện gì.



Tuấn hiển nhiên cũng là một trong số những người đó, hắn tắm rửa xong xuôi liền tiến thẳng tới trung tâm của Hóa Ảnh môn. Đối với Tuấn lúc này, không thứ gì tốt hơn là một bữa ăn đủ chất.



- Sư huynh! Xin cho hỏi ta muốn lấy đồ ăn thì phải tìm ai?




Tuấn tìm tới tìm lui một hồi vẫn chưa thấy nhà ăn đâu thì bất chợt phía trước có một tên nội môn đệ tử đi tới. Tên này không cưỡi pháp khí hiển nhiên chưa đạt tới tầng thứ 4 của cảnh giới Luyện Thần, đối với Tuấn những người như vậy mới dễ nói chuyện.



- Bên kia, ngươi thấy cái biển Ẩm Hương kia chứ? Đến đó, gặp Liễu tỷ là có thể nhận bánh nếp.



Quả nhiên tên này rất dễ nói chuyện, Tuấn vừa hỏi qua loa hắn liền trả lời ngay.



- Đa tạ sư huynh!



- Không có gì! Ta đi đây.



Hai người ôm quyền một cái rồi từ từ tách nhau ra.



Tuấn đi theo đúng hướng tên sư huynh kia chỉ, lập tức nhận được hai cái bánh nếp.



Trước khi phát vị Liễu sư tỷ kia cũng đã nói rõ cho Tuấn biết. Bánh nếp là loại bánh làm từ gạo nếp, điểm đặc biệt duy nhất là nó được trồng trên tụ linh trận nên được linh khí bồi đắp một thời gian rất dài. Tuy gạo này không có công dụng tăng tiến tu vi, nhưng khi ăn loại bánh này chắc chắn sẽ giúp tu sĩ nhịn đói ít nhất 10 ngày không có vấn đề gì.



Thực ra Tuấn cũng chỉ cần có từng đó là đủ, thứ hắn cần nhất lúc này là lấy lại thực lực. Chỉ cần có thời gian hắn sẽ rất nhanh thanh tẩy toàn bộ khu nghĩa trang đó. Một khi tiến vào Hắc Anh việc nhịn đói với hắn không còn là trở ngại nữa, không những thế hắn có thể bay lượn như một tử thần bình thường. Tất nhiên càng lên cao hắn sẽ càng mạnh hơn, mà chỉ cần tiến vào Hắc Anh những kẻ hắn đã từng có ý giết chắc chắn sẽ phải chết.



Nghĩ vậy Tuấn liền hung hăng cầm chiếc bánh nếp lên, cắn một miếng thật lớn. Thế nhưng hắn vừa nhai được vài miếng đã trực phun ra, may là hắn che miệng kịp không thì cũng nôn ra thật.



- Đậu xanh rau má! cái quái quỷ gì thế này? Bánh gì mà hôi thấy bà cố luôn...


Bình Luận (0)
Comment